Âm Thanh Của Em Là Thế Giới Của Anh
Chương 5
Thanh Phong Ngữ
08/10/2016
Lộ Miểu lúng túng không thôi, da mặt cô lại mỏng, đỏ từ trong ra ngoài, Cái đó... Tôi... ấp ủng một hồi lâu, cuối cùng nghẹn ngào mà nói, Ổ khóa nhà anh có vấn đề rồi...
Vặn ngược hướng thì nó có thể không có vấn đề chắc?
Kiều Trạch đẩy cửa ra.
Lộ Bảo đã đứng ngay cửa, thè lưỡi thở phì phò, lúc nhìn thấy Lộ Miểu thì liền lẻn đến trước mặt cô, rồi lắc đầu vẫy đuôi với cô, trông rất thân thiết.
Lộ Miểu cứng đờ đứng nguyên tại chô, chỉ thiếu mức giơ tay ra chứng tỏ mình trong sạch.
Tôi không làm gì hết. Cô nói, nhìn sang người đàn ông đang dùng ánh mắt kì quái đánh giá cô và con chó nhà anh từ khi nó nhảy vọt về phía cô.
Tầm mắt Kiều Trạch dời từ chú chó nhà anh lên mặt cô: Không phải cô có dị năng đấy chứ?
Chỉ vào mớ thép trong tay cô, rồi đưa mắt nhìn con chó ngu nhà mình, cuối cùng tầm mắt lại rơi xuống mặt cô lần nữa: Tôi với cô có thể dễ dàng trao đổi mà không hề gặp trở ngại thính lực nào.
... Chuyện đó thì liên quan gì đến tôi chứ. Lộ Miểu chực như sắp khóc, Tôi là người mà.
Tôi cũng đâu bảo cô là yêu quái.
Kiều Trạch ngoắc ngón tay với Lộ Bảo: Lộ Bảo.
Nét mặt Lộ Miểu lại nhất thời trở nên khó chịu, chỉ là Lộ Bảo không thèm để ý đến Kiều Trạch, vẫn cứ thở hổn hển phì phò trước mặt cô, lắc đầu lắc đuôi với cô, vô cùng nhiệt tình.
Tuy Lộ Miểu giao tiếp với chó không ít, nhưng cô chưa bao giờ gặp phải tình huống một chú chó nhiệt tình quá mức với cô khi chỉ mới gặp mặt hai lần như thế này, tự trong lòng cảm thấy kì quái, cũng không dám đáp lại nó, chủ của nó còn đang nhìn cô như hổ rình mồi đây.
Chủ mày gọi mày đấy. Cô nói với nó.
Nó oẳng một tiếng.
Lộ Miểu chỉ vào Kiều Trạch, vẫy tay: Mau đến đó đi.
Lộ Bảo lại oẳng nữa, rồi ngoan ngoãn đi đến.
Kiều Trạch lại dùng ánh mắt như nhìn quái vật nhìn cô.
Hình như nó có niềm yêu thích khó hiểu với cô rồi đấy. Kiều Trạch vuốt đầu Lộ Bảo, tầm mắt cũng dừng trên người Lộ Miểu, Cô từng gặp nó rồi à?
Lộ Miểu mờ mịt lắc đầu: Đâu có.
Ánh mắt Kiều Trạch cứng lại, nhìn chằm chằm vào cô hơn hai giây, mắt cô sóng sánh nước, như mang theo cảm giác mê li ngái ngủ, không phải quá to, nhưng cũng không nhỏ, đôi đồng tử trong suốt, cũng khá thản nhiên, lại có vẻ hơi mù mờ, cả người nhìn vừa vô tội lại vô hại, quả thật không giống người sẽ nói dối. Hơn nữa mới tháng sáu này cô ấy mới vào đội cảnh sát, mà Lộ Bảo từ tháng tư đã đi theo anh, cũng không thể nào gặp mặt được, xem chừng đúng như những gì phó cục trưởng Lưu nói, thiên phú thuần phục động vật khiến người ta run sợ, mới gặp có mặt có hai lần đã cướp đi linh hồn nhỏ bé của con chó nhà anh rồi.
Lộ Bảo. Anh lại gọi con chó một tiếng.
... Lộ Miểu không chịu nổi nữa, Tại sao lại đặt cho nó cái tên hay ho thế làm gì chứ... Cái tên ấy đâu phù hợp với thân tình cao lớn uy mãnh của nó chứ.
Lúc ở trong cảnh đội đã có tên đó rồi.
Lộ Miểu không phản đối, nhìn mớ sắt vụn còn trong tay mình, quay đầu lại nhìn lỗ thủng trên cửa, thế là đứng lên một cách ngượng ngùng: Thế cửa nhà anh...
Vẻ mặt thẹn thùng muốn chết nhưng lại thấy chết không sờn, cả khuôn mặt đỏ bừng lên.
Kiều Trạch nhìn mà thấy buồn cười: Tháo xuống thế nào thì lắp vào lại thế ấy.
... Cô chu miệng nhìn anh, rầu rĩ ờ một tiếng, rồi im lặng xoay người đi giày vò lỗ thủng kia.
Kiều Trạch chưa từng gặp nha đầu nào chỉ toàn cơ bắp như thế, dáng vẻ nghiêm túc lắp lại ổ khóa giống như cứ bị anh ăn hiếp vậy.
Anh bước đến, cầm lấy ổ khóa trong tay cô: Ổ khóa vốn đã hư rồi, đừng có mày mò nó nữa.
Nâng cổ tay nhìn đồng hồ: Cô về trước đi, trên đường nhớ chú ý an toàn.
-
Lúc Lộ Miểu về lại đội thì mới bảy giờ tối.
Trước mắt cô vẫn còn đang trong kì tập huấn, ở lại kí túc xá tập thể, con gái đều ở cùng một dãy kí túc xá.
Mà giờ này chỉ vừa mới cơm nước xong, đến lúc ngồi tán gẫu rồi.
Chuyện chiều nay diễn tập vừa khéo bắt được mấy tay buôn ma túy đã sớm được lan truyền trong đội, và chuyện chuyên gia tháo bom vào thời khắc khẩn cấp cứu Lộ Miểu cũng được truyền đi từ sớm.
Mọi người đều biết, chuyên gia tháo bom rất tuấn tú, chuyên gia tháo bom anh hùng cứu mỹ nhân càng đẹp trai hơn, hơn nữa chuyên gia tháo bom anh hùng cứu mỹ nhân còn dưới sự sắp xếp của đội trưởng Tiếu, được Lộ Miểu đưa đến bệnh viện, bây giờ đang chờ Lộ Miểu để hỏi thăm tình hình, thế nên khi cô vừa về, mọi người đều vây đến, tìm cô hỏi thăm chuyện của chuyên gia tháo bom.
Lộ Miểu ngỡ là mọi người hỏi thăm vết thương của anh: Anh ta không sao hết, chỉ bị trầy da thôi.
Người đâu rồi? Dáng vẻ thế nào? Sao lại đến đây? Sao cô lại biết anh ấy? Có người gấp gáp hỏi.
Lộ Miểu lại bắt đầu mờ mịt: Mình cũng đâu biết, mình không biết anh ta, đội trưởng Tiếu nói anh ấy không phải chuyên gia tháo giỡ bom mìn.
Mình cũng chưa từng nghe đến người này. Bên đại đội tháo giỡ bom mìn mình có quen, không có người này.
Hình như không phải người trong đội, chưa từng thấy anh ấy lên lớp hồi nào.
...
Khi những người khác đang mải ríu rít thảo luận, thì vừa hay Diêu Linh Linh tắm rửa xong quay về, trông thấy Lộ Miểu, liền gọi cô một tiếng: Đội trưởng Tiếu bảo cậu lập tức sang phòng thẩm vấn đấy.
Lộ Miểu không dám chậm trễ, nhanh chóng đi đến nơi.
Tiếu Trạm vẫn còn đang thẩm tra người, chính là gã thanh niên trẻ tuổi ngồi ở ghế phụ hồi chiều.
Kiều Trạch bắn súng ngắm rất chuẩn, viên đạn ghim vào tay cầm súng của hắn, sau khi được đưa đến bệnh viện băng bó liền được đưa về, còn gã kia thì nghiêm trọng hơn, vẫn còn nằm trong bệnh viện.
Làm sao em biết trong xe chúng nó giấu thuốc? Đi ra khỏi phòng thẩm tra, Tiếu Trạm hỏi, Đến Đại Thành cũng không ngửi thấy.
Nhắc tới điều này Lộ Miểu lại có chút bận lòng, chó cô huấn luyện, lại không có mũi thính bằng cô, đây đúng là sai lầm của cô.
Chỉ là đột nhiên em ngửi thấy mùi chua thôi. Chuyện này lúc chiều khi ở trong thùng xe Lộ Miểu đã có nhắc đến với Kiều Trạch, chỉ là không biết rốt cuộc đem theo nhiều hay ít, cũng không biết cụ thể tình hình là như thế nào.
Tiếu Trạm hình như không định nói với cô.
Nhưng ngay Đại Thành cũng không ngửi được. Trong công việc, Tiếu Trạm rất nghiêm túc, không còn cười đùa thoải mái như trước, Lộ Miểu, lần diễn tập này em lập công rồi, bắt được hai gã mang phần trăm theo thuốc phiện, đây là chuyện tốt. Nhưng với đó, hiệu suất của em vẫn chưa đủ.
Những lời Tiếu Trạm nói khiến Lộ Miểu có chút không yên, mơ hồ cảm thấy hình như có chuyện.
Đội trưởng Tiếu, ý của anh là... có phải em sẽ bị loại không?
Đừng nghĩ nhiều quá. Tiếu Trạm không trả lời thẳng, Chỉ là tìm em tâm sự thôi, hôm nay mệt rồi, về nghỉ ngơi trước đi. Kết quả sát hạch sẽ được chính thức công bố sau ki thảo luận hội đồng.
Anh không có ý định loại bỏ Miểu, cô gái nhỏ này làm việc cặn kẽ, cũng hiếu học, chuyện hôm nay mặc dù ít nhiều do Kiều Trạch ra tay đúng lúc, nhưng dù sao cũng là diễn tập, lại là tình huống xảy ra bất ngờ, cô gái này không hề có bất kì kinh nghiệm thực chiến, nên thoáng cái không thể theo kịp là điều có thể lí giải.
Không ngờ sau buổi thảo luận ngày hôm sau, câu đầu tiên của Kiều Trạch lại là: Lộ Miểu bị loại.
Rất thẳng thắn, không có bất kì dư âm vòng vèo nào, khiến Tiếu Trạm ngẩn người, ngay đến phó cục trưởng Lưu cũng kinh ngạc nhìn anh một cái.
Cô ấy đã lập công. Tiếu Trạm nhắc nhở anh.
Mèo mù vớ cá rán thôi. Kiều Trạch rút cây bút trong ống đựng ra, đứng trước màn hình máy chiếu, đầu bút chỉ vào hình ảnh trên màn chiếu, Chó lùng bắt ma túy sau khi được huấn luyện, ít nhất có khả năng phải phân biệt được bảy loại dẫn xuất của ma túy, heroin, cocaine, thuốc phiện, sativa có mùi mạnh, phải có phản xạ đặc biệt. Nhưng con chó tên 'Đại Thành' này được cô ấy huấn luyện bốn tháng, nhưng mũi còn không nhạy bằng cô ấy, đây chính là vấn đề năng lực.
Lúc xảy ra chuyện, xuất phát từ bản năng cô ấy không hề rút súng ra, mà bảo vệ con chó này, cái này gọi là ngu ngốc.
Chiếc xe hơi này vừa được cô ấy kiểm tra xong, chạy sượt qua bên cạnh người, nhưng sau khi cô ấy bị kính chiếu hậu quẹt vào mới kịp né đi, điều này nói lên phản ứng trước nguy hiểm theo bản năng của cô ấy chậm hơn so với những người khác.
Từ hành động bảo vệ con chó này của cô ấy có thể thấy, trong khi huấn luyện rõ ràng cô ấy nhân từ với chó nghiệp vụ, đôi khi còn tùy tiện, nhẹ nhàng mà nói thì là tốt bụng, nhưng trên thực tế, đây là trình độ nghề nghiệp hóa không đủ. Cô ấy không hề ý thức được nhiệm vụ công việc của mình là gì.
Với công việc không đủ hiểu biết, không có năng lực chuyên nghiệp phối hợp, cũng không có khả năng ứng đối cơ bản trước nguy hiểm, chỉ riêng ba điều này, cô ấy đã không thích hợp cho công việc này rồi.
Thân là một cảnh sát truy bắt ma túy, sau này cần phải đối mặt với những kẻ vô cùng tàn bạo, bất cứ một sai lầm nào, đều có thể không đứng lên được nữa. Cô ấy không chỉ làm liên lụy một mình cô ấy, mà thậm chí là đến toàn đội.
Những phân tích của anh khiến Tiếu Trạm và phó cục trưởng Lưu trầm ngâm, những điều anh đưa ra đều là chính xác.
Ấn tượng về Lộ Miểu của phó cục trưởng Lưu không tệ lắm, trong trí nhớ chính là một cô bé kiên định chịu khó, người cũng chăm chỉ, quả thật có thiên phú trong việc huấn luyện chó nghiệp vụ.
Dù sao cũng là lần đầu tiên con bé gặp phải chuyện như thế, phản ứng không nhanh có thể hiểu được. Hơn nữa lần này chúng ta chỉ diễn tập, có khi nó tưởng hai kẻ kia là người chúng ta sắp xếp, nên theo bản năng mới bảo vệ con chó kia. Phó cục trưởng Lưu ra mặt thay cô, Về phần huấn luyện ấy, muốn trở thành một chú chó truy bắt ma túy đủ tư cách, thông thường cần phải qua bốn giai đoạn huấn luyện, giai đoạn đầu là bồi dưỡng năng lực cơ bản, xây dựng tình cảm giữa người và chó, cái này cũng phải mất khoảng nửa năm đến một năm.
Phó cục trưởng Lưu, đây là chó đã làm việc chứ không phải chó đợi huấn luyện. Hẳn nó đã phải có năng lực nghiệm thuốc cơ bản rồi. Kiều Trạch cúi người nhấn phím ở trên bàn, màn hình dừng lại ở hình ảnh Lộ Miểu ôm lấy Đại Thành, ngòi bút lại chỉ vào Lộ Miểu, Lần đầu tiên không thể là lí do được. Trước khi xuất phát đã nhấn mạnh nhiều lần rồi, đây là buổi tập súng thật đạn thật, chẳng qua đạn chỉ là giả, nhưng điều chúng ta khảo nghiệm chính là phần ứng đối tại hiện trường của bọn họ. Nếu cô ấy nghe hiểu, nhưng không chấp hành, thì đây là vấn đề năng lực của cô ấy, nếu không nghe lọt, thì chính là không để tâm làm việc điển hình.
Nhưng rất rõ ràng, là năng lực của cô ấy có vấn đề. Ở hiện trường phản ứng của cô ấy quá chậm, khi đặc huấn không được tập qua, nên không được phát huy, có lẽ thật đúng là trời sinh, cô ấy trời sinh ăn không hết chén cơm này.
Cho nên đề nghị của tôi là, trực tiếp loại cô ấy ra khỏi cục.
Phó cục trưởng Lưu nhíu mày, trong lòng vẫn có chút luyến tiếc: Hay là để con bé tiếp tục huấn luyện nữa đi, quan sát xem sao, rồi đợi lần sát hách thứ hai nêu không thông qua thì hãy quyết tiếp?
Tiếu Trạm cũng đứng về phía Lộ Miểu: Cô ấy quả thật có thiên phú về việc thuần phục động vật, lại nhanh tay, giống chó gì cũng có thể thuần phục dễ bảo, điều này không được, cứ giữ cô ấy lại làm hướng dẫn chó nghiệp vụ đi.
Một người có thể dễ dàng thuần phục được cả chó nghiệp vụ, có thể giữ lại được sao? Kiều Trạch quay về chỗ ngôi, Tin tôi đi, cô gái này tuyệt đối có vấn đề.
Tiếu Trạm cười: Cậu có thành kiến với con gái nhà người ta thì có.
Chỉ là một cô gái trẻ, tôi có thể có ý kiến gì với cô ấy chứ. Kiều Trạch dựa lưng vào ghế, tư thế thả lỏng, Tôi nhìn ánh mắt của mấy người là biết rồi.
Đây là sự thật, Kiều Trạch chưa từng nhìn nhầm bao giờ.
Vậy có vấn đề chỗ nào? Tiếu Trạm hỏi.
Kiều Trạch lắc đầu: Không nói rõ được. Trực giác, từ ngày đầu tiên gặp cô ấy, đã có loại trực giác này.
Tiếu Trạm gật đầu, cái khác của Kiều Trạch khó mà nói, nhưng trực giác thì luôn đúng.
Nếu đã vậy, thì cứ quyết định thế đi, loại!
Chiều hôm đó kết quả được công bố, Lộ Miểu thực tập sinh đầu tiên, cũng là người duy nhất bị loại.
Chương 6
Khi nhận được tin, Lộ Miểu thất thần nhìn chằm chằm vào bảng thông báo một lúc lâu.
Cô biết mình làm không tốt, nhưng kết quả thế này còn vượt xa khỏi mong muốn của cô.
Diêu Linh Linh đứng ngay cạnh cô, lo âu thay cô, cô ấy nghĩ hoài cũng không rõ, vì sao Lộ Miểu lại bị loại, cô rõ ràng đã cố gắng như thế, cũng khá là ưu tú, thậm chí trong buổi diễn tập hôm qua, còn bất ngờ bắt được hai gã mang theo thuốc phiện.
Hay là tớ đi tìm phó cục trưởng Lưu với cậu hỏi rõ chuyện nhé? Cô ấy hỏi.
Lộ Miểu gật đầu, lúc xoay người đi chân còn lảo đảo, bước chân như bay, trong lòng hốt hoảng.
Tại văn phòng của phó cục trưởng Lưu, Tiếu Trạm đã ở đấy, bọn họ đã suy nghĩ kĩ để đối đáp lí do thoái thác của cô.
Lộ Miểu à, tôi biết, cô rất cố gắng, cũng rất nghiêm túc có trách nhiệm, điều này rất hiếm. Nhưng những điều tôi biết lại không thể so được với phương diện khác được, từng thời khắc tôi luôn giữ chặt mạng mình trên tay, không chấp nhật một chút sơ xuất nhỏ. Các mặt khác của cô đều rất tốt, nhưng phản ứng với các tình huống khẩn cấp cũng như ứng biến thì quả thật vẫn còn thiếu sót, điều này chính là điểm trí mạng. Đạn không có mắt, nó không đợi đến lúc cô phản ứng lại mới bay về phía cô.
Nhưng cháu có luyện tập mà. Lộ Miểu cắn môi, mắt rưng rưng nhìn ông, Phó cục trưởng Lưu, liệu có thể cho cháu thêm thời gian hai tháng nữa được không, đến lúc đó nếu chú cảm thấy không được nữa thì loại cháu tiếp có được không?
Lộ Miểu à, ứng phó với tình huống cấp thiết là một loại bản năng. Còn về phần năng lực ứng biến, có vài người có thể là do ảnh hưởng của nhân tố bẩm sinh, ví dụ như người có máu nhiều hơn thì sẽ có năng lực ứng biến cao hơn so với người có niêm dịch nhiều. Phó cục trưởng Lưu nhìn dáng vẻ của cô, cũng không đành lòng, Khi chúng ta chọn nghề nghiệp hay những lựa chọn khác trong đời đó, ngoại trừ cân nhắc những tình hình khách quan cũng như hứng thú cá nhân ra, còn phải suy xét kĩ lưỡng đến năng lực ứng biến, liệu có thích hợp lựa chọn vào công việc hay không, cô nói xem có phải không?
Lộ Miểu cắn môi không đáp, mắt ươn ướt, dáng vẻ như sắp khóc đến nơi rồi, chỉ là không khóc thật.
Cô luôn rõ vấn đề của bản thân, trời sinh cô đã phản ứng chậm hơn so với người khác rất nhiều, từ nhỏ đã bị ghét vì dốt, không thông minh, cũng không linh hoạt, vụng về, lúc ở nhà họ Từ cũng thế, mà nhà họ Lộ cũng vậy, cô đã rất cố gắng để khắc phục, cô cứ tưởng rằng mình đã không còn vấn đề gì nữa rồi.
Trong lòng cô rất khó chịu, nhưng đến cuối cũng chẳng nói gì, chỉ cúi đầu khẽ cám ơn phó cục trưởng Lưu rồi đi.
Diêu Linh Linh rất lo cho cô, đi cùng cô về kí túc xá dọn dẹp hành lí.
Cô không biết công việc này có ý nghĩa thế nào đối với Lộ Miểu, nhưng cô biết, cô ấy rất coi trọng công việc này. Qua nhiều năm thế, cô ấy luôn cố gắng muốn bản thân trở thành cảnh sát truy bắt ma túy, cô ấy không phải người thông minh nhất, cũng không phải người có thân thủ linh hoạt nhất, nhưng nhất định là người nỗ lực nhất, bốn năm nay cô ấy luôn duy trì trạng thái lên lớp nghiêm túc, cũng là được nhận vào với thành tích văn hóa đứng nhất.
Bây giờ cứ bị loại đi như thế, đồng nghĩa nói với cô ấy rằng, nhiều năm qua cô ấy chăm chỉ như thế, chẳng qua chỉ là dã tràng xe cát.
Miểu Miểu à, bằng không tớ hỏi giúp cậu cục cảnh sát ở thị trấn chúng ta, xem bên đó còn nhận cảnh sát hiệp lực* không nhé, giờ cậu cứ làm cảnh sát hiệp lực tạm đã, sang năm lại tiếp tục thi công chức vào chỗ bọn họ.
(*Cảnh sát hiệp trợ là ở vị trí phụ trợ, thuộc đội ngũ trị an chuyên nghiệp, có quyền lợi nhưng không có quyền lực.)
Giúp cô dọn dẹp hành lí xong, Diêu Linh Linh hỏi.
Lộ Miểu hít mũi: Tớ còn phải nghĩ biện pháp đã, Linh Linh, cám ơn cậu.
Diêu Linh Linh cười: Nói cám ơn với tớ làm gì chứ.
Rồi lại hỏi cô: Tiếp đây cậu định làm gì?
Ngay bản thân Lộ Miểu cũng không rõ nữa, bị loại quá đột ngột, nhất thời cô không nghĩ ra tiếp theo phải làm gì.
Từ khi cô tốt nghiệp liền trực tiếp vào đội cảnh sát tập huấn, không có nhà ở thành phố An, cô cũng không còn tiền, bây giờ không có nơi để đi, cô chỉ có thể về nhà trước.
Nhà cô ở vùng ngôn thôn ngoại ô thành phố An, chỉ mất hai giờ đi xe.
Nhà cô quá mức đổ nát, căn nhà trệt chỉ có ba gian phòng, vách tường bị mưa gió mài mòn loang lổ, khắp nơi đều là rêu xanh.
Cô có ba chị gái, đều đã gả đi hết, nhưng cũng không đi xa, chỉ ở quanh quẩn trong thôn, chị cả cũng chỉ hơn cô bốn tuổi.
Gả đi gần, nhưng cũng không phải điều gì tốt, hiển nhiên thường xuyên dẫn theo con về nhà mẹ đẻ ở.
Lúc cô về nhà thì chị hai và chị ba đều ở đây, cũng dắt theo con mình, ngồi trên khu đất trống ngay trước nhà, mấy dì hàng xóm cũng có mặt, câu được câu chăng trò chuyện hết ngày.
Lộ Miểu không thân với các chị ấy lắm, lúc cô mới hơn năm tuổi thì đã bị đuổi về đây, theo hiểu biết trong độ tuổi đó, cô vẫn cho rằng bố mẹ mình chính là bố mẹ của Từ Gia Diên, từ khi cô có ý thức thì đã gọi họ là bố mẹ rồi, thế nên lúc bọn họ lái xe ném cô về lại đây, cho dù cô rất hoang mang, rất sợ hãi, nhưng luôn tin lời Trần Kỳ nói, bọn họ sẽ lại thăm cô, sẽ đến đón cô về.
Cô luôn chờ đợi họ, cũng luôn sợ họ không đến đón cô. Ở một nơi hoàn toàn xa lạ khiến cô sợ hãi, cô không cách nào tiếp nhận được các chị, cũng không thể hòa mình vào họ.
Nhiều khi cô chỉ ngồi một mình trong góc, sợ hãi nhìn bọn họ, không dám nói câu nào.
Mẹ cô, không tính là đối tốt với cô, nhưng cũng không xem là tệ.
Nhà này quá nghèo, hợp với đàn bà con gái, chỉ là nuôi không nổi mới đưa cô cho người khác, không ngờ lại bị gửi trả về.
Trong nhà đột nhiên nhiều thêm một miệng ăn là cô, mà nếp nhăn não của cô chỉ tăng chứ không giảm. Mới ban đầu thấy cô ngồi thu lu một góc không nói gì, bà còn cố đến trò chuyện với cô, nhưng khi ấy cô còn quá nhỏ, hoàn toàn không thích ứng được với nỗi sợ hãi khi bị bỏ rơi, cô không biết phải làm sao, mặc cho bà có khuyên dỗ cô thế nào đi nữa, cô cũng chỉ biết sợ hãi nhìn bà, không nói câu gì.
Dần dà bà cũng không động đến cô nữa, một gia đình với cuộc sống bị ép đến mức thở không nổi, bà không thể giành ra nhiều thời gian để đợi cô đón nhận, bà chỉ biết lắc đầu thở dài với cô, rồi cũng sai cô vài việc lặt vặt để cô làm, ví dụ như cho gà ăn, cho chó ăn.
Khi đó người bạn duy nhất của cô là những động vật nhỏ này, cùng với em trai nhỏ hơn nàng một tuổi, Lộ Tiểu Thành.
Lúc cô vừa về thì Lộ Tiểu Thành vẫn còn nhỏ, có lẽ cỡ khoảng bốn tuổi, cu cậu rất thích lết đến bên cạnh cô, ngồi trước mặt cô bi ba bi bô, thấy cô nhìn im lặng nhìn cậu thì cậu cũng không nói gì, cũng yên lặng ngồi trong góc với cô.
Cô rất ít nói, nhưng lại biết điều, gần như người khác bảo cô làm gì thì cô sẽ làm nấy, lúc đó cô chỉ cảm thấy, nếu cô ngoan ngoãn nghe lời, bố mẹ sẽ lại đến đón cô, cô rất muốn về nhà, cũng rất muốn đến trường.
Bây giờ cô đã lớn, không còn nỗi sợ hãi bất lực như trước nữa, nhưng rốt cuộc cũng không thân thiết lắm, nên khi trông thấy người nhà với hàng xóm ngồi trước cửa, cô cũng chỉ lên tiếng chào hỏi mà thôi.
Cô bất ngờ quay nhà khiến mọi người kinh ngạc.
Sao lại về đột ngột thế này? Mẹ cô hỏi.
Trong đội... cho nghỉ.
Mọi người không hỏi nữa, cô quay về phòng, ngoài nhà lại truyền tới tiếng xì xào cúi đầu nói chuyện.
Cũng đâu phải nghỉ lễ Tết nhất gì đâu, cho nghỉ cái gì chứ.
Thằng Tư nhà tôi cũng thực tập bên đó mà có nghe nói nghỉ gì đâu.
Chị gọi điện hỏi giúp tôi vì sao lại thế giùm...
Được rồi.
Ôi nè, Tư đấy à, Miểu Miểu nói trong đội cho nghỉ mà sao mày không về hả... Cái gì... Không phải nghỉ à... À ờ...
Thằng nhóc nói sao...
Nói là bị loại rồi...
...
Phía ngoài nhà bỗng chốc yên ắng, rồi sau đó lại xầm xì to nhỏ với nhau...
Sao lại bị loại chứ... Haiz... Hồi trước đã bảo đứa nhỏ này ngốc lắm rồi mà, đâu thích hợp để đọc sách đâu, Tiểu Thành cũng phải thôi học để nó...
Mẹ này, mẹ nhỏ giọng lại đi... Tiểu Thành như thế, có nói cũng được gì chứ...
Nếu không phải để con bé đọc sách tiếp thì Tiểu Thành cũng sẽ không... Bây giờ không có Tiểu Thành mà nó lại như thế, còn tưởng có thể trông cậy vào nó chứ... haizz...
...
Cái cúi đầu than thở cùng tia nghẹn ngào được đè nén.
Lộ Miểu đứng trước bàn ở trong nhà, nghe tiếng xầm xì bên ngoài trò chuyện, lại nhìn mình trong gương, trong lòng thấy khó chịu.
Trên song cửa treo chiếc chuông gió cũ kĩ, được gió thổi vang lên những tiếng leng keng.
Dì có thể đưa con về tìm mẹ được không ạ...
Con muốn về trường học, có thể để con đi chơi với các bạn được không...
Cô bé sáu tuổi lén kéo lấy ống quần của mẹ, thấp giọng hỏi bà.
Trước tám tuổi cô chưa từng nói nói câu gì, thỉnh thoảng chỉ hỏi hai câu này, cứ cách hai tháng một lần, khi cô cảm thấy mình đã rất nghe lời liền cẩn thận đi xin bà ấy, nhưng đến khi cô lên tám mới được đi họng.
Cô nhìn các bạn học đeo cặp sách, còn cô lại thút thít túm lấy góc áo của bà, nói rằng cô muốn đến trường.
Từ khi lên ba cô đã đến nhà trẻ, cho đến lúc năm tuổi rưỡi thì bỗng bị vất lại đây, khi đó cô vẫn muốn được về nhà trẻ, cô thích chơi với các bạn học khác, thích sau khi tan học nắm lấy song cửa sắt trên cổng trường, từng chút từng chút thuộc lòng cái câu quảng cáo nếu có một ngày, chợt bạn chẳng biết mình là ai..., rồi đợi mẹ đến đón cô về.
Lần đó Lộ Tiểu Thành cũng nắm tay mẹ giúp cô, ngẩng đầu, giúp cô cầu xin mẹ, nói rằng cậu muốn đi học với chị.
Cuối cùng là mẹ cô đồng ý với cậu.
Lộ Tiểu Thành... Lộ Tiểu Thành...
Ngón tay Lộ Miểu khẽ chạm lên lớp thủy tinh trên chuông gió, thủy tinh đã nứt vỡ, khiến cô bị đâm vào.
Lộ Miểu nhìn tơ máu dần thấm ra trên đầu ngón tay, một lúc sau mới rụt về.
Nhưng phản ứng với các tình huống khẩn cấp cũng như ứng biến thì quả thật vẫn còn thiếu sót… ứng phó với tình huống cấp thiết là một loại bản năng. Còn về phần năng lực ứng biến, có vài người có thể là do ảnh hưởng của nhân tố bẩm sinh. Lời của phó cục trưởng Lưu cứ quanh quẩn bên tai.
Lộ Miểu nhìn vết thương nhỏ trên ngón tay, không biết vì sao lại bị cứa vào, rõ ràng cô chạm rất nhẹ rất chậm.
Chị ba cô đẩy cửa đi vào, nhìn thấy cô thất thần trước cửa sổ, bèn gọi cô một tiếng.
Em không sao chứ?
Chị hỏi, hơi e ngại những điều vừa nói bị cô nghe thấy, nhưng nhìn cô trông rất bình thường, chỉ mờ mịt lắc đầu, nên lại yên lòng.
Tình cảm giữa chị với cô em gái này không sâu lắm, có thể bởi vì liên quan đến chuyện con nuôi trước kia, nên trong trí nhớ, cô là một đứa ngu ngốc, trì độn, phản ứng cũng chậm.
Thở dài trong lòng, thì lại nghe Lộ Miểu từ tốn nói: Chị ba, tối nay em phải về rồi, nên có thể sẽ không ăn cơm tối với nhà, lát nữa chị đừng nấu phần em.
Chị nhìn cô với ánh mắt kì lạ, rồi sau đó gật đầu: Được.
Xế chiều hôm đó Lộ Miểu về lại thành phố An, cô vừa tốt nghiệp, không có tiền, trong lúc thực tập cũng không có tiền lương, số tiền bố mẹ chu cấp cho cô, giờ trên người cô cũng chỉ còn vỏn vẹn hai nghìn đồng.
Một căn nhà ở thành phố An thường khoảng 800 đồng, đặt cọc một trả ba*, ngay đến cả nhà cô cũng không thuê nổi nữa.
(*Một hình thức trả tiền khi thuê nhà, mới đầu sẽ lấy phí tiền thuê một tháng làm tiền thế chấp, rồi sau đó cứ ba tháng trả tiền một lần. Theo như ở đây thì trước hết Lộ Miểu phải trả 800*3+800 = 3200 đồng.)
Lộ Miểu lên mạng tìm một nhà nghỉ nhỏ, nhà nghỉ rất tồi tàn, một đêm 25 đồng, ngay cả cửa sổ cũng không có, chỉ có một tấm bảng chống đỡ.
Trong phòng mùi hôi thối, ván giường già cỗi, ngồi lên trên cứ vang tiếng cọt kẹt, dưới sàn chất đầy đồ vật, đã lâu lắm rồi không có ai quét dọn.
Lộ Miểu chịu đựng đi vào, cô vẫn muốn quay về đội điều cấm ma túy, cô nhất định phải về.
Ngồi trên giường, Lộ Miểu suy nghĩ về việc phải quay về như thế nào.
Nhưng cô không biết phải làm gì để đề cao năng lực phản ứng của mình, từ đại học cho đến kì huấn luyện, cô đều rất cố gắng, dường như trời sinh dây thần kinh phản xạ của cô đã dài rồi, người khác gặp nguy hiểm đều có thể ngay lập tức cảnh giác, còn cô lại không thể.
Đầu giường có để chiếc quạt điện nhỏ, không biết có phải do người thuê trước quên tắt hay không, mà nó cứ quay cót két.
Phần bảo vệ của nửa trước quạt đã không thấy bóng dáng đâu, cánh quạt chuyển động với tốc độ chậm chạp, khẽ quay từng chút từng chút.
Lộ Miểu nhìn nó quay, thử đưa tay ra, muốn giữ cánh quạt lại, ai ngờ lại bị cứa vào.
Cô rút tay về, lại thử, lại bị cứa, lại thử tiếp, rồi lại bị cứa vào, nhưng vẫn thử tiếp...
Cả đêm đó, dường như Lộ Miểu chỉ ngồi đó thử nắm lấy cánh quạt.
Cô không biết phương pháp này có thể được hay không, cô chỉ muốn kích thích bản thân liên tục, để mình mẫn cảm hơn.
Đến lúc trời sắp sáng, cuối cùng cô cũng có thể nắm lấy cánh quạt xoay tròn, người mệt quá, xé lấy mảnh vải buộc lên vết thương trên tay, lúc này mới nằm ngã ra ngủ say li bì.
Đến chiều Lộ Miểu đi tìm phó cục trưởng Lưu.
Lúc phó cục trưởng Lưu thấy cô thì có hơi bất ngờ, ông cứ ngỡ hôm qua cô đã đi rồi.
Cô vẫn nhìn ông với dáng vẻ cắn môi đáng thương ấy, tinh thần không tốt lắm, mắt hơi sưng, rõ ràng đã khóc.
Phó cục trưởng Lưu. Cô dừng trước mặt ông, Cháu biết bọn chú cũng đã suy xét cho cháu, nhưng thật sự cháu rất muốn được ở lại. Nhất định cháu sẽ không làm liên lụy đến mọi người, có thể cho cháu thêm một cơ hội nữa được không?
Phó cục trưởng Lưu không ngờ cô đến là vì chuyện này, hơi ngây ra, ông vốn không cố chấp muốn loại cô, chỉ là đã tiếp nhận đề nghị của Kiều Trạch, năng lực ứng phó tình trạng khẩn cấp và năng lực ứng biến của cô thật không thích hợp cho công việc nguy hiểm này, nhưng bây giờ nhìn vào đôi mắt nhỏ quật cường chực khóc ấy, trong lòng lại chẳng hiểu sao lại nảy sinh cảm giác như vướng vào tội ác.
Lộ Miểu à, cũng đâu phải nói sợ cô làm liên lụy đến mọi người, chỉ là tình hình của cô quả thật không thích hợp. Nếu không thì... Phó cục trưởng Lưu nhíu mày suy nghĩ, Thế này đi, trước mắt cô cứ tập huấn kĩ đã, đến lúc đó sẽ sắp xếp cho cô quản lí đăng kí hộ khẩu.
Cháu không muốn. Lộ Miểu cắn môi, Cháu muốn vào đội truy bắt ma túy.
Ôi cái cô gái này... Nhất thời phó cục trưởng Lưu không biết nên nói gì với cô, Yên ổn ngồi trong phòng làm việc cũng rất tốt mà, sao lại muốn...
Phó cục trưởng Lưu... Lộ Miểu cầm lấy cây quạt điện đặt ở bên cạnh, Sau này cháu thật sự có thể luyện tập tốt hơn.
Cô cắm đầu phích vào nguồn, bật quạt lên: Giống thế này này, cũng coi như là bài kiểm tra tốc độ với năng lực phản ứng...
Lúc nói thì tay đột nhiên nhanh chóng với vào trong cánh quạt.
Vừa đúng lục Kiều Trạch bước vào, sắc mặt hơi đổi: Làm gì đấy?
Tiếng quát dọa Lộ Miểu giật nảy người, lỡ tay một cái lại bị cánh quạt cứa vào tay.
Đầu bị cửa kẹp rồi à? Kiều Trạch đi lên trước, một tay đẩy quạt ra, nhìn tay cô, thấy trên tay cô hiện đầy vết cắt lớn nhỏ, rất nhiều, vẫn còn rướm máu.
Lộ Miểu cũng không kịp quản, sợ sai lầm vừa rồi sẽ khiến phó cục trưởng Lưu hiểu lầm, thế là tay lại nhanh chóng đưa ra, nhưng nửa chừng lại bị Kiều Trạch tóm lấy cổ tay.
Cô điên rồi à? Kiều Trạch tắt quạt, sắc mặt không tốt lắm.
Này anh làm gì thế hả. Lộ Miểu rút tay ra, lo lắng nhìn phó cục trưởng Lưu: Phó cục trưởng Lưu, năng lực phản ứng của cháu thật sự không kém như thế đâu.
Phó cục trưởng Lưu nhìn hai người, khẽ ho: Lộ Miểu à... Tôi biết cô muốn ở lại, tôi cũng biết cô rất xuất sắc, nhưng chuyện loại người này, cũng không phải một mình tôi tự quyết.
Ông đưa mắt nhìn Kiều Trạch: ... Cô xem, có thể thuyết phục được cậu ta không.
Lộ Miểu liền thông hiểu, ngẩng đầu nhìn Kiều Trạch: Là anh nói bọn họ loại tôi.
Kiều Trạch: Bọn tôi chỉ là suy xét từ trách nhiệm tính mạng của cô mà thôi, một đội này không cần sự hi sinh vô vị.
Lộ Miểu mím môi không nói gì, chỉ phồng má nhìn anh, dáng vẻ ai oán khổ đại thâm thù, giống như anh đã bắt nạt cô vậy, trông có vẻ sắp khóc.
Lộ Miểu Anh gọi cô một tiếng, rất bình tĩnh.
Tôi có thể đi thăm Lộ Bảo không? Bỗng cô ngắt lời anh, cầu xin nhìn anh, trông thật tội nghiệp.
Kiều Trạch nhìn cô hai giây, rồi gật đầu.
Từ đây đến nhà Kiều Trạch mất hơn hai mươi phút đi xe.
Lần này Kiều Trạch tự mình mở cửa, Lộ Miểu im lặng đứng bên cạnh anh, không nói gì.
Cửa mở ra, Lộ Bảo đã đứng trước cửa rung đùi đắc ý chờ bọn họ như trước.
Lộ Bảo này. Cô ngoắc tay với nó.
Nó liền tung tăng chạy đến.
Lộ Miểu ngồi xổm xuống trước mặt nó, cúi đầu khẽ cọ lên cái đầu nhò của nó.
Kiều Trạch nhìn cô, quả thật là bộ dạng rất yêu thích động vật.
Vào nhà trước đã. Anh nói.
Ờ. Lộ Miểu ngẩng đầu đáp lại anh, rồi nhìn sang Lộ Bảo, vuốt đầu nó: Lộ Bảo, chúng ta ra ngoài chơi được không?
Lộ Bảo oẳng một tiếng.
Lộ Miểu đứng lên, nhìn sang Kiều Trạch: Tôi về đây.
Con mắt đen của Kiều Trạch chậm rãi nheo lại.
Cô vẫy tay với anh, xoay người chực đi, Lộ Bảo liền tung tăng theo sát.
Kiều Trạch: Lộ Bảo.
Lộ Bảo làm lơ anh, chỉ tung tăng đi theo sau Lộ Miểu.
Hai tay Kiều Trạch nắm chặt trước ngực, nghiêng đầu nhìn Lộ Miểu: Lộ Miểu!
Lộ Miểu biết anh muốn nói gì, nhưng chỉ quay đầu đáp một câu: Cái gì?
Kiều Trạch đưa mắt nhìn con chó nhà anh.
Lộ Miểu: Anh tự gọi nó về đi.
Rồi xoay người bỏ đi.
Lộ Bảo cũng phe phẩy cái đuôi nhỏ đi theo cô.
Vặn ngược hướng thì nó có thể không có vấn đề chắc?
Kiều Trạch đẩy cửa ra.
Lộ Bảo đã đứng ngay cửa, thè lưỡi thở phì phò, lúc nhìn thấy Lộ Miểu thì liền lẻn đến trước mặt cô, rồi lắc đầu vẫy đuôi với cô, trông rất thân thiết.
Lộ Miểu cứng đờ đứng nguyên tại chô, chỉ thiếu mức giơ tay ra chứng tỏ mình trong sạch.
Tôi không làm gì hết. Cô nói, nhìn sang người đàn ông đang dùng ánh mắt kì quái đánh giá cô và con chó nhà anh từ khi nó nhảy vọt về phía cô.
Tầm mắt Kiều Trạch dời từ chú chó nhà anh lên mặt cô: Không phải cô có dị năng đấy chứ?
Chỉ vào mớ thép trong tay cô, rồi đưa mắt nhìn con chó ngu nhà mình, cuối cùng tầm mắt lại rơi xuống mặt cô lần nữa: Tôi với cô có thể dễ dàng trao đổi mà không hề gặp trở ngại thính lực nào.
... Chuyện đó thì liên quan gì đến tôi chứ. Lộ Miểu chực như sắp khóc, Tôi là người mà.
Tôi cũng đâu bảo cô là yêu quái.
Kiều Trạch ngoắc ngón tay với Lộ Bảo: Lộ Bảo.
Nét mặt Lộ Miểu lại nhất thời trở nên khó chịu, chỉ là Lộ Bảo không thèm để ý đến Kiều Trạch, vẫn cứ thở hổn hển phì phò trước mặt cô, lắc đầu lắc đuôi với cô, vô cùng nhiệt tình.
Tuy Lộ Miểu giao tiếp với chó không ít, nhưng cô chưa bao giờ gặp phải tình huống một chú chó nhiệt tình quá mức với cô khi chỉ mới gặp mặt hai lần như thế này, tự trong lòng cảm thấy kì quái, cũng không dám đáp lại nó, chủ của nó còn đang nhìn cô như hổ rình mồi đây.
Chủ mày gọi mày đấy. Cô nói với nó.
Nó oẳng một tiếng.
Lộ Miểu chỉ vào Kiều Trạch, vẫy tay: Mau đến đó đi.
Lộ Bảo lại oẳng nữa, rồi ngoan ngoãn đi đến.
Kiều Trạch lại dùng ánh mắt như nhìn quái vật nhìn cô.
Hình như nó có niềm yêu thích khó hiểu với cô rồi đấy. Kiều Trạch vuốt đầu Lộ Bảo, tầm mắt cũng dừng trên người Lộ Miểu, Cô từng gặp nó rồi à?
Lộ Miểu mờ mịt lắc đầu: Đâu có.
Ánh mắt Kiều Trạch cứng lại, nhìn chằm chằm vào cô hơn hai giây, mắt cô sóng sánh nước, như mang theo cảm giác mê li ngái ngủ, không phải quá to, nhưng cũng không nhỏ, đôi đồng tử trong suốt, cũng khá thản nhiên, lại có vẻ hơi mù mờ, cả người nhìn vừa vô tội lại vô hại, quả thật không giống người sẽ nói dối. Hơn nữa mới tháng sáu này cô ấy mới vào đội cảnh sát, mà Lộ Bảo từ tháng tư đã đi theo anh, cũng không thể nào gặp mặt được, xem chừng đúng như những gì phó cục trưởng Lưu nói, thiên phú thuần phục động vật khiến người ta run sợ, mới gặp có mặt có hai lần đã cướp đi linh hồn nhỏ bé của con chó nhà anh rồi.
Lộ Bảo. Anh lại gọi con chó một tiếng.
... Lộ Miểu không chịu nổi nữa, Tại sao lại đặt cho nó cái tên hay ho thế làm gì chứ... Cái tên ấy đâu phù hợp với thân tình cao lớn uy mãnh của nó chứ.
Lúc ở trong cảnh đội đã có tên đó rồi.
Lộ Miểu không phản đối, nhìn mớ sắt vụn còn trong tay mình, quay đầu lại nhìn lỗ thủng trên cửa, thế là đứng lên một cách ngượng ngùng: Thế cửa nhà anh...
Vẻ mặt thẹn thùng muốn chết nhưng lại thấy chết không sờn, cả khuôn mặt đỏ bừng lên.
Kiều Trạch nhìn mà thấy buồn cười: Tháo xuống thế nào thì lắp vào lại thế ấy.
... Cô chu miệng nhìn anh, rầu rĩ ờ một tiếng, rồi im lặng xoay người đi giày vò lỗ thủng kia.
Kiều Trạch chưa từng gặp nha đầu nào chỉ toàn cơ bắp như thế, dáng vẻ nghiêm túc lắp lại ổ khóa giống như cứ bị anh ăn hiếp vậy.
Anh bước đến, cầm lấy ổ khóa trong tay cô: Ổ khóa vốn đã hư rồi, đừng có mày mò nó nữa.
Nâng cổ tay nhìn đồng hồ: Cô về trước đi, trên đường nhớ chú ý an toàn.
-
Lúc Lộ Miểu về lại đội thì mới bảy giờ tối.
Trước mắt cô vẫn còn đang trong kì tập huấn, ở lại kí túc xá tập thể, con gái đều ở cùng một dãy kí túc xá.
Mà giờ này chỉ vừa mới cơm nước xong, đến lúc ngồi tán gẫu rồi.
Chuyện chiều nay diễn tập vừa khéo bắt được mấy tay buôn ma túy đã sớm được lan truyền trong đội, và chuyện chuyên gia tháo bom vào thời khắc khẩn cấp cứu Lộ Miểu cũng được truyền đi từ sớm.
Mọi người đều biết, chuyên gia tháo bom rất tuấn tú, chuyên gia tháo bom anh hùng cứu mỹ nhân càng đẹp trai hơn, hơn nữa chuyên gia tháo bom anh hùng cứu mỹ nhân còn dưới sự sắp xếp của đội trưởng Tiếu, được Lộ Miểu đưa đến bệnh viện, bây giờ đang chờ Lộ Miểu để hỏi thăm tình hình, thế nên khi cô vừa về, mọi người đều vây đến, tìm cô hỏi thăm chuyện của chuyên gia tháo bom.
Lộ Miểu ngỡ là mọi người hỏi thăm vết thương của anh: Anh ta không sao hết, chỉ bị trầy da thôi.
Người đâu rồi? Dáng vẻ thế nào? Sao lại đến đây? Sao cô lại biết anh ấy? Có người gấp gáp hỏi.
Lộ Miểu lại bắt đầu mờ mịt: Mình cũng đâu biết, mình không biết anh ta, đội trưởng Tiếu nói anh ấy không phải chuyên gia tháo giỡ bom mìn.
Mình cũng chưa từng nghe đến người này. Bên đại đội tháo giỡ bom mìn mình có quen, không có người này.
Hình như không phải người trong đội, chưa từng thấy anh ấy lên lớp hồi nào.
...
Khi những người khác đang mải ríu rít thảo luận, thì vừa hay Diêu Linh Linh tắm rửa xong quay về, trông thấy Lộ Miểu, liền gọi cô một tiếng: Đội trưởng Tiếu bảo cậu lập tức sang phòng thẩm vấn đấy.
Lộ Miểu không dám chậm trễ, nhanh chóng đi đến nơi.
Tiếu Trạm vẫn còn đang thẩm tra người, chính là gã thanh niên trẻ tuổi ngồi ở ghế phụ hồi chiều.
Kiều Trạch bắn súng ngắm rất chuẩn, viên đạn ghim vào tay cầm súng của hắn, sau khi được đưa đến bệnh viện băng bó liền được đưa về, còn gã kia thì nghiêm trọng hơn, vẫn còn nằm trong bệnh viện.
Làm sao em biết trong xe chúng nó giấu thuốc? Đi ra khỏi phòng thẩm tra, Tiếu Trạm hỏi, Đến Đại Thành cũng không ngửi thấy.
Nhắc tới điều này Lộ Miểu lại có chút bận lòng, chó cô huấn luyện, lại không có mũi thính bằng cô, đây đúng là sai lầm của cô.
Chỉ là đột nhiên em ngửi thấy mùi chua thôi. Chuyện này lúc chiều khi ở trong thùng xe Lộ Miểu đã có nhắc đến với Kiều Trạch, chỉ là không biết rốt cuộc đem theo nhiều hay ít, cũng không biết cụ thể tình hình là như thế nào.
Tiếu Trạm hình như không định nói với cô.
Nhưng ngay Đại Thành cũng không ngửi được. Trong công việc, Tiếu Trạm rất nghiêm túc, không còn cười đùa thoải mái như trước, Lộ Miểu, lần diễn tập này em lập công rồi, bắt được hai gã mang phần trăm theo thuốc phiện, đây là chuyện tốt. Nhưng với đó, hiệu suất của em vẫn chưa đủ.
Những lời Tiếu Trạm nói khiến Lộ Miểu có chút không yên, mơ hồ cảm thấy hình như có chuyện.
Đội trưởng Tiếu, ý của anh là... có phải em sẽ bị loại không?
Đừng nghĩ nhiều quá. Tiếu Trạm không trả lời thẳng, Chỉ là tìm em tâm sự thôi, hôm nay mệt rồi, về nghỉ ngơi trước đi. Kết quả sát hạch sẽ được chính thức công bố sau ki thảo luận hội đồng.
Anh không có ý định loại bỏ Miểu, cô gái nhỏ này làm việc cặn kẽ, cũng hiếu học, chuyện hôm nay mặc dù ít nhiều do Kiều Trạch ra tay đúng lúc, nhưng dù sao cũng là diễn tập, lại là tình huống xảy ra bất ngờ, cô gái này không hề có bất kì kinh nghiệm thực chiến, nên thoáng cái không thể theo kịp là điều có thể lí giải.
Không ngờ sau buổi thảo luận ngày hôm sau, câu đầu tiên của Kiều Trạch lại là: Lộ Miểu bị loại.
Rất thẳng thắn, không có bất kì dư âm vòng vèo nào, khiến Tiếu Trạm ngẩn người, ngay đến phó cục trưởng Lưu cũng kinh ngạc nhìn anh một cái.
Cô ấy đã lập công. Tiếu Trạm nhắc nhở anh.
Mèo mù vớ cá rán thôi. Kiều Trạch rút cây bút trong ống đựng ra, đứng trước màn hình máy chiếu, đầu bút chỉ vào hình ảnh trên màn chiếu, Chó lùng bắt ma túy sau khi được huấn luyện, ít nhất có khả năng phải phân biệt được bảy loại dẫn xuất của ma túy, heroin, cocaine, thuốc phiện, sativa có mùi mạnh, phải có phản xạ đặc biệt. Nhưng con chó tên 'Đại Thành' này được cô ấy huấn luyện bốn tháng, nhưng mũi còn không nhạy bằng cô ấy, đây chính là vấn đề năng lực.
Lúc xảy ra chuyện, xuất phát từ bản năng cô ấy không hề rút súng ra, mà bảo vệ con chó này, cái này gọi là ngu ngốc.
Chiếc xe hơi này vừa được cô ấy kiểm tra xong, chạy sượt qua bên cạnh người, nhưng sau khi cô ấy bị kính chiếu hậu quẹt vào mới kịp né đi, điều này nói lên phản ứng trước nguy hiểm theo bản năng của cô ấy chậm hơn so với những người khác.
Từ hành động bảo vệ con chó này của cô ấy có thể thấy, trong khi huấn luyện rõ ràng cô ấy nhân từ với chó nghiệp vụ, đôi khi còn tùy tiện, nhẹ nhàng mà nói thì là tốt bụng, nhưng trên thực tế, đây là trình độ nghề nghiệp hóa không đủ. Cô ấy không hề ý thức được nhiệm vụ công việc của mình là gì.
Với công việc không đủ hiểu biết, không có năng lực chuyên nghiệp phối hợp, cũng không có khả năng ứng đối cơ bản trước nguy hiểm, chỉ riêng ba điều này, cô ấy đã không thích hợp cho công việc này rồi.
Thân là một cảnh sát truy bắt ma túy, sau này cần phải đối mặt với những kẻ vô cùng tàn bạo, bất cứ một sai lầm nào, đều có thể không đứng lên được nữa. Cô ấy không chỉ làm liên lụy một mình cô ấy, mà thậm chí là đến toàn đội.
Những phân tích của anh khiến Tiếu Trạm và phó cục trưởng Lưu trầm ngâm, những điều anh đưa ra đều là chính xác.
Ấn tượng về Lộ Miểu của phó cục trưởng Lưu không tệ lắm, trong trí nhớ chính là một cô bé kiên định chịu khó, người cũng chăm chỉ, quả thật có thiên phú trong việc huấn luyện chó nghiệp vụ.
Dù sao cũng là lần đầu tiên con bé gặp phải chuyện như thế, phản ứng không nhanh có thể hiểu được. Hơn nữa lần này chúng ta chỉ diễn tập, có khi nó tưởng hai kẻ kia là người chúng ta sắp xếp, nên theo bản năng mới bảo vệ con chó kia. Phó cục trưởng Lưu ra mặt thay cô, Về phần huấn luyện ấy, muốn trở thành một chú chó truy bắt ma túy đủ tư cách, thông thường cần phải qua bốn giai đoạn huấn luyện, giai đoạn đầu là bồi dưỡng năng lực cơ bản, xây dựng tình cảm giữa người và chó, cái này cũng phải mất khoảng nửa năm đến một năm.
Phó cục trưởng Lưu, đây là chó đã làm việc chứ không phải chó đợi huấn luyện. Hẳn nó đã phải có năng lực nghiệm thuốc cơ bản rồi. Kiều Trạch cúi người nhấn phím ở trên bàn, màn hình dừng lại ở hình ảnh Lộ Miểu ôm lấy Đại Thành, ngòi bút lại chỉ vào Lộ Miểu, Lần đầu tiên không thể là lí do được. Trước khi xuất phát đã nhấn mạnh nhiều lần rồi, đây là buổi tập súng thật đạn thật, chẳng qua đạn chỉ là giả, nhưng điều chúng ta khảo nghiệm chính là phần ứng đối tại hiện trường của bọn họ. Nếu cô ấy nghe hiểu, nhưng không chấp hành, thì đây là vấn đề năng lực của cô ấy, nếu không nghe lọt, thì chính là không để tâm làm việc điển hình.
Nhưng rất rõ ràng, là năng lực của cô ấy có vấn đề. Ở hiện trường phản ứng của cô ấy quá chậm, khi đặc huấn không được tập qua, nên không được phát huy, có lẽ thật đúng là trời sinh, cô ấy trời sinh ăn không hết chén cơm này.
Cho nên đề nghị của tôi là, trực tiếp loại cô ấy ra khỏi cục.
Phó cục trưởng Lưu nhíu mày, trong lòng vẫn có chút luyến tiếc: Hay là để con bé tiếp tục huấn luyện nữa đi, quan sát xem sao, rồi đợi lần sát hách thứ hai nêu không thông qua thì hãy quyết tiếp?
Tiếu Trạm cũng đứng về phía Lộ Miểu: Cô ấy quả thật có thiên phú về việc thuần phục động vật, lại nhanh tay, giống chó gì cũng có thể thuần phục dễ bảo, điều này không được, cứ giữ cô ấy lại làm hướng dẫn chó nghiệp vụ đi.
Một người có thể dễ dàng thuần phục được cả chó nghiệp vụ, có thể giữ lại được sao? Kiều Trạch quay về chỗ ngôi, Tin tôi đi, cô gái này tuyệt đối có vấn đề.
Tiếu Trạm cười: Cậu có thành kiến với con gái nhà người ta thì có.
Chỉ là một cô gái trẻ, tôi có thể có ý kiến gì với cô ấy chứ. Kiều Trạch dựa lưng vào ghế, tư thế thả lỏng, Tôi nhìn ánh mắt của mấy người là biết rồi.
Đây là sự thật, Kiều Trạch chưa từng nhìn nhầm bao giờ.
Vậy có vấn đề chỗ nào? Tiếu Trạm hỏi.
Kiều Trạch lắc đầu: Không nói rõ được. Trực giác, từ ngày đầu tiên gặp cô ấy, đã có loại trực giác này.
Tiếu Trạm gật đầu, cái khác của Kiều Trạch khó mà nói, nhưng trực giác thì luôn đúng.
Nếu đã vậy, thì cứ quyết định thế đi, loại!
Chiều hôm đó kết quả được công bố, Lộ Miểu thực tập sinh đầu tiên, cũng là người duy nhất bị loại.
Chương 6
Khi nhận được tin, Lộ Miểu thất thần nhìn chằm chằm vào bảng thông báo một lúc lâu.
Cô biết mình làm không tốt, nhưng kết quả thế này còn vượt xa khỏi mong muốn của cô.
Diêu Linh Linh đứng ngay cạnh cô, lo âu thay cô, cô ấy nghĩ hoài cũng không rõ, vì sao Lộ Miểu lại bị loại, cô rõ ràng đã cố gắng như thế, cũng khá là ưu tú, thậm chí trong buổi diễn tập hôm qua, còn bất ngờ bắt được hai gã mang theo thuốc phiện.
Hay là tớ đi tìm phó cục trưởng Lưu với cậu hỏi rõ chuyện nhé? Cô ấy hỏi.
Lộ Miểu gật đầu, lúc xoay người đi chân còn lảo đảo, bước chân như bay, trong lòng hốt hoảng.
Tại văn phòng của phó cục trưởng Lưu, Tiếu Trạm đã ở đấy, bọn họ đã suy nghĩ kĩ để đối đáp lí do thoái thác của cô.
Lộ Miểu à, tôi biết, cô rất cố gắng, cũng rất nghiêm túc có trách nhiệm, điều này rất hiếm. Nhưng những điều tôi biết lại không thể so được với phương diện khác được, từng thời khắc tôi luôn giữ chặt mạng mình trên tay, không chấp nhật một chút sơ xuất nhỏ. Các mặt khác của cô đều rất tốt, nhưng phản ứng với các tình huống khẩn cấp cũng như ứng biến thì quả thật vẫn còn thiếu sót, điều này chính là điểm trí mạng. Đạn không có mắt, nó không đợi đến lúc cô phản ứng lại mới bay về phía cô.
Nhưng cháu có luyện tập mà. Lộ Miểu cắn môi, mắt rưng rưng nhìn ông, Phó cục trưởng Lưu, liệu có thể cho cháu thêm thời gian hai tháng nữa được không, đến lúc đó nếu chú cảm thấy không được nữa thì loại cháu tiếp có được không?
Lộ Miểu à, ứng phó với tình huống cấp thiết là một loại bản năng. Còn về phần năng lực ứng biến, có vài người có thể là do ảnh hưởng của nhân tố bẩm sinh, ví dụ như người có máu nhiều hơn thì sẽ có năng lực ứng biến cao hơn so với người có niêm dịch nhiều. Phó cục trưởng Lưu nhìn dáng vẻ của cô, cũng không đành lòng, Khi chúng ta chọn nghề nghiệp hay những lựa chọn khác trong đời đó, ngoại trừ cân nhắc những tình hình khách quan cũng như hứng thú cá nhân ra, còn phải suy xét kĩ lưỡng đến năng lực ứng biến, liệu có thích hợp lựa chọn vào công việc hay không, cô nói xem có phải không?
Lộ Miểu cắn môi không đáp, mắt ươn ướt, dáng vẻ như sắp khóc đến nơi rồi, chỉ là không khóc thật.
Cô luôn rõ vấn đề của bản thân, trời sinh cô đã phản ứng chậm hơn so với người khác rất nhiều, từ nhỏ đã bị ghét vì dốt, không thông minh, cũng không linh hoạt, vụng về, lúc ở nhà họ Từ cũng thế, mà nhà họ Lộ cũng vậy, cô đã rất cố gắng để khắc phục, cô cứ tưởng rằng mình đã không còn vấn đề gì nữa rồi.
Trong lòng cô rất khó chịu, nhưng đến cuối cũng chẳng nói gì, chỉ cúi đầu khẽ cám ơn phó cục trưởng Lưu rồi đi.
Diêu Linh Linh rất lo cho cô, đi cùng cô về kí túc xá dọn dẹp hành lí.
Cô không biết công việc này có ý nghĩa thế nào đối với Lộ Miểu, nhưng cô biết, cô ấy rất coi trọng công việc này. Qua nhiều năm thế, cô ấy luôn cố gắng muốn bản thân trở thành cảnh sát truy bắt ma túy, cô ấy không phải người thông minh nhất, cũng không phải người có thân thủ linh hoạt nhất, nhưng nhất định là người nỗ lực nhất, bốn năm nay cô ấy luôn duy trì trạng thái lên lớp nghiêm túc, cũng là được nhận vào với thành tích văn hóa đứng nhất.
Bây giờ cứ bị loại đi như thế, đồng nghĩa nói với cô ấy rằng, nhiều năm qua cô ấy chăm chỉ như thế, chẳng qua chỉ là dã tràng xe cát.
Miểu Miểu à, bằng không tớ hỏi giúp cậu cục cảnh sát ở thị trấn chúng ta, xem bên đó còn nhận cảnh sát hiệp lực* không nhé, giờ cậu cứ làm cảnh sát hiệp lực tạm đã, sang năm lại tiếp tục thi công chức vào chỗ bọn họ.
(*Cảnh sát hiệp trợ là ở vị trí phụ trợ, thuộc đội ngũ trị an chuyên nghiệp, có quyền lợi nhưng không có quyền lực.)
Giúp cô dọn dẹp hành lí xong, Diêu Linh Linh hỏi.
Lộ Miểu hít mũi: Tớ còn phải nghĩ biện pháp đã, Linh Linh, cám ơn cậu.
Diêu Linh Linh cười: Nói cám ơn với tớ làm gì chứ.
Rồi lại hỏi cô: Tiếp đây cậu định làm gì?
Ngay bản thân Lộ Miểu cũng không rõ nữa, bị loại quá đột ngột, nhất thời cô không nghĩ ra tiếp theo phải làm gì.
Từ khi cô tốt nghiệp liền trực tiếp vào đội cảnh sát tập huấn, không có nhà ở thành phố An, cô cũng không còn tiền, bây giờ không có nơi để đi, cô chỉ có thể về nhà trước.
Nhà cô ở vùng ngôn thôn ngoại ô thành phố An, chỉ mất hai giờ đi xe.
Nhà cô quá mức đổ nát, căn nhà trệt chỉ có ba gian phòng, vách tường bị mưa gió mài mòn loang lổ, khắp nơi đều là rêu xanh.
Cô có ba chị gái, đều đã gả đi hết, nhưng cũng không đi xa, chỉ ở quanh quẩn trong thôn, chị cả cũng chỉ hơn cô bốn tuổi.
Gả đi gần, nhưng cũng không phải điều gì tốt, hiển nhiên thường xuyên dẫn theo con về nhà mẹ đẻ ở.
Lúc cô về nhà thì chị hai và chị ba đều ở đây, cũng dắt theo con mình, ngồi trên khu đất trống ngay trước nhà, mấy dì hàng xóm cũng có mặt, câu được câu chăng trò chuyện hết ngày.
Lộ Miểu không thân với các chị ấy lắm, lúc cô mới hơn năm tuổi thì đã bị đuổi về đây, theo hiểu biết trong độ tuổi đó, cô vẫn cho rằng bố mẹ mình chính là bố mẹ của Từ Gia Diên, từ khi cô có ý thức thì đã gọi họ là bố mẹ rồi, thế nên lúc bọn họ lái xe ném cô về lại đây, cho dù cô rất hoang mang, rất sợ hãi, nhưng luôn tin lời Trần Kỳ nói, bọn họ sẽ lại thăm cô, sẽ đến đón cô về.
Cô luôn chờ đợi họ, cũng luôn sợ họ không đến đón cô. Ở một nơi hoàn toàn xa lạ khiến cô sợ hãi, cô không cách nào tiếp nhận được các chị, cũng không thể hòa mình vào họ.
Nhiều khi cô chỉ ngồi một mình trong góc, sợ hãi nhìn bọn họ, không dám nói câu nào.
Mẹ cô, không tính là đối tốt với cô, nhưng cũng không xem là tệ.
Nhà này quá nghèo, hợp với đàn bà con gái, chỉ là nuôi không nổi mới đưa cô cho người khác, không ngờ lại bị gửi trả về.
Trong nhà đột nhiên nhiều thêm một miệng ăn là cô, mà nếp nhăn não của cô chỉ tăng chứ không giảm. Mới ban đầu thấy cô ngồi thu lu một góc không nói gì, bà còn cố đến trò chuyện với cô, nhưng khi ấy cô còn quá nhỏ, hoàn toàn không thích ứng được với nỗi sợ hãi khi bị bỏ rơi, cô không biết phải làm sao, mặc cho bà có khuyên dỗ cô thế nào đi nữa, cô cũng chỉ biết sợ hãi nhìn bà, không nói câu gì.
Dần dà bà cũng không động đến cô nữa, một gia đình với cuộc sống bị ép đến mức thở không nổi, bà không thể giành ra nhiều thời gian để đợi cô đón nhận, bà chỉ biết lắc đầu thở dài với cô, rồi cũng sai cô vài việc lặt vặt để cô làm, ví dụ như cho gà ăn, cho chó ăn.
Khi đó người bạn duy nhất của cô là những động vật nhỏ này, cùng với em trai nhỏ hơn nàng một tuổi, Lộ Tiểu Thành.
Lúc cô vừa về thì Lộ Tiểu Thành vẫn còn nhỏ, có lẽ cỡ khoảng bốn tuổi, cu cậu rất thích lết đến bên cạnh cô, ngồi trước mặt cô bi ba bi bô, thấy cô nhìn im lặng nhìn cậu thì cậu cũng không nói gì, cũng yên lặng ngồi trong góc với cô.
Cô rất ít nói, nhưng lại biết điều, gần như người khác bảo cô làm gì thì cô sẽ làm nấy, lúc đó cô chỉ cảm thấy, nếu cô ngoan ngoãn nghe lời, bố mẹ sẽ lại đến đón cô, cô rất muốn về nhà, cũng rất muốn đến trường.
Bây giờ cô đã lớn, không còn nỗi sợ hãi bất lực như trước nữa, nhưng rốt cuộc cũng không thân thiết lắm, nên khi trông thấy người nhà với hàng xóm ngồi trước cửa, cô cũng chỉ lên tiếng chào hỏi mà thôi.
Cô bất ngờ quay nhà khiến mọi người kinh ngạc.
Sao lại về đột ngột thế này? Mẹ cô hỏi.
Trong đội... cho nghỉ.
Mọi người không hỏi nữa, cô quay về phòng, ngoài nhà lại truyền tới tiếng xì xào cúi đầu nói chuyện.
Cũng đâu phải nghỉ lễ Tết nhất gì đâu, cho nghỉ cái gì chứ.
Thằng Tư nhà tôi cũng thực tập bên đó mà có nghe nói nghỉ gì đâu.
Chị gọi điện hỏi giúp tôi vì sao lại thế giùm...
Được rồi.
Ôi nè, Tư đấy à, Miểu Miểu nói trong đội cho nghỉ mà sao mày không về hả... Cái gì... Không phải nghỉ à... À ờ...
Thằng nhóc nói sao...
Nói là bị loại rồi...
...
Phía ngoài nhà bỗng chốc yên ắng, rồi sau đó lại xầm xì to nhỏ với nhau...
Sao lại bị loại chứ... Haiz... Hồi trước đã bảo đứa nhỏ này ngốc lắm rồi mà, đâu thích hợp để đọc sách đâu, Tiểu Thành cũng phải thôi học để nó...
Mẹ này, mẹ nhỏ giọng lại đi... Tiểu Thành như thế, có nói cũng được gì chứ...
Nếu không phải để con bé đọc sách tiếp thì Tiểu Thành cũng sẽ không... Bây giờ không có Tiểu Thành mà nó lại như thế, còn tưởng có thể trông cậy vào nó chứ... haizz...
...
Cái cúi đầu than thở cùng tia nghẹn ngào được đè nén.
Lộ Miểu đứng trước bàn ở trong nhà, nghe tiếng xầm xì bên ngoài trò chuyện, lại nhìn mình trong gương, trong lòng thấy khó chịu.
Trên song cửa treo chiếc chuông gió cũ kĩ, được gió thổi vang lên những tiếng leng keng.
Dì có thể đưa con về tìm mẹ được không ạ...
Con muốn về trường học, có thể để con đi chơi với các bạn được không...
Cô bé sáu tuổi lén kéo lấy ống quần của mẹ, thấp giọng hỏi bà.
Trước tám tuổi cô chưa từng nói nói câu gì, thỉnh thoảng chỉ hỏi hai câu này, cứ cách hai tháng một lần, khi cô cảm thấy mình đã rất nghe lời liền cẩn thận đi xin bà ấy, nhưng đến khi cô lên tám mới được đi họng.
Cô nhìn các bạn học đeo cặp sách, còn cô lại thút thít túm lấy góc áo của bà, nói rằng cô muốn đến trường.
Từ khi lên ba cô đã đến nhà trẻ, cho đến lúc năm tuổi rưỡi thì bỗng bị vất lại đây, khi đó cô vẫn muốn được về nhà trẻ, cô thích chơi với các bạn học khác, thích sau khi tan học nắm lấy song cửa sắt trên cổng trường, từng chút từng chút thuộc lòng cái câu quảng cáo nếu có một ngày, chợt bạn chẳng biết mình là ai..., rồi đợi mẹ đến đón cô về.
Lần đó Lộ Tiểu Thành cũng nắm tay mẹ giúp cô, ngẩng đầu, giúp cô cầu xin mẹ, nói rằng cậu muốn đi học với chị.
Cuối cùng là mẹ cô đồng ý với cậu.
Lộ Tiểu Thành... Lộ Tiểu Thành...
Ngón tay Lộ Miểu khẽ chạm lên lớp thủy tinh trên chuông gió, thủy tinh đã nứt vỡ, khiến cô bị đâm vào.
Lộ Miểu nhìn tơ máu dần thấm ra trên đầu ngón tay, một lúc sau mới rụt về.
Nhưng phản ứng với các tình huống khẩn cấp cũng như ứng biến thì quả thật vẫn còn thiếu sót… ứng phó với tình huống cấp thiết là một loại bản năng. Còn về phần năng lực ứng biến, có vài người có thể là do ảnh hưởng của nhân tố bẩm sinh. Lời của phó cục trưởng Lưu cứ quanh quẩn bên tai.
Lộ Miểu nhìn vết thương nhỏ trên ngón tay, không biết vì sao lại bị cứa vào, rõ ràng cô chạm rất nhẹ rất chậm.
Chị ba cô đẩy cửa đi vào, nhìn thấy cô thất thần trước cửa sổ, bèn gọi cô một tiếng.
Em không sao chứ?
Chị hỏi, hơi e ngại những điều vừa nói bị cô nghe thấy, nhưng nhìn cô trông rất bình thường, chỉ mờ mịt lắc đầu, nên lại yên lòng.
Tình cảm giữa chị với cô em gái này không sâu lắm, có thể bởi vì liên quan đến chuyện con nuôi trước kia, nên trong trí nhớ, cô là một đứa ngu ngốc, trì độn, phản ứng cũng chậm.
Thở dài trong lòng, thì lại nghe Lộ Miểu từ tốn nói: Chị ba, tối nay em phải về rồi, nên có thể sẽ không ăn cơm tối với nhà, lát nữa chị đừng nấu phần em.
Chị nhìn cô với ánh mắt kì lạ, rồi sau đó gật đầu: Được.
Xế chiều hôm đó Lộ Miểu về lại thành phố An, cô vừa tốt nghiệp, không có tiền, trong lúc thực tập cũng không có tiền lương, số tiền bố mẹ chu cấp cho cô, giờ trên người cô cũng chỉ còn vỏn vẹn hai nghìn đồng.
Một căn nhà ở thành phố An thường khoảng 800 đồng, đặt cọc một trả ba*, ngay đến cả nhà cô cũng không thuê nổi nữa.
(*Một hình thức trả tiền khi thuê nhà, mới đầu sẽ lấy phí tiền thuê một tháng làm tiền thế chấp, rồi sau đó cứ ba tháng trả tiền một lần. Theo như ở đây thì trước hết Lộ Miểu phải trả 800*3+800 = 3200 đồng.)
Lộ Miểu lên mạng tìm một nhà nghỉ nhỏ, nhà nghỉ rất tồi tàn, một đêm 25 đồng, ngay cả cửa sổ cũng không có, chỉ có một tấm bảng chống đỡ.
Trong phòng mùi hôi thối, ván giường già cỗi, ngồi lên trên cứ vang tiếng cọt kẹt, dưới sàn chất đầy đồ vật, đã lâu lắm rồi không có ai quét dọn.
Lộ Miểu chịu đựng đi vào, cô vẫn muốn quay về đội điều cấm ma túy, cô nhất định phải về.
Ngồi trên giường, Lộ Miểu suy nghĩ về việc phải quay về như thế nào.
Nhưng cô không biết phải làm gì để đề cao năng lực phản ứng của mình, từ đại học cho đến kì huấn luyện, cô đều rất cố gắng, dường như trời sinh dây thần kinh phản xạ của cô đã dài rồi, người khác gặp nguy hiểm đều có thể ngay lập tức cảnh giác, còn cô lại không thể.
Đầu giường có để chiếc quạt điện nhỏ, không biết có phải do người thuê trước quên tắt hay không, mà nó cứ quay cót két.
Phần bảo vệ của nửa trước quạt đã không thấy bóng dáng đâu, cánh quạt chuyển động với tốc độ chậm chạp, khẽ quay từng chút từng chút.
Lộ Miểu nhìn nó quay, thử đưa tay ra, muốn giữ cánh quạt lại, ai ngờ lại bị cứa vào.
Cô rút tay về, lại thử, lại bị cứa, lại thử tiếp, rồi lại bị cứa vào, nhưng vẫn thử tiếp...
Cả đêm đó, dường như Lộ Miểu chỉ ngồi đó thử nắm lấy cánh quạt.
Cô không biết phương pháp này có thể được hay không, cô chỉ muốn kích thích bản thân liên tục, để mình mẫn cảm hơn.
Đến lúc trời sắp sáng, cuối cùng cô cũng có thể nắm lấy cánh quạt xoay tròn, người mệt quá, xé lấy mảnh vải buộc lên vết thương trên tay, lúc này mới nằm ngã ra ngủ say li bì.
Đến chiều Lộ Miểu đi tìm phó cục trưởng Lưu.
Lúc phó cục trưởng Lưu thấy cô thì có hơi bất ngờ, ông cứ ngỡ hôm qua cô đã đi rồi.
Cô vẫn nhìn ông với dáng vẻ cắn môi đáng thương ấy, tinh thần không tốt lắm, mắt hơi sưng, rõ ràng đã khóc.
Phó cục trưởng Lưu. Cô dừng trước mặt ông, Cháu biết bọn chú cũng đã suy xét cho cháu, nhưng thật sự cháu rất muốn được ở lại. Nhất định cháu sẽ không làm liên lụy đến mọi người, có thể cho cháu thêm một cơ hội nữa được không?
Phó cục trưởng Lưu không ngờ cô đến là vì chuyện này, hơi ngây ra, ông vốn không cố chấp muốn loại cô, chỉ là đã tiếp nhận đề nghị của Kiều Trạch, năng lực ứng phó tình trạng khẩn cấp và năng lực ứng biến của cô thật không thích hợp cho công việc nguy hiểm này, nhưng bây giờ nhìn vào đôi mắt nhỏ quật cường chực khóc ấy, trong lòng lại chẳng hiểu sao lại nảy sinh cảm giác như vướng vào tội ác.
Lộ Miểu à, cũng đâu phải nói sợ cô làm liên lụy đến mọi người, chỉ là tình hình của cô quả thật không thích hợp. Nếu không thì... Phó cục trưởng Lưu nhíu mày suy nghĩ, Thế này đi, trước mắt cô cứ tập huấn kĩ đã, đến lúc đó sẽ sắp xếp cho cô quản lí đăng kí hộ khẩu.
Cháu không muốn. Lộ Miểu cắn môi, Cháu muốn vào đội truy bắt ma túy.
Ôi cái cô gái này... Nhất thời phó cục trưởng Lưu không biết nên nói gì với cô, Yên ổn ngồi trong phòng làm việc cũng rất tốt mà, sao lại muốn...
Phó cục trưởng Lưu... Lộ Miểu cầm lấy cây quạt điện đặt ở bên cạnh, Sau này cháu thật sự có thể luyện tập tốt hơn.
Cô cắm đầu phích vào nguồn, bật quạt lên: Giống thế này này, cũng coi như là bài kiểm tra tốc độ với năng lực phản ứng...
Lúc nói thì tay đột nhiên nhanh chóng với vào trong cánh quạt.
Vừa đúng lục Kiều Trạch bước vào, sắc mặt hơi đổi: Làm gì đấy?
Tiếng quát dọa Lộ Miểu giật nảy người, lỡ tay một cái lại bị cánh quạt cứa vào tay.
Đầu bị cửa kẹp rồi à? Kiều Trạch đi lên trước, một tay đẩy quạt ra, nhìn tay cô, thấy trên tay cô hiện đầy vết cắt lớn nhỏ, rất nhiều, vẫn còn rướm máu.
Lộ Miểu cũng không kịp quản, sợ sai lầm vừa rồi sẽ khiến phó cục trưởng Lưu hiểu lầm, thế là tay lại nhanh chóng đưa ra, nhưng nửa chừng lại bị Kiều Trạch tóm lấy cổ tay.
Cô điên rồi à? Kiều Trạch tắt quạt, sắc mặt không tốt lắm.
Này anh làm gì thế hả. Lộ Miểu rút tay ra, lo lắng nhìn phó cục trưởng Lưu: Phó cục trưởng Lưu, năng lực phản ứng của cháu thật sự không kém như thế đâu.
Phó cục trưởng Lưu nhìn hai người, khẽ ho: Lộ Miểu à... Tôi biết cô muốn ở lại, tôi cũng biết cô rất xuất sắc, nhưng chuyện loại người này, cũng không phải một mình tôi tự quyết.
Ông đưa mắt nhìn Kiều Trạch: ... Cô xem, có thể thuyết phục được cậu ta không.
Lộ Miểu liền thông hiểu, ngẩng đầu nhìn Kiều Trạch: Là anh nói bọn họ loại tôi.
Kiều Trạch: Bọn tôi chỉ là suy xét từ trách nhiệm tính mạng của cô mà thôi, một đội này không cần sự hi sinh vô vị.
Lộ Miểu mím môi không nói gì, chỉ phồng má nhìn anh, dáng vẻ ai oán khổ đại thâm thù, giống như anh đã bắt nạt cô vậy, trông có vẻ sắp khóc.
Lộ Miểu Anh gọi cô một tiếng, rất bình tĩnh.
Tôi có thể đi thăm Lộ Bảo không? Bỗng cô ngắt lời anh, cầu xin nhìn anh, trông thật tội nghiệp.
Kiều Trạch nhìn cô hai giây, rồi gật đầu.
Từ đây đến nhà Kiều Trạch mất hơn hai mươi phút đi xe.
Lần này Kiều Trạch tự mình mở cửa, Lộ Miểu im lặng đứng bên cạnh anh, không nói gì.
Cửa mở ra, Lộ Bảo đã đứng trước cửa rung đùi đắc ý chờ bọn họ như trước.
Lộ Bảo này. Cô ngoắc tay với nó.
Nó liền tung tăng chạy đến.
Lộ Miểu ngồi xổm xuống trước mặt nó, cúi đầu khẽ cọ lên cái đầu nhò của nó.
Kiều Trạch nhìn cô, quả thật là bộ dạng rất yêu thích động vật.
Vào nhà trước đã. Anh nói.
Ờ. Lộ Miểu ngẩng đầu đáp lại anh, rồi nhìn sang Lộ Bảo, vuốt đầu nó: Lộ Bảo, chúng ta ra ngoài chơi được không?
Lộ Bảo oẳng một tiếng.
Lộ Miểu đứng lên, nhìn sang Kiều Trạch: Tôi về đây.
Con mắt đen của Kiều Trạch chậm rãi nheo lại.
Cô vẫy tay với anh, xoay người chực đi, Lộ Bảo liền tung tăng theo sát.
Kiều Trạch: Lộ Bảo.
Lộ Bảo làm lơ anh, chỉ tung tăng đi theo sau Lộ Miểu.
Hai tay Kiều Trạch nắm chặt trước ngực, nghiêng đầu nhìn Lộ Miểu: Lộ Miểu!
Lộ Miểu biết anh muốn nói gì, nhưng chỉ quay đầu đáp một câu: Cái gì?
Kiều Trạch đưa mắt nhìn con chó nhà anh.
Lộ Miểu: Anh tự gọi nó về đi.
Rồi xoay người bỏ đi.
Lộ Bảo cũng phe phẩy cái đuôi nhỏ đi theo cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.