Quyển 10 - Chương 10: Thái Cách
Ẩn Nặc Trần Hiêu
02/09/2013
Tử Long vừa nghe, cũng không hỏi thêm gì khác, nhảy lên lưng hổ, Thái Cách bay lên trời, rất nhanh hướng dưới chân núi phóng đi. Tốc độ Thái Cách không gì sánh kịp, giống như thiểm điện bay nhanh, cũng đủ nhìn ra vừa rồi nó còn chưa dùng hết toàn lực, cũng không so đo quá nhiều với Cổ Mặc, Tử Long biết lòng dạ của Thái Cách cũng rộng rãi.
Trong tích tắc, Thái Cách đã bay tới trước người Cổ Mặc, lúc này bạch sa đang quay chung quanh người Cổ Mặc, sa bình tế lăng không lưu động như ẩn như hiện, phòng ngự kín mít, vô luận tiến hành công kích từ góc độ nào, sa bình tế đều có thể chống đỡ, thổ tinh hoa nguyên tố kiên cố cũng cấp cho Cổ Mặc lòng tự tin cường đại, cho dù phải đối mặt thánh thú, hắn vẫn không hề có chút lòng sợ hãi, dũng cảm đứng ngay nơi đó, điều khiển bạch sa tùy thời chuẩn bị phản kích.
Mà ngay đối diện Cổ Mặc, là một con voi màu trắng lớn như ngọn núi nhỏ, cự tượng cao hơn mười trượng, vùng lưng rộng bằng phẳng, hai chiếc ngà vươn dài, nơi mũi phát ra ánh sáng màu trắng, đôi mắt nho nhỏ căm tức nhìn Cổ Mặc đang đứng trước mặt, hình như một lời không hợp sẽ lập tức giết hắn, toàn thân tản ra khí tức lạnh lùng.
Nhưng Cổ Mặc cùng cự tượng còn chưa kịp có động tác gì, Thái Cách đã bay tới, khi hai bên nhìn thấy Thái Cách và Tử Long thì có hai loại phản ứng hoàn toàn khác nhau. Cổ Mặc vô cùng vui vẻ, vốn nghĩ rằng Thái Cách đã đưa Tử Long lên đỉnh núi, không hề để ý tới hắn, thế nhưng làm cho hắn nghĩ không ra chính là khi hắn gặp nguy hiểm thì bọn họ lại cấp tốc quay trở lại nhanh như vậy.
Mà cự tượng nhìn thấy Thái Cách thì trong mắt hiện lên vẻ vô cùng kinh ngạc, khi nó nhìn thấy Tử Long ngồi trên lưng Thái Cách, càng thêm kinh ngạc không gì sánh được, với sự cao ngạo và uy nghiêm của thánh thú, thế nào lại cho phép một nhân loại cưỡi trên người, lẽ nào thực lực của nhân loại này còn mạnh hơn Thái Cách, nó không dám tưởng tượng, nếu nhân loại mạnh hơn thánh cấp, vậy tuổi tác của hắn cũng phải đạt tới mấy vạn tuổi không ít.
“ Thái Cách, chúng ta không phải đã giao hẹn, không xâm phạm lãnh địa lẫn nhau sao, lẽ nào ngươi muốn nuốt lời?” Cự tượng nhìn Thái Cách, thanh âm âm trầm truyền đến.
“ Mãnh, mãnh hổ vĩ đại có thể đi tới lãnh địa của ngươi, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh, huống hồ chúng ta chỉ đi ngang qua mà thôi, tiểu hài tử này là bằng hữu của ta, xem trên mặt mũi của ta, ngươi cũng đừng làm khó hắn, được rồi, ngươi đi làm chuyện của ngươi, chúng ta còn có chuyện trọng yếu muốn làm.” Thái Cách cao ngạo ngửa đầu, khí thế uy nghiêm đối diện Mãnh nói.
“ Không nghĩ tới Mãnh Hổ Vương vĩ đại các hạ, không ngờ cho một nhân loại nho nhỏ cưỡi trên lưng, thực sự làm ta cảm thấy buồn cười, còn gọi một tiểu hài tử là bằng hữu, lẽ nào Mãnh Hổ Vương các hạ thay đổi tính tình rồi sao? Vị Mãnh Hổ Vương từng hiệu lệnh đàn thú trên Bạch Linh Sơn, hôm nay lại trở thành tọa kỵ của nhân loại, nếu như cho con thỏ kia nghe được, nó còn không cười chết, a ha cáp…” Mãnh nhìn Thái Cách làm càn cười lớn.
Nó dám làm như thế, cũng là nhìn ra thực lực của Tử Long cũng không đạt được thánh cấp, thậm chí thực lực á thánh cũng không tới, mà Thái Cách tuy làm cho nó nhìn không thấu, thế nhưng có thể bị nhân loại bắt hàng phục, Thái Cách bởi vì nguyên nhân nào đó mà thực lực giảm xuống mới bị như vậy, nhất là nghe Thái Cách xưng hô Cổ Mặc là bằng hữu, nó càng thêm vững tin ý nghĩ này, bởi vì thực lực của Cổ Mặc, chỉ là một hài tử xem như có chút thực lực mà thôi.
“ Ngao ngô…” Thái Cách thẹn quá thành giận phóng về phía trước, gầm lên một tiếng, sau đó một đoàn bạch quang như tên rời cung phóng tới, rất nhanh bay ra khỏi miệng đánh về phía Mãnh.
Mãnh nhìn bạch quang kéo tới, vòi voi súy nhẹ, nghênh tới, “ oanh…” một tiếng, vòi voi cùng bạch quang va chạm vào nhau, nhất thời khiến một trận năng lượng bạo loạn bừa bãi, khiến không gian vặn vẹo, dường như nước sông yên ả bị ném vào một viên đá, nhộn nhạo từng trận sóng gió, sản sinh ra lực lượng đẩy mạnh cường đại, làm Tử Long và Cổ Mặc không tự giác lui ra sau mấy bước, trước ngực hai người vô cùng khó chịu, suýt nữa há mồm phun máu.
Đây là lần đầu tiên Tử Long và Cổ Mặc ở gần cuộc chiến đấu giữa hai thánh cấp như vậy, hiện tại bọn họ mới biết được, thực lực thánh cấp đáng sợ cỡ nào, chỉ là dư âm của năng lượng sản sinh, đã tồn tại uy lực lớn đến như vậy. May là sa bình tế của Cổ Mặc phòng ngự cường hãn, bằng không khẳng định hai người đã bị thương tổn nghiêm trọng…
Thế nhưng mặc dù vậy, lúc này sắc mặt hai người thập phần xấu xí, Cổ Mặc càng bị nặng hơn, thân thể lung lay lảo đảo, nếu không phải Tử Long đỡ lấy hắn, thì hắn đã sớm té trên mặt đất. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Thần thức tra xét thân thể Cổ Mặc một chút, Tử Long phát hiện hắn chỉ bị năng lượng phản chấn tạo thành, cũng không đáng lo ngại, vì vậy Tử Long nghiêng đầu nhìn Thái Cách và Mãnh đang giằng co, mang theo Cổ Mặc lui về phía sau mười trượng, cho Cổ Mặc ngồi xếp bằng, bản thân vận khởi ám ảnh công pháp, đem thổ nguyên linh chuyển vào trong cơ thể Cổ Mặc.
Riêng Mãnh đang khổ không nói nổi, vốn nghĩ rằng thực lực Thái Cách hạ xuống rất nhiều, muốn nhân cơ hội này xử lý nó, như vậy lãnh địa của nó cũng thuộc về chính mình sở hữu. Thế nhưng không nghĩ đến, thực lực Thái Cách không những không giảm, trái lại còn đề thăng, cảnh này khiến Mãnh suýt chút nữa trả giá thật đắt, lúc này trong lòng nó đã nảy sinh hối hận, với một kích vừa rồi của Thái Cách, nó căn bản không khả năng chiến thắng.
Nếu liều mạng chiến đấu, cũng có thể chỉ rơi vào cảnh lưỡng bại câu thương, nhưng làm một thánh thú sinh tồn vạn năm mà nói, sinh mệnh không thể nghi ngờ là quý giá nhất, vô luận là sinh vật nào, thực lực chí thánh, hầu như đều có sinh mệnh vô tận. Ai cũng không muốn buông tha sinh mệnh lâu dài của mình, cho nên khi Thái Cách mới thụ thương thì mới chịu dâng ra thần thức ấn ký làm trả giá, cầu Tử Long cứu trợ. Mà Mãnh cũng như vậy, uy hiếp sinh mệnh, làm nó có thể buông tha tất cả. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Nghĩ đến đây, Mãnh lui ra sau vài bước, cúi thấp đầu voi, có chút khàn khàn nói: “ Mãnh Hổ Vương các hạ, vừa rồi ta chỉ đùa một chút mà thôi, ngài ngàn vạn lần không nên tức giận, ta nghĩ ngài vĩ đại như vậy, đương nhiên sẽ không tính toán với tiểu tượng, ngài nói phải không?”
“ Hừ, sớm biết như vậy, hà tất lại làm. Tuy ta vĩ đại, cũng không muốn tính toán với ngươi, nhưng ngươi thương tổn chủ nhân và bằng hữu của ta, ngươi nói, nên làm gì đây?” Thái Cách lạnh lùng nhìn Mãnh, lớn tiếng nói.
“ Cái này, này…” Mãnh thật không ngờ, với tính cách cao ngạo của Thái Cách, không ngờ chịu ở ngay trước mặt nó mà chính miệng nói ra hai chữ chủ nhân, nhưng hiện tại nó cũng không dám tiếp tục trêu chọc, chỉ sầu não làm sao ứng phó với khốn cảnh hiện tại. Thế nhưng mặc cho nó nghĩ như thế nào, cũng không biết nên làm sao mới đúng: “ Mãnh Hổ Vương vĩ đại các hạ, tiểu tượng không biết ngài cần cái gì?”
Thái Cách nhìn Mãnh từ trên xuống dưới, bước đi thong thả, nói: “ Ngươi đã mạo phạm chủ nhân và bằng hữu của ta, nên lấy công chuộc tội, không bằng làm tọa kỵ cho vị bằng hữu kia là được.”
“ Cái gì? Thái Cách, ngươi không nên khinh người quá đáng, ngươi…” Mãnh vừa nghe, nhất thời vô cùng tức giận, thế nhưng e ngại thực lực của Thái Cách, cũng chỉ trợn mắt nhìn, không dám có hành động gì khác.
Thái Cách cũng không lưu ý thái độ của Mãnh, chỉ đi qua lại tiêu sái trước mặt nó, chậm rãi nói: “ Theo bằng hữu của ta cũng tốt lắm, hắn và chủ nhân của ta đến từ một không gian khác, trong không gian của bọn họ nghe nói có màu sắc muôn màu, khác hẳn với Bạch Độ không gian, mỹ vị thực vật ngon miệng, thậm chí còn có linh khí sung túc hơn ở đây, trọng yếu nhất, chủ nhân của ta rất coi trọng bằng hữu, máu của hắn có được công hiệu mà ngươi không tưởng tượng nổi đâu.”
Thái Cách nhìn Mãnh nói tiếp: “ Ngày hôm nay, có một con mãnh hổ khiêu chiến với ta, kết quả nó chết còn ta trọng thương, hơn nữa hấp hối, nhờ vào giọt máu của chủ nhân, nhượng ta khởi tử hồi sinh, nhưng còn giúp công lực của ta đề thăng, đối với chúng ta có được sinh mệnh mãi mãi, có gì có thể trọng yếu hơn điều này, nếu như đi theo bên người chủ nhân của ta, ngươi không cần lo lắng đến việc sống chết nữa.”
Nói đến đây, Mãnh có chút động tâm, đích xác làm một thánh thú, không có gì trọng yếu hơn chuyện sinh tử, thế nhưng nếu làm tọa kỵ cho nhân loại, vậy…
Vẫn nhìn phản ứng của Mãnh, Thái Cách không mất thời cơ nói: “ Trở thành tọa kỵ mặc dù có nhục cho thân phận thánh thú, nhưng cũng phải nhìn xem là tọa kỵ của ai, mặc dù là vĩ đại như ta, cũng đã trở thành tọa kỵ của chủ nhân, hơn nữa ta đã dâng ra thần thức ấn ký, ngươi phải biết rằng, tại không gian của chủ nhân, địa vị của ngài cao quý, cũng không làm chúng ta mất mặt, mặt khác, nếu như ngày hôm nay làm ta không hài lòng, ngươi phải trả giá đắt, không chỉ là làm một tọa kỵ mà thôi.”
Lúc này Thái Cách cũng giống như Cổ Mặc khi trước, cưỡng bức lợi dụ lừa gạt Mãnh, mà cách làm của nó cũng đích xác hữu hiệu. Mãnh suy nghĩ một lát, xem như quyết tâm, thu liễm quang mang, nặng nề gật đầu: “ Được, ta đồng ý, nhưng ta có một điều kiện.” Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
“ Đương nhiên, ngươi có quyền ra điều kiện, chỉ cần không quá phận, ta có thể thay thế chủ nhân đáp ứng ngươi.” Thái Cách thấy Mãnh mắc câu, không khỏi mừng rỡ đáp ứng nó, vốn tưởng rằng Mãnh đối với sinh mệnh nguyên dịch của Tử Long động tâm, thế nhưng không đúng như nó suy nghĩ.
Đôi mắt của Mãnh có chút lờ mờ nói: “ Ta sẽ làm tọa kỵ của hài tử kia, nhưng ta không muốn dâng ra thần thức ấn ký, không biết điều kiện này có được hay không.”
Thái Cách sửng sốt, không nghĩ tới lại là điều kiện này, nhưng nó gật đầu thật nhanh: “ Không thành vấn đề, lúc đầu cũng do ta khổ sở cầu xin chủ nhân thu nhận thần thức ấn ký của ta thôi, ngươi đã không muốn dâng ra, vậy thì không cần, ta nghĩ bằng hữu của ta cũng sẽ ngại phiền phức.”
Trong tích tắc, Thái Cách đã bay tới trước người Cổ Mặc, lúc này bạch sa đang quay chung quanh người Cổ Mặc, sa bình tế lăng không lưu động như ẩn như hiện, phòng ngự kín mít, vô luận tiến hành công kích từ góc độ nào, sa bình tế đều có thể chống đỡ, thổ tinh hoa nguyên tố kiên cố cũng cấp cho Cổ Mặc lòng tự tin cường đại, cho dù phải đối mặt thánh thú, hắn vẫn không hề có chút lòng sợ hãi, dũng cảm đứng ngay nơi đó, điều khiển bạch sa tùy thời chuẩn bị phản kích.
Mà ngay đối diện Cổ Mặc, là một con voi màu trắng lớn như ngọn núi nhỏ, cự tượng cao hơn mười trượng, vùng lưng rộng bằng phẳng, hai chiếc ngà vươn dài, nơi mũi phát ra ánh sáng màu trắng, đôi mắt nho nhỏ căm tức nhìn Cổ Mặc đang đứng trước mặt, hình như một lời không hợp sẽ lập tức giết hắn, toàn thân tản ra khí tức lạnh lùng.
Nhưng Cổ Mặc cùng cự tượng còn chưa kịp có động tác gì, Thái Cách đã bay tới, khi hai bên nhìn thấy Thái Cách và Tử Long thì có hai loại phản ứng hoàn toàn khác nhau. Cổ Mặc vô cùng vui vẻ, vốn nghĩ rằng Thái Cách đã đưa Tử Long lên đỉnh núi, không hề để ý tới hắn, thế nhưng làm cho hắn nghĩ không ra chính là khi hắn gặp nguy hiểm thì bọn họ lại cấp tốc quay trở lại nhanh như vậy.
Mà cự tượng nhìn thấy Thái Cách thì trong mắt hiện lên vẻ vô cùng kinh ngạc, khi nó nhìn thấy Tử Long ngồi trên lưng Thái Cách, càng thêm kinh ngạc không gì sánh được, với sự cao ngạo và uy nghiêm của thánh thú, thế nào lại cho phép một nhân loại cưỡi trên người, lẽ nào thực lực của nhân loại này còn mạnh hơn Thái Cách, nó không dám tưởng tượng, nếu nhân loại mạnh hơn thánh cấp, vậy tuổi tác của hắn cũng phải đạt tới mấy vạn tuổi không ít.
“ Thái Cách, chúng ta không phải đã giao hẹn, không xâm phạm lãnh địa lẫn nhau sao, lẽ nào ngươi muốn nuốt lời?” Cự tượng nhìn Thái Cách, thanh âm âm trầm truyền đến.
“ Mãnh, mãnh hổ vĩ đại có thể đi tới lãnh địa của ngươi, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh, huống hồ chúng ta chỉ đi ngang qua mà thôi, tiểu hài tử này là bằng hữu của ta, xem trên mặt mũi của ta, ngươi cũng đừng làm khó hắn, được rồi, ngươi đi làm chuyện của ngươi, chúng ta còn có chuyện trọng yếu muốn làm.” Thái Cách cao ngạo ngửa đầu, khí thế uy nghiêm đối diện Mãnh nói.
“ Không nghĩ tới Mãnh Hổ Vương vĩ đại các hạ, không ngờ cho một nhân loại nho nhỏ cưỡi trên lưng, thực sự làm ta cảm thấy buồn cười, còn gọi một tiểu hài tử là bằng hữu, lẽ nào Mãnh Hổ Vương các hạ thay đổi tính tình rồi sao? Vị Mãnh Hổ Vương từng hiệu lệnh đàn thú trên Bạch Linh Sơn, hôm nay lại trở thành tọa kỵ của nhân loại, nếu như cho con thỏ kia nghe được, nó còn không cười chết, a ha cáp…” Mãnh nhìn Thái Cách làm càn cười lớn.
Nó dám làm như thế, cũng là nhìn ra thực lực của Tử Long cũng không đạt được thánh cấp, thậm chí thực lực á thánh cũng không tới, mà Thái Cách tuy làm cho nó nhìn không thấu, thế nhưng có thể bị nhân loại bắt hàng phục, Thái Cách bởi vì nguyên nhân nào đó mà thực lực giảm xuống mới bị như vậy, nhất là nghe Thái Cách xưng hô Cổ Mặc là bằng hữu, nó càng thêm vững tin ý nghĩ này, bởi vì thực lực của Cổ Mặc, chỉ là một hài tử xem như có chút thực lực mà thôi.
“ Ngao ngô…” Thái Cách thẹn quá thành giận phóng về phía trước, gầm lên một tiếng, sau đó một đoàn bạch quang như tên rời cung phóng tới, rất nhanh bay ra khỏi miệng đánh về phía Mãnh.
Mãnh nhìn bạch quang kéo tới, vòi voi súy nhẹ, nghênh tới, “ oanh…” một tiếng, vòi voi cùng bạch quang va chạm vào nhau, nhất thời khiến một trận năng lượng bạo loạn bừa bãi, khiến không gian vặn vẹo, dường như nước sông yên ả bị ném vào một viên đá, nhộn nhạo từng trận sóng gió, sản sinh ra lực lượng đẩy mạnh cường đại, làm Tử Long và Cổ Mặc không tự giác lui ra sau mấy bước, trước ngực hai người vô cùng khó chịu, suýt nữa há mồm phun máu.
Đây là lần đầu tiên Tử Long và Cổ Mặc ở gần cuộc chiến đấu giữa hai thánh cấp như vậy, hiện tại bọn họ mới biết được, thực lực thánh cấp đáng sợ cỡ nào, chỉ là dư âm của năng lượng sản sinh, đã tồn tại uy lực lớn đến như vậy. May là sa bình tế của Cổ Mặc phòng ngự cường hãn, bằng không khẳng định hai người đã bị thương tổn nghiêm trọng…
Thế nhưng mặc dù vậy, lúc này sắc mặt hai người thập phần xấu xí, Cổ Mặc càng bị nặng hơn, thân thể lung lay lảo đảo, nếu không phải Tử Long đỡ lấy hắn, thì hắn đã sớm té trên mặt đất. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Thần thức tra xét thân thể Cổ Mặc một chút, Tử Long phát hiện hắn chỉ bị năng lượng phản chấn tạo thành, cũng không đáng lo ngại, vì vậy Tử Long nghiêng đầu nhìn Thái Cách và Mãnh đang giằng co, mang theo Cổ Mặc lui về phía sau mười trượng, cho Cổ Mặc ngồi xếp bằng, bản thân vận khởi ám ảnh công pháp, đem thổ nguyên linh chuyển vào trong cơ thể Cổ Mặc.
Riêng Mãnh đang khổ không nói nổi, vốn nghĩ rằng thực lực Thái Cách hạ xuống rất nhiều, muốn nhân cơ hội này xử lý nó, như vậy lãnh địa của nó cũng thuộc về chính mình sở hữu. Thế nhưng không nghĩ đến, thực lực Thái Cách không những không giảm, trái lại còn đề thăng, cảnh này khiến Mãnh suýt chút nữa trả giá thật đắt, lúc này trong lòng nó đã nảy sinh hối hận, với một kích vừa rồi của Thái Cách, nó căn bản không khả năng chiến thắng.
Nếu liều mạng chiến đấu, cũng có thể chỉ rơi vào cảnh lưỡng bại câu thương, nhưng làm một thánh thú sinh tồn vạn năm mà nói, sinh mệnh không thể nghi ngờ là quý giá nhất, vô luận là sinh vật nào, thực lực chí thánh, hầu như đều có sinh mệnh vô tận. Ai cũng không muốn buông tha sinh mệnh lâu dài của mình, cho nên khi Thái Cách mới thụ thương thì mới chịu dâng ra thần thức ấn ký làm trả giá, cầu Tử Long cứu trợ. Mà Mãnh cũng như vậy, uy hiếp sinh mệnh, làm nó có thể buông tha tất cả. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Nghĩ đến đây, Mãnh lui ra sau vài bước, cúi thấp đầu voi, có chút khàn khàn nói: “ Mãnh Hổ Vương các hạ, vừa rồi ta chỉ đùa một chút mà thôi, ngài ngàn vạn lần không nên tức giận, ta nghĩ ngài vĩ đại như vậy, đương nhiên sẽ không tính toán với tiểu tượng, ngài nói phải không?”
“ Hừ, sớm biết như vậy, hà tất lại làm. Tuy ta vĩ đại, cũng không muốn tính toán với ngươi, nhưng ngươi thương tổn chủ nhân và bằng hữu của ta, ngươi nói, nên làm gì đây?” Thái Cách lạnh lùng nhìn Mãnh, lớn tiếng nói.
“ Cái này, này…” Mãnh thật không ngờ, với tính cách cao ngạo của Thái Cách, không ngờ chịu ở ngay trước mặt nó mà chính miệng nói ra hai chữ chủ nhân, nhưng hiện tại nó cũng không dám tiếp tục trêu chọc, chỉ sầu não làm sao ứng phó với khốn cảnh hiện tại. Thế nhưng mặc cho nó nghĩ như thế nào, cũng không biết nên làm sao mới đúng: “ Mãnh Hổ Vương vĩ đại các hạ, tiểu tượng không biết ngài cần cái gì?”
Thái Cách nhìn Mãnh từ trên xuống dưới, bước đi thong thả, nói: “ Ngươi đã mạo phạm chủ nhân và bằng hữu của ta, nên lấy công chuộc tội, không bằng làm tọa kỵ cho vị bằng hữu kia là được.”
“ Cái gì? Thái Cách, ngươi không nên khinh người quá đáng, ngươi…” Mãnh vừa nghe, nhất thời vô cùng tức giận, thế nhưng e ngại thực lực của Thái Cách, cũng chỉ trợn mắt nhìn, không dám có hành động gì khác.
Thái Cách cũng không lưu ý thái độ của Mãnh, chỉ đi qua lại tiêu sái trước mặt nó, chậm rãi nói: “ Theo bằng hữu của ta cũng tốt lắm, hắn và chủ nhân của ta đến từ một không gian khác, trong không gian của bọn họ nghe nói có màu sắc muôn màu, khác hẳn với Bạch Độ không gian, mỹ vị thực vật ngon miệng, thậm chí còn có linh khí sung túc hơn ở đây, trọng yếu nhất, chủ nhân của ta rất coi trọng bằng hữu, máu của hắn có được công hiệu mà ngươi không tưởng tượng nổi đâu.”
Thái Cách nhìn Mãnh nói tiếp: “ Ngày hôm nay, có một con mãnh hổ khiêu chiến với ta, kết quả nó chết còn ta trọng thương, hơn nữa hấp hối, nhờ vào giọt máu của chủ nhân, nhượng ta khởi tử hồi sinh, nhưng còn giúp công lực của ta đề thăng, đối với chúng ta có được sinh mệnh mãi mãi, có gì có thể trọng yếu hơn điều này, nếu như đi theo bên người chủ nhân của ta, ngươi không cần lo lắng đến việc sống chết nữa.”
Nói đến đây, Mãnh có chút động tâm, đích xác làm một thánh thú, không có gì trọng yếu hơn chuyện sinh tử, thế nhưng nếu làm tọa kỵ cho nhân loại, vậy…
Vẫn nhìn phản ứng của Mãnh, Thái Cách không mất thời cơ nói: “ Trở thành tọa kỵ mặc dù có nhục cho thân phận thánh thú, nhưng cũng phải nhìn xem là tọa kỵ của ai, mặc dù là vĩ đại như ta, cũng đã trở thành tọa kỵ của chủ nhân, hơn nữa ta đã dâng ra thần thức ấn ký, ngươi phải biết rằng, tại không gian của chủ nhân, địa vị của ngài cao quý, cũng không làm chúng ta mất mặt, mặt khác, nếu như ngày hôm nay làm ta không hài lòng, ngươi phải trả giá đắt, không chỉ là làm một tọa kỵ mà thôi.”
Lúc này Thái Cách cũng giống như Cổ Mặc khi trước, cưỡng bức lợi dụ lừa gạt Mãnh, mà cách làm của nó cũng đích xác hữu hiệu. Mãnh suy nghĩ một lát, xem như quyết tâm, thu liễm quang mang, nặng nề gật đầu: “ Được, ta đồng ý, nhưng ta có một điều kiện.” Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
“ Đương nhiên, ngươi có quyền ra điều kiện, chỉ cần không quá phận, ta có thể thay thế chủ nhân đáp ứng ngươi.” Thái Cách thấy Mãnh mắc câu, không khỏi mừng rỡ đáp ứng nó, vốn tưởng rằng Mãnh đối với sinh mệnh nguyên dịch của Tử Long động tâm, thế nhưng không đúng như nó suy nghĩ.
Đôi mắt của Mãnh có chút lờ mờ nói: “ Ta sẽ làm tọa kỵ của hài tử kia, nhưng ta không muốn dâng ra thần thức ấn ký, không biết điều kiện này có được hay không.”
Thái Cách sửng sốt, không nghĩ tới lại là điều kiện này, nhưng nó gật đầu thật nhanh: “ Không thành vấn đề, lúc đầu cũng do ta khổ sở cầu xin chủ nhân thu nhận thần thức ấn ký của ta thôi, ngươi đã không muốn dâng ra, vậy thì không cần, ta nghĩ bằng hữu của ta cũng sẽ ngại phiền phức.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.