Âm Thanh Của Em Là Thế Giới Của Anh
Chương 74
Thanh Phong Ngữ
29/10/2016
"Lộ Miểu, tôi muốn em."
Anh nói, giọng nặng trĩu, cơ thể cũng đè sát lên người cô, vùi cả người cô ở trên giường, anh nhìn cô chăm chú, như muốn nuốt lấy cô vào bụng, hai mắt đỏ đậm hung dữ...
Anh nguy hiểm và xa lạ như thế khiến Lộ Miểu hoảng hốt, bất kể là ánh mắt hay lời nói của anh, cũng đều khiến cô không khỏi hoảng sợ, đầu óc rối rắm, hoàn toàn không suy nghĩ được gì khác, chỉ theo bản năng dùng lưng chống lên ván giường, né tránh nguy hiểm.
Anh không để cô trốn, bàn tay luồn vào tóc mai cô, ngón tay hơi dùng sức, khiến cô hơi ngẩng đầu đối mắt với anh.
"Em thích tôi." Anh nói, giọng khàn khàn như có thì đó cản trở, "Lộ Miểu, em thích tôi. Đúng không?"
Như xác nhận, lại như thuyết phục cô, thuyết phục cô thừa nhận, cô thích anh.
Cô thấy mình khe khẽ gật đầu.
Bỗng chốc sau gáy bị siết chặt, một bóng đen bao trùm, miệng hơi mở ra lại bị phủ lên liên tục, gặm cắn, tiến sát, trong sự chiếm đoạt hoàn toàn lại có đó dịu dàng kiềm chế, dùng phương thức dày vò người ta một cách chậm rãi, mạnh mẽ chiếm lấy hơi thở và mềm mại của cô.
Cô hoàn toàn không phải là đối thủ của anh, ý thức bị cồn xâm chiếm vào lúc bị anh chiếm đoạt vỡ nát như núi băng, trong mơ màng, chỉ nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh chậm rãi hỏi bên tai cô: "Cho tôi, nhé?"
Cho... cho cái gì?
Cô mở to đôi mắt mông lùng ngây ngốc nhìn anh, trong lúc hỗn độn không có bất kì ý thức nào, nhưng cơn say lại chậm rãi ùa đến.
Anh khẽ hôn lên môi cô, giọng nặng đi mấy phần, lặp lại câu kia: "Lộ Miểu, tôi muốn em."
Cô cứ thế đáp "được", cũng không biết mình đang làm gì, tay giơ ra theo bản năng, vén áo sơ mi anh lên.
Bỗng anh không còn kiềm chế được nữa, cầm lấy tay cô đặt sau lưng, liên tục hôn cô, từ môi cô đi đến khóe miệng, bên cổ, xuống đồi ngực... Nụ hôn của anh liên tục rơi xuống, hoàn toàn mất không chế, cũng chẳng có quy tắc.
Chuyện giường chiếu với cô rất là xa lạ, chỉ bị động theo tiết tấu của anh, hoảng sợ, lại rùng mình, người đàn ông ở trước mặt thật lạ quá, anh trút bỏ vẻ lạnh lùng và nghiêm cẩn trước mọi người, trở nên nguy hiểm ngập tràn xâm chiếm, nhưng cũng có chỗ trầm ổn như anh thường này, cùng cách thức chủ đạo tuyệt đối, công thành đoạt đất trên người cô, khiến cô khóc cô hét, khi lùi về phía sau lại bị anh bóp lấy thắt lưng kéo lại, xoa lấy cô rồi hôn, động tác vừa nhanh vừa mạnh, từng giọt mồ hôi lớn từ trên trán lăn xuống, rơi xuống người cô, dung hòa với mồ hôi của cô.
Anh không kiềm chế nổi với cô mất khống chế, khiến hai người như trở thành con thú không biết thỏa mãn là đâu, quấn lấy nhau suốt đêm, cuồng điên một đêm, đến lúc trời hửng sáng mới mệt mỏi ngủ say.
Sáng hôm sau là Lộ Miểu tỉnh dậy trước, đầu đau nhức vì cơn say khiến cô bừng tỉnh, đầu như phình ra, có kim đâm vào.
Cô vừa mở mắt thì lập tức một làn da màu đồng cùng vân da rắn chắc tráng kiện đập vào mắt, một cánh tay dùng sức đang ôm chặt lấy cô, cô kinh hãi đến mức ngây ra tại chỗ.
Kiều Trạch bị động tĩnh của cô đánh thức, đôi mắt mở hờ nhìn cô, người vẫn còn mệt đến vô cùng, lẩm bẩm hỏi cô một câu: "Còn sớm mà dậy làm gì?"
Rồi lật người lại, kéo hơn nửa người cô từ sau lưng vào lòng, ôm cô ngủ tiếp.
Lộ Miểu sợ đến mức hoàn toàn không còn thấy buồn ngủ, tay chân cứng đờ, hai mắt mở to, không dám nhúc nhích.
Kiều Trạch đang mệt nhoài cảm nhận rõ cô cứng người, mí mắt khẽ hé mở một đường nhỏ, nhìn cô một cái: "Sao thế?"
"Không... không sao..." Đến giọng cô cũng trở nên cứng ngắc, "Tôi... tôi đi vệ sinh..."
Tay chân luống cuống lăn ra khỏi lòng ngực anh, cánh tay run lên, kéo tấm chăn mỏng cuộn chặt lấy mình, ngồi một đầu cả một lúc lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Hành hạ một đêm, Kiều Trạch đã sớm mệt đến mức không dậy nổi, chỉ lẩm bẩm dặn cô một câu "đừng để bị cảm" rồi lại ngủ tiếp.
Suýt nữa Lộ Miểu ngã lăn xuống giường.
Áo quần của anh và cô rải đầy trên nền, khắp nơi đều tản ra mùi vị của phóng túng.
Lộ Miểu chỉ thiếu nước không khóc, giơ đôi tay run rẩy ra, cẩn thận rút nội y từ trong quần của anh ra, ôm lấy chăn, bối rối rời khỏi phòng Kiều Trạch.
Lộ Bảo ở ngay phòng ngoài, đang mở to mắt tha thiết nhìn cô, thấy cô đi ra còn vui mừng sủa mấy tiếng, Lộ Miểu sợ đến mức "suỵt" với nó, cẩn thận nhón chân vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Cô cực kì không thoải mái, cả người đau nhức, nơi giữa hai chân đau nhức vô cùng, nửa thân trên là những dấu hôn xanh tím, không ngừng nhắc lấy, cô và anh đã phóng túng.
Lộ Miểu không dám cúi đầu nhìn, chuyện tối qua cô vẫn còn lờ mờ nhớ được chút, vừa nhắm mắt lại, trong đầu đầy cảnh anh hôn cô, điên cuồng ra vào trên người cô, nóng đến mức cô thậm chí không dám ở lâu trong phóng tắm.
Từ phòng tắm đi ra, Lộ Miểu thấy chai rượu trên bàn, cô nhớ lại việc cô uống rượu để tiếp thêm can đảm.
Cô cũng không biết lúc đó làm sao lại dại thế, không phải muốn tìm anh hỏi rõ sao, kết quả còn chưa hỏi gì, cô còn tìm anh nói một đống câu không rõ đầu rõ đuôi, rồi còn biến thành...
Lộ Miểu không dám nghĩ tiếp, đầu cô lại bắt đầu đau nữa rồi, vì say rượu nên chuyện tối qua cô không nhớ trọn vẹn lắm, chỉ nhớ cô đi gõ cửa, nói lung tung một hồi với anh, sau đó anh hôn cô, thô bạo đặt cô xuống giường...
Cả quá trình này có cảm giác, giống như là... cô quyến rũ Kiều Trạch vậy.
Cô nhớ lại dáng vẻ lúc anh tỉnh táo, trong lòng rất hoảng, hoàn toàn không biết lát nữa nên đối mặt với Kiều Trạch đã tỉnh lại thế nào.
Cô không biết anh sẽ nói cô thế nào, với tính cách cẩn thận của anh, liệu có trách cô không để tâm vào công việc, liệu có thể ghét cô hya không.
Trong đầu cô nhanh chóng xẹt qua những dáng vẻ có thể có của Kiều Trạch sau khi tỉnh lại, hời hợt, nghiêm mặt, áy náy, bình tĩnh... đủ loại, chỉ riêng không thể nào là dịu dàng được.
Cảm giác này giống như cô ngủ với Kiều Trạch, cho dù rõ ràng cô mới là người bị ngủ, nhưng cũng vì sự chủ động của cô, khiến cô mất trong lúc bất ngờ mất kiểm soát, trở thành tên đầu sỏ gây tội, nên rất có khả năng Kiều Trạch chỉ trích cô.
Theo cô thấy, tối qua chỉ là chuyện ngoài ý muốn, cô vì uống rượu mới dẫn đến điều ngoài ý muốn.
Nếu không phải trước đó cô uống rượu, căn bản cô không thể nào bướng bỉnh đòi đáp án từ anh, đầu óc sau khi uống rượu không thể nào so được với đại não tỉnh táo lúc này.
Lộ Miểu chán nản rất muốn biến mất tại chỗ, để khỏi gặp Kiều Trạch nữa.
Lúc quay về phòng thì chuông báo của điện thoại vang lên nhắc nhở cô, hôm nay cô phải đi công tác.
Cô suýt nữa muốn cám ơn Ngô Man Man với Tô Minh, họ đã cho cô một lí do quang minh chính đại biến mất, không cần phải đối mặt với Kiều Trạch tức giận hay thờ ơ sau khi dậy nưa.
Cô lén thu dọn hành lí, lén ra khỏi cửa, thậm chí không dám gọi điện hay nhắn tin cho Kiều Trạch, chỉ để lại cho anh một tờ giấy rồi rời đi.
————
Một tiếng sau khi cô đi, Kiều Trạch mới tỉnh lại.
Tối qua anh hoàn toàn mất khống chế, vừa nới lỏng lý trí, toàn bộ cảm xúc kìm nén hai ngày nay như trút hết ra, phát tiết tất cả lên người cô như trừng phạt. Anh như con thú không thể nào thỏa mãn nỗi, không ngừng muốn cô một lần lại một lần, không ngừng hành hạ khiến cô mệt nhoài, cũng vắt cạn thể lực của anh. Hồi sáng khi cô ngồi dậy thì anh có chút ấn tượng, nhưng thực sự quá mệt, người vẫn còn đó nên khá yên tâm, không nghĩ gì nhiều, thả lỏng ngủ tiếp, đến khi tỉnh lại mới phát hiện bên cạnh đã không còn ai, vị trí trong lòng sớm đã không có người.
"Lộ Miểu?" Anh nhíu mày gọi tên cô, nhấc người đứng lên, không thấy cô đâu, cũng không nghe thấy hồi âm.
Anh nhíu chặt mày, mở cửa ra, tìm quanh khắp phòng nhưng vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc đâu.
Trong phòng cũng không có người.
Căn phòng tróng vắng, chăn mền được gấp chỉnh tề, không thấy vali đâu, kể cả quần áo treo trong tủ, một cảnh người không nhà trống.
Một nhóm lửa nhỏ nhen nhóm lên ở ngực.
Kiều Trạch chưa từng nghĩ, tối qua người vẫn còn dưới thân anh nức nở, sáng sớm liền không từ mà biệt rời khỏi anh.
Anh về phòng tìm điện thoại gọi cho cơ, không ngờ đến điện thoại cũng tắt, chạy trốn một cách dứt khoát.
Anh ném điện thoại lên bàn, ngồi xuống sô pha.
Lộ Bảo tung tăng chạy đến gần anh.
Anh nghiêm mặt, hất cằm về phía phòng Lộ Miểu: "Cô ấy đâu rồi?"
Lộ Bảo xoay người chạy đến bàn ăn, hai chân chó đặt lên trên bàn.
Kiều Trạch nhìn theo động tác nó, trông thấy trên bàn ăn có một tờ giấy được đè lại.
Anh rút ra.
Bên trên là những con chữ xiêu vẹo của Lộ Miểu: "Tôi đi công tác, công ty Thương Kỳ, với Tô Minh."
Câu chữ không có vẻ thận trọng thường ngày của cô, Kiều Trạch xem chừng khi ấy cô run tay, vội vàng viết.
Kiều Trạch thở hắt ra, đè nén nhúm lửa trong lòng, xoay người cầm điện thoại, nhắn tin cho cô: "Đọc được tin nhắn này thì gọi điện cho tôi."
Hai tiếng sau, Lộ Miểu xuống máy bay thì trông thấy tin nhắn và cuộc gọi nhỡ của anh.
Cô nắm chặt điện thoại xoắn xuýt với tin nhắn này cả một lúc lâu, cuối cùng vẫn không dám gọi điện cho anh.
Tô Minh đứng ngay cạnh cô, thấy cô nhìn chằm chằm vào điện thoại đến sững người, bèn nhìn cô một cái: "Sao thế?"
Lộ Miểu lắc đầu: "Không có gì, chỉ đọc tin thôi."
Cất điện thoại lại, ngẩng đầu nhìn xung quanh: "Bây giờ chúng ta đi đâu?"
"Về khách sạn trước đã." Tô Minh nói, cùng cô đi ra bãi xe taxi đợi sẵn bên ngoài, lên xe.
Tối qua gần như Lộ Miểu một đêm không ngủ, vừa nãy trên máy bay cũng chỉ chớp mắt được một lúc, vừa lên xe liền nhịn không được vào cửa kính gật gù.
Tô Mình thấy cô dọc đường toàn ngủ, không nhịn được hỏi: "Tối qua ngủ không ngon à?"
Lộ Miểu chần chừ rồi gật đầu.
Tô Mình cười: "Tổng giám đốc Kiều lợi hại thế ư?"
Hai má Lộ Miểu đỏ bừng, không biết anh ta đang cười nhạo mình hay có ý khác.
Cô với Tô Minh không tính là quen thuộc, chỉ là gặp mặt vài lần, trong mắt cô anh ta luôn là người đàn ông cứng nhức, gương mặt gầy nghiêm túc, điều này khiến cô không thể đoán ra anh ta đang nói đùa hay là gì.
"Cô với tổng giám đốc Kiều có quan hệ gì?" Khi cô đang cân nhắc về anh ta thì đột nhiên Tô Minh mở miệng.
Lộ Miểu cảm thấy câu hỏi của anh ta có chút kì quái.
"Cũng như tổng giám đốc Thương với chị Man vậy đó." Cô nói, cô còn nhớ lúc ở Macau, khi mọi người gặp mặt nhau thì có giới thiệu, anh ta là người của Thương Kỳ, hẳn sẽ biết.
Anh ta nghiêng đầu nhìn cô: "Một gã điếc, cô đi theo anh ta không cảm thấy vô nghĩa sao?"
"Không nghĩ đổi người ư?" Anh ta hỏi, rồi chỉ vào mình, "Ví dụ như tôi."
Từ đầu đến cuối gương mặt khi nói đều nghiêm túc, Lộ Miểu không đoán được lời này của anh ta có hàm ý đùa giỡn không.
Cô kéo khóe môi: "Giám đốc Tô đừng nói đùa nữa."
"Tôi nghiêm túc." Quả thật sắc mặt anh ta có vẻ nghiêm túc, "Là chê tôi không đẹp trai bằng anh ta? Hay là thấy tôi không đủ tiền?"
Khi nói, cơ thể đã nghiêng về phía cô, cánh tay chống lên cửa kính, gần như giam cô vào một góc.
Lộ Miểu thẳng người không cử động, chỉ có chút khó xử cười cười với anh ta: "Giám đốc Tô à, chị Man với tổng giám đốc Thương cũng biết quan hệ của tôi với tổng giám đốc Kiều, nếu tôi đi theo anh, bị tổng giám đốc Kiều biết được, anh ấy sẽ không vui, lúc đó làm ăn với bên tổng giám đốc Thương hay chị Man đều không tốt đâu."
Tô Minh: "Bây giờ chỉ có hai người chúng ta, cô không nói, tôi không nói, ai biết chứ?"
Lộ Miểu đẩy anh ta ra: "Anh ấy sẽ biết."
Tô Minh nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, đột nhiên lắc đầu nở nụ cười, buông cô ra, không quấy rối cô nữa, đến khách sạn thì một người một phòng riêng.
————
Kiều Trạch đợi đến tối cũng không đợi được điện thoại của Lộ Miểu, cũng không có tin nhắn.
Anh đang ở nhà Thẩm Ngộ, tối nay đến tìm anh ta có việc, di động cầm trong tay, đôi lúc không tự chủ cúi đầu nhìn một cái.
Kiều Thời ôm Tiểu Tiểu Kiều ngồi một bên, cô chưa từng trông thấy Kiều Trạch như thế bao giờ, nhịn không được chọc lên cánh tay anh: "Anh chờ điện thoại hả? Là Lộ Miểu?"
Kiều Trạch không trả lời cô, đặt điện thoại xuống, vừa đưa tay ôm lấy Tiểu Tiểu Kiều, vừa nói: "Sinh nhật cô nhóc này sắp đến rồi đúng không?"
Kiều Thời: "Đúng thế. Thẩm Ngộ còn thong thả chuẩn bị tiệc sinh nhật cho con bé đấy."
Kiều Trạch cúi đầu nhéo mặt cô bé: "Nha đầu, có muốn quà sinh nhật gì không? Cậu mua cho cháu."
Kiều Thời tiếp lời: "Muốn mợ."
Tiểu Tiểu Kiều lập tức bập bõm nói lại: "Muốn mợ."
Kiều Trạch liếc Kiều Thời một cái: "Cô ấy không bán."
Kiều Thời: "..."
Khóe mắt trông thấy điện thoại anh rung lên, bèn nhắc nhở: "Bạn gái nhỏ của anh gọi kìa."
Kiều Trạch vội cầm lấy điện thoại, nhưng chỉ là tin nhắn rác, không phải điện thoại của Lộ Miểu.
Anh đoán có lẽ cô sẽ không gọi cho anh, đầu gỗ có đâm cũng không nhúc nhích, huống gì bỏ mặc vào xó không quan tâm.
Anh cầm điện thoại đứng dậy, vừa đi ra ngoài ban công, vừa gọi điện cho Lộ Miểu.
Anh nói, giọng nặng trĩu, cơ thể cũng đè sát lên người cô, vùi cả người cô ở trên giường, anh nhìn cô chăm chú, như muốn nuốt lấy cô vào bụng, hai mắt đỏ đậm hung dữ...
Anh nguy hiểm và xa lạ như thế khiến Lộ Miểu hoảng hốt, bất kể là ánh mắt hay lời nói của anh, cũng đều khiến cô không khỏi hoảng sợ, đầu óc rối rắm, hoàn toàn không suy nghĩ được gì khác, chỉ theo bản năng dùng lưng chống lên ván giường, né tránh nguy hiểm.
Anh không để cô trốn, bàn tay luồn vào tóc mai cô, ngón tay hơi dùng sức, khiến cô hơi ngẩng đầu đối mắt với anh.
"Em thích tôi." Anh nói, giọng khàn khàn như có thì đó cản trở, "Lộ Miểu, em thích tôi. Đúng không?"
Như xác nhận, lại như thuyết phục cô, thuyết phục cô thừa nhận, cô thích anh.
Cô thấy mình khe khẽ gật đầu.
Bỗng chốc sau gáy bị siết chặt, một bóng đen bao trùm, miệng hơi mở ra lại bị phủ lên liên tục, gặm cắn, tiến sát, trong sự chiếm đoạt hoàn toàn lại có đó dịu dàng kiềm chế, dùng phương thức dày vò người ta một cách chậm rãi, mạnh mẽ chiếm lấy hơi thở và mềm mại của cô.
Cô hoàn toàn không phải là đối thủ của anh, ý thức bị cồn xâm chiếm vào lúc bị anh chiếm đoạt vỡ nát như núi băng, trong mơ màng, chỉ nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh chậm rãi hỏi bên tai cô: "Cho tôi, nhé?"
Cho... cho cái gì?
Cô mở to đôi mắt mông lùng ngây ngốc nhìn anh, trong lúc hỗn độn không có bất kì ý thức nào, nhưng cơn say lại chậm rãi ùa đến.
Anh khẽ hôn lên môi cô, giọng nặng đi mấy phần, lặp lại câu kia: "Lộ Miểu, tôi muốn em."
Cô cứ thế đáp "được", cũng không biết mình đang làm gì, tay giơ ra theo bản năng, vén áo sơ mi anh lên.
Bỗng anh không còn kiềm chế được nữa, cầm lấy tay cô đặt sau lưng, liên tục hôn cô, từ môi cô đi đến khóe miệng, bên cổ, xuống đồi ngực... Nụ hôn của anh liên tục rơi xuống, hoàn toàn mất không chế, cũng chẳng có quy tắc.
Chuyện giường chiếu với cô rất là xa lạ, chỉ bị động theo tiết tấu của anh, hoảng sợ, lại rùng mình, người đàn ông ở trước mặt thật lạ quá, anh trút bỏ vẻ lạnh lùng và nghiêm cẩn trước mọi người, trở nên nguy hiểm ngập tràn xâm chiếm, nhưng cũng có chỗ trầm ổn như anh thường này, cùng cách thức chủ đạo tuyệt đối, công thành đoạt đất trên người cô, khiến cô khóc cô hét, khi lùi về phía sau lại bị anh bóp lấy thắt lưng kéo lại, xoa lấy cô rồi hôn, động tác vừa nhanh vừa mạnh, từng giọt mồ hôi lớn từ trên trán lăn xuống, rơi xuống người cô, dung hòa với mồ hôi của cô.
Anh không kiềm chế nổi với cô mất khống chế, khiến hai người như trở thành con thú không biết thỏa mãn là đâu, quấn lấy nhau suốt đêm, cuồng điên một đêm, đến lúc trời hửng sáng mới mệt mỏi ngủ say.
Sáng hôm sau là Lộ Miểu tỉnh dậy trước, đầu đau nhức vì cơn say khiến cô bừng tỉnh, đầu như phình ra, có kim đâm vào.
Cô vừa mở mắt thì lập tức một làn da màu đồng cùng vân da rắn chắc tráng kiện đập vào mắt, một cánh tay dùng sức đang ôm chặt lấy cô, cô kinh hãi đến mức ngây ra tại chỗ.
Kiều Trạch bị động tĩnh của cô đánh thức, đôi mắt mở hờ nhìn cô, người vẫn còn mệt đến vô cùng, lẩm bẩm hỏi cô một câu: "Còn sớm mà dậy làm gì?"
Rồi lật người lại, kéo hơn nửa người cô từ sau lưng vào lòng, ôm cô ngủ tiếp.
Lộ Miểu sợ đến mức hoàn toàn không còn thấy buồn ngủ, tay chân cứng đờ, hai mắt mở to, không dám nhúc nhích.
Kiều Trạch đang mệt nhoài cảm nhận rõ cô cứng người, mí mắt khẽ hé mở một đường nhỏ, nhìn cô một cái: "Sao thế?"
"Không... không sao..." Đến giọng cô cũng trở nên cứng ngắc, "Tôi... tôi đi vệ sinh..."
Tay chân luống cuống lăn ra khỏi lòng ngực anh, cánh tay run lên, kéo tấm chăn mỏng cuộn chặt lấy mình, ngồi một đầu cả một lúc lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Hành hạ một đêm, Kiều Trạch đã sớm mệt đến mức không dậy nổi, chỉ lẩm bẩm dặn cô một câu "đừng để bị cảm" rồi lại ngủ tiếp.
Suýt nữa Lộ Miểu ngã lăn xuống giường.
Áo quần của anh và cô rải đầy trên nền, khắp nơi đều tản ra mùi vị của phóng túng.
Lộ Miểu chỉ thiếu nước không khóc, giơ đôi tay run rẩy ra, cẩn thận rút nội y từ trong quần của anh ra, ôm lấy chăn, bối rối rời khỏi phòng Kiều Trạch.
Lộ Bảo ở ngay phòng ngoài, đang mở to mắt tha thiết nhìn cô, thấy cô đi ra còn vui mừng sủa mấy tiếng, Lộ Miểu sợ đến mức "suỵt" với nó, cẩn thận nhón chân vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Cô cực kì không thoải mái, cả người đau nhức, nơi giữa hai chân đau nhức vô cùng, nửa thân trên là những dấu hôn xanh tím, không ngừng nhắc lấy, cô và anh đã phóng túng.
Lộ Miểu không dám cúi đầu nhìn, chuyện tối qua cô vẫn còn lờ mờ nhớ được chút, vừa nhắm mắt lại, trong đầu đầy cảnh anh hôn cô, điên cuồng ra vào trên người cô, nóng đến mức cô thậm chí không dám ở lâu trong phóng tắm.
Từ phòng tắm đi ra, Lộ Miểu thấy chai rượu trên bàn, cô nhớ lại việc cô uống rượu để tiếp thêm can đảm.
Cô cũng không biết lúc đó làm sao lại dại thế, không phải muốn tìm anh hỏi rõ sao, kết quả còn chưa hỏi gì, cô còn tìm anh nói một đống câu không rõ đầu rõ đuôi, rồi còn biến thành...
Lộ Miểu không dám nghĩ tiếp, đầu cô lại bắt đầu đau nữa rồi, vì say rượu nên chuyện tối qua cô không nhớ trọn vẹn lắm, chỉ nhớ cô đi gõ cửa, nói lung tung một hồi với anh, sau đó anh hôn cô, thô bạo đặt cô xuống giường...
Cả quá trình này có cảm giác, giống như là... cô quyến rũ Kiều Trạch vậy.
Cô nhớ lại dáng vẻ lúc anh tỉnh táo, trong lòng rất hoảng, hoàn toàn không biết lát nữa nên đối mặt với Kiều Trạch đã tỉnh lại thế nào.
Cô không biết anh sẽ nói cô thế nào, với tính cách cẩn thận của anh, liệu có trách cô không để tâm vào công việc, liệu có thể ghét cô hya không.
Trong đầu cô nhanh chóng xẹt qua những dáng vẻ có thể có của Kiều Trạch sau khi tỉnh lại, hời hợt, nghiêm mặt, áy náy, bình tĩnh... đủ loại, chỉ riêng không thể nào là dịu dàng được.
Cảm giác này giống như cô ngủ với Kiều Trạch, cho dù rõ ràng cô mới là người bị ngủ, nhưng cũng vì sự chủ động của cô, khiến cô mất trong lúc bất ngờ mất kiểm soát, trở thành tên đầu sỏ gây tội, nên rất có khả năng Kiều Trạch chỉ trích cô.
Theo cô thấy, tối qua chỉ là chuyện ngoài ý muốn, cô vì uống rượu mới dẫn đến điều ngoài ý muốn.
Nếu không phải trước đó cô uống rượu, căn bản cô không thể nào bướng bỉnh đòi đáp án từ anh, đầu óc sau khi uống rượu không thể nào so được với đại não tỉnh táo lúc này.
Lộ Miểu chán nản rất muốn biến mất tại chỗ, để khỏi gặp Kiều Trạch nữa.
Lúc quay về phòng thì chuông báo của điện thoại vang lên nhắc nhở cô, hôm nay cô phải đi công tác.
Cô suýt nữa muốn cám ơn Ngô Man Man với Tô Minh, họ đã cho cô một lí do quang minh chính đại biến mất, không cần phải đối mặt với Kiều Trạch tức giận hay thờ ơ sau khi dậy nưa.
Cô lén thu dọn hành lí, lén ra khỏi cửa, thậm chí không dám gọi điện hay nhắn tin cho Kiều Trạch, chỉ để lại cho anh một tờ giấy rồi rời đi.
————
Một tiếng sau khi cô đi, Kiều Trạch mới tỉnh lại.
Tối qua anh hoàn toàn mất khống chế, vừa nới lỏng lý trí, toàn bộ cảm xúc kìm nén hai ngày nay như trút hết ra, phát tiết tất cả lên người cô như trừng phạt. Anh như con thú không thể nào thỏa mãn nỗi, không ngừng muốn cô một lần lại một lần, không ngừng hành hạ khiến cô mệt nhoài, cũng vắt cạn thể lực của anh. Hồi sáng khi cô ngồi dậy thì anh có chút ấn tượng, nhưng thực sự quá mệt, người vẫn còn đó nên khá yên tâm, không nghĩ gì nhiều, thả lỏng ngủ tiếp, đến khi tỉnh lại mới phát hiện bên cạnh đã không còn ai, vị trí trong lòng sớm đã không có người.
"Lộ Miểu?" Anh nhíu mày gọi tên cô, nhấc người đứng lên, không thấy cô đâu, cũng không nghe thấy hồi âm.
Anh nhíu chặt mày, mở cửa ra, tìm quanh khắp phòng nhưng vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc đâu.
Trong phòng cũng không có người.
Căn phòng tróng vắng, chăn mền được gấp chỉnh tề, không thấy vali đâu, kể cả quần áo treo trong tủ, một cảnh người không nhà trống.
Một nhóm lửa nhỏ nhen nhóm lên ở ngực.
Kiều Trạch chưa từng nghĩ, tối qua người vẫn còn dưới thân anh nức nở, sáng sớm liền không từ mà biệt rời khỏi anh.
Anh về phòng tìm điện thoại gọi cho cơ, không ngờ đến điện thoại cũng tắt, chạy trốn một cách dứt khoát.
Anh ném điện thoại lên bàn, ngồi xuống sô pha.
Lộ Bảo tung tăng chạy đến gần anh.
Anh nghiêm mặt, hất cằm về phía phòng Lộ Miểu: "Cô ấy đâu rồi?"
Lộ Bảo xoay người chạy đến bàn ăn, hai chân chó đặt lên trên bàn.
Kiều Trạch nhìn theo động tác nó, trông thấy trên bàn ăn có một tờ giấy được đè lại.
Anh rút ra.
Bên trên là những con chữ xiêu vẹo của Lộ Miểu: "Tôi đi công tác, công ty Thương Kỳ, với Tô Minh."
Câu chữ không có vẻ thận trọng thường ngày của cô, Kiều Trạch xem chừng khi ấy cô run tay, vội vàng viết.
Kiều Trạch thở hắt ra, đè nén nhúm lửa trong lòng, xoay người cầm điện thoại, nhắn tin cho cô: "Đọc được tin nhắn này thì gọi điện cho tôi."
Hai tiếng sau, Lộ Miểu xuống máy bay thì trông thấy tin nhắn và cuộc gọi nhỡ của anh.
Cô nắm chặt điện thoại xoắn xuýt với tin nhắn này cả một lúc lâu, cuối cùng vẫn không dám gọi điện cho anh.
Tô Minh đứng ngay cạnh cô, thấy cô nhìn chằm chằm vào điện thoại đến sững người, bèn nhìn cô một cái: "Sao thế?"
Lộ Miểu lắc đầu: "Không có gì, chỉ đọc tin thôi."
Cất điện thoại lại, ngẩng đầu nhìn xung quanh: "Bây giờ chúng ta đi đâu?"
"Về khách sạn trước đã." Tô Minh nói, cùng cô đi ra bãi xe taxi đợi sẵn bên ngoài, lên xe.
Tối qua gần như Lộ Miểu một đêm không ngủ, vừa nãy trên máy bay cũng chỉ chớp mắt được một lúc, vừa lên xe liền nhịn không được vào cửa kính gật gù.
Tô Mình thấy cô dọc đường toàn ngủ, không nhịn được hỏi: "Tối qua ngủ không ngon à?"
Lộ Miểu chần chừ rồi gật đầu.
Tô Mình cười: "Tổng giám đốc Kiều lợi hại thế ư?"
Hai má Lộ Miểu đỏ bừng, không biết anh ta đang cười nhạo mình hay có ý khác.
Cô với Tô Minh không tính là quen thuộc, chỉ là gặp mặt vài lần, trong mắt cô anh ta luôn là người đàn ông cứng nhức, gương mặt gầy nghiêm túc, điều này khiến cô không thể đoán ra anh ta đang nói đùa hay là gì.
"Cô với tổng giám đốc Kiều có quan hệ gì?" Khi cô đang cân nhắc về anh ta thì đột nhiên Tô Minh mở miệng.
Lộ Miểu cảm thấy câu hỏi của anh ta có chút kì quái.
"Cũng như tổng giám đốc Thương với chị Man vậy đó." Cô nói, cô còn nhớ lúc ở Macau, khi mọi người gặp mặt nhau thì có giới thiệu, anh ta là người của Thương Kỳ, hẳn sẽ biết.
Anh ta nghiêng đầu nhìn cô: "Một gã điếc, cô đi theo anh ta không cảm thấy vô nghĩa sao?"
"Không nghĩ đổi người ư?" Anh ta hỏi, rồi chỉ vào mình, "Ví dụ như tôi."
Từ đầu đến cuối gương mặt khi nói đều nghiêm túc, Lộ Miểu không đoán được lời này của anh ta có hàm ý đùa giỡn không.
Cô kéo khóe môi: "Giám đốc Tô đừng nói đùa nữa."
"Tôi nghiêm túc." Quả thật sắc mặt anh ta có vẻ nghiêm túc, "Là chê tôi không đẹp trai bằng anh ta? Hay là thấy tôi không đủ tiền?"
Khi nói, cơ thể đã nghiêng về phía cô, cánh tay chống lên cửa kính, gần như giam cô vào một góc.
Lộ Miểu thẳng người không cử động, chỉ có chút khó xử cười cười với anh ta: "Giám đốc Tô à, chị Man với tổng giám đốc Thương cũng biết quan hệ của tôi với tổng giám đốc Kiều, nếu tôi đi theo anh, bị tổng giám đốc Kiều biết được, anh ấy sẽ không vui, lúc đó làm ăn với bên tổng giám đốc Thương hay chị Man đều không tốt đâu."
Tô Minh: "Bây giờ chỉ có hai người chúng ta, cô không nói, tôi không nói, ai biết chứ?"
Lộ Miểu đẩy anh ta ra: "Anh ấy sẽ biết."
Tô Minh nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, đột nhiên lắc đầu nở nụ cười, buông cô ra, không quấy rối cô nữa, đến khách sạn thì một người một phòng riêng.
————
Kiều Trạch đợi đến tối cũng không đợi được điện thoại của Lộ Miểu, cũng không có tin nhắn.
Anh đang ở nhà Thẩm Ngộ, tối nay đến tìm anh ta có việc, di động cầm trong tay, đôi lúc không tự chủ cúi đầu nhìn một cái.
Kiều Thời ôm Tiểu Tiểu Kiều ngồi một bên, cô chưa từng trông thấy Kiều Trạch như thế bao giờ, nhịn không được chọc lên cánh tay anh: "Anh chờ điện thoại hả? Là Lộ Miểu?"
Kiều Trạch không trả lời cô, đặt điện thoại xuống, vừa đưa tay ôm lấy Tiểu Tiểu Kiều, vừa nói: "Sinh nhật cô nhóc này sắp đến rồi đúng không?"
Kiều Thời: "Đúng thế. Thẩm Ngộ còn thong thả chuẩn bị tiệc sinh nhật cho con bé đấy."
Kiều Trạch cúi đầu nhéo mặt cô bé: "Nha đầu, có muốn quà sinh nhật gì không? Cậu mua cho cháu."
Kiều Thời tiếp lời: "Muốn mợ."
Tiểu Tiểu Kiều lập tức bập bõm nói lại: "Muốn mợ."
Kiều Trạch liếc Kiều Thời một cái: "Cô ấy không bán."
Kiều Thời: "..."
Khóe mắt trông thấy điện thoại anh rung lên, bèn nhắc nhở: "Bạn gái nhỏ của anh gọi kìa."
Kiều Trạch vội cầm lấy điện thoại, nhưng chỉ là tin nhắn rác, không phải điện thoại của Lộ Miểu.
Anh đoán có lẽ cô sẽ không gọi cho anh, đầu gỗ có đâm cũng không nhúc nhích, huống gì bỏ mặc vào xó không quan tâm.
Anh cầm điện thoại đứng dậy, vừa đi ra ngoài ban công, vừa gọi điện cho Lộ Miểu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.