Âm Thanh Của Em Là Thế Giới Của Anh
Chương 82
Thanh Phong Ngữ
02/11/2016
Kiều Trạch bị cơn giận của cô làm bật cười, nhéo lấy má cô, xoay người lại, đối mặt với cô.
Lộ Miểu vẫn đang phồng má, kéo cổ tay anh: "Nói nhanh nhanh tí đi."
Người nhìn quả thật không tức giận, cô cũng không cáu gắt với anh, mặc kệ những lời anh vừa nói, thái độ vừa nãy của anh đả kích người khác đến đâu, cô cũng chỉ đơn giản xem anh đang đóng kịch, hoàn toàn không nghĩ nhiều.
Dù anh thật sự có chút hai lòng với cô, có khi cô vẫn tình nguyện tin anh chỉ vì công việc.
Đúng là ngốc.
Kiều Trạch giơ tay ôm cô.
Lộ Miểu không hiểu vì sao anh lại ôm mình như thế, kéo cổ áo anh thúc giục: "Nói nhanh lên đi, rốt cuộc là thế nào?"
"Cũng chỉ là diễn kịch thôi." Kiều Trạch ôm cô ngồi xuống sô pha, để người ngồi yên trên đùi, không cho cô lộn xộn, "Hai hôm nay bọn tôi đánh vào nhà máy sản xuất ma túy của Thương Kỳ với Ngô Man Man. Cuộc gọi lúc nãy của Ngô Man Man, có thể số hàng tối nay chúng vận chuyển đã bị cảnh sát bắt giữ."
"..." Lộ Miểu ngạc nhiên quay đầu lại nhìn anh, sao cô chẳng hay biết điều gì.
"Điều anh muốn chính là em cứ giữ nguyên trạng thái không biết rõ chuyện như thế." Kiều Trạch nhìn cô, "Dù em diễn đạt đến đâu thì vẫn có thể lộ sơ hở, chỉ cần họ nhìn em quá ba phút, ánh mắt thần thái em đã không thể nào chân thật trăm phần trăm được. Đây không phải là chuyện nhỏ, Ngô Man Man không thể nào để em gạt như trước được."
"Với cả chuyện này căn bản cũng không cần đến lượt em ra mặt, nên em không cần phải biết rõ nội tình, ngược lại dễ khiến em trở thành mục tiêu hơn. Cái gì cũng không biết, mặc kệ tôi nói gì, làm gì, thậm chí mắng cái gì, em chỉ cần ở trạng thái rơi vào sương mù không hay biết gì là đủ rồi."
"Hồi tối trong phòng bao cố ý nói thế, chỉ là muốn mượn tranh chấp làm rõ ở Thương Kỳ với Ngô Man Man ba tin tức. Một, cả tối nay em đều bị chúng theo dõi chặt chẽ, Tô Minh có thể chứng minh, nên bất kể xảy ra chuyện gì, em không thể nào hiểu rõ được. Hai, anh rất để tâm đến chuyện Ngô Man Man đẩy em ra tiếp đạo diễn Giải kia, tôi cảm thấy mất mặt mũi, với bên ngoài sẽ biểu đạt vẻ bất mãn của tôi với Ngô Man Man một tay điều khiển chuyện này, với bên trong thì là để chỉnh em. Nói cách khác, em rất quan trọng với tôi, nhưng cái quan trọng này là dựa trên quan trọng thể diện, chỉ là không quan trọng đến mức tôi phải bảo vệ em."
"Đại khái với tình hình bây giờ của Thương Kỳ và Ngô Man Man chính là dựa vào kết hợp lợi ích. Xử lí như thế, sau này nhiếu ít Ngô Man Man sẽ để mặt đến thể diện của tôi, bớt sắp xếp cho em mấy vụ tiếp rượu khỉ gió kia, còn mặt khác, sẽ có mấy phần đồng cảm, thành ra cũng vơi bớt cảnh giác với em."
Đặc biệt khi anh nói những lời này, dáng vẻ lúc đó của cô là mù mịt sắp khóc, rất dễ dọa người.
Ngô Man Man không có người nào để tâm sự, nhưng gặp được người có cảnh ngộ tương tự, dù sao cũng sẽ có mấy phần động lòng, nhân viện bắt đầu nảy sinh thương hại.
Tính cảnh giác của con người rất dễ bị đánh mất khi đồng cảm và thương xót như thế này.
Cái Kiều Trạch muốn chính là Ngô Man Man vơi bớt cảnh giác với Lộ Miểu, cô ta càng nghiêng về cô nhiều trên phương diện tình cảm, thì lí trí cũng có khuynh hướng tin cô hơn.
"Tin thứ ba là gì?" Lộ Miểu nãy giờ chưa lên tiếng quay đầu hỏi anh.
Kiều Trạch không nói rõ: "Cái này không liên quan đến em, Chỉ là cho chúng ấn tượng như thế thôi, chuẩn bị khi cần đến."
"Thỉnh thoảng cứ sống mơ hồ đối với em mà nói cũng là chuyện tốt. Trong giai đoạn hiện tại em cứ giả ngốc thế đi, một lòng một dạ dựng mối quan hệ tốt với Ngô Man Man." Kiều Trạch giơ cổ tay nhìn đồng hồ, "Tôi đến cục một chuyến xem trước, em nghỉ ngơi sớm đi.”
Lộ Miểu theo bản năng đứng lên: "Em cũng đi."
Kiều Trạch đè cô ngồi xuống: "Lúc này em cứ yên ổn ở nhà đợi, đừng chạy lung tung."
Không cho cô đi theo, một mình đến cục.
Vừa lúc Thẩm Ngộ thẩm vấn phạm nhân xong đi ra.
"Tình hình sao rồi?" Kiều Trạch hỏi.
Thẩm Ngộ: "Bắt tại trận, người cũng đã giải về rồi, ngoại trừ tên cậu muốn bắt sống ra."
Kiều Trạch nhíu mày: "Cụ thể?"
"Chạy rồi, ăn một viên đạn mà vẫn để hắn ta trốn thoát được." Thẩm Ngộ đặt tài liệu thẩm vấn trong tay xuống, "Hắn ta quen thuộc địa hình bên đó, thân thủ cũng không tệ, lại đem theo bom khói, thừa dịp lộn xộn đã chạy trốn."
Rồi nhìn Kiều Trạch: "Sao thế, cậu quen hắn ta?"
Kiều Trạch chậm rãi lắc đầu: "Không rõ lắm."
Lại ngước mắt nhìn anh: "Tên là gì?"
"Bọn chúng gọi hắn ta là 'anh Siêu', bối cảnh thân phận tạm chưa rõ. Không ai có thể nói được rốt cuộc hắn ta là người ở đâu, tên là gì, cần phải làm một bước điều tra nữa."
Kiều Trạch gật đầu, không truy hỏi thêm.
Chuyện tối cùng ngày hôm ấy cảnh sát vây bắt liền được phát lên weibo chính thức, nhận được rất nhiều báo án từ người dân, nào là vị đạo diễn họ Giải nào ở tiểu khu nào đó tụ tập hít ma túy, cảnh sát dựa vào manh mối của người dân, điều tra theo đường dây này, vào lúc đang tiến hành giao dịch ma túy với con buôn thì truy bắt quy án, số con nghiện nhiều đến kinh khủng, cảnh sát đã tiến được một bước trong điều tra.
Đem toàn bộ tiêu điểm của vụ án này chuyển hướng sang vị đạo diễn họ Giải.
Hôm sau, Kiều Trạch cầm một tờ báo, sáng sớm đã đến công ty của Thương Kỳ, ngồi ở phòng khách đợi Thương Kỳ với Ngô Man Man.
Nửa tiếng sau cuối cùng Thương Kỳ và Ngô Man Man cũng xuất hiện, đi cùng còn có cả Tô Minh.
Thấy người đi vào, Kiều Trạch mỉm cười với bọn họ, ánh mắt dừng trên mặt Ngô Man Man: "Cô Ngô, số dư tài khoản khi nào thì thanh toán được đây?"
Thái độ của anh rất mập mờ, Ngô Man Man không lần ra được suy nghĩ của anh, chỉ cong khóe miệng cười cười: "Tổng giám đốc Kiều đấy à, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến đây thế?"
"Tôi sợ nếu mình không đến, thì số tiền đó sẽ không có cơ hội nhận được." Kiều Trạch ném tập báo lên bàn, "Cô Ngô, tối qua cô ấp úng không chịu nói, hẳn là chuyện này đúng không? Là sợ nói ra tôi lập tức tìm cô giục gửi tiền? Hay là nghĩ quỵt nợ chưa đủ?"
Nghiêng đầu đưa mắt đạo diễn Giải trên báo: "Tìm cái người thì thế không biết, bị cảnh sát theo dõi từ sớm mà mấy người cũng không hay biết? Nếu số hàng này vào tay chúng tôi thì đã xong xuôi cả rồi."
Rồi lại nhìn cô ta: "Cô Ngô này, nói thật, rốt cuộc là người của các cô miệng có kín không thế? Nếu đào sâu xuống tí nữa, vậy lần buôn bán này còn muốn làm nữa hay không?"
Thương Kỳ cười tiếp lời: "Tổng giám đốc Kiều cứ yên tâm đi, ai mà chẳng có lúc sẩy chân, đã nhiều năm thế rồi, trong ngoài bắt được bao nhiêu người, không phải tôi vẫn đứng vững như trước sao?"
Kiều Trạch cũng cười theo: "Có lời này của tổng giám đốc Thương, quản trị Thái của chúng tôi yên tâm rồi."
Rồi đổi sắc mặt: "Vậy tổng giám đốc Thương, khi nào thì trả thù lao đây?"
Thương Kỳ khó xử: "Tổng giám đốc Kiều à, anh xem tôi mới xảy ra chuyện, tin tức đang căng, tiền cứ chuyển qua chuyển lại rất dễ khiến cảnh sát theo dõi, xem ra cái này phải tạm hoãn lại đã."
Kiều Trạch trầm ngâm một lúc rồi gật đầu đồng ý, không dồn ép tiếp nữa, hôm nay anh đến đây chỉ vì muốn cướp cơ hội trước, ôn tồn điềm đạm hàn huyên một lúc rồi đi trước.
Thính giác của anh chưa khôi phục, tranh cãi với Thương Kỳ và Ngô Man Man hoàn toàn nhờ vào việc đọc khẩu hình, vừa rời khỏi môi trường phải mặt đối mặt thế này, thế giới xung quanh liền rơi vào tình trạng không tiếng động, nên khi đi ra khỏi thang máy thì anh không cảm nhận được tiếng bước chân đang đến gần, ra khỏi thang máy liền rẽ trái đi về phía cửa lớn, không ngờ đến ngã rẽ thì vấp phải một cô gái trẻ tuổi, cô ta lảo đảo suýt ngã, theo bản năng anh giơ tay ra đỡ, đến khi cô ta ngẩng đầu lên cám ớn thì trong nháy mắt khuôn mặt cứng đờ đi.
"Giang Hành?" Cô ta thất thanh kêu lên, giọng run run.
Đúng lúc Lộ Miểu vừa xuống lầu, Hoàng Giai Ngâm muốn đến, Ngô Man Man nhờ cô đi xuống đón người.
Cô vừa ra khỏi thang máy liền thấy hai người họ đứng đối mặt, cùng với sự mất kiềm chế trên mặt Hoàng Giai Ngâm.
Nhưng cô không nhìn thấy vẻ mặt của Kiều Trạch. Anh đưa lưng về phía cô.
"Chị Giai Ngâm." Lộ Miểu gọi cô ta một tiếng, đi về phía cô ta, đến bên cạnh thì lén nhìn Kiều Trạch một cái.
Kiều Trạch lạnh mặt, còn có vài phần phức tạp.
So ra thì Hoàng Giai Ngâm kích động hơn nhiều, người lập tức nắm chặt lấy cánh tay Kiều Trạch, dáng vẻ nhìn như sắp khóc đến nơi: "Anh chưa chết, quả nhiên anh chưa chết! Vì sao phải giấu em?"
Kiều Trạch mấp máy môi, gỡ cánh tay cô ta xuống, nhưng cô ta lại mất không chế, lập tức nhào vào lòng Kiều Trạch, ôm chặt lấy anh, khóc toáng lên, giường như vô cùng đau khổ.
Tình hình như thế khiến Lộ Miểu luống cuống, cô không biết nên xử lí thế nào, theo bản năng nhìn sang Kiều Trạch
Lộ Miểu vẫn đang phồng má, kéo cổ tay anh: "Nói nhanh nhanh tí đi."
Người nhìn quả thật không tức giận, cô cũng không cáu gắt với anh, mặc kệ những lời anh vừa nói, thái độ vừa nãy của anh đả kích người khác đến đâu, cô cũng chỉ đơn giản xem anh đang đóng kịch, hoàn toàn không nghĩ nhiều.
Dù anh thật sự có chút hai lòng với cô, có khi cô vẫn tình nguyện tin anh chỉ vì công việc.
Đúng là ngốc.
Kiều Trạch giơ tay ôm cô.
Lộ Miểu không hiểu vì sao anh lại ôm mình như thế, kéo cổ áo anh thúc giục: "Nói nhanh lên đi, rốt cuộc là thế nào?"
"Cũng chỉ là diễn kịch thôi." Kiều Trạch ôm cô ngồi xuống sô pha, để người ngồi yên trên đùi, không cho cô lộn xộn, "Hai hôm nay bọn tôi đánh vào nhà máy sản xuất ma túy của Thương Kỳ với Ngô Man Man. Cuộc gọi lúc nãy của Ngô Man Man, có thể số hàng tối nay chúng vận chuyển đã bị cảnh sát bắt giữ."
"..." Lộ Miểu ngạc nhiên quay đầu lại nhìn anh, sao cô chẳng hay biết điều gì.
"Điều anh muốn chính là em cứ giữ nguyên trạng thái không biết rõ chuyện như thế." Kiều Trạch nhìn cô, "Dù em diễn đạt đến đâu thì vẫn có thể lộ sơ hở, chỉ cần họ nhìn em quá ba phút, ánh mắt thần thái em đã không thể nào chân thật trăm phần trăm được. Đây không phải là chuyện nhỏ, Ngô Man Man không thể nào để em gạt như trước được."
"Với cả chuyện này căn bản cũng không cần đến lượt em ra mặt, nên em không cần phải biết rõ nội tình, ngược lại dễ khiến em trở thành mục tiêu hơn. Cái gì cũng không biết, mặc kệ tôi nói gì, làm gì, thậm chí mắng cái gì, em chỉ cần ở trạng thái rơi vào sương mù không hay biết gì là đủ rồi."
"Hồi tối trong phòng bao cố ý nói thế, chỉ là muốn mượn tranh chấp làm rõ ở Thương Kỳ với Ngô Man Man ba tin tức. Một, cả tối nay em đều bị chúng theo dõi chặt chẽ, Tô Minh có thể chứng minh, nên bất kể xảy ra chuyện gì, em không thể nào hiểu rõ được. Hai, anh rất để tâm đến chuyện Ngô Man Man đẩy em ra tiếp đạo diễn Giải kia, tôi cảm thấy mất mặt mũi, với bên ngoài sẽ biểu đạt vẻ bất mãn của tôi với Ngô Man Man một tay điều khiển chuyện này, với bên trong thì là để chỉnh em. Nói cách khác, em rất quan trọng với tôi, nhưng cái quan trọng này là dựa trên quan trọng thể diện, chỉ là không quan trọng đến mức tôi phải bảo vệ em."
"Đại khái với tình hình bây giờ của Thương Kỳ và Ngô Man Man chính là dựa vào kết hợp lợi ích. Xử lí như thế, sau này nhiếu ít Ngô Man Man sẽ để mặt đến thể diện của tôi, bớt sắp xếp cho em mấy vụ tiếp rượu khỉ gió kia, còn mặt khác, sẽ có mấy phần đồng cảm, thành ra cũng vơi bớt cảnh giác với em."
Đặc biệt khi anh nói những lời này, dáng vẻ lúc đó của cô là mù mịt sắp khóc, rất dễ dọa người.
Ngô Man Man không có người nào để tâm sự, nhưng gặp được người có cảnh ngộ tương tự, dù sao cũng sẽ có mấy phần động lòng, nhân viện bắt đầu nảy sinh thương hại.
Tính cảnh giác của con người rất dễ bị đánh mất khi đồng cảm và thương xót như thế này.
Cái Kiều Trạch muốn chính là Ngô Man Man vơi bớt cảnh giác với Lộ Miểu, cô ta càng nghiêng về cô nhiều trên phương diện tình cảm, thì lí trí cũng có khuynh hướng tin cô hơn.
"Tin thứ ba là gì?" Lộ Miểu nãy giờ chưa lên tiếng quay đầu hỏi anh.
Kiều Trạch không nói rõ: "Cái này không liên quan đến em, Chỉ là cho chúng ấn tượng như thế thôi, chuẩn bị khi cần đến."
"Thỉnh thoảng cứ sống mơ hồ đối với em mà nói cũng là chuyện tốt. Trong giai đoạn hiện tại em cứ giả ngốc thế đi, một lòng một dạ dựng mối quan hệ tốt với Ngô Man Man." Kiều Trạch giơ cổ tay nhìn đồng hồ, "Tôi đến cục một chuyến xem trước, em nghỉ ngơi sớm đi.”
Lộ Miểu theo bản năng đứng lên: "Em cũng đi."
Kiều Trạch đè cô ngồi xuống: "Lúc này em cứ yên ổn ở nhà đợi, đừng chạy lung tung."
Không cho cô đi theo, một mình đến cục.
Vừa lúc Thẩm Ngộ thẩm vấn phạm nhân xong đi ra.
"Tình hình sao rồi?" Kiều Trạch hỏi.
Thẩm Ngộ: "Bắt tại trận, người cũng đã giải về rồi, ngoại trừ tên cậu muốn bắt sống ra."
Kiều Trạch nhíu mày: "Cụ thể?"
"Chạy rồi, ăn một viên đạn mà vẫn để hắn ta trốn thoát được." Thẩm Ngộ đặt tài liệu thẩm vấn trong tay xuống, "Hắn ta quen thuộc địa hình bên đó, thân thủ cũng không tệ, lại đem theo bom khói, thừa dịp lộn xộn đã chạy trốn."
Rồi nhìn Kiều Trạch: "Sao thế, cậu quen hắn ta?"
Kiều Trạch chậm rãi lắc đầu: "Không rõ lắm."
Lại ngước mắt nhìn anh: "Tên là gì?"
"Bọn chúng gọi hắn ta là 'anh Siêu', bối cảnh thân phận tạm chưa rõ. Không ai có thể nói được rốt cuộc hắn ta là người ở đâu, tên là gì, cần phải làm một bước điều tra nữa."
Kiều Trạch gật đầu, không truy hỏi thêm.
Chuyện tối cùng ngày hôm ấy cảnh sát vây bắt liền được phát lên weibo chính thức, nhận được rất nhiều báo án từ người dân, nào là vị đạo diễn họ Giải nào ở tiểu khu nào đó tụ tập hít ma túy, cảnh sát dựa vào manh mối của người dân, điều tra theo đường dây này, vào lúc đang tiến hành giao dịch ma túy với con buôn thì truy bắt quy án, số con nghiện nhiều đến kinh khủng, cảnh sát đã tiến được một bước trong điều tra.
Đem toàn bộ tiêu điểm của vụ án này chuyển hướng sang vị đạo diễn họ Giải.
Hôm sau, Kiều Trạch cầm một tờ báo, sáng sớm đã đến công ty của Thương Kỳ, ngồi ở phòng khách đợi Thương Kỳ với Ngô Man Man.
Nửa tiếng sau cuối cùng Thương Kỳ và Ngô Man Man cũng xuất hiện, đi cùng còn có cả Tô Minh.
Thấy người đi vào, Kiều Trạch mỉm cười với bọn họ, ánh mắt dừng trên mặt Ngô Man Man: "Cô Ngô, số dư tài khoản khi nào thì thanh toán được đây?"
Thái độ của anh rất mập mờ, Ngô Man Man không lần ra được suy nghĩ của anh, chỉ cong khóe miệng cười cười: "Tổng giám đốc Kiều đấy à, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến đây thế?"
"Tôi sợ nếu mình không đến, thì số tiền đó sẽ không có cơ hội nhận được." Kiều Trạch ném tập báo lên bàn, "Cô Ngô, tối qua cô ấp úng không chịu nói, hẳn là chuyện này đúng không? Là sợ nói ra tôi lập tức tìm cô giục gửi tiền? Hay là nghĩ quỵt nợ chưa đủ?"
Nghiêng đầu đưa mắt đạo diễn Giải trên báo: "Tìm cái người thì thế không biết, bị cảnh sát theo dõi từ sớm mà mấy người cũng không hay biết? Nếu số hàng này vào tay chúng tôi thì đã xong xuôi cả rồi."
Rồi lại nhìn cô ta: "Cô Ngô này, nói thật, rốt cuộc là người của các cô miệng có kín không thế? Nếu đào sâu xuống tí nữa, vậy lần buôn bán này còn muốn làm nữa hay không?"
Thương Kỳ cười tiếp lời: "Tổng giám đốc Kiều cứ yên tâm đi, ai mà chẳng có lúc sẩy chân, đã nhiều năm thế rồi, trong ngoài bắt được bao nhiêu người, không phải tôi vẫn đứng vững như trước sao?"
Kiều Trạch cũng cười theo: "Có lời này của tổng giám đốc Thương, quản trị Thái của chúng tôi yên tâm rồi."
Rồi đổi sắc mặt: "Vậy tổng giám đốc Thương, khi nào thì trả thù lao đây?"
Thương Kỳ khó xử: "Tổng giám đốc Kiều à, anh xem tôi mới xảy ra chuyện, tin tức đang căng, tiền cứ chuyển qua chuyển lại rất dễ khiến cảnh sát theo dõi, xem ra cái này phải tạm hoãn lại đã."
Kiều Trạch trầm ngâm một lúc rồi gật đầu đồng ý, không dồn ép tiếp nữa, hôm nay anh đến đây chỉ vì muốn cướp cơ hội trước, ôn tồn điềm đạm hàn huyên một lúc rồi đi trước.
Thính giác của anh chưa khôi phục, tranh cãi với Thương Kỳ và Ngô Man Man hoàn toàn nhờ vào việc đọc khẩu hình, vừa rời khỏi môi trường phải mặt đối mặt thế này, thế giới xung quanh liền rơi vào tình trạng không tiếng động, nên khi đi ra khỏi thang máy thì anh không cảm nhận được tiếng bước chân đang đến gần, ra khỏi thang máy liền rẽ trái đi về phía cửa lớn, không ngờ đến ngã rẽ thì vấp phải một cô gái trẻ tuổi, cô ta lảo đảo suýt ngã, theo bản năng anh giơ tay ra đỡ, đến khi cô ta ngẩng đầu lên cám ớn thì trong nháy mắt khuôn mặt cứng đờ đi.
"Giang Hành?" Cô ta thất thanh kêu lên, giọng run run.
Đúng lúc Lộ Miểu vừa xuống lầu, Hoàng Giai Ngâm muốn đến, Ngô Man Man nhờ cô đi xuống đón người.
Cô vừa ra khỏi thang máy liền thấy hai người họ đứng đối mặt, cùng với sự mất kiềm chế trên mặt Hoàng Giai Ngâm.
Nhưng cô không nhìn thấy vẻ mặt của Kiều Trạch. Anh đưa lưng về phía cô.
"Chị Giai Ngâm." Lộ Miểu gọi cô ta một tiếng, đi về phía cô ta, đến bên cạnh thì lén nhìn Kiều Trạch một cái.
Kiều Trạch lạnh mặt, còn có vài phần phức tạp.
So ra thì Hoàng Giai Ngâm kích động hơn nhiều, người lập tức nắm chặt lấy cánh tay Kiều Trạch, dáng vẻ nhìn như sắp khóc đến nơi: "Anh chưa chết, quả nhiên anh chưa chết! Vì sao phải giấu em?"
Kiều Trạch mấp máy môi, gỡ cánh tay cô ta xuống, nhưng cô ta lại mất không chế, lập tức nhào vào lòng Kiều Trạch, ôm chặt lấy anh, khóc toáng lên, giường như vô cùng đau khổ.
Tình hình như thế khiến Lộ Miểu luống cuống, cô không biết nên xử lí thế nào, theo bản năng nhìn sang Kiều Trạch
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.