Quyển 1 - Chương 5: SINH MỆNH VĨNH HẰNG
Ẩn Nặc Trần Hiêu
22/04/2013
Bỗng nhiên toàn bộ nhà ăn phảng phất như thoáng chốc an tĩnh, ánh mắt tất cả mọi người đều hướng cửa nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử mặc quần áo trắng, da trắng nõn, mày như vẽ, mắt sáng như sao trời, văn tĩnh trang nhã, nhìn qua thánh khiết mê người, làm người rung động, giống như thiên sứ rơi vào trần thế, vừa không nhiễm một hạt bụi, gương mặt mỹ lệ không chút biểu tình, lạnh lùng, một loại khí tức thánh khiết từ trong người phát ra, làm cho mọi người nghĩ không giống như nữ tử thế gian, không cho khinh nhờn, nhưng cũng có một loại cảm giác làm cho người ta không dám tới gần.
Những nam tử trong nhà ăn ánh măt chăm chú theo thân ảnh động lòng người, không đành lòng dời đi, thậm chí những mỹ nữ khác cũng nhìn nàng ta thêm vài lần, mỹ nữ tựa hồ đã sớm có thói quen như vậy, thần thái tự nhiên, phảng phất như nhìn không thấy những nam tử này.
Nối gót theo thân thể nàng là hai thị nữ mỹ lệ, tuy rằng cũng rất đẹp, nhưng kém khá xa với người phía trước.
Sau một lúc lâu trong nhà ăn khôi phục lại sự ồn ào nguyên bản, nhưng có người vẫn không ngừng nhìn nữ tử mỹ lệ, không nghĩ tới nàng ta lại tuyển chọn chiếc bàn bên cạnh bàn Tử Long, đưa lưng về phía Tử Long ngồi xuống.
“ Di? Như thế nào nàng ta lại đến.” Hoa Nạp Đức vẫn đang nhìn chằm chằm mỹ nữ nhỏ giọng nói thầm. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
“ Thế nào? Ngươi nhận thức nàng?” Tử Long cũng chấn kinh với sự mỹ lệ của nàng ta, không nghĩ tới Hoa Nạp Đức lại nhận ra nàng.
“ A? Ngươi ngay cả Liên Ngả Tuyết cũng không biết, thực sự là…” Hoa Nạp Đức có chút không thể tin được nhìn Tử Long, nói tiếp: “ Nàng là mỹ nữ nổi danh trên đại lục, gia thế của nàng là Châu Lặc đế quốc ngự dụng y hành sư, tại Châu Lặc đế quốc có địa vị rất cao, quốc vương đều phi thường kính trọng gia tộc của nàng, Ngả Tuyết càng là thiên tài khó gặp, một năm trước chỉ mới mười sáu tuổi đã đạt được tu vi vương cấp, nhưng người cũng như tên, băng lãnh, có người nói vương tử của Châu Lặc đế quốc muốn cưới nàng, lại bị cự tuyệt ngoài cửa, có danh xưng là Băng Sơn mỹ nhân.”
“ Nga, thì ra là thế.” Tử Long gật đầu nói: “ Châu Lặc đế quốc không phải có Võ Châu học viện sao, nàng ta vì sao đến đây?”
“ Ta cũng đang kỳ quái đây? Chẳng lẽ là biết bản công tử ở chỗ này, nàng mới bỏ gần cầu xa đi tới Hán Võ học viện, hắc hắc, nếu như vậy…” Hoa Nạp Đức phảng phất đang chìm đắm trong sự hướng tới vô hạn.
“ Sao thấy thế nào khi gặp mỹ nữ thì thành cái dạng này rồi.” Tử Long lắc đầu nói.
Hoa Nạp Đức nuốt nước bọt, nói khẽ với Tử Long: “ Điều này sao có thể trách ta chứ, ngươi xem xung quanh đây, đều toàn là những người tuổi cỡ chúng ta, hắc hắc, tu vi chúng ta không sâu, tự nhiên là bị mê hoặc thôi.”
Tử Long nghiêng mắt nhìn hắn, chỉ thấy tướng mạo thanh tú nguyên lai của Hoa Nạp Đức lúc này thoạt nhìn tựa hồ đều hoàn toàn thay đổi, hắn chỉ cảm thấy trên trán Hoa Nạp Đức phảng phất viết một chữ “ Sắc” thật lớn.
Hoa Nạp Đức quay đầu kinh ngạc nói: “ Tử Long, sao ngươi không nhìn nàng mà đi nhìn ta a, được rồi, ngươi xem thử vóc người Ngả Tuyết và Bàng Phỉ Lệ ai đẹp hơn một chút vậy?”
Tử Long lập tức quay đầu đi, trong lòng đối với lời bình về Hoa Nạp Đức bỏ thêm một chữ “ Lang” ở phía sau.
Đúng lúc này, La Ân ngồi bàn bên đứng lên, Tử Long chợt nghe Hoa Nạp Đức nhỏ giọng cười gian nói: “ Có trò hay nhìn.” La Ân đi tới chỗ Ngả Tuyết, không chút khách khí ngồi xuống ngay đối diện Ngả Tuyết.
“ Đây không phải là Ngả Tuyết tiểu thư sau, không nghĩ tới chúng ta gặp lại ở chỗ này, thật là hữu duyên a! Ha ha.” Gương mặt La Ân đắc ý vừa cười vừa nói.
“ Xin lỗi, La Ân công tử, ta cần dùng cơm, mời ngươi rời khỏi!” Ngả Tuyết vẫn không chút biểu tình lạnh lùng nói.
La Ân cũng làm như không nghe, mỉm cười nói: “ Chẳng hay tại hạ có vinh hạnh bồi Ngả Tuyết tiểu thư cùng ăn không.”
Ngả Tuyết không chút biểu hiện, tay phải nhẹ nhàng hướng phía trước vừa chuyển, một tinh hoa cầu thủy thuộc tính phiếm xuất bạch quang xuất hiện trong tay nàng, lạnh lùng nói: “ Ta không có thói quen ăn cùng người khác, mời La Ân công tử rời đi!”
Mọi người chung quanh thấy tình cảnh của La Ân đều đang nhỏ giọng cười trộm, La Ân biến sắc, có chút tức giận, vừa muốn phát cơn, đột nhiên nghĩ tới gia thế của Ngả Tuyết, hắn nhẫn nhịn, có chút tức tối nói: “ Vậy thì tại hạ cáo từ.” Nói xong đứng dậy tránh ra.
“ Khống tố thuật thật thuần thục, không hổ là vương cấp cao thủ, di?” Tử Long nhìn thấy trong mắt, đột nhiên cảm giác có chút kỳ quái, nhưng không biết nơi nào xảy ra vấn đề.
Lúc này hai thị nữ của Ngả Tuyết đã cầm cơm nước quay trở lại bên người nàng, các nàng bỏ thức ăn xuống, chỉ thấy một nàng lấy ra một chiếc cốc chân dài đặt ngay trước người Ngả Tuyết, rồi xuất ra một lọ rượu ngon màu hồng nhạt, chậm rãi rót vào chiếc cốc, Ngả Tuyết cầm lấy cốc chậm rãi lắc nhẹ, một hương thơm thấm tận phế phủ phát ra.
“ Ngưng Hương Ngọc”, mắt của Tử Long nhất thời tinh quang bắn ra bốn phía nhìn chằm chằm dịch thể màu hồng sáng bóng bên trong chiếc cốc, ở cổ họng ậm ừ một tiếng, điều này cũng khó trách, hắn từ nhỏ cùng với sư phụ không việc gì thì uống vài hớp, làm sát thủ thì rượu ngon không ngừng, từ sau khi đánh với Tư Mã Tương một trận, đã vài ngày không có nếm chút rượu nào, lúc này nhìn thấy rượu hắn thật như gặp ma, Hoa Nạp Đức phát hiện dị trạng của Tử Long, thầm nghĩ: “ Vừa rồi còn bộ dáng cao thượng, bây giờ không phải giống như nhau sao.”
Tuy rằng không muốn cùng người gặp gỡ, nhưng rượu ngon trước mặt, Tử Long cũng không thể nghĩ nhiều, chậm rãi đứng lên hướng vị trí của Ngả Tuyết đi tới, Hoa Nạp Đức cả kinh đưa tay muốn kéo hắn, ai ngờ lại chậm một bước, trong lòng cảm ấy bi ai, nghĩ thầm: “ Tiểu tử ngươi quá lớn gan a, đừng nói Ngả Tuyết không nhận ra ngươi, coi như là nhận thức, nàng ta cũng không cho ngươi mặt mũi đâu, lão thiên phù hộ, đừng cho hắn nói là quen biết ta a.” Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
May là Tử Long không biết ý nghĩ trong lòng Hoa Nạp Đức, bằng không còn không tức giận đến trị cho hắn một trận mới là lạ, mà những người chung quanh nhìn thấy hắn trực tiếp đi tới chỗ Ngả Tuyết, trên mặt đều hiện ra một loại “ cóc mà đòi ăn thịt thiên nga”, Tử Long cũng không thèm để ý tới, trực tiếp đi tới phía sau Ngả Tuyết, lấy tay phất vài cái, mũi cố sức ngửi ngửi, sau đó chìm đắm nói: “ Thơm quá a!”
Ngả Tuyết đầu tiên là cả kinh, dĩ nhiên lại không có phát hiện có người xuất hiện ở phía sau nàng, sau đó nhớ tới lời của Tử Long, nguyên khuôn mặt lạnh lùng lại có một tia ửng đỏ, trợn mắt nhìn Tử Long nói: “ Ngươi…”
Trong lòng Ngả Tuyết giận dữ, chưa từng có người dám khinh nhờn nàng như vậy, từ nhỏ nàng đã được xem như là bảo bối hình người, dù là vương công quý tộc cũng không có người dám làm như Tử Long đùa giỡn với nàng như vậy, mà lúc này dĩ nhiên có người dám làm như thế, lại còn là một kẻ quê mùa như Tử Long, đôi mày cau càng chặt, nhưng nhìn biểu tình hưởng thụ của hắn càng tức giận, vừa định ra tay giáo huấn đồ vô sỉ này một chút, Tử Long lại cũng không nhanh không chậm nói: “ Quả nhiên là Ngưng Hương Ngọc, hương khí ẩn mà không phát, ánh sáng lại sáng rõ, cực phẩm, cực phẩm a!”
Ngả Tuyết sửng sốt, mới biết được Tử Long đang nói về rượu ngon trong tay, thế nhưng người trước mắt thấy thế nào cũng không giống là biết nhận thức cực phẩm Ngưng Hương Ngọc a, chẳng lẽ là vô ý truyền ra, tuy rằng trong lòng cũng có nghi ngờ, nhưng ngại thân phận, thiếu chút nữa đã xuất thủ đả thương người, cũng cảm thấy có chút xấu hổ, gương mặt trắng nõn có chút ửng đỏ, càng thêm kiều diễm ướt át, phảng phất như tòa núi băng hòa tan, làm cho trong lòng chợt cảm thấy ấm áp, điều này làm cho những nam tử đang chú ý tới nàng thoáng chốc lại nhìn đến ngây dại.
Ngả Tuyết nhìn thoáng qua thần tình có chút mộc mạc của Tử Long, xấu hổ nhìn Tử Long cười nói: “ Công tử thật sự là hảo ánh mắt, đây đích thật là Ngưng Hương Ngọc.”
Nụ cười làm cho người ta cảm nhận được điều gì gọi là ngàn vàng mua một nụ cười của mỹ nhân, nguyên bản bọn nam tử đang si mê nhìn được giống như đi tới rồi thiên đường, con mắt nháy cũng không nháy nhìn chằm chằm Ngả Tuyết. Sau một lúc lâu, người đầu tiên tỉnh táo lại mới nghĩ ra là Ngả Tuyết đang cười với Tử Long, trong lúc nhất thời ánh mắt mọi người đều tập trung lên người của hắn, chỉ bất quá khi chuyển qua hắn, nguyên lai ánh mắt si mê biến thành phẫn hận, hình như Tử Long và bọn họ có mối hận cừu sâu như biển.
Tử Long cũng không thèm để ý, mỉm cười nói với Ngả Tuyết: “ Từ ánh sáng của Ngưng Hương Ngọc bắt đầu nhìn, là do đại lục đệ nhất nhưỡng rượu sư xưng là Tửu Thần làm ra, thu thập linh ngọc sáng sớm tiêu tốn sương sớm, dùng đủ loại dược liệu quý báu, dùng vò rượu Tử Ngọc duy nhất trên đại lục, trầm nhưỡng hơn năm mươi năm, mở ra liền trải qua ba ngày đóng băng, đem hương khí phong nhập vào trong rượu, có thể dùng rượu hương ẩn mà không phát, cảm giác được mùi thơm đến ngào ngạt trên mũi, thử rượu vào miệng hương thuần, vị thật tốt, nhập vào bụng liền lan tỏa, hương thơm sẽ từ trong cơ thể phát ra, thường uống rượu sẽ lưu thông máu dưỡng sinh, da thịt mềm mại, có công hiệu mỹ dung dưỡng nhan.”
“ Công tử đối với rượu lại có kiến giải như vậy, Tuyết nhi bội phục.” Nghe Tử Long thuộc như lòng bàn tay nói ra lai lịch của rượu, làm sao chế ra, có công hiệu gì, Ngả Tuyết càng kinh ngạc, đôi mắt to mỹ lệ nháy không ngừng, lần này toàn bộ nhà ăn hoàn toàn yên tĩnh, Ngả Tuyết thầm nghĩ, kiến giải của người trước mắt đối với rượu chỉ là nghe thấy một chút mà có thể biết nhiều như vậy, xem ra hắn cũng không giản đơn như biểu hiện bên ngoài.
Làm cho Ngả Tuyết không khỏi nhìn Tử Long nhiều hơn vài lần, chỉ thấy người trước mắt ăn mặc phổ thông, thậm chí có thể nói dáng vẻ quê mùa, tướng mạo nhìn thật bình thường, biểu tình cũng rất mộc mạc, không khác như những kẻ làm lao công trong học viện, nhìn thấy thế nào cũng không giống thế gia công tử, nhưng vì sao đối với trân phẩm Ngưng Hương Ngọc lại có lý giải đến như vậy.
“ Tại hạ mạo muội, quấy rối tiểu thư, tại hạ muốn lấy vật này đổi rượu ngon của tiểu thư, không biết tiểu thư có nguyện ý hay không?” Tử Long vừa nói vừa giống như là biến ma thuật, tay trái vừa lộn, một dây chuyền màu hồng thủy tinh xuất hiện trong tay Tử Long. Tử Long làm sát thủ hai năm, vật phẩm hiếm lạ gặp qua không ít, bất quá dây chuyền hồng sắc thủy tinh này không phải tầm thường, vật này được gọi là Sinh Mệnh Vĩnh Hằng, hồng sắc thủy tinh là một loại tài liệu cực kỳ hiếm thấy sở chế, đeo vào người có thể kháng bách độc, là đại lục cực phẩm giải độc chi bảo.
Sinh Mệnh Vĩnh Hằng lai lịch cực kỳ thần mật, không ai biết xuất từ nơi nào, Ngả Tuyết cũng từng nghe phụ thân nói qua, một trăm năm trước từng xuất hiện trong vương thất của Khải Minh đế quốc, sau lại được quốc vương ban thưởng cho người khác, nhiều lần qua tay cũng không còn tin tức, không nghĩ tới ngày hôm nay ở chỗ này nhìn thấy, nhưng lại nhìn thấy trên người một nam tử bình thường, mà người này lại dùng để đổi rượu của nàng
Những nam tử trong nhà ăn ánh măt chăm chú theo thân ảnh động lòng người, không đành lòng dời đi, thậm chí những mỹ nữ khác cũng nhìn nàng ta thêm vài lần, mỹ nữ tựa hồ đã sớm có thói quen như vậy, thần thái tự nhiên, phảng phất như nhìn không thấy những nam tử này.
Nối gót theo thân thể nàng là hai thị nữ mỹ lệ, tuy rằng cũng rất đẹp, nhưng kém khá xa với người phía trước.
Sau một lúc lâu trong nhà ăn khôi phục lại sự ồn ào nguyên bản, nhưng có người vẫn không ngừng nhìn nữ tử mỹ lệ, không nghĩ tới nàng ta lại tuyển chọn chiếc bàn bên cạnh bàn Tử Long, đưa lưng về phía Tử Long ngồi xuống.
“ Di? Như thế nào nàng ta lại đến.” Hoa Nạp Đức vẫn đang nhìn chằm chằm mỹ nữ nhỏ giọng nói thầm. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
“ Thế nào? Ngươi nhận thức nàng?” Tử Long cũng chấn kinh với sự mỹ lệ của nàng ta, không nghĩ tới Hoa Nạp Đức lại nhận ra nàng.
“ A? Ngươi ngay cả Liên Ngả Tuyết cũng không biết, thực sự là…” Hoa Nạp Đức có chút không thể tin được nhìn Tử Long, nói tiếp: “ Nàng là mỹ nữ nổi danh trên đại lục, gia thế của nàng là Châu Lặc đế quốc ngự dụng y hành sư, tại Châu Lặc đế quốc có địa vị rất cao, quốc vương đều phi thường kính trọng gia tộc của nàng, Ngả Tuyết càng là thiên tài khó gặp, một năm trước chỉ mới mười sáu tuổi đã đạt được tu vi vương cấp, nhưng người cũng như tên, băng lãnh, có người nói vương tử của Châu Lặc đế quốc muốn cưới nàng, lại bị cự tuyệt ngoài cửa, có danh xưng là Băng Sơn mỹ nhân.”
“ Nga, thì ra là thế.” Tử Long gật đầu nói: “ Châu Lặc đế quốc không phải có Võ Châu học viện sao, nàng ta vì sao đến đây?”
“ Ta cũng đang kỳ quái đây? Chẳng lẽ là biết bản công tử ở chỗ này, nàng mới bỏ gần cầu xa đi tới Hán Võ học viện, hắc hắc, nếu như vậy…” Hoa Nạp Đức phảng phất đang chìm đắm trong sự hướng tới vô hạn.
“ Sao thấy thế nào khi gặp mỹ nữ thì thành cái dạng này rồi.” Tử Long lắc đầu nói.
Hoa Nạp Đức nuốt nước bọt, nói khẽ với Tử Long: “ Điều này sao có thể trách ta chứ, ngươi xem xung quanh đây, đều toàn là những người tuổi cỡ chúng ta, hắc hắc, tu vi chúng ta không sâu, tự nhiên là bị mê hoặc thôi.”
Tử Long nghiêng mắt nhìn hắn, chỉ thấy tướng mạo thanh tú nguyên lai của Hoa Nạp Đức lúc này thoạt nhìn tựa hồ đều hoàn toàn thay đổi, hắn chỉ cảm thấy trên trán Hoa Nạp Đức phảng phất viết một chữ “ Sắc” thật lớn.
Hoa Nạp Đức quay đầu kinh ngạc nói: “ Tử Long, sao ngươi không nhìn nàng mà đi nhìn ta a, được rồi, ngươi xem thử vóc người Ngả Tuyết và Bàng Phỉ Lệ ai đẹp hơn một chút vậy?”
Tử Long lập tức quay đầu đi, trong lòng đối với lời bình về Hoa Nạp Đức bỏ thêm một chữ “ Lang” ở phía sau.
Đúng lúc này, La Ân ngồi bàn bên đứng lên, Tử Long chợt nghe Hoa Nạp Đức nhỏ giọng cười gian nói: “ Có trò hay nhìn.” La Ân đi tới chỗ Ngả Tuyết, không chút khách khí ngồi xuống ngay đối diện Ngả Tuyết.
“ Đây không phải là Ngả Tuyết tiểu thư sau, không nghĩ tới chúng ta gặp lại ở chỗ này, thật là hữu duyên a! Ha ha.” Gương mặt La Ân đắc ý vừa cười vừa nói.
“ Xin lỗi, La Ân công tử, ta cần dùng cơm, mời ngươi rời khỏi!” Ngả Tuyết vẫn không chút biểu tình lạnh lùng nói.
La Ân cũng làm như không nghe, mỉm cười nói: “ Chẳng hay tại hạ có vinh hạnh bồi Ngả Tuyết tiểu thư cùng ăn không.”
Ngả Tuyết không chút biểu hiện, tay phải nhẹ nhàng hướng phía trước vừa chuyển, một tinh hoa cầu thủy thuộc tính phiếm xuất bạch quang xuất hiện trong tay nàng, lạnh lùng nói: “ Ta không có thói quen ăn cùng người khác, mời La Ân công tử rời đi!”
Mọi người chung quanh thấy tình cảnh của La Ân đều đang nhỏ giọng cười trộm, La Ân biến sắc, có chút tức giận, vừa muốn phát cơn, đột nhiên nghĩ tới gia thế của Ngả Tuyết, hắn nhẫn nhịn, có chút tức tối nói: “ Vậy thì tại hạ cáo từ.” Nói xong đứng dậy tránh ra.
“ Khống tố thuật thật thuần thục, không hổ là vương cấp cao thủ, di?” Tử Long nhìn thấy trong mắt, đột nhiên cảm giác có chút kỳ quái, nhưng không biết nơi nào xảy ra vấn đề.
Lúc này hai thị nữ của Ngả Tuyết đã cầm cơm nước quay trở lại bên người nàng, các nàng bỏ thức ăn xuống, chỉ thấy một nàng lấy ra một chiếc cốc chân dài đặt ngay trước người Ngả Tuyết, rồi xuất ra một lọ rượu ngon màu hồng nhạt, chậm rãi rót vào chiếc cốc, Ngả Tuyết cầm lấy cốc chậm rãi lắc nhẹ, một hương thơm thấm tận phế phủ phát ra.
“ Ngưng Hương Ngọc”, mắt của Tử Long nhất thời tinh quang bắn ra bốn phía nhìn chằm chằm dịch thể màu hồng sáng bóng bên trong chiếc cốc, ở cổ họng ậm ừ một tiếng, điều này cũng khó trách, hắn từ nhỏ cùng với sư phụ không việc gì thì uống vài hớp, làm sát thủ thì rượu ngon không ngừng, từ sau khi đánh với Tư Mã Tương một trận, đã vài ngày không có nếm chút rượu nào, lúc này nhìn thấy rượu hắn thật như gặp ma, Hoa Nạp Đức phát hiện dị trạng của Tử Long, thầm nghĩ: “ Vừa rồi còn bộ dáng cao thượng, bây giờ không phải giống như nhau sao.”
Tuy rằng không muốn cùng người gặp gỡ, nhưng rượu ngon trước mặt, Tử Long cũng không thể nghĩ nhiều, chậm rãi đứng lên hướng vị trí của Ngả Tuyết đi tới, Hoa Nạp Đức cả kinh đưa tay muốn kéo hắn, ai ngờ lại chậm một bước, trong lòng cảm ấy bi ai, nghĩ thầm: “ Tiểu tử ngươi quá lớn gan a, đừng nói Ngả Tuyết không nhận ra ngươi, coi như là nhận thức, nàng ta cũng không cho ngươi mặt mũi đâu, lão thiên phù hộ, đừng cho hắn nói là quen biết ta a.” Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
May là Tử Long không biết ý nghĩ trong lòng Hoa Nạp Đức, bằng không còn không tức giận đến trị cho hắn một trận mới là lạ, mà những người chung quanh nhìn thấy hắn trực tiếp đi tới chỗ Ngả Tuyết, trên mặt đều hiện ra một loại “ cóc mà đòi ăn thịt thiên nga”, Tử Long cũng không thèm để ý tới, trực tiếp đi tới phía sau Ngả Tuyết, lấy tay phất vài cái, mũi cố sức ngửi ngửi, sau đó chìm đắm nói: “ Thơm quá a!”
Ngả Tuyết đầu tiên là cả kinh, dĩ nhiên lại không có phát hiện có người xuất hiện ở phía sau nàng, sau đó nhớ tới lời của Tử Long, nguyên khuôn mặt lạnh lùng lại có một tia ửng đỏ, trợn mắt nhìn Tử Long nói: “ Ngươi…”
Trong lòng Ngả Tuyết giận dữ, chưa từng có người dám khinh nhờn nàng như vậy, từ nhỏ nàng đã được xem như là bảo bối hình người, dù là vương công quý tộc cũng không có người dám làm như Tử Long đùa giỡn với nàng như vậy, mà lúc này dĩ nhiên có người dám làm như thế, lại còn là một kẻ quê mùa như Tử Long, đôi mày cau càng chặt, nhưng nhìn biểu tình hưởng thụ của hắn càng tức giận, vừa định ra tay giáo huấn đồ vô sỉ này một chút, Tử Long lại cũng không nhanh không chậm nói: “ Quả nhiên là Ngưng Hương Ngọc, hương khí ẩn mà không phát, ánh sáng lại sáng rõ, cực phẩm, cực phẩm a!”
Ngả Tuyết sửng sốt, mới biết được Tử Long đang nói về rượu ngon trong tay, thế nhưng người trước mắt thấy thế nào cũng không giống là biết nhận thức cực phẩm Ngưng Hương Ngọc a, chẳng lẽ là vô ý truyền ra, tuy rằng trong lòng cũng có nghi ngờ, nhưng ngại thân phận, thiếu chút nữa đã xuất thủ đả thương người, cũng cảm thấy có chút xấu hổ, gương mặt trắng nõn có chút ửng đỏ, càng thêm kiều diễm ướt át, phảng phất như tòa núi băng hòa tan, làm cho trong lòng chợt cảm thấy ấm áp, điều này làm cho những nam tử đang chú ý tới nàng thoáng chốc lại nhìn đến ngây dại.
Ngả Tuyết nhìn thoáng qua thần tình có chút mộc mạc của Tử Long, xấu hổ nhìn Tử Long cười nói: “ Công tử thật sự là hảo ánh mắt, đây đích thật là Ngưng Hương Ngọc.”
Nụ cười làm cho người ta cảm nhận được điều gì gọi là ngàn vàng mua một nụ cười của mỹ nhân, nguyên bản bọn nam tử đang si mê nhìn được giống như đi tới rồi thiên đường, con mắt nháy cũng không nháy nhìn chằm chằm Ngả Tuyết. Sau một lúc lâu, người đầu tiên tỉnh táo lại mới nghĩ ra là Ngả Tuyết đang cười với Tử Long, trong lúc nhất thời ánh mắt mọi người đều tập trung lên người của hắn, chỉ bất quá khi chuyển qua hắn, nguyên lai ánh mắt si mê biến thành phẫn hận, hình như Tử Long và bọn họ có mối hận cừu sâu như biển.
Tử Long cũng không thèm để ý, mỉm cười nói với Ngả Tuyết: “ Từ ánh sáng của Ngưng Hương Ngọc bắt đầu nhìn, là do đại lục đệ nhất nhưỡng rượu sư xưng là Tửu Thần làm ra, thu thập linh ngọc sáng sớm tiêu tốn sương sớm, dùng đủ loại dược liệu quý báu, dùng vò rượu Tử Ngọc duy nhất trên đại lục, trầm nhưỡng hơn năm mươi năm, mở ra liền trải qua ba ngày đóng băng, đem hương khí phong nhập vào trong rượu, có thể dùng rượu hương ẩn mà không phát, cảm giác được mùi thơm đến ngào ngạt trên mũi, thử rượu vào miệng hương thuần, vị thật tốt, nhập vào bụng liền lan tỏa, hương thơm sẽ từ trong cơ thể phát ra, thường uống rượu sẽ lưu thông máu dưỡng sinh, da thịt mềm mại, có công hiệu mỹ dung dưỡng nhan.”
“ Công tử đối với rượu lại có kiến giải như vậy, Tuyết nhi bội phục.” Nghe Tử Long thuộc như lòng bàn tay nói ra lai lịch của rượu, làm sao chế ra, có công hiệu gì, Ngả Tuyết càng kinh ngạc, đôi mắt to mỹ lệ nháy không ngừng, lần này toàn bộ nhà ăn hoàn toàn yên tĩnh, Ngả Tuyết thầm nghĩ, kiến giải của người trước mắt đối với rượu chỉ là nghe thấy một chút mà có thể biết nhiều như vậy, xem ra hắn cũng không giản đơn như biểu hiện bên ngoài.
Làm cho Ngả Tuyết không khỏi nhìn Tử Long nhiều hơn vài lần, chỉ thấy người trước mắt ăn mặc phổ thông, thậm chí có thể nói dáng vẻ quê mùa, tướng mạo nhìn thật bình thường, biểu tình cũng rất mộc mạc, không khác như những kẻ làm lao công trong học viện, nhìn thấy thế nào cũng không giống thế gia công tử, nhưng vì sao đối với trân phẩm Ngưng Hương Ngọc lại có lý giải đến như vậy.
“ Tại hạ mạo muội, quấy rối tiểu thư, tại hạ muốn lấy vật này đổi rượu ngon của tiểu thư, không biết tiểu thư có nguyện ý hay không?” Tử Long vừa nói vừa giống như là biến ma thuật, tay trái vừa lộn, một dây chuyền màu hồng thủy tinh xuất hiện trong tay Tử Long. Tử Long làm sát thủ hai năm, vật phẩm hiếm lạ gặp qua không ít, bất quá dây chuyền hồng sắc thủy tinh này không phải tầm thường, vật này được gọi là Sinh Mệnh Vĩnh Hằng, hồng sắc thủy tinh là một loại tài liệu cực kỳ hiếm thấy sở chế, đeo vào người có thể kháng bách độc, là đại lục cực phẩm giải độc chi bảo.
Sinh Mệnh Vĩnh Hằng lai lịch cực kỳ thần mật, không ai biết xuất từ nơi nào, Ngả Tuyết cũng từng nghe phụ thân nói qua, một trăm năm trước từng xuất hiện trong vương thất của Khải Minh đế quốc, sau lại được quốc vương ban thưởng cho người khác, nhiều lần qua tay cũng không còn tin tức, không nghĩ tới ngày hôm nay ở chỗ này nhìn thấy, nhưng lại nhìn thấy trên người một nam tử bình thường, mà người này lại dùng để đổi rượu của nàng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.