Chương 93: Lão đại, Lục lão đại đã đến
Ngọc Trân
08/08/2022
Nam Tịch Viên rời đi chẳng bao lâu thì Lục Dĩ Thiên đã tỉnh lại, thấy người ngồi trước mặt mình là Vũ Châu Thanh thì liền nhíu mày, “Tịch Viên đâu?”
“Lão đại, anh tỉnh rồi.” Vũ Châu Thanh cảm thấy vui mừng lắm, nhưng nhìn khuôn mặt không chút hơi ấm của anh thì cô ta mới chịu trả lời: “Nam Tịch Viên không có ở đây.”
Đôi mày cương nghị bỗng chau lại, lý nào Nam Tịch Viên lại không có mặt trong phòng, rõ ràng lúc anh muốn cô rời đi thì cô đã một mực ở lại, giờ mà nói cô không có ở đây thì đúng là rất lạ.
Lúc này đám Kim Nhất cũng từ ngoài đi vào, bọn họ vui mừng khi thấy anh đã không sao, nhưng cũng cảm thấy lo lắng vì chuyện sẽ xảy ra sắp tới.
“Tịch Viên đâu?” Lục Dĩ Thiện lạnh giọng hỏi, anh cũng mở chăn ra và bước xuống giường.
Kim Nhất là người trả lời câu hỏi của anh đầu tiên, “Vì lão đại vẫn còn đang hôn mê nên chỉ chừa lại một mình Vũ Châu Thanh ở bên cạnh chăm sóc, Nam Tịch Viên cũng đã ra ngoài ngay sau đó, hiện tại vẫn chưa trở về, gọi điện cũng không nghe máy.”
Lục Dĩ Thiên không khỏi tức giận, “Các chú hay thật đấy, lại dám không cho cô ấy ở lại cạnh tôi?”
“Lão đại, cũng tại Vũ Châu Thanh hiểu bệnh tình của anh hơn nên mới để mình cô ta ở lại, còn Nam Tịch Viên thì ra ngoài để không quấy rầy anh.” Thổ Nhất cũng nói theo, hắn chỉ cúi mặt mà không dám nhìn lên.
“Dường như lời tôi nói các người không để tâm đến thì phải?” Lục Dĩ Thiên cảm thấy rất giận dữ, không ngờ rằng Nam Tịch Viên lại bị bọn người này ép ra ngoài, giờ đây cô đến nơi nào cũng chẳng rõ. “Tịch Viên là người phụ nữ của tôi, tương lai của là nữ chủ nhân của Lục gia, lời cô ấy nói các người còn phản bác, còn chống trả ư?”
Đám Kim Nhất không ngờ rằng Lục Dĩ Thiên sẽ nổi cơn thịnh nộ như lửa cháy như vậy, bọn họ đã thật sự không xem trọng Nam Tịch Viên nên mới khiến anh tức giận, lần này bọ họ đúng là đã làm sai rồi.
Năm người khom lưng, cúi đầu cung kính, “Mong lão đại trách phạt ạ.”
“Phạt thì nhất định phải phạt nhưng trước tiên tôi muốn các người bằng mọi giá phải điều tra ra tung tích của Tịch Viên trước, xem cô ấy đã đi đến đâu và hiện tại đang ở nơi nào.”
“Dạ.” Năm người đàn ông chấp hành mệnh lệnh.
Giờ đây trong phòng chỉ còn lại Lục Dĩ Thiên và Vũ Châu Thanh, thấy sắc mặt Vũ Châu Thanh không được tốt nhưng anh cũng chẳng quan tâm đến. Nhìn cô ta, anh lạnh giọng nói:
“Vũ Châu Thanh, hãy nên nhớ cô chỉ là thuộc hạ của tôi, không chỉ thế cô cũng là thuộc hạ của Tịch Viên, vậy nên đừng bao giờ cư xử quá phận, tôi không thích điều đó. Lần đầu tôi sẽ bỏ qua, còn lần sau thì đừng trách tôi.”
“Dạ…”
Lục Dĩ Thiên hậm hực rời đi ngay sau đó, còn không quên cảnh cáo, “Nhớ đấy.”
Vũ Châu Thanh bị Lục Dĩ Thiên dọa cho giật mình, nghe từ chính miệng anh nói lời này đúng là quá đau đớn mà! Cô ta thật sự không muốn tin vào tai mình, những điều mà anh vừa thốt ra với cô ta thật khiến cô ta khổ sở vạn phần. Lúc nào Vũ Châu Thanh cũng tận tình chăm sóc cho anh nhưng tại sao anh lại không hiểu chứ? Lại có thể vô tâm như vậy…
Vũ Châu Thanh chợt nhận ra rằng cô ta đã hết hy vọng thật rồi, vì Lục Dĩ Thiên chưa từng để tâm đến cô ta dù chỉ một chút, huống hồ gì nói đến yêu chứ?
Có lẽ, cô ta cũng không nên lưu luyến nhiều nữa, bởi tất cả chỉ là đau khổ mà thôi. Vũ Châu Thanh dằn lại lòng mình, cô ta quyết định sẽ buông bỏ.
Từ đầu Nam Tịch Viên không hề sai một chút nào, cũng do cô ta hành xử lỗ mãng trước, có lẽ vì yêu Lục Dĩ Thiên mà cô ta mới nóng nảy như vậy khi gặp Nam Tịch Viên. Giờ đây Vũ Châu Thanh mới biết được sự thật đau lòng đó, rằng Lục Dĩ Thiên chỉ yêu Nam Tịch Viên, duy nhất một mình cô mà thôi.
Vũ Châu Thanh không dám cãi lời Lục Dĩ Thiên, nếu anh đã yêu Nam Tịch Viên thì cô ta sẽ chúc phúc cho anh vậy. Cô ta cũng nên hòa hoãn với Nam Tịch Viên hơn, bởi Nam Tịch Viên vốn chẳng sai tí gì.
…
“Dĩ Thiên, là bạn trai con.”
Nam Tịch Viên thẳng thắn nói ra lời này, đôi mắt tròn xoe long lanh cũng chẳng gợn tí sóng nào. Một lời của cô không chỉ khiến cho Nam Hoành Quân kinh ngạc mà cũng làm cho Ngữ Đông đứng bên cạnh ngỡ ngàng không ít.
“Con nói gì?” Nam Hoành Quân cứ ngỡ bản thân đã nghe nhầm nên hỏi lại.
"Hiện tại con và Dĩ Thiên đang xác lập mối quan hệ yêu đương." Nam Tịch Viên nhấn mạnh một lần nữa.
"Con... sao con lại có thể yêu Lục Dĩ Thiên?" Nam Hoành Quân vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật này, lúc đầu ông chỉ suy đoán rằng cô và anh có lẽ tình cờ gặp mặt vài lần và quen biết nhau, nào ngờ khi nghe cô nói thế ông như bị sét đánh ngang tai vậy.
"Dĩ Thiên rất tốt với con, cũng rất yêu con.”
Nam Hoành Quân không thể không tức giận, khuôn mặt ông chuyển sang đen kịt, “Rõ ràng là con biết ba không thích con giao du với những người trong giới hắc đạo mà con còn quen Lục Dĩ Thiên là tại sao?”
“Ba, ba bình tĩnh.” Nam Tịch Viên vuốt nhẹ lồng ngực của người đàn ông trước mặt mình, muốn ông có thể hạ hoả, cô nhẹ giọng: “Ba, tình yêu là một điều gì đó rất thiêng liêng, con đã lỡ phải lòng Dĩ Thiên rồi thì biết phải làm thế nào. Cũng như năm xưa ba và mẹ, mẹ là một người bình thường mà vẫn yêu ba đấy thôi.”
“Chính vì thế mà ba mới càng lo lắng hơn, tiểu Tịch, mẹ con đã xém mất mạng mấy lần vì kẻ thù của ba, ba không thể không lo lắng.” Nam Hoành Quân hòa hoãn không ít nhưng vẫn không có dấu hiệu sẽ đồng ý.
“Ba, con sẽ bảo vệ tốt cho mình, Dĩ Thiên cũng sẽ bảo vệ tốt cho con.”
“Con một câu cũng Dĩ Thiên hai câu cũng Dĩ Thiên, tiểu Viên, con yêu cậu ta nhưng cậu ta có yêu con không? Theo ba được biết Lục Dĩ Thiên là người không biết cái gì gọi là tình ái sao có thể yêu con được chứ?”
“Ba, con có thể cảm nhận được tình cảm mà anh ấy dành cho con.” Nam Tịch Viên biết ba mình vẫn chưa tin tưởng lắm vào Lục Dĩ Thiên, cũng tại ông chưa gặp mặt anh, vậy nên bằng mọi cách cô phải thuyết phục được ông, nhưng bên cạnh đó cũng cần anh phải ra tay. Cô tin cái mà ba cô cần thấy là tấm chân tình của anh dành cho cô, điểm này phải để tự anh thể hiện rồi.
Nam Tịch Viên lại nói:
“Hiện tại con đã là người phụ nữ của Dĩ Thiên rồi, mọi chuyện cũng chẳng thể quay đầu được nữa. Ba, ba sẽ thành toàn cho con gái của mình chứ?”
Nam Tịch Viên biết Nam Hoành Quân rất yêu thương mình, ông có thể chiều chuộng cô ở đủ thứ chuyện nhưng duy nhất chuyện này là cô không thể nắm chắn được tâm ý của ông, vì dù sao đây cũng là một vấn đề nan giải. Nhưng cô sẽ cố gắng hết sức thuyết phục ông, vì tình yêu của mình.
Nam Hoành Quân thở dài một tiếng, ông vốn không nghĩ mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ thế này, ông luôn cấm cô có bất cứ quan hệ gì đến giới hắc đạo nhưng người tính không bằng trời tính mà! Giờ đây mà ngăn cản nữa thì phải chăng cô sẽ hận ông và không được vui vẻ nữa, nhưng nếu ông không cương quyết can ngăn thì ông sợ sẽ có một ngày người thân duy nhất của ông sẽ gặp phải nguy hiểm.
“Lão đại, Lục lão đại đã đến.” Lúc này một thuộc hạ bỗng dưng đi vào và thông báo tình hình.
“Lão đại, anh tỉnh rồi.” Vũ Châu Thanh cảm thấy vui mừng lắm, nhưng nhìn khuôn mặt không chút hơi ấm của anh thì cô ta mới chịu trả lời: “Nam Tịch Viên không có ở đây.”
Đôi mày cương nghị bỗng chau lại, lý nào Nam Tịch Viên lại không có mặt trong phòng, rõ ràng lúc anh muốn cô rời đi thì cô đã một mực ở lại, giờ mà nói cô không có ở đây thì đúng là rất lạ.
Lúc này đám Kim Nhất cũng từ ngoài đi vào, bọn họ vui mừng khi thấy anh đã không sao, nhưng cũng cảm thấy lo lắng vì chuyện sẽ xảy ra sắp tới.
“Tịch Viên đâu?” Lục Dĩ Thiện lạnh giọng hỏi, anh cũng mở chăn ra và bước xuống giường.
Kim Nhất là người trả lời câu hỏi của anh đầu tiên, “Vì lão đại vẫn còn đang hôn mê nên chỉ chừa lại một mình Vũ Châu Thanh ở bên cạnh chăm sóc, Nam Tịch Viên cũng đã ra ngoài ngay sau đó, hiện tại vẫn chưa trở về, gọi điện cũng không nghe máy.”
Lục Dĩ Thiên không khỏi tức giận, “Các chú hay thật đấy, lại dám không cho cô ấy ở lại cạnh tôi?”
“Lão đại, cũng tại Vũ Châu Thanh hiểu bệnh tình của anh hơn nên mới để mình cô ta ở lại, còn Nam Tịch Viên thì ra ngoài để không quấy rầy anh.” Thổ Nhất cũng nói theo, hắn chỉ cúi mặt mà không dám nhìn lên.
“Dường như lời tôi nói các người không để tâm đến thì phải?” Lục Dĩ Thiên cảm thấy rất giận dữ, không ngờ rằng Nam Tịch Viên lại bị bọn người này ép ra ngoài, giờ đây cô đến nơi nào cũng chẳng rõ. “Tịch Viên là người phụ nữ của tôi, tương lai của là nữ chủ nhân của Lục gia, lời cô ấy nói các người còn phản bác, còn chống trả ư?”
Đám Kim Nhất không ngờ rằng Lục Dĩ Thiên sẽ nổi cơn thịnh nộ như lửa cháy như vậy, bọn họ đã thật sự không xem trọng Nam Tịch Viên nên mới khiến anh tức giận, lần này bọ họ đúng là đã làm sai rồi.
Năm người khom lưng, cúi đầu cung kính, “Mong lão đại trách phạt ạ.”
“Phạt thì nhất định phải phạt nhưng trước tiên tôi muốn các người bằng mọi giá phải điều tra ra tung tích của Tịch Viên trước, xem cô ấy đã đi đến đâu và hiện tại đang ở nơi nào.”
“Dạ.” Năm người đàn ông chấp hành mệnh lệnh.
Giờ đây trong phòng chỉ còn lại Lục Dĩ Thiên và Vũ Châu Thanh, thấy sắc mặt Vũ Châu Thanh không được tốt nhưng anh cũng chẳng quan tâm đến. Nhìn cô ta, anh lạnh giọng nói:
“Vũ Châu Thanh, hãy nên nhớ cô chỉ là thuộc hạ của tôi, không chỉ thế cô cũng là thuộc hạ của Tịch Viên, vậy nên đừng bao giờ cư xử quá phận, tôi không thích điều đó. Lần đầu tôi sẽ bỏ qua, còn lần sau thì đừng trách tôi.”
“Dạ…”
Lục Dĩ Thiên hậm hực rời đi ngay sau đó, còn không quên cảnh cáo, “Nhớ đấy.”
Vũ Châu Thanh bị Lục Dĩ Thiên dọa cho giật mình, nghe từ chính miệng anh nói lời này đúng là quá đau đớn mà! Cô ta thật sự không muốn tin vào tai mình, những điều mà anh vừa thốt ra với cô ta thật khiến cô ta khổ sở vạn phần. Lúc nào Vũ Châu Thanh cũng tận tình chăm sóc cho anh nhưng tại sao anh lại không hiểu chứ? Lại có thể vô tâm như vậy…
Vũ Châu Thanh chợt nhận ra rằng cô ta đã hết hy vọng thật rồi, vì Lục Dĩ Thiên chưa từng để tâm đến cô ta dù chỉ một chút, huống hồ gì nói đến yêu chứ?
Có lẽ, cô ta cũng không nên lưu luyến nhiều nữa, bởi tất cả chỉ là đau khổ mà thôi. Vũ Châu Thanh dằn lại lòng mình, cô ta quyết định sẽ buông bỏ.
Từ đầu Nam Tịch Viên không hề sai một chút nào, cũng do cô ta hành xử lỗ mãng trước, có lẽ vì yêu Lục Dĩ Thiên mà cô ta mới nóng nảy như vậy khi gặp Nam Tịch Viên. Giờ đây Vũ Châu Thanh mới biết được sự thật đau lòng đó, rằng Lục Dĩ Thiên chỉ yêu Nam Tịch Viên, duy nhất một mình cô mà thôi.
Vũ Châu Thanh không dám cãi lời Lục Dĩ Thiên, nếu anh đã yêu Nam Tịch Viên thì cô ta sẽ chúc phúc cho anh vậy. Cô ta cũng nên hòa hoãn với Nam Tịch Viên hơn, bởi Nam Tịch Viên vốn chẳng sai tí gì.
…
“Dĩ Thiên, là bạn trai con.”
Nam Tịch Viên thẳng thắn nói ra lời này, đôi mắt tròn xoe long lanh cũng chẳng gợn tí sóng nào. Một lời của cô không chỉ khiến cho Nam Hoành Quân kinh ngạc mà cũng làm cho Ngữ Đông đứng bên cạnh ngỡ ngàng không ít.
“Con nói gì?” Nam Hoành Quân cứ ngỡ bản thân đã nghe nhầm nên hỏi lại.
"Hiện tại con và Dĩ Thiên đang xác lập mối quan hệ yêu đương." Nam Tịch Viên nhấn mạnh một lần nữa.
"Con... sao con lại có thể yêu Lục Dĩ Thiên?" Nam Hoành Quân vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật này, lúc đầu ông chỉ suy đoán rằng cô và anh có lẽ tình cờ gặp mặt vài lần và quen biết nhau, nào ngờ khi nghe cô nói thế ông như bị sét đánh ngang tai vậy.
"Dĩ Thiên rất tốt với con, cũng rất yêu con.”
Nam Hoành Quân không thể không tức giận, khuôn mặt ông chuyển sang đen kịt, “Rõ ràng là con biết ba không thích con giao du với những người trong giới hắc đạo mà con còn quen Lục Dĩ Thiên là tại sao?”
“Ba, ba bình tĩnh.” Nam Tịch Viên vuốt nhẹ lồng ngực của người đàn ông trước mặt mình, muốn ông có thể hạ hoả, cô nhẹ giọng: “Ba, tình yêu là một điều gì đó rất thiêng liêng, con đã lỡ phải lòng Dĩ Thiên rồi thì biết phải làm thế nào. Cũng như năm xưa ba và mẹ, mẹ là một người bình thường mà vẫn yêu ba đấy thôi.”
“Chính vì thế mà ba mới càng lo lắng hơn, tiểu Tịch, mẹ con đã xém mất mạng mấy lần vì kẻ thù của ba, ba không thể không lo lắng.” Nam Hoành Quân hòa hoãn không ít nhưng vẫn không có dấu hiệu sẽ đồng ý.
“Ba, con sẽ bảo vệ tốt cho mình, Dĩ Thiên cũng sẽ bảo vệ tốt cho con.”
“Con một câu cũng Dĩ Thiên hai câu cũng Dĩ Thiên, tiểu Viên, con yêu cậu ta nhưng cậu ta có yêu con không? Theo ba được biết Lục Dĩ Thiên là người không biết cái gì gọi là tình ái sao có thể yêu con được chứ?”
“Ba, con có thể cảm nhận được tình cảm mà anh ấy dành cho con.” Nam Tịch Viên biết ba mình vẫn chưa tin tưởng lắm vào Lục Dĩ Thiên, cũng tại ông chưa gặp mặt anh, vậy nên bằng mọi cách cô phải thuyết phục được ông, nhưng bên cạnh đó cũng cần anh phải ra tay. Cô tin cái mà ba cô cần thấy là tấm chân tình của anh dành cho cô, điểm này phải để tự anh thể hiện rồi.
Nam Tịch Viên lại nói:
“Hiện tại con đã là người phụ nữ của Dĩ Thiên rồi, mọi chuyện cũng chẳng thể quay đầu được nữa. Ba, ba sẽ thành toàn cho con gái của mình chứ?”
Nam Tịch Viên biết Nam Hoành Quân rất yêu thương mình, ông có thể chiều chuộng cô ở đủ thứ chuyện nhưng duy nhất chuyện này là cô không thể nắm chắn được tâm ý của ông, vì dù sao đây cũng là một vấn đề nan giải. Nhưng cô sẽ cố gắng hết sức thuyết phục ông, vì tình yêu của mình.
Nam Hoành Quân thở dài một tiếng, ông vốn không nghĩ mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ thế này, ông luôn cấm cô có bất cứ quan hệ gì đến giới hắc đạo nhưng người tính không bằng trời tính mà! Giờ đây mà ngăn cản nữa thì phải chăng cô sẽ hận ông và không được vui vẻ nữa, nhưng nếu ông không cương quyết can ngăn thì ông sợ sẽ có một ngày người thân duy nhất của ông sẽ gặp phải nguy hiểm.
“Lão đại, Lục lão đại đã đến.” Lúc này một thuộc hạ bỗng dưng đi vào và thông báo tình hình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.