Âm Thanh Của Em Là Thế Giới Của Anh
Chương 118
Thanh Phong Ngữ
21/12/2016
"Không có gì." Câu trả lời của anh vẫn chỉ là ba chữ nhàn nhạt như cũ.
Lúc về đến nhà, cửa vừa khép thì anh liền xoay người lại, ôm lấy cô cúi đầu hôn.
Tuy bình thường Kiều Trạch thích bất ngờ hôn cô như thế, nhưng hiếm khi như lúc này, không nói gì mà chỉ ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn cô, đến động tác cũng có chút nôn nóng, giống như con thú mệt nhoài, nóng lòng phá bỏ điều gì đấy, rồi lại dịu dàng thương tiếc, lưu luyến, lại như mang theo cảm giác tuyệt vọng đến chết, từ lúc hôn cô cho đến khi tiến vào, mỗi một động tác của anh vừa sâu vừa dùng sức, mười ngón tay đan chặt lấy cô từ đầu đến cuối, đôi mắt nhìn cô chăm chú, một lần lại một lần gọi tên cô.
Sau nửa đêm, cô bị anh giày vò đi vào giấc ngủ.
Anh nhìn gương mặt say ngủ của cô, lại chẳng cách nào chợp mắt nổi.
Người ngay trước mắt, yên lành ngay trước mắt, lại khiến anh không khỏi sợ hãi. Từ khi mấy chữ "đa nhân cách" chui vào đầu, cái cảm giác hoảng loạn như rơi vào hầm băng khiến anh không cách nào xua tan.
Lúc nhỏ bị thương, cô hoàn toàn khong nhớ được đêm hôm đó. Những đêm ở Macau, từ khi gặp phải Trần Kỳ, phản ứng kỳ lạ của cô trong lúc ngủ say, "cô ta giết Nhậm Vũ" của Trương Khởi, "chị ấy là kẻ điên" của Từ Gia Thiên, ánh mắt kì quái nhìn anh trong đêm anh bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, cùng với sắc mặt tái nhợt của Từ Gia Diên khi đối mặt với Châu Mân Mân bị "đa nhân cách", tất cả lời giải thích không thông suốt nay dường như vì ba chữ "đa nhân cách" mà trở nên hợp lý.
Suy đoán như thế khiến Kiều Trạch khủng hoảng, rõ ràng Châu Mân Mân mới đa nhân cách, không phải Lộ Miểu.
Anh không ngừng tự nói với mình rằng, Lộ Miểu không cách nào tồn tại vấn đề như thế, một cô gái cố gắng đến thế, dốc sức tránh đi gông xiềng của số phận mà sống tốt, cô ấy không thể nào có vấn đề như vậy được.
Lộ Miểu trong tối nay quả thật không hề có vấn đề mà anh lo lắng, cả đêm cô ngủ rất say, an nhàn. Hôm sau khi tỉnh lại, đó vẫn là cô gái ngây ngô mà anh quen thuộc, lúc chào hỏi cùng anh thì hai má vẫn vì xấu hổ mà đỏ ửng lên.
Kiều Trạch giấu cô đi tìm bác sĩ chuyên gia tâm lí, nói rõ triệu chứng của cô với bác sĩ, nhưng do không có mặt cô để hỏi chẩn bệnh, nên bác sĩ không thể đưa ra đáp án chính xác được.
Tình trạng của cô, cũng có thể là mất trí nhớ mang tính chọn lựa, xuất phát từ việc bảo vệ bản thân mà lựa chọn quên đi những sự thật đau khổ.
Kiều Trạch tình nguyện tin vào vế sau.
Anh cân nhắc một hồi rồi nói ra sự thật Châu Mân Mân bị "đa nhân cách" với Lộ Miểu, nếu trước đó cô bé tận mắt chứng kiến mẹ mình bị xâm phạm mà cố ý phóng hỏa để cứu mẹ, thì có thể giải thích được nguyên nhân cô bé hai lần một mình ở nhà đốt lửa.
Người hiểu rõ tình hình đêm đó nhất, Lộ Miểu nghĩ đến Đinh Lệ đang ở trại cai nghiện.
Cô đi tìm Đinh Lệ.
Mấy tháng không gặp, sắc mặt Đinh lệ đã tốt lên nhiều, tinh thần cũng khá hẳn lên.
Lộ Miểu nói ra chuyện Châu Mân Mân bị đa nhân cách với cô ấy, Đinh Lệ kinh hãi một lúc lâu, nước mắt đua nhau chảy xuống, không kiềm chế được bật khóc nức nở.
Tối hôm đó, Châu Mân Mân thấy mẹ bị "chơi" luân phiên thì quả thật đã cầm lấy cây nến thơm trên bàn đi cứu mẹ, cô bé đốt khăn trải bàn, vừa khóc đẩy những người trên người mẹ cô bé ra, vừa gào thét "đốt chết mấy người, đốt chết mấy người", phản ứng giống hệt vào tối hôm Kiều Trạch cứu cô bé.
Kết hợp với ý kiến của bác sĩ tâm lí và thăm dò hiện trường, về cơ bản Kiều Trạch có thể nhận định, Châu Mân Mân hai lần đốt cháy đều là cố ý. Cô bé ở nhà một mình, nửa đêm tỉnh lại, thời gian không nhiều lắm, nến thơm được đốt trong phòng có thể đã trở thành vật đánh thức nhân cách còn lại trong cô bé, trước đó cô bé không cứu được mẹ nay đã trở thành chấp niệm trong người, một lần lại một lần, cố gắng thông qua cách hủy diệt này để cứu mẹ quay về.
Cô bé rất yêu mẹ mình.
Đây là Đinh Lệ nói với Lộ Miểu.
Kiều Trạch có thể giải thích lần đầu tiên Châu Mân Mân gây ra là do không có mặt Châu Kỳ, nhưng lần thứ hai, Trần Nhất Tử đi vắng còn đáng nghi hơn, hơn nữa điều khả nghi chính là, Kiều Trạch phát hiện được một vật dưới giường cô ta.
Ngày hôm sau Tiếu Trạm đã đem kết quả kiểm tra súng nói cho anh biết.
Thứ giấu trong nhà Trần Nhất Tử là đồ thật, loại đạn dùng trong súng giống hệt đạn đã bắn chết Lê Viễn Tường.
Kết quả giám định là phó cục trưởng Lưu tự mình giao cho Kiều Trạch, lúc có kết quả, hai người đưa mắt nhìn nhau.
Kĩ thuật bắn súng chính xác như thế, trước đó Kiều Trạch đã đoán nghi phạm ít nhất là vận động viên bắn súng nghiệp dư. Từ khi tốt nghiệp đại học xong, Trần Nhất Tử luôn đi theo bên cạnh Từ Gia Diên, làm công việc thư kí, không hề dính dáng gì đến mấy chuyện bắn nhau.
"Điều tra Trần Nhất Tử."
Cuối cùng Kiều Trạch lạnh giọng nói, phân phó xong liền đứng dậy, lấy điện thoại ra gọi cho Lộ Miểu, muốn cùng cô đi thăm Châu Mân Mân.
Châu Mân Mân đã được đón về nhà Trần Nhất Tử, mẹ của cô ta cũng đến giúp chăm sóc cô bé.
Kiều Trạch với Lộ Miểu đến thì cả Trần Nhất Tử và mẹ đều có ở nhà, mẹ cô ta ra mở cửa, Trần Nhất Tử thì đang tìm đồ, không phát hiện ra hai người bọn họ vào nhà, người đang tìm kiếm đồ trong phòng ngủ, vừa tìm vừa hỏi mẹ: "Mẹ, hai ngày nay mẹ dọn phòng, có thấy một cái hộp màu đen con để dưới giường đâu không?"
Hỏi xong ngẩng đầu lên thì trông thấy Lộ Miểu và Kiều Trạch vào nhà, áy náy cười với bọn họ, đứng lên đi đến chào hỏi.
Kiều Trạch vừa đổi giày vừa thản nhiên quan sát Trần Nhất Từ, người không cao, hơi gầy, dáng người cân nặng hoàn toàn phù hợp với suy đoán về nghi phạm ban đầu của anh.
Trần Nhất Tử thấy Kiều Trạch và Lộ Miểu đều thay giày thì vội cười ngăn cản: "Không cần thay đâu, lát nữa quét lại là được."
"Không sao, làm bẩn nhà không hay cho lắm." Kiều Trạch nói, mượn lúc xoay người thay giày mà quét mắt nhìn giày, giày nhỏ ăn khớp.
Lúc này Châu Mân Mân ôm búp bê đi ra, người đã khôi phục lại dáng vẻ nhút nhát ngày thường, gọi Lộ Miểu một tiếng "chị ơi", rồi đi về phía cô.
Cô bé luôn có cảm giác ỷ lại khó hiểu vào Lộ Miểu.
Kiều Trạch nhìn cô bé gầy yếu bất lực đứng trước mặt, chợt trước mắt hiện lên Lộ Miểu lúc lên năm lên sáu.
Cô bé là do biến cố gia đình, còn Lộ Miểu lại là bị ngược đãi trong thời gian dài và đột nhiên bị vất bỏ.
Một người là bất chợt từ thiên đường rơi xuống địa ngục, một người là tinh thần bị xâm phạm về lâu dài, cuối cùng sợ hãi trở thành thật, mức độ tổn thương đều như nhau.
Kiều Trạch sợ là ngay lúc này, trên người Châu Mân Mân, vô hình trung xuất hiện Lộ Miểu lúc nhỏ, vào thời điểm cô còn không biết.
Lúc về đến nhà, cửa vừa khép thì anh liền xoay người lại, ôm lấy cô cúi đầu hôn.
Tuy bình thường Kiều Trạch thích bất ngờ hôn cô như thế, nhưng hiếm khi như lúc này, không nói gì mà chỉ ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn cô, đến động tác cũng có chút nôn nóng, giống như con thú mệt nhoài, nóng lòng phá bỏ điều gì đấy, rồi lại dịu dàng thương tiếc, lưu luyến, lại như mang theo cảm giác tuyệt vọng đến chết, từ lúc hôn cô cho đến khi tiến vào, mỗi một động tác của anh vừa sâu vừa dùng sức, mười ngón tay đan chặt lấy cô từ đầu đến cuối, đôi mắt nhìn cô chăm chú, một lần lại một lần gọi tên cô.
Sau nửa đêm, cô bị anh giày vò đi vào giấc ngủ.
Anh nhìn gương mặt say ngủ của cô, lại chẳng cách nào chợp mắt nổi.
Người ngay trước mắt, yên lành ngay trước mắt, lại khiến anh không khỏi sợ hãi. Từ khi mấy chữ "đa nhân cách" chui vào đầu, cái cảm giác hoảng loạn như rơi vào hầm băng khiến anh không cách nào xua tan.
Lúc nhỏ bị thương, cô hoàn toàn khong nhớ được đêm hôm đó. Những đêm ở Macau, từ khi gặp phải Trần Kỳ, phản ứng kỳ lạ của cô trong lúc ngủ say, "cô ta giết Nhậm Vũ" của Trương Khởi, "chị ấy là kẻ điên" của Từ Gia Thiên, ánh mắt kì quái nhìn anh trong đêm anh bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, cùng với sắc mặt tái nhợt của Từ Gia Diên khi đối mặt với Châu Mân Mân bị "đa nhân cách", tất cả lời giải thích không thông suốt nay dường như vì ba chữ "đa nhân cách" mà trở nên hợp lý.
Suy đoán như thế khiến Kiều Trạch khủng hoảng, rõ ràng Châu Mân Mân mới đa nhân cách, không phải Lộ Miểu.
Anh không ngừng tự nói với mình rằng, Lộ Miểu không cách nào tồn tại vấn đề như thế, một cô gái cố gắng đến thế, dốc sức tránh đi gông xiềng của số phận mà sống tốt, cô ấy không thể nào có vấn đề như vậy được.
Lộ Miểu trong tối nay quả thật không hề có vấn đề mà anh lo lắng, cả đêm cô ngủ rất say, an nhàn. Hôm sau khi tỉnh lại, đó vẫn là cô gái ngây ngô mà anh quen thuộc, lúc chào hỏi cùng anh thì hai má vẫn vì xấu hổ mà đỏ ửng lên.
Kiều Trạch giấu cô đi tìm bác sĩ chuyên gia tâm lí, nói rõ triệu chứng của cô với bác sĩ, nhưng do không có mặt cô để hỏi chẩn bệnh, nên bác sĩ không thể đưa ra đáp án chính xác được.
Tình trạng của cô, cũng có thể là mất trí nhớ mang tính chọn lựa, xuất phát từ việc bảo vệ bản thân mà lựa chọn quên đi những sự thật đau khổ.
Kiều Trạch tình nguyện tin vào vế sau.
Anh cân nhắc một hồi rồi nói ra sự thật Châu Mân Mân bị "đa nhân cách" với Lộ Miểu, nếu trước đó cô bé tận mắt chứng kiến mẹ mình bị xâm phạm mà cố ý phóng hỏa để cứu mẹ, thì có thể giải thích được nguyên nhân cô bé hai lần một mình ở nhà đốt lửa.
Người hiểu rõ tình hình đêm đó nhất, Lộ Miểu nghĩ đến Đinh Lệ đang ở trại cai nghiện.
Cô đi tìm Đinh Lệ.
Mấy tháng không gặp, sắc mặt Đinh lệ đã tốt lên nhiều, tinh thần cũng khá hẳn lên.
Lộ Miểu nói ra chuyện Châu Mân Mân bị đa nhân cách với cô ấy, Đinh Lệ kinh hãi một lúc lâu, nước mắt đua nhau chảy xuống, không kiềm chế được bật khóc nức nở.
Tối hôm đó, Châu Mân Mân thấy mẹ bị "chơi" luân phiên thì quả thật đã cầm lấy cây nến thơm trên bàn đi cứu mẹ, cô bé đốt khăn trải bàn, vừa khóc đẩy những người trên người mẹ cô bé ra, vừa gào thét "đốt chết mấy người, đốt chết mấy người", phản ứng giống hệt vào tối hôm Kiều Trạch cứu cô bé.
Kết hợp với ý kiến của bác sĩ tâm lí và thăm dò hiện trường, về cơ bản Kiều Trạch có thể nhận định, Châu Mân Mân hai lần đốt cháy đều là cố ý. Cô bé ở nhà một mình, nửa đêm tỉnh lại, thời gian không nhiều lắm, nến thơm được đốt trong phòng có thể đã trở thành vật đánh thức nhân cách còn lại trong cô bé, trước đó cô bé không cứu được mẹ nay đã trở thành chấp niệm trong người, một lần lại một lần, cố gắng thông qua cách hủy diệt này để cứu mẹ quay về.
Cô bé rất yêu mẹ mình.
Đây là Đinh Lệ nói với Lộ Miểu.
Kiều Trạch có thể giải thích lần đầu tiên Châu Mân Mân gây ra là do không có mặt Châu Kỳ, nhưng lần thứ hai, Trần Nhất Tử đi vắng còn đáng nghi hơn, hơn nữa điều khả nghi chính là, Kiều Trạch phát hiện được một vật dưới giường cô ta.
Ngày hôm sau Tiếu Trạm đã đem kết quả kiểm tra súng nói cho anh biết.
Thứ giấu trong nhà Trần Nhất Tử là đồ thật, loại đạn dùng trong súng giống hệt đạn đã bắn chết Lê Viễn Tường.
Kết quả giám định là phó cục trưởng Lưu tự mình giao cho Kiều Trạch, lúc có kết quả, hai người đưa mắt nhìn nhau.
Kĩ thuật bắn súng chính xác như thế, trước đó Kiều Trạch đã đoán nghi phạm ít nhất là vận động viên bắn súng nghiệp dư. Từ khi tốt nghiệp đại học xong, Trần Nhất Tử luôn đi theo bên cạnh Từ Gia Diên, làm công việc thư kí, không hề dính dáng gì đến mấy chuyện bắn nhau.
"Điều tra Trần Nhất Tử."
Cuối cùng Kiều Trạch lạnh giọng nói, phân phó xong liền đứng dậy, lấy điện thoại ra gọi cho Lộ Miểu, muốn cùng cô đi thăm Châu Mân Mân.
Châu Mân Mân đã được đón về nhà Trần Nhất Tử, mẹ của cô ta cũng đến giúp chăm sóc cô bé.
Kiều Trạch với Lộ Miểu đến thì cả Trần Nhất Tử và mẹ đều có ở nhà, mẹ cô ta ra mở cửa, Trần Nhất Tử thì đang tìm đồ, không phát hiện ra hai người bọn họ vào nhà, người đang tìm kiếm đồ trong phòng ngủ, vừa tìm vừa hỏi mẹ: "Mẹ, hai ngày nay mẹ dọn phòng, có thấy một cái hộp màu đen con để dưới giường đâu không?"
Hỏi xong ngẩng đầu lên thì trông thấy Lộ Miểu và Kiều Trạch vào nhà, áy náy cười với bọn họ, đứng lên đi đến chào hỏi.
Kiều Trạch vừa đổi giày vừa thản nhiên quan sát Trần Nhất Từ, người không cao, hơi gầy, dáng người cân nặng hoàn toàn phù hợp với suy đoán về nghi phạm ban đầu của anh.
Trần Nhất Tử thấy Kiều Trạch và Lộ Miểu đều thay giày thì vội cười ngăn cản: "Không cần thay đâu, lát nữa quét lại là được."
"Không sao, làm bẩn nhà không hay cho lắm." Kiều Trạch nói, mượn lúc xoay người thay giày mà quét mắt nhìn giày, giày nhỏ ăn khớp.
Lúc này Châu Mân Mân ôm búp bê đi ra, người đã khôi phục lại dáng vẻ nhút nhát ngày thường, gọi Lộ Miểu một tiếng "chị ơi", rồi đi về phía cô.
Cô bé luôn có cảm giác ỷ lại khó hiểu vào Lộ Miểu.
Kiều Trạch nhìn cô bé gầy yếu bất lực đứng trước mặt, chợt trước mắt hiện lên Lộ Miểu lúc lên năm lên sáu.
Cô bé là do biến cố gia đình, còn Lộ Miểu lại là bị ngược đãi trong thời gian dài và đột nhiên bị vất bỏ.
Một người là bất chợt từ thiên đường rơi xuống địa ngục, một người là tinh thần bị xâm phạm về lâu dài, cuối cùng sợ hãi trở thành thật, mức độ tổn thương đều như nhau.
Kiều Trạch sợ là ngay lúc này, trên người Châu Mân Mân, vô hình trung xuất hiện Lộ Miểu lúc nhỏ, vào thời điểm cô còn không biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.