Chương 77: Chỉ có Nam Tịch Viên mới có tư cách sinh con cho anh
Ngọc Trân
08/08/2022
Cảm thấy đã thỏa mãn, Nam Tịch Viên liền buông ra, cô đưa tay miết vào vết răng trên cổ anh rồi gật đầu:
"Một lão đại cao cao tại thượng như anh mà lại bị phụ nữ để lại vết hôn trên cổ, để xem anh phải làm sao!"
"Tịch Viên, em khiêu khích tôi, thật tình mà nói tôi không thể cưỡng lại."
Nhận ra ý đồ của Lục Dĩ Thiên, Nam Tịch Viên cảnh giác, "Này, là anh cắn tôi trước nên tôi trả thù, khiêu khích ở chỗ nào chứ?"
Đôi mắt Lục Dĩ Thiên nhìn xuống, Nam Tịch Viên cũng dời ánh nhìn theo anh, dừng lại ngay ngực mình, cô cả kinh.
Lúc nãy chỉ muốn trả thù lại anh nên cô đã quên mất mình đang khỏa thân, vì vậy mà cô mới ngồi dậy nằm lên người anh. Giờ đây ngực cô đang chạm trực tiếp vào bờ ngực trần kia, đừng hỏi tại sao Lục Dĩ Thiên lại có phản ứng, cả cô cũng thấy mình đang rất quyến rũ.
"Tôi..." Nam Tịch Viên vừa định sẽ tách ra khỏi người Lục Dĩ Thiên nhưng lại bị anh siết chặt eo, chưa kịp định hình mọi chuyện thì một lần nữa Lục Dĩ Thiên cúi đầu xuống úp mặt vào khe rãnh mê người của cô, bàn tay cũng xoa nắn chiếc mông tròn trịa.
"Đừng mà... tôi mệt lắm rồi!"
Nam Tịch Viên có ý chống cự nhưng Lục Dĩ Thiên đã nhanh hơn một bước, anh nâng chân cô lên vai mình và tiến vào một cách bất ngờ.
"Tôi sẽ khiến em thoải mái."
"Ưm... a, đừng cắn... ưm... Lục Dĩ Thiên, chậm thôi... ưm..."
Nam Tịch Viên không chịu đựng được khoái cảm mà Lục Dĩ Thiên mang lại, cô nằm dưới thân anh mà không ngừng rên rỉ, nỉ non. Tinh lực của anh thật sự rất dồi dào, lại khiến cô chết đi sống lại không ít lần.
"Tịch Viên, thoải mái không?"
"Không..." Nam Tịch Viên nhắm chặt mắt, đôi tay cũng giữ lấy tấm lưng rộng rãi của người đàn ông trước mặt mình.
"Không sao?" Lục Dĩ Thiên không hài lòng với câu trả lời này, thế là liền cắn vào ngực cô một cái.
"A..." Nam Tịch Viên bị đau, khuôn mặt cũng trở nên nhăn nhó.
"Thoải mái không?"
Lục Dĩ Thiên lặp lại câu hỏi, Nam Tịch Viên không dám nói không, "Thoải mái...".
||||| Truyện đề cử: Xin Em Cho Tôi Thêm Một Cơ Hội! |||||
"Thích không?" Anh được nước lấn tới, tiếp tục đặt ra câu hỏi.
"Thích..."
Lục Dĩ Thiên không ngừng ra vào người Nam Tịch Viên, lại bằng nhiều tư thế khiến cô không kịp thích ứng, chỉ có thể nằm yên đó mà chịu đựng.
"Lục Dĩ Thiên, tha cho tôi đi... ưm... hạ thân đau lắm..." Nơi tư mật cứ bị anh tấn công không ngừng, đúng là khiến cô sắp ngất đi mất rồi.
"Tôi biết em thấy đau, nhưng cũng biết em thấy hưng phấn nhiều hơn." Lục Dĩ Thiên không có ý định sẽ buông tha cho cô, anh cũng chẳng hiểu sao bản thân lại có ham muốn mãnh liệt với Nam Tịch Viên như vậy, ham muốn đó cứ thế mà bộc phát không ngừng, anh như bị nghiện cảm giác này mất rồi.
Nam Tịch Viên rất đẹp, thân thể của cô cũng rất phối hợp, đôi chân thon dài đó lại quấn vào thắt lưng anh, nó như đang mời mộc và kêu gọi anh tiến vào sâu hơn. Vậy thì làm sao anh có thể dừng lại cho được chứ?
Lục Dĩ Thiên tiếp tục tấn công, Nam Tịch Viên nằm dưới thân anh cũng không ngừng nỉ non.
Cũng chẳng biết là đã qua bao lâu, Nam Tịch Viên rũ rượi nằm trên giường, khuôn mặt phờ phạc không chút sức sống.
"Lục Dĩ Thiên, ép buộc người khác ân ái là phải đi tù đấy, anh quá đáng rồi."
Lục Dĩ Thiên biết Nam Tịch Viên chỉ có ý trêu đùa, bởi nếu cô thật sự không muốn thì khi nãy cô đã ra tay với anh rồi. Anh cười khẽ:
"Em nỡ kiện tôi sao?"
Nam Tịch Viên liếc nhìn khuôn mặt đáng ghét đó, lười biếng đáp:
"Kiện, phải kiện chứ! Có gì mà không nỡ?"
"Tịch Viên, em khiến tôi càng ngày càng say đắm em nhiều hơn." Lục Dĩ Thiên nhẹ giọng, anh đứng dậy sau đó bế cô lên và đi vào phòng tắm.
Đặt cô xuống bồn, Lục Dĩ Thiên bắt đầu lau sạch thân thể cho cô.
"Lục Dĩ Thiên, tại sao lại không dùng bao?" Nam Tịch Viên bình thản hỏi, đôi mắt không chút gợn sóng. Thốt ra câu hỏi này là vì cô cảm thấy chạnh lòng, anh không dùng biện pháp an toàn có phải là vì dùng nó sẽ không thoải mái? Vậy nên anh mới chẳng đụng đến, thay vào đó sẽ bắt cô uống thuốc tránh thai, nhưng liệu anh có biết thuốc có ba phần độc không?
Cô không thích uống thuốc, dù là thế nào cũng không uống. Bởi cô muốn bản thân không bị ảnh hưởng bởi thuốc, nhưng hôm nay e là phải uống vài viên tránh thai rồi.
Thấy sắc mặt Nam Tịch Viên không tốt, Lục Dĩ Thiên có thể đoán ra được phần nào suy nghĩ của cô. Có lẽ cô sẽ nghĩ anh vì anh, nhưng anh thật tình không có ý định đó.
"Tôi muốn hòa hợp với em một cách tự nhiên nhất." Anh không muốn bản thân bị ngăn cách bởi thứ gì đó khi tiến vào bên trong cô, như thế sẽ chẳng thoải mái.
"Sau đó thì bắt tôi uống thuốc tránh thai như lần trước?" Đêm cô bị hạ xuân dược là ngoài ý muốn, cô có thể không tính nhưng hôm nay bắt buộc phải nói đến. Anh không quan tâm đến việc có thai ngoài ý muốn vậy anh đã từng nghĩ đến cảm giác của cô chưa? Lục Dĩ Thiên rất ích kỷ!
"Tôi không có ý định đó." Anh biết uống nhiều thuốc tránh thai sẽ có hại cho thân thể của người phụ nữ, vậy nên từ đầu đến cuối anh chưa từng nghĩ sẽ để cho cô uống nó.
"Ý anh là gì?" Nam Tịch Viên khó hiểu, thế chẳng lẽ anh đảm bảo mỗi lần ân ái với cô sẽ không có chuyện gì xảy ra?
Người đàn ông nhìn thẳng vào mắt cô, dõng dạc thốt ra một câu:
"Đúng vậy, nếu em có thai thì hãy sinh đứa trẻ ra, như vậy cũng rất tốt."
Điều mà Lục Dĩ Thiên vừa nói quả thật đã khiến Nam Tịch Viên giật mình, anh muốn cô mang thai của anh sao, chuyện này sao có khả năng xảy ra chứ? Cô còn nghĩ là anh sẽ không thích người phụ nữ khác có con của anh, nhưng nào ngờ lại nghe anh nói lời này.
Rốt cuộc ý của anh là sao đây?
"Lục Dĩ Thiên, anh..." Nam Tịch Viên không khỏi ngỡ ngàng, người đàn ông này kiệm lời không nói nhiều khiến cô chẳng hiểu rõ.
"Người có thể sinh con cho Lục Dĩ Thiên tôi cũng chỉ có một mình Nam Tịch Viên em mà thôi." Lục Dĩ Thiên nhìn thẳng vào đôi mắt lấp lánh như sao trời của cô và thốt ra lời tuyên bố trịnh trọng.
Đối với anh, chỉ mình cô mới có tư cách trở thành mẹ của con anh.
Những người khác đều không có cơ hội đó!
"Nhưng... tại sao?" Trái tim Nam Tịch Viên đập mạnh một nhịp, lòng bất giác thổn thức.
Hiện tại cô đang rất mong chờ câu trả lời của anh, tâm trí cứ thế rối ren hẳn lên.
Tại sao cô có thể sinh con cho anh mà những phụ nữ khác đều không? Lý do thật sự là gì?
Bạc môi kiêu ngạo của người đàn ông nhẹ nhếch lên:
"Vì em là người quan trọng đối với tôi, tôi chỉ chấp nhận một mình em là mẹ của con mình."
…
"Một lão đại cao cao tại thượng như anh mà lại bị phụ nữ để lại vết hôn trên cổ, để xem anh phải làm sao!"
"Tịch Viên, em khiêu khích tôi, thật tình mà nói tôi không thể cưỡng lại."
Nhận ra ý đồ của Lục Dĩ Thiên, Nam Tịch Viên cảnh giác, "Này, là anh cắn tôi trước nên tôi trả thù, khiêu khích ở chỗ nào chứ?"
Đôi mắt Lục Dĩ Thiên nhìn xuống, Nam Tịch Viên cũng dời ánh nhìn theo anh, dừng lại ngay ngực mình, cô cả kinh.
Lúc nãy chỉ muốn trả thù lại anh nên cô đã quên mất mình đang khỏa thân, vì vậy mà cô mới ngồi dậy nằm lên người anh. Giờ đây ngực cô đang chạm trực tiếp vào bờ ngực trần kia, đừng hỏi tại sao Lục Dĩ Thiên lại có phản ứng, cả cô cũng thấy mình đang rất quyến rũ.
"Tôi..." Nam Tịch Viên vừa định sẽ tách ra khỏi người Lục Dĩ Thiên nhưng lại bị anh siết chặt eo, chưa kịp định hình mọi chuyện thì một lần nữa Lục Dĩ Thiên cúi đầu xuống úp mặt vào khe rãnh mê người của cô, bàn tay cũng xoa nắn chiếc mông tròn trịa.
"Đừng mà... tôi mệt lắm rồi!"
Nam Tịch Viên có ý chống cự nhưng Lục Dĩ Thiên đã nhanh hơn một bước, anh nâng chân cô lên vai mình và tiến vào một cách bất ngờ.
"Tôi sẽ khiến em thoải mái."
"Ưm... a, đừng cắn... ưm... Lục Dĩ Thiên, chậm thôi... ưm..."
Nam Tịch Viên không chịu đựng được khoái cảm mà Lục Dĩ Thiên mang lại, cô nằm dưới thân anh mà không ngừng rên rỉ, nỉ non. Tinh lực của anh thật sự rất dồi dào, lại khiến cô chết đi sống lại không ít lần.
"Tịch Viên, thoải mái không?"
"Không..." Nam Tịch Viên nhắm chặt mắt, đôi tay cũng giữ lấy tấm lưng rộng rãi của người đàn ông trước mặt mình.
"Không sao?" Lục Dĩ Thiên không hài lòng với câu trả lời này, thế là liền cắn vào ngực cô một cái.
"A..." Nam Tịch Viên bị đau, khuôn mặt cũng trở nên nhăn nhó.
"Thoải mái không?"
Lục Dĩ Thiên lặp lại câu hỏi, Nam Tịch Viên không dám nói không, "Thoải mái...".
||||| Truyện đề cử: Xin Em Cho Tôi Thêm Một Cơ Hội! |||||
"Thích không?" Anh được nước lấn tới, tiếp tục đặt ra câu hỏi.
"Thích..."
Lục Dĩ Thiên không ngừng ra vào người Nam Tịch Viên, lại bằng nhiều tư thế khiến cô không kịp thích ứng, chỉ có thể nằm yên đó mà chịu đựng.
"Lục Dĩ Thiên, tha cho tôi đi... ưm... hạ thân đau lắm..." Nơi tư mật cứ bị anh tấn công không ngừng, đúng là khiến cô sắp ngất đi mất rồi.
"Tôi biết em thấy đau, nhưng cũng biết em thấy hưng phấn nhiều hơn." Lục Dĩ Thiên không có ý định sẽ buông tha cho cô, anh cũng chẳng hiểu sao bản thân lại có ham muốn mãnh liệt với Nam Tịch Viên như vậy, ham muốn đó cứ thế mà bộc phát không ngừng, anh như bị nghiện cảm giác này mất rồi.
Nam Tịch Viên rất đẹp, thân thể của cô cũng rất phối hợp, đôi chân thon dài đó lại quấn vào thắt lưng anh, nó như đang mời mộc và kêu gọi anh tiến vào sâu hơn. Vậy thì làm sao anh có thể dừng lại cho được chứ?
Lục Dĩ Thiên tiếp tục tấn công, Nam Tịch Viên nằm dưới thân anh cũng không ngừng nỉ non.
Cũng chẳng biết là đã qua bao lâu, Nam Tịch Viên rũ rượi nằm trên giường, khuôn mặt phờ phạc không chút sức sống.
"Lục Dĩ Thiên, ép buộc người khác ân ái là phải đi tù đấy, anh quá đáng rồi."
Lục Dĩ Thiên biết Nam Tịch Viên chỉ có ý trêu đùa, bởi nếu cô thật sự không muốn thì khi nãy cô đã ra tay với anh rồi. Anh cười khẽ:
"Em nỡ kiện tôi sao?"
Nam Tịch Viên liếc nhìn khuôn mặt đáng ghét đó, lười biếng đáp:
"Kiện, phải kiện chứ! Có gì mà không nỡ?"
"Tịch Viên, em khiến tôi càng ngày càng say đắm em nhiều hơn." Lục Dĩ Thiên nhẹ giọng, anh đứng dậy sau đó bế cô lên và đi vào phòng tắm.
Đặt cô xuống bồn, Lục Dĩ Thiên bắt đầu lau sạch thân thể cho cô.
"Lục Dĩ Thiên, tại sao lại không dùng bao?" Nam Tịch Viên bình thản hỏi, đôi mắt không chút gợn sóng. Thốt ra câu hỏi này là vì cô cảm thấy chạnh lòng, anh không dùng biện pháp an toàn có phải là vì dùng nó sẽ không thoải mái? Vậy nên anh mới chẳng đụng đến, thay vào đó sẽ bắt cô uống thuốc tránh thai, nhưng liệu anh có biết thuốc có ba phần độc không?
Cô không thích uống thuốc, dù là thế nào cũng không uống. Bởi cô muốn bản thân không bị ảnh hưởng bởi thuốc, nhưng hôm nay e là phải uống vài viên tránh thai rồi.
Thấy sắc mặt Nam Tịch Viên không tốt, Lục Dĩ Thiên có thể đoán ra được phần nào suy nghĩ của cô. Có lẽ cô sẽ nghĩ anh vì anh, nhưng anh thật tình không có ý định đó.
"Tôi muốn hòa hợp với em một cách tự nhiên nhất." Anh không muốn bản thân bị ngăn cách bởi thứ gì đó khi tiến vào bên trong cô, như thế sẽ chẳng thoải mái.
"Sau đó thì bắt tôi uống thuốc tránh thai như lần trước?" Đêm cô bị hạ xuân dược là ngoài ý muốn, cô có thể không tính nhưng hôm nay bắt buộc phải nói đến. Anh không quan tâm đến việc có thai ngoài ý muốn vậy anh đã từng nghĩ đến cảm giác của cô chưa? Lục Dĩ Thiên rất ích kỷ!
"Tôi không có ý định đó." Anh biết uống nhiều thuốc tránh thai sẽ có hại cho thân thể của người phụ nữ, vậy nên từ đầu đến cuối anh chưa từng nghĩ sẽ để cho cô uống nó.
"Ý anh là gì?" Nam Tịch Viên khó hiểu, thế chẳng lẽ anh đảm bảo mỗi lần ân ái với cô sẽ không có chuyện gì xảy ra?
Người đàn ông nhìn thẳng vào mắt cô, dõng dạc thốt ra một câu:
"Đúng vậy, nếu em có thai thì hãy sinh đứa trẻ ra, như vậy cũng rất tốt."
Điều mà Lục Dĩ Thiên vừa nói quả thật đã khiến Nam Tịch Viên giật mình, anh muốn cô mang thai của anh sao, chuyện này sao có khả năng xảy ra chứ? Cô còn nghĩ là anh sẽ không thích người phụ nữ khác có con của anh, nhưng nào ngờ lại nghe anh nói lời này.
Rốt cuộc ý của anh là sao đây?
"Lục Dĩ Thiên, anh..." Nam Tịch Viên không khỏi ngỡ ngàng, người đàn ông này kiệm lời không nói nhiều khiến cô chẳng hiểu rõ.
"Người có thể sinh con cho Lục Dĩ Thiên tôi cũng chỉ có một mình Nam Tịch Viên em mà thôi." Lục Dĩ Thiên nhìn thẳng vào đôi mắt lấp lánh như sao trời của cô và thốt ra lời tuyên bố trịnh trọng.
Đối với anh, chỉ mình cô mới có tư cách trở thành mẹ của con anh.
Những người khác đều không có cơ hội đó!
"Nhưng... tại sao?" Trái tim Nam Tịch Viên đập mạnh một nhịp, lòng bất giác thổn thức.
Hiện tại cô đang rất mong chờ câu trả lời của anh, tâm trí cứ thế rối ren hẳn lên.
Tại sao cô có thể sinh con cho anh mà những phụ nữ khác đều không? Lý do thật sự là gì?
Bạc môi kiêu ngạo của người đàn ông nhẹ nhếch lên:
"Vì em là người quan trọng đối với tôi, tôi chỉ chấp nhận một mình em là mẹ của con mình."
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.