Âm Thanh Của Em Là Thế Giới Của Anh
Chương 86
Thanh Phong Ngữ
06/11/2016
Đã mấy ngày rồi Lộ Bảo chưa gặp lại Kiều Trạch Lộ Miểu,
nên lúc trông thấy hai người rất niềm nở, đặc biệt là Lộ Miểu, gần như
bổ nhào lên người cô "oẳng oẳng" mấy tiếng, nhìn thực ai oán.
Mấy ngày nó ở nhà Tiểu Tiểu Kiều không ít lần bị cô nhóc hành hạ. Thường này cô bé thích theo sau Thẩm ngộ xem những chương trình phim ảnh đề tài hành trình quân đội, hơn nữa còn thấy hứng thú với huấn luyện quân sự trong chương trình, nhưng cô bé tuổi nhỏ không tìm được chúng bạn để luyện tập cùng, mà gần đây cô bé lại như tìm được sở thích ở trên người Lộ Bảo, ngày ngày trời vừa tờ mờ sáng đã bò xuống giường tìm Lộ Bảo, chống má ngồi xổm trước mặt nó, điều khiển nó "nghiêm", "rẽ trái", "lùi về sau", "nghỉ", "đi đều bước", ngày qua ngày cứ thế, làm không biết mệt.
Anh muốn đón Lộ Bảo đi, cô nhóc liền ủ lũ, im lặng về phòng vớ mấy bộ quần áo, nhét tất cả vào cặp sách, đeo trên lưng nói muốn về nhà với cậu, huỳnh huỵch chạy theo sau chen lên xe Kiều Trạch, theo Kiều Trạch Lộ Miểu về nhà.
Thẩm Ngộ và Kiều Thời không thể không đi đến.
Bên kia cô nhóc khó chịu muốn khóc, bên này Lộ Bảo lại như được giải phóng. Giơ hai chân lên liên tục vuốt lấy lòng Lộ Miểu, Tiểu Tiểu Kiều cũng chạy đến, kiễng chân nắm lấy chân Lộ Bảo.
Lộ Miểu thấy Tiểu Tiểu Kiều rất thích Lộ Bảo, bèn muốn để Lộ Bảo ở lại chơi với cô bé, nhưng Kiều Trạch và Thẩm Ngộ không đồng ý.
Kiều Trạch thấy tính cảnh giác của Lộ Miểu chưa đủ, có Lộ Bảo giúp cô trông nhà thì anh sẽ yên tâm hơn. Thẩm Ngộ thì lo cho an toàn của Tiểu Tiểu Kiều, dẫu gì cô bé vẫn còn nhỏ, thường lén chuồn đi chơi với Lộ Bảo, mà Lộ Bảo dù hiểu chuyện đến đâu vẫn không giống người, lúc chơi sẽ chẳng biết nặng nhẹ, anh lo Lộ Bảo không cẩn thận sẽ làm bị thương Tiểu Tiểu Kiều. Huống hồ Lộ Bảo vốn là chó nghiệp vụ giải ngũ, cũng không thể để Tiểu Tiểu Kiều giữ lại làm thú cưng mà chơi được.
Mới đầu Tiểu Tiểu Kiều thấy Thẩm ngộ Kiều Trạch không đồng ý thì có chút tủi thân, chu cái miệng nhỏ nhắn lên, kéo tay Lộ Miểu, không vui vẻ gì. Nhưng cũng may vì nhỏ tuổi nên chóng quên, bị Kiều Thời gạt mấy câu là tâm tư đã để sang nơi khác, cũng không còn khóc nữa, tung tăng chạy đến giúp Lộ Miểu dọn phòng, sớm đã quên chuyện Lộ Bảo.
"Sao đột nhiên lại để Lộ Miểu dọn đi thế?" Nhìn Lộ Miểu ngồi chơi với Tiểu Tiểu Kiều, bỗng Kiều Thời quay đầu lại nhìn Kiều Trạch, hỏi.
"Hai người ở cùng nhau, mục tiêu quá lớn." Tầm mắt Kiều Trạch dừng trên người Lộ Miểu, "Dạo này tình hình không quá rõ ràng, gần gũi với cô ấy quá, dễ hại cô ấy."
Rồi lại quay đầu nhìn Thẩm Ngộ: "Gần đây Ngô Man Man với Thương Kỳ sắp xếp một vụ giao dịch ở hội sở Vị Mã Hà. Anh nghi đây chỉ là cái bẫy, với tính cẩn thận của Thương Kỳ Ngô Man Man, chuyện nhà máy và giao dịch mới vừa xảy ra sự cố, người còn chưa rửa sạch sẽ mà đã bắt đầu gây án ngược, hoặc là quá ngu hoặc là quá phách lối, điều này hiển nhiên không phù hợp với tác phong làm việc của chúng."
"Nếu nhận được báo án tương tự, cũng đừng dễ dàng điều động người."
Thẩm Ngộ gật đầu: "Tôi sẽ coi chừng."
Thấy thời gian cũng không còn sớm, gọi Tiểu Tiểu một tiếng, để cô bé đi về.
Tiểu Tiểu Kiều "ạ" một tiếng, có chút không nỡ xa Lộ Miểu, tha thiết nhìn cô: "Chị ơi, bao giờ chị rảnh nhất định phải dẫn Lộ Bảo đến nhà em chơi nhé."
Kiều Trạch sửa lại cho cô bé: "Gọi là mợ."
Kiều Thời: "..."
Mặt Lộ Miểu đỏ bừng.
Kiều Thời phản ứng rất nhanh, quay đầu nhìn Kiều Trạch: "Anh này, không lấy giấy kết hôn, cũng không cho chị dâu một hôn lễ, anh nghĩ gì thế?"
Kiều Trạch: "Vấn đề sớm muộn thôi."
Tiểu Tiểu Kiều không hiểu lời trêu chọc của người lớn, xoắn xuýt kêu một tiếng "mợ", rồi chu cái miệng nhỏ nhắn lên: "Nhưng mợ nghe già quá..."
Kiều Thời ngẩng đầu nhìn Kiều Trạch: "Ai bảo cậu con già làm gì."
Kiều Trạch không đáp lại cô ấy, ngồi xuống trước mặt Tiểu Tiểu Kiều, véo nhẹ vào đôi má của cô bé: "Sau này phải gọi là mợ, biết chưa?"
Tiểu Tiểu Kiều "ạ" một tiếng, giọng trong trẻo gọi Lộ Miểu một tiếng "mợ", khiến Lộ Miểu lúng túng, đáp không được mà không đáp lại không xong.
Kiều Trạch rất hài lòng, vuốt đầu Tiểu Tiểu Kiều: "Ngoan lắm."
Còn tự mình cởi cặp sách nhỏ trên lưng cô bé xuống, bên trong nhét đầy mấy bộ áo quần của cô bé, khiến cặp sách phình to lên.
Lộ Miểu nhớ lại lúc chiều cô bé còn chu miệng nói muốn theo chân họ về nhà, dáng vẻ tung tăng chạy đi dọn hành lí đó đáng yêu đến mức khiến người ta muốn ôm vào lòng mà hôn tới tấp.
"Sau này chúng ta cũng sinh một đứa nhé?" Bước ra khỏi nhà Tiểu Tiểu Kiều, đột nhiên Kiều Trạch ôm lấy Lộ Miểu, cúi đầu nói bên tai cô.
Lộ Miểu lúng túng, đẩy anh ta.
Cô chưa từng nghĩ đến chuyện sinh con, hiện tại cô với Kiều Trạch đều thân mang nhiệm vụ, không phải lúc để cô mang thai.
Tuy hai người sống chung với nhau, nhưng trừ lần đầu tiên không khống chế được ra, lần nào Kiều Trạch cũng đều dùng biện pháp an toàn, sau lần đó cô cũng uống thuốc.
Kiều Trạch là người lí trí hơn so với cô, bên nào nặng bên nào nhẹ anh đều rõ ràng hơn cô, cũng không tiếp tục đề tài này nữa, chỉ hôn cô rồi trở về ngay trong đêm đó.
Ngày hôm sau nên đi làm vẫn phải đi làm, nên xã giao vẫn phải xã giao.
Vụ giao dịch ma túy Thương Kỳ và Ngô Man Man sắp đặt ngay trong tối cùng ngày, ở hội sở Vị Mã Hà.
Dù ngày hôm đó Lộ Miểu bị mời ra ngoài, nhưng sau lại Kiều Trạch có nói chuyện này với cô để cô biết trước, nhưng đừng nghĩ nhiều cũng đừng hành động gì, thế nên sáng sớm đến công ty, Lộ Miểu nên bận việc gì thì làm việc đó, nên tám chuyện với đồng nghiệp thì cứ tám, giống bình thường, đến tối tăng ca cũng như thường lệ.
Tối đó Kiều Trạch cũng được Thương Kỳ hẹn bàn chuyện làm ăn, hẹn ở căn biệt thự nghỉ ngơi trên núi của anh ta, có cả mấy người bạn của anh ta nữa, Tô Minh cũng đã ở đấy, vừa đánh bài vừa bàn chuyện buôn ma túy.
Vẫn là trao đổi chuyện giao dịch tối đó, cùng với tình hình cung cấp hàng về sau của bên Sách Phi.
Tín hiệu trên núi không tốt lắm, lúc thông lúc đứt, điều này khiến Kiều Trạch cảm thấy bất ổn, rõ ràng trong biệt thự có cài máy chặn tín hiệu, nói là bàn chuyện làm ăn, thật ra chỉ là tạm thời cách ly anh với bên ngoài mà thôi, điều này càng chứng thực suy đoán của Kiều Trạch, cũng như kế hoạch sớm đã định ra, án binh bất động, anh ở đằng này bàn chuyện với Thương Kỳ.
Thảm Ngộ nhớ lại nhắc nhở của Kiều Trạch, nhưng hành động nằm vùng của cả anh và Lộ Miểu thuộc dạng giữ bí mật, không lộ diện được, chỉ đặc biệt dặn dò bên dưới, nếu mấy hôm nay có bất cứ tin tức cử báo hay báo nguy nào nhất định phải báo lại cho anh mới được hành động, sợ bên dưới có người sốt ruột muốn bắt nghi phạm mà mạo hiểm xuất đồn. nhưng để tránh có sai lầm gì, Thẩm Ngộ để Thẩm Kiều đi đến hội sở Vị Mã Hà thầm quan sát.
Tất cả đều gió êm biển lặng, không có đường dây báo án, cũng không có tin báo nguy nào liên quan, Thẩm Ngộ đang định thở phào một hơi, không ngờ gần đến 0 giờ thì Thẩm Kiều lại vội vàng gọi điện đến.
"Anh Năm, không phải nói không được điều động người sao? Sao cảnh sát lại đến? Bây giờ hiện trường rất hỗn loạn."
"..." Thẩm Ngộ lập tức che microphone, xoay người nhìn những người trong phòng, "Ai điều động?"
Một đám đưa mắt nhìn nhau, bất minh sở dĩ.
Tim Thẩm Ngộ rơi xuống, Kiều Trạch đã sắp xếp đủ khả năng nghĩ đến, lại tính sai một điểm, có người giả điều động.
Kẻ đằng sau đúng là quyết tâm muốn đẩy anh hoặc Lộ Miểu vào chỗ chết.
"Vậy cũng có thể không phải là cảnh sát." Thẩm Ngộ nhanh chóng bình tĩnh lại, dặn dò cậu ta, "Nghĩ cách chụp lại tình hình ở hiện trường, nhất là những kẻ mặc đồng phục đó, nhất định phải chụp được mặt."
Cúp máy cậu ta xong liền gọi cho Kiều Trạch, không ngờ điện thoại anh lại mất tín hiệu, không gọi được.
Mấy ngày nó ở nhà Tiểu Tiểu Kiều không ít lần bị cô nhóc hành hạ. Thường này cô bé thích theo sau Thẩm ngộ xem những chương trình phim ảnh đề tài hành trình quân đội, hơn nữa còn thấy hứng thú với huấn luyện quân sự trong chương trình, nhưng cô bé tuổi nhỏ không tìm được chúng bạn để luyện tập cùng, mà gần đây cô bé lại như tìm được sở thích ở trên người Lộ Bảo, ngày ngày trời vừa tờ mờ sáng đã bò xuống giường tìm Lộ Bảo, chống má ngồi xổm trước mặt nó, điều khiển nó "nghiêm", "rẽ trái", "lùi về sau", "nghỉ", "đi đều bước", ngày qua ngày cứ thế, làm không biết mệt.
Anh muốn đón Lộ Bảo đi, cô nhóc liền ủ lũ, im lặng về phòng vớ mấy bộ quần áo, nhét tất cả vào cặp sách, đeo trên lưng nói muốn về nhà với cậu, huỳnh huỵch chạy theo sau chen lên xe Kiều Trạch, theo Kiều Trạch Lộ Miểu về nhà.
Thẩm Ngộ và Kiều Thời không thể không đi đến.
Bên kia cô nhóc khó chịu muốn khóc, bên này Lộ Bảo lại như được giải phóng. Giơ hai chân lên liên tục vuốt lấy lòng Lộ Miểu, Tiểu Tiểu Kiều cũng chạy đến, kiễng chân nắm lấy chân Lộ Bảo.
Lộ Miểu thấy Tiểu Tiểu Kiều rất thích Lộ Bảo, bèn muốn để Lộ Bảo ở lại chơi với cô bé, nhưng Kiều Trạch và Thẩm Ngộ không đồng ý.
Kiều Trạch thấy tính cảnh giác của Lộ Miểu chưa đủ, có Lộ Bảo giúp cô trông nhà thì anh sẽ yên tâm hơn. Thẩm Ngộ thì lo cho an toàn của Tiểu Tiểu Kiều, dẫu gì cô bé vẫn còn nhỏ, thường lén chuồn đi chơi với Lộ Bảo, mà Lộ Bảo dù hiểu chuyện đến đâu vẫn không giống người, lúc chơi sẽ chẳng biết nặng nhẹ, anh lo Lộ Bảo không cẩn thận sẽ làm bị thương Tiểu Tiểu Kiều. Huống hồ Lộ Bảo vốn là chó nghiệp vụ giải ngũ, cũng không thể để Tiểu Tiểu Kiều giữ lại làm thú cưng mà chơi được.
Mới đầu Tiểu Tiểu Kiều thấy Thẩm ngộ Kiều Trạch không đồng ý thì có chút tủi thân, chu cái miệng nhỏ nhắn lên, kéo tay Lộ Miểu, không vui vẻ gì. Nhưng cũng may vì nhỏ tuổi nên chóng quên, bị Kiều Thời gạt mấy câu là tâm tư đã để sang nơi khác, cũng không còn khóc nữa, tung tăng chạy đến giúp Lộ Miểu dọn phòng, sớm đã quên chuyện Lộ Bảo.
"Sao đột nhiên lại để Lộ Miểu dọn đi thế?" Nhìn Lộ Miểu ngồi chơi với Tiểu Tiểu Kiều, bỗng Kiều Thời quay đầu lại nhìn Kiều Trạch, hỏi.
"Hai người ở cùng nhau, mục tiêu quá lớn." Tầm mắt Kiều Trạch dừng trên người Lộ Miểu, "Dạo này tình hình không quá rõ ràng, gần gũi với cô ấy quá, dễ hại cô ấy."
Rồi lại quay đầu nhìn Thẩm Ngộ: "Gần đây Ngô Man Man với Thương Kỳ sắp xếp một vụ giao dịch ở hội sở Vị Mã Hà. Anh nghi đây chỉ là cái bẫy, với tính cẩn thận của Thương Kỳ Ngô Man Man, chuyện nhà máy và giao dịch mới vừa xảy ra sự cố, người còn chưa rửa sạch sẽ mà đã bắt đầu gây án ngược, hoặc là quá ngu hoặc là quá phách lối, điều này hiển nhiên không phù hợp với tác phong làm việc của chúng."
"Nếu nhận được báo án tương tự, cũng đừng dễ dàng điều động người."
Thẩm Ngộ gật đầu: "Tôi sẽ coi chừng."
Thấy thời gian cũng không còn sớm, gọi Tiểu Tiểu một tiếng, để cô bé đi về.
Tiểu Tiểu Kiều "ạ" một tiếng, có chút không nỡ xa Lộ Miểu, tha thiết nhìn cô: "Chị ơi, bao giờ chị rảnh nhất định phải dẫn Lộ Bảo đến nhà em chơi nhé."
Kiều Trạch sửa lại cho cô bé: "Gọi là mợ."
Kiều Thời: "..."
Mặt Lộ Miểu đỏ bừng.
Kiều Thời phản ứng rất nhanh, quay đầu nhìn Kiều Trạch: "Anh này, không lấy giấy kết hôn, cũng không cho chị dâu một hôn lễ, anh nghĩ gì thế?"
Kiều Trạch: "Vấn đề sớm muộn thôi."
Tiểu Tiểu Kiều không hiểu lời trêu chọc của người lớn, xoắn xuýt kêu một tiếng "mợ", rồi chu cái miệng nhỏ nhắn lên: "Nhưng mợ nghe già quá..."
Kiều Thời ngẩng đầu nhìn Kiều Trạch: "Ai bảo cậu con già làm gì."
Kiều Trạch không đáp lại cô ấy, ngồi xuống trước mặt Tiểu Tiểu Kiều, véo nhẹ vào đôi má của cô bé: "Sau này phải gọi là mợ, biết chưa?"
Tiểu Tiểu Kiều "ạ" một tiếng, giọng trong trẻo gọi Lộ Miểu một tiếng "mợ", khiến Lộ Miểu lúng túng, đáp không được mà không đáp lại không xong.
Kiều Trạch rất hài lòng, vuốt đầu Tiểu Tiểu Kiều: "Ngoan lắm."
Còn tự mình cởi cặp sách nhỏ trên lưng cô bé xuống, bên trong nhét đầy mấy bộ áo quần của cô bé, khiến cặp sách phình to lên.
Lộ Miểu nhớ lại lúc chiều cô bé còn chu miệng nói muốn theo chân họ về nhà, dáng vẻ tung tăng chạy đi dọn hành lí đó đáng yêu đến mức khiến người ta muốn ôm vào lòng mà hôn tới tấp.
"Sau này chúng ta cũng sinh một đứa nhé?" Bước ra khỏi nhà Tiểu Tiểu Kiều, đột nhiên Kiều Trạch ôm lấy Lộ Miểu, cúi đầu nói bên tai cô.
Lộ Miểu lúng túng, đẩy anh ta.
Cô chưa từng nghĩ đến chuyện sinh con, hiện tại cô với Kiều Trạch đều thân mang nhiệm vụ, không phải lúc để cô mang thai.
Tuy hai người sống chung với nhau, nhưng trừ lần đầu tiên không khống chế được ra, lần nào Kiều Trạch cũng đều dùng biện pháp an toàn, sau lần đó cô cũng uống thuốc.
Kiều Trạch là người lí trí hơn so với cô, bên nào nặng bên nào nhẹ anh đều rõ ràng hơn cô, cũng không tiếp tục đề tài này nữa, chỉ hôn cô rồi trở về ngay trong đêm đó.
Ngày hôm sau nên đi làm vẫn phải đi làm, nên xã giao vẫn phải xã giao.
Vụ giao dịch ma túy Thương Kỳ và Ngô Man Man sắp đặt ngay trong tối cùng ngày, ở hội sở Vị Mã Hà.
Dù ngày hôm đó Lộ Miểu bị mời ra ngoài, nhưng sau lại Kiều Trạch có nói chuyện này với cô để cô biết trước, nhưng đừng nghĩ nhiều cũng đừng hành động gì, thế nên sáng sớm đến công ty, Lộ Miểu nên bận việc gì thì làm việc đó, nên tám chuyện với đồng nghiệp thì cứ tám, giống bình thường, đến tối tăng ca cũng như thường lệ.
Tối đó Kiều Trạch cũng được Thương Kỳ hẹn bàn chuyện làm ăn, hẹn ở căn biệt thự nghỉ ngơi trên núi của anh ta, có cả mấy người bạn của anh ta nữa, Tô Minh cũng đã ở đấy, vừa đánh bài vừa bàn chuyện buôn ma túy.
Vẫn là trao đổi chuyện giao dịch tối đó, cùng với tình hình cung cấp hàng về sau của bên Sách Phi.
Tín hiệu trên núi không tốt lắm, lúc thông lúc đứt, điều này khiến Kiều Trạch cảm thấy bất ổn, rõ ràng trong biệt thự có cài máy chặn tín hiệu, nói là bàn chuyện làm ăn, thật ra chỉ là tạm thời cách ly anh với bên ngoài mà thôi, điều này càng chứng thực suy đoán của Kiều Trạch, cũng như kế hoạch sớm đã định ra, án binh bất động, anh ở đằng này bàn chuyện với Thương Kỳ.
Thảm Ngộ nhớ lại nhắc nhở của Kiều Trạch, nhưng hành động nằm vùng của cả anh và Lộ Miểu thuộc dạng giữ bí mật, không lộ diện được, chỉ đặc biệt dặn dò bên dưới, nếu mấy hôm nay có bất cứ tin tức cử báo hay báo nguy nào nhất định phải báo lại cho anh mới được hành động, sợ bên dưới có người sốt ruột muốn bắt nghi phạm mà mạo hiểm xuất đồn. nhưng để tránh có sai lầm gì, Thẩm Ngộ để Thẩm Kiều đi đến hội sở Vị Mã Hà thầm quan sát.
Tất cả đều gió êm biển lặng, không có đường dây báo án, cũng không có tin báo nguy nào liên quan, Thẩm Ngộ đang định thở phào một hơi, không ngờ gần đến 0 giờ thì Thẩm Kiều lại vội vàng gọi điện đến.
"Anh Năm, không phải nói không được điều động người sao? Sao cảnh sát lại đến? Bây giờ hiện trường rất hỗn loạn."
"..." Thẩm Ngộ lập tức che microphone, xoay người nhìn những người trong phòng, "Ai điều động?"
Một đám đưa mắt nhìn nhau, bất minh sở dĩ.
Tim Thẩm Ngộ rơi xuống, Kiều Trạch đã sắp xếp đủ khả năng nghĩ đến, lại tính sai một điểm, có người giả điều động.
Kẻ đằng sau đúng là quyết tâm muốn đẩy anh hoặc Lộ Miểu vào chỗ chết.
"Vậy cũng có thể không phải là cảnh sát." Thẩm Ngộ nhanh chóng bình tĩnh lại, dặn dò cậu ta, "Nghĩ cách chụp lại tình hình ở hiện trường, nhất là những kẻ mặc đồng phục đó, nhất định phải chụp được mặt."
Cúp máy cậu ta xong liền gọi cho Kiều Trạch, không ngờ điện thoại anh lại mất tín hiệu, không gọi được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.