Chương 60
Tại Đào Bạch Đào
10/11/2024
Văn Tư Hoàn và tổng giám đốc Hàn mở công ty quan hệ công chúng kia hẹn gặp nhau ở phòng trà khu Đông Thành.
Đối phương quyết định địa điểm, mặt tiền gần phố nhưng có phần khiêm tốn, không hề mang tính kinh doanh. Anh mất rất nhiều sức mới tìm thấy, không hổ là người làm quan hệ công chúng, còn tạo ra được bầu không khí như đặc công gặp nhau thế này.
Gần đến giờ hẹn mười giờ, Văn Tư Hoàn cảm thấy tới trễ thì không được lịch sự, chỉ đành vi phạm quy định, vứt xe ở bên đường.
Hàn Nhuệ đến trước anh, anh ta mặc áo sơ mi trắng, chất liệu tơ tằm, bộ đồ vest lông cừu Flannel màu kem, đôi giày Derby màu nâu bóng, phong cách kiểu Mỹ, tư thái thảnh thơi, trông dễ gần hơn mấy lần gặp trước. Anh ta đã trông thấy Văn Tư Hoàn ở phía xa, thân thiết vẫy tay với anh, mời anh ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, anh ta như chủ nhà đón khách, bắt đầu nấu trà mời khách. Văn Tư Hoàn chú ý thấy nơi này không có nhân viên phục vụ. Tốt lắm, tiện bàn bạc công việc.
Anh đi thẳng vào vấn đề, nói lại một lượt những thông tin mà Ninh Hảo dặn dò anh tìm người ta tiết lộ, đồng thời đưa chứng cứ cho đối phương.
Suốt quá trình, Hàn Nhuệ nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng sẽ gật đầu, đợi khi anh kết thúc câu chuyện, anh ta mới thể hiện sự tiếc nuối: “Xin lỗi, công ty của chúng tôi có chủ trương giữ gìn danh tiếng hơn, không làm quan hệ công chúng xấu xa, mất đạo đức, tạo nghiệp.”
Văn Tư Hoàn cười: “Theo đuôi chụp trộm vợ tôi không tính là mất đạo đức, tạo nghiệp à?”
“...” Hàn Nhuệ im lặng vài giây: “Anh Văn nhớ nhầm rồi, khi đó tôi đã thanh minh không phải cố ý chụp trộm vợ anh mà, chỉ là tôi ở chung một khu với cô ấy, sau đó trùng hợp gặp được ở dưới hầm để xe thôi.”
“Trí nhớ của tôi rất tốt, hầm xe số một và số ba ở Cẩm Hồ Uyển không thông với nhau, hơn nữa thiết bị chụp ảnh của tổng giám đốc Hàn lại rất chuyên nghiệp, còn có thể tìm ra được Weibo mà vợ tôi đăng bài từ mười năm trước. Cô ấy nói tài khoản kia ngay cả bản thân cô ấy cũng quên từ lâu rồi.”
Hàn Nhuệ cụp mắt pha trà, nụ cười rất rạng rỡ. Anh ta rót trà đã pha xong ra ly, rồi đưa đến trước mặt Văn Tư Hoàn.
“Anh Văn vẫn không hiểu về tôi rồi, để chúng ta làm quen lại nhé. Minh Kim đầu tư vào công ty khởi nghiệp của anh Văn là tài sản quản lý riêng của bố tôi, nhưng đầu tư trong nước là tôi quyết định. Người thường xuyên trao đổi với anh là ông Lữ của công ty chúng tôi phải không? Vậy tôi cũng được coi như là nhà đầu tư của anh nhỉ.”
Anh ta giơ ly trà trước mặt lên, tỏ ý lấy trà thay rượu: “Ý của tôi là, nếu tương lai có quan hệ hợp tác mới thì đừng suốt ngày truy cứu chuyện quá khứ nữa.”
Ồ, ý của anh ta là “cầm tiền rồi thì mau bỏ qua”. Con người này còn liêm sỉ không vậy.
Văn Tư Hoàn cụng ly với anh ta, uống xong thì bỏ xuống: “Nếu tương lai có quan hệ hợp tác mới.” Anh đẩy tập tài liệu được gấp gọn trên bàn sang cho đối phương: “Giúp tôi chuyện nhỏ này không thành vấn đề phải không?”
Hàn Nhuệ bỏ tài liệu cạnh tay mình, nghiêm mặt hỏi: “Vân Thượng là tài sản của anh Văn, đánh ngược lại như vậy là có ý gì?”
“Phản nghịch.”
Hàn Nhuệ im lặng giây láy: “Tôi nói trước, dư luận không thể kiểm soát trăm phần trăm. Khi ném đá xuống, nước bắn ra có hình dạng thế nào, đôi lúc sẽ không giống anh tưởng tượng đâu.”
Văn Tư Hoàn như đang suy nghĩ gì đó, anh gật đầu: “Vậy thì, nếu tổng giám đốc Hàn ra tay thì khả năng kiểm soát được là bao nhiêu?”
Hàn Nhuệ nói nhẹ nhàng: “Chín mươi chín phần trăm.”
Văn Tư Hoàn: “...”
Anh đột nhiên cảm thấy Bking (*) này không đáng tin cho lắm.
(*) Bking: Ví một người rất giỏi giả ngốc.
*
Buổi chiều Văn Gia Xương và Lý Thừa Dật cùng đi ăn cơm với Vương Châu Giang, trên bữa cơm ăn uống cũng coi như vui vẻ, Vương Châu Giang thanh toán, đây là tấm lòng duy nhất ông ta lấy ra được.
Ba triệu tệ tiền phạt ống nước, ông ta không thể trả. Tiền đã bình yên vào túi rồi, bây giờ quyền chủ động nằm trong tay ông ta, bên A trả quá số tiền dự tính, còn phải cầu xin ông ta tiếp tục làm việc.
Lý Thừa Dật gõ hồi chuông cảnh báo cho ông ta, đào lén cống thoát nước là vi phạm pháp luật, Vân Thượng cũng muốn giữ tiến độ cho nên hiện giờ đang điều động nhân lực khơi thông quan hệ, nếu không ông ta có thể đi bóc lịch bất cứ lúc nào.
Nhưng Vương Châu Giang lại lấy ra ghi âm giữa mình và Tôn Quốc Đống, việc đào cống thoát nước này là Tôn Quốc Đống gật đầu đồng ý, ông ta chỉ là nhân viên thi công, có truy cứu trách nhiệm thế nào, người phải vào bóc lịch cũng là Tôn mập, giám đốc dự án của bên A.
Lý Thừa Dật đã đưa ra con át chủ bài, nhưng không thành công, vì vậy nhất thời không làm gì được ông ta. Sau đó, anh ta lại hứa hẹn hai ba kỳ dự án sau muốn tiếp tục sử dụng Vương Châu Giang. Ông ta trông rất vui mừng, lập tức xởi lởi cụng ly với anh ta. Hai người uống rượu, mời qua mời lại. Nhưng Lý Thừa Dật không hứa hẹn bước tiếp theo, bởi vì Văn Gia Xương đưa mắt ngăn cản anh ta lại.
Văn Gia Xương ngồi ở hiện trường, không tỏ bất cứ thái độ nào, giống như chỉ đến ăn cơm uống rượu. Sau khi kết thúc, trên xe trở về nhà, ông ta quyết định đổi Vương Châu Giang.
“Con người này quá mưu mô, chuyện ghi âm làm rất quyết tuyệt, chứng minh từ ban đầu ông ta đã không coi Tôn Quốc Đống là người đứng chung một chiến tuyến, đương nhiên với chúng ta cũng không phải chiến hữu gì. Người một lòng bảo vệ lợi ích của bản thân trong lúc này, bảo ông ta bỏ tiền ra trước là điều không thể nào, chỉ có thể dừng lại kịp thời.”
Lý Thừa Dật hơi nhức đầu: “Hiện giờ xử lý tổn thất đã tốn một khoản rất lớn rồi, tốt xấu gì Vương Châu Giang còn tham gia vào với giá thấp, nhưng nếu sau này đấu thầu tiếp thì giá sẽ bị đẩy lên rất cao.”
Văn Gia Xương: “Cho dù xử lý xong việc cống thoát nước, thuê Vương Châu Giang làm tiếp, đến thời gian thanh toán tiếp theo ông ta vẫn sẽ đòi thanh toán, chúng ta không chịu trả, ông ta dùng đình công để uy hiếp, như vậy sẽ chỉ dây dưa không ngừng mà thôi. Nếu hiện giờ cắt đứt mọi thứ, lập tức truy cứu trách nhiệm vi phạm hợp đồng về việc ông ta làm chậm thời gian thi công thì còn có thể thu lại được ít tiền bồi thường hợp đồng.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lý Thừa Dật hỏi: “Biết đâu dùng công trình phía sau dụ ông ta có tác dụng thì sao?”
Văn Gia Xương: “Ông ta nhìn ra được chúng ta sẽ không giữ lời, bố cũng nhìn ra được ông ta. Tôn Quốc Đống là một người trông ấn tượng nhưng vô dụng, trong lòng con tự hiểu cho rõ. Vương Châu Giang đục nước béo cò dưới tay cậu ta suốt bao lâu nay như vậy chứng tỏ cậu ta căn bản không thuần hóa được người này. Cậu ta không làm được việc, không thể sử dụng lâu dài, càng không thể để công trình trọng điểm ở phía nam Giang Lăng cho cậu ta làm.”
Lý Thừa Dật không lên tiếng nữa, đã có tính toán trong lòng. Lần này tổn thất phải hơn hai chục triệu tệ. Công ty kỹ thuật xây dựng Kim Việt cũng phải gánh một bộ phận tổn thất, ắt sẽ lấy lý do sai sót lần này để yêu cầu quyền giám sát nhiều hơn, có khả năng còn phải cho mấy tổ của bọn họ vào. Vì vậy, tiếp theo đây ứng phó với công ty kỹ thuật xây dựng Kim Việt vẫn còn là một cuộc chiến ác liệt, phải gọi Ninh Hảo về.
Ninh Hảo quay về, Văn Tư Hoàn không thể ở nhà.
Lý Thừa Dật hơi say, nói chung lần trước đánh nhau với Uông Liễm đã cơ bản ngả bài với Văn Gia Xương rồi, thế là anh ta nói thẳng: “Bố, bố có thể bảo Văn Tư Hoàn đừng về nhà ở không? Nó ở nhà thì con không thể nào tập trung tinh thần làm việc được.”
“Hả?” Văn Gia Xương hơi ngẩn người, nhíu mày khó hiểu: “Con bị bệnh à?”
“Con không thích nó ở chung với Ninh Hảo.”
Câu nói này nghe ly kỳ quá rồi, ngay cả tài xế ở hàng trước cũng không kìm được mà nhìn anh ta qua gương chiếu hậu.
Văn Gia Xương mất vài giây mới hiểu được ý của anh ta, lập tức đánh vào lưng anh ta hai cái: “Còn đang nghĩ những chuyện không ra trò trống này à!”
Ông ta đấm xong thì thở hổn hển nói: “Tạm thời Ninh Hảo đừng về, vừa hay thiếu chỗ, để chú tư của con về đi. Chú tư là người từng trải, việc trông chừng công trình, đối phó với Kim Việt vẫn phải để nó ra tay. Nhưng thời gian đầu tạm thời không dùng nó, con nhanh chóng tìm một giám đốc dự án quản lý nhân sự sau thời gian ngừng xây dựng đi.”
“Không cần Ninh Hảo ư?” Lý Thừa Dật cảm thấy khó hiểu.
“Con đừng suốt ngày “Ninh Hảo, Ninh Hảo” nữa! Con cân bằng được quan hệ giữa con bé và Uông Liễm không? Con giao công trình quan trọng nhất của công ty cho con bé quản lý hết, sau này Uông Liễm và con bé đánh nhau, đắc tội một bên thì túi tiền của con mất sạch, đắc tội bên còn lại thì con không còn mạng nữa. Con phải làm sao?”
Lý Thừa Dật thả lỏng người, tựa lưng vào ghế: “Bố, bố thật là lo bò trắng răng, lúc ở Minh Châu hai người họ sống rất hòa thuận với nhau.”
“Đều chưa thể hoàn toàn giành được con, đương nhiên sống hòa thuận rồi. Ngu ngốc!” Văn Gia Xương thở dài, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Hôm nay Uông Liễm đi đâu rồi? Sao chưa về nhà?”
“Cô ta đến Minh Châu tham gia họp mặt bạn bè rồi.”
Văn Gia Xương phát hiện điều bất thường, đang lúc sứt đầu mẻ trán, cô ta không ở bên làm chỗ dựa tinh thần cho chồng, mà lại đi chơi một mình: “Có phải con lại cãi nhau với con bé rồi không?”
“Không có ạ, hai bọn con ngọt ngào, hòa thuận lắm.”
“Có cái khỉ.” Văn Gia Xương nghe thấy anh ta đùa bỡn còn dương dương đắc ý thì nhức đầu.
Khi xe lái tới trước cửa, Lý Thừa Dật nhận được hai cuộc điện thoại của tài xế, bởi vì không tiện nghe trong xe nên đã từ chối trước. Đợi đến khi vào cửa nhà, anh ta nói một tiếng với Văn Gia Xương rồi đứng ở sân nghe điện thoại, Văn Gia Xương tự đi vào nhà trước.
Trước khi gọi lại, anh ta chợt có linh cảm xấu, tài xế tìm mình, còn gọi liên tục hai cuộc, chắc chắn là Ninh Hảo xảy ra chuyện rồi.
Sau khi điện thoại được nối máy, quả nhiên không ngoài dự đoán.
Bên kia hối lỗi: “Tổng giám đốc Lý, không thấy tổng giám đốc Ninh nữa. Buổi trưa cô ấy có hẹn với một người phụ nữ ở căn tin món Trung của khách sạn, hai người ngồi trong phòng. Bọn tôi ở đại sảnh, sau đó chúng tôi nhìn thấy người phụ nữ kia bước ra, bọn tôi hỏi cô ta thì cô ta nói tổng giám đốc Ninh đi rồi, nhưng không biết cô ấy đi đâu. Tôi dùng thẻ phòng mà anh để lại mở cửa phòng của cô ấy, hành lý của cô ấy không còn nữa.”
Lý Thừa Dật hỏi: “Cá vàng cô ấy nuôi cũng mang đi luôn rồi?”
“Mang theo rồi, không để lại gì cả.”
Vậy chắc không phải đi tới sân bay, có khả năng đã đổi khách sạn. Cô không có giấy tờ tùy thân, muốn ở khách sạn thì phải đến đồn cảnh sát báo cáo, đến lúc đó bạn bè của anh ta ở Tứ Thành sẽ gọi điện thông báo, rất dễ tìm được cô.
Đề phòng có chuyện bất trắc, Lý Thừa Dật lập tức gọi điện cho thư ký Điền.
Thư ký Điền đang ở khách sạn bên cạnh sân bay, Lý Thừa Dật bảo anh ta qua sân bay chờ cản người, Ninh Hảo muốn checkin cũng bắt buộc phải tới đồn cảnh sát ở sân bay làm giấy tờ tạm thời.
Sau khi sắp xếp xong chuyện này, anh ta điềm tĩnh đi vào trong nhà, tâm trạng rất tốt. Tiểu Ninh Hảo đúng là tràn đầy sức sống, biết dày vò người khác, chỉ bỏ mặc cô mấy ngày mà đã không chịu được rồi. Thật đáng yêu!
Không biết giờ cô còn giận anh ta hay đã nguôi giận nên mới không chịu được cô đơn nữa. Chờ tìm được người, buổi tối dành ít thời gian gọi qua dỗ cô vậy.
Lý Thừa Dật sải bước, trông thấy Văn Gia Xương đang ngồi xem TV ở giữa phòng khách, ông ta ngây ra như cột điện, Lý Lộ Vân cũng đứng bên cạnh, khung cảnh thật kỳ lạ, sao đều đứng xem TV thế?
Anh ta tùy tiện hỏi: “Bố, bố không lên lầu nghỉ cho tỉnh rượu à?”
Văn Gia Xương không nói lời nào, sắc mặt nặng nề, ông ta trừng mắt rồi xua tay ý bảo anh ta tránh khỏi TV. Lúc này anh ta mới để ý thấy sắc mặt của bố mẹ đều rất khó coi, thế là anh ta cũng nhìn về phía TV.
Chủ đề thời sự “... Nhà giàu đoạt mạng…” thu hút ánh mắt người khác.
Trong TV đang tiến hành phỏng vấn qua điện thoại, bộ phận có liên quan đang trả lời: “Sáng nay chúng tôi đã nhận được tố cáo liên quan, đang mở rộng điều tra, về sau cũng sẽ theo dõi chặt chẽ những vấn đề này.”
Phóng viên hỏi: “Vậy nếu thực sự tồn tại những chuyện này, chủ doanh nghiệp liệu có quan tâm đến chất lượng của dinh thự Vân Lĩnh trong tương lai hơn không? Chẳng hạn như mức độ chống động đất, mưa bão không đạt tiêu chuẩn, có khi nào tòa nhà không vững chắc, có nguy cơ rung lắc sụp đổ hay không?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bộ phận liên quan trả lời: “Có thể không cần lo lắng vấn đề này, hiện giờ phần lớn đơn vị thi công đều một lòng theo đuổi lợi nhuận, số lượng cột móng không đạt tiêu chuẩn là hiện tượng thường thấy, muốn ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, nhân viên kiểm tra chất lượng, nhân viên quản lý giám sát lại có sơ sót, nhưng thông thường khi nghiệm thu đều không thể thông qua được giám định. Sau khi xuất hiện tình huống này, chúng tôi sẽ thúc giục họ chỉnh sửa, tăng cường, cho đến khi đạt được tiêu chuẩn nghiệm thu…”
Đúng như những gì cuộc phỏng vấn đã nêu lên, số lượng cột móng không đạt tiêu chuẩn là hiện tượng thường thấy, nhưng chỉ có Vân Thượng bị tố cáo và bóc phốt. Video ghi lại giai đoạn công trường làm móng, số lượng lớn nhân chứng vật chứng, hình ảnh chụp trộm có tính xác thực, phỏng vấn ngầm đều được công bố thẳng lên TV, xuất hiện trên chương trình thời sự xã hội có sức ảnh hưởng nhất của địa phương.
Rất rõ ràng, đây là bị người ta chơi rồi!
Tòa nhà đã xây được năm tầng, hiện giờ bị tiết lộ lập tức trở thành cái đích của trăm mũi tên, nhất định phải tái xây dựng lại, không những phải tăng cường gấp đôi phí làm móng, hơn nữa muốn xoay chuyển danh tiếng còn cần tốn một khoản tiền lớn cho quan hệ công chúng, marketing. Không thể dự tính được mức độ chậm trễ thi công, thời gian mở bán trước trở nên xa vời. Thậm chí sau này khi mở bán, muốn để người mua nhà quên đi vấn đề chất lượng cũng khó, việc mở bán trước có thuận lợi hay không rơi vào mơ hồ…”
Văn Gia Xương tối sầm hai mắt, đập đầu xuống đất.
Sự việc xảy ra đột ngột, không ai ngờ được, cũng không ai dìu đỡ. Sau khi ông ta ngã xuống, Lý Lộ Vân mới hét lớn, chạy lên phía trước, Lý Thừa Dật chạy nhanh ra cửa, điên cuồng gọi tài xế nhanh chóng đưa ông ta đến bệnh viện.
*
Văn Gia Xương đột nhiên phát bệnh nhồi máu não cấp tính, đưa đến bệnh viện để điều trị tiêu huyết khối nhưng thất bại, chỉ có thể tiến hành phẫu thuật.
Bệnh viện thông báo phẫu thuật tồn tại nguy cơ rủi ro, nếu vỡ mạch máu, xuất huyết não thì rất có khả năng không thể bước xuống khỏi bàn phẫu thuật nữa, tình trạng vô cùng khó khăn. Tất cả con cái và vợ của Văn Gia Xương đều tới bệnh viện trong vòng một tiếng đồng hồ, ngoại trừ Ninh Hảo và Uông Liễm ở ngoại tỉnh.
Mà công ty lại vừa mới nổi sóng gió, Lý Thừa Dật buộc phải không ngừng gọi điện thoại cho các nhân viên để xử lý nguy cơ ở bên ngoài phòng phẫu thuật.
Văn Tư Hoàn làm ngơ, anh chỉ lo lắng cho Ninh Hảo. Vốn dĩ cô còn bị di chứng sau chấn động não, không thể mệt mỏi, nhưng vì tên súc sinh Lý Thừa Dật này mà cô buộc phải bôn ba đường dài.
Anh hận sao Văn Gia Xương không chết ngay bây giờ, Vân Thượng thua lỗ trong tay Lý Thừa Dật, rơi vào tình thế đóng cửa, phá sản. Sau đó anh sẽ dẫn Ninh Hảo rời xa những thị phi này.
Nhưng mọi chuyện không như mong muốn, Văn Gia Xương vẫn mạng lớn. Bác sĩ điều trị chính nhìn kết quả chụp CT thì nói phẫu thuật rất thành công, chỉ cần dưỡng bệnh đàng hoàng sau khi phẫu thuật là có thể trở về trạng thái sinh hoạt bình thường, sẽ không bị liệt. Lý Lộ Vân vui mừng ôm mặt khóc, các con gái ôm ấp, an ủi bà ta.
Một tiếng sau phẫu thuật, bên trong phòng bệnh, Văn Gia Xương đã tỉnh lại. Mặc dù gương mặt ông ta tê liệt, nửa người không có cảm giác, nhưng ý thức đã tỉnh táo. Câu nói đầu tiên sau khi tỉnh lại của ông ta: “Mau gọi Ninh Hảo về.”
Lý Thừa Dật đánh trống trong lòng, hiện giờ anh ta cũng không biết Ninh Hảo ở đâu, cô như biến mất khỏi thế gian, trước mắt Tứ Thành vẫn chưa có thông tin gì.
Văn Tư Hoàn nói: “Bố, có người muốn giữ Ninh Hảo, không để cô ấy về…”
Văn Gia Xương nghiêm giọng: “Ai?”
Ánh mắt của Văn Tư Hoàn nhìn sang Lý Thừa Dật, Văn Gia Xương cũng nhìn về phía anh ta, Lý Thừa Dật chột dạ nhìn ra ngoài phòng bệnh.
Văn Gia Xương không biết anh ta lại gây chuyện quái quỷ gì nữa, nhưng nghe có vẻ là rắc rối chuyện tình cảm nam nữ. Ông ta tức giận, dùng bàn tay phải còn cảm giác đập mạnh lên giường: “Gọi con bé về! Gọi con bé về mau lên!”
Lý Lộ Vân bị dọa đến nỗi sắp khóc, giữ lấy tay ông ta: “Gia Xương, anh đừng tức giận nữa, nhất định đừng kích động mà, công việc đều là thứ yếu…”
Văn Tư Hoàn bình tĩnh nói tiếp: “Bố, bố yên tâm đi, Ninh Hảo đang trên đường trở về rồi ạ.”
“Haizz, con đó.” Lý Lộ Vân lau nước mắt, nức nở nói: “Sao nói chuyện ngắt quãng như thế, không thể nói hết một thể à. Làm bố con nôn nóng kìa…”
Văn Gia Xương thở dài, sau khi dặn dò vài ba câu những chuyện muốn Ninh Hảo xử lý với Lý Thừa Dật, bỗng nhiên ý thức của ông ta lại trở nên mơ hồ, bắt đầu rơi vào trạng thái nửa hôn mê, ăn nói lung tung.
Mọi người gọi bác sĩ tới, bác sĩ nói đây là hiện tượng bình thường. Tỉnh lại sau phẫu thuật, trí nhớ và thần kinh ngôn ngữ không bị tổn thương đã là tình huống tốt rồi, phải kiên nhẫn chờ đợi người bệnh từ từ phục hồi. Sáng sớm mai có thể bắt đầu hoạt động.
Mọi người đều có cảm giác kiệt sức sau căng thẳng sợ hãi, chị cả bắt đầu sắp xếp xem ai đi mua bữa tối, sau đó sắp xếp qua tối nay, ai thay phiên nhau chăm sóc mỗi ngày, nhất định phải đảm bảo khi bố tỉnh dậy có người nhà bên cạnh.
Đến gần hai giờ Văn Gia Xương mới tỉnh lại. Khi mới tỉnh, ý thức lại trở nên rõ ràng, nhưng ông ta không biết đã trôi qua bao lâu, cho rằng bản thân chỉ ngủ một lúc, vẫn còn nhớ đến chuyện ban nãy. Ông ta gọi Lý Thừa Dật: “Bây giờ con đặt vé cho Ninh Hảo…”
“Hảo Hảo đến rồi bố ạ.” Chị hai nhanh chóng nói xen vào.
Lý Lộ Vân nói tiếp: “Con bé lái xe tám tiếng đồng hồ, em bảo con bé nằm nghỉ một lúc ở phòng bệnh bên cạnh chờ anh tỉnh dậy rồi.”
Văn Gia Xương hoàn toàn yên tâm, lẩm bẩm: “Đứa trẻ ngoan.”
Nói xong, ông ta hung dữ nhìn Lý Thừa Dật.
Lý Thừa Dật dạng chân ngồi trên ghế, hơi rụt cổ lại.
Ninh Hảo vừa gặp mặt cũng trừng mắt với anh ta. Chẳng vui chút nào.
Đối phương quyết định địa điểm, mặt tiền gần phố nhưng có phần khiêm tốn, không hề mang tính kinh doanh. Anh mất rất nhiều sức mới tìm thấy, không hổ là người làm quan hệ công chúng, còn tạo ra được bầu không khí như đặc công gặp nhau thế này.
Gần đến giờ hẹn mười giờ, Văn Tư Hoàn cảm thấy tới trễ thì không được lịch sự, chỉ đành vi phạm quy định, vứt xe ở bên đường.
Hàn Nhuệ đến trước anh, anh ta mặc áo sơ mi trắng, chất liệu tơ tằm, bộ đồ vest lông cừu Flannel màu kem, đôi giày Derby màu nâu bóng, phong cách kiểu Mỹ, tư thái thảnh thơi, trông dễ gần hơn mấy lần gặp trước. Anh ta đã trông thấy Văn Tư Hoàn ở phía xa, thân thiết vẫy tay với anh, mời anh ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, anh ta như chủ nhà đón khách, bắt đầu nấu trà mời khách. Văn Tư Hoàn chú ý thấy nơi này không có nhân viên phục vụ. Tốt lắm, tiện bàn bạc công việc.
Anh đi thẳng vào vấn đề, nói lại một lượt những thông tin mà Ninh Hảo dặn dò anh tìm người ta tiết lộ, đồng thời đưa chứng cứ cho đối phương.
Suốt quá trình, Hàn Nhuệ nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng sẽ gật đầu, đợi khi anh kết thúc câu chuyện, anh ta mới thể hiện sự tiếc nuối: “Xin lỗi, công ty của chúng tôi có chủ trương giữ gìn danh tiếng hơn, không làm quan hệ công chúng xấu xa, mất đạo đức, tạo nghiệp.”
Văn Tư Hoàn cười: “Theo đuôi chụp trộm vợ tôi không tính là mất đạo đức, tạo nghiệp à?”
“...” Hàn Nhuệ im lặng vài giây: “Anh Văn nhớ nhầm rồi, khi đó tôi đã thanh minh không phải cố ý chụp trộm vợ anh mà, chỉ là tôi ở chung một khu với cô ấy, sau đó trùng hợp gặp được ở dưới hầm để xe thôi.”
“Trí nhớ của tôi rất tốt, hầm xe số một và số ba ở Cẩm Hồ Uyển không thông với nhau, hơn nữa thiết bị chụp ảnh của tổng giám đốc Hàn lại rất chuyên nghiệp, còn có thể tìm ra được Weibo mà vợ tôi đăng bài từ mười năm trước. Cô ấy nói tài khoản kia ngay cả bản thân cô ấy cũng quên từ lâu rồi.”
Hàn Nhuệ cụp mắt pha trà, nụ cười rất rạng rỡ. Anh ta rót trà đã pha xong ra ly, rồi đưa đến trước mặt Văn Tư Hoàn.
“Anh Văn vẫn không hiểu về tôi rồi, để chúng ta làm quen lại nhé. Minh Kim đầu tư vào công ty khởi nghiệp của anh Văn là tài sản quản lý riêng của bố tôi, nhưng đầu tư trong nước là tôi quyết định. Người thường xuyên trao đổi với anh là ông Lữ của công ty chúng tôi phải không? Vậy tôi cũng được coi như là nhà đầu tư của anh nhỉ.”
Anh ta giơ ly trà trước mặt lên, tỏ ý lấy trà thay rượu: “Ý của tôi là, nếu tương lai có quan hệ hợp tác mới thì đừng suốt ngày truy cứu chuyện quá khứ nữa.”
Ồ, ý của anh ta là “cầm tiền rồi thì mau bỏ qua”. Con người này còn liêm sỉ không vậy.
Văn Tư Hoàn cụng ly với anh ta, uống xong thì bỏ xuống: “Nếu tương lai có quan hệ hợp tác mới.” Anh đẩy tập tài liệu được gấp gọn trên bàn sang cho đối phương: “Giúp tôi chuyện nhỏ này không thành vấn đề phải không?”
Hàn Nhuệ bỏ tài liệu cạnh tay mình, nghiêm mặt hỏi: “Vân Thượng là tài sản của anh Văn, đánh ngược lại như vậy là có ý gì?”
“Phản nghịch.”
Hàn Nhuệ im lặng giây láy: “Tôi nói trước, dư luận không thể kiểm soát trăm phần trăm. Khi ném đá xuống, nước bắn ra có hình dạng thế nào, đôi lúc sẽ không giống anh tưởng tượng đâu.”
Văn Tư Hoàn như đang suy nghĩ gì đó, anh gật đầu: “Vậy thì, nếu tổng giám đốc Hàn ra tay thì khả năng kiểm soát được là bao nhiêu?”
Hàn Nhuệ nói nhẹ nhàng: “Chín mươi chín phần trăm.”
Văn Tư Hoàn: “...”
Anh đột nhiên cảm thấy Bking (*) này không đáng tin cho lắm.
(*) Bking: Ví một người rất giỏi giả ngốc.
*
Buổi chiều Văn Gia Xương và Lý Thừa Dật cùng đi ăn cơm với Vương Châu Giang, trên bữa cơm ăn uống cũng coi như vui vẻ, Vương Châu Giang thanh toán, đây là tấm lòng duy nhất ông ta lấy ra được.
Ba triệu tệ tiền phạt ống nước, ông ta không thể trả. Tiền đã bình yên vào túi rồi, bây giờ quyền chủ động nằm trong tay ông ta, bên A trả quá số tiền dự tính, còn phải cầu xin ông ta tiếp tục làm việc.
Lý Thừa Dật gõ hồi chuông cảnh báo cho ông ta, đào lén cống thoát nước là vi phạm pháp luật, Vân Thượng cũng muốn giữ tiến độ cho nên hiện giờ đang điều động nhân lực khơi thông quan hệ, nếu không ông ta có thể đi bóc lịch bất cứ lúc nào.
Nhưng Vương Châu Giang lại lấy ra ghi âm giữa mình và Tôn Quốc Đống, việc đào cống thoát nước này là Tôn Quốc Đống gật đầu đồng ý, ông ta chỉ là nhân viên thi công, có truy cứu trách nhiệm thế nào, người phải vào bóc lịch cũng là Tôn mập, giám đốc dự án của bên A.
Lý Thừa Dật đã đưa ra con át chủ bài, nhưng không thành công, vì vậy nhất thời không làm gì được ông ta. Sau đó, anh ta lại hứa hẹn hai ba kỳ dự án sau muốn tiếp tục sử dụng Vương Châu Giang. Ông ta trông rất vui mừng, lập tức xởi lởi cụng ly với anh ta. Hai người uống rượu, mời qua mời lại. Nhưng Lý Thừa Dật không hứa hẹn bước tiếp theo, bởi vì Văn Gia Xương đưa mắt ngăn cản anh ta lại.
Văn Gia Xương ngồi ở hiện trường, không tỏ bất cứ thái độ nào, giống như chỉ đến ăn cơm uống rượu. Sau khi kết thúc, trên xe trở về nhà, ông ta quyết định đổi Vương Châu Giang.
“Con người này quá mưu mô, chuyện ghi âm làm rất quyết tuyệt, chứng minh từ ban đầu ông ta đã không coi Tôn Quốc Đống là người đứng chung một chiến tuyến, đương nhiên với chúng ta cũng không phải chiến hữu gì. Người một lòng bảo vệ lợi ích của bản thân trong lúc này, bảo ông ta bỏ tiền ra trước là điều không thể nào, chỉ có thể dừng lại kịp thời.”
Lý Thừa Dật hơi nhức đầu: “Hiện giờ xử lý tổn thất đã tốn một khoản rất lớn rồi, tốt xấu gì Vương Châu Giang còn tham gia vào với giá thấp, nhưng nếu sau này đấu thầu tiếp thì giá sẽ bị đẩy lên rất cao.”
Văn Gia Xương: “Cho dù xử lý xong việc cống thoát nước, thuê Vương Châu Giang làm tiếp, đến thời gian thanh toán tiếp theo ông ta vẫn sẽ đòi thanh toán, chúng ta không chịu trả, ông ta dùng đình công để uy hiếp, như vậy sẽ chỉ dây dưa không ngừng mà thôi. Nếu hiện giờ cắt đứt mọi thứ, lập tức truy cứu trách nhiệm vi phạm hợp đồng về việc ông ta làm chậm thời gian thi công thì còn có thể thu lại được ít tiền bồi thường hợp đồng.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lý Thừa Dật hỏi: “Biết đâu dùng công trình phía sau dụ ông ta có tác dụng thì sao?”
Văn Gia Xương: “Ông ta nhìn ra được chúng ta sẽ không giữ lời, bố cũng nhìn ra được ông ta. Tôn Quốc Đống là một người trông ấn tượng nhưng vô dụng, trong lòng con tự hiểu cho rõ. Vương Châu Giang đục nước béo cò dưới tay cậu ta suốt bao lâu nay như vậy chứng tỏ cậu ta căn bản không thuần hóa được người này. Cậu ta không làm được việc, không thể sử dụng lâu dài, càng không thể để công trình trọng điểm ở phía nam Giang Lăng cho cậu ta làm.”
Lý Thừa Dật không lên tiếng nữa, đã có tính toán trong lòng. Lần này tổn thất phải hơn hai chục triệu tệ. Công ty kỹ thuật xây dựng Kim Việt cũng phải gánh một bộ phận tổn thất, ắt sẽ lấy lý do sai sót lần này để yêu cầu quyền giám sát nhiều hơn, có khả năng còn phải cho mấy tổ của bọn họ vào. Vì vậy, tiếp theo đây ứng phó với công ty kỹ thuật xây dựng Kim Việt vẫn còn là một cuộc chiến ác liệt, phải gọi Ninh Hảo về.
Ninh Hảo quay về, Văn Tư Hoàn không thể ở nhà.
Lý Thừa Dật hơi say, nói chung lần trước đánh nhau với Uông Liễm đã cơ bản ngả bài với Văn Gia Xương rồi, thế là anh ta nói thẳng: “Bố, bố có thể bảo Văn Tư Hoàn đừng về nhà ở không? Nó ở nhà thì con không thể nào tập trung tinh thần làm việc được.”
“Hả?” Văn Gia Xương hơi ngẩn người, nhíu mày khó hiểu: “Con bị bệnh à?”
“Con không thích nó ở chung với Ninh Hảo.”
Câu nói này nghe ly kỳ quá rồi, ngay cả tài xế ở hàng trước cũng không kìm được mà nhìn anh ta qua gương chiếu hậu.
Văn Gia Xương mất vài giây mới hiểu được ý của anh ta, lập tức đánh vào lưng anh ta hai cái: “Còn đang nghĩ những chuyện không ra trò trống này à!”
Ông ta đấm xong thì thở hổn hển nói: “Tạm thời Ninh Hảo đừng về, vừa hay thiếu chỗ, để chú tư của con về đi. Chú tư là người từng trải, việc trông chừng công trình, đối phó với Kim Việt vẫn phải để nó ra tay. Nhưng thời gian đầu tạm thời không dùng nó, con nhanh chóng tìm một giám đốc dự án quản lý nhân sự sau thời gian ngừng xây dựng đi.”
“Không cần Ninh Hảo ư?” Lý Thừa Dật cảm thấy khó hiểu.
“Con đừng suốt ngày “Ninh Hảo, Ninh Hảo” nữa! Con cân bằng được quan hệ giữa con bé và Uông Liễm không? Con giao công trình quan trọng nhất của công ty cho con bé quản lý hết, sau này Uông Liễm và con bé đánh nhau, đắc tội một bên thì túi tiền của con mất sạch, đắc tội bên còn lại thì con không còn mạng nữa. Con phải làm sao?”
Lý Thừa Dật thả lỏng người, tựa lưng vào ghế: “Bố, bố thật là lo bò trắng răng, lúc ở Minh Châu hai người họ sống rất hòa thuận với nhau.”
“Đều chưa thể hoàn toàn giành được con, đương nhiên sống hòa thuận rồi. Ngu ngốc!” Văn Gia Xương thở dài, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Hôm nay Uông Liễm đi đâu rồi? Sao chưa về nhà?”
“Cô ta đến Minh Châu tham gia họp mặt bạn bè rồi.”
Văn Gia Xương phát hiện điều bất thường, đang lúc sứt đầu mẻ trán, cô ta không ở bên làm chỗ dựa tinh thần cho chồng, mà lại đi chơi một mình: “Có phải con lại cãi nhau với con bé rồi không?”
“Không có ạ, hai bọn con ngọt ngào, hòa thuận lắm.”
“Có cái khỉ.” Văn Gia Xương nghe thấy anh ta đùa bỡn còn dương dương đắc ý thì nhức đầu.
Khi xe lái tới trước cửa, Lý Thừa Dật nhận được hai cuộc điện thoại của tài xế, bởi vì không tiện nghe trong xe nên đã từ chối trước. Đợi đến khi vào cửa nhà, anh ta nói một tiếng với Văn Gia Xương rồi đứng ở sân nghe điện thoại, Văn Gia Xương tự đi vào nhà trước.
Trước khi gọi lại, anh ta chợt có linh cảm xấu, tài xế tìm mình, còn gọi liên tục hai cuộc, chắc chắn là Ninh Hảo xảy ra chuyện rồi.
Sau khi điện thoại được nối máy, quả nhiên không ngoài dự đoán.
Bên kia hối lỗi: “Tổng giám đốc Lý, không thấy tổng giám đốc Ninh nữa. Buổi trưa cô ấy có hẹn với một người phụ nữ ở căn tin món Trung của khách sạn, hai người ngồi trong phòng. Bọn tôi ở đại sảnh, sau đó chúng tôi nhìn thấy người phụ nữ kia bước ra, bọn tôi hỏi cô ta thì cô ta nói tổng giám đốc Ninh đi rồi, nhưng không biết cô ấy đi đâu. Tôi dùng thẻ phòng mà anh để lại mở cửa phòng của cô ấy, hành lý của cô ấy không còn nữa.”
Lý Thừa Dật hỏi: “Cá vàng cô ấy nuôi cũng mang đi luôn rồi?”
“Mang theo rồi, không để lại gì cả.”
Vậy chắc không phải đi tới sân bay, có khả năng đã đổi khách sạn. Cô không có giấy tờ tùy thân, muốn ở khách sạn thì phải đến đồn cảnh sát báo cáo, đến lúc đó bạn bè của anh ta ở Tứ Thành sẽ gọi điện thông báo, rất dễ tìm được cô.
Đề phòng có chuyện bất trắc, Lý Thừa Dật lập tức gọi điện cho thư ký Điền.
Thư ký Điền đang ở khách sạn bên cạnh sân bay, Lý Thừa Dật bảo anh ta qua sân bay chờ cản người, Ninh Hảo muốn checkin cũng bắt buộc phải tới đồn cảnh sát ở sân bay làm giấy tờ tạm thời.
Sau khi sắp xếp xong chuyện này, anh ta điềm tĩnh đi vào trong nhà, tâm trạng rất tốt. Tiểu Ninh Hảo đúng là tràn đầy sức sống, biết dày vò người khác, chỉ bỏ mặc cô mấy ngày mà đã không chịu được rồi. Thật đáng yêu!
Không biết giờ cô còn giận anh ta hay đã nguôi giận nên mới không chịu được cô đơn nữa. Chờ tìm được người, buổi tối dành ít thời gian gọi qua dỗ cô vậy.
Lý Thừa Dật sải bước, trông thấy Văn Gia Xương đang ngồi xem TV ở giữa phòng khách, ông ta ngây ra như cột điện, Lý Lộ Vân cũng đứng bên cạnh, khung cảnh thật kỳ lạ, sao đều đứng xem TV thế?
Anh ta tùy tiện hỏi: “Bố, bố không lên lầu nghỉ cho tỉnh rượu à?”
Văn Gia Xương không nói lời nào, sắc mặt nặng nề, ông ta trừng mắt rồi xua tay ý bảo anh ta tránh khỏi TV. Lúc này anh ta mới để ý thấy sắc mặt của bố mẹ đều rất khó coi, thế là anh ta cũng nhìn về phía TV.
Chủ đề thời sự “... Nhà giàu đoạt mạng…” thu hút ánh mắt người khác.
Trong TV đang tiến hành phỏng vấn qua điện thoại, bộ phận có liên quan đang trả lời: “Sáng nay chúng tôi đã nhận được tố cáo liên quan, đang mở rộng điều tra, về sau cũng sẽ theo dõi chặt chẽ những vấn đề này.”
Phóng viên hỏi: “Vậy nếu thực sự tồn tại những chuyện này, chủ doanh nghiệp liệu có quan tâm đến chất lượng của dinh thự Vân Lĩnh trong tương lai hơn không? Chẳng hạn như mức độ chống động đất, mưa bão không đạt tiêu chuẩn, có khi nào tòa nhà không vững chắc, có nguy cơ rung lắc sụp đổ hay không?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bộ phận liên quan trả lời: “Có thể không cần lo lắng vấn đề này, hiện giờ phần lớn đơn vị thi công đều một lòng theo đuổi lợi nhuận, số lượng cột móng không đạt tiêu chuẩn là hiện tượng thường thấy, muốn ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, nhân viên kiểm tra chất lượng, nhân viên quản lý giám sát lại có sơ sót, nhưng thông thường khi nghiệm thu đều không thể thông qua được giám định. Sau khi xuất hiện tình huống này, chúng tôi sẽ thúc giục họ chỉnh sửa, tăng cường, cho đến khi đạt được tiêu chuẩn nghiệm thu…”
Đúng như những gì cuộc phỏng vấn đã nêu lên, số lượng cột móng không đạt tiêu chuẩn là hiện tượng thường thấy, nhưng chỉ có Vân Thượng bị tố cáo và bóc phốt. Video ghi lại giai đoạn công trường làm móng, số lượng lớn nhân chứng vật chứng, hình ảnh chụp trộm có tính xác thực, phỏng vấn ngầm đều được công bố thẳng lên TV, xuất hiện trên chương trình thời sự xã hội có sức ảnh hưởng nhất của địa phương.
Rất rõ ràng, đây là bị người ta chơi rồi!
Tòa nhà đã xây được năm tầng, hiện giờ bị tiết lộ lập tức trở thành cái đích của trăm mũi tên, nhất định phải tái xây dựng lại, không những phải tăng cường gấp đôi phí làm móng, hơn nữa muốn xoay chuyển danh tiếng còn cần tốn một khoản tiền lớn cho quan hệ công chúng, marketing. Không thể dự tính được mức độ chậm trễ thi công, thời gian mở bán trước trở nên xa vời. Thậm chí sau này khi mở bán, muốn để người mua nhà quên đi vấn đề chất lượng cũng khó, việc mở bán trước có thuận lợi hay không rơi vào mơ hồ…”
Văn Gia Xương tối sầm hai mắt, đập đầu xuống đất.
Sự việc xảy ra đột ngột, không ai ngờ được, cũng không ai dìu đỡ. Sau khi ông ta ngã xuống, Lý Lộ Vân mới hét lớn, chạy lên phía trước, Lý Thừa Dật chạy nhanh ra cửa, điên cuồng gọi tài xế nhanh chóng đưa ông ta đến bệnh viện.
*
Văn Gia Xương đột nhiên phát bệnh nhồi máu não cấp tính, đưa đến bệnh viện để điều trị tiêu huyết khối nhưng thất bại, chỉ có thể tiến hành phẫu thuật.
Bệnh viện thông báo phẫu thuật tồn tại nguy cơ rủi ro, nếu vỡ mạch máu, xuất huyết não thì rất có khả năng không thể bước xuống khỏi bàn phẫu thuật nữa, tình trạng vô cùng khó khăn. Tất cả con cái và vợ của Văn Gia Xương đều tới bệnh viện trong vòng một tiếng đồng hồ, ngoại trừ Ninh Hảo và Uông Liễm ở ngoại tỉnh.
Mà công ty lại vừa mới nổi sóng gió, Lý Thừa Dật buộc phải không ngừng gọi điện thoại cho các nhân viên để xử lý nguy cơ ở bên ngoài phòng phẫu thuật.
Văn Tư Hoàn làm ngơ, anh chỉ lo lắng cho Ninh Hảo. Vốn dĩ cô còn bị di chứng sau chấn động não, không thể mệt mỏi, nhưng vì tên súc sinh Lý Thừa Dật này mà cô buộc phải bôn ba đường dài.
Anh hận sao Văn Gia Xương không chết ngay bây giờ, Vân Thượng thua lỗ trong tay Lý Thừa Dật, rơi vào tình thế đóng cửa, phá sản. Sau đó anh sẽ dẫn Ninh Hảo rời xa những thị phi này.
Nhưng mọi chuyện không như mong muốn, Văn Gia Xương vẫn mạng lớn. Bác sĩ điều trị chính nhìn kết quả chụp CT thì nói phẫu thuật rất thành công, chỉ cần dưỡng bệnh đàng hoàng sau khi phẫu thuật là có thể trở về trạng thái sinh hoạt bình thường, sẽ không bị liệt. Lý Lộ Vân vui mừng ôm mặt khóc, các con gái ôm ấp, an ủi bà ta.
Một tiếng sau phẫu thuật, bên trong phòng bệnh, Văn Gia Xương đã tỉnh lại. Mặc dù gương mặt ông ta tê liệt, nửa người không có cảm giác, nhưng ý thức đã tỉnh táo. Câu nói đầu tiên sau khi tỉnh lại của ông ta: “Mau gọi Ninh Hảo về.”
Lý Thừa Dật đánh trống trong lòng, hiện giờ anh ta cũng không biết Ninh Hảo ở đâu, cô như biến mất khỏi thế gian, trước mắt Tứ Thành vẫn chưa có thông tin gì.
Văn Tư Hoàn nói: “Bố, có người muốn giữ Ninh Hảo, không để cô ấy về…”
Văn Gia Xương nghiêm giọng: “Ai?”
Ánh mắt của Văn Tư Hoàn nhìn sang Lý Thừa Dật, Văn Gia Xương cũng nhìn về phía anh ta, Lý Thừa Dật chột dạ nhìn ra ngoài phòng bệnh.
Văn Gia Xương không biết anh ta lại gây chuyện quái quỷ gì nữa, nhưng nghe có vẻ là rắc rối chuyện tình cảm nam nữ. Ông ta tức giận, dùng bàn tay phải còn cảm giác đập mạnh lên giường: “Gọi con bé về! Gọi con bé về mau lên!”
Lý Lộ Vân bị dọa đến nỗi sắp khóc, giữ lấy tay ông ta: “Gia Xương, anh đừng tức giận nữa, nhất định đừng kích động mà, công việc đều là thứ yếu…”
Văn Tư Hoàn bình tĩnh nói tiếp: “Bố, bố yên tâm đi, Ninh Hảo đang trên đường trở về rồi ạ.”
“Haizz, con đó.” Lý Lộ Vân lau nước mắt, nức nở nói: “Sao nói chuyện ngắt quãng như thế, không thể nói hết một thể à. Làm bố con nôn nóng kìa…”
Văn Gia Xương thở dài, sau khi dặn dò vài ba câu những chuyện muốn Ninh Hảo xử lý với Lý Thừa Dật, bỗng nhiên ý thức của ông ta lại trở nên mơ hồ, bắt đầu rơi vào trạng thái nửa hôn mê, ăn nói lung tung.
Mọi người gọi bác sĩ tới, bác sĩ nói đây là hiện tượng bình thường. Tỉnh lại sau phẫu thuật, trí nhớ và thần kinh ngôn ngữ không bị tổn thương đã là tình huống tốt rồi, phải kiên nhẫn chờ đợi người bệnh từ từ phục hồi. Sáng sớm mai có thể bắt đầu hoạt động.
Mọi người đều có cảm giác kiệt sức sau căng thẳng sợ hãi, chị cả bắt đầu sắp xếp xem ai đi mua bữa tối, sau đó sắp xếp qua tối nay, ai thay phiên nhau chăm sóc mỗi ngày, nhất định phải đảm bảo khi bố tỉnh dậy có người nhà bên cạnh.
Đến gần hai giờ Văn Gia Xương mới tỉnh lại. Khi mới tỉnh, ý thức lại trở nên rõ ràng, nhưng ông ta không biết đã trôi qua bao lâu, cho rằng bản thân chỉ ngủ một lúc, vẫn còn nhớ đến chuyện ban nãy. Ông ta gọi Lý Thừa Dật: “Bây giờ con đặt vé cho Ninh Hảo…”
“Hảo Hảo đến rồi bố ạ.” Chị hai nhanh chóng nói xen vào.
Lý Lộ Vân nói tiếp: “Con bé lái xe tám tiếng đồng hồ, em bảo con bé nằm nghỉ một lúc ở phòng bệnh bên cạnh chờ anh tỉnh dậy rồi.”
Văn Gia Xương hoàn toàn yên tâm, lẩm bẩm: “Đứa trẻ ngoan.”
Nói xong, ông ta hung dữ nhìn Lý Thừa Dật.
Lý Thừa Dật dạng chân ngồi trên ghế, hơi rụt cổ lại.
Ninh Hảo vừa gặp mặt cũng trừng mắt với anh ta. Chẳng vui chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.