Chương 6
NGỌC JENNY
19/03/2015
LO LẮNG
Lery đi tìm khắp nơi, khắp các cánh rừng nhưng không tìm thấy một dấu vết nào của Frenka ngay cả những manh mối nhỏ tí cũng không tìm thấy. Trời đã tối, từng đợt gió lạnh đang thổi làm cho cả người trai tráng như cậu đây cũng phải run lên thì cái thân hình bé nhỏ của Frenka làm sao chịu nổi đây. Quả thật lòng cậu đang rất lo lắng, như lửa đốt, chết tiệt là cảm giác gì thế này. Cậu tự đấm vào đầu mình
_Con nhỏ này, biến đi đâu rồi ? - Cậu nói bực dọc vì lòng cậu nó làm cậu khó chịu cả trái tim của cậu...nó cũng đập nhanh vì lo lắng.
Nụ cười tỏa nắng của nó hiện lên trước mặt cậu. Đúng rồi, phải dùng thuật khôi phục. Lery đọc lẩm nhẩm trong đầu một câu thần chú thì trước mặt cậu là quang cảnh lúc sáng. Cậu lại bay vòng vòng và...cậu mở to mắt hơn khi ở đằng xa kia...xuất hiện những ngọn khói...
Lery liền bay gần lại, cậu đã nhìn thấy Frenka, người cô toàn máu và vết thương. Cô có vẻ không trụ được nữa rồi, từ chân tóc cô xuất hiện những sợ tóc màu cam chói lóa, đôi cánh màu đỏ kiêu hãnh đã bị dập, tơi tả và nó đang thu vào. Dấu hiệu này cho thấy cô sắp trở lại hình hải bình thường. Lery chứng kiến mà không khỏi ngạc nhiên, lòng cậu thắt lại, con nhỏ ngốc tại sao lại dùng hết sức lực cơ chứ và điều đáng đau lòng hơn khi cô một mình hạ tướng của Madesa...
Và ngay khi cái bọn tộc Madesa bị thiêu rụi hết, Frenka cũng mất sức lực mà rơi xuống luôn. Tuy nhiên, cây kiếm vẫn được cô giữ chặt trong tay mình, miệng cô lẩm nhẩm cái gì đấy...
_Không...- Lery lao xuống, phép khôi phục kết thúc. Trả lại vẻ bình yên của khung cảnh nơi đây.
Cậu lao xuống theo chỗ của Frenka lúc nãy. Cậu lao nhanh đến mức mà những cây quanh đấy phải lay mạnh bởi sức gió cậu tạo ra. Cậu hạ cánh xuống và thu nó vào để dễ dàng cho việc đi lại, cậu nhìn xung quanh nhưng không thấy gì. Cậu lại lẩm nhẩm một câu thần chú, ngay lập tức xung quanh cậu phát ra ảnh sáng, nó giúp cậu dễ dàng hơn trong việc tìm kiếm
_Frenka, em ở đâu? - Cậu hét lớn.
Ban đêm trong rừng rất nguy hiểm, đầy thú dữ, sương lạnh. Nó sẽ giết chết cái sức lực tí tẹo còn lại của em. Em phải đợi tôi đến biết không hả? Em phải đợi tôi - Lery nghĩ
Anh tiếp tục tìm kiếm
Tưởng chừng vô vọng khi Lery đã đi khắp cánh rừng mà không tìm thấy Frenka đâu cả. Lòng cậu lại được dịp rối bời, cậu vò đầu
_Frenka...Frenka...Frenka à? Em đang ở đâu? - Lery gào lên trong đêm tối.
Cậu đau lòng quá, trái tim cậu như muốn ngừng đập khi nghĩ đến Frenka, khi mà cậu đã tìm kiếm cả buổi tối mà không thấy một dấu vết nào cả. Cậu ngồi bệt xuống một gốc cây, cậu bây giờ không thiết đến an nguy của tộc Flynn nữa, cậu chỉ cần ngay lúc này Frenka còn sống và có thể cười. Cậu nhớ đến nụ cười của cô ấy, nó làm cậu sững lại mấy giây bởi nụ cười ấy rất đặc biệt, nó mang cả buồn lẫn vui. Lần đầu tiên cậu biết trái tim lỗi nhịp là gì và cũng là lần đầu tiên cậu cảm thấy lo lắng cho một ai đó.
Ngau lúc tuyệt vọng nhất thì vang vọng cả cánh rừng, một tiếng kêu của một con thú nào đấy và nó đang có chiều hướng lao về phía cậu. Cậu vội vã tung cánh ra và bay lên không trung, lên được một đoạn thì cậu đụng phải một thứ gì đấy mềm mềm. Theo bản năng, cậu lùi lại và định hình xem cái thứ đấy là gì.
Và trong phút giây ấy, con tim cậu như được sống lại, đó chính là Frenka. Cô rơi trên một cành cây, đôi mắt cô nhắm nghiền, toàn thân đầy thương tích.
_Phù, cuối cùng cũng thấy em! - Lery thở phào nhẹ nhõm
Rùn Rùn - Cái cây bị rung. Cậu nhìn xuống dưới là con thú lúc nãy đang húc cây làm cho rung lên. Cậu vỗi vã ôm cô vào lòng mình, người cô lạnh ngắt, hơi thở yếu ớt làm trái tim cậu như vỡ vụn thành từng mảnh. Cuối cùng cậu đã rung động người con gái này ngay từ cái nhìn đầu tiên, ngay từ cái kiểu ngây ngô của cô khi nhìn thấy cậu, ngay cả cái ánh mắt kiên định không sợ trời, không sợ đất kia.
_Từ giờ, tôi sẽ bảo vệ em - Lery nói rồi ôm chặt Frenka vào lòng, bay thẳng về phía nam của thành phố.
*Ở nhà*
Lúc này ở nhà, RIn đang hết sức lo lắng và bồn chồn. Lery đã đi lâu như thế càng làm anh thêm lo hơn nữa. Frenka của anh mà bị làm sao chắc anh không sống nổi mất
_Anh ngồi xuống đi, anh Lery đi kiếm chị Frenka rồi mà - Ahenia lên tiếng. Cô sau khi được tắm rửa, ăn uống và tỉa tót thì trông Ahenia không khác Frenka là bao. Đôi mắt sáng tuy nhiên khác với Frenka là nét thánh thiện, hiền hòa và chứa những nỗi buồn thì Ahenia lại là đôi mắt sắc sảo, mang nét bí ẩn khó ai đoán được. Cô bây giờ đang trong chiếc váy màu vàng chanh nhẹ nhàng của Frenka nên trông dịu dàng.
Từ lúc về đến giờ, cô bé chỉ nhìn thấy Rin chăm lo cho mình chút chút và làm rất nhanh chóng. Có lúc Ahenia còn thấy anh cắn môi đến gần bật máu. Cô nhìn cảnh ấy không tránh khỏi lòng đố kị với Frenka, đôi mắt tím ấy dù cho có nhìn Ahenia dịu dàng nhưng luôn hướng tới Frenka. Lại thêm bây giờ anh lo lắng cho Frenka mà đứng ngồi không yên.
_Sao lại chưa về cơ chứ? - Rin đi vòng vòng một hồi thì định tung đôi cánh lên
Rầm Rầm - Tiếng đập cửa thu hút sự chú ý của 2 người
Rin vội vàng ra mở cửa, lòng anh đang như lửa đốt đây này.
Kẹt...Tiếng cửa mở ra. Ngỡ ngàng, đau nhói chính là cảm xúc đầu tiên mà Rin cảm nhận được. Frenka đang trên tay của Lery, người cô đầy những vết thương và hình như là chẳng còn sự sống nữa.
_Cô...? - Chưa để Rin nói từ gì thêm, Lery mang Frenka đi thẳng. Tình hình của cô đang rất nguy hiểm, cần phải chữa trị gấp. Rin quay sang nhìn Ahenia
_Em đóng cổng nhé, anh vào trong trước - RIn nói rồi chạy vào trong luôn để Ahenia ở lại với con mắt rực lửa, hận thù tràn ngập
Ahenia nhìn theo bóng dáng hấp tấp của Rin, cô đay nghiến
_Anh phải là của tôi - Cô ta nói rồi đóng cổng vào cái rầm. Cuối cùng cũng chạy theo những người ấy.
Frenka được đưa vào phòng cô, điều đầu tiên gây ấn tượng với Lery là cô nhóc rất ngăn nắp, sạch sẽ và đặc biệt rằng cô nàng rất mơ mông với nhiều ngôi sao dán trên tường làm cho chẳng cần bật đèn mà vẫn có thể nhìn được. Và một điều nữa đó là cả phòng cô nhóc lan tỏa hương thơm đặc trưng và rất cuốn hút. Đặt Frenka nhẹ nhàng lên giường, Lery nhìn những vết thương mà không khỏi xót xa, khuôn mặt cô tái xanh
_A...- Tiếng kêu nhỏ phát ra từ Frenka khi được Lery đặt hẳn xuống giường. Lery nhíu mày, chuyện gì nhỉ, sao cô ấy lại như vậy.
Cậu lo lắng định lật Frenka lên xem có vết thương nào không thì từ ngoài cửa Rin bước vào
_Này, cậu đang định làm gì đấy? - Giọng Rin nghe rõ là đang ghen vì trong đó là nỗi khó chịu, bực dọc. Thử không khó chịu sao được khi mà về không thấy Frenka ở nhà, đợi cô cả buổi, nóng cả ruột thì thấy cô về trong bộ dạng này. Sao cô lại có thể hành động thiếu suy nghĩ vậy cơ chứ? Lỡ mà cô có bị làm sao thì anh biết làm thế nào đây?
Cô có biết rằng khi nhìn thấy cô trong bộ dạng đó trái tim anh như ngừng đập rồi không? Chỉ thiếu điều anh cho cô một cái tát cho cô tỉnh.
Lery đi tìm khắp nơi, khắp các cánh rừng nhưng không tìm thấy một dấu vết nào của Frenka ngay cả những manh mối nhỏ tí cũng không tìm thấy. Trời đã tối, từng đợt gió lạnh đang thổi làm cho cả người trai tráng như cậu đây cũng phải run lên thì cái thân hình bé nhỏ của Frenka làm sao chịu nổi đây. Quả thật lòng cậu đang rất lo lắng, như lửa đốt, chết tiệt là cảm giác gì thế này. Cậu tự đấm vào đầu mình
_Con nhỏ này, biến đi đâu rồi ? - Cậu nói bực dọc vì lòng cậu nó làm cậu khó chịu cả trái tim của cậu...nó cũng đập nhanh vì lo lắng.
Nụ cười tỏa nắng của nó hiện lên trước mặt cậu. Đúng rồi, phải dùng thuật khôi phục. Lery đọc lẩm nhẩm trong đầu một câu thần chú thì trước mặt cậu là quang cảnh lúc sáng. Cậu lại bay vòng vòng và...cậu mở to mắt hơn khi ở đằng xa kia...xuất hiện những ngọn khói...
Lery liền bay gần lại, cậu đã nhìn thấy Frenka, người cô toàn máu và vết thương. Cô có vẻ không trụ được nữa rồi, từ chân tóc cô xuất hiện những sợ tóc màu cam chói lóa, đôi cánh màu đỏ kiêu hãnh đã bị dập, tơi tả và nó đang thu vào. Dấu hiệu này cho thấy cô sắp trở lại hình hải bình thường. Lery chứng kiến mà không khỏi ngạc nhiên, lòng cậu thắt lại, con nhỏ ngốc tại sao lại dùng hết sức lực cơ chứ và điều đáng đau lòng hơn khi cô một mình hạ tướng của Madesa...
Và ngay khi cái bọn tộc Madesa bị thiêu rụi hết, Frenka cũng mất sức lực mà rơi xuống luôn. Tuy nhiên, cây kiếm vẫn được cô giữ chặt trong tay mình, miệng cô lẩm nhẩm cái gì đấy...
_Không...- Lery lao xuống, phép khôi phục kết thúc. Trả lại vẻ bình yên của khung cảnh nơi đây.
Cậu lao xuống theo chỗ của Frenka lúc nãy. Cậu lao nhanh đến mức mà những cây quanh đấy phải lay mạnh bởi sức gió cậu tạo ra. Cậu hạ cánh xuống và thu nó vào để dễ dàng cho việc đi lại, cậu nhìn xung quanh nhưng không thấy gì. Cậu lại lẩm nhẩm một câu thần chú, ngay lập tức xung quanh cậu phát ra ảnh sáng, nó giúp cậu dễ dàng hơn trong việc tìm kiếm
_Frenka, em ở đâu? - Cậu hét lớn.
Ban đêm trong rừng rất nguy hiểm, đầy thú dữ, sương lạnh. Nó sẽ giết chết cái sức lực tí tẹo còn lại của em. Em phải đợi tôi đến biết không hả? Em phải đợi tôi - Lery nghĩ
Anh tiếp tục tìm kiếm
Tưởng chừng vô vọng khi Lery đã đi khắp cánh rừng mà không tìm thấy Frenka đâu cả. Lòng cậu lại được dịp rối bời, cậu vò đầu
_Frenka...Frenka...Frenka à? Em đang ở đâu? - Lery gào lên trong đêm tối.
Cậu đau lòng quá, trái tim cậu như muốn ngừng đập khi nghĩ đến Frenka, khi mà cậu đã tìm kiếm cả buổi tối mà không thấy một dấu vết nào cả. Cậu ngồi bệt xuống một gốc cây, cậu bây giờ không thiết đến an nguy của tộc Flynn nữa, cậu chỉ cần ngay lúc này Frenka còn sống và có thể cười. Cậu nhớ đến nụ cười của cô ấy, nó làm cậu sững lại mấy giây bởi nụ cười ấy rất đặc biệt, nó mang cả buồn lẫn vui. Lần đầu tiên cậu biết trái tim lỗi nhịp là gì và cũng là lần đầu tiên cậu cảm thấy lo lắng cho một ai đó.
Ngau lúc tuyệt vọng nhất thì vang vọng cả cánh rừng, một tiếng kêu của một con thú nào đấy và nó đang có chiều hướng lao về phía cậu. Cậu vội vã tung cánh ra và bay lên không trung, lên được một đoạn thì cậu đụng phải một thứ gì đấy mềm mềm. Theo bản năng, cậu lùi lại và định hình xem cái thứ đấy là gì.
Và trong phút giây ấy, con tim cậu như được sống lại, đó chính là Frenka. Cô rơi trên một cành cây, đôi mắt cô nhắm nghiền, toàn thân đầy thương tích.
_Phù, cuối cùng cũng thấy em! - Lery thở phào nhẹ nhõm
Rùn Rùn - Cái cây bị rung. Cậu nhìn xuống dưới là con thú lúc nãy đang húc cây làm cho rung lên. Cậu vỗi vã ôm cô vào lòng mình, người cô lạnh ngắt, hơi thở yếu ớt làm trái tim cậu như vỡ vụn thành từng mảnh. Cuối cùng cậu đã rung động người con gái này ngay từ cái nhìn đầu tiên, ngay từ cái kiểu ngây ngô của cô khi nhìn thấy cậu, ngay cả cái ánh mắt kiên định không sợ trời, không sợ đất kia.
_Từ giờ, tôi sẽ bảo vệ em - Lery nói rồi ôm chặt Frenka vào lòng, bay thẳng về phía nam của thành phố.
*Ở nhà*
Lúc này ở nhà, RIn đang hết sức lo lắng và bồn chồn. Lery đã đi lâu như thế càng làm anh thêm lo hơn nữa. Frenka của anh mà bị làm sao chắc anh không sống nổi mất
_Anh ngồi xuống đi, anh Lery đi kiếm chị Frenka rồi mà - Ahenia lên tiếng. Cô sau khi được tắm rửa, ăn uống và tỉa tót thì trông Ahenia không khác Frenka là bao. Đôi mắt sáng tuy nhiên khác với Frenka là nét thánh thiện, hiền hòa và chứa những nỗi buồn thì Ahenia lại là đôi mắt sắc sảo, mang nét bí ẩn khó ai đoán được. Cô bây giờ đang trong chiếc váy màu vàng chanh nhẹ nhàng của Frenka nên trông dịu dàng.
Từ lúc về đến giờ, cô bé chỉ nhìn thấy Rin chăm lo cho mình chút chút và làm rất nhanh chóng. Có lúc Ahenia còn thấy anh cắn môi đến gần bật máu. Cô nhìn cảnh ấy không tránh khỏi lòng đố kị với Frenka, đôi mắt tím ấy dù cho có nhìn Ahenia dịu dàng nhưng luôn hướng tới Frenka. Lại thêm bây giờ anh lo lắng cho Frenka mà đứng ngồi không yên.
_Sao lại chưa về cơ chứ? - Rin đi vòng vòng một hồi thì định tung đôi cánh lên
Rầm Rầm - Tiếng đập cửa thu hút sự chú ý của 2 người
Rin vội vàng ra mở cửa, lòng anh đang như lửa đốt đây này.
Kẹt...Tiếng cửa mở ra. Ngỡ ngàng, đau nhói chính là cảm xúc đầu tiên mà Rin cảm nhận được. Frenka đang trên tay của Lery, người cô đầy những vết thương và hình như là chẳng còn sự sống nữa.
_Cô...? - Chưa để Rin nói từ gì thêm, Lery mang Frenka đi thẳng. Tình hình của cô đang rất nguy hiểm, cần phải chữa trị gấp. Rin quay sang nhìn Ahenia
_Em đóng cổng nhé, anh vào trong trước - RIn nói rồi chạy vào trong luôn để Ahenia ở lại với con mắt rực lửa, hận thù tràn ngập
Ahenia nhìn theo bóng dáng hấp tấp của Rin, cô đay nghiến
_Anh phải là của tôi - Cô ta nói rồi đóng cổng vào cái rầm. Cuối cùng cũng chạy theo những người ấy.
Frenka được đưa vào phòng cô, điều đầu tiên gây ấn tượng với Lery là cô nhóc rất ngăn nắp, sạch sẽ và đặc biệt rằng cô nàng rất mơ mông với nhiều ngôi sao dán trên tường làm cho chẳng cần bật đèn mà vẫn có thể nhìn được. Và một điều nữa đó là cả phòng cô nhóc lan tỏa hương thơm đặc trưng và rất cuốn hút. Đặt Frenka nhẹ nhàng lên giường, Lery nhìn những vết thương mà không khỏi xót xa, khuôn mặt cô tái xanh
_A...- Tiếng kêu nhỏ phát ra từ Frenka khi được Lery đặt hẳn xuống giường. Lery nhíu mày, chuyện gì nhỉ, sao cô ấy lại như vậy.
Cậu lo lắng định lật Frenka lên xem có vết thương nào không thì từ ngoài cửa Rin bước vào
_Này, cậu đang định làm gì đấy? - Giọng Rin nghe rõ là đang ghen vì trong đó là nỗi khó chịu, bực dọc. Thử không khó chịu sao được khi mà về không thấy Frenka ở nhà, đợi cô cả buổi, nóng cả ruột thì thấy cô về trong bộ dạng này. Sao cô lại có thể hành động thiếu suy nghĩ vậy cơ chứ? Lỡ mà cô có bị làm sao thì anh biết làm thế nào đây?
Cô có biết rằng khi nhìn thấy cô trong bộ dạng đó trái tim anh như ngừng đập rồi không? Chỉ thiếu điều anh cho cô một cái tát cho cô tỉnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.