Chương 26: Kiếm Của Ninh Vương (5)
Nữ Vương Bất Tại Gia
10/11/2024
Thế nhưng, Ninh Vương không thèm nhìn đám thích khách Tây Uyên lấy một lần, đôi mắt sắc bén liếc nhẹ về phía chiếc xe ngựa.
Ánh mắt hắn mang uy lực, khiến người xung quanh bất giác run lên.
Ninh Vương nhếch môi, thần thái ngạo mạn: "Hôm nay là ngày bổn vương nghênh đón tân nương, ai dám đến đây làm mất hứng của bổn vương, nhất định phải đối đầu với bổn vương sao?"
Đám thích khách Tây Uyên căng thẳng, ánh mắt dán chặt vào Ninh Vương, không khí lúc này ngột ngạt như dây cung giương căng.
Nhìn chiếc xe ngựa bị tổn hại, Ninh Vương cười nhạt, đầy ý trêu chọc: "Các ngươi đến đây từ xa, là muốn góp vui cho hỉ sự của bổn vương, hay cũng muốn gặp tân nương của bổn vương một lần?"
Mọi người ngỡ ngàng, không rõ ý Ninh Vương muốn nói gì.
Bất chợt, Ninh Vương điểm nhẹ mũi chân, uyển chuyển phóng người lên, tà áo đỏ tung bay, áo choàng bạc lấp lánh như dải lụa. Y rút thanh kiếm bên hông, chém ra một luồng sáng trắng sắc bén vạch qua xe ngựa.
Kiếm khí mạnh mẽ xé toạc màn mưa, im lặng cắt qua chiếc xe ngựa.
Rồi thân ảnh đỏ rực đáp xuống đất, đôi giày đen đắt đỏ đạp lên vũng nước, bắn tung tóe những giọt nước.
Từng giọt nước bắn lên rồi rơi xuống, vương vãi khắp nơi.
Trong không gian, vẫn còn lưu lại bóng dáng của thân ảnh ấy tựa như rồng bay lượn.
Tất cả diễn ra trong chớp mắt.
Mọi người nín thở nhìn, chỉ thấy Ninh Vương cúi đôi mắt dài mảnh, từng ngón tay tựa như điêu khắc siết chặt thanh kiếm, chậm rãi tra vào vỏ.
Thanh kiếm mỏng vẫn còn rung lên, phát ra tiếng “keng keng” trầm thấp.
Bên cạnh, chiếc xe ngựa chậm rãi sụp đổ, vang lên tiếng “rầm” lớn.
Những mảnh vỡ sơn màu ngũ sắc rơi rụng khắp mặt đất, rèm châu đứt đoạn, những hoa văn thêu trên mái xe cũng tản ra.
Chiếc xe ngựa lộng lẫy giờ chỉ còn lại khung xe trống trải, trong đó là chiếc ghế lót lông chồn tím mềm mại.
Mọi người nhìn thấy rõ ràng, người thiếu nữ trong bộ xiêm y hoa lệ vẫn ngồi im lặng ở đó.
Gió xuân lạnh lẽo thổi bay mái tóc đen của nàng, trong màn mưa mờ ảo, dáng vẻ của nàng hiện lên trắng ngần rực rỡ, vẻ đẹp vô song khó sánh.
Người đi cùng, Mạc Kinh Hi, lập tức cau mày, ánh mắt sắc bén như điện xẹt về phía Ninh Vương. Những người phía Hạ Hầu gia đi đưa dâu bên cạnh cũng đều sa sầm nét mặt.
Đây rõ ràng là một sự sỉ nhục dành cho tiểu thư Hạ Hầu gia.
Ninh Vương quả thật đúng như lời đồn, ngông cuồng không kiêng nể gì.
Ánh mắt hắn mang uy lực, khiến người xung quanh bất giác run lên.
Ninh Vương nhếch môi, thần thái ngạo mạn: "Hôm nay là ngày bổn vương nghênh đón tân nương, ai dám đến đây làm mất hứng của bổn vương, nhất định phải đối đầu với bổn vương sao?"
Đám thích khách Tây Uyên căng thẳng, ánh mắt dán chặt vào Ninh Vương, không khí lúc này ngột ngạt như dây cung giương căng.
Nhìn chiếc xe ngựa bị tổn hại, Ninh Vương cười nhạt, đầy ý trêu chọc: "Các ngươi đến đây từ xa, là muốn góp vui cho hỉ sự của bổn vương, hay cũng muốn gặp tân nương của bổn vương một lần?"
Mọi người ngỡ ngàng, không rõ ý Ninh Vương muốn nói gì.
Bất chợt, Ninh Vương điểm nhẹ mũi chân, uyển chuyển phóng người lên, tà áo đỏ tung bay, áo choàng bạc lấp lánh như dải lụa. Y rút thanh kiếm bên hông, chém ra một luồng sáng trắng sắc bén vạch qua xe ngựa.
Kiếm khí mạnh mẽ xé toạc màn mưa, im lặng cắt qua chiếc xe ngựa.
Rồi thân ảnh đỏ rực đáp xuống đất, đôi giày đen đắt đỏ đạp lên vũng nước, bắn tung tóe những giọt nước.
Từng giọt nước bắn lên rồi rơi xuống, vương vãi khắp nơi.
Trong không gian, vẫn còn lưu lại bóng dáng của thân ảnh ấy tựa như rồng bay lượn.
Tất cả diễn ra trong chớp mắt.
Mọi người nín thở nhìn, chỉ thấy Ninh Vương cúi đôi mắt dài mảnh, từng ngón tay tựa như điêu khắc siết chặt thanh kiếm, chậm rãi tra vào vỏ.
Thanh kiếm mỏng vẫn còn rung lên, phát ra tiếng “keng keng” trầm thấp.
Bên cạnh, chiếc xe ngựa chậm rãi sụp đổ, vang lên tiếng “rầm” lớn.
Những mảnh vỡ sơn màu ngũ sắc rơi rụng khắp mặt đất, rèm châu đứt đoạn, những hoa văn thêu trên mái xe cũng tản ra.
Chiếc xe ngựa lộng lẫy giờ chỉ còn lại khung xe trống trải, trong đó là chiếc ghế lót lông chồn tím mềm mại.
Mọi người nhìn thấy rõ ràng, người thiếu nữ trong bộ xiêm y hoa lệ vẫn ngồi im lặng ở đó.
Gió xuân lạnh lẽo thổi bay mái tóc đen của nàng, trong màn mưa mờ ảo, dáng vẻ của nàng hiện lên trắng ngần rực rỡ, vẻ đẹp vô song khó sánh.
Người đi cùng, Mạc Kinh Hi, lập tức cau mày, ánh mắt sắc bén như điện xẹt về phía Ninh Vương. Những người phía Hạ Hầu gia đi đưa dâu bên cạnh cũng đều sa sầm nét mặt.
Đây rõ ràng là một sự sỉ nhục dành cho tiểu thư Hạ Hầu gia.
Ninh Vương quả thật đúng như lời đồn, ngông cuồng không kiêng nể gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.