Chương 101: Anh ấy sẽ không ghen đâu
Ngọc Trân
13/06/2023
Bấy giờ Hạ Ngữ Diệp vừa từ trên lầu đi xuống, lại nghe âm thanh bình bịch
từ bên ngoài thì không biết là ai đã đến, bà còn đang thắc mắc nhưng khi thấy Nam Tịch Viên với khuôn mặt rạng rỡ đi vào trong thì bà mới giật
mình.
"Mẹ!"
Nét mặt bà như ngưng lại khi nghe âm thanh quen thuộc này, nhưng nhanh sau đó đã bật cười vui vẻ:
"Tiểu Viên, con gái của mẹ!"
Hạ Ngữ Diệp ôm chầm lấy Nam Tịch Viên, đã lâu ngày không gặp lại, bà thật sự rất nhớ cô.
"Cuối cùng con cũng đã về rồi."
"Mẹ, đã khiến mẹ lo lắng." Nam Tịch Viên rất thương Hạ Ngữ Diệp, bà cũng đối xử với cô rất tốt. Từ nhỏ đến lớn bà luôn chiều chuộng cô, dạy bảo cô nên người, mặc dù không phải mẹ ruột nhưng tình cảm mà cô dành cho bà còn nhiều hơn tình mẫu tử.
"Con khỏe mạnh và vui vẻ thì mẹ đã an tâm rồi." Hạ Ngữ Diệp biết thời gian qua chắc cô đã chịu khổ, mặc dù đã có lần bà khuyên Nam Từ hãy nói với Nam Hoành Quân đừng truy bắt Nam Tịch Viên nữa, thấy cô suốt ngày chạy trốn người làm mẹ này thật không đành lòng. Nhưng Nam Từ lại chẳng tán đồng ý kiến của bà, khiến bà giận ông mấy ngày liền.
Nếu không phải truy bắt cô quá thì cô cũng không trốn như vậy, thế thì bà và cô cũng sẽ không xa cách mấy tháng trời.
Bấy giờ Hạ Ngữ Diệp mới chuyển ánh nhìn sang Lục Dĩ Thiên, Nam Tịch Viên thấy thế vội giới thiệu:
"Mẹ, anh ấy là bạn trai của con, Lục Dĩ Thiên."
"Con chào bác gái ạ." Đối với mẹ vợ tương lai, Lục Dĩ Thiên hết sức cung kính.
"Chào con." Hạ Ngữ Diệp gật đầu, chuyện giữa anh và cô bà cũng biết được không ít. "Con lợi hại lắm, lại có thể khiến anh Nam đồng ý chấp nhận để con và Tịch Viên ở bên nhau."
"Có lẽ bác ấy đã thấy được tình cảm thật lòng của con dành cho Tịch Viên nên mới chấp thuận ạ."
"Ừ. Hai đứa chắc cũng mệt rồi, mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi con."
Mấy tháng trời mới gặp lại mẹ mình, Nam Tịch Viên ngồi cạnh Hạ Ngữ Diệp, cô ôm lấy tay bà rồi bắt đầu kể lại những chuyện gây cấn và kịch tính mà bản thân đã trải qua ở thời gian trước kia.
Lục Dĩ Thiên ngồi im lặng bên cạnh, khóe môi anh ẩn hiện ý cười, lâu lâu cũng xen vào đôi câu.
Chẳng mấy chốc thì Nam Từ và Nam Kỷ Dận về đến nhà, thấy con gái, Nam Từ vui ra mặt, Nam Kỷ Dận thì cười khanh khách.
"Tiểu Viên, con cũng thật là, làm khoảng thời gian qua ba và ba Quân của con lo gần chết!"
Nam Tịch Viên ôm Nam Từ một cái, cô bĩu môi:
"Ai bảo ba cứ muốn bắt con về, con đành chạy trốn thôi!"
"Ba lo chi cho phí công, với sự lợi hại của em gái con thì còn lâu mới gặp nguy hiểm!"
Nghe Nam Kỷ Dận nói thế, Nam Tịch Viên quay sang nhìn hắn, cô tiến lên ôm chặt lấy hắn và ríu rít nói:
"Có anh hai là tốt với em nhất!"
Nam Kỷ Dận cũng ôm cô, hắn nở nụ cười tỏa nắng:
"Không tốt với em thì tốt với ai, bảo bối của anh!"
"Dận, yêu anh rất nhiều!" Nam Tịch Viên hôn chụt lên má Nam Kỷ Dận một cái, cũng không nghi ngại về sự có mặt của Lục Dĩ Thiên. Từ trước đến nay cô đã quen thân mật với Nam Kỷ Dận như thế, bởi vì quá thân thiết nên cũng không ngại ngần gì cả.
Lục Dĩ Thiên chứng kiến cảnh vừa xảy ra, đầu mày nhẹ chau. Anh nhớ lần trước Nam Tịch Viên gọi điện thoại cho Nam Kỷ Dận và cũng xưng hô như hôm nay, khi ấy anh còn tưởng cô đã có người trong lòng nhưng sau đó mới biết cô và Nam Kỷ Dận là hai anh em.
"Con xem con xem, Dĩ Thiên đứng bên cạnh thế kia mà còn hôn người đàn ông khác trước mặt bạn trai mình, Dĩ Thiên sẽ ghen cho xem!" Nam Từ khoan thai ngồi xuống ghế, vừa nói xong thì uống một ngụm trà.
Nam Tịch Viên quay sang, mỉm cười với Lục Dĩ Thiên:
"Anh ấy sẽ không ghen đâu."
Anh chỉ cười khẽ, không đáp lời.
Mọi người cùng ngồi xuống ghế, Nam Tịch Viên ngồi giữa hai người đàn ông, bên trái là anh trai cô, bên phải là bạn trai cô. Bỗng cô quay sang Nam Kỷ Dận, cô khoác tay mình vào tay hắn và hỏi:
"Em đã có bạn trai rồi, thế anh đã có bạn gái chưa? Anh mà thua em là không được đâu đấy nhé!"
Nam Kỷ Dận rất yêu thương cô em gái này, hắn cóc nhẹ vào đầu cô một cái:
"Anh lo làm việc thôi, đâu rảnh rỗi để yêu đương như em chứ."
"Thế à? Anh đừng có lừa người nhé!"
"Đợi bao giờ công việc ít lại thì yêu sau cũng không muộn."
"Ít ư, chẳng biết bao giờ mới ít!"
Hạ Ngữ Diệp chen vào cuộc trò chuyện giữa hai người con của mình:
"Mẹ cũng nhiều lần khuyên nhủ Kỷ Dận quen bạn gái, nhưng nó lại cứng đầu không nghe. Tuổi tác cũng đâu còn nhỏ nữa, vậy mà suốt ngày cứ không để ý đến chuyện thành gia lập thất. Giờ mẹ chỉ rầu có mình Kỷ Dận thôi!"
Nam Kỷ Dận quay sang Hạ Ngữ Diệp, hắn dịu giọng:
"Mẹ, mẹ lo gì chứ, con đâu sợ không có được vợ, bao giờ muốn thì con sẽ cưới ngay cho mẹ xem."
Bấy giờ Lục Dĩ Thiên không thể giữ được im lặng nữa, anh tham gia cuộc vui:
"Nghe nói cậu đang quen một cô gái, cũng rất giống nghiêm túc lắm."
Nam Tịch Viên quay phắc sang anh, cô ngạc nhiên hỏi lại:
"Sao cơ, anh hai em đã quen bạn gái rồi à? Lục Dĩ Thiên ơi Lục Dĩ Thiên, anh thật giỏi nha, tin tức này cũng biết được nữa."
Nam Kỷ Dận lườm Lục Dĩ Thiên:
"Cậu bớt hóng hớt linh tinh đi."
Sau khi ăn xong buổi trưa thì Nam Tịch Viên lại cùng Hạ Ngữ Diệp trò chuyện, còn ba người đàn ông dưới kia cũng bàn bạc "thế sự".
"Thời gian qua chắc con bị thương không ít nhỉ?" Hạ Ngữ Diệp nắm lấy tay con gái mình, bà ân cần hỏi han, ánh mắt xuất hiện tia ôn nhu vô bờ.
Nam Tịch Viên lắc đầu tỉnh bơ:
"Dạ đâu có, con đâu bị gì ạ."
"Có thật không?" Hạ Ngữ Diệp đoán khoảng thời gian cô ở cạnh một lão đại hắc đạo nổi tiếng ắt hẳn sẽ gặp nhiều chuyện bất trắc, Nam Tịch Viên là người luôn thích che giấu những nguy hiểm của bản thân, bởi cô sợ người nhà lo lắng. Nhưng Hạ Ngữ Diệp đã quá quen thuộc với tính cách của cô, bà biết cô đang nói dối mình.
"Dạ thật mà. Con rất tốt, ở cạnh Dĩ Thiên con luôn cảm thấy thoải mái, cũng không xảy ra chuyện gì cả, mẹ đừng lo lắng." Bị thương quả thật không ít nhưng Nam Tịch Viên không muốn nhắc lại chuyện cũ nữa, bởi hiện tại cô đã ổn, vả lại cô không muốn để mẹ mình phải muộn phiền.
Hạ Ngữ Diệp như đang dò xét xem cô đang nói thật hay nói dối để qua mặt bà, nhưng ánh mắt cô quá chân thật khiến bà tin ngay:
"Nếu thế thì tốt. Trước kia mẹ cứ lo, sợ rằng con sẽ gặp chuyện không may. Tịch Viên, tính cách con quá mạnh mẽ, đợt đó con bỏ nhà ra đi khiến mẹ hết hồn. Sau này biết Kỷ Dận luôn ở sau hậu thuẫn cho con mẹ mới yên tâm phần nào."
Nam Tịch Viên đưa tay ôm lấy Hạ Ngữ Diệp, sống mũi cay cay:
"Sau này con hứa sẽ không khiến mẹ lo lắng nữa đâu ạ!"
"Mẹ!"
Nét mặt bà như ngưng lại khi nghe âm thanh quen thuộc này, nhưng nhanh sau đó đã bật cười vui vẻ:
"Tiểu Viên, con gái của mẹ!"
Hạ Ngữ Diệp ôm chầm lấy Nam Tịch Viên, đã lâu ngày không gặp lại, bà thật sự rất nhớ cô.
"Cuối cùng con cũng đã về rồi."
"Mẹ, đã khiến mẹ lo lắng." Nam Tịch Viên rất thương Hạ Ngữ Diệp, bà cũng đối xử với cô rất tốt. Từ nhỏ đến lớn bà luôn chiều chuộng cô, dạy bảo cô nên người, mặc dù không phải mẹ ruột nhưng tình cảm mà cô dành cho bà còn nhiều hơn tình mẫu tử.
"Con khỏe mạnh và vui vẻ thì mẹ đã an tâm rồi." Hạ Ngữ Diệp biết thời gian qua chắc cô đã chịu khổ, mặc dù đã có lần bà khuyên Nam Từ hãy nói với Nam Hoành Quân đừng truy bắt Nam Tịch Viên nữa, thấy cô suốt ngày chạy trốn người làm mẹ này thật không đành lòng. Nhưng Nam Từ lại chẳng tán đồng ý kiến của bà, khiến bà giận ông mấy ngày liền.
Nếu không phải truy bắt cô quá thì cô cũng không trốn như vậy, thế thì bà và cô cũng sẽ không xa cách mấy tháng trời.
Bấy giờ Hạ Ngữ Diệp mới chuyển ánh nhìn sang Lục Dĩ Thiên, Nam Tịch Viên thấy thế vội giới thiệu:
"Mẹ, anh ấy là bạn trai của con, Lục Dĩ Thiên."
"Con chào bác gái ạ." Đối với mẹ vợ tương lai, Lục Dĩ Thiên hết sức cung kính.
"Chào con." Hạ Ngữ Diệp gật đầu, chuyện giữa anh và cô bà cũng biết được không ít. "Con lợi hại lắm, lại có thể khiến anh Nam đồng ý chấp nhận để con và Tịch Viên ở bên nhau."
"Có lẽ bác ấy đã thấy được tình cảm thật lòng của con dành cho Tịch Viên nên mới chấp thuận ạ."
"Ừ. Hai đứa chắc cũng mệt rồi, mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi con."
Mấy tháng trời mới gặp lại mẹ mình, Nam Tịch Viên ngồi cạnh Hạ Ngữ Diệp, cô ôm lấy tay bà rồi bắt đầu kể lại những chuyện gây cấn và kịch tính mà bản thân đã trải qua ở thời gian trước kia.
Lục Dĩ Thiên ngồi im lặng bên cạnh, khóe môi anh ẩn hiện ý cười, lâu lâu cũng xen vào đôi câu.
Chẳng mấy chốc thì Nam Từ và Nam Kỷ Dận về đến nhà, thấy con gái, Nam Từ vui ra mặt, Nam Kỷ Dận thì cười khanh khách.
"Tiểu Viên, con cũng thật là, làm khoảng thời gian qua ba và ba Quân của con lo gần chết!"
Nam Tịch Viên ôm Nam Từ một cái, cô bĩu môi:
"Ai bảo ba cứ muốn bắt con về, con đành chạy trốn thôi!"
"Ba lo chi cho phí công, với sự lợi hại của em gái con thì còn lâu mới gặp nguy hiểm!"
Nghe Nam Kỷ Dận nói thế, Nam Tịch Viên quay sang nhìn hắn, cô tiến lên ôm chặt lấy hắn và ríu rít nói:
"Có anh hai là tốt với em nhất!"
Nam Kỷ Dận cũng ôm cô, hắn nở nụ cười tỏa nắng:
"Không tốt với em thì tốt với ai, bảo bối của anh!"
"Dận, yêu anh rất nhiều!" Nam Tịch Viên hôn chụt lên má Nam Kỷ Dận một cái, cũng không nghi ngại về sự có mặt của Lục Dĩ Thiên. Từ trước đến nay cô đã quen thân mật với Nam Kỷ Dận như thế, bởi vì quá thân thiết nên cũng không ngại ngần gì cả.
Lục Dĩ Thiên chứng kiến cảnh vừa xảy ra, đầu mày nhẹ chau. Anh nhớ lần trước Nam Tịch Viên gọi điện thoại cho Nam Kỷ Dận và cũng xưng hô như hôm nay, khi ấy anh còn tưởng cô đã có người trong lòng nhưng sau đó mới biết cô và Nam Kỷ Dận là hai anh em.
"Con xem con xem, Dĩ Thiên đứng bên cạnh thế kia mà còn hôn người đàn ông khác trước mặt bạn trai mình, Dĩ Thiên sẽ ghen cho xem!" Nam Từ khoan thai ngồi xuống ghế, vừa nói xong thì uống một ngụm trà.
Nam Tịch Viên quay sang, mỉm cười với Lục Dĩ Thiên:
"Anh ấy sẽ không ghen đâu."
Anh chỉ cười khẽ, không đáp lời.
Mọi người cùng ngồi xuống ghế, Nam Tịch Viên ngồi giữa hai người đàn ông, bên trái là anh trai cô, bên phải là bạn trai cô. Bỗng cô quay sang Nam Kỷ Dận, cô khoác tay mình vào tay hắn và hỏi:
"Em đã có bạn trai rồi, thế anh đã có bạn gái chưa? Anh mà thua em là không được đâu đấy nhé!"
Nam Kỷ Dận rất yêu thương cô em gái này, hắn cóc nhẹ vào đầu cô một cái:
"Anh lo làm việc thôi, đâu rảnh rỗi để yêu đương như em chứ."
"Thế à? Anh đừng có lừa người nhé!"
"Đợi bao giờ công việc ít lại thì yêu sau cũng không muộn."
"Ít ư, chẳng biết bao giờ mới ít!"
Hạ Ngữ Diệp chen vào cuộc trò chuyện giữa hai người con của mình:
"Mẹ cũng nhiều lần khuyên nhủ Kỷ Dận quen bạn gái, nhưng nó lại cứng đầu không nghe. Tuổi tác cũng đâu còn nhỏ nữa, vậy mà suốt ngày cứ không để ý đến chuyện thành gia lập thất. Giờ mẹ chỉ rầu có mình Kỷ Dận thôi!"
Nam Kỷ Dận quay sang Hạ Ngữ Diệp, hắn dịu giọng:
"Mẹ, mẹ lo gì chứ, con đâu sợ không có được vợ, bao giờ muốn thì con sẽ cưới ngay cho mẹ xem."
Bấy giờ Lục Dĩ Thiên không thể giữ được im lặng nữa, anh tham gia cuộc vui:
"Nghe nói cậu đang quen một cô gái, cũng rất giống nghiêm túc lắm."
Nam Tịch Viên quay phắc sang anh, cô ngạc nhiên hỏi lại:
"Sao cơ, anh hai em đã quen bạn gái rồi à? Lục Dĩ Thiên ơi Lục Dĩ Thiên, anh thật giỏi nha, tin tức này cũng biết được nữa."
Nam Kỷ Dận lườm Lục Dĩ Thiên:
"Cậu bớt hóng hớt linh tinh đi."
Sau khi ăn xong buổi trưa thì Nam Tịch Viên lại cùng Hạ Ngữ Diệp trò chuyện, còn ba người đàn ông dưới kia cũng bàn bạc "thế sự".
"Thời gian qua chắc con bị thương không ít nhỉ?" Hạ Ngữ Diệp nắm lấy tay con gái mình, bà ân cần hỏi han, ánh mắt xuất hiện tia ôn nhu vô bờ.
Nam Tịch Viên lắc đầu tỉnh bơ:
"Dạ đâu có, con đâu bị gì ạ."
"Có thật không?" Hạ Ngữ Diệp đoán khoảng thời gian cô ở cạnh một lão đại hắc đạo nổi tiếng ắt hẳn sẽ gặp nhiều chuyện bất trắc, Nam Tịch Viên là người luôn thích che giấu những nguy hiểm của bản thân, bởi cô sợ người nhà lo lắng. Nhưng Hạ Ngữ Diệp đã quá quen thuộc với tính cách của cô, bà biết cô đang nói dối mình.
"Dạ thật mà. Con rất tốt, ở cạnh Dĩ Thiên con luôn cảm thấy thoải mái, cũng không xảy ra chuyện gì cả, mẹ đừng lo lắng." Bị thương quả thật không ít nhưng Nam Tịch Viên không muốn nhắc lại chuyện cũ nữa, bởi hiện tại cô đã ổn, vả lại cô không muốn để mẹ mình phải muộn phiền.
Hạ Ngữ Diệp như đang dò xét xem cô đang nói thật hay nói dối để qua mặt bà, nhưng ánh mắt cô quá chân thật khiến bà tin ngay:
"Nếu thế thì tốt. Trước kia mẹ cứ lo, sợ rằng con sẽ gặp chuyện không may. Tịch Viên, tính cách con quá mạnh mẽ, đợt đó con bỏ nhà ra đi khiến mẹ hết hồn. Sau này biết Kỷ Dận luôn ở sau hậu thuẫn cho con mẹ mới yên tâm phần nào."
Nam Tịch Viên đưa tay ôm lấy Hạ Ngữ Diệp, sống mũi cay cay:
"Sau này con hứa sẽ không khiến mẹ lo lắng nữa đâu ạ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.