Chương 2: Trọng Sinh
Chiến Đinh
16/01/2021
Giữa vũ trụ bao la rộng lớn, có một tinh cầu nào đó nằm ở vị trí nào đó trong vũ trụ. Xuyên qua tầng khí quyển rồi xuyên qua tầng linh khí không dày cũng không mỏng ta có thể thấy tại nơi ấy có một mảnh đại lục trôi nổi trên biển. Đại lục này có tên là Đại La thuộc Cổ Mộng tinh cầu, trên Đại La đại lục có năm quốc gia dựa theo ngũ hành mà phân chia. Nằm ở trung tâm đại lục là Thổ quốc, xung quanh Thổ quốc lần lượt là Kim quốc, Hỏa quốc, Mộc quốc và Thủy quốc. Đại lục này nền văn hóa khá là giống với Đại Việt cũng như Hoa Hạ tại Địa Cầu và là một thế giới tu chân. Có thể nói Cổ Mộng là một tinh cầu tồn tại dạng song song với Địa Cầu về mặt văn hóa.
Tại một điền trang nhỏ ở vùng ngoại ô phía nam kinh đô Lạc Thủy của Thổ quốc. Trong một căn phòng nhỏ tại hậu viện có một thiếu niên khoảng mười hai tuổi gương mặt thanh tú, nước da trắng trẻo nhợt nhạt nằm bất động trên giường, một tia sinh cơ cũng chẳng có, hô hấp cũng không, hẳn là đã chết rồi. Bên cạnh cậu có một tiểu nha hoàn xinh đẹp khoảng chừng mười ba, mười bốn tuổi quỳ ở dưới đất ôm lấy cánh tay cậu khóc lóc thảm thiết.
“Thiếu gia à! Sao người nỡ lòng nào bỏ rơi Tiểu Chiêu mà đi như vậy”.
“Thiếu gia mệnh khổ quá a!”
“Thiếu gia đi rồi Tiểu Chiêu biết phải làm sao bây giờ?”
Vị tiểu thiếu gia đang nằm trên giường kia tên là Đinh Vô Hối, vốn là con trai của Thọ Vương Đinh Công Liệt Thổ quốc, một vương gia hoàng tộc. Chỉ có điều Vô Hối là con tư sinh của Thọ Vương và một dân nữ tại kinh đô. Đến khi hắn được sáu tuổi thì Thọ Phi nổi tiếng “Sư Tử Hà Đông” biết được liền giết chết dân nữ nọ, còn Vô Hối dưới sự cầu xin của Thọ Vương thì phải ra sống tại tiểu điền trang nằm ở ngoại ô phía nam hoàng thành. Tiểu điền trang này nằm ở vùng phụ cận Thất Khu, bên ngoài là nghĩa địa cổ, sâu bên trong là một vùng tử địa âm khí quanh năm bao trùm, tiếng quỷ vật vang lên không ngớt.
Kể ra Thọ Vương cũng có chút bất đắc dĩ, Thọ Phi vốn là con gái của một quốc sư đương triều, hơn nữa tu vi còn cao hơn hắn, còn Thọ Vương đơn giản chỉ là một vương gia hoàng tộc nắm giữ một nửa quân sĩ hoàng thành mà thôi. Suy cho cùng hoàng tộc thì hoàng tộc tại cái thế giới tu chân giả nhiều như mây thế này thực lực vẫn là trên hết, nếu mẹ của Vô Hối là một tu chân giả thực lực không tệ thì mọi chuyện đã khác. Cho nên Thọ Vương cho dù bất mãn nhưng chung quy lại vẫn phải nhịn Thọ Phi.
Tính ra thì cuộc sống của Vô Hối đã là không tệ rồi, tiểu điền trang tuy không rộng lắm cơ mà cũng có được căn nhà xây kiểu tứ hợp viện chia làm tiền viện và hậu viện, cũng được tầm mười phòng. Ngoài ra còn có trăm sào ruộng cho nông nhân phụ cận thuê để canh tác cộng thêm mỗi tháng Thọ Vương vẫn gửi tới cho hắn một trăm lượng bạc, tuy tổng thu nhập không tính là nhiều nhưng cũng coi như cuộc sống của hắn khá là thoải mái rồi. Thọ Vương cũng mong hắn một mình sống yên bình ở điền trang đến hết đời nên sau khi nhũ mẫu của hắn qua đời bốn năm trước liền tìm về một tiểu nha hoàn chăm sóc hắn. Coi như là vị phụ thân vô năng này đã tận lực rồi.
Cuộc sống của hắn có lẽ sẽ bình yên trôi qua, lớn thêm vài năm nữa cưới một vị tiểu thư nhà tiểu thương hoặc một dân nữ nhà nào đó, cộng thêm Tiểu Chiêu khả ái, trái ôm phải ấp sinh con đẻ cái cũng coi như là khoái hoạt yên bình. Nào ngờ ngày hôm qua lúc hắn ra rìa Thất Khu bái tế mộ mẹ mình thì bất chợt một nữ quỷ xinh đẹp động lòng người, ngực lớn, eo thon, mông cong, cặp đùi thon dài, gương mặt kinh diễm, kiều mị hiện ra khiến hắn rơi vào mê hoặc để rồi bị hút sạch tinh khí. Đến lúc Tiểu Chiêu phát hiện ra mang hắn về nhà thì hắn đã gần đất xa trời rồi.
Quay trở lại với Vô Thiên một chút. Ngay khi ngũ sắc lôi đình đánh xuống, thân thể hắn bị hủy diệt. Vốn tưởng có thể tranh thủ nguyên anh chạy trốn mà nào ngờ nguyên anh của hắn bị một hố đen hút đi sau đó ném vào một cái thân thể nào đó mà hắn cũng chẳng biết của ai, chỉ thấy một tia linh hồn yếu ớt đang giãy dụa chuẩn bị hồn phi phách tán. Thôi xin lỗi người anh em, ta đành thôn phệ linh hồn của ngươi để nguyên anh có thể hoàn toàn nhập thân vậy. Ài! Lại phải mượn xác mà hoàn hồn rồi. Thế là tia linh hồn yếu ớt kia của Vố Hối từng chút từng chút một hòa vào làm một với nguyên anh của Vô Thiên. Từng đạo ký ức dần dần dung nhập vào ký ức hải của hắn. Khi ký ức đã hoàn toàn dung hợp, linh hồn đã hòa cùng thể xác đã hòa làm một thể, hắn dần dần tỉnh dậy, đập vào mắt hắn là một cô bé mười ba, mười bốn tuổi xinh đẹp khả ái đang ôm tay hắn khóc đến sưng hết cả hai mắt lên. Thật xót xa a!
“Thiếu gia! Ôi! Thiếu gia tỉnh rồi, thiếu gia không chết!..ô...ô...ô...”. Tiểu Chiêu vội ôm lấy thiếu gia mà khóc lớn lên được ba tiếng rồi ngất đi trong lòng hắn. Tiểu ni tử này có chút ý tứ.
Tiểu Chiêu vốn là trẻ mồ côi được Thọ Vương mua về làm thiếp thân thị nữ cho Vô Hối. Mà Vô Hối đối với Tiểu Chiêu cũng coi như là nữ nhân tương lai của mình nên đối xử với cô rất là tốt. Cho nên khi hắn sống lại cô bé vô cùng cao hứng, cả một ngày thương tâm tột cùng khóc lóc kêu gào thảm thiết đột nhiên hưng phấn quá độ không ngất mới lạ. Đặt Tiểu Chiêu lên giường, hắn lết thân mình yếu ớt ra bàn rót một tách trà đã nguội làm một hơi hết sạch. Nghĩ về tạo ngộ của mình hắn không khỏi buồn phiền.
Tại một điền trang nhỏ ở vùng ngoại ô phía nam kinh đô Lạc Thủy của Thổ quốc. Trong một căn phòng nhỏ tại hậu viện có một thiếu niên khoảng mười hai tuổi gương mặt thanh tú, nước da trắng trẻo nhợt nhạt nằm bất động trên giường, một tia sinh cơ cũng chẳng có, hô hấp cũng không, hẳn là đã chết rồi. Bên cạnh cậu có một tiểu nha hoàn xinh đẹp khoảng chừng mười ba, mười bốn tuổi quỳ ở dưới đất ôm lấy cánh tay cậu khóc lóc thảm thiết.
“Thiếu gia à! Sao người nỡ lòng nào bỏ rơi Tiểu Chiêu mà đi như vậy”.
“Thiếu gia mệnh khổ quá a!”
“Thiếu gia đi rồi Tiểu Chiêu biết phải làm sao bây giờ?”
Vị tiểu thiếu gia đang nằm trên giường kia tên là Đinh Vô Hối, vốn là con trai của Thọ Vương Đinh Công Liệt Thổ quốc, một vương gia hoàng tộc. Chỉ có điều Vô Hối là con tư sinh của Thọ Vương và một dân nữ tại kinh đô. Đến khi hắn được sáu tuổi thì Thọ Phi nổi tiếng “Sư Tử Hà Đông” biết được liền giết chết dân nữ nọ, còn Vô Hối dưới sự cầu xin của Thọ Vương thì phải ra sống tại tiểu điền trang nằm ở ngoại ô phía nam hoàng thành. Tiểu điền trang này nằm ở vùng phụ cận Thất Khu, bên ngoài là nghĩa địa cổ, sâu bên trong là một vùng tử địa âm khí quanh năm bao trùm, tiếng quỷ vật vang lên không ngớt.
Kể ra Thọ Vương cũng có chút bất đắc dĩ, Thọ Phi vốn là con gái của một quốc sư đương triều, hơn nữa tu vi còn cao hơn hắn, còn Thọ Vương đơn giản chỉ là một vương gia hoàng tộc nắm giữ một nửa quân sĩ hoàng thành mà thôi. Suy cho cùng hoàng tộc thì hoàng tộc tại cái thế giới tu chân giả nhiều như mây thế này thực lực vẫn là trên hết, nếu mẹ của Vô Hối là một tu chân giả thực lực không tệ thì mọi chuyện đã khác. Cho nên Thọ Vương cho dù bất mãn nhưng chung quy lại vẫn phải nhịn Thọ Phi.
Tính ra thì cuộc sống của Vô Hối đã là không tệ rồi, tiểu điền trang tuy không rộng lắm cơ mà cũng có được căn nhà xây kiểu tứ hợp viện chia làm tiền viện và hậu viện, cũng được tầm mười phòng. Ngoài ra còn có trăm sào ruộng cho nông nhân phụ cận thuê để canh tác cộng thêm mỗi tháng Thọ Vương vẫn gửi tới cho hắn một trăm lượng bạc, tuy tổng thu nhập không tính là nhiều nhưng cũng coi như cuộc sống của hắn khá là thoải mái rồi. Thọ Vương cũng mong hắn một mình sống yên bình ở điền trang đến hết đời nên sau khi nhũ mẫu của hắn qua đời bốn năm trước liền tìm về một tiểu nha hoàn chăm sóc hắn. Coi như là vị phụ thân vô năng này đã tận lực rồi.
Cuộc sống của hắn có lẽ sẽ bình yên trôi qua, lớn thêm vài năm nữa cưới một vị tiểu thư nhà tiểu thương hoặc một dân nữ nhà nào đó, cộng thêm Tiểu Chiêu khả ái, trái ôm phải ấp sinh con đẻ cái cũng coi như là khoái hoạt yên bình. Nào ngờ ngày hôm qua lúc hắn ra rìa Thất Khu bái tế mộ mẹ mình thì bất chợt một nữ quỷ xinh đẹp động lòng người, ngực lớn, eo thon, mông cong, cặp đùi thon dài, gương mặt kinh diễm, kiều mị hiện ra khiến hắn rơi vào mê hoặc để rồi bị hút sạch tinh khí. Đến lúc Tiểu Chiêu phát hiện ra mang hắn về nhà thì hắn đã gần đất xa trời rồi.
Quay trở lại với Vô Thiên một chút. Ngay khi ngũ sắc lôi đình đánh xuống, thân thể hắn bị hủy diệt. Vốn tưởng có thể tranh thủ nguyên anh chạy trốn mà nào ngờ nguyên anh của hắn bị một hố đen hút đi sau đó ném vào một cái thân thể nào đó mà hắn cũng chẳng biết của ai, chỉ thấy một tia linh hồn yếu ớt đang giãy dụa chuẩn bị hồn phi phách tán. Thôi xin lỗi người anh em, ta đành thôn phệ linh hồn của ngươi để nguyên anh có thể hoàn toàn nhập thân vậy. Ài! Lại phải mượn xác mà hoàn hồn rồi. Thế là tia linh hồn yếu ớt kia của Vố Hối từng chút từng chút một hòa vào làm một với nguyên anh của Vô Thiên. Từng đạo ký ức dần dần dung nhập vào ký ức hải của hắn. Khi ký ức đã hoàn toàn dung hợp, linh hồn đã hòa cùng thể xác đã hòa làm một thể, hắn dần dần tỉnh dậy, đập vào mắt hắn là một cô bé mười ba, mười bốn tuổi xinh đẹp khả ái đang ôm tay hắn khóc đến sưng hết cả hai mắt lên. Thật xót xa a!
“Thiếu gia! Ôi! Thiếu gia tỉnh rồi, thiếu gia không chết!..ô...ô...ô...”. Tiểu Chiêu vội ôm lấy thiếu gia mà khóc lớn lên được ba tiếng rồi ngất đi trong lòng hắn. Tiểu ni tử này có chút ý tứ.
Tiểu Chiêu vốn là trẻ mồ côi được Thọ Vương mua về làm thiếp thân thị nữ cho Vô Hối. Mà Vô Hối đối với Tiểu Chiêu cũng coi như là nữ nhân tương lai của mình nên đối xử với cô rất là tốt. Cho nên khi hắn sống lại cô bé vô cùng cao hứng, cả một ngày thương tâm tột cùng khóc lóc kêu gào thảm thiết đột nhiên hưng phấn quá độ không ngất mới lạ. Đặt Tiểu Chiêu lên giường, hắn lết thân mình yếu ớt ra bàn rót một tách trà đã nguội làm một hơi hết sạch. Nghĩ về tạo ngộ của mình hắn không khỏi buồn phiền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.