Chương 79: Gặp lại bạn cũ
Ngọc Trân
08/08/2022
Vừa gặp mặt Nam Tịch Viên trong quán cà phê thì tiểu Hà đã vui đến mức nhảy cẫng lên, cô bé dang tay ôm lấy Nam Tịch Viên, khuôn mặt bầu bĩnh cứ thế mà cười thỏa mãn.
"Chị Tịch Viên!"
"Tiểu Hà của chị!" Nam Tịch Viên ôm lấy cô bé, vừa định bế tiểu Hà lên thì cô bé đã nói, "Chị đừng bế em, vết thương của chị chưa khỏi, em sợ em nặng quá sẽ khiến chị đau."
Nam Tịch Viên mỉm cười, tay cũng xoa đầu cô bé hiểu chuyện, "Chị không sao rồi, em đừng quá lo lắng."
Gặp mặt Nam Tịch Viên nên tiểu Hà hoàn toàn quên mất người ba đáng kính của mình đang ngồi bên kia, cô bé cứ quấn lấy cô mà hỏi han.
"Vết thương của chị còn bị đau không ạ?"
"Không, chị tịnh dưỡng rất tốt nên mọi chuyện đã ổn thỏa."
"Dạo này chị ăn uống có điều đặn không, em sợ vì bị thương mà chị sẽ bị ốm."
Nam Tịch Viên nghe thế thì lắc đầu, "Chị không ốm đâu, rất khỏe đây. Còn em, sao lại gầy thế này chứ, em cần phải bồi bổ thêm."
"Dạ chị." Tiểu Hà gật mạnh đầu một cái, tình cờ cô bé thấy trên cổ Nam Tịch Viên có dán một miếng băng keo cá nhân nên hỏi ngay: "Cổ chị bị sao vậy ạ?"
"À, chị vô tình để móng tay cào trúng nên trầy xước một tí. Chị không sao đâu." Nam Tịch Viên nhanh chóng tìm lý do để trả lời, vẫn may lúc nãy cô đã che mất vết hôn đi bằng cách ngụy trang này, nếu như không có băng keo cá nhân thì có lẽ tiểu Hà sẽ hỏi tới.
"Vâng." Tiểu Hà rất nghe lời, cô bé không chút nghi ngờ gì về lời nói của Nam Tịch Viên.
Nhưng Chân Đông Kình thì không chắc chắn tin tưởng, liệu sau mảnh băng keo đó có thật sự là vết trầy xước, hay là dấu tích mà Lục Dĩ Thiên để lại? Chân Đông Kình thật sự cầu mong đó chỉ là vết xước mà thôi, bởi nếu là vết hôn thì hắn sẽ đau lòng lắm. Hắn đã lỡ yêu Nam Tịch Viên rồi, lại yêu một cách sâu đậm, lần này khó có thể dứt ra được.
Nói chuyện với Nam Tịch Viên một lúc, bỗng dưng tiểu Hà lại chuyển sang chủ đề khác, cô bé đề nghị:
"Chị Tịch Viên, em thích chị lắm, chị có thể chuyển đến sống cùng em không?"
Nam Tịch Viên không nghĩ đến việc tiểu Hà sẽ đưa ra yêu cầu này, chuyển đến sống cùng cô bé sao, điều này cô chưa từng nghĩ qua. Mặc dù rất thích tiểu Hà nhưng dù sao Chân gia cũng là nơi rất phức tạp, Chân Đông Kình cũng từng có ý muốn mời cô về nhưng cô lại không đồng ý. Bởi cô cũng chỉ mới biết hắn vài ngày nay mà thôi, vả lại cô cũng chẳng muốn rời khỏi Hắc Uyển.
Nam Tịch Viên không muốn làm tiểu Hà buồn lòng như cô vẫn phải nói thật, "Tiểu Hà, chị không thể sống với em được rồi, rất tiếc vì điều này."
"Tại sao ạ?" Mặt tiểu Hà thoáng chốc đã chùng xuống.
"Hiện tại chị đã có chỗ ở cố định và cũng không có ý sẽ chuyển đi." Nam Tịch Viên vỗ về cô bé, "Mặc dù chúng ta không thể sống chung nhưng vẫn sẽ thường xuyên gặp nhau nhé. Tiểu Hà, chị thật sự rất vui vì em đã thích chị như vậy đấy, nhưng xin lỗi em nhé, chị không thể thực hiện nguyện vọng của em."
Tiểu Hà bí xị mặt mày, nhưng nhanh sau đó đã khôi phục bộ dáng đáng yêu ngoan ngoãn bình thường. Cô bé mỉm cười, "Dạ, em hiểu suy nghĩ của chị nên sẽ không buồn đâu. Miễn là sau này chúng ta thường xuyên gặp mặt nhau là được."
"Tiểu Hà đúng là một đứa bé ngoan." Nam Tịch Viên xoa đầu cô bé đầy yêu thương, nhớ ra từ nãy đến giờ mình đã ngó lơ Chân Đông Kình nên liền quay sang hắn bắt chuyện: "Tình cảm của anh và tiểu Hà dạo này thế nào rồi?"
Chân Đông Kình đan hai tay vào nhau và đặt trên đùi, hắn cong môi, "Cũng nhờ những lời chia sẻ của cô mà quan hệ cha con của tôi và tiểu Hà cũng đã tốt hơn nhiều."
"Chuyện của mẹ tiểu Hà anh đã nói ra hết rồi chứ?" Nam Tịch Viên lại hỏi.
Chân Đông Kình gật đầu, "Ừm, tất cả những gì cô dặn tôi đều làm theo. Tịch Viên, nhờ có cô mà tiểu Hà không còn xa lánh và e dè tôi nữa, tôi cảm ơn cô nhiều lắm."
"Được như vậy thì tốt rồi."
Nói chuyện với cha con Chân Đông Kình một lúc lâu thì Nam Tịch Viên cũng có ý định sẽ trở về, tiểu Hà nuối tiếc nắm lấy tay cô, còn bắt cô hứa hẹn phải thường xuyên đến gặp cô bé. Nam Tịch Viên vui vẻ chấp nhận thỉnh cầu nhỏ này, dù sao cô cũng thích tiểu Hà lắm!
Đang đi trên đường lớn thì bỗng dưng Nam Tịch Viên nghe thấy tiếng xe moto, quay đầu lại nhìn thì đập vào mắt cô là một thân ảnh quen thuộc, người con trai lái moto kia không ai khác chính là Bạc Kỷ Nhiên. Bạc Kỷ Nhiên dừng xe trước mặt cô, đuôi mắt đầy ý cười nhìn cô gái trước mặt mình.
"Tịch Viên, đã lâu không gặp." Bạc Kỷ Nhiên lên tiếng chào hỏi, cậu cảm thấy vui lắm vì không ngờ bản thân có thể gặp được cô ở tại nơi này. Tháo chiếc nón bảo hiểm xuống, khuôn mặt điển trai cũng nhanh chóng lộ ra.
"Kỷ Nhiên? Anh đi đâu vậy? Thật trùng hợp." Nam Tịch Viên chào hỏi một câu, cô cũng khá bất ngờ vì cuộc gặp gỡ tình cờ này.
"Tôi chỉ lái xe dạo một vòng thôi, không nghĩ rằng sẽ gặp được cô." Tinh thần Bạc Kỷ Nhiên sảng khoái hơn hẳn khi thấy thân ảnh xinh đẹp mà cậu hằng mong ước có thể nhìn thấy mỗi ngày.
"Chị Tịch Viên!"
"Tiểu Hà của chị!" Nam Tịch Viên ôm lấy cô bé, vừa định bế tiểu Hà lên thì cô bé đã nói, "Chị đừng bế em, vết thương của chị chưa khỏi, em sợ em nặng quá sẽ khiến chị đau."
Nam Tịch Viên mỉm cười, tay cũng xoa đầu cô bé hiểu chuyện, "Chị không sao rồi, em đừng quá lo lắng."
Gặp mặt Nam Tịch Viên nên tiểu Hà hoàn toàn quên mất người ba đáng kính của mình đang ngồi bên kia, cô bé cứ quấn lấy cô mà hỏi han.
"Vết thương của chị còn bị đau không ạ?"
"Không, chị tịnh dưỡng rất tốt nên mọi chuyện đã ổn thỏa."
"Dạo này chị ăn uống có điều đặn không, em sợ vì bị thương mà chị sẽ bị ốm."
Nam Tịch Viên nghe thế thì lắc đầu, "Chị không ốm đâu, rất khỏe đây. Còn em, sao lại gầy thế này chứ, em cần phải bồi bổ thêm."
"Dạ chị." Tiểu Hà gật mạnh đầu một cái, tình cờ cô bé thấy trên cổ Nam Tịch Viên có dán một miếng băng keo cá nhân nên hỏi ngay: "Cổ chị bị sao vậy ạ?"
"À, chị vô tình để móng tay cào trúng nên trầy xước một tí. Chị không sao đâu." Nam Tịch Viên nhanh chóng tìm lý do để trả lời, vẫn may lúc nãy cô đã che mất vết hôn đi bằng cách ngụy trang này, nếu như không có băng keo cá nhân thì có lẽ tiểu Hà sẽ hỏi tới.
"Vâng." Tiểu Hà rất nghe lời, cô bé không chút nghi ngờ gì về lời nói của Nam Tịch Viên.
Nhưng Chân Đông Kình thì không chắc chắn tin tưởng, liệu sau mảnh băng keo đó có thật sự là vết trầy xước, hay là dấu tích mà Lục Dĩ Thiên để lại? Chân Đông Kình thật sự cầu mong đó chỉ là vết xước mà thôi, bởi nếu là vết hôn thì hắn sẽ đau lòng lắm. Hắn đã lỡ yêu Nam Tịch Viên rồi, lại yêu một cách sâu đậm, lần này khó có thể dứt ra được.
Nói chuyện với Nam Tịch Viên một lúc, bỗng dưng tiểu Hà lại chuyển sang chủ đề khác, cô bé đề nghị:
"Chị Tịch Viên, em thích chị lắm, chị có thể chuyển đến sống cùng em không?"
Nam Tịch Viên không nghĩ đến việc tiểu Hà sẽ đưa ra yêu cầu này, chuyển đến sống cùng cô bé sao, điều này cô chưa từng nghĩ qua. Mặc dù rất thích tiểu Hà nhưng dù sao Chân gia cũng là nơi rất phức tạp, Chân Đông Kình cũng từng có ý muốn mời cô về nhưng cô lại không đồng ý. Bởi cô cũng chỉ mới biết hắn vài ngày nay mà thôi, vả lại cô cũng chẳng muốn rời khỏi Hắc Uyển.
Nam Tịch Viên không muốn làm tiểu Hà buồn lòng như cô vẫn phải nói thật, "Tiểu Hà, chị không thể sống với em được rồi, rất tiếc vì điều này."
"Tại sao ạ?" Mặt tiểu Hà thoáng chốc đã chùng xuống.
"Hiện tại chị đã có chỗ ở cố định và cũng không có ý sẽ chuyển đi." Nam Tịch Viên vỗ về cô bé, "Mặc dù chúng ta không thể sống chung nhưng vẫn sẽ thường xuyên gặp nhau nhé. Tiểu Hà, chị thật sự rất vui vì em đã thích chị như vậy đấy, nhưng xin lỗi em nhé, chị không thể thực hiện nguyện vọng của em."
Tiểu Hà bí xị mặt mày, nhưng nhanh sau đó đã khôi phục bộ dáng đáng yêu ngoan ngoãn bình thường. Cô bé mỉm cười, "Dạ, em hiểu suy nghĩ của chị nên sẽ không buồn đâu. Miễn là sau này chúng ta thường xuyên gặp mặt nhau là được."
"Tiểu Hà đúng là một đứa bé ngoan." Nam Tịch Viên xoa đầu cô bé đầy yêu thương, nhớ ra từ nãy đến giờ mình đã ngó lơ Chân Đông Kình nên liền quay sang hắn bắt chuyện: "Tình cảm của anh và tiểu Hà dạo này thế nào rồi?"
Chân Đông Kình đan hai tay vào nhau và đặt trên đùi, hắn cong môi, "Cũng nhờ những lời chia sẻ của cô mà quan hệ cha con của tôi và tiểu Hà cũng đã tốt hơn nhiều."
"Chuyện của mẹ tiểu Hà anh đã nói ra hết rồi chứ?" Nam Tịch Viên lại hỏi.
Chân Đông Kình gật đầu, "Ừm, tất cả những gì cô dặn tôi đều làm theo. Tịch Viên, nhờ có cô mà tiểu Hà không còn xa lánh và e dè tôi nữa, tôi cảm ơn cô nhiều lắm."
"Được như vậy thì tốt rồi."
Nói chuyện với cha con Chân Đông Kình một lúc lâu thì Nam Tịch Viên cũng có ý định sẽ trở về, tiểu Hà nuối tiếc nắm lấy tay cô, còn bắt cô hứa hẹn phải thường xuyên đến gặp cô bé. Nam Tịch Viên vui vẻ chấp nhận thỉnh cầu nhỏ này, dù sao cô cũng thích tiểu Hà lắm!
Đang đi trên đường lớn thì bỗng dưng Nam Tịch Viên nghe thấy tiếng xe moto, quay đầu lại nhìn thì đập vào mắt cô là một thân ảnh quen thuộc, người con trai lái moto kia không ai khác chính là Bạc Kỷ Nhiên. Bạc Kỷ Nhiên dừng xe trước mặt cô, đuôi mắt đầy ý cười nhìn cô gái trước mặt mình.
"Tịch Viên, đã lâu không gặp." Bạc Kỷ Nhiên lên tiếng chào hỏi, cậu cảm thấy vui lắm vì không ngờ bản thân có thể gặp được cô ở tại nơi này. Tháo chiếc nón bảo hiểm xuống, khuôn mặt điển trai cũng nhanh chóng lộ ra.
"Kỷ Nhiên? Anh đi đâu vậy? Thật trùng hợp." Nam Tịch Viên chào hỏi một câu, cô cũng khá bất ngờ vì cuộc gặp gỡ tình cờ này.
"Tôi chỉ lái xe dạo một vòng thôi, không nghĩ rằng sẽ gặp được cô." Tinh thần Bạc Kỷ Nhiên sảng khoái hơn hẳn khi thấy thân ảnh xinh đẹp mà cậu hằng mong ước có thể nhìn thấy mỗi ngày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.