Chương 61: Chỉ vài lời nói, thay đổi được một con người
Ngọc Trân
25/07/2022
Thương Đô được Chân Đông Kình phân phó đưa tiểu Hà về nhà an toàn, Thương Đô vừa rời đi đã có thuộc hạ khác đến, hắn đưa thức ăn trong tay mình cho Chân Đông Kình sau đó cũng ra ngoài. Giờ đây trong phòng bệnh chỉ còn có hai người, Chân Đông Kình mở phần cháo đã được anh ta dặn dò chuẩn bị sẵn cho Nam Tịch Viên rồi cầm lên trên tay.
"Để tôi đút cô ăn."
"Không cần, tôi có thể tự ăn được."
Nam Tịch Viên giành lấy cháo từ tay Chân Đông Kình, cũng không ngần ngại gì mà bắt đầu ăn một cách nhanh chóng. Cũng do từ sáng đến giờ cô vẫn chưa có gì lót bụng, nếu không phải cô biết tập võ thì chắc giờ đây đã run rẩy vì cơn đói dữ dội này hành hạ mất.
Chân Đông Kình cảm thấy vui vẻ khi cô không hề đề phòng bị gì anh ta cả, lại có thể ăn tự nhiên và ngon lành như thế.
"Cô đói lắm sao?" Chân Đông Kình phá vỡ bầu không gian tĩnh mịch bằng một câu hỏi.
"Hôm nay vừa chuẩn bị ăn bữa sáng thì lại thấy con gái anh gặp nguy hiểm, thế là tôi đuổi theo. Kết quả vẫn chưa có gì trong bụng mà đã ăn ngay một viên đạn."
Chân Đông Kình nghe thấy sự châm chọc trong lời nói của Nam Tịch Viên, anh ta khẽ cười rồi đáp:
"Cảm ơn cô vì đã cứu tiểu Hà, nếu không con bé đã gặp nguy hiểm rồi."
Giờ đây Nam Tịch Viên cũng đã ăn xong, cô đặt tô cháo lên bàn rồi dùng ánh mắt sắc lẹm nhìn Chân Đông Kình, "Chân Đông Kình, anh giết mẹ của tiểu Hà tôi không xen vào vì dù sao cũng là chuyện của anh, nhưng tại sao anh lại nói cho con bé biết anh đã giết chết mẹ nó? Anh có biết rằng con bé sẽ không chịu nổi không, tâm lý của trẻ con còn non nớt, vậy mà anh lại đưa vào đầu con bé những sự việc ghê rợn này. Anh có từng nghĩ đến cảm giác của tiểu Hà chưa?"
Nam Tịch Viên nói xong lời này thì cũng thở hồng hộc, cũng do cô mới phẫu thuật xong nên mới tốn sức nhiều khi nói chuyện. Cái Nam Tịch Viên bất bình chính là việc này, vì vậy mới không chú ý được người trước mặt mình là ai mà đã gọi thẳng tên anh ta ra.
Chân Đông Kình bị thái độ kích động của Nam Tịch Viên làm cho sững người, hình như đây là cô gái đầu tiên dám nói với anh ta những lời như vậy, lại còn gọi tên anh ta ra một cách tự nhiên, cũng không nghi kị gì. Là gan cô lớn, hay cô vốn dĩ không sợ bất kì cứ thứ gì?
Mặc dù Nam Tịch Viên đã nói chuyện như hét vào mặt Chân Đông Kình nhưng anh ta cũng chẳng lấy làm tức giận, ngược lại chỉ lạnh giọng đáp:
"Chân Mỹ Hà là con gái của tôi, nếu chỉ có một việc nhỏ nhặt như thế mà không chịu được thì làm sao mà xứng trở thành con tôi?"
Bây giờ Nam Tịch Viên mới biết tiểu Hà tên thật là Chân Mỹ Hà, cái tên khá là hợp với cô bé. Nhưng lý do mà Chân Đông Kình nói ra quá là vô lý, là con gái của anh ta thì phải biết được sự thật tàn khốc này ư?
Nam Tịch Viên cười khẩy, "Chân Đông Kình, không phải ai cũng máu lạnh và vô tình như anh đâu."
Nét cười trên mặt Chân Đông Kình chẳng biết đã đơ lại từ lúc nào, anh ta đưa ánh mắt sắc bén nhìn Nam Tịch Viên: "Nam tiểu thư, không phải cô cứu tiểu Hà thì muốn nói gì cũng được. Việc nhà của tôi không cần cô quản."
Nam Tịch Viên hô hấp cũng trở nên dồn dập, cô đang rất tức giận vì Chân Đông Kình, cô đâu muốn xen vào chuyện nhà anh ta nhưng cô rất bất bình, không lên tiếng cô không thể chịu nổi. Nhìn mà xem, một đứa ngoan ngoãn như tiểu Hà lại thành ra như thế, nếu Chân Đông Kình cứ mãi giữ ý định đó trong đầu thì sẽ sớm có một ngày tiểu Hà bị bức điên mất.
Nam Tịch Viên dời ánh nhìn khỏi Chân Đông Kình để không phải tức tối thêm, tuy nhiên cô vẫn nói:
"Anh biết vì sao tiểu Hà lại khóc lóc ỉ oi trên tay tôi không, là vì con bé muốn tôi dẫn con bé đi. Tiểu Hà nói nó không thích anh, tôi có thể nhìn ra sự khiếp sợ trong con ngươi to tròn kia khi nhắc về anh. Ngoài sự hãi hùng ra thì chẳng còn thứ gì khác, có lẽ tiểu Hà thương anh, nhưng tình thương đó rất ít. Nếu anh cứ như thế thì tôi nghĩ rằng sẽ rất nhanh thôi, tiểu Hà đối với anh chỉ còn dè dặt và phục tùng, tình thương cha con ít ỏi kia cũng sẽ tan biến mất."
Nam Tịch Viên ngưng lại vài giây, cô cảm thấy lồng ngực mình nhói đau, có lẽ là do nói quá nhiều. Nhưng không nói thì không được, bởi cô rất đồng cảm với tiểu Hà.
Năm xưa ba cô cũng bắt ép cô như thế, nhưng ông không dùng lời yêu thương để nói mà chỉ dùng quyền uy để buộc cô phải nghe theo. Thời gian đó Nam Tịch Viên rất hận ông, nhưng sau này cô mới hiểu rằng tất cả những điều ông làm đều là vì muốn tốt cho cô.
Có lẽ Chân Đông Kình cũng rất thương yêu và muốn tốt cho tiểu Hà nhưng cách thức mà anh ta dạy dỗ cô bé là hoàn toàn sai, vậy nên Nam Tịch Viên muốn nói cho anh ta biết. Mong anh ta có thể hiểu, quan tâm đến cô bé nhiều hơn, đặc biệt là bộc lộ tình thương của anh ta ra bên ngoài cho cô bé thấy, chứ đừng giữ cái vẻ lạnh lùng cao ngạo kia mãi. Như lúc nãy, Chân Đông Kình đã dùng quyền uy để bắt tiểu Hà phải về nhà, rõ ràng trong mắt cô bé khi ấy chỉ thấy sợ hãi và bất phục.
"Tôi chắc anh không biết dịu dàng là gì, nhưng đối với con mình thì anh cũng nên tập một chút dịu dàng. Cái tiểu Hà cần là tình thương của một gia đình, nhưng nếu mẹ con bé không còn thì tôi nghĩ anh nên thương con bé gấp bội, chứ không phải lúc nào cũng lạnh lùng như vậy. Chân Đông Kình, có thể anh là một lão đại tài giỏi, được nhiều người kính trọng nhưng tôi chắc chắn anh sẽ là người ba tồi nếu không biết thay đổi phương thức dạy con."
Nam Tịch Viên hòa hoãn không ít, cô hít sâu để bình ổn lại rồi bồi thêm vài câu, "Cái gì nên nói thì tôi cũng đã nói rồi, anh có muốn nghe hay không là tùy ở anh. Nhưng cũng mong anh hãy suy nghĩ thật kĩ, kẻo tương lai sẽ phải hối hận."
Chân Đông Kình không hề rời mắt khỏi khuôn mặt kiều diễm của Nam Tịch Viên dù chỉ một giây, anh ta đã bị lời nói của cô làm cho xao động, ánh mắt từ lạnh lẽo cũng chuyển sang ôn hòa hơn nhiều. Chân Đông Kình đang bận rộn đuổi theo những suy nghĩ trong đầu, anh ta tự đặt ra câu hỏi cho chính bản thân mình, liệu rằng anh ta làm như thế là sai rồi sao?
Chân Đông Kình luôn lạnh nhạt với tiểu Hà, một phần là do anh ta không thích nói chuyện nhiều với trẻ con, mặc dù đó là con của anh ta, một phần là vì công vụ bộn bề, cũng rảnh rỗi để trò chuyện cùng cô bé. Vậy nên bên cạnh tiểu Hà chỉ có nhũ mẫu và vệ sĩ, Chân Đông Kình cứ nghĩ lo cho cô bé đầy đủ như thế thì tốt, nhưng dường như đã sai hết rồi.
Nam Tịch Viên nói đúng, Chân Đông Kình cũng nhìn ra sự hoảng sợ trong đôi mắt của tiểu Hà khi nói chuyện với anh ta, có lẽ là do anh ta quá lạnh lùng, vậy nên tình cảm của cả hai cha con mới ngày càng xa cách.
Chân Đông Kình không yêu thương tiểu Hà nhiều cũng là bởi một lý do, vì sự xuất hiện của cô bé chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.
"Để tôi đút cô ăn."
"Không cần, tôi có thể tự ăn được."
Nam Tịch Viên giành lấy cháo từ tay Chân Đông Kình, cũng không ngần ngại gì mà bắt đầu ăn một cách nhanh chóng. Cũng do từ sáng đến giờ cô vẫn chưa có gì lót bụng, nếu không phải cô biết tập võ thì chắc giờ đây đã run rẩy vì cơn đói dữ dội này hành hạ mất.
Chân Đông Kình cảm thấy vui vẻ khi cô không hề đề phòng bị gì anh ta cả, lại có thể ăn tự nhiên và ngon lành như thế.
"Cô đói lắm sao?" Chân Đông Kình phá vỡ bầu không gian tĩnh mịch bằng một câu hỏi.
"Hôm nay vừa chuẩn bị ăn bữa sáng thì lại thấy con gái anh gặp nguy hiểm, thế là tôi đuổi theo. Kết quả vẫn chưa có gì trong bụng mà đã ăn ngay một viên đạn."
Chân Đông Kình nghe thấy sự châm chọc trong lời nói của Nam Tịch Viên, anh ta khẽ cười rồi đáp:
"Cảm ơn cô vì đã cứu tiểu Hà, nếu không con bé đã gặp nguy hiểm rồi."
Giờ đây Nam Tịch Viên cũng đã ăn xong, cô đặt tô cháo lên bàn rồi dùng ánh mắt sắc lẹm nhìn Chân Đông Kình, "Chân Đông Kình, anh giết mẹ của tiểu Hà tôi không xen vào vì dù sao cũng là chuyện của anh, nhưng tại sao anh lại nói cho con bé biết anh đã giết chết mẹ nó? Anh có biết rằng con bé sẽ không chịu nổi không, tâm lý của trẻ con còn non nớt, vậy mà anh lại đưa vào đầu con bé những sự việc ghê rợn này. Anh có từng nghĩ đến cảm giác của tiểu Hà chưa?"
Nam Tịch Viên nói xong lời này thì cũng thở hồng hộc, cũng do cô mới phẫu thuật xong nên mới tốn sức nhiều khi nói chuyện. Cái Nam Tịch Viên bất bình chính là việc này, vì vậy mới không chú ý được người trước mặt mình là ai mà đã gọi thẳng tên anh ta ra.
Chân Đông Kình bị thái độ kích động của Nam Tịch Viên làm cho sững người, hình như đây là cô gái đầu tiên dám nói với anh ta những lời như vậy, lại còn gọi tên anh ta ra một cách tự nhiên, cũng không nghi kị gì. Là gan cô lớn, hay cô vốn dĩ không sợ bất kì cứ thứ gì?
Mặc dù Nam Tịch Viên đã nói chuyện như hét vào mặt Chân Đông Kình nhưng anh ta cũng chẳng lấy làm tức giận, ngược lại chỉ lạnh giọng đáp:
"Chân Mỹ Hà là con gái của tôi, nếu chỉ có một việc nhỏ nhặt như thế mà không chịu được thì làm sao mà xứng trở thành con tôi?"
Bây giờ Nam Tịch Viên mới biết tiểu Hà tên thật là Chân Mỹ Hà, cái tên khá là hợp với cô bé. Nhưng lý do mà Chân Đông Kình nói ra quá là vô lý, là con gái của anh ta thì phải biết được sự thật tàn khốc này ư?
Nam Tịch Viên cười khẩy, "Chân Đông Kình, không phải ai cũng máu lạnh và vô tình như anh đâu."
Nét cười trên mặt Chân Đông Kình chẳng biết đã đơ lại từ lúc nào, anh ta đưa ánh mắt sắc bén nhìn Nam Tịch Viên: "Nam tiểu thư, không phải cô cứu tiểu Hà thì muốn nói gì cũng được. Việc nhà của tôi không cần cô quản."
Nam Tịch Viên hô hấp cũng trở nên dồn dập, cô đang rất tức giận vì Chân Đông Kình, cô đâu muốn xen vào chuyện nhà anh ta nhưng cô rất bất bình, không lên tiếng cô không thể chịu nổi. Nhìn mà xem, một đứa ngoan ngoãn như tiểu Hà lại thành ra như thế, nếu Chân Đông Kình cứ mãi giữ ý định đó trong đầu thì sẽ sớm có một ngày tiểu Hà bị bức điên mất.
Nam Tịch Viên dời ánh nhìn khỏi Chân Đông Kình để không phải tức tối thêm, tuy nhiên cô vẫn nói:
"Anh biết vì sao tiểu Hà lại khóc lóc ỉ oi trên tay tôi không, là vì con bé muốn tôi dẫn con bé đi. Tiểu Hà nói nó không thích anh, tôi có thể nhìn ra sự khiếp sợ trong con ngươi to tròn kia khi nhắc về anh. Ngoài sự hãi hùng ra thì chẳng còn thứ gì khác, có lẽ tiểu Hà thương anh, nhưng tình thương đó rất ít. Nếu anh cứ như thế thì tôi nghĩ rằng sẽ rất nhanh thôi, tiểu Hà đối với anh chỉ còn dè dặt và phục tùng, tình thương cha con ít ỏi kia cũng sẽ tan biến mất."
Nam Tịch Viên ngưng lại vài giây, cô cảm thấy lồng ngực mình nhói đau, có lẽ là do nói quá nhiều. Nhưng không nói thì không được, bởi cô rất đồng cảm với tiểu Hà.
Năm xưa ba cô cũng bắt ép cô như thế, nhưng ông không dùng lời yêu thương để nói mà chỉ dùng quyền uy để buộc cô phải nghe theo. Thời gian đó Nam Tịch Viên rất hận ông, nhưng sau này cô mới hiểu rằng tất cả những điều ông làm đều là vì muốn tốt cho cô.
Có lẽ Chân Đông Kình cũng rất thương yêu và muốn tốt cho tiểu Hà nhưng cách thức mà anh ta dạy dỗ cô bé là hoàn toàn sai, vậy nên Nam Tịch Viên muốn nói cho anh ta biết. Mong anh ta có thể hiểu, quan tâm đến cô bé nhiều hơn, đặc biệt là bộc lộ tình thương của anh ta ra bên ngoài cho cô bé thấy, chứ đừng giữ cái vẻ lạnh lùng cao ngạo kia mãi. Như lúc nãy, Chân Đông Kình đã dùng quyền uy để bắt tiểu Hà phải về nhà, rõ ràng trong mắt cô bé khi ấy chỉ thấy sợ hãi và bất phục.
"Tôi chắc anh không biết dịu dàng là gì, nhưng đối với con mình thì anh cũng nên tập một chút dịu dàng. Cái tiểu Hà cần là tình thương của một gia đình, nhưng nếu mẹ con bé không còn thì tôi nghĩ anh nên thương con bé gấp bội, chứ không phải lúc nào cũng lạnh lùng như vậy. Chân Đông Kình, có thể anh là một lão đại tài giỏi, được nhiều người kính trọng nhưng tôi chắc chắn anh sẽ là người ba tồi nếu không biết thay đổi phương thức dạy con."
Nam Tịch Viên hòa hoãn không ít, cô hít sâu để bình ổn lại rồi bồi thêm vài câu, "Cái gì nên nói thì tôi cũng đã nói rồi, anh có muốn nghe hay không là tùy ở anh. Nhưng cũng mong anh hãy suy nghĩ thật kĩ, kẻo tương lai sẽ phải hối hận."
Chân Đông Kình không hề rời mắt khỏi khuôn mặt kiều diễm của Nam Tịch Viên dù chỉ một giây, anh ta đã bị lời nói của cô làm cho xao động, ánh mắt từ lạnh lẽo cũng chuyển sang ôn hòa hơn nhiều. Chân Đông Kình đang bận rộn đuổi theo những suy nghĩ trong đầu, anh ta tự đặt ra câu hỏi cho chính bản thân mình, liệu rằng anh ta làm như thế là sai rồi sao?
Chân Đông Kình luôn lạnh nhạt với tiểu Hà, một phần là do anh ta không thích nói chuyện nhiều với trẻ con, mặc dù đó là con của anh ta, một phần là vì công vụ bộn bề, cũng rảnh rỗi để trò chuyện cùng cô bé. Vậy nên bên cạnh tiểu Hà chỉ có nhũ mẫu và vệ sĩ, Chân Đông Kình cứ nghĩ lo cho cô bé đầy đủ như thế thì tốt, nhưng dường như đã sai hết rồi.
Nam Tịch Viên nói đúng, Chân Đông Kình cũng nhìn ra sự hoảng sợ trong đôi mắt của tiểu Hà khi nói chuyện với anh ta, có lẽ là do anh ta quá lạnh lùng, vậy nên tình cảm của cả hai cha con mới ngày càng xa cách.
Chân Đông Kình không yêu thương tiểu Hà nhiều cũng là bởi một lý do, vì sự xuất hiện của cô bé chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.