Quyển 4 - Chương 13: TRÓ HAY MỞ MÀN
Ẩn Nặc Trần Hiêu
22/04/2013
Nhìn thấy hộ vệ đã tới phòng quý khách, Kim Bội, Kim Vũ lại khôi phục khí thế kiêu ngạo vừa rồi, hai người đứng trước mặt bốn hộ vệ, dựa lưng vào nhau khoanh tay trước ngực, nhếch cao cằm, trong ánh mắt tràn đầy sự coi rẻ đối với Dương Hán Sâm, bốn hộ vệ thẳng tắp đứng ngay phía sau, lẳng lặng chờ mệnh lệnh của hai người. Chỉ thấy Kim Bội ngẩng mặt lên nói: “ Mỹ lệ vô song, trí tuệ siêu quần.”
Kim Vũ cũng làm động tác giống y đúc, nói tiếp: “ Phong lưu phóng khoáng siêu cấp suất khốc.”
“ Sa Trì thành mỹ thiếu nữ.”
“ Thiên Cơ tửu điếm đại soái ca.”
“ Kim Bội.”
“ Kim Vũ.”
Hai người đồng thanh nói: “ Là chúng ta.”
Kim Bội chỉ ngón tay vào mặt Dương Hán Sâm, gương mặt lạnh lùng quát lớn: “ Dám trêu chúng ta.”
Kim Vũ cũng vươn ngón tay chỉ Dương Hán Sâm nói: “ Ngươi chết chắc rồi.”
Tay hai người cùng song song vung lên, cùng nói: “ Lên cho ta, trừng ác hành thiện là sứ mệnh của các ngươi, xuất ra dũng khí, tiêu diệt tà ác.”
Tử Long mím môi cầm chén trà nhìn hai tỷ đệ dở hơi, nghe lời kịch sáo rỗng của bọn họ, không khỏi có chút ngây ra. Lúc còn trong giới sát thủ người cùng hung cực ác, ra vẻ đạo mạo có gì chưa từng thấy qua, nhưng làm ra vẻ giống như vậy, hành vi ấu trĩ đến buồn cười thật đúng là lần đầu nhìn thấy, rốt cục cũng được mở tầm mắt.
Càng buồn cười chính là, sau khi hai người ra lệnh một tiếng, bốn hộ vệ rất nhanh phân tán ra bốn phía, hai người trước hai người phía hai bên, hai người trước chân hơi khom xuống, hai tay thành chường một trước một sau, hai người hai bên ưỡn ngực đứng thẳng, hơn nữa hai tỷ đệ đang chỉ vào Dương Hán Sâm, sáu người bày thành hình quạt, thần tình nghiêm túc, thật có điểm “ lục nhân tổ trừ ma”, dọn xong trận hình vẫn không nhúc nhích, cứ đứng yên như vậy.
Nhìn sáu người bày trò như làm xiếc, Dương Hán Sâm ngây ra, đối phương bày tạo hình nhưng cũng không ra tay, hắn ngược lại không biết nên làm như thế nào, không khỏi quay đầu lại nhìn Tử Long, thấy Tử Long vốn không có phản ứng gì, bèn ngây ngốc vung tay lên, đi trở về bên bàn ngồi xuống.
“ Ha ha, thế nào, sợ rồi sao, ta biết ngươi sẽ như vậy, ngươi chỉ cần quỳ xuống cầu xin là xong, hà tất phải làm cho ta làm ra trận thế lớn như thế, bốn người các ngươi mau ném họ ra, bên ngoài còn có bằng hữu đang chờ chúng ta, đừng lãng phí thời gian, ngày hôm nay tâm tình ta không tệ, các ngươi chỉ cần giáo huấn bọn họ một chút là được rồi, mỗi người một cánh tay một cái chân.” Kim Vũ thấy Dương Hán Sâm lui trở lại, cho rằng đối phương bị hoảng sợ, đắc ý cười ha hả, nhưng lại đặc biệt cường điệu ba chữ “ trừng phạt nhỏ”, làm Tử Long cười đến mắc nghẹn, xoay người không thèm nhìn bọn hắn.
“ Còn có, cái mặt nạ của tên tóc đỏ kia không nên phá hủy, lấy về cho ta nghiên cứu nghiên cứu, được rồi, đánh nhanh thắng nhanh đi.” Kim Bội rất hứng thú với Tử Long, thấy tình thế phe mình đã khống chế được, liền bỏ thêm một yêu cầu.
Bốn hộ vệ được mệnh lệnh liền ứng tiếng, hướng hai người Tử Long tiến tới, lúc này Dương Hán Sâm đột nhiên đứng lên nhàm chán nói: “ Lời vô nghĩa của các ngươi thật là nhiều, làm hại ta phải đợi cả nửa ngày, hiện tại đánh được rồi sao.” Vừa nói vừa bóp bóp nắm tay, thanh âm xương cốt kêu lên răng rắc, làm bốn hộ vệ không tự giác liền ngừng lại, quay đầu nhìn hai tỷ đệ Kim gia.
“ Thật sự là chết đến nơi còn không tỉnh ngộ, các ngươi cũng đừng khách khí, hai mạng người ta cũng còn đủ khả năng giải quyết.” Kim Vũ liếc mắt nhìn bốn hộ vệ, thanh âm chói tai âm độc hô lên.
Bốn hộ vệ liếc mắt nhìn nhau, khẽ gật đầu, Tử Long nhìn ra được mấy tên này cũng là thành phần về hùa, bình thường cũng ỷ vào thế lực Kim gia, cáo mượn oai hùm.
Tại Sa Trì thành không có mấy người dám động tới người của Kim gia, nhưng hiện tại lại đụng phải tấm thép cứng, bọn họ cũng phải kiên trì xông lên, bằng không không thể hướng hai chủ tử báo cáo kết quả, có thể danh hiệu hộ vệ Thiên Cơ tửu điếm cũng là do hai tỷ đệ này tác uy tác phúc được tới.
Bốn hộ vệ cẩn thận đi về phía trước, đôi mắt thủy chung đặt trên người Dương Hán Sâm, đột nhiên Dương Hán Sâm hét lớn một tiếng: “ Các ngươi có thể nhanh lên một chút hay không, đánh xong còn phải ăn cơm.” Hắn không quát còn được, vừa quát cũng dọa bốn hộ vệ nhảy dựng, cùng lui ngược ra sau, tốc độ còn nhanh hơn thỏ. Áp lực mạnh mẽ khiến nội tâm sợ hãi, lần thứ hai bọn họ cố gắng khởi lên dũng khí, hướng Dương Hán Sâm đánh tới. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Dương Hán Sâm thấy bọn hắn rốt cục chịu công tới gần người, hai tay nhẹ nhàng phất ra phía trước, trực tiếp nắm lấy hai hộ vệ xách lên, vung tay ném tới hai hộ vệ còn lại, bốn người ngã xuống mặt đất, miệng kêu rên ầm ĩ, không còn cách đứng dậy.
Kim Vũ thấy người của mình bị đánh ngã trên mặt đất, không vui nói: “ Bốn người các ngươi đúng là phế vật, bình thường không phải luôn luôn nói khoác mình lợi hại lắm sao? Hiện tại lại uất ức như thế, hừ, thật làm ta mất mặt.” Vừa nói mắt vừa nhìn ra cửa, lúc này Tử Long đã buông chén trà xuống, cũng nhìn chằm chằm ra cửa không nhúc nhích, bởi vì hắn cảm giác được có một cỗ khí thế cường đại đang tràn tới, tốc độ cực nhanh, không ngoài sở liệu của hắn, rất nhanh một trung niên nhân mặc hắc y xuất hiện tại cửa không hề thu lại khí thế quát lớn: “ Người nào dám can đảm tiến đến Thiên Cơ tửu điếm gây sự?”
Tử Long mỉm cười, đây mới là hộ vệ đích thực của Thiên Cơ tửu điếm. Kim Vũ nhìn thấy trung niên nam tử, biểu tình trên mặt lập tức liền hưng phấn, sửa lại tư thái kiêu ngạo, thối lui đến bên người trung niên nam tử nói: “ Ngụy thúc thúc, ngài cuối cùng cũng tới, chính là hai người kia khi dễ trong điếm ta không người, không những đối với ta khoa tay múa chân, còn đả thương cả hộ vệ của ta. Ngài nhất định đừng buông tha cho bọn họ, ta còn mấy bằng hữu đang chờ bên ngoài, Ngụy thúc thúc nhanh chóng giải quyết bọn họ đi.” Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Trung niên nhân gọi là Ngụy thúc thúc nhìn lướt qua Kim Bội Kim Vũ còn bốn hộ vệ té trên đất, không khỏi nhướng mày, không nghe Kim Vũ nói, lại khí định thần nhàn nhìn hai người Tử Long tiến lên chắp tay thi lễ: “ Tại hạ là hộ vệ trưởng Ngụy Đào Giang của Thiên Cơ tửu điếm, không biết xảy ra chuyện gì, mong hai vị giải thích một chút…”
“ Ngươi nói chuyện coi như còn khách khí một chút, tốt, ngươi mau mang bọn họ đi đi, ta muốn ăn, hoạt động nửa ngày, vừa ăn no đã tiêu hóa hết phân nửa, nhanh mang thức ăn lên đi.” Dương Hán Sâm nhếch miệng cười nói. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Ngụy Đào Giang nghe hắn nói trên mặt rõ ràng có chút tức giận, lại nhìn hướng Tử Long, chỉ thấy Tử Long nhẹ nhàng thưởng thức chén trà, không hề liếc mắt nhìn hắn, không khỏi có chút tức giận, bằng thực lực của hắn đừng nói chỉ tại Thiên Cơ tửu điếm, dù là ở Khải Minh đế quốc cũng được người tôn kính, mà hai người trước mặt lại xem hắn không ra gì, điều này làm cho hắn không thể nhịn được. Hắn lạnh lùng nói: “ Hai vị đúng là tìm đến gây sự sao? Vậy phải xem các ngươi có bản lĩnh gì.”
Kim gia tỷ đệ nhìn thấy Ngụy Đào Giang tức giận muốn động thủ, không khỏi vui vẻ lên, Kim Bội nũng nịu nói: “ Ngụy thúc thúc, bọn họ ở chỗ này ăn một lần đã ăn suốt một ngày đêm, cũng không biết bọn họ có trả tiền nổi hay không, ngươi xem tên cao to kia có vẻ nghèo kiết xác, có khả năng hai tên này là tới ăn không trả tiền, còn vũ nhục chúng ta, thúc thúc nhất định phải giúp ta a.” Vừa nói vành mắt đã biến hồng, nước mắt như muốn rơi ra, cuối cùng tuôn trào, thực sự là so với diễn viên còn xuất sắc.
Lúc này Ngụy Đào Giang tỉ mỉ nhìn Dương Hán Sâm, quả nhiên y phục người này rách mướp, cũng không biết ai đưa loại khách này đến phòng khách quý, nên không khỏi tin tưởng lời Kim Bội nói. Hắn cũng biết hai tỷ đệ này bình thường hay sinh sự, nhưng dù sao bọn họ cũng là con của Kim lão bản, không tiện bỏ mặc. Đại hán trước mắt hình thể tráng kiện, xác nhận không kém một vũ kỹ sư, còn người mang mặt nạ đang uống trà, nhìn không ra sâu cạn, ta trước thử thực lực của bọn họ, nghĩ vậy hắn liền tiến về phía trước một bước, nhất thời khí thế toàn thân tăng vọt, lực lượng dâng trào không ngừng hướng hai người Tử Long áp tới, ngay cả Kim Bội Kim Vũ cũng đã lui về phía sau, bốn hộ vệ té trên đất cũng đã né tránh xa xa.
Tử Long vẫn thản nhiên uống trà, không có chút ý tứ đối kháng, mà Dương Hán Sâm cảm thụ được cỗ khí thế cũng không hề lui ra sau, trái lại còn tiến lên phía trước, không hề kém Ngụy Đào Giang chút nào, hai người còn chưa động thủ đã dùng nội lực không ngừng đối kháng. Đối với loại tình huống này Ngụy Đào Giang thật sự kinh hãi, không nghĩ tới vị đại hán quần áo tả tơi lại có được thực lực như vậy, thảo nào dám đến Thiên Cơ tửu điếm ăn cơm không trả tiền, lại nhìn Tử Long, dưới khí thế hai người lại như không cảm giác gì, đây hiển nhiên không phải người bình thường có thể làm được, chỉ có thể nói người này có công lực càng sâu hơn cả đại hán. Thực lực như vậy mà lại đến Thiên Cơ tửu điếm nháo sự, thực sự làm cho hắn không giải thích được, nhất định phải có nguyên nhân khác, không có khả năng chỉ vì một bữa cơm.
Ngay trong lúc cuộc chiến đang hết sức căng thẳng thì một thanh âm gấp gáp tiến đến: “ Hiểu lầm, hiểu lầm, Đào Giang, mau mau lui ra.” Người đó là Kim Kiền, ở bên ngoài nghe nói phòng quý khách có người nháo sự liền cảm thấy kỳ quái, bên trong chỉ có hai người do hắn đích thân đưa vào, sợ xuất hiện điều gì ngoài ý muốn, hắn cuống quýt chạy tới, vào cửa nhìn thấy hai đứa con cùng bầu không khí khẩn trương liền biết sự tình không ổn, nhanh miệng quát bảo dừng tay.
Kim Bội và Kim Vũ thấy phụ thân đi tới, nhất thời tràn đầy vui mừng chạy qua, cùng nói: “ Phụ thân, nhất định phải làm chủ cho chúng ta a.”
“ Ba, ba” hai tiếng vang thanh thúy, chính Kim Kiền cho hai người hai bạt tai, cả giận giáo huấn: “ Súc sinh, còn không mau quỳ xuống.” Hai người có khi nào nhìn thấy Kim Kiền phát hỏa lớn như vậy, bình thường hai người làm gì, tối đa cũng chỉ cảnh cáo vài câu, thế nhưng không biết vì sao hiện tại lại tức giận như vậy, không khỏi hai chân mềm nhũn, cùng quỳ gối trên mặt đất, không dám nói tiếng nào, trái lại cúi thấp đầu.
Ngụy Đào Giang thấy thế cũng lui lại đứng phía sau Kim Kiền, mà Kim Kiền bước nhanh tới trước mặt Tử Long, khom người xuống, khẩn trương lau mồ hôi hột trên trán, sợ hãi nói: “ Ngọc Long tiên sinh, tiểu nhi không hiểu chuyện đã mạo phạm tiên sinh, chờ một lát ta sẽ hảo hảo giáo huấn bọn họ, mong rằng tiên sinh đại nhân có đại lượng, tha cho bọn họ đi.”
Kim Bội và Kim Vũ nhìn thấy hình dáng phụ thân đều choáng váng, bọn họ biết người mà phụ thân phải cúi mình như vậy nhất định không đơn giản, xem ra thân phận người tóc đỏ rất cao, lại nghĩ đến việc mình vừa làm, trong lòng chợt hoảng loạn, mồ hôi tuôn đầm đìa.
Ngụy Đào Giang lúc này cũng thập phần hối hận, trong phòng khách quý sao có thể là người bình thường, đều do mình sơ sẩy, không điều tra rõ ràng đã tùy tiện xuất thủ, nếu không phải lão bản tới ngăn lại, trận này thật sự không biết làm sao thu thập.
Kim Vũ cũng làm động tác giống y đúc, nói tiếp: “ Phong lưu phóng khoáng siêu cấp suất khốc.”
“ Sa Trì thành mỹ thiếu nữ.”
“ Thiên Cơ tửu điếm đại soái ca.”
“ Kim Bội.”
“ Kim Vũ.”
Hai người đồng thanh nói: “ Là chúng ta.”
Kim Bội chỉ ngón tay vào mặt Dương Hán Sâm, gương mặt lạnh lùng quát lớn: “ Dám trêu chúng ta.”
Kim Vũ cũng vươn ngón tay chỉ Dương Hán Sâm nói: “ Ngươi chết chắc rồi.”
Tay hai người cùng song song vung lên, cùng nói: “ Lên cho ta, trừng ác hành thiện là sứ mệnh của các ngươi, xuất ra dũng khí, tiêu diệt tà ác.”
Tử Long mím môi cầm chén trà nhìn hai tỷ đệ dở hơi, nghe lời kịch sáo rỗng của bọn họ, không khỏi có chút ngây ra. Lúc còn trong giới sát thủ người cùng hung cực ác, ra vẻ đạo mạo có gì chưa từng thấy qua, nhưng làm ra vẻ giống như vậy, hành vi ấu trĩ đến buồn cười thật đúng là lần đầu nhìn thấy, rốt cục cũng được mở tầm mắt.
Càng buồn cười chính là, sau khi hai người ra lệnh một tiếng, bốn hộ vệ rất nhanh phân tán ra bốn phía, hai người trước hai người phía hai bên, hai người trước chân hơi khom xuống, hai tay thành chường một trước một sau, hai người hai bên ưỡn ngực đứng thẳng, hơn nữa hai tỷ đệ đang chỉ vào Dương Hán Sâm, sáu người bày thành hình quạt, thần tình nghiêm túc, thật có điểm “ lục nhân tổ trừ ma”, dọn xong trận hình vẫn không nhúc nhích, cứ đứng yên như vậy.
Nhìn sáu người bày trò như làm xiếc, Dương Hán Sâm ngây ra, đối phương bày tạo hình nhưng cũng không ra tay, hắn ngược lại không biết nên làm như thế nào, không khỏi quay đầu lại nhìn Tử Long, thấy Tử Long vốn không có phản ứng gì, bèn ngây ngốc vung tay lên, đi trở về bên bàn ngồi xuống.
“ Ha ha, thế nào, sợ rồi sao, ta biết ngươi sẽ như vậy, ngươi chỉ cần quỳ xuống cầu xin là xong, hà tất phải làm cho ta làm ra trận thế lớn như thế, bốn người các ngươi mau ném họ ra, bên ngoài còn có bằng hữu đang chờ chúng ta, đừng lãng phí thời gian, ngày hôm nay tâm tình ta không tệ, các ngươi chỉ cần giáo huấn bọn họ một chút là được rồi, mỗi người một cánh tay một cái chân.” Kim Vũ thấy Dương Hán Sâm lui trở lại, cho rằng đối phương bị hoảng sợ, đắc ý cười ha hả, nhưng lại đặc biệt cường điệu ba chữ “ trừng phạt nhỏ”, làm Tử Long cười đến mắc nghẹn, xoay người không thèm nhìn bọn hắn.
“ Còn có, cái mặt nạ của tên tóc đỏ kia không nên phá hủy, lấy về cho ta nghiên cứu nghiên cứu, được rồi, đánh nhanh thắng nhanh đi.” Kim Bội rất hứng thú với Tử Long, thấy tình thế phe mình đã khống chế được, liền bỏ thêm một yêu cầu.
Bốn hộ vệ được mệnh lệnh liền ứng tiếng, hướng hai người Tử Long tiến tới, lúc này Dương Hán Sâm đột nhiên đứng lên nhàm chán nói: “ Lời vô nghĩa của các ngươi thật là nhiều, làm hại ta phải đợi cả nửa ngày, hiện tại đánh được rồi sao.” Vừa nói vừa bóp bóp nắm tay, thanh âm xương cốt kêu lên răng rắc, làm bốn hộ vệ không tự giác liền ngừng lại, quay đầu nhìn hai tỷ đệ Kim gia.
“ Thật sự là chết đến nơi còn không tỉnh ngộ, các ngươi cũng đừng khách khí, hai mạng người ta cũng còn đủ khả năng giải quyết.” Kim Vũ liếc mắt nhìn bốn hộ vệ, thanh âm chói tai âm độc hô lên.
Bốn hộ vệ liếc mắt nhìn nhau, khẽ gật đầu, Tử Long nhìn ra được mấy tên này cũng là thành phần về hùa, bình thường cũng ỷ vào thế lực Kim gia, cáo mượn oai hùm.
Tại Sa Trì thành không có mấy người dám động tới người của Kim gia, nhưng hiện tại lại đụng phải tấm thép cứng, bọn họ cũng phải kiên trì xông lên, bằng không không thể hướng hai chủ tử báo cáo kết quả, có thể danh hiệu hộ vệ Thiên Cơ tửu điếm cũng là do hai tỷ đệ này tác uy tác phúc được tới.
Bốn hộ vệ cẩn thận đi về phía trước, đôi mắt thủy chung đặt trên người Dương Hán Sâm, đột nhiên Dương Hán Sâm hét lớn một tiếng: “ Các ngươi có thể nhanh lên một chút hay không, đánh xong còn phải ăn cơm.” Hắn không quát còn được, vừa quát cũng dọa bốn hộ vệ nhảy dựng, cùng lui ngược ra sau, tốc độ còn nhanh hơn thỏ. Áp lực mạnh mẽ khiến nội tâm sợ hãi, lần thứ hai bọn họ cố gắng khởi lên dũng khí, hướng Dương Hán Sâm đánh tới. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Dương Hán Sâm thấy bọn hắn rốt cục chịu công tới gần người, hai tay nhẹ nhàng phất ra phía trước, trực tiếp nắm lấy hai hộ vệ xách lên, vung tay ném tới hai hộ vệ còn lại, bốn người ngã xuống mặt đất, miệng kêu rên ầm ĩ, không còn cách đứng dậy.
Kim Vũ thấy người của mình bị đánh ngã trên mặt đất, không vui nói: “ Bốn người các ngươi đúng là phế vật, bình thường không phải luôn luôn nói khoác mình lợi hại lắm sao? Hiện tại lại uất ức như thế, hừ, thật làm ta mất mặt.” Vừa nói mắt vừa nhìn ra cửa, lúc này Tử Long đã buông chén trà xuống, cũng nhìn chằm chằm ra cửa không nhúc nhích, bởi vì hắn cảm giác được có một cỗ khí thế cường đại đang tràn tới, tốc độ cực nhanh, không ngoài sở liệu của hắn, rất nhanh một trung niên nhân mặc hắc y xuất hiện tại cửa không hề thu lại khí thế quát lớn: “ Người nào dám can đảm tiến đến Thiên Cơ tửu điếm gây sự?”
Tử Long mỉm cười, đây mới là hộ vệ đích thực của Thiên Cơ tửu điếm. Kim Vũ nhìn thấy trung niên nam tử, biểu tình trên mặt lập tức liền hưng phấn, sửa lại tư thái kiêu ngạo, thối lui đến bên người trung niên nam tử nói: “ Ngụy thúc thúc, ngài cuối cùng cũng tới, chính là hai người kia khi dễ trong điếm ta không người, không những đối với ta khoa tay múa chân, còn đả thương cả hộ vệ của ta. Ngài nhất định đừng buông tha cho bọn họ, ta còn mấy bằng hữu đang chờ bên ngoài, Ngụy thúc thúc nhanh chóng giải quyết bọn họ đi.” Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Trung niên nhân gọi là Ngụy thúc thúc nhìn lướt qua Kim Bội Kim Vũ còn bốn hộ vệ té trên đất, không khỏi nhướng mày, không nghe Kim Vũ nói, lại khí định thần nhàn nhìn hai người Tử Long tiến lên chắp tay thi lễ: “ Tại hạ là hộ vệ trưởng Ngụy Đào Giang của Thiên Cơ tửu điếm, không biết xảy ra chuyện gì, mong hai vị giải thích một chút…”
“ Ngươi nói chuyện coi như còn khách khí một chút, tốt, ngươi mau mang bọn họ đi đi, ta muốn ăn, hoạt động nửa ngày, vừa ăn no đã tiêu hóa hết phân nửa, nhanh mang thức ăn lên đi.” Dương Hán Sâm nhếch miệng cười nói. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Ngụy Đào Giang nghe hắn nói trên mặt rõ ràng có chút tức giận, lại nhìn hướng Tử Long, chỉ thấy Tử Long nhẹ nhàng thưởng thức chén trà, không hề liếc mắt nhìn hắn, không khỏi có chút tức giận, bằng thực lực của hắn đừng nói chỉ tại Thiên Cơ tửu điếm, dù là ở Khải Minh đế quốc cũng được người tôn kính, mà hai người trước mặt lại xem hắn không ra gì, điều này làm cho hắn không thể nhịn được. Hắn lạnh lùng nói: “ Hai vị đúng là tìm đến gây sự sao? Vậy phải xem các ngươi có bản lĩnh gì.”
Kim gia tỷ đệ nhìn thấy Ngụy Đào Giang tức giận muốn động thủ, không khỏi vui vẻ lên, Kim Bội nũng nịu nói: “ Ngụy thúc thúc, bọn họ ở chỗ này ăn một lần đã ăn suốt một ngày đêm, cũng không biết bọn họ có trả tiền nổi hay không, ngươi xem tên cao to kia có vẻ nghèo kiết xác, có khả năng hai tên này là tới ăn không trả tiền, còn vũ nhục chúng ta, thúc thúc nhất định phải giúp ta a.” Vừa nói vành mắt đã biến hồng, nước mắt như muốn rơi ra, cuối cùng tuôn trào, thực sự là so với diễn viên còn xuất sắc.
Lúc này Ngụy Đào Giang tỉ mỉ nhìn Dương Hán Sâm, quả nhiên y phục người này rách mướp, cũng không biết ai đưa loại khách này đến phòng khách quý, nên không khỏi tin tưởng lời Kim Bội nói. Hắn cũng biết hai tỷ đệ này bình thường hay sinh sự, nhưng dù sao bọn họ cũng là con của Kim lão bản, không tiện bỏ mặc. Đại hán trước mắt hình thể tráng kiện, xác nhận không kém một vũ kỹ sư, còn người mang mặt nạ đang uống trà, nhìn không ra sâu cạn, ta trước thử thực lực của bọn họ, nghĩ vậy hắn liền tiến về phía trước một bước, nhất thời khí thế toàn thân tăng vọt, lực lượng dâng trào không ngừng hướng hai người Tử Long áp tới, ngay cả Kim Bội Kim Vũ cũng đã lui về phía sau, bốn hộ vệ té trên đất cũng đã né tránh xa xa.
Tử Long vẫn thản nhiên uống trà, không có chút ý tứ đối kháng, mà Dương Hán Sâm cảm thụ được cỗ khí thế cũng không hề lui ra sau, trái lại còn tiến lên phía trước, không hề kém Ngụy Đào Giang chút nào, hai người còn chưa động thủ đã dùng nội lực không ngừng đối kháng. Đối với loại tình huống này Ngụy Đào Giang thật sự kinh hãi, không nghĩ tới vị đại hán quần áo tả tơi lại có được thực lực như vậy, thảo nào dám đến Thiên Cơ tửu điếm ăn cơm không trả tiền, lại nhìn Tử Long, dưới khí thế hai người lại như không cảm giác gì, đây hiển nhiên không phải người bình thường có thể làm được, chỉ có thể nói người này có công lực càng sâu hơn cả đại hán. Thực lực như vậy mà lại đến Thiên Cơ tửu điếm nháo sự, thực sự làm cho hắn không giải thích được, nhất định phải có nguyên nhân khác, không có khả năng chỉ vì một bữa cơm.
Ngay trong lúc cuộc chiến đang hết sức căng thẳng thì một thanh âm gấp gáp tiến đến: “ Hiểu lầm, hiểu lầm, Đào Giang, mau mau lui ra.” Người đó là Kim Kiền, ở bên ngoài nghe nói phòng quý khách có người nháo sự liền cảm thấy kỳ quái, bên trong chỉ có hai người do hắn đích thân đưa vào, sợ xuất hiện điều gì ngoài ý muốn, hắn cuống quýt chạy tới, vào cửa nhìn thấy hai đứa con cùng bầu không khí khẩn trương liền biết sự tình không ổn, nhanh miệng quát bảo dừng tay.
Kim Bội và Kim Vũ thấy phụ thân đi tới, nhất thời tràn đầy vui mừng chạy qua, cùng nói: “ Phụ thân, nhất định phải làm chủ cho chúng ta a.”
“ Ba, ba” hai tiếng vang thanh thúy, chính Kim Kiền cho hai người hai bạt tai, cả giận giáo huấn: “ Súc sinh, còn không mau quỳ xuống.” Hai người có khi nào nhìn thấy Kim Kiền phát hỏa lớn như vậy, bình thường hai người làm gì, tối đa cũng chỉ cảnh cáo vài câu, thế nhưng không biết vì sao hiện tại lại tức giận như vậy, không khỏi hai chân mềm nhũn, cùng quỳ gối trên mặt đất, không dám nói tiếng nào, trái lại cúi thấp đầu.
Ngụy Đào Giang thấy thế cũng lui lại đứng phía sau Kim Kiền, mà Kim Kiền bước nhanh tới trước mặt Tử Long, khom người xuống, khẩn trương lau mồ hôi hột trên trán, sợ hãi nói: “ Ngọc Long tiên sinh, tiểu nhi không hiểu chuyện đã mạo phạm tiên sinh, chờ một lát ta sẽ hảo hảo giáo huấn bọn họ, mong rằng tiên sinh đại nhân có đại lượng, tha cho bọn họ đi.”
Kim Bội và Kim Vũ nhìn thấy hình dáng phụ thân đều choáng váng, bọn họ biết người mà phụ thân phải cúi mình như vậy nhất định không đơn giản, xem ra thân phận người tóc đỏ rất cao, lại nghĩ đến việc mình vừa làm, trong lòng chợt hoảng loạn, mồ hôi tuôn đầm đìa.
Ngụy Đào Giang lúc này cũng thập phần hối hận, trong phòng khách quý sao có thể là người bình thường, đều do mình sơ sẩy, không điều tra rõ ràng đã tùy tiện xuất thủ, nếu không phải lão bản tới ngăn lại, trận này thật sự không biết làm sao thu thập.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.