Chương 74: Chất độc trong người
Ngọc Trân
08/08/2022
Anh quên mất rằng tuy vết thương hồi phục không ít những Nam Tịch Viên vẫn còn trong quá trình hồi phục, lúc nãy cô lăn lộn nhiều trên giường như vậy có lẽ là đã động đến vết thương không ít, "Sao em lại không nói sớm?"
Lục Dĩ Thiên chau mày không vui, anh không cần sự cho phép của cô mà đã tự nhiên đưa tay cởi áo cô ra. Nam Tịch Viên đã quá quen với cách hành xử này nên quyết định mặc kệ, cô đáp:
"Nói cho anh thì làm được gì chứ!"
"Lần sau không được như thế."
Lục Dĩ Thiên nghiêm mặt, sau khi đã cởi áo cho cô thì đã cởi luôn quần, xong liền bế cô đứng dậy và đi vào phòng tắm. Những ngày qua Nam Tịch Viên bị anh tắm cho không ít lần nên dần cô cũng không còn e ngại nữa, thay vào đó lại hết sức tự nhiên.
Anh đặt cô xuống bồn nắm và bắt đầu xả nước với độ ấm vừa phải, như thường lệ liền tắm cho cô. Nam Tịch Viên nhìn người đàn ông đẹp như điêu khắc trước mặt mình và đặt ra câu hỏi:
"Vũ Châu Thanh đó là ai vậy, tại sao trước đây tôi không thấy cô ta?"
"Khoảng thời gian trước Vũ Châu Thanh đang sinh sống tại Mỹ, hôm nay mới trở về."
"Thuốc cô ta tiêm cho tôi là tự cô ta chế tạo ra, phải chăng Vũ Châu Thanh đó là một bác sĩ?" Nam Tịch Viên đưa ra suy đoán.
Lục Dĩ Thiên gật đầu, "Đúng vậy, cô ấy phụ trách chữa bệnh cho tôi."
Nam Tịch Viên nghi hoặc, "Anh có bệnh sao?"
"Ừ." Lục Dĩ Thiên vốn không định nói ra chuyện này nhưng nếu Nam Tịch Viên đã hỏi thì anh cũng sẽ không ngần ngại mà thừa nhận.
"Anh bị gì vậy?" Hai hàng lông mày thanh tú bất giác nhíu lại, cô không nghĩ rằng Lục Dĩ Thiên cũng có bệnh. Cô không biết anh đang mắc phải bệnh gì nhưng cô chắc đó là một căn bệnh khó chữa.
Lục Dĩ Thiên không giấu giếm, "Lúc trước bất cẩn bị kẻ thù tiêm vào người một chất độc tên DHK27, tuy độc không giết chết tôi nhưng nó sẽ khiến tôi đau đớn đến phát điên. Cứ cách ba tháng sẽ tái phát một lần, Vũ Châu Thanh luôn tìm cách giải chất độc này nhưng đến nay vẫn chưa thành công."
Nam Tịch Viên ngỡ ngàng, cô không ngờ rằng Lục Dĩ Thiên mạnh khỏe như thế mà cũng bị dày vò bởi độc. Tuy khuôn mặt của anh hiện tại rất bình thản nhưng cô nghĩ chắc chắn khi phát bệnh thì anh sẽ đau và khó chịu lắm.
Nam Tịch Viên cảm thấy cổ họng đắng chát, muốn nói gì đó nhưng cũng không thốt nên lời.
Khoảng vài giây sau cô mới có thể mở miệng, "Vậy bao lâu nữa thì anh mới tái phát bệnh?"
"Mười ngày." Lục Dĩ Thiên vẫn chăm chú lau sạch vết máu sau lưng Nam Tịch Viên, cũng không vì vấn đề gì mà lơ đễnh.
Nam Tịch Viên giật mình, mười ngày sao? Thời gian đúng là quá ngắn mà!
"Anh đừng trừng trị Vũ Châu Thanh nữa, tôi không chấp nhất với cô ta đâu. Hãy để cho cô ta điều trị cho anh."
Nếu Vũ Châu Thanh bị phạt bằng cách quất roi vào người thì có lẽ phải mất một khoảng thời gian sau đó cô ta mới bình phục, vậy thì trong lúc anh bị bệnh ai sẽ chăm sóc cho anh đây? Dù sao Vũ Châu Thanh cũng là chuyên gia ở lĩnh vực này, cũng chỉ có cô ta mới hiểu độc mà Lục Dĩ Thiên trúng đang ở giai đoạn nào.
"Em lo lắng cho tôi sao?" Lục Dĩ Thiên nhìn vào khuôn mặt nhăn nhó của Nam Tịch Viên, lòng cảm thấy ngọt ngào vô cùng. Biểu cảm đó chính là đang quan tâm anh!
"Đúng rồi, lỡ như anh chết thì tôi biết tá túc ở đâu đây?" Nam Tịch Viên rất lo cho Lục Dĩ Thiên, nhưng miệng cứ không nói được lời ngọt ngào.
Lục Dĩ Thiên cười khẽ, anh đưa tay giữ lấy cằm cô, "Tôi không chết được đâu, em yên tâm."
Khoảnh khắc bốn mắt đối diện nhau một cách trìu mến, trái tim Nam Tịch Viên bỗng dưng đập nhanh một nhịp. Đôi mắt của anh rất sâu, nhìn vào đấy dường như cô đã bị cuốn hút vào bên trong. Lục Dĩ Thiên giữ lấy đầu cô, ngay sau đó liền áp môi mình xuống cánh môi mềm mại của Nam Tịch Viên mà nhẹ nhàng hôn lấy.
Nam Tịch Viên có chút bất ngờ, cô bị nụ hôn của Lục Dĩ Thiên làm cho thần hồn điên đảo, bàn tay đặt trong nước cũng nắm chặt lại từ bao giờ.
"Ưm..."
Chiếc lưỡi của Lục Dĩ Thiên dần tách khoang miệng của Nam Tịch Viên ra và tiến vào bên trong, chạm vào đầu lưỡi thơm tho của cô mà trêu đùa. Nam Tịch Viên say đắm bởi ngọt ngào mà anh mang lại, cô không những không đẩy người đàn ông ra mà còn đưa tay ôm lấy cổ anh, cùng anh giao hòa.
Lục Dĩ Thiên đã tiến vào bồn tắm từ lúc nào, anh hôn Nam Tịch Viên đắm đuối. Không những thế bàn tay thon dài cũng sờ soạng thân thể mềm mại. Đặt tay trước ngực cô, anh nhẹ nhàng xoa nắn.
"Ưm..." Nam Tịch Viên khẽ rên một tiếng, cả cơ thể cô vốn đã không còn sức nay lại bị nụ hôn của anh làm cho đê mê.
Lục Dĩ Thiên hôn dần xuống dưới, đầu tiên là ở cổ rồi đến chiếc xương quai xanh khiêu gợi, xong lại chuyển xuống ngực. Úp đầu vào khe rãnh mê người, Lục Dĩ Thiên há miệng và ngậm lấy một bên ngực của cô.
Chiếc lưỡi dài không ngừng liếm láp, anh dùng răng cắn nhẹ vào nụ hoa một cái, tay còn lại vẫn không ngừng xoa nắn ngực trái của cô.
"Lục Dĩ Thiên, đừng..." Cả người Nam Tịch Viên bỗng phát ra một cơn lửa hừng hực, mặc dù đang ở trong nước nhưng cô vẫn cảm thấy rất nóng...
Lục Dĩ Thiên chau mày không vui, anh không cần sự cho phép của cô mà đã tự nhiên đưa tay cởi áo cô ra. Nam Tịch Viên đã quá quen với cách hành xử này nên quyết định mặc kệ, cô đáp:
"Nói cho anh thì làm được gì chứ!"
"Lần sau không được như thế."
Lục Dĩ Thiên nghiêm mặt, sau khi đã cởi áo cho cô thì đã cởi luôn quần, xong liền bế cô đứng dậy và đi vào phòng tắm. Những ngày qua Nam Tịch Viên bị anh tắm cho không ít lần nên dần cô cũng không còn e ngại nữa, thay vào đó lại hết sức tự nhiên.
Anh đặt cô xuống bồn nắm và bắt đầu xả nước với độ ấm vừa phải, như thường lệ liền tắm cho cô. Nam Tịch Viên nhìn người đàn ông đẹp như điêu khắc trước mặt mình và đặt ra câu hỏi:
"Vũ Châu Thanh đó là ai vậy, tại sao trước đây tôi không thấy cô ta?"
"Khoảng thời gian trước Vũ Châu Thanh đang sinh sống tại Mỹ, hôm nay mới trở về."
"Thuốc cô ta tiêm cho tôi là tự cô ta chế tạo ra, phải chăng Vũ Châu Thanh đó là một bác sĩ?" Nam Tịch Viên đưa ra suy đoán.
Lục Dĩ Thiên gật đầu, "Đúng vậy, cô ấy phụ trách chữa bệnh cho tôi."
Nam Tịch Viên nghi hoặc, "Anh có bệnh sao?"
"Ừ." Lục Dĩ Thiên vốn không định nói ra chuyện này nhưng nếu Nam Tịch Viên đã hỏi thì anh cũng sẽ không ngần ngại mà thừa nhận.
"Anh bị gì vậy?" Hai hàng lông mày thanh tú bất giác nhíu lại, cô không nghĩ rằng Lục Dĩ Thiên cũng có bệnh. Cô không biết anh đang mắc phải bệnh gì nhưng cô chắc đó là một căn bệnh khó chữa.
Lục Dĩ Thiên không giấu giếm, "Lúc trước bất cẩn bị kẻ thù tiêm vào người một chất độc tên DHK27, tuy độc không giết chết tôi nhưng nó sẽ khiến tôi đau đớn đến phát điên. Cứ cách ba tháng sẽ tái phát một lần, Vũ Châu Thanh luôn tìm cách giải chất độc này nhưng đến nay vẫn chưa thành công."
Nam Tịch Viên ngỡ ngàng, cô không ngờ rằng Lục Dĩ Thiên mạnh khỏe như thế mà cũng bị dày vò bởi độc. Tuy khuôn mặt của anh hiện tại rất bình thản nhưng cô nghĩ chắc chắn khi phát bệnh thì anh sẽ đau và khó chịu lắm.
Nam Tịch Viên cảm thấy cổ họng đắng chát, muốn nói gì đó nhưng cũng không thốt nên lời.
Khoảng vài giây sau cô mới có thể mở miệng, "Vậy bao lâu nữa thì anh mới tái phát bệnh?"
"Mười ngày." Lục Dĩ Thiên vẫn chăm chú lau sạch vết máu sau lưng Nam Tịch Viên, cũng không vì vấn đề gì mà lơ đễnh.
Nam Tịch Viên giật mình, mười ngày sao? Thời gian đúng là quá ngắn mà!
"Anh đừng trừng trị Vũ Châu Thanh nữa, tôi không chấp nhất với cô ta đâu. Hãy để cho cô ta điều trị cho anh."
Nếu Vũ Châu Thanh bị phạt bằng cách quất roi vào người thì có lẽ phải mất một khoảng thời gian sau đó cô ta mới bình phục, vậy thì trong lúc anh bị bệnh ai sẽ chăm sóc cho anh đây? Dù sao Vũ Châu Thanh cũng là chuyên gia ở lĩnh vực này, cũng chỉ có cô ta mới hiểu độc mà Lục Dĩ Thiên trúng đang ở giai đoạn nào.
"Em lo lắng cho tôi sao?" Lục Dĩ Thiên nhìn vào khuôn mặt nhăn nhó của Nam Tịch Viên, lòng cảm thấy ngọt ngào vô cùng. Biểu cảm đó chính là đang quan tâm anh!
"Đúng rồi, lỡ như anh chết thì tôi biết tá túc ở đâu đây?" Nam Tịch Viên rất lo cho Lục Dĩ Thiên, nhưng miệng cứ không nói được lời ngọt ngào.
Lục Dĩ Thiên cười khẽ, anh đưa tay giữ lấy cằm cô, "Tôi không chết được đâu, em yên tâm."
Khoảnh khắc bốn mắt đối diện nhau một cách trìu mến, trái tim Nam Tịch Viên bỗng dưng đập nhanh một nhịp. Đôi mắt của anh rất sâu, nhìn vào đấy dường như cô đã bị cuốn hút vào bên trong. Lục Dĩ Thiên giữ lấy đầu cô, ngay sau đó liền áp môi mình xuống cánh môi mềm mại của Nam Tịch Viên mà nhẹ nhàng hôn lấy.
Nam Tịch Viên có chút bất ngờ, cô bị nụ hôn của Lục Dĩ Thiên làm cho thần hồn điên đảo, bàn tay đặt trong nước cũng nắm chặt lại từ bao giờ.
"Ưm..."
Chiếc lưỡi của Lục Dĩ Thiên dần tách khoang miệng của Nam Tịch Viên ra và tiến vào bên trong, chạm vào đầu lưỡi thơm tho của cô mà trêu đùa. Nam Tịch Viên say đắm bởi ngọt ngào mà anh mang lại, cô không những không đẩy người đàn ông ra mà còn đưa tay ôm lấy cổ anh, cùng anh giao hòa.
Lục Dĩ Thiên đã tiến vào bồn tắm từ lúc nào, anh hôn Nam Tịch Viên đắm đuối. Không những thế bàn tay thon dài cũng sờ soạng thân thể mềm mại. Đặt tay trước ngực cô, anh nhẹ nhàng xoa nắn.
"Ưm..." Nam Tịch Viên khẽ rên một tiếng, cả cơ thể cô vốn đã không còn sức nay lại bị nụ hôn của anh làm cho đê mê.
Lục Dĩ Thiên hôn dần xuống dưới, đầu tiên là ở cổ rồi đến chiếc xương quai xanh khiêu gợi, xong lại chuyển xuống ngực. Úp đầu vào khe rãnh mê người, Lục Dĩ Thiên há miệng và ngậm lấy một bên ngực của cô.
Chiếc lưỡi dài không ngừng liếm láp, anh dùng răng cắn nhẹ vào nụ hoa một cái, tay còn lại vẫn không ngừng xoa nắn ngực trái của cô.
"Lục Dĩ Thiên, đừng..." Cả người Nam Tịch Viên bỗng phát ra một cơn lửa hừng hực, mặc dù đang ở trong nước nhưng cô vẫn cảm thấy rất nóng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.