Âm Thanh Của Em Là Thế Giới Của Anh
Chương 23
Thanh Phong Ngữ
08/10/2016
Đó là một bản thỏa thuận giữ bí mật.
"Lộ Miểu, bây giờ cô không thể quay về đội cảnh sát được." Nhắc đến công việc, Kiều Trạch lại khôi phục vẻ lạnh lùng khi cô vừa mới vào, "Đối với bên ngoài, với tất cả mọi người, cô chính là học sinh không thông qua kì sát hạch, bị đá ra khỏi đội cảnh sát. Nguyên nhân không qua kì sát hạch là, trong kì kiểm tra truy quét ma túy ở cửa khẩu, không nghe tổ chức sắp đặt, tự tiện hành động, khiến nhiệm vụ vây bắt thất bại."
"Không thể nói rõ, cũng không nói rõ được." Thân mình anh hơi nghiêng về trước, đôi mắt nhìn cô không nhúc nhích, "Điều này có nghĩa, sau này cô có thể phải nhận lấy sự hiểu lầm của người nhà, bạn bè cô, thậm chí là phỉ nhổ nhục mạ, hoặc có thể ngay cả cuộc sống của mình cô cũng sẽ không có."
"Có muốn kí tên không, có dám kí tên không, cô phải suy nghĩ cho kĩ vào."
"Nếu cô không đồng ý, bên phó đội trưởng Lưu sẽ để cô quay về như trước. Ngay từ đầu, là tôi thuyết phục chú ấy loại cô."
"Phản ứng cơ thể của cô, phản ứng với tình huống khẩn cấp của cô, tính cảnh giác của cô cùng với sự mềm lòng của cô, đều chứng minh rằng, cô không thích hợp với công việc truy quét ma túy."
"Nhưng rất may, lòng dũng cảm cẩn trọng và cách nắm bắt lòng người của cô, cùng với sự tinh thông ngụy trang của cô, đã bù lại những thiếu sót bẩm sinh ở cô."
"Cô đã thông qua kì sát hạch." Đầu ngón tay Kiều Trạch lại đẩy đến một bản tài liệu khác, "Chào mừng cô về đơn vị."
Khóe miệng Lộ Miểu giật giật: "Cám ơn."
"Chỉ là có điểm này, cô nhất định phải nắm chắc tâm lí, trước khi nâng cao bản năng phản ứng của cô, không được tham dự đến bất kì hành động truy quét nào cả, điều đó không chỉ sẽ hại cô, mà còn hại cả đồng đội của cô nữa."
Tay khẽ chống lên bàn, nhấc người đứng lên.
Rồi anh xoay người cầm lấy cây bút đánh dấu màu đen trên tấm bảng nhỏ, "xoạt xoạt" mấy nét vẽ lên tấm bảng bản đồ thành phố An, chấm một chấm đen nhỏ ở góc Đông Nam.
"Đây là thành phố An." Anh hơi nghiêng người, tay cầm một đầu bút, gõ lên tấm bảng, rồi sau đó chỉ vào điểm đen ở góc Đông Nam, "Đây là vùng biên giới, cửa khẩu nhập cảnh An Hành."
Lại chỉ về vào đông tây nam bắc của thành phố An, phác họa thành một hình lưới các tia khúc xạ: "Đây là trạm thu phí quốc lộ ở bên ngoài thành phố và tỉnh."
Bút tập trung chỉ vào tuyến đường ở phía Đông Nam: "Đây là đường đến Hoa Nam, sẽ xuất cảnh từ chỗ này."
"Đây là vị trí địa lí của thành phố An." Ngòi bút Kiều Trạch chỉ vào điểm đen trên tấm bảng trắng, gõ lên vài cái, "Đây là một thành phố trung chuyển ma túy. Rất nhiều giao dịch ma túy từ Nam Mỹ sẽ vào từ cửa khẩu Đông Nam, trung chuyển qua thành phố An, rồi lại được vận chuyển đến các nơi khác bên ngoài. Trong đợt trung chuyển này sẽ có một phần ma túy tiến hành phân dùng ở thành phố An, phân tán đến các tầng rồi chuyển qua các thành phố khác."
Nói rồi anh xoay người lau bảng, lau đi mọi thứ trên tấm bảng rắng, sau đó nhanh chóng vẽ sơ đồ hình cây bốn tầng, trên đỉnh vẽ bản đồ địa hình Nam Mỹ.
Ngòi bút theo sơ đồ dần chỉ xuống, cuối cùng đi đến tầng cuối cùng: "Sau tầng phân dùng, thì đây là tầng chợ đen 'cung cấp hàng' ở đáy, cũng chính là loại người như Châu Tuấn, loại này ở thành phố An không phải một vạn thì cũng không dưới mấy nghìn. Dưới bọn họ, còn đến mấy đám nghiện ngập, giống bọn Châu Kỳ Đinh Lệ, bọn chúng lợi dụng nghề nghiệp mà "mời" ma túy với khách hàng, cho nên tính ra, bên dưới chúng còn có một nhóm người nữa. Trước mắt trong danh sách kê khai những người sử dụng ma túy trong thành phố An, nhóm người này không dưới năm mươi nghìn, thậm chí có thể lên đến trăm nghìn."
Anh đổi bút qua tay khác, xoay người, tay chống lên bàn, nghiêng người nhìn Lộ Miểu: "Theo cái cách cô bắt người đó, có bắt hết nổi không?"
Lộ Miểu lắc đầu.
"Nên việc chúng ta phải làm, đó là chặt đứt."Kiều Trạch xoay người, đầu bút vẽ lên mấy chỗ trên đường nối giữa bản đồ địa hình Nam Mỹ với trùm ma túy, sau đó lại vẽ lên vài điểm trên đường nối tầng thứ hai trên bản đồ cây, hình thành một xấu "X", "Chặt đứt dây xích. Chỉ có cách làm đứt dây xích này, ngoài vào không được, trên không xuống được, mới có thể phá hủy toàn bộ."
Ngòi bút trong tay khoanh một vòng ở tầng đỉnh sơ đồ cây, biểu thị cho trùm ma túy, "Đây mới là mục tiêu của chúng ta."
"Nhổ sạch tầng này, cả dây xích mới sụp đổ." Kiều Trạch đậy nắp bút, kéo ghế dựa ra, ngồi xuống lần nữa, nhìn sang Lộ Miểu, "Chúng tôi đã theo dõi mạng lưới buôn ma túy này ba năm, rót vào rất nhiều tinh lực nhân lực, mắt thấy sắp thành công đến nơi, không ngờ đến bước cuối cùng, lại thất bại trong gang tấc. Vì vụn án này mà chúng tôi đã hi sinh rất nhiều người, bọn họ không nên có kết cục ấy."
"Với tư chất cùng lí lịch của cô mà nói, cô cũng không thích hợp tham gia vào vụ án này." Kiều Trạch chỉ vào tai mình, "Nhưng tôi cần cô."
"Bệnh biến trong tai tôi vốn đã khỏi hẳn, nhưng lại chẳng thể nghe thấy âm thanh nào. Bác sĩ trưởng của tôi đoán, có thể là vấn đề tâm lí hoặc hệ thần kinh, chứ không phải vấn đề bệnh lí. Nó cần một quá trình để thích ững và khôi phục từng bước." Kiều Trạch nhìn cô, "Khi nào nó có thể hoàn toàn khôi phục, không ai đoán trước được, có thể là mai, cũng có thể cả đời, tôi lại không thể lãng phí tiếp thời gian chờ nó khỏi hẳn được. Chúng tôi không đợi được."
"Cô nhìn Châu Mân Mân, nhìn Trần Nhất Văn ấy, cô vì bọn họ mà khổ sở, đau lòng thay. Nhưng đây không phải trường hợp đặc biệt, còn có rất nhiều người thê thảm hơn họ nhiều, có thảm án của người nào không vì ma túy gây ra mà đau lòng chứ? Vì sao chúng ta lại cấm ma túy? Nhiều đồng nghiệp như thế, vì sao không cần cuộc sống yên ổn bày ra đó rồi, lại bằng lòng mạo hiểm tính mạng, lớp này nối lớp sau, nhất định phải cấm ma túy? Bởi vì bọn họ muốn bảo vệ mảnh đất này, muốn gắn bó giữ cho mảnh đất này được bình an."
"Tôi không biết vì sao cô cứ cố chấp muốn tham gia vào đội truy quét ma túy. Tôi đã điều tra bối cảnh cá nhân của cô, cô có một người em trai bỏ nhà đi, đến nay vẫn chưa về. Chính xác mà nói, thuộc kiểu mất tích, sống chết không rõ." Kiều Trạch khẽ thở hắt ra, "Nếu cô vì chuyện cá nhân mới gia nhập vào đội ngũ này, thế thì không cần, em trai cô có bất cứ tin tức gì, tin tốt hay tin xấu, đều có thể hoàn toàn đẩy lùi sự nhiệt tình của cô."
"Vì ngay từ đầu, cô đã mang theo tình cảm riêng mà làm việc." Kiều Trạch xoay bút trong tay, "Tôi không hi vọng cô đưa tình cảm vào công việc, sẽ làm hại cô."
"Lần này tôi cho cô quyền lựa chọn, đi theo tôi, phá đỉnh dây xích này. Đi theo đội trưởng Tiếu, quét sạch đám tôm cua nhỏ trong địa bàn của các cô. Dù bất kể là ai, đều rất có lỗi với huy hiệu cảnh sát trên vai cô."
Từng câu chữ nói ra, Lộ Miểu nghe mà đầu "ong ong" cả lên.
"Anh... Rốt cuộc anh là ai?" Lộ Miểu hỏi, có vẻ mù mờ, lời của anh làm cô chấn động quá lớn, trong nhất thời cô không thể đưa ra quyết định.
"Tôi là Kiều Trạch." Anh nói, "Cũng chỉ là Kiều Trạch mà thôi."
Lộ Miểu thấy anh không định nói, vẫn gương mặt đó, vẫn vẻ mặt đó, rõ ràng đã rất quen thuộc, nhưng lại như người lạ.
Cô phát hiện ra dường như cho đến bây giờ mình chưa hề hiểu về Kiều Trạch, nhìn như thất nghiệp, nhưng quan hệ với phó đội trưởng Lưu và đội trưởng Tiếu Trạm rất sâu.
Anh bị trở ngại thính giác, nhưng biết tháo giỡ bom mìn, biết nghĩ cách cứu viện, kĩ thuật lái xe tốt, thân thủ không phải bàn.
Tin tức anh mang đến cho cô, cùng với những gì cô muốn, cô tiếp xúc không quá giống nhau.
Cô chỉ gạt đi một lớp bụi bên trên, nhưng anh lại chạy thẳng vào trung tâm của vấn đề.
Anh đứng ngay chỗ trung tâm, và hỏi cô, có dám đến gần hay không.
Lộ Miểu không dám, điều này đã vượt quá khỏi hiểu biết và phạm vi tiếp nhận của cô.
Theo phân tích của anh, cô đã thấy mình chênh lệch với anh lắm rồi, điều anh nói, điều cô băn khoăn, anh đều cho cô đặt cược.
Chuyện này quả thật không thể nào dựa vào ý thức tư tưởng và năng lực của cô là làm được.
"Tôi... để tôi xem xét lại đã, tôi không thể nào tiêu hóa nổi thông tin anh cho tôi." Cô nói, rồi đẩy tập tài liệu kia về bên anh.
Kiều Trạch im lặng, rồi sau đó gật đầu: "Cô nên xem xét cho tốt."
Lộ Miểu bước ra khỏi văn phòng với anh, rồi vào văn phòng của phó cục trưởng Lưu, tinh thần cô có vẻ không tốt, sắc mặt nhìn có chút tái nhợt.
"Sao thế?" Tiếu Trạm hỏi.
Lộ Miểu lắc đầu. liếc mắt nhìn Kiều Trạch đang rót nước ở gần đó, đè giọng nói: "Đội trưởng Tiếu, rốt cuộc... anh ấy là ai?"
Tiếu Trạm bị cô hỏi mà sững sờ, ngẩng đầu nhìn Kiều Trạch, cười nói: "Đến cậu ta làm gì em còn không biết, vậy mà lại không rõ ràng kí tên vào hợp đồng bán mình thế ư?"
Lộ Miểu lắc đầu: "Em không dám kí. Em lo mình không làm đến nơi đến chốn."
"Có cậu ta theo em thì còn sợ gì chứ?" Tiếu Trạm vỗ vai an ủi cô, "Kiều Trạch ấy à, một truyền kỳ thế kia, tài xế có thâm niên, có cậu ta dẫn em đi, em còn sợ bị lật xe sao?"
"En... Vẫn nên xem xét lại kĩ đã." Lộ Miểu mấp máy môi, "Em cảm thấy, mình ở trước mặt anh ấy có chút không tự lượng sức."
Tiếu Trạm gật đầu: "Cũng được, nếu em không muốn theo cậu ta, thì về lại đội làm đi. Phá vụ án lần này không tệ."
Vừa đúng lúc Kiều Trạch rót nước xong xoay người lại, cử động miệng của Tiếu Trạm mà đọc được ý của anh ta.
"Cậu đừng vội bảo cô ấy về. Cho cô ấy mấy ngày suy nghĩ kĩ, thời gian qua cô ấy cũng bận rộn lắm rồi, coi như nghỉ phép đi."
Tiếu Trạm "chậc chậc" hai tiếng: "Còn chưa thu người về dưới trướng, mà đã bắt đầu che chở nghé con rồi sao?"
Kiều Trạch chỉ nhìn anh ta một cái, không trả lời.
Tiếu Trạm cũng thôi khua môi múa mép với anh, nói đùa với một kẻ điếc khiến anh ta bực bội, lần nào nói chuyện cũng phải nói chậm rãi, hoàn toàn mất đi niềm vui của việc khua môi múa mép.
Chuyện Lộ Miểu nghỉ phép được anh đồng ý, bản thân cô là được ah ta đưa đến đây, lãnh đạo trực tiếp của cô cũng là anh ta, huống gì Lộ Miểu đã bị loại, thuộc hàng thất nghiệp.
Lộ Miểu còn chưa nghĩ ra phải làm thế nào, nên đồng ý với quyết định của Tiếu Trạm. Cô có cuộc hẹn năm giờ chiều với Trần Nhất Tử, lúc này thời gian cũng cận kề, cô thấy không còn chuyện gì, liền tạm biệt mọi người, toan bước đi.
"Tôi đi với cô." Kiều Trạch gọi cô lại.
Sau khi Lộ Miểu bị mấy lời nói kia công kích, trái lại không quen ở cạnh anh, liền từ chối theo bản năng: "Không cần, tự mình tôi đi cũng được rồi."
Kiều Trạch làm như không nghe thấy, đặt cốc nước xuống, đi về phía cô.
"Đi thôi."
Lộ Miểu bị bắt đi cùng Kiều Trạch đến bệnh viện, cứ thế bắt xe đi.
Lộ Miểu và Kiều Trạch ngồi ở băng ghế sau.
Vừa lên xe, cô không tự giác mà ngồi vào trong góc, vạch ra khoảng cách với Kiều Trạch.
Kiều Trạch nghiêng đầu nhìn cô: "Tôi đáng sợ thế ư?"
Lộ Miểu lắc đầu: "Đâu có."
Lại nói thêm: "Ngồi với truyền kỳ khiến tôi có áp lực rất lớn."
Kiều Trạch nhíu màu: "Truyền kỳ gì cơ?"
Lộ Miểu: "Đội trưởng Tiếu nói anh là truyền kỳ."
Kiều Trạch khẽ hừ một tiếng: "Cô nghe cậu ta nói lung tung đấy à."
Lộ Miểu vẫn cảm thấy Kiều Trạch bây giờ đã hoàn toàn đập vỡ một Kiều Trạch mà cô quen, khiến cô cảm thấy giữa mình và anh có ít nhiều khoảng cách.
Cô không mở miệng nữa, im lặng ngồi trong góc nhỏ của mình, cho đến khi xe dừng lại trước cửa bệnh viện.
Anh cùng cô xuống xe, rồi lại cùng cô đến phòng bệnh của Châu Mân Mân.
Cô bé vẫn chưa tỉnh, Trần Nhất Tử cũng chưa đến.
Lộ Miểu không định để anh chờ cô lâu, quay đầu khuyên anh: "Hay anh về trước đi, bên này tôi tự quản được."
Kiều Trạch nghiêng đầu nhìn chăm chú vào mặt cô một lúc: "Lộ Miểu, sao cô phải khách khí với tôi thế?"
"..." Lộ Miểu mấp máy môi, "Thì vốn từ đầu tôi đã khách khí với anh rồi mà."
Bỗng Kiều Trạch nghẹn lời, cẩn thận nhớ lại, đúng là từ trước đến nay cô luôn khách khí với anh, lần không khách khí duy nhất đó là chơi với chó của anh.
Kiều Trạch ho nhẹ một tiếng, xoay người dựa vào tủ đứng bên giường bệnh, không nói có đi hay không.
Lộ Miểu không tiện đuổi người nữa, cũng chẳng buồn lên tiếng ngồi đợi trong phòng, cũng may không phải đợi lâu lắm, Trần Nhất Tử nhanh chóng đến, đi cùng còn có... Từ Gia Diên.
Trông thấy người đàn ông cao to đi vào với Trần Nhất Tử, Lộ Miểu sửng sỡ mấy giây.
"Anh?" Cô lạc giọng gọi anh.
Từ Gia Diên cũng không nghĩ lại gặp cô ở đây, tầm mắt chuyển từ mặt cô đến trên người Kiều Trạch rồi lại chậm rãi rơi xuống người cô lại.
"Sao em lại ở đây?" Anh đi về phía cô, dừng lại trước mặt, bày ra điệu bộ của bậc cha anh đánh giá cô, "Sao lại gầy thế này?"
Lộ Miểu sờ mặt: "Nào có chứ."
Rồi nhớ lại chuyện mấy ngày trước khóc lóc lên ấn anh, trong lòng nhiều ít cảm thấy không tự nhiên lắm, không dám nhìn anh, chỉ cúi đầu xin lỗi anh: "Anh này... Chuyện lần trước là em quá xúc động, anh đừng để trong lòng."
Kiều Trạch nhìn cô một cái, rồi xoay đầu đi.
Từ Gia Diên không để ý đến Kiều Trạch ở bên cạnh, chỉ cười vỗ vai cô: "Cũng là chuyện qua lâu rồi, còn ghi nhớ làm gì chứ."
Rồi sau đó xoay sang Trần Nhất Tử, giới thiệu hai người với nhau.
"Lộ Miểu."
"Trần Nhất Tử, trợ lý của anh."
Lộ Miểu ngẩng đầu mỉm cười với cô ấy, cất lời chào hỏi, lại thấy cô ấy đang nhìn cô chăm chú đầy kinh ngạc.
Ánh mắt kia thật sự rất kinh ngạc, còn mang theo mấy phần như có suy nghĩ, trong vẻ suy nghĩ đó còn có sự dò hỏi, ánh mắt thắc mắc chuyển sang Từ Gia Diên.
Từ Gia Diên cười: "Miểu Miểu là lần trước tôi có nhắc đến với cô đấy, là người tôi bảo cô sắp xếp vị trí giùm."
Trần Nhất Tử nhìn như tỉnh ngộ gật đầu, mặc dù đã cẩn thận che dấu, nhưng trong mắt vẫn lộ ra vẻ nghi hoặc.
Ánh mắt như thế cũng khiến Lộ Miểu hồ nghi, bất giác đánh giá cô ấy nhiều hơn hai mắt.
Người nhìn khoảng một mét sáu, một cô gái thời trang gầy gò nhưng có sức sống, tóc uốn cụp đuôi màu sợi mây kiểu Hàn, là một cô gái đô thị phong cách già dặn, khuôn mặt nhỏ tinh xảo, rất xinh. Nhưng quả thật đây là lần đầu tiên Lộ Miểu gặp cô ấy, cô không biết sự nghi ngờ của Trần Nhất Tử là từ đâu mà ra.
Sự chú ý của Trần Nhất Tử lại chuyển sang Kiều Trạch: "Anh này là?"
Chợt Lộ Miểu nhớ Kiều Trạch vẫn còn trong phòng.
"Cái đó... Anh ấy tên Kiều Trạch."
Kiều Trạch nhìn cô, rồi đi đến, đứng bên cạnh Lộ Miểu, cất tiếng chào Trần Nhất Tử và Từ Gia Diên.
Kiều Trạch cũng khách khí "chào anh" đáp lại.
Tuy đây là lần thứ ba gặp mặt, nhưng hai bên vẫn chẳng thể nào thân hơn được, hơn nữa lúc Từ Gia Diên nhìn Kiều Trạch, trong mắt còn mang theo mấy phần tìm tòi đầy bình tĩnh, anh không rõ rốt cuộc người đàn ông này có quan hệ gì với Lộ Miểu, trong cuộc sống của Lộ Miểu sắm vai gì.
Anh chỉ biết là, bây giờ Lộ Miểu đang ở chung với anh ta.
Cô tình nguyện ở chung với anh ta chứ không ở trong nhà anh đã chuẩn bị cho cô.
Sự mặc nhận đó khiến anh không thoải mái lắm, bất giác ấn đường dính vào nhau.
Tâm tư của Lộ Miểu đều đặt trên người Châu Mân Mân, thấy mọi người đều đã chào hỏi, liền kể sơ qua chuyện của Châu Mân Mân và Châu Tuấn cho Trần Nhất Tử.
Cô hi vọng Trần Nhất Tử có thể tạm thời nhận nuôi Châu Mân Mân.
Cô nhìn ra được, Trần Nhất Tử thật sự rất thương Châu Mân Mân, lúc nhìn Châu Mân Mân nằm trên giường bệnh hôn mê chưa tỉnh, vành mắt đỏ lên, thật sự đau lòng, chẳng qua là vì chuyện Châu Tuấn bức tử Trần Nhất Văn, mới ép bản thân không quan tâm đến cô bé.
Tuy Lộ Miểu thương Châu Mân Mân, nhưng cô không thể nhận nuôi cô bé được.
Cô không có trụ cột tình cảm ở chung lâu dài với Châu Mân Mân, mà điều kiện kinh tế cũng không đủ để nuôi cô bé, cho cô bé đi học. Quan trọng nhất là, tính chất công việc của cô nhất định không thể cho cô bé một cuộc sống yên ổn. Một đứa trẻ trải qua khó khăn từ nhỏ giống như cô đấy thiếu nhất là cảm giác an toàn, cô bé cần một gia đình yên ổn bình thản để bắt đầu lại lần nữa, điều này Trần Nhất Tử khá hơn so với cô.
Trần Nhất Tử nhìn Châu Mân Mân nằm trên giường một lúc lâu, thờ dài.
"Để tôi bảo bố mẹ đến chăm sóc con bé. Trong thời gian này đã làm phiền cô rồi."
Lộ Miểu mím môi cười: "Chuyện cần thiết mà."
Rồi cúi đầu nhìn đồng hồ: "Chuyện này... Sau này nhờ cả vào chị, lúc rảnh tôi lại đến thăm con bé."
Xoay người chào tạm biệt Từ Gia Diên.
"Đi ăn bữa cơm với nhau đi." Tay đút trong túi áo khoác, Từ Gia Diên đã ra quyết định thay cô.
Lộ Miểu không có ý kiến, nhưng Kiều Trạch vẫn còn ở đây, tai anh lại bất tiện, bọn họ ở bên cạnh trò chuyện đùa vui, anh lại ở một bên như vịt nghe sấm thì hình như không hay lắm.
"Để hôm khác đi." Lộ Miểu từ chối Từ Gia Diên, "Bọn em vẫn còn vài chuyện, lần sau em hẹn anh vậy."
Từ Gia Diên gật đầu: "Được."
Rồi nói với cô: "Đúng rồi, đã tìm được việc chưa?"
Lộ Miểu lắc đầu: "Vẫn chưa ạ."
"Chuyện hôm đó anh nói với em hãy suy nghĩ kĩ nhé." Từ Gia Diên đi đến trước mặt cô, thở dài một hơi, hai tay đặt trên vai cô, nghiêm túc nhìn, "Miểu Miểu, bố mẹ anh là bố mẹ anh, anh là anh, em đừng đem những để tâm với bố mẹ đổ lên người anh nữa."
Bất giác Lộ Miểu cười với anh: "Sẽ không có đâu."
Từ Gia Diên cũng như nhẹ nhàng thở ra, cười cười, xoa đầu cô: "Lát về gọi cho anh."
"Dạ."
Tạm biệt xong, Lộ Miểu quay đầu nhìn Kiều Trạch, đã thấy anh đang nghiêng đầu nhìn mình, dáng vẻ như có suy nghĩ, không biết đã nhìn bao lâu rồi.
Lộ Miểu biết anh không nghe thấy bọn cô nói gì, xem chừng vẫn còn kiên nhẫn đợi cô, trong lòng lại lo lắng.
"Về được rồi chứ?" Cô hỏi.
Kiều Trạch gật đầu.
"Lộ Miểu, bây giờ cô không thể quay về đội cảnh sát được." Nhắc đến công việc, Kiều Trạch lại khôi phục vẻ lạnh lùng khi cô vừa mới vào, "Đối với bên ngoài, với tất cả mọi người, cô chính là học sinh không thông qua kì sát hạch, bị đá ra khỏi đội cảnh sát. Nguyên nhân không qua kì sát hạch là, trong kì kiểm tra truy quét ma túy ở cửa khẩu, không nghe tổ chức sắp đặt, tự tiện hành động, khiến nhiệm vụ vây bắt thất bại."
"Không thể nói rõ, cũng không nói rõ được." Thân mình anh hơi nghiêng về trước, đôi mắt nhìn cô không nhúc nhích, "Điều này có nghĩa, sau này cô có thể phải nhận lấy sự hiểu lầm của người nhà, bạn bè cô, thậm chí là phỉ nhổ nhục mạ, hoặc có thể ngay cả cuộc sống của mình cô cũng sẽ không có."
"Có muốn kí tên không, có dám kí tên không, cô phải suy nghĩ cho kĩ vào."
"Nếu cô không đồng ý, bên phó đội trưởng Lưu sẽ để cô quay về như trước. Ngay từ đầu, là tôi thuyết phục chú ấy loại cô."
"Phản ứng cơ thể của cô, phản ứng với tình huống khẩn cấp của cô, tính cảnh giác của cô cùng với sự mềm lòng của cô, đều chứng minh rằng, cô không thích hợp với công việc truy quét ma túy."
"Nhưng rất may, lòng dũng cảm cẩn trọng và cách nắm bắt lòng người của cô, cùng với sự tinh thông ngụy trang của cô, đã bù lại những thiếu sót bẩm sinh ở cô."
"Cô đã thông qua kì sát hạch." Đầu ngón tay Kiều Trạch lại đẩy đến một bản tài liệu khác, "Chào mừng cô về đơn vị."
Khóe miệng Lộ Miểu giật giật: "Cám ơn."
"Chỉ là có điểm này, cô nhất định phải nắm chắc tâm lí, trước khi nâng cao bản năng phản ứng của cô, không được tham dự đến bất kì hành động truy quét nào cả, điều đó không chỉ sẽ hại cô, mà còn hại cả đồng đội của cô nữa."
Tay khẽ chống lên bàn, nhấc người đứng lên.
Rồi anh xoay người cầm lấy cây bút đánh dấu màu đen trên tấm bảng nhỏ, "xoạt xoạt" mấy nét vẽ lên tấm bảng bản đồ thành phố An, chấm một chấm đen nhỏ ở góc Đông Nam.
"Đây là thành phố An." Anh hơi nghiêng người, tay cầm một đầu bút, gõ lên tấm bảng, rồi sau đó chỉ vào điểm đen ở góc Đông Nam, "Đây là vùng biên giới, cửa khẩu nhập cảnh An Hành."
Lại chỉ về vào đông tây nam bắc của thành phố An, phác họa thành một hình lưới các tia khúc xạ: "Đây là trạm thu phí quốc lộ ở bên ngoài thành phố và tỉnh."
Bút tập trung chỉ vào tuyến đường ở phía Đông Nam: "Đây là đường đến Hoa Nam, sẽ xuất cảnh từ chỗ này."
"Đây là vị trí địa lí của thành phố An." Ngòi bút Kiều Trạch chỉ vào điểm đen trên tấm bảng trắng, gõ lên vài cái, "Đây là một thành phố trung chuyển ma túy. Rất nhiều giao dịch ma túy từ Nam Mỹ sẽ vào từ cửa khẩu Đông Nam, trung chuyển qua thành phố An, rồi lại được vận chuyển đến các nơi khác bên ngoài. Trong đợt trung chuyển này sẽ có một phần ma túy tiến hành phân dùng ở thành phố An, phân tán đến các tầng rồi chuyển qua các thành phố khác."
Nói rồi anh xoay người lau bảng, lau đi mọi thứ trên tấm bảng rắng, sau đó nhanh chóng vẽ sơ đồ hình cây bốn tầng, trên đỉnh vẽ bản đồ địa hình Nam Mỹ.
Ngòi bút theo sơ đồ dần chỉ xuống, cuối cùng đi đến tầng cuối cùng: "Sau tầng phân dùng, thì đây là tầng chợ đen 'cung cấp hàng' ở đáy, cũng chính là loại người như Châu Tuấn, loại này ở thành phố An không phải một vạn thì cũng không dưới mấy nghìn. Dưới bọn họ, còn đến mấy đám nghiện ngập, giống bọn Châu Kỳ Đinh Lệ, bọn chúng lợi dụng nghề nghiệp mà "mời" ma túy với khách hàng, cho nên tính ra, bên dưới chúng còn có một nhóm người nữa. Trước mắt trong danh sách kê khai những người sử dụng ma túy trong thành phố An, nhóm người này không dưới năm mươi nghìn, thậm chí có thể lên đến trăm nghìn."
Anh đổi bút qua tay khác, xoay người, tay chống lên bàn, nghiêng người nhìn Lộ Miểu: "Theo cái cách cô bắt người đó, có bắt hết nổi không?"
Lộ Miểu lắc đầu.
"Nên việc chúng ta phải làm, đó là chặt đứt."Kiều Trạch xoay người, đầu bút vẽ lên mấy chỗ trên đường nối giữa bản đồ địa hình Nam Mỹ với trùm ma túy, sau đó lại vẽ lên vài điểm trên đường nối tầng thứ hai trên bản đồ cây, hình thành một xấu "X", "Chặt đứt dây xích. Chỉ có cách làm đứt dây xích này, ngoài vào không được, trên không xuống được, mới có thể phá hủy toàn bộ."
Ngòi bút trong tay khoanh một vòng ở tầng đỉnh sơ đồ cây, biểu thị cho trùm ma túy, "Đây mới là mục tiêu của chúng ta."
"Nhổ sạch tầng này, cả dây xích mới sụp đổ." Kiều Trạch đậy nắp bút, kéo ghế dựa ra, ngồi xuống lần nữa, nhìn sang Lộ Miểu, "Chúng tôi đã theo dõi mạng lưới buôn ma túy này ba năm, rót vào rất nhiều tinh lực nhân lực, mắt thấy sắp thành công đến nơi, không ngờ đến bước cuối cùng, lại thất bại trong gang tấc. Vì vụn án này mà chúng tôi đã hi sinh rất nhiều người, bọn họ không nên có kết cục ấy."
"Với tư chất cùng lí lịch của cô mà nói, cô cũng không thích hợp tham gia vào vụ án này." Kiều Trạch chỉ vào tai mình, "Nhưng tôi cần cô."
"Bệnh biến trong tai tôi vốn đã khỏi hẳn, nhưng lại chẳng thể nghe thấy âm thanh nào. Bác sĩ trưởng của tôi đoán, có thể là vấn đề tâm lí hoặc hệ thần kinh, chứ không phải vấn đề bệnh lí. Nó cần một quá trình để thích ững và khôi phục từng bước." Kiều Trạch nhìn cô, "Khi nào nó có thể hoàn toàn khôi phục, không ai đoán trước được, có thể là mai, cũng có thể cả đời, tôi lại không thể lãng phí tiếp thời gian chờ nó khỏi hẳn được. Chúng tôi không đợi được."
"Cô nhìn Châu Mân Mân, nhìn Trần Nhất Văn ấy, cô vì bọn họ mà khổ sở, đau lòng thay. Nhưng đây không phải trường hợp đặc biệt, còn có rất nhiều người thê thảm hơn họ nhiều, có thảm án của người nào không vì ma túy gây ra mà đau lòng chứ? Vì sao chúng ta lại cấm ma túy? Nhiều đồng nghiệp như thế, vì sao không cần cuộc sống yên ổn bày ra đó rồi, lại bằng lòng mạo hiểm tính mạng, lớp này nối lớp sau, nhất định phải cấm ma túy? Bởi vì bọn họ muốn bảo vệ mảnh đất này, muốn gắn bó giữ cho mảnh đất này được bình an."
"Tôi không biết vì sao cô cứ cố chấp muốn tham gia vào đội truy quét ma túy. Tôi đã điều tra bối cảnh cá nhân của cô, cô có một người em trai bỏ nhà đi, đến nay vẫn chưa về. Chính xác mà nói, thuộc kiểu mất tích, sống chết không rõ." Kiều Trạch khẽ thở hắt ra, "Nếu cô vì chuyện cá nhân mới gia nhập vào đội ngũ này, thế thì không cần, em trai cô có bất cứ tin tức gì, tin tốt hay tin xấu, đều có thể hoàn toàn đẩy lùi sự nhiệt tình của cô."
"Vì ngay từ đầu, cô đã mang theo tình cảm riêng mà làm việc." Kiều Trạch xoay bút trong tay, "Tôi không hi vọng cô đưa tình cảm vào công việc, sẽ làm hại cô."
"Lần này tôi cho cô quyền lựa chọn, đi theo tôi, phá đỉnh dây xích này. Đi theo đội trưởng Tiếu, quét sạch đám tôm cua nhỏ trong địa bàn của các cô. Dù bất kể là ai, đều rất có lỗi với huy hiệu cảnh sát trên vai cô."
Từng câu chữ nói ra, Lộ Miểu nghe mà đầu "ong ong" cả lên.
"Anh... Rốt cuộc anh là ai?" Lộ Miểu hỏi, có vẻ mù mờ, lời của anh làm cô chấn động quá lớn, trong nhất thời cô không thể đưa ra quyết định.
"Tôi là Kiều Trạch." Anh nói, "Cũng chỉ là Kiều Trạch mà thôi."
Lộ Miểu thấy anh không định nói, vẫn gương mặt đó, vẫn vẻ mặt đó, rõ ràng đã rất quen thuộc, nhưng lại như người lạ.
Cô phát hiện ra dường như cho đến bây giờ mình chưa hề hiểu về Kiều Trạch, nhìn như thất nghiệp, nhưng quan hệ với phó đội trưởng Lưu và đội trưởng Tiếu Trạm rất sâu.
Anh bị trở ngại thính giác, nhưng biết tháo giỡ bom mìn, biết nghĩ cách cứu viện, kĩ thuật lái xe tốt, thân thủ không phải bàn.
Tin tức anh mang đến cho cô, cùng với những gì cô muốn, cô tiếp xúc không quá giống nhau.
Cô chỉ gạt đi một lớp bụi bên trên, nhưng anh lại chạy thẳng vào trung tâm của vấn đề.
Anh đứng ngay chỗ trung tâm, và hỏi cô, có dám đến gần hay không.
Lộ Miểu không dám, điều này đã vượt quá khỏi hiểu biết và phạm vi tiếp nhận của cô.
Theo phân tích của anh, cô đã thấy mình chênh lệch với anh lắm rồi, điều anh nói, điều cô băn khoăn, anh đều cho cô đặt cược.
Chuyện này quả thật không thể nào dựa vào ý thức tư tưởng và năng lực của cô là làm được.
"Tôi... để tôi xem xét lại đã, tôi không thể nào tiêu hóa nổi thông tin anh cho tôi." Cô nói, rồi đẩy tập tài liệu kia về bên anh.
Kiều Trạch im lặng, rồi sau đó gật đầu: "Cô nên xem xét cho tốt."
Lộ Miểu bước ra khỏi văn phòng với anh, rồi vào văn phòng của phó cục trưởng Lưu, tinh thần cô có vẻ không tốt, sắc mặt nhìn có chút tái nhợt.
"Sao thế?" Tiếu Trạm hỏi.
Lộ Miểu lắc đầu. liếc mắt nhìn Kiều Trạch đang rót nước ở gần đó, đè giọng nói: "Đội trưởng Tiếu, rốt cuộc... anh ấy là ai?"
Tiếu Trạm bị cô hỏi mà sững sờ, ngẩng đầu nhìn Kiều Trạch, cười nói: "Đến cậu ta làm gì em còn không biết, vậy mà lại không rõ ràng kí tên vào hợp đồng bán mình thế ư?"
Lộ Miểu lắc đầu: "Em không dám kí. Em lo mình không làm đến nơi đến chốn."
"Có cậu ta theo em thì còn sợ gì chứ?" Tiếu Trạm vỗ vai an ủi cô, "Kiều Trạch ấy à, một truyền kỳ thế kia, tài xế có thâm niên, có cậu ta dẫn em đi, em còn sợ bị lật xe sao?"
"En... Vẫn nên xem xét lại kĩ đã." Lộ Miểu mấp máy môi, "Em cảm thấy, mình ở trước mặt anh ấy có chút không tự lượng sức."
Tiếu Trạm gật đầu: "Cũng được, nếu em không muốn theo cậu ta, thì về lại đội làm đi. Phá vụ án lần này không tệ."
Vừa đúng lúc Kiều Trạch rót nước xong xoay người lại, cử động miệng của Tiếu Trạm mà đọc được ý của anh ta.
"Cậu đừng vội bảo cô ấy về. Cho cô ấy mấy ngày suy nghĩ kĩ, thời gian qua cô ấy cũng bận rộn lắm rồi, coi như nghỉ phép đi."
Tiếu Trạm "chậc chậc" hai tiếng: "Còn chưa thu người về dưới trướng, mà đã bắt đầu che chở nghé con rồi sao?"
Kiều Trạch chỉ nhìn anh ta một cái, không trả lời.
Tiếu Trạm cũng thôi khua môi múa mép với anh, nói đùa với một kẻ điếc khiến anh ta bực bội, lần nào nói chuyện cũng phải nói chậm rãi, hoàn toàn mất đi niềm vui của việc khua môi múa mép.
Chuyện Lộ Miểu nghỉ phép được anh đồng ý, bản thân cô là được ah ta đưa đến đây, lãnh đạo trực tiếp của cô cũng là anh ta, huống gì Lộ Miểu đã bị loại, thuộc hàng thất nghiệp.
Lộ Miểu còn chưa nghĩ ra phải làm thế nào, nên đồng ý với quyết định của Tiếu Trạm. Cô có cuộc hẹn năm giờ chiều với Trần Nhất Tử, lúc này thời gian cũng cận kề, cô thấy không còn chuyện gì, liền tạm biệt mọi người, toan bước đi.
"Tôi đi với cô." Kiều Trạch gọi cô lại.
Sau khi Lộ Miểu bị mấy lời nói kia công kích, trái lại không quen ở cạnh anh, liền từ chối theo bản năng: "Không cần, tự mình tôi đi cũng được rồi."
Kiều Trạch làm như không nghe thấy, đặt cốc nước xuống, đi về phía cô.
"Đi thôi."
Lộ Miểu bị bắt đi cùng Kiều Trạch đến bệnh viện, cứ thế bắt xe đi.
Lộ Miểu và Kiều Trạch ngồi ở băng ghế sau.
Vừa lên xe, cô không tự giác mà ngồi vào trong góc, vạch ra khoảng cách với Kiều Trạch.
Kiều Trạch nghiêng đầu nhìn cô: "Tôi đáng sợ thế ư?"
Lộ Miểu lắc đầu: "Đâu có."
Lại nói thêm: "Ngồi với truyền kỳ khiến tôi có áp lực rất lớn."
Kiều Trạch nhíu màu: "Truyền kỳ gì cơ?"
Lộ Miểu: "Đội trưởng Tiếu nói anh là truyền kỳ."
Kiều Trạch khẽ hừ một tiếng: "Cô nghe cậu ta nói lung tung đấy à."
Lộ Miểu vẫn cảm thấy Kiều Trạch bây giờ đã hoàn toàn đập vỡ một Kiều Trạch mà cô quen, khiến cô cảm thấy giữa mình và anh có ít nhiều khoảng cách.
Cô không mở miệng nữa, im lặng ngồi trong góc nhỏ của mình, cho đến khi xe dừng lại trước cửa bệnh viện.
Anh cùng cô xuống xe, rồi lại cùng cô đến phòng bệnh của Châu Mân Mân.
Cô bé vẫn chưa tỉnh, Trần Nhất Tử cũng chưa đến.
Lộ Miểu không định để anh chờ cô lâu, quay đầu khuyên anh: "Hay anh về trước đi, bên này tôi tự quản được."
Kiều Trạch nghiêng đầu nhìn chăm chú vào mặt cô một lúc: "Lộ Miểu, sao cô phải khách khí với tôi thế?"
"..." Lộ Miểu mấp máy môi, "Thì vốn từ đầu tôi đã khách khí với anh rồi mà."
Bỗng Kiều Trạch nghẹn lời, cẩn thận nhớ lại, đúng là từ trước đến nay cô luôn khách khí với anh, lần không khách khí duy nhất đó là chơi với chó của anh.
Kiều Trạch ho nhẹ một tiếng, xoay người dựa vào tủ đứng bên giường bệnh, không nói có đi hay không.
Lộ Miểu không tiện đuổi người nữa, cũng chẳng buồn lên tiếng ngồi đợi trong phòng, cũng may không phải đợi lâu lắm, Trần Nhất Tử nhanh chóng đến, đi cùng còn có... Từ Gia Diên.
Trông thấy người đàn ông cao to đi vào với Trần Nhất Tử, Lộ Miểu sửng sỡ mấy giây.
"Anh?" Cô lạc giọng gọi anh.
Từ Gia Diên cũng không nghĩ lại gặp cô ở đây, tầm mắt chuyển từ mặt cô đến trên người Kiều Trạch rồi lại chậm rãi rơi xuống người cô lại.
"Sao em lại ở đây?" Anh đi về phía cô, dừng lại trước mặt, bày ra điệu bộ của bậc cha anh đánh giá cô, "Sao lại gầy thế này?"
Lộ Miểu sờ mặt: "Nào có chứ."
Rồi nhớ lại chuyện mấy ngày trước khóc lóc lên ấn anh, trong lòng nhiều ít cảm thấy không tự nhiên lắm, không dám nhìn anh, chỉ cúi đầu xin lỗi anh: "Anh này... Chuyện lần trước là em quá xúc động, anh đừng để trong lòng."
Kiều Trạch nhìn cô một cái, rồi xoay đầu đi.
Từ Gia Diên không để ý đến Kiều Trạch ở bên cạnh, chỉ cười vỗ vai cô: "Cũng là chuyện qua lâu rồi, còn ghi nhớ làm gì chứ."
Rồi sau đó xoay sang Trần Nhất Tử, giới thiệu hai người với nhau.
"Lộ Miểu."
"Trần Nhất Tử, trợ lý của anh."
Lộ Miểu ngẩng đầu mỉm cười với cô ấy, cất lời chào hỏi, lại thấy cô ấy đang nhìn cô chăm chú đầy kinh ngạc.
Ánh mắt kia thật sự rất kinh ngạc, còn mang theo mấy phần như có suy nghĩ, trong vẻ suy nghĩ đó còn có sự dò hỏi, ánh mắt thắc mắc chuyển sang Từ Gia Diên.
Từ Gia Diên cười: "Miểu Miểu là lần trước tôi có nhắc đến với cô đấy, là người tôi bảo cô sắp xếp vị trí giùm."
Trần Nhất Tử nhìn như tỉnh ngộ gật đầu, mặc dù đã cẩn thận che dấu, nhưng trong mắt vẫn lộ ra vẻ nghi hoặc.
Ánh mắt như thế cũng khiến Lộ Miểu hồ nghi, bất giác đánh giá cô ấy nhiều hơn hai mắt.
Người nhìn khoảng một mét sáu, một cô gái thời trang gầy gò nhưng có sức sống, tóc uốn cụp đuôi màu sợi mây kiểu Hàn, là một cô gái đô thị phong cách già dặn, khuôn mặt nhỏ tinh xảo, rất xinh. Nhưng quả thật đây là lần đầu tiên Lộ Miểu gặp cô ấy, cô không biết sự nghi ngờ của Trần Nhất Tử là từ đâu mà ra.
Sự chú ý của Trần Nhất Tử lại chuyển sang Kiều Trạch: "Anh này là?"
Chợt Lộ Miểu nhớ Kiều Trạch vẫn còn trong phòng.
"Cái đó... Anh ấy tên Kiều Trạch."
Kiều Trạch nhìn cô, rồi đi đến, đứng bên cạnh Lộ Miểu, cất tiếng chào Trần Nhất Tử và Từ Gia Diên.
Kiều Trạch cũng khách khí "chào anh" đáp lại.
Tuy đây là lần thứ ba gặp mặt, nhưng hai bên vẫn chẳng thể nào thân hơn được, hơn nữa lúc Từ Gia Diên nhìn Kiều Trạch, trong mắt còn mang theo mấy phần tìm tòi đầy bình tĩnh, anh không rõ rốt cuộc người đàn ông này có quan hệ gì với Lộ Miểu, trong cuộc sống của Lộ Miểu sắm vai gì.
Anh chỉ biết là, bây giờ Lộ Miểu đang ở chung với anh ta.
Cô tình nguyện ở chung với anh ta chứ không ở trong nhà anh đã chuẩn bị cho cô.
Sự mặc nhận đó khiến anh không thoải mái lắm, bất giác ấn đường dính vào nhau.
Tâm tư của Lộ Miểu đều đặt trên người Châu Mân Mân, thấy mọi người đều đã chào hỏi, liền kể sơ qua chuyện của Châu Mân Mân và Châu Tuấn cho Trần Nhất Tử.
Cô hi vọng Trần Nhất Tử có thể tạm thời nhận nuôi Châu Mân Mân.
Cô nhìn ra được, Trần Nhất Tử thật sự rất thương Châu Mân Mân, lúc nhìn Châu Mân Mân nằm trên giường bệnh hôn mê chưa tỉnh, vành mắt đỏ lên, thật sự đau lòng, chẳng qua là vì chuyện Châu Tuấn bức tử Trần Nhất Văn, mới ép bản thân không quan tâm đến cô bé.
Tuy Lộ Miểu thương Châu Mân Mân, nhưng cô không thể nhận nuôi cô bé được.
Cô không có trụ cột tình cảm ở chung lâu dài với Châu Mân Mân, mà điều kiện kinh tế cũng không đủ để nuôi cô bé, cho cô bé đi học. Quan trọng nhất là, tính chất công việc của cô nhất định không thể cho cô bé một cuộc sống yên ổn. Một đứa trẻ trải qua khó khăn từ nhỏ giống như cô đấy thiếu nhất là cảm giác an toàn, cô bé cần một gia đình yên ổn bình thản để bắt đầu lại lần nữa, điều này Trần Nhất Tử khá hơn so với cô.
Trần Nhất Tử nhìn Châu Mân Mân nằm trên giường một lúc lâu, thờ dài.
"Để tôi bảo bố mẹ đến chăm sóc con bé. Trong thời gian này đã làm phiền cô rồi."
Lộ Miểu mím môi cười: "Chuyện cần thiết mà."
Rồi cúi đầu nhìn đồng hồ: "Chuyện này... Sau này nhờ cả vào chị, lúc rảnh tôi lại đến thăm con bé."
Xoay người chào tạm biệt Từ Gia Diên.
"Đi ăn bữa cơm với nhau đi." Tay đút trong túi áo khoác, Từ Gia Diên đã ra quyết định thay cô.
Lộ Miểu không có ý kiến, nhưng Kiều Trạch vẫn còn ở đây, tai anh lại bất tiện, bọn họ ở bên cạnh trò chuyện đùa vui, anh lại ở một bên như vịt nghe sấm thì hình như không hay lắm.
"Để hôm khác đi." Lộ Miểu từ chối Từ Gia Diên, "Bọn em vẫn còn vài chuyện, lần sau em hẹn anh vậy."
Từ Gia Diên gật đầu: "Được."
Rồi nói với cô: "Đúng rồi, đã tìm được việc chưa?"
Lộ Miểu lắc đầu: "Vẫn chưa ạ."
"Chuyện hôm đó anh nói với em hãy suy nghĩ kĩ nhé." Từ Gia Diên đi đến trước mặt cô, thở dài một hơi, hai tay đặt trên vai cô, nghiêm túc nhìn, "Miểu Miểu, bố mẹ anh là bố mẹ anh, anh là anh, em đừng đem những để tâm với bố mẹ đổ lên người anh nữa."
Bất giác Lộ Miểu cười với anh: "Sẽ không có đâu."
Từ Gia Diên cũng như nhẹ nhàng thở ra, cười cười, xoa đầu cô: "Lát về gọi cho anh."
"Dạ."
Tạm biệt xong, Lộ Miểu quay đầu nhìn Kiều Trạch, đã thấy anh đang nghiêng đầu nhìn mình, dáng vẻ như có suy nghĩ, không biết đã nhìn bao lâu rồi.
Lộ Miểu biết anh không nghe thấy bọn cô nói gì, xem chừng vẫn còn kiên nhẫn đợi cô, trong lòng lại lo lắng.
"Về được rồi chứ?" Cô hỏi.
Kiều Trạch gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.