Chương 5: Quỹ đạo của cậu
Giang Thành Dĩ Tây
15/09/2023
Cuối tháng 10, học sinh lớp 11 bước vào kỳ thi tháng lần thứ 2 của học kỳ này.
Tại đại sảnh tầng 1 của tòa nhà dạy học, một đám người đang vây quanh bảng vàng vinh danh, đám đông mặc đồng phục học sinh toàn màu xanh trắng đang nhộn nhịp không có gì ngoài những lời ngưỡng mộ quen thuộc.
Hứa Nại Nại đứng ở cuối đám đông, nhìn thấy tên mình ở hàng cuối cùng của lớp 11-6.
Xếp hạng lớp 28, xếp hạng toàn khối 398.
Trường Trung học số 1 Hoài Nghi là trường trọng điểm của tỉnh, nếu có thể trụ vững trong top 400 toàn khối, cho dù kỳ thi đại học có biến động thì ít nhất cũng trúng tuyển vào các chuyên ngành hàng đầu, đây cũng là lý do mà học sinh trường Trung học số 1 luôn theo dõi sát sao top 400 của bảng vàng vinh danh.
Tầm mắt Hứa Nại Nại ngước lên, tấm ảnh của nam sinh vẫn còn ở đầu danh sách, cô nhìn chăm chú vào tấm ảnh quen thuộc kia.
"Nhìn đi, đó không phải là học thần sao.."
"Nhìn bên ngoài đẹp hơn trong ảnh nhiều aaa!"
Bỗng nhiên đám người xôn xao, Hứa Nại Nại bị mọi người chen lấn làm cho lảo đảo, chợt ngẩng đầu lên.
Cách đó không xa, Lâm Đinh Vân mặc bộ đồng phục màu xanh trắng, đeo túi đeo chéo, đôi chân thon dài được bao bởi quần đồng phục, ung dung biến mất ở cầu thang của tòa nhà phía Bắc.
Hô hấp cô ngưng lại.
* * *
Trước khi chuông tan học vang lên, Hứa Nại Nại thất thần quay về phòng học, bên trong mọi người đang xôn xao bàn luận về thành tích lần này.
"Hứa Nại Nại giỏi tiếng Anh quá, lần này cậu ấy đứng nhất lớp một môn học rồi đó!"
"Lâm Đinh Vân bị cậu ấy vượt qua rồi?"
"Sao có thể chứ, cả hai người họ đều đứng nhất mà." Trương Viện tấm tắc hai câu, "148 lận, hai người bọn họ có còn là con người không."
Bàn tay đang cầm sách của Hứa Nại Nại chợt dừng lại.
Cô thoáng nhìn qua phiếu điểm được phát trên bàn, bên cạnh thành tích thê thảm của Toán, Lý, Hóa thì số 1 trong bảng xếp hạng tiếng Anh cực kỳ chói mắt.
Cả cô và cậu ấy đều được hạng 1 môn tiếng Anh.
Tim Hứa Nại Nại không khống chế được đập liên tục.
"Trịnh Khả Nịnh, cậu không giành lại được vị trí đầu tiên của môn tiếng Anh à?" Là Lương Ngật, ủy viên ban thể thao, cà lơ phất phơ dựa vào bục giảng.
Trịnh Khả Nịnh: "Cậu ít học cách nói chuyện của Minh Sí đi, giữa 147 với 148 khác biệt nhau lắm à?"
Mã Hạo mập mạp đột nhiên nói: "Cách nhau một cái tên mà."
"..."
Trịnh Khả Nịnh không nói nên lời, "Có vẻ như bài tập tiếng Anh hôm nay của các cậu ít quá nhỉ."
Cô ấy quay lên bảng viết một đống bài tập tiếng Anh, rồi cười mỉm: "Sáng mai, từng người một giao bài tập cho tớ xong thì mới được vào lớp."
Mọi người: "..."
* * *
Trường Trung học số 1 Hoài Nghi có tất cả 4 tiết tự học buổi tối, còn 3 tiết học buổi sáng không có gì đặc biệt lắm, 4 tiết tự học buổi tối mới thật sự là thời gian tự học và làm bài tập.
Nếu như chủ nhiệm lớp không chiếm lớp.
Tiết học thứ 4, Trịnh Cường cầm theo giáo án cùng với bài thi bước vào phòng học.
Ba -
Bài thi bị ném lên bục giảng tạo ra một lớp bụi phấn, học sinh ngồi hàng đầu nín thở, khung cảnh mở đầu quen thuộc khiến cả lớp sợ hãi không dám thở ra.
"Lớp trưởng phát bài cho tôi." Trịnh Cường chống nạnh đi vòng quanh lớp, "Được rồi, mọi người nhìn lên đây. Tôi sẽ dành hai mươi phút để hoàn thành câu hỏi trắc nghiệm.."
Nói thì hai mươi phút vậy thôi, nhưng thực tế là nửa tiếng, sau khi Trịnh Cường giảng xong câu hỏi trắc nghiệm của đề thi tháng, cả lớp cuối cùng cũng thở dài một hơi rồi nhanh chóng chuyển sang làm bài tập về nhà.
Đột nhiên, Trịnh Cường đi xuống gõ hai cái vào bàn của Hứa Nại Nại.
"Hứa Nại Nại, ra ngoài với thầy một lát."
Những người khác trong lớp lập tức nhìn sang, có người ngạc nhiên cũng có người rất lo lắng.
Bị giáo viên chủ nhiệm tìm nói chuyện quả thực là chuyện mà không một học sinh cấp 3 nào muốn xảy ra cả.
* * *
Ánh đèn ở góc hành lang mờ mịt, Trịnh Cường cầm bài Toán của Hứa Nại Nại nói tới nói lui: "Hứa Nại Nại, thầy xem bài Toán của em thì thấy phần phương trình đường cong bị mất quá nhiều điểm, đây không chỉ là vấn đề nan giải của lớp 11, mà đây cũng là vấn đề nan giải trong đề thi đại học a.."
Hứa Nại Nại lẳng lặng nghe Chủ nhiệm lớp than thở.
Tiến độ học tập của Trường Trung học số 1 Hoài Nghi rất nhanh, khác hoàn toàn với trường trung học trước đây cô học ở nông thôn, kiến thức cơ bản của cô ở lớp 11 cũng rất không ổn.
Từ hành lang tầng 5 có thể nhìn thấy ánh đèn rực rỡ xung quanh tòa nhà, đối diện với Lớp 11-6 là Lớp 11-1 ở tòa nhà phía Bắc. Tòa nhà phía Bắc và phía Nam dường như là hai đường thẳng song song không giao nhau nhưng lại phản chiếu hình dáng của nhau.
Hứa Nại Nại thấy có người từ cuối lớp 11-1 đi lên bục giảng, không biết là viết gì mà ngay sau đó là một tràng hoan hô.
Trịnh Cường: "Điểm tiếng Anh của em tốt như vậy, nhưng môn Toán, Lý, Hóa lại rất kém, sự chênh lệch này rất nguy hiểm! Em không thể qua loa như vậy. Bây giờ đã là cuối tháng 10 rồi, sắp đến năm mới sau đó phải đếm ngược thời gian rồi."
"Nhưng em đừng quá căng thẳng. Với thành tích hiện tại của em nếu như thi chắc chắn sẽ không vấn đề gì. Ở trường này, miễn là em không.."
Hứa Nại Nại nghe đến chữ "sẽ không vấn đề gì", đột nhiên ngây ngẩn.
Khái niệm ổn định trong top 400 khác với khái niệm lọt vào top 400 trong một bài thi. Hứa Nại Nại, với tư cách là một 'học sinh cuối bảng', sự tiến bộ lần này của cô bị người khác cho rằng là may mắn hơn so với thực lực của bản thân.
Trịnh Cường vẫn đang an ủi cô rằng bài thi không khó, nhưng không hiểu sao Hứa Nại Nại lại nghĩ đến tấm ảnh của Lâm Đinh Vân trên bảng vàng vinh danh.
Một cảm giác chua xót khó tả lan tràn khắp cơ thể.
Hứa Nại Nại miễn cưỡng đáp: "Cảm ơn thầy, em sẽ thật cố gắng."
* * *
Lúc Hứa Nại Nại trở lại phòng học, thời gian tự học chỉ còn lại mấy phút cuối cùng.
Cả lớp học đang xôn xao, Trịnh Cường đi đến bục giảng ho khan hai tiếng: "Được rồi, cả lớp dừng lại.. Các em bất mãn cái gì? Tôi cũng không giảng quá giờ!"
"Việc kết hợp giữa học tập và vận động rất quan trọng. Vì thế nhà trường đã quyết định tổ chức Đại hội thể thao mùa Thu từ ngày 21/12 đến ngày 22/12 năm nay. Đây là cuộc thi điền kinh cuối cùng dành cho tất cả mọi người ở cấp 3. Cả lớp nhiệt tình tham gia nhé!"
"Oaa!"
"Cuối cùng cũng tổ chức lại rồi!"
"Tớ cứ nghĩ năm nay sẽ không tổ chức Đại hội thể thao mùa Thu cơ!"
"Kéo dài thời gian mãi thành Đại hội thể thao mùa Đông luôn rồi!"
Cuộc thi điền kinh mùa Thu thường được tổ chức vào giữa tháng 10, nhưng bị hoãn lại do đường băng của trường đang sửa chữa, lần hoãn này cũng hoãn được mấy tháng rồi.
Hứa Nại Nại hiểu ra vì sao lúc nãy lớp 11-1 lại hò hét rồi.
"Yên lặng, yên lặng! Vẫn còn mấy phút.." Trịnh Cường mỉm cười vỗ nhẹ lên bục hai lần, "Thành viên ban thể thao sẽ lên nói một chút về các hạng mục thi đấu, các em đừng ồn ào quá! Nếu còn ồn ào thì sau này 4 tiết tự học buổi tối đều học Toán cho tôi!"
"Ha ha ha ha.."
"Nhóm nam: Chạy 100 mét, chạy 200 mét.."
Ủy viên ban thể thao Lương Ngật bước lên bục phát biểu, Trịnh Khả Nịnh thúc khuỷu tay Hứa Nại Nại: "Nại Nại, cậu có muốn nộp đơn xin tham gia không?'
Hứa Nại Nại đang định lắc đầu, chợt nhớ đến cuộc trò chuyện giữa Minh Sí và Lâm Đình Vân ở phòng y tế hôm đó.
" Hahaha.. không sao đâu! Bọn mình có thể hỗ trợ vẽ banner, cộng thêm điểm cho cả lớp mà! "Trịnh Khả Nịnh, lớp trưởng tiếng Anh, thành viên ủy ban văn nghệ, đồng thời là trưởng khoa nghệ thuật của hội sinh viên, nghĩ rằng cô đang từ chối" Nhưng tớ vẫn muốn đến Hội sinh viên hỗ trợ đọc bản thảo, đến lúc đó nhờ cậu thu bài tập của lớp giúp tớ nhé! "
Hứa Nại Nại gật đầu:" Không thành vấn đề. "
" Hì hì "Trịnh Khả Nịnh trìu mến nói," Nại Nại, hôm nay tớ sẽ đi học với cậu. "
" Hả? "Hứa Nại Nại nghi hoặc," Minh Sí không đợi cậu sao? "
Trịnh Khả Nịnh bĩu môi:" Không biết thời gian này cậu ấy bận cái gì, nói muốn về nhà một mình. Hừ, làm như bổn tiểu thư chưa từng đi học cùng cậu ấy chắc! "
Hứa Nại Nại không nhịn được cười:" Vì thế nên cậu liền ghét cậu ấy sao? "
Trịnh Khả Nịnh:" Đâu chỉ chán ghét? Tớ thực sự ước gì mình chưa bao giờ quen biết cậu ấy! Lần này cậu ấy lại lọt vào top 5 toàn khối, còn tớ! Hạng 150 lận! Tớ thực sự.. "
Chuông tan học vang lên, hai cô gái nắm tay nhau đi dọc theo đám đông xuống cầu thang, lúc cả hai định tách ra đi đường riêng, Trịnh Khả Nịnh đột nhiên lên tiếng:" Nại Nại, bọn mình thêm Q. Q đi! "
" Q. Q? "
" Ừm! "
Trịnh Khả Nịnh mở cặp ra, xé một tờ giấy nháp, viết số Q. Q của cậu ấy rồi nháy mắt với cô:" Chờ cậu kết bạn với tớ đó! "
* * *
Lúc tốt nghiệp trung học cơ sở, việc viết vào nhật ký của bạn cùng lớp rất thịnh hành trong đó có một dòng ghi số Q. Q.
Lúc đó Q. Q rất phổ biến, về cơ bản mọi người đều có tài khoản riêng, Hứa Nại Nại không muốn mình bị lạc lõng nên đã đến một cửa hàng sửa chữa điện thoại trong thị trấn, bỏ ra hai nhân dân tệ để thuê người đăng ký một tài khoản.
Nhưng ngoài việc ghi nó vào nhật ký của bạn cùng lớp, sau này cô cũng chưa bao giờ đăng nhập lại.
Hứa Nại Nại mừng vì vẫn còn nhớ số tài khoản và mật khẩu của mình, sau khi về đến nhà, cô lấy chiếc Nokia bị hư hỏng nặng ra.
Kỳ thi cuối kỳ của lớp 10 là kỳ thi chung toàn thành phố, cô đứng thứ nhất trong lớp khoa học tự nhiên của trường Trung học số 1 huyện Viễn Ninh.
Ông nội Hứa mừng quá, khen gia đình nhà lão Hứa có triển vọng, vì thế đã lấy 1000 tệ mà mấy tháng trời mới kiếm được đi đến một cửa hàng điện thoại di động mà ông chưa từng thấy trong đời để mua một chiếc Nokia 5200 cũ làm phần thưởng cho cô.
Ông cụ không biết rằng chiếc điện thoại mới ra mắt năm 2006 chỉ có giá 1588 tệ, còn những chiếc điện thoại đã sử dụng 4 năm có vẻ bề ngoài bị hư hỏng chỉ có thể bán được với giá 300 tệ đã quá cao rồi.
Nghĩ đến đây, Hứa Nại Nại thở dài, kết nối điện thoại với internet, mở Q. Q ra.
Nokia 5200 là điện thoại di động 2G mạng GSM, không hỗ trợ mạng 3G, tốc độ mạng tối đa chỉ 30KB+ nhưng như vậy cũng đủ dùng cho điện thoại di động phiên bản Q. Q 2007 (Java) rồi.
Cô rút từ trong túi ra tờ giấy nhỏ do Trịnh Khả Nịnh đưa.
Q. Q: 127******
Tên người dùng: _莪の嬡凊仍湜壹衹芲皛°
*Thật sự cái tên này mình dịch mãi không ra nên mình xin phép để nguyên không dịch ra nha.
Tiểu sử: Hãy nhìn lên bầu trời một góc 45° nước mắt bạn sẽ không rơi xuống.
Hứa Nại Nại ngơ ngác bấm vào [Thêm bạn bè], nhưng nhất thời không nhận ra cái tên đó nghĩa là gì.
Hai giây sau, điện thoại vang lên tiếng 'ting ting' có thông báo mới, là Trịnh Khả Nịnh đồng ý kết bạn.
Hứa Nại Nại hoàn hồn lại.
[_莪の嬡凊仍湜壹衹芲皛°] :[Hình ảnh]
[_莪の嬡凊仍湜壹衹芲皛°] :[Hình ảnh]
[_莪の嬡凊仍湜壹衹芲皛°]: Cậu ấy chính là Vu Gia Lễ!
Vu Gia Lễ là nam sinh mà Trịnh Khả Nịnh đang theo đuổi, cậu ta học lớp 11 ở trường Trung học Thịnh Việt, Hứa Nại Nại đã nghe cô ấy nói qua khá nhiều lần.
Hứa Nại Nại chậm rãi gõ bàn phím.
[Yi Zi]: Điện thoại tớ không phải là điện thoại thông minh nên không thể xem được ảnh.
[_莪の嬡凊仍湜壹衹芲皛°]: Không sao, đến lúc đại hội thể thao diễn ra tớ sẽ chỉ cho cậu thấy, cậu ấy siêu! Cấp! Đẹp trai!
Hứa Nại Nại muốn hỏi ký tự này có nghĩa là gì, nhưng Trịnh Khả Nịnh đột nhiên thêm cô vào một nhóm chat.
[* 詠遠 啲 高 ② 六 癍*/]
*Mình xin phép để nguyên tên như này nha vì mình dịch không ra..
Hứa Nại Nại cơ hồ biết được ai là trưởng nhóm này rồi.
Ngay sau đó lại thêm cô vào một nhóm khác nữa, là: [Trung học số 1 Hoài Nghi khóa 2009].
[_莪の嬡凊仍湜壹衹芲皛°]: Nhóm đầu tiên là nhóm của lớp bọn mình, nhóm thứ hai là nhóm của cả khóa, nếu cậu cảm thấy ồn ào thì có thể chặn, nhưng thường sẽ có đáp án của các môn học khác nhau, nên hãy theo dõi nhé~/
Hứa Nại Nại không quen sử dụng Q. Q trên điện thoại, sau khi mò mẫm một lúc, mới tìm được chỗ xem các thành viên trong nhóm.
Cô run rẩy xem từng trang cá nhân, đột nhiên tầm mắt dừng lại ở nơi nào đó, không cử động.
Q. Q: 157******
Tên người dùng: [Lâm Đinh Vân]
Tiểu sử: -
Cô ngơ ngác nhìn thông tin trên trang cá nhân của cậu, nhịp tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Rõ ràng đã là cuối thu, nhưng trên trán Hứa Nại Nại lại toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Cô di chuyển ngón tay đến chỗ [Thêm bạn bè] liên tục rồi lại buông xuống, sau lại đứng phắt dậy.
Ba -
Cửa sổ bị lực mạnh làm mở ra, dây leo bám trên bệ cửa sổ cũng rung động nhẹ vì động tác của cô.
Hai tay Hứa Nại Nại chống lên bàn, ngẩng đầu nhắm mắt lại, cảm nhận từng cơn gió lạnh thổi vào mặt, cảm giác bồn chồn trong lòng cuối cùng cũng lắng xuống một chút.
Sau lần thi tháng đó, Trịnh Khả Nịnh đã đánh máy bài thi của Lâm Đinh Vân rồi cho cô một bản.
Không ai biết đằng sau lời cảm ơn tưởng chừng như đơn giản của Hứa Nại Nại lại ẩn chứa loại cảm giác tim đập nhanh như thế nào.
Sau khi bình tĩnh lại, Hứa Nại Nại cẩn thận từng tí cắt tên của Lâm Đinh Vân trên giấy ra rồi dán vào nhật ký giống như lần trước.
Kỳ thi tháng lần thứ 2 lớp 11: Lâm Đinh Vân hạng 1, Hứa Nại Nại hạng 398.
Cơn gió nhẹ thổi qua, những đám mây trong đêm tối lúc ẩn lúc hiện, những phiến lá xanh của cây dây leo đung đưa trong gió, từ góc nhìn của cô có thể thấy được những chiếc lá và những đám mây bồng bềnh đang đan xen nhau.
Hứa Nại Nại thu hồi ánh mắt, lại viết xuống một dòng chữ nhỏ.
" Nếu hai điểm xác định nằm trên một đường thẳng thì một điểm kia có phải là quỹ đạo của tôi và cậu ấy không?"- 29/10/2010.
Tại đại sảnh tầng 1 của tòa nhà dạy học, một đám người đang vây quanh bảng vàng vinh danh, đám đông mặc đồng phục học sinh toàn màu xanh trắng đang nhộn nhịp không có gì ngoài những lời ngưỡng mộ quen thuộc.
Hứa Nại Nại đứng ở cuối đám đông, nhìn thấy tên mình ở hàng cuối cùng của lớp 11-6.
Xếp hạng lớp 28, xếp hạng toàn khối 398.
Trường Trung học số 1 Hoài Nghi là trường trọng điểm của tỉnh, nếu có thể trụ vững trong top 400 toàn khối, cho dù kỳ thi đại học có biến động thì ít nhất cũng trúng tuyển vào các chuyên ngành hàng đầu, đây cũng là lý do mà học sinh trường Trung học số 1 luôn theo dõi sát sao top 400 của bảng vàng vinh danh.
Tầm mắt Hứa Nại Nại ngước lên, tấm ảnh của nam sinh vẫn còn ở đầu danh sách, cô nhìn chăm chú vào tấm ảnh quen thuộc kia.
"Nhìn đi, đó không phải là học thần sao.."
"Nhìn bên ngoài đẹp hơn trong ảnh nhiều aaa!"
Bỗng nhiên đám người xôn xao, Hứa Nại Nại bị mọi người chen lấn làm cho lảo đảo, chợt ngẩng đầu lên.
Cách đó không xa, Lâm Đinh Vân mặc bộ đồng phục màu xanh trắng, đeo túi đeo chéo, đôi chân thon dài được bao bởi quần đồng phục, ung dung biến mất ở cầu thang của tòa nhà phía Bắc.
Hô hấp cô ngưng lại.
* * *
Trước khi chuông tan học vang lên, Hứa Nại Nại thất thần quay về phòng học, bên trong mọi người đang xôn xao bàn luận về thành tích lần này.
"Hứa Nại Nại giỏi tiếng Anh quá, lần này cậu ấy đứng nhất lớp một môn học rồi đó!"
"Lâm Đinh Vân bị cậu ấy vượt qua rồi?"
"Sao có thể chứ, cả hai người họ đều đứng nhất mà." Trương Viện tấm tắc hai câu, "148 lận, hai người bọn họ có còn là con người không."
Bàn tay đang cầm sách của Hứa Nại Nại chợt dừng lại.
Cô thoáng nhìn qua phiếu điểm được phát trên bàn, bên cạnh thành tích thê thảm của Toán, Lý, Hóa thì số 1 trong bảng xếp hạng tiếng Anh cực kỳ chói mắt.
Cả cô và cậu ấy đều được hạng 1 môn tiếng Anh.
Tim Hứa Nại Nại không khống chế được đập liên tục.
"Trịnh Khả Nịnh, cậu không giành lại được vị trí đầu tiên của môn tiếng Anh à?" Là Lương Ngật, ủy viên ban thể thao, cà lơ phất phơ dựa vào bục giảng.
Trịnh Khả Nịnh: "Cậu ít học cách nói chuyện của Minh Sí đi, giữa 147 với 148 khác biệt nhau lắm à?"
Mã Hạo mập mạp đột nhiên nói: "Cách nhau một cái tên mà."
"..."
Trịnh Khả Nịnh không nói nên lời, "Có vẻ như bài tập tiếng Anh hôm nay của các cậu ít quá nhỉ."
Cô ấy quay lên bảng viết một đống bài tập tiếng Anh, rồi cười mỉm: "Sáng mai, từng người một giao bài tập cho tớ xong thì mới được vào lớp."
Mọi người: "..."
* * *
Trường Trung học số 1 Hoài Nghi có tất cả 4 tiết tự học buổi tối, còn 3 tiết học buổi sáng không có gì đặc biệt lắm, 4 tiết tự học buổi tối mới thật sự là thời gian tự học và làm bài tập.
Nếu như chủ nhiệm lớp không chiếm lớp.
Tiết học thứ 4, Trịnh Cường cầm theo giáo án cùng với bài thi bước vào phòng học.
Ba -
Bài thi bị ném lên bục giảng tạo ra một lớp bụi phấn, học sinh ngồi hàng đầu nín thở, khung cảnh mở đầu quen thuộc khiến cả lớp sợ hãi không dám thở ra.
"Lớp trưởng phát bài cho tôi." Trịnh Cường chống nạnh đi vòng quanh lớp, "Được rồi, mọi người nhìn lên đây. Tôi sẽ dành hai mươi phút để hoàn thành câu hỏi trắc nghiệm.."
Nói thì hai mươi phút vậy thôi, nhưng thực tế là nửa tiếng, sau khi Trịnh Cường giảng xong câu hỏi trắc nghiệm của đề thi tháng, cả lớp cuối cùng cũng thở dài một hơi rồi nhanh chóng chuyển sang làm bài tập về nhà.
Đột nhiên, Trịnh Cường đi xuống gõ hai cái vào bàn của Hứa Nại Nại.
"Hứa Nại Nại, ra ngoài với thầy một lát."
Những người khác trong lớp lập tức nhìn sang, có người ngạc nhiên cũng có người rất lo lắng.
Bị giáo viên chủ nhiệm tìm nói chuyện quả thực là chuyện mà không một học sinh cấp 3 nào muốn xảy ra cả.
* * *
Ánh đèn ở góc hành lang mờ mịt, Trịnh Cường cầm bài Toán của Hứa Nại Nại nói tới nói lui: "Hứa Nại Nại, thầy xem bài Toán của em thì thấy phần phương trình đường cong bị mất quá nhiều điểm, đây không chỉ là vấn đề nan giải của lớp 11, mà đây cũng là vấn đề nan giải trong đề thi đại học a.."
Hứa Nại Nại lẳng lặng nghe Chủ nhiệm lớp than thở.
Tiến độ học tập của Trường Trung học số 1 Hoài Nghi rất nhanh, khác hoàn toàn với trường trung học trước đây cô học ở nông thôn, kiến thức cơ bản của cô ở lớp 11 cũng rất không ổn.
Từ hành lang tầng 5 có thể nhìn thấy ánh đèn rực rỡ xung quanh tòa nhà, đối diện với Lớp 11-6 là Lớp 11-1 ở tòa nhà phía Bắc. Tòa nhà phía Bắc và phía Nam dường như là hai đường thẳng song song không giao nhau nhưng lại phản chiếu hình dáng của nhau.
Hứa Nại Nại thấy có người từ cuối lớp 11-1 đi lên bục giảng, không biết là viết gì mà ngay sau đó là một tràng hoan hô.
Trịnh Cường: "Điểm tiếng Anh của em tốt như vậy, nhưng môn Toán, Lý, Hóa lại rất kém, sự chênh lệch này rất nguy hiểm! Em không thể qua loa như vậy. Bây giờ đã là cuối tháng 10 rồi, sắp đến năm mới sau đó phải đếm ngược thời gian rồi."
"Nhưng em đừng quá căng thẳng. Với thành tích hiện tại của em nếu như thi chắc chắn sẽ không vấn đề gì. Ở trường này, miễn là em không.."
Hứa Nại Nại nghe đến chữ "sẽ không vấn đề gì", đột nhiên ngây ngẩn.
Khái niệm ổn định trong top 400 khác với khái niệm lọt vào top 400 trong một bài thi. Hứa Nại Nại, với tư cách là một 'học sinh cuối bảng', sự tiến bộ lần này của cô bị người khác cho rằng là may mắn hơn so với thực lực của bản thân.
Trịnh Cường vẫn đang an ủi cô rằng bài thi không khó, nhưng không hiểu sao Hứa Nại Nại lại nghĩ đến tấm ảnh của Lâm Đinh Vân trên bảng vàng vinh danh.
Một cảm giác chua xót khó tả lan tràn khắp cơ thể.
Hứa Nại Nại miễn cưỡng đáp: "Cảm ơn thầy, em sẽ thật cố gắng."
* * *
Lúc Hứa Nại Nại trở lại phòng học, thời gian tự học chỉ còn lại mấy phút cuối cùng.
Cả lớp học đang xôn xao, Trịnh Cường đi đến bục giảng ho khan hai tiếng: "Được rồi, cả lớp dừng lại.. Các em bất mãn cái gì? Tôi cũng không giảng quá giờ!"
"Việc kết hợp giữa học tập và vận động rất quan trọng. Vì thế nhà trường đã quyết định tổ chức Đại hội thể thao mùa Thu từ ngày 21/12 đến ngày 22/12 năm nay. Đây là cuộc thi điền kinh cuối cùng dành cho tất cả mọi người ở cấp 3. Cả lớp nhiệt tình tham gia nhé!"
"Oaa!"
"Cuối cùng cũng tổ chức lại rồi!"
"Tớ cứ nghĩ năm nay sẽ không tổ chức Đại hội thể thao mùa Thu cơ!"
"Kéo dài thời gian mãi thành Đại hội thể thao mùa Đông luôn rồi!"
Cuộc thi điền kinh mùa Thu thường được tổ chức vào giữa tháng 10, nhưng bị hoãn lại do đường băng của trường đang sửa chữa, lần hoãn này cũng hoãn được mấy tháng rồi.
Hứa Nại Nại hiểu ra vì sao lúc nãy lớp 11-1 lại hò hét rồi.
"Yên lặng, yên lặng! Vẫn còn mấy phút.." Trịnh Cường mỉm cười vỗ nhẹ lên bục hai lần, "Thành viên ban thể thao sẽ lên nói một chút về các hạng mục thi đấu, các em đừng ồn ào quá! Nếu còn ồn ào thì sau này 4 tiết tự học buổi tối đều học Toán cho tôi!"
"Ha ha ha ha.."
"Nhóm nam: Chạy 100 mét, chạy 200 mét.."
Ủy viên ban thể thao Lương Ngật bước lên bục phát biểu, Trịnh Khả Nịnh thúc khuỷu tay Hứa Nại Nại: "Nại Nại, cậu có muốn nộp đơn xin tham gia không?'
Hứa Nại Nại đang định lắc đầu, chợt nhớ đến cuộc trò chuyện giữa Minh Sí và Lâm Đình Vân ở phòng y tế hôm đó.
" Hahaha.. không sao đâu! Bọn mình có thể hỗ trợ vẽ banner, cộng thêm điểm cho cả lớp mà! "Trịnh Khả Nịnh, lớp trưởng tiếng Anh, thành viên ủy ban văn nghệ, đồng thời là trưởng khoa nghệ thuật của hội sinh viên, nghĩ rằng cô đang từ chối" Nhưng tớ vẫn muốn đến Hội sinh viên hỗ trợ đọc bản thảo, đến lúc đó nhờ cậu thu bài tập của lớp giúp tớ nhé! "
Hứa Nại Nại gật đầu:" Không thành vấn đề. "
" Hì hì "Trịnh Khả Nịnh trìu mến nói," Nại Nại, hôm nay tớ sẽ đi học với cậu. "
" Hả? "Hứa Nại Nại nghi hoặc," Minh Sí không đợi cậu sao? "
Trịnh Khả Nịnh bĩu môi:" Không biết thời gian này cậu ấy bận cái gì, nói muốn về nhà một mình. Hừ, làm như bổn tiểu thư chưa từng đi học cùng cậu ấy chắc! "
Hứa Nại Nại không nhịn được cười:" Vì thế nên cậu liền ghét cậu ấy sao? "
Trịnh Khả Nịnh:" Đâu chỉ chán ghét? Tớ thực sự ước gì mình chưa bao giờ quen biết cậu ấy! Lần này cậu ấy lại lọt vào top 5 toàn khối, còn tớ! Hạng 150 lận! Tớ thực sự.. "
Chuông tan học vang lên, hai cô gái nắm tay nhau đi dọc theo đám đông xuống cầu thang, lúc cả hai định tách ra đi đường riêng, Trịnh Khả Nịnh đột nhiên lên tiếng:" Nại Nại, bọn mình thêm Q. Q đi! "
" Q. Q? "
" Ừm! "
Trịnh Khả Nịnh mở cặp ra, xé một tờ giấy nháp, viết số Q. Q của cậu ấy rồi nháy mắt với cô:" Chờ cậu kết bạn với tớ đó! "
* * *
Lúc tốt nghiệp trung học cơ sở, việc viết vào nhật ký của bạn cùng lớp rất thịnh hành trong đó có một dòng ghi số Q. Q.
Lúc đó Q. Q rất phổ biến, về cơ bản mọi người đều có tài khoản riêng, Hứa Nại Nại không muốn mình bị lạc lõng nên đã đến một cửa hàng sửa chữa điện thoại trong thị trấn, bỏ ra hai nhân dân tệ để thuê người đăng ký một tài khoản.
Nhưng ngoài việc ghi nó vào nhật ký của bạn cùng lớp, sau này cô cũng chưa bao giờ đăng nhập lại.
Hứa Nại Nại mừng vì vẫn còn nhớ số tài khoản và mật khẩu của mình, sau khi về đến nhà, cô lấy chiếc Nokia bị hư hỏng nặng ra.
Kỳ thi cuối kỳ của lớp 10 là kỳ thi chung toàn thành phố, cô đứng thứ nhất trong lớp khoa học tự nhiên của trường Trung học số 1 huyện Viễn Ninh.
Ông nội Hứa mừng quá, khen gia đình nhà lão Hứa có triển vọng, vì thế đã lấy 1000 tệ mà mấy tháng trời mới kiếm được đi đến một cửa hàng điện thoại di động mà ông chưa từng thấy trong đời để mua một chiếc Nokia 5200 cũ làm phần thưởng cho cô.
Ông cụ không biết rằng chiếc điện thoại mới ra mắt năm 2006 chỉ có giá 1588 tệ, còn những chiếc điện thoại đã sử dụng 4 năm có vẻ bề ngoài bị hư hỏng chỉ có thể bán được với giá 300 tệ đã quá cao rồi.
Nghĩ đến đây, Hứa Nại Nại thở dài, kết nối điện thoại với internet, mở Q. Q ra.
Nokia 5200 là điện thoại di động 2G mạng GSM, không hỗ trợ mạng 3G, tốc độ mạng tối đa chỉ 30KB+ nhưng như vậy cũng đủ dùng cho điện thoại di động phiên bản Q. Q 2007 (Java) rồi.
Cô rút từ trong túi ra tờ giấy nhỏ do Trịnh Khả Nịnh đưa.
Q. Q: 127******
Tên người dùng: _莪の嬡凊仍湜壹衹芲皛°
*Thật sự cái tên này mình dịch mãi không ra nên mình xin phép để nguyên không dịch ra nha.
Tiểu sử: Hãy nhìn lên bầu trời một góc 45° nước mắt bạn sẽ không rơi xuống.
Hứa Nại Nại ngơ ngác bấm vào [Thêm bạn bè], nhưng nhất thời không nhận ra cái tên đó nghĩa là gì.
Hai giây sau, điện thoại vang lên tiếng 'ting ting' có thông báo mới, là Trịnh Khả Nịnh đồng ý kết bạn.
Hứa Nại Nại hoàn hồn lại.
[_莪の嬡凊仍湜壹衹芲皛°] :[Hình ảnh]
[_莪の嬡凊仍湜壹衹芲皛°] :[Hình ảnh]
[_莪の嬡凊仍湜壹衹芲皛°]: Cậu ấy chính là Vu Gia Lễ!
Vu Gia Lễ là nam sinh mà Trịnh Khả Nịnh đang theo đuổi, cậu ta học lớp 11 ở trường Trung học Thịnh Việt, Hứa Nại Nại đã nghe cô ấy nói qua khá nhiều lần.
Hứa Nại Nại chậm rãi gõ bàn phím.
[Yi Zi]: Điện thoại tớ không phải là điện thoại thông minh nên không thể xem được ảnh.
[_莪の嬡凊仍湜壹衹芲皛°]: Không sao, đến lúc đại hội thể thao diễn ra tớ sẽ chỉ cho cậu thấy, cậu ấy siêu! Cấp! Đẹp trai!
Hứa Nại Nại muốn hỏi ký tự này có nghĩa là gì, nhưng Trịnh Khả Nịnh đột nhiên thêm cô vào một nhóm chat.
[* 詠遠 啲 高 ② 六 癍*/]
*Mình xin phép để nguyên tên như này nha vì mình dịch không ra..
Hứa Nại Nại cơ hồ biết được ai là trưởng nhóm này rồi.
Ngay sau đó lại thêm cô vào một nhóm khác nữa, là: [Trung học số 1 Hoài Nghi khóa 2009].
[_莪の嬡凊仍湜壹衹芲皛°]: Nhóm đầu tiên là nhóm của lớp bọn mình, nhóm thứ hai là nhóm của cả khóa, nếu cậu cảm thấy ồn ào thì có thể chặn, nhưng thường sẽ có đáp án của các môn học khác nhau, nên hãy theo dõi nhé~/
Hứa Nại Nại không quen sử dụng Q. Q trên điện thoại, sau khi mò mẫm một lúc, mới tìm được chỗ xem các thành viên trong nhóm.
Cô run rẩy xem từng trang cá nhân, đột nhiên tầm mắt dừng lại ở nơi nào đó, không cử động.
Q. Q: 157******
Tên người dùng: [Lâm Đinh Vân]
Tiểu sử: -
Cô ngơ ngác nhìn thông tin trên trang cá nhân của cậu, nhịp tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Rõ ràng đã là cuối thu, nhưng trên trán Hứa Nại Nại lại toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Cô di chuyển ngón tay đến chỗ [Thêm bạn bè] liên tục rồi lại buông xuống, sau lại đứng phắt dậy.
Ba -
Cửa sổ bị lực mạnh làm mở ra, dây leo bám trên bệ cửa sổ cũng rung động nhẹ vì động tác của cô.
Hai tay Hứa Nại Nại chống lên bàn, ngẩng đầu nhắm mắt lại, cảm nhận từng cơn gió lạnh thổi vào mặt, cảm giác bồn chồn trong lòng cuối cùng cũng lắng xuống một chút.
Sau lần thi tháng đó, Trịnh Khả Nịnh đã đánh máy bài thi của Lâm Đinh Vân rồi cho cô một bản.
Không ai biết đằng sau lời cảm ơn tưởng chừng như đơn giản của Hứa Nại Nại lại ẩn chứa loại cảm giác tim đập nhanh như thế nào.
Sau khi bình tĩnh lại, Hứa Nại Nại cẩn thận từng tí cắt tên của Lâm Đinh Vân trên giấy ra rồi dán vào nhật ký giống như lần trước.
Kỳ thi tháng lần thứ 2 lớp 11: Lâm Đinh Vân hạng 1, Hứa Nại Nại hạng 398.
Cơn gió nhẹ thổi qua, những đám mây trong đêm tối lúc ẩn lúc hiện, những phiến lá xanh của cây dây leo đung đưa trong gió, từ góc nhìn của cô có thể thấy được những chiếc lá và những đám mây bồng bềnh đang đan xen nhau.
Hứa Nại Nại thu hồi ánh mắt, lại viết xuống một dòng chữ nhỏ.
" Nếu hai điểm xác định nằm trên một đường thẳng thì một điểm kia có phải là quỹ đạo của tôi và cậu ấy không?"- 29/10/2010.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.