Chương 20
Khâm Điểm Phế Sài
27/08/2017
Số quà Tết Thường Minh chuẩn bị còn
nhiều hơn cả tưởng tượng, trong bốn túi quà thì nhét hai túi vào vali,
một túi thì buộc vào trên tay kéo, còn lại một túi xách trong tay. Còn
đồ của cô lại chẳng nhiều nhặn gì, xoắn xuýt mãi rồi cuối cùng xếp thêm
quần áo của anh vào.
Bôn ba đến bến xe, mua vé xong cô kéo vali tìm một chỗ trống dừng chân. Người đông nghịt, không khí đục ngầu, lẫn vào đó là mùi xăng gắt mũi cùng mùi khói xả khó chịu, và còn rất nhiều thứ khác không phân biệt được.
Bên cạnh là hành lý của người khác xếp dài mấy hàng, chợt cô phát hiện trong một góc có đặt một túi hành lý đơn giản, bên cạnh là một thanh viên gác chéo chân cúi đầu chơi điện thoại.
Thái Đường Yến khom người tính hỏi có phảu là túi của anh ta không, có thể nhường chỗ được không. Nhưng xung quanh quá ồn ào, hỏi lần đầu đối phương không nghe, Thái Đường Yến bèn lặp lại.
Lần này người kia ngẩng đầu lên, hai người đồng thời trố mắt.
Thái Đường Yến không biết nên xưng hô sao cho phải, vì từng cãi nhau nên lúng túng, bị đối phương chán ghét, không biết có nên gọi anh là "A Thần" nữa không.
Cũng may Trữ Hướng Thần mở miệng trước, "... Là em à." Một tiếng kêu hòa vào trong ồn ào nên nghe thật nhỏ, phát ra ngoài như có ý không muốn trò chuyện. Trữ Hướng Thần xách túi hành lý của mình lên đặt trên hai chân.
"Hôm nay anh cũng về à." Thái Đường Yến ngồi xuống, kéo vali lại gần, còn lại một bao trà nằm giữa cô và tay vịn.
Ánh mắt của Trữ Hướng Thần quét một lượt trên vali cô, rồi ngã người dựa vào lưng ghế, như kéo dài ống kính mà quan sát Thái Đường Yến.
"Nè, mang nhiều đồ về thật đấy."
"Mua ít đồ Tết."
"Sống không tệ nhỉ."
Thái Đường Yến phải chuyển xe mấy lần, sợ làm bẩn quần áo nên chỉ mặc một bộ đồ bình thường nhất, vali da cũng chạy ngược chạy xuôi nên có bụi rơi xuống và bị xước, kiểu như cô là kiểu người không dễ trở thành mục tiêu ăn trộm nhất, không biết Trữ Hướng Thần kết luận thế nào nữa.
Thái Đường Yến lạnh nhạt nói: "Một năm không về nhà, dù sao cuối năm cũng phải mang ít đồ về."
Nhất thời Trữ Hướng Thần bị chặn họng không nói được, mắt cá chân đặt lên đầu gối một chân khác, chân được chiếc quần jean cũ kỹ ôm kín như chiếc bút chì không ngừng rung.
Hai người im lặng một hồi, trong hoàn cảnh ồn ào náo nhiệt lại chẳng hề có vẻ lúng túng.
Trữ Hướng Thần mở miệng, "Em... giờ em có đi theo gã đó không?"
Lúc anh vừa nói chữ đầu tiên là Thái Đường Yến lập tức quay sang nhìn anh, làm những lời phía sau mặc nghẹn như nuốt phải thìa cơm to. Hai tay Trữ Hướng Thần vươn ra khoác lên lưng ghế và trên tay vịn, không ngừng rung đùi, tư thế ngông cuồng, làm nổi lên ý tứ xét xử trong câu nói.
Thái Đường Yến không có bụng dạ nào nhắc lại chuyện của Thường Minh, cũng không vừa lòng trước thái độ này của anh ta, cứng giọng nói: "Anh hỏi chuyện này làm gì?"
Lời vào trong tay Trữ Hướng Thần lại biến thành trốn tránh, thành giấu đầu lòi đuôi, anh ta lại hừ một tiếng ngả ngớn.
"Anh biết mà. Sao lại không lái xe đưa em về chứ, lại còn để một mình em phải quá giang —— À, đúng rồi, có thể hắn ta bận ở nhà ăn Tết, không thể đến ——"
"Anh đủ rồi ——!"
Thái Đường Yến vụt đứng dậy, tiếng quá to, xung quanh có người lia mắt đến nhìn.
Ngờ đâu chẳng những Trữ Hướng Thần không thôi kiêu ngạo mà trái lại còn có vẻ sung hơn. Anh ta gần như cắn răng nghiến lợi mà nói: "Em làm được mà còn sợ người khác nói sao, nếu sợ thế thì đừng có làm."
Thái Đường Yến tức đến độ run lên, "Chuyện tôi làm do chính tôi gánh vác, dù tôi có hôi thối đến đâu đi chăng nữa thì cũng không đến lượt anh hoa tay múa chân."
Cô có một bụng muốn gầm thét, nhưng lời đến bên môi lại biến mất, cũng chẳng rõ bực bội này từ đâu đến. Nói xong bèn xách bao trà lên, kéo vali đi đến cửa lên xuống.
Sau hai giờ đường dài đi xe đã đến huyện Tân Nam, Thái Đường Yến lại ngồi xe buýt thêm nữa tiếng nữa mới đến thị trấn, muốn đến thôn Vi Phong thì phải nhờ vào chiếc xe máy cũ rích của bố.
Gọi điện thoại về nhà, là bố cô nghe máy, nói vì làm ruộng nên chậm trễ, Thái Đường Yến đợi một lúc lâu, cuối cùng lại là Thái Giang Hào cưỡi xe máy brừm brừm xuất hiện.
Năm ngoái Thái Giang Hào khồn về ăn Tết, trông thôn có chủ nợ nên năm nào cũng trốn ở bên ngoài. Năm ngoái gã nói mình thắng cược được một trăm ngàn, náo nhiệt chạy về, nhưng ngày vui ngắn ngủi, chẳng quá mấy hôm đã lại bị gã thua sạch. Thái Đường Yến không khỏi siết chặt áo khoác, mười ngàn bé nhỏ của cô vẫn còn nằm trong túi, che suốt dọc đường sinh hơi ấm.
Hai chân Thái Giang Hào tiếp đất, đạp số dừng xe máy ại, nhìn chằm chằm vali của Thái Đường Yến, "Nè, gần nửa năm không gặp, bản lĩnh cũng khá hơn đấy."
"Sao anh lại về?"
"Mẹ nó còn không cho phép tao về à? Đây là nhà mày hay nhà tao? Sao mày không chạy về quê mày tìm thằng cha người thành phố của mày đi."
Sau khi mẹ Thái Đường Yến gả đến đây thì cô mới đổi họ, chẳng những tướng mạo không chút giống với Thái Giang Hào mà ngay đến tính cách cũng hoàn toàn trái nhau, từ nhỏ hai người đã không hợp nhau rồi.
Nhưng gã ta không đánh người ở ngoài, đây là một ưu điểm hiếm hoi của Thái Giang Hào. Có thể nhận ra gã đang rất kiềm chế, tức giận cướp vali cô cột vào đuôi xe, còn hai túi quà thì treo ở đầu xe.
"Lên xe đi, đứng đực ra đó làm gì."
Thái Đường Yến đành phải bước lên ngồi, hai tay nắm lấy đuôi xe, người rung lắc theo nhịp xe máy chạy.
Mặc dù thôn Vi Phong trùng tên với khu thắng cảnh núi Vi Phong, nhưng lại chẳng mượn được xíu rạng rỡ, vẫn là một thôn nghèo khó nằm trong thung lũng. Đường vào thông lượn vòng quanh co chỉ mới được đổ xi măng gần đây, rộng chừng một chiếc xe chạy, chạy ngược chiều nhau thì xe chỉ có thể đến gần ngã rẽ mới đi qua được.
Hít gió cát suốt dọc đường quay về, Thái Đường Yến vừa xuống xe vào nhà là đi tìm mẹ cô trước.
Sau khi Hồ Tân Tuyết mắc bệnh thì cơ thể ngày càng kém, không làm được việc nặng, ngày ngày chỉ có thể ở nhà làm việc vặt cho gà ăn. Lúc này nghe thấy Thái Đường Yến gọi, bà bèn buông chổi ra cười nói: "Về rồi à. Đi xe có mệt không con?"
Nhìn thoáng qua, Thái Đường Yến cũng không giống mẹ mình lắm. Thái Đường Yến biết, cô giống cha đẻ của mình hơn, một người đàn ông chỉ mới gặp mấy lần, thường xuyên tồn tại trong bức hình.
Thái Giang Hào xách vali Thái Đường Yến đi vào, lẩm bẩm chửi, "Mẹ nó, mua nhiều đồ như thế, còn không bằng đưa tiền cho tao dùng."
Hồ Tân Tuyết và Thái Đường Yến đưa mắt nhìn nhau, người trước chỉ cười cho qua chuyện, còn người sau nghiến răng cắn môi.
Thái Đường Yến lấy mấy túi quà trong vali ra, cũng để Hồ Tân Tuyết cất đi.
Hồ Tân Tuyết xách hai túi nhìn trái nhìn phải, lẩm bẩm: "Mấy thứ này phải bao nhiêu tiền chứ, chắc đắt lắm, túi đựng tốt vậy mà."
Thái Đường Yến nói: "Là ông chủ phát."
Thái Giang Hào nghe tiếng bèn nhìn sang, nở nụ cười có ý sâu xa khác.
Hồ Tân Tuyết nói: "Ông chủ các con có nhiều tiền vậy à, phát đồ tốt thế này."
Không muốn tiếp tục đề tài này, Thái Đường Yến đáp qua loa: "Một năm chỉ có một lần như thế." Rồi cô xách vali đi về phòng mình.
Sau khi khóa cửa, Thái Đường Yến thở phào một hơi, ném đống tiền kia lên giường.
Quả nhiên Thường Minh nói không sai, cô cần phải làm một tấm thẻ ngân hàng, bằng không đống tiền này đặt ở đâu cũng không xong hết.
Vào lúc này người bị đề phòng đó đang thương lượng gì đó với Hồ Tân Tuyết ở bên ngoài, nét mặt Hồ Tân Tuyết nặng nề, không có sức nói ra hơi.
"Yến Tử còn nhỏ! Anh đừng tính kế với em con nữa, nửa năm sau em nó còn phải về đi học."
Thái Giang Hào xem thường, "Nhỏ cái gì mà nhỏ, cũng 20 tuổi rồi, trong thôn này mấy đứa bằng tuổi nó có ai không phải là mẹ của hai ba đứa con nít, mẹ nó nó còn đi học à, học học học, trong nhà có đồng đéo nào cho nó học!"
Hồ Tân Tuyết cãi lại gã, "Không có tiền? Còn không biết xấu hổ mà nói không có tiền à! Nếu không phải anh đem tiền trong nhà đi đánh bạc thì giờ cũng đủ xây mấy căn rồi!"
Thái Giang Hào phì một tiếng, "Chỉ tôi dùng tiền? Lúc bà nằm viện bộ không dùng tiền chắc? Đéo mẹ bọn họ cho bà ở chùa à?"
Nơi cửa chợt thấp thoáng bóng người gánh đòn gánh, sắc mặt người nọ cũng không tốt, mắng: "Ồn ào gì thế, chưa vào nhà mà đã nghe thấy tiếng hai người vừa la vừa gọi rồi, sợ người ta không biết mình to họng hả."
Thái Giang Hào xắn gấu quần xoạc chân ngồi lên băng ghế nhỏ, như cãi vả đã mệt, lớn tiếng nói với người gánh đòn gánh: " Được, không cho ồn ào thì thôi, ông biết cách rồi đấy, ông đem ra bao nhiêu tiền đây."
Người gánh đòn gánh chính là ông bố Thái Quang viễn của gã, thấy túi xách trong tay Hồ Tân Tuyết thì hỏi: "Yến Tử về rồi à?"
Lúc này Thái Đường Yến đang ở trong phòng mình, chăn ce quá đầu, cũng ngăn lại trận cãi vả bên ngoài.
Mỗi lần nhắc đến tiền, trong nhà lại chửi mắng hệt như chiến loạn, bing bing boong boong, dù sao cũng không có ai là vô tội, đây cũng là nguyên nhân mà cô không thích về.
Cô định ăn Tết hết mồng ba sẽ về lại thành phố, tốt nhất có thể lấy được hộ khẩu gốc để làm một quyển mới, như vậy mới trông mong làm được chứng minh thư. Nhưng hộ khẩu vốn bị Thái Giang Hào giấu kín, ngay đến Hồ Tân Tuyết cũng không lấy được. Việc này cũng nói rõ địa vị của gã ở nhà, Thái Giang Hào dựa vào ưu thế tuổi tác và thể trạng mà đã trở thành "gia trưởng" ở mặt nào đó, còn Thái Quang viễn chỉ là trên danh nghĩa đối ngoại, cũng không biết làm sao mà một người tính cách yếu hèn như ông lại dạy nên một thằng con trai ác bác như Thái Giang Hào.
Lúc ăn cơm tối, rốt cuộc Thái Đường Yến cũng rõ nguyên nhân bọn họ cãi nhau, là Thái Giang Hào mở miệng trước.
"Yến Tử, anh nói chuyện với mày đấy." Thái Giang Hào đặt bát xuống, đưa ngón trỏ lau chóp mũi, hắng giọng nói, "Mày còn nhớ Thạch Đầu trước kia học chung cấp hai với mày không?"
Thái Đường Yến hỏi ngược lại: "Thạch Đầu gì?"
"Thạch Khải Hoàn ấy, mày nhớ không? Cậu ta học cùng một khóa với mày còn gì."
Thái Đường Yến có dự cảm bất an, nhưng dù cô im lặng cũng không ngăn được Thái Giang Hào.
"Đúng thế, mấy hôm trước có người nói với tao, người nhà Thạch Đầu cảm thấy mày không tệ - đẹp người lại thông minh - bảo tao hỏi mày xem cảm thấy Thạch Đầu thế nào? Nếu có ý thì mồng ba Thạch Đầu với người nhà cậu ta sẽ qua nhà chúng ta ngồi chơi."
Sắc mặt Thái Đường Yến dần sầm đi, dứt khoát từ chối: "Không có ý gì cả."
Mà thật ra Thái Đường Yến có từ chối cũng không cản được Thái Giang Hào.
"Mày không có ý cũng không sao, người ta có ý là được, mồng ba sẽ đến đấy, mẹ nó mày đừng có chạy lung tung làm nhà mất mặt đấy. Nghĩ cho kỹ đi, gia cảnh nhà thằng Thạch Đầu đủ để nửa đời sau mày khỏi cần phải kiếm sống."
Thái Đường Yến hỏi Hồ Tân Tuyết: "Mẹ, mẹ cũng đồng ý sao?"
Hồ Tân Tuyết mới nói: "Mẹ đã nói con còn nhỏ, còn phải đi học ——"
Thái Giang Hào không chút khách khí ngắt lời, "Ai kiếm tiền thì người ấy nói!" Rồi quay sang Thái Đường Yến, "Mày có bản lĩnh thì trả học phí đại học lại cho tao, à đúng rồi, hình như mày chỉ học có một năm..."
"Được rồi, đừng nói nữa, ăn cơm thôi." Thái Quang Viễn luôn là người chỉ biết hòa giải, mà cũng chỉ có thể làm người hòa giải.
Thái Đường Yến tức đến mức không ăn được, vội và hai đũa rồi cầm bát rỗng xuống phòng bếp cất.
Ngày mồng một Thái Đường Yến mặc chiếc áo khoác màu lam nhạt đó, người thân thấy thì nhìn kỹ một phen, nói: "Chiếc áo này đẹp thật đấy, sờ cũng đã nữa, chắc phải hơn một ngàn nhỉ."
Thái Đường Yến lơ đãng kéo vạt áo trong tay đối phương lại, "Không biết, người ta mặc dư còn lại cho cháu."
Thái Giang Hào ở cạnh nghe thấy thế, dở hơi thổi gió bên tai cô, "Là cái thằng già kia cho mày đúng không."
Thái Đường Yến khẽ quát: "Tôi không mặc nữa là được chứ gì, cầm đi cho anh đổi tiền là được chứ gì!"
Tới mồng ba, Thái Giang Hào lại dặn cô mặc chiếc áo này vào, nói: "Đừng làm nhà mình mất thể diện."
Thái Đường Yến cười.
Sáng sớm Thái Đường Yến ngồi trên sân đánh răng, Thái Giang Hào nhìn cô với ánh mắt đề phòng. Cô lau sạch bọt nơi khóe miệng, "Hôm nay tôi không chạy được chưa!"
Sau cơm trưa không bao lâu, Thạch Khải Hoàn với mẹ cậu ta đi theo bà mai đến, có điều Thạch Khải Hoàn ngồi xe lăn, trên chân phủ một tấm thảm, nhưng từ đường nét vẫn có thể nhìn ra hai chân gầy yếu, bại liệt đã khiến bắp thịt teo tóp. Nhưng mặc quần áo rất gọn gàng. Mặc dù trong bụng đã xây dựng tâm lý trước, nhưng lúc Thái Đường Yến thấy anh ta vẫn lấy làm kinh hãi. Cậu nam sinh luôn chạy nhảy sôi nổi trong ấn tượng đột nhiên trở nên vô vị hệt như một ông già.
Thạch Khải Hoàn miễn cưỡng chào hỏi cô, Thái Đường Yến cũng trả lời từng câu một mang tính tượng trưng. Còn lại thì để phụ huynh hai nhà và bà mai hỏi thăm lẫn nhau.
Thái Đường Yến cứ nhìn Thạch Khải Hoàn, khẳng định một chuyện.
Mặc dù cô không có đồng cảm mãnh liệt với những người như thế, nhưng có điều, dáng vẻ không chút sức sống của Thạch Khải Hoàn hôm nay lại làm cô nảy sinh bài xích mơ hồ, đây cũng là nguyên nhân mà lúc trước cô bài xách Thường Minh. Người không có sức sống hệt ma quỷ, hút đi tinh lực của bạn, chỉ biết kéo bạn ngã vào vực sâu. Cô không phải chúa cứu thế, bản thân cô cũng đang thoi thóp, đã mất đi sức lực để kéo người ta ra khỏi thung lũng.
Đột nhiên, toàn bộ ánh mắt của mọi người đều tập trung vào người cô, như đang chờ cô nói ra một đáp án.
Không muốn đâu. Thái Đường Yến thầm kêu lên.
Chợ tiếng chuông điện thoại đã thất lễ đáp lại thay cô, bên trên là một dãy số chưa được lưu tên, nhưng cô cảm thấy mình biết đó là ai.
"Cháu đi nghe điện thoại, mọi người cứ từ từ mà trò chuyện."
Thái Đường Yến cầm điện thoại đi ra khỏi phòng.
Bôn ba đến bến xe, mua vé xong cô kéo vali tìm một chỗ trống dừng chân. Người đông nghịt, không khí đục ngầu, lẫn vào đó là mùi xăng gắt mũi cùng mùi khói xả khó chịu, và còn rất nhiều thứ khác không phân biệt được.
Bên cạnh là hành lý của người khác xếp dài mấy hàng, chợt cô phát hiện trong một góc có đặt một túi hành lý đơn giản, bên cạnh là một thanh viên gác chéo chân cúi đầu chơi điện thoại.
Thái Đường Yến khom người tính hỏi có phảu là túi của anh ta không, có thể nhường chỗ được không. Nhưng xung quanh quá ồn ào, hỏi lần đầu đối phương không nghe, Thái Đường Yến bèn lặp lại.
Lần này người kia ngẩng đầu lên, hai người đồng thời trố mắt.
Thái Đường Yến không biết nên xưng hô sao cho phải, vì từng cãi nhau nên lúng túng, bị đối phương chán ghét, không biết có nên gọi anh là "A Thần" nữa không.
Cũng may Trữ Hướng Thần mở miệng trước, "... Là em à." Một tiếng kêu hòa vào trong ồn ào nên nghe thật nhỏ, phát ra ngoài như có ý không muốn trò chuyện. Trữ Hướng Thần xách túi hành lý của mình lên đặt trên hai chân.
"Hôm nay anh cũng về à." Thái Đường Yến ngồi xuống, kéo vali lại gần, còn lại một bao trà nằm giữa cô và tay vịn.
Ánh mắt của Trữ Hướng Thần quét một lượt trên vali cô, rồi ngã người dựa vào lưng ghế, như kéo dài ống kính mà quan sát Thái Đường Yến.
"Nè, mang nhiều đồ về thật đấy."
"Mua ít đồ Tết."
"Sống không tệ nhỉ."
Thái Đường Yến phải chuyển xe mấy lần, sợ làm bẩn quần áo nên chỉ mặc một bộ đồ bình thường nhất, vali da cũng chạy ngược chạy xuôi nên có bụi rơi xuống và bị xước, kiểu như cô là kiểu người không dễ trở thành mục tiêu ăn trộm nhất, không biết Trữ Hướng Thần kết luận thế nào nữa.
Thái Đường Yến lạnh nhạt nói: "Một năm không về nhà, dù sao cuối năm cũng phải mang ít đồ về."
Nhất thời Trữ Hướng Thần bị chặn họng không nói được, mắt cá chân đặt lên đầu gối một chân khác, chân được chiếc quần jean cũ kỹ ôm kín như chiếc bút chì không ngừng rung.
Hai người im lặng một hồi, trong hoàn cảnh ồn ào náo nhiệt lại chẳng hề có vẻ lúng túng.
Trữ Hướng Thần mở miệng, "Em... giờ em có đi theo gã đó không?"
Lúc anh vừa nói chữ đầu tiên là Thái Đường Yến lập tức quay sang nhìn anh, làm những lời phía sau mặc nghẹn như nuốt phải thìa cơm to. Hai tay Trữ Hướng Thần vươn ra khoác lên lưng ghế và trên tay vịn, không ngừng rung đùi, tư thế ngông cuồng, làm nổi lên ý tứ xét xử trong câu nói.
Thái Đường Yến không có bụng dạ nào nhắc lại chuyện của Thường Minh, cũng không vừa lòng trước thái độ này của anh ta, cứng giọng nói: "Anh hỏi chuyện này làm gì?"
Lời vào trong tay Trữ Hướng Thần lại biến thành trốn tránh, thành giấu đầu lòi đuôi, anh ta lại hừ một tiếng ngả ngớn.
"Anh biết mà. Sao lại không lái xe đưa em về chứ, lại còn để một mình em phải quá giang —— À, đúng rồi, có thể hắn ta bận ở nhà ăn Tết, không thể đến ——"
"Anh đủ rồi ——!"
Thái Đường Yến vụt đứng dậy, tiếng quá to, xung quanh có người lia mắt đến nhìn.
Ngờ đâu chẳng những Trữ Hướng Thần không thôi kiêu ngạo mà trái lại còn có vẻ sung hơn. Anh ta gần như cắn răng nghiến lợi mà nói: "Em làm được mà còn sợ người khác nói sao, nếu sợ thế thì đừng có làm."
Thái Đường Yến tức đến độ run lên, "Chuyện tôi làm do chính tôi gánh vác, dù tôi có hôi thối đến đâu đi chăng nữa thì cũng không đến lượt anh hoa tay múa chân."
Cô có một bụng muốn gầm thét, nhưng lời đến bên môi lại biến mất, cũng chẳng rõ bực bội này từ đâu đến. Nói xong bèn xách bao trà lên, kéo vali đi đến cửa lên xuống.
Sau hai giờ đường dài đi xe đã đến huyện Tân Nam, Thái Đường Yến lại ngồi xe buýt thêm nữa tiếng nữa mới đến thị trấn, muốn đến thôn Vi Phong thì phải nhờ vào chiếc xe máy cũ rích của bố.
Gọi điện thoại về nhà, là bố cô nghe máy, nói vì làm ruộng nên chậm trễ, Thái Đường Yến đợi một lúc lâu, cuối cùng lại là Thái Giang Hào cưỡi xe máy brừm brừm xuất hiện.
Năm ngoái Thái Giang Hào khồn về ăn Tết, trông thôn có chủ nợ nên năm nào cũng trốn ở bên ngoài. Năm ngoái gã nói mình thắng cược được một trăm ngàn, náo nhiệt chạy về, nhưng ngày vui ngắn ngủi, chẳng quá mấy hôm đã lại bị gã thua sạch. Thái Đường Yến không khỏi siết chặt áo khoác, mười ngàn bé nhỏ của cô vẫn còn nằm trong túi, che suốt dọc đường sinh hơi ấm.
Hai chân Thái Giang Hào tiếp đất, đạp số dừng xe máy ại, nhìn chằm chằm vali của Thái Đường Yến, "Nè, gần nửa năm không gặp, bản lĩnh cũng khá hơn đấy."
"Sao anh lại về?"
"Mẹ nó còn không cho phép tao về à? Đây là nhà mày hay nhà tao? Sao mày không chạy về quê mày tìm thằng cha người thành phố của mày đi."
Sau khi mẹ Thái Đường Yến gả đến đây thì cô mới đổi họ, chẳng những tướng mạo không chút giống với Thái Giang Hào mà ngay đến tính cách cũng hoàn toàn trái nhau, từ nhỏ hai người đã không hợp nhau rồi.
Nhưng gã ta không đánh người ở ngoài, đây là một ưu điểm hiếm hoi của Thái Giang Hào. Có thể nhận ra gã đang rất kiềm chế, tức giận cướp vali cô cột vào đuôi xe, còn hai túi quà thì treo ở đầu xe.
"Lên xe đi, đứng đực ra đó làm gì."
Thái Đường Yến đành phải bước lên ngồi, hai tay nắm lấy đuôi xe, người rung lắc theo nhịp xe máy chạy.
Mặc dù thôn Vi Phong trùng tên với khu thắng cảnh núi Vi Phong, nhưng lại chẳng mượn được xíu rạng rỡ, vẫn là một thôn nghèo khó nằm trong thung lũng. Đường vào thông lượn vòng quanh co chỉ mới được đổ xi măng gần đây, rộng chừng một chiếc xe chạy, chạy ngược chiều nhau thì xe chỉ có thể đến gần ngã rẽ mới đi qua được.
Hít gió cát suốt dọc đường quay về, Thái Đường Yến vừa xuống xe vào nhà là đi tìm mẹ cô trước.
Sau khi Hồ Tân Tuyết mắc bệnh thì cơ thể ngày càng kém, không làm được việc nặng, ngày ngày chỉ có thể ở nhà làm việc vặt cho gà ăn. Lúc này nghe thấy Thái Đường Yến gọi, bà bèn buông chổi ra cười nói: "Về rồi à. Đi xe có mệt không con?"
Nhìn thoáng qua, Thái Đường Yến cũng không giống mẹ mình lắm. Thái Đường Yến biết, cô giống cha đẻ của mình hơn, một người đàn ông chỉ mới gặp mấy lần, thường xuyên tồn tại trong bức hình.
Thái Giang Hào xách vali Thái Đường Yến đi vào, lẩm bẩm chửi, "Mẹ nó, mua nhiều đồ như thế, còn không bằng đưa tiền cho tao dùng."
Hồ Tân Tuyết và Thái Đường Yến đưa mắt nhìn nhau, người trước chỉ cười cho qua chuyện, còn người sau nghiến răng cắn môi.
Thái Đường Yến lấy mấy túi quà trong vali ra, cũng để Hồ Tân Tuyết cất đi.
Hồ Tân Tuyết xách hai túi nhìn trái nhìn phải, lẩm bẩm: "Mấy thứ này phải bao nhiêu tiền chứ, chắc đắt lắm, túi đựng tốt vậy mà."
Thái Đường Yến nói: "Là ông chủ phát."
Thái Giang Hào nghe tiếng bèn nhìn sang, nở nụ cười có ý sâu xa khác.
Hồ Tân Tuyết nói: "Ông chủ các con có nhiều tiền vậy à, phát đồ tốt thế này."
Không muốn tiếp tục đề tài này, Thái Đường Yến đáp qua loa: "Một năm chỉ có một lần như thế." Rồi cô xách vali đi về phòng mình.
Sau khi khóa cửa, Thái Đường Yến thở phào một hơi, ném đống tiền kia lên giường.
Quả nhiên Thường Minh nói không sai, cô cần phải làm một tấm thẻ ngân hàng, bằng không đống tiền này đặt ở đâu cũng không xong hết.
Vào lúc này người bị đề phòng đó đang thương lượng gì đó với Hồ Tân Tuyết ở bên ngoài, nét mặt Hồ Tân Tuyết nặng nề, không có sức nói ra hơi.
"Yến Tử còn nhỏ! Anh đừng tính kế với em con nữa, nửa năm sau em nó còn phải về đi học."
Thái Giang Hào xem thường, "Nhỏ cái gì mà nhỏ, cũng 20 tuổi rồi, trong thôn này mấy đứa bằng tuổi nó có ai không phải là mẹ của hai ba đứa con nít, mẹ nó nó còn đi học à, học học học, trong nhà có đồng đéo nào cho nó học!"
Hồ Tân Tuyết cãi lại gã, "Không có tiền? Còn không biết xấu hổ mà nói không có tiền à! Nếu không phải anh đem tiền trong nhà đi đánh bạc thì giờ cũng đủ xây mấy căn rồi!"
Thái Giang Hào phì một tiếng, "Chỉ tôi dùng tiền? Lúc bà nằm viện bộ không dùng tiền chắc? Đéo mẹ bọn họ cho bà ở chùa à?"
Nơi cửa chợt thấp thoáng bóng người gánh đòn gánh, sắc mặt người nọ cũng không tốt, mắng: "Ồn ào gì thế, chưa vào nhà mà đã nghe thấy tiếng hai người vừa la vừa gọi rồi, sợ người ta không biết mình to họng hả."
Thái Giang Hào xắn gấu quần xoạc chân ngồi lên băng ghế nhỏ, như cãi vả đã mệt, lớn tiếng nói với người gánh đòn gánh: " Được, không cho ồn ào thì thôi, ông biết cách rồi đấy, ông đem ra bao nhiêu tiền đây."
Người gánh đòn gánh chính là ông bố Thái Quang viễn của gã, thấy túi xách trong tay Hồ Tân Tuyết thì hỏi: "Yến Tử về rồi à?"
Lúc này Thái Đường Yến đang ở trong phòng mình, chăn ce quá đầu, cũng ngăn lại trận cãi vả bên ngoài.
Mỗi lần nhắc đến tiền, trong nhà lại chửi mắng hệt như chiến loạn, bing bing boong boong, dù sao cũng không có ai là vô tội, đây cũng là nguyên nhân mà cô không thích về.
Cô định ăn Tết hết mồng ba sẽ về lại thành phố, tốt nhất có thể lấy được hộ khẩu gốc để làm một quyển mới, như vậy mới trông mong làm được chứng minh thư. Nhưng hộ khẩu vốn bị Thái Giang Hào giấu kín, ngay đến Hồ Tân Tuyết cũng không lấy được. Việc này cũng nói rõ địa vị của gã ở nhà, Thái Giang Hào dựa vào ưu thế tuổi tác và thể trạng mà đã trở thành "gia trưởng" ở mặt nào đó, còn Thái Quang viễn chỉ là trên danh nghĩa đối ngoại, cũng không biết làm sao mà một người tính cách yếu hèn như ông lại dạy nên một thằng con trai ác bác như Thái Giang Hào.
Lúc ăn cơm tối, rốt cuộc Thái Đường Yến cũng rõ nguyên nhân bọn họ cãi nhau, là Thái Giang Hào mở miệng trước.
"Yến Tử, anh nói chuyện với mày đấy." Thái Giang Hào đặt bát xuống, đưa ngón trỏ lau chóp mũi, hắng giọng nói, "Mày còn nhớ Thạch Đầu trước kia học chung cấp hai với mày không?"
Thái Đường Yến hỏi ngược lại: "Thạch Đầu gì?"
"Thạch Khải Hoàn ấy, mày nhớ không? Cậu ta học cùng một khóa với mày còn gì."
Thái Đường Yến có dự cảm bất an, nhưng dù cô im lặng cũng không ngăn được Thái Giang Hào.
"Đúng thế, mấy hôm trước có người nói với tao, người nhà Thạch Đầu cảm thấy mày không tệ - đẹp người lại thông minh - bảo tao hỏi mày xem cảm thấy Thạch Đầu thế nào? Nếu có ý thì mồng ba Thạch Đầu với người nhà cậu ta sẽ qua nhà chúng ta ngồi chơi."
Sắc mặt Thái Đường Yến dần sầm đi, dứt khoát từ chối: "Không có ý gì cả."
Mà thật ra Thái Đường Yến có từ chối cũng không cản được Thái Giang Hào.
"Mày không có ý cũng không sao, người ta có ý là được, mồng ba sẽ đến đấy, mẹ nó mày đừng có chạy lung tung làm nhà mất mặt đấy. Nghĩ cho kỹ đi, gia cảnh nhà thằng Thạch Đầu đủ để nửa đời sau mày khỏi cần phải kiếm sống."
Thái Đường Yến hỏi Hồ Tân Tuyết: "Mẹ, mẹ cũng đồng ý sao?"
Hồ Tân Tuyết mới nói: "Mẹ đã nói con còn nhỏ, còn phải đi học ——"
Thái Giang Hào không chút khách khí ngắt lời, "Ai kiếm tiền thì người ấy nói!" Rồi quay sang Thái Đường Yến, "Mày có bản lĩnh thì trả học phí đại học lại cho tao, à đúng rồi, hình như mày chỉ học có một năm..."
"Được rồi, đừng nói nữa, ăn cơm thôi." Thái Quang Viễn luôn là người chỉ biết hòa giải, mà cũng chỉ có thể làm người hòa giải.
Thái Đường Yến tức đến mức không ăn được, vội và hai đũa rồi cầm bát rỗng xuống phòng bếp cất.
Ngày mồng một Thái Đường Yến mặc chiếc áo khoác màu lam nhạt đó, người thân thấy thì nhìn kỹ một phen, nói: "Chiếc áo này đẹp thật đấy, sờ cũng đã nữa, chắc phải hơn một ngàn nhỉ."
Thái Đường Yến lơ đãng kéo vạt áo trong tay đối phương lại, "Không biết, người ta mặc dư còn lại cho cháu."
Thái Giang Hào ở cạnh nghe thấy thế, dở hơi thổi gió bên tai cô, "Là cái thằng già kia cho mày đúng không."
Thái Đường Yến khẽ quát: "Tôi không mặc nữa là được chứ gì, cầm đi cho anh đổi tiền là được chứ gì!"
Tới mồng ba, Thái Giang Hào lại dặn cô mặc chiếc áo này vào, nói: "Đừng làm nhà mình mất thể diện."
Thái Đường Yến cười.
Sáng sớm Thái Đường Yến ngồi trên sân đánh răng, Thái Giang Hào nhìn cô với ánh mắt đề phòng. Cô lau sạch bọt nơi khóe miệng, "Hôm nay tôi không chạy được chưa!"
Sau cơm trưa không bao lâu, Thạch Khải Hoàn với mẹ cậu ta đi theo bà mai đến, có điều Thạch Khải Hoàn ngồi xe lăn, trên chân phủ một tấm thảm, nhưng từ đường nét vẫn có thể nhìn ra hai chân gầy yếu, bại liệt đã khiến bắp thịt teo tóp. Nhưng mặc quần áo rất gọn gàng. Mặc dù trong bụng đã xây dựng tâm lý trước, nhưng lúc Thái Đường Yến thấy anh ta vẫn lấy làm kinh hãi. Cậu nam sinh luôn chạy nhảy sôi nổi trong ấn tượng đột nhiên trở nên vô vị hệt như một ông già.
Thạch Khải Hoàn miễn cưỡng chào hỏi cô, Thái Đường Yến cũng trả lời từng câu một mang tính tượng trưng. Còn lại thì để phụ huynh hai nhà và bà mai hỏi thăm lẫn nhau.
Thái Đường Yến cứ nhìn Thạch Khải Hoàn, khẳng định một chuyện.
Mặc dù cô không có đồng cảm mãnh liệt với những người như thế, nhưng có điều, dáng vẻ không chút sức sống của Thạch Khải Hoàn hôm nay lại làm cô nảy sinh bài xích mơ hồ, đây cũng là nguyên nhân mà lúc trước cô bài xách Thường Minh. Người không có sức sống hệt ma quỷ, hút đi tinh lực của bạn, chỉ biết kéo bạn ngã vào vực sâu. Cô không phải chúa cứu thế, bản thân cô cũng đang thoi thóp, đã mất đi sức lực để kéo người ta ra khỏi thung lũng.
Đột nhiên, toàn bộ ánh mắt của mọi người đều tập trung vào người cô, như đang chờ cô nói ra một đáp án.
Không muốn đâu. Thái Đường Yến thầm kêu lên.
Chợ tiếng chuông điện thoại đã thất lễ đáp lại thay cô, bên trên là một dãy số chưa được lưu tên, nhưng cô cảm thấy mình biết đó là ai.
"Cháu đi nghe điện thoại, mọi người cứ từ từ mà trò chuyện."
Thái Đường Yến cầm điện thoại đi ra khỏi phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.