Quyển 5 - Chương 2: TAM DIỆP SINH LINH QUẢ
Ẩn Nặc Trần Hiêu
22/04/2013
Tử Long theo con đường sát vách núi chậm rãi đi xuống phía dưới, linh tố thạch khảm trong Lam Linh chiến bào tiếp xúc vách núi nóng cháy, phát sinh quang mang chói mắt, thủy tinh hoa nguyên tố điên cuồng tuần hoàn quanh chiến bào, không ngừng hấp thu nhiệt lượng, làm Tử Long ở trong độ nóng ngập trời cảm giác được một tia mát mẻ. Theo con đường nhỏ không ngừng đi xuống phía dưới, độ nóng trong cơ thể Tử Long cũng tăng lên thật cao. Lúc này, một khối nham thạch bị hắn đá trúng rơi xuống dung nham đang sôi trào, xích một tiếng, chỉ thấy một trận nhiệt khí bay lên, nham thạch trong nháy mắt liền chảy ra.
Lam quang trên Lam Linh chiến bào cấp tốc lưu chuyển chống cự lại từng cơn sóng nhiệt tràn tới, nhưng cũng không giảm bớt được sự nóng cháy phiền táo trong lòng Tử Long. Nhưng theo từng cơn sóng nhiệt biến mất, một trận hương khí ngào ngạt bay vào trong mũi, làm tâm tình khó chịu của hắn liền biến mất. Tử Long lập tức cảnh giác, sự tình có chút không tầm thường. Ở trong hoàn cảnh này làm sao lại có hương thơm truyền đến? Hai tròng mắt màu lam đậm xuyên thấu qua khói lửa nhàn nhạt quan sát chung quanh, nhưng vẫn không phát hiện ra địa phương gì bất đồng.
Lúc này, một tiếng ưng thanh truyền ra, từ dưới chân hắn bay ra một đoàn hỏa diễm, trực tiếp hướng hắn đánh tới. Tử Long lắc mình tránh thoát hỏa đoàn, ngưng thần vừa nhìn, là một con diễm ưng hình thể không lớn lắm. Diễm ưng công kích thất bại, dùng tốc độ cực nhanh lại nhằm tới Tử Long. Tử Long cấp tốc ngồi chồm hổm xuống, diễm ưng ập tới vách núi sau lưng hắn, đá vụn tuôn rơi xuống đầy đầu tóc hắn. Diễm ưng một kích không trúng, cũng không tiếp tục truy kích, mà là bay trở lại thật nhanh, ở trước mắt hắn không ngừng xoay quanh.
Dư quang khóe mắt Tử Long quét qua hai bên, chau mày. Ở con đường nhỏ chật hẹp này, thân pháp của hắn dù có linh hoạt thế nào cũng không thể thi triển ra. Cho dù hắn có thể tránh thoát được sự công kích của diễm ưng, nhưng cũng không phải kế lâu dài, bởi vì hắn cũng không cách công kích được diễm ưng, phải nghĩ ra một đối sách thật tốt mới xong. Tử Long đứng nơi đó vẫn không nhúc nhích, mà diễm ưng lúc này cũng không có ý tứ muốn công kích.
Cứ như vậy một người một ưng đối diện thật lâu, Tử Long vẫn nghĩ không ra biện pháp tốt. Hắn không phải không thể sử dụng nguyên linh đẩy lùi diễm ưng, nhưng nếu không tới thời khắc cuối cùng hắn cũng không làm như vậy. Tử Long không cam lòng thầm nghĩ, lẽ nào hiện tại ngoại trừ lui về, cũng không còn cách khác? Lại suy nghĩ hồi lâu, linh quang trong đầu chợt lóe, tinh thần bình tế rất nhanh hình thành bên ngoài cơ thể, hắn lại thử đi xuống phía dưới.
Diễm ưng lại rít lên một tiếng, miệng hé ra, một đoàn hỏa cầu cấp tốc hướng Tử Long kéo tới. Nhưng Tử Long cũng không tránh, chỉ đứng nơi đó ngạnh sanh chịu một kích, tuy rằng năng lượng của hỏa cầu thật kinh người, nhưng vẫn không lay động được tinh thần lực bình tế, chỉ là rất tiêu hao lực lượng tinh thần mà thôi. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Điều này làm lòng tin của hắn tăng lên mười phần, vẫn tiếp tục đi xuống phía dưới, con diễm ưng vẫn không ngừng tiến hành công kích hắn, hắn càng đi xuống thì nó càng công kích mãnh liệt. Tử Long không ngừng xuống thấp, diễm ưng đột nhiên trở nên cuồng bạo, đầu chim ưng mạnh mẽ ngửa lên, tiếng kêu chói tai trận trận truyền đến, hỏa tinh hoa nguyên tố nhất thời trở nên táo bạo lên. Chỉ thấy hỏa diễm trên người diễm ưng từ màu đỏ biến thành màu lam nhạt, hai cánh vỗ mạnh, rất nhanh hướng Tử Long lao xuống.
Tử Long nhìn thấy không hay, rất nhanh di động tránh sang một bên muốn tránh thoát công kích của diễm ưng, nhưng diễm ưng cũng không kích vào trên vách núi, mà lại lập tức cải biến công kích, trực tiếp chuyển tới hướng Tử Long.
“ Oanh” một tiếng vang truyền đến, tinh thần lực bình tế hoảng động một trận suýt chút nữa liền bị nghiền nát. Một kích vừa rồi bắn trúng trên đỉnh đẩu Tử Long, mặc dù có bảo hộ che đậy, nhưng lần này cũng tiêu hao đại lượng lực lượng tinh thần của hắn. Lực trùng kích cường đại khiến cho thân hình hắn không ngừng lay động, không chú ý dưới chân, một cước bước ngay sát bờ vực, liền ngã xuống phía dưới. Lẽ nào lần này hắn phải chết trong dòng dung nham cháy rực này?
Ở tại thời khắc nguy cấp này, ý thức phản ứng trong thời gian làm sát thủ của hắn liền phát huy tác dụng, một tay hắn chụp đường mép vực, bám vào vách, lại búng người lên không trung, một lần nữa đặt chân trở lên đường nhỏ kia. Hắn đúng lúc lắc mình, tránh thoát một lần công kích kế tiếp của diễm ưng.
Tử Long lần thứ hai quan sát bốn phía, bỗng nhiên trong mắt hắn sáng ngời, chú ý tới phía dưới vách núi đối diện có chút quái dị, nhìn kỹ hắn liền phát hiện nơi đó có một sơn động. Có lẽ đó là nơi ở của diễm ưng. Hắn nhìn diễm ưng lại muốn lao xuống công kích, trong lòng quyết định chủ ý, Tật Phong bộ lập tức thi triển, ở trên đường nhỏ lướt ngang mấy bước, thân hình ngồi xuống, hai chân dùng sức, nhảy dựng lên. Trong nháy mắt hắn nhảy lên, diễm ưng cũng kích thẳng vào trên vách núi. Tử Long nhảy cao đến mấy trượng, hai chân hắn điểm vài cái giữa không trung, khó khăn nhảy vọt vào trong thạch động đối diện.
Tử Long ở ngay cửa động liền quan sát hoàn cảnh chung quanh, thạch động cao chừng hai người chất lên, không rộng lắm, nhưng có thể đủ cho năm người sóng vai đi, khói lửa ngoài động dày hơn một ít so với nơi khác, ở chỗ cao rất khó phát hiện, nhìn vào trong động tối đen một mảnh, nhìn không thấy được bất cứ vật gì.
Diễm ưng công kích không có kết quả, xoay người lại giữa không trung, mới phát hiện địch nhân giảo hoạt đã trốn vào trong huyệt động của mình, không khỏi khẩn trương, phát ra một tiếng bén nhọn, cấp tốc quay lại thân hình, hướng thạch động lao tới. Tử Long nhận thấy diễm ưng gấp rút lao tới gần, Tật Phong bộ lại thi triển, hướng trong động phóng nhanh vào. Độ nóng phía sau không ngừng tiếp cận, làm hắn phải nhanh hơn bước tiến, cùng diễm ưng duy trì khoảng cách nhất định.
Tử Long ngửi thấy được hương thơm ngào ngạt, hơn nữa càng vào sâu trong động hương thơm càng nồng hơn, ở đây khẳng định có linh vật gì đó tồn tại, mà diễm ưng phía sau chính là linh thú thủ hộ.
Lúc này, ở phía trước xuất hiện ánh sáng. Bước chân Tử Long càng nhanh, rất nhanh hắn cảm thấy trước mắt sáng ngời, đi tới trong một sơn động rộng lớn. Sơn động có thể so sánh với một gian đại điện của Không Gian Thành, hơn nữa ở chỗ này không có cảm giác nóng nhiệt gì, khí tức mát mẻ làm Tử Long thoáng thả lỏng, không khỏi hoài nghi nơi này vẫn còn bị vây trong núi lửa kia sao?
Ở giữa sơn động, có một hố nhỏ hãm xuống dưới, Tử Long đi qua, phát hiện bên trong có một cây thực vật xanh mượt. Cây thực vật cao chừng một tấc, mọc ra ba phiến lá xanh, ở trên rễ, chỉ có một quả cây nhỏ xíu như giọt nước. “ Tam Diệp Sinh Linh Quả” cái tên gọi này nhất thời hiện lên trong đầu Tử Long.
Đây đúng là Tam Diệp Sinh Linh Quả không thể nghi ngờ, cây này ba ngàn năm nảy mầm, ba ngàn năm kết quả, trong quá trình nảy mầm sẽ hấp thu thủy tinh hoa trong vòng trăm dặm để sử dụng, tiến tới dẫn phát địa hỏa. Hỏa sơn này có lẽ vì vậy mà được hình thành. Mà lúc nảy mầm, sẽ tồn lưu một ít nước ở gần bên, sau đó trong quá trình sinh trưởng sẽ không ngừng hấp thu hố nước đó. Sau ba ngàn năm mới kết trái, mà khi trái chín sẽ trong nháy mắt biến thành đá, nếu không kịp ngắt lấy trong nháy mắt đó, sẽ lập tức rơi xuống, chìm vào trong đá, sau đó rễ cây héo rũ, lại tiếp tục luân hồi sinh trưởng. Nếu nấp trong đá bị ngoại lực di động, đồng dạng sẽ không sinh trưởng được ở nơi khác, bên trong ngược lại ẩn chứa độc tố, nếu người hay động vật ăn vào, trong nháy mắt sẽ hóa thành tro tàn. Nhưng nếu đúng lúc hái được, sẽ là linh quả, cho dù cho người thường ăn vào, cũng có thể hình thành năng lượng tu luyện trong mười năm, loại dị quả này chỉ có thể gặp mà không thể cầu.
Ngay khi Tử Long còn đang quan sát Tam Diệp Sinh Linh Quả, phía sau truyền đến nhiệt lượng cường đại, hắn lập tức nhảy tránh sang bên. Chính là diễm ưng đã bay tới, nó bay đến lập tức thủ hộ bên cạnh Tam Diệp Sinh Linh Quả, ánh mắt nhìn chằm chằm Tử Long, trong miệng không ngừng phát ra tiếng rít cảnh cáo.
Tử Long nhàn nhạt cười, xem ra con diễm ưng này ngay từ đầu cho rằng mình muốn tới hái linh quả của nó nên mới tập kích mình. Nhưng nếu cứ dây dưa như vậy hắn cũng không biết nên làm sao, nếu cử động, diễm ưng chắc chắn sẽ công kích, mà không động, không biết phải chờ tới khi nào mới có thể rời khỏi đây đi lấy Thiên Hỏa bảo điển. Đã như vậy, chi bằng cùng diễm ưng đấu một trận, Tử Long triệt hồi tinh thần lực bình tế, bước về phía trước. Lúc này tinh thần lực bình tế không tiếp tục dùng được nữa, tinh thần lực của hắn đã muốn hao hết, rất có khả năng không chiến mà bại. Diễm ưng thấy hắn đến khiêu chiến, hai cánh vũ động, hỏa cầu trong miệng liên tục phát ra, hình thành một rừng lửa dày đặc.
Tử Long xuất ra bộ pháp, qua lại né tránh hỏa cầu, thân pháp ám sư không ngừng thi triển, hỏa cầu liên tiếp lướt qua, đánh lên vách đá sau lưng hắn, vô số đá vụn bị đánh vỡ ra. Diễm ưng thấy hỏa cầu không làm gì được Tử Long, vừa phun hỏa cầu vừa hướng Tử Long đánh tới, hỏa diễm màu lam nhạt ở không trung vẽ ra một đạo đường cong hoa mỹ. Tử Long tránh trái tránh phải, thật khó khăn mới tránh thoát sự công kích của diễm ưng, nhưng cũng bị cánh của nó quét trúng bay ngang ra ngoài, đánh lên vách đá, nhất thời bị đất đá rơi xuống vùi lấp cả người.
Tử Long bò ra khỏi đống đá vụn, phủi bụi trên người, thần sắc ngưng trọng nhìn diễm ưng chằm chằm. Diễm ưng hẳn là từ khi Tam Diệp Sinh Linh Quả mới nảy mầm đã sống ở nơi này, được linh khí của linh quả hun đúc, lại thêm khí tức của hỏa diễm bên ngoài, tu luyện suốt mấy ngàn năm, bởi vậy thực lực thật cường đại. Từ hỏa diễm phun ra, có thể nhìn ra được đã đạt tới vương cấp tiêu chuẩn, mặc dù trí lực của loài cầm điểu cũng hữu hạn, nhưng cũng thật khó đối phó. Thế nhưng hiện tại không thể vận dụng nguyên linh, chỉ dựa vào thể thuật và tốc độ bản thân, không thể bù đắp được sự chênh lệch đôi bên, dù rằng muốn đi ra ngoài cũng không dễ, nhưng cho dù đi ra được, giữa dòng dung nham thì làm sao lấy được Thiên Hỏa tộc điển? Lẽ nào phải bơi qua dung nham sao? Trừ phi hắn điên rồi, bằng không cũng không thể làm vậy.
Trong lúc Tử Long ngưng mắt nhìn diễm ưng, diễm ưng cũng không tiến công, chỉ đậu lên một tảng đá, cảnh giác nhìn hắn. Tử Long gặp tình huống này, không khỏi thở dài một hơi, như vậy chỉ cần không tiến tới gần Tam Diệp Sinh Linh Quả, diễm ưng sẽ không chủ động tiến công. Tử Long dự định lợi dụng thời gian này khôi phục tinh thần lực, đến lúc có tinh thần lực bình tế cũng thêm được một phần bảo đảm, nghĩ tới đây hắn ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại bắt đầu chậm rãi khôi phục, cùng phân ra một cỗ tinh thần lực thời khắc chú ý động tác của diễm ưng, phòng ngừa nó đột nhiên tập kích.
Lam quang trên Lam Linh chiến bào cấp tốc lưu chuyển chống cự lại từng cơn sóng nhiệt tràn tới, nhưng cũng không giảm bớt được sự nóng cháy phiền táo trong lòng Tử Long. Nhưng theo từng cơn sóng nhiệt biến mất, một trận hương khí ngào ngạt bay vào trong mũi, làm tâm tình khó chịu của hắn liền biến mất. Tử Long lập tức cảnh giác, sự tình có chút không tầm thường. Ở trong hoàn cảnh này làm sao lại có hương thơm truyền đến? Hai tròng mắt màu lam đậm xuyên thấu qua khói lửa nhàn nhạt quan sát chung quanh, nhưng vẫn không phát hiện ra địa phương gì bất đồng.
Lúc này, một tiếng ưng thanh truyền ra, từ dưới chân hắn bay ra một đoàn hỏa diễm, trực tiếp hướng hắn đánh tới. Tử Long lắc mình tránh thoát hỏa đoàn, ngưng thần vừa nhìn, là một con diễm ưng hình thể không lớn lắm. Diễm ưng công kích thất bại, dùng tốc độ cực nhanh lại nhằm tới Tử Long. Tử Long cấp tốc ngồi chồm hổm xuống, diễm ưng ập tới vách núi sau lưng hắn, đá vụn tuôn rơi xuống đầy đầu tóc hắn. Diễm ưng một kích không trúng, cũng không tiếp tục truy kích, mà là bay trở lại thật nhanh, ở trước mắt hắn không ngừng xoay quanh.
Dư quang khóe mắt Tử Long quét qua hai bên, chau mày. Ở con đường nhỏ chật hẹp này, thân pháp của hắn dù có linh hoạt thế nào cũng không thể thi triển ra. Cho dù hắn có thể tránh thoát được sự công kích của diễm ưng, nhưng cũng không phải kế lâu dài, bởi vì hắn cũng không cách công kích được diễm ưng, phải nghĩ ra một đối sách thật tốt mới xong. Tử Long đứng nơi đó vẫn không nhúc nhích, mà diễm ưng lúc này cũng không có ý tứ muốn công kích.
Cứ như vậy một người một ưng đối diện thật lâu, Tử Long vẫn nghĩ không ra biện pháp tốt. Hắn không phải không thể sử dụng nguyên linh đẩy lùi diễm ưng, nhưng nếu không tới thời khắc cuối cùng hắn cũng không làm như vậy. Tử Long không cam lòng thầm nghĩ, lẽ nào hiện tại ngoại trừ lui về, cũng không còn cách khác? Lại suy nghĩ hồi lâu, linh quang trong đầu chợt lóe, tinh thần bình tế rất nhanh hình thành bên ngoài cơ thể, hắn lại thử đi xuống phía dưới.
Diễm ưng lại rít lên một tiếng, miệng hé ra, một đoàn hỏa cầu cấp tốc hướng Tử Long kéo tới. Nhưng Tử Long cũng không tránh, chỉ đứng nơi đó ngạnh sanh chịu một kích, tuy rằng năng lượng của hỏa cầu thật kinh người, nhưng vẫn không lay động được tinh thần lực bình tế, chỉ là rất tiêu hao lực lượng tinh thần mà thôi. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Điều này làm lòng tin của hắn tăng lên mười phần, vẫn tiếp tục đi xuống phía dưới, con diễm ưng vẫn không ngừng tiến hành công kích hắn, hắn càng đi xuống thì nó càng công kích mãnh liệt. Tử Long không ngừng xuống thấp, diễm ưng đột nhiên trở nên cuồng bạo, đầu chim ưng mạnh mẽ ngửa lên, tiếng kêu chói tai trận trận truyền đến, hỏa tinh hoa nguyên tố nhất thời trở nên táo bạo lên. Chỉ thấy hỏa diễm trên người diễm ưng từ màu đỏ biến thành màu lam nhạt, hai cánh vỗ mạnh, rất nhanh hướng Tử Long lao xuống.
Tử Long nhìn thấy không hay, rất nhanh di động tránh sang một bên muốn tránh thoát công kích của diễm ưng, nhưng diễm ưng cũng không kích vào trên vách núi, mà lại lập tức cải biến công kích, trực tiếp chuyển tới hướng Tử Long.
“ Oanh” một tiếng vang truyền đến, tinh thần lực bình tế hoảng động một trận suýt chút nữa liền bị nghiền nát. Một kích vừa rồi bắn trúng trên đỉnh đẩu Tử Long, mặc dù có bảo hộ che đậy, nhưng lần này cũng tiêu hao đại lượng lực lượng tinh thần của hắn. Lực trùng kích cường đại khiến cho thân hình hắn không ngừng lay động, không chú ý dưới chân, một cước bước ngay sát bờ vực, liền ngã xuống phía dưới. Lẽ nào lần này hắn phải chết trong dòng dung nham cháy rực này?
Ở tại thời khắc nguy cấp này, ý thức phản ứng trong thời gian làm sát thủ của hắn liền phát huy tác dụng, một tay hắn chụp đường mép vực, bám vào vách, lại búng người lên không trung, một lần nữa đặt chân trở lên đường nhỏ kia. Hắn đúng lúc lắc mình, tránh thoát một lần công kích kế tiếp của diễm ưng.
Tử Long lần thứ hai quan sát bốn phía, bỗng nhiên trong mắt hắn sáng ngời, chú ý tới phía dưới vách núi đối diện có chút quái dị, nhìn kỹ hắn liền phát hiện nơi đó có một sơn động. Có lẽ đó là nơi ở của diễm ưng. Hắn nhìn diễm ưng lại muốn lao xuống công kích, trong lòng quyết định chủ ý, Tật Phong bộ lập tức thi triển, ở trên đường nhỏ lướt ngang mấy bước, thân hình ngồi xuống, hai chân dùng sức, nhảy dựng lên. Trong nháy mắt hắn nhảy lên, diễm ưng cũng kích thẳng vào trên vách núi. Tử Long nhảy cao đến mấy trượng, hai chân hắn điểm vài cái giữa không trung, khó khăn nhảy vọt vào trong thạch động đối diện.
Tử Long ở ngay cửa động liền quan sát hoàn cảnh chung quanh, thạch động cao chừng hai người chất lên, không rộng lắm, nhưng có thể đủ cho năm người sóng vai đi, khói lửa ngoài động dày hơn một ít so với nơi khác, ở chỗ cao rất khó phát hiện, nhìn vào trong động tối đen một mảnh, nhìn không thấy được bất cứ vật gì.
Diễm ưng công kích không có kết quả, xoay người lại giữa không trung, mới phát hiện địch nhân giảo hoạt đã trốn vào trong huyệt động của mình, không khỏi khẩn trương, phát ra một tiếng bén nhọn, cấp tốc quay lại thân hình, hướng thạch động lao tới. Tử Long nhận thấy diễm ưng gấp rút lao tới gần, Tật Phong bộ lại thi triển, hướng trong động phóng nhanh vào. Độ nóng phía sau không ngừng tiếp cận, làm hắn phải nhanh hơn bước tiến, cùng diễm ưng duy trì khoảng cách nhất định.
Tử Long ngửi thấy được hương thơm ngào ngạt, hơn nữa càng vào sâu trong động hương thơm càng nồng hơn, ở đây khẳng định có linh vật gì đó tồn tại, mà diễm ưng phía sau chính là linh thú thủ hộ.
Lúc này, ở phía trước xuất hiện ánh sáng. Bước chân Tử Long càng nhanh, rất nhanh hắn cảm thấy trước mắt sáng ngời, đi tới trong một sơn động rộng lớn. Sơn động có thể so sánh với một gian đại điện của Không Gian Thành, hơn nữa ở chỗ này không có cảm giác nóng nhiệt gì, khí tức mát mẻ làm Tử Long thoáng thả lỏng, không khỏi hoài nghi nơi này vẫn còn bị vây trong núi lửa kia sao?
Ở giữa sơn động, có một hố nhỏ hãm xuống dưới, Tử Long đi qua, phát hiện bên trong có một cây thực vật xanh mượt. Cây thực vật cao chừng một tấc, mọc ra ba phiến lá xanh, ở trên rễ, chỉ có một quả cây nhỏ xíu như giọt nước. “ Tam Diệp Sinh Linh Quả” cái tên gọi này nhất thời hiện lên trong đầu Tử Long.
Đây đúng là Tam Diệp Sinh Linh Quả không thể nghi ngờ, cây này ba ngàn năm nảy mầm, ba ngàn năm kết quả, trong quá trình nảy mầm sẽ hấp thu thủy tinh hoa trong vòng trăm dặm để sử dụng, tiến tới dẫn phát địa hỏa. Hỏa sơn này có lẽ vì vậy mà được hình thành. Mà lúc nảy mầm, sẽ tồn lưu một ít nước ở gần bên, sau đó trong quá trình sinh trưởng sẽ không ngừng hấp thu hố nước đó. Sau ba ngàn năm mới kết trái, mà khi trái chín sẽ trong nháy mắt biến thành đá, nếu không kịp ngắt lấy trong nháy mắt đó, sẽ lập tức rơi xuống, chìm vào trong đá, sau đó rễ cây héo rũ, lại tiếp tục luân hồi sinh trưởng. Nếu nấp trong đá bị ngoại lực di động, đồng dạng sẽ không sinh trưởng được ở nơi khác, bên trong ngược lại ẩn chứa độc tố, nếu người hay động vật ăn vào, trong nháy mắt sẽ hóa thành tro tàn. Nhưng nếu đúng lúc hái được, sẽ là linh quả, cho dù cho người thường ăn vào, cũng có thể hình thành năng lượng tu luyện trong mười năm, loại dị quả này chỉ có thể gặp mà không thể cầu.
Ngay khi Tử Long còn đang quan sát Tam Diệp Sinh Linh Quả, phía sau truyền đến nhiệt lượng cường đại, hắn lập tức nhảy tránh sang bên. Chính là diễm ưng đã bay tới, nó bay đến lập tức thủ hộ bên cạnh Tam Diệp Sinh Linh Quả, ánh mắt nhìn chằm chằm Tử Long, trong miệng không ngừng phát ra tiếng rít cảnh cáo.
Tử Long nhàn nhạt cười, xem ra con diễm ưng này ngay từ đầu cho rằng mình muốn tới hái linh quả của nó nên mới tập kích mình. Nhưng nếu cứ dây dưa như vậy hắn cũng không biết nên làm sao, nếu cử động, diễm ưng chắc chắn sẽ công kích, mà không động, không biết phải chờ tới khi nào mới có thể rời khỏi đây đi lấy Thiên Hỏa bảo điển. Đã như vậy, chi bằng cùng diễm ưng đấu một trận, Tử Long triệt hồi tinh thần lực bình tế, bước về phía trước. Lúc này tinh thần lực bình tế không tiếp tục dùng được nữa, tinh thần lực của hắn đã muốn hao hết, rất có khả năng không chiến mà bại. Diễm ưng thấy hắn đến khiêu chiến, hai cánh vũ động, hỏa cầu trong miệng liên tục phát ra, hình thành một rừng lửa dày đặc.
Tử Long xuất ra bộ pháp, qua lại né tránh hỏa cầu, thân pháp ám sư không ngừng thi triển, hỏa cầu liên tiếp lướt qua, đánh lên vách đá sau lưng hắn, vô số đá vụn bị đánh vỡ ra. Diễm ưng thấy hỏa cầu không làm gì được Tử Long, vừa phun hỏa cầu vừa hướng Tử Long đánh tới, hỏa diễm màu lam nhạt ở không trung vẽ ra một đạo đường cong hoa mỹ. Tử Long tránh trái tránh phải, thật khó khăn mới tránh thoát sự công kích của diễm ưng, nhưng cũng bị cánh của nó quét trúng bay ngang ra ngoài, đánh lên vách đá, nhất thời bị đất đá rơi xuống vùi lấp cả người.
Tử Long bò ra khỏi đống đá vụn, phủi bụi trên người, thần sắc ngưng trọng nhìn diễm ưng chằm chằm. Diễm ưng hẳn là từ khi Tam Diệp Sinh Linh Quả mới nảy mầm đã sống ở nơi này, được linh khí của linh quả hun đúc, lại thêm khí tức của hỏa diễm bên ngoài, tu luyện suốt mấy ngàn năm, bởi vậy thực lực thật cường đại. Từ hỏa diễm phun ra, có thể nhìn ra được đã đạt tới vương cấp tiêu chuẩn, mặc dù trí lực của loài cầm điểu cũng hữu hạn, nhưng cũng thật khó đối phó. Thế nhưng hiện tại không thể vận dụng nguyên linh, chỉ dựa vào thể thuật và tốc độ bản thân, không thể bù đắp được sự chênh lệch đôi bên, dù rằng muốn đi ra ngoài cũng không dễ, nhưng cho dù đi ra được, giữa dòng dung nham thì làm sao lấy được Thiên Hỏa tộc điển? Lẽ nào phải bơi qua dung nham sao? Trừ phi hắn điên rồi, bằng không cũng không thể làm vậy.
Trong lúc Tử Long ngưng mắt nhìn diễm ưng, diễm ưng cũng không tiến công, chỉ đậu lên một tảng đá, cảnh giác nhìn hắn. Tử Long gặp tình huống này, không khỏi thở dài một hơi, như vậy chỉ cần không tiến tới gần Tam Diệp Sinh Linh Quả, diễm ưng sẽ không chủ động tiến công. Tử Long dự định lợi dụng thời gian này khôi phục tinh thần lực, đến lúc có tinh thần lực bình tế cũng thêm được một phần bảo đảm, nghĩ tới đây hắn ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại bắt đầu chậm rãi khôi phục, cùng phân ra một cỗ tinh thần lực thời khắc chú ý động tác của diễm ưng, phòng ngừa nó đột nhiên tập kích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.