Chương 42
Khâm Điểm Phế Sài
07/11/2017
Đèn đầu giường mở sáng, Thái Đường
Yến nằm nghiêng đọc sách, Thường Minh nhìn kỹ trang bìa, nhìn hơi quen.
Cô đưa hai tay lên, mở sách ra đặt ở vị trí dưới mũi, như thế Thường
Minh có thể thấy rõ trang bìa.
"Lấy ở chỗ anh..." Thái Đường Yến nói.
Thường Minh gật đầu, bảo: "Anh đi tắm trước." Rồi quay người cầm quần lót và khăn lông vào phòng tắm.
Tiếng nước chảy quấy rối sự chú ý của cô, cầm sách một lúc lâu mà vẫn cứ dừng lại ở trang đầu. Cô đành gấp sách lại, cúi người đặt về lại trên tủ đầu giường bên phía Thường Minh. Hai tay cô đan chéo gác lên bụng, lẳng lặng nhìn trần nhà màu nâu nhạt, ý thức trống rỗng, mà cũng lười suy nghĩ.
Tốc độ tắm của Thường Minh không hề vì chân của anh mà chậm, theo Thái Đường Yến thấy thì đã được xem là nhanh rồi. Anh chống gậy đi ra, quanh thân dưới chỉ mặc mỗi quần cụt, đi ra, bộ phận đặc trưng nổi rõ lên. Trên người còn đọng mấy giọt nước, trong phòng mở điều hòa nên thấy anh, anh bèn mở ngăn kéo ra lấy đồ ngủ ngắn tay mặc vào.
Thường Minh ngồi ở cuối giường lau tóc, Thái Đường Yến cần phải liếc ngang mới có thể nhìn thấy anh, gốc độ này không tự nhiên lắm, thế là dứt khoát nhìn thẳng lên trần nhà.
Không lâu sau, Thường Minh vén chăn chui vào, giường đệm vì động tác của anh mà hóa thành gợn sóng nhỏ, hơi rung lên dưới biên độ ấy.
"Ngẩn người gì đấy?" Thường Minh chống nửa người dậy nhìn cô.
"Không có gì." Thái Đường Yến lảng tránh ánh mắt anh, hai tay đặt trong chăn, né người quay lưng về phía anh.
"Yến Tử à." Thường Minh cũng nằm xuống, bám lấy vai cô để cô đối mặt với anh, "Chúng ta kết hôn đi, rồi sinh con ra..."
Nét mặt Thái Đường Yến đông cứng, như nghe phải câu chuyện không cách nào tưởng tượng nổi, thần sắc xuất hiện trong mắt còn sợ hãi hơn khi đưa giấy xét nghiệm cho anh, cũng dần dà phóng đại lên, cho đến mức sợ hãi hiện rõ trên gương mặt.
"... Anh đùa gì thế?"
Thường Minh tự nhận đây là phương án giải quyết tốt nhất, nghiêm túc lặp lại, đưa tay vuốt vai cô an ủi, "Anh không nói đùa, anh nói chúng ta kết hôn đi, rồi sinh con..."
Thái Đường Yến bĩu môi, cơn ớn lạnh làm cô mãi không thốt được nên lời, bèn dứt khoát nâng đầu ngồi dậy, cúi đầu nhìn xuống nén giận, "Bây, bây giờ em chỉ mới hai mươi, Thường Minh, làm sao có thể kết hôn được..."
Anh không ngờ là cục diện lại rơi vào tình hình này, trong giọng cô mang theo vẻ khiển trách, khiến Thường Minh ngẩn ra, rồi cũng ngồi dậy theo: "Hai mươi tuổi đã đủ tuổi kết hôn theo pháp luật rồi."
Bỗng cô lắc đầu, cứ như thể làm vậy thì có thể xóa tan đi không vui ở trong đầu, "Ngay cả tự chăm sóc bản thân em còn không làm được, thì sao có thể chăm sóc cho một... đứa bé chứ, xin lỗi, em không làm được, em thật sự không làm được..."
Thường Minh ôm cô vào lòng, "Không sao, không phải còn có anh ư, có anh ở bên em, cũng là lần đầu tiên, không biết thì chúng ta có thể học, đâu phải là kẻ ngốc đâu, còn sợ không học được sao."
Thái Đường Yến cựa người ra, Thường Minh ôm phải khoảng không, đang đờ đẫn thì cô lắc đầu lần nữa, "Không được, thật sự không được, em thấy mình còn có rất nhiều chuyện vẫn chưa làm, em không muốn còn trẻ như thế mà đã bị một đứa trẻ trói buộc, chuyện gì cũng không làm được..."
Cô hai lần nhắc đến tuổi tác, Thường Minh mới tỉnh ngộ ra, quả nhiên tuổi tác vẫn là cái rãnh rộng không cách nào vượt qua được, anh đã đến tuổi thành gia lập thất, còn cô chỉ mới bước chân vào xã hội, luôn nóng lòng muốn trải nghiệm những cái mới. Cũng biết Thái Đường Yến không phải ngốc nghếch như vẻ bề ngoài, cô cũng có suy nghĩ của riêng mình, chỉ có điều giấu sâu quá mà thôi.
Thường Minh cũng rơi và khó xử, trực giác bảo rằng anh phải giữ lại đứa bé này, nếu không giữa bọn họ sẽ coi như chấm hết. Cô còn trẻ, đợi đến lúc cô muốn bay nhảy, anh sẽ không giữ được cô.
"Vậy em sinh con ra, để anh nuôi được không?" Sau một hồi thảo luận, Thường Minh bất đắc dĩ nói, rất có chủ nghĩa đàn ông, nhưng thực ra là hết cách, "Em muốn đi học tiếp hay đi làm tiếp cũng đều được, cứ để anh chăm con, em có thể tiếo tục làm chuyện em muốn làm, con sẽ không ảnh hưởng gì em cả."
Thái Đường Yến máy móc kéo khóe miệng, buồn cười mà cười không nổi, "Anh có thấy người mẹ nào có thể hoàn toàn mặc kệ con của mình không?"
Một câu này đã hoàn toàn đánh đổ Thường Minh, Thái Đường Yến không phải là người lạnh lùng, nếu không lúc anh một mình đã không đưa anh về nhà. Bây giờ cảm xúc của cả hai đều dâng cao, không ai nhường ai, quả thật không hợp để trò chuyện với nhau. Thường Minh chỉ chuẩn bị tốt tâm tư của bản thân mà chưa bao giờ nghĩ rằng là cô không muốn đứa bé này, chợt trong lòng cảm thấy mất mát khó gọi tên.
"Yến Tử, em nghĩ cho kỹ đi đã, đừng bộp chộp nhất thời mà đưa ra quyết định."
Thái Đường Yến chính là bị sự cân nhắc của anh kéo dài thời gian, càng kéo dài càng thêm hành hạ, nay nghe được phải bàn lại lần nữa, nhất thời lửa giận vô hình nổi lên.
"Thường Minh, bất kể cân nhắc bao nhiêu lần thì đáp án của em vẫn thế." Dưới cái nhìn soi mói lạnh như băng của Thường Minh, cô cắn chặt răng nói: "Em không muốn nó..."
Lại một lần nữa bị gọi thẳng tên họ ra, Thường Minh như bị giáo huấn, bao phen dịu dàng tan biến, lòng cũng không bình tĩnh nổi, "Thái Đường Yến, sao em có thể ích kỷ như thế hả, dù gì nó cũng là một sinh mạng..."
Thái Đường Yến như bị sét đánh. Cô bị người nhà chia cắt hai mươi năm, nếu nói cô tự ti không tự trọng thì cô nhận, nếu cô chút xíu liên quan đến cái từ "ích kỷ" như chủ nghĩa ích kỷ đó thì cô đã không đến nỗi sa sút uể oải vậy rồi.
Cả người cô run lên, đối tượng tức giận của cô không phải là Thường Minh, mà là vận mệnh và thực tế khó phản kháng trong miệng anh.
"Quy luật, quy luật sinh tồn của người nghèo bọn em không giống các anh, nếu em hẹn hò với một người bạn trai cùng tầng lớp, thì có thể ngay cả viện phí cũng đã phải mượn đông mượn tây rồi, chứ đừng nói gì đến nuôi con. Tiêu chuẩn cơ bản của bọn em là không đói là tốt lắm rồi, còn các anh từ nhỏ đã có thể hưởng thụ tài nguyên giáo dục tốt nhất, sau đó tìm đại một trường nổi tiếng để ra nước ngoài du học, còn em ngay cả học phải cũng phải tự kiếm... Mà còn kiếm không đủ nữa chứ. Em không muốn sau này con sẽ hỏi em, 'mẹ ơi, tại sao mẹ không giống bọn con', cũng không muốn đi theo con đường của mẹ em, sinh ra một đứa trẻ như em, em thật sự không muốn nghĩ... Em xin lỗi..."
Một trong những điều chín chắn trong lần cải vã này của Thái Đường Yến đó là không đuổi Thường Minh ra ngoài, cũng không tự mình chạy đi, mà nằm về chỗ cũ, kéo chăn trùm kín đầu, kiềm chế khóc thút thít.
Thường Minh ngây ra nhìn người trước mắt đột nhiên ngã xuống, còn cả mặt chăn run rẩy theo đó, anh ngồi yên một lúc mới nằm xuống, anh không cam lòng, cũng không muốn nhượng bộ, nhưng tranh cãi với một phụ nữ có thai thì còn gì là đàn ông. Thường Minh đưa tay ra, cách một lớp chăn ôm lấy cô, rồi cẩn thận kéo chăn xuống để lộ đầu cô, nhưng Thái Đường Yến lại cố chấp kéo che lại.
Thường Minh kiên quyết gạt tay cô ra, lại đưa đầu đến hôn lên những giọt lệ nơi khóe mắt cô. Cô giãy giạu, anh ôm chặt cô, hai người không nói gì nữa, suy cho cùng sức lực giữa nam và nữ cũng có khác biệt, Thái Đường Yến buông tay, mặc cho anh ôm mình.
Khoảng cách giữa hai người không chỉ là tuổi tác, mà còn là quan niệm một trời một vực được đúc thành trong suốt hai mươi mấy năm. Dù gia đình Thường Minh không quá giàu, nhưng chí ít không phải lo cơm áo, có đầy đủ vốn liếng và sự bình tĩnh để đối phó với nguy hiểm. Còn Thái Đường Yến dù đi làm sớm, nhưng nghiêm khắc mà nói, cô vẫn là một cô bé con miệng còn chưa dứt sữa, trước khi đạt được ấm no thì không dám hy vọng yên ổn xa vời, để cô ngay lập tức tiếp nhận kết quả như thế, không khác nào giọt nước tràn ly. Bọn họ không ai sai, lựa chọn của họ là lựa chọn tối ưu trong khung giới hạn thâm căn cố đế của mỗi người, thứ thiếu chỉ là cái cúi đầu thỏa hiệp mà thôi.
Sáng sớm hôm sau, Thường Minh không thể không đưa cô đến công ty, nhưng rồi cũng phải tách ra khỏi cô. Trước khi Thái Đường Yến xuống xe, anh có vẻ muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn khó khăn mở miệng, "Yến Tử, chuyện này anh cũng có trách nhiệm, chuyện giữa hai chúng ta, em phải đồng ý với anh dù thế nào đi chăng nữa cũng không được tự ý xử lý."
Trong giọng nói mang theo bức bách xa lạ, Thái Đường Yến kinh ngạc, rồi vẫn gật đầu.
"Em bảo đảm chứ?" Lúc này Thường Minh mới phát hiện bản thân không hiểu cô tí nào, nghe không ra là qua quýt hay là câu trả lời.
Thái Đường Yến cúi đầu nhìn anh kéo tay cô, nói: "Em bảo đảm."
Nhưng Thường Minh vẫn không chịu thả, "Thường tiên sinh, em sẽ không tự ý quyết định..."
Thường Minh do dự buông tay, nhìn bóng hình cô biến mất chỉ còn lại phong cảnh ngoài cửa kính, rất lâu sau mới nói với chú Chung lái xe: "Chúng ta đi thôi, đến bệnh viện."
Đường Chiêu Dĩnh đã chuyển sang phòng bệnh thường, đôi mắt vô thân ngây ngẩn ngồi trên giường, so với cơ thể thì tinh thần của cô còn tệ hơn nhiều. Mẹ Đường ở cạnh giường trông thấy Thường Minh mà như tìm được chỗ dựa, vui mừng khôn xiết, "Chiêu Dĩnh con nhìn xem, ai đến thăm con này."
Thường Minh đặt túi trái cây mua ở cổng lên bàn, nói: "Đã khá hơn chút nào chưa?"
Đường Chiêu Dĩnh im lặng, chậm rãi gật đầu.
"Giáo sư Đường không đến ạ?"
Câu này là nói với mẹ Đường, người kia trả lời: "Hôm nay ông ấy có chuyện không đến được. Cậu không cần đi làm sao?" Nói xong liền đứng lên nhường chỗ cho anh, nhưng Thường Minh đưa tay ra cản.
"Không cần đâu, lát nữa cháu phải về rồi, chỉ đến thăm cô ấy một lát thôi. Bác cứ ngồi đi."
Người kia ngượng ngập ngồi xuống, "Tinh thần của con bé không tốt lắm, sáng nay bác đút canh cho nó mà cũng không uống được mấy thìa, vừa làm phẫu thuật xong không ăn gì sao được, cứ thế này thì sớm muộn gì cũng sụp đổ mất thôi, hỏi nó đã xảy ra chuyện gì cũng không nói, ôi trời —— bác đúng là ——"
Dù là mẹ Đường ở bên này đau buồn thút thít, nhưng Đường Chiêu Dĩnh cũng không có phản ứng gì lớn, vẫn chỉ nhìn ô caro trên chăn đến ngẩn người.
Thường Minh đang định trấn an mấy câu thì bên ngoài có người gõ cửa, "Xin hỏi Đường Chiêu Dĩnh là ở phòng này sao, à —— là cô đúng không..." Người cảnh sát mặc đồng phục tay cộc lên tiếng đã quét mắt nhìn bảng tên ở cuối giường rồi tự mình đi vào, đồng hành còn có một người khác. Trong phòng này vẫn còn một giường bệnh khác, vết máu ứ đọng trên mặt bà bác trung niên đã phai hết, để tránh bị nghi ngờ bèn lẩm bẩm đi ra ngoài, "Mặt trời nắng quá, tôi phải ra ngoài phơi nắng bồi bổ mới được."
Thường Minh nhìn tình hình, lại càng không thể đi.
"Anh này là?" Người cảnh sát vừa lên tiếng đó đưa mắt hỏi thăm.
"Thường Minh, tôi là bạn của Đường Chiêu Dĩnh." Thường Minh rất phong độ đưa tay ra bắt tay, đồng thời cũng đưa danh thiếp của mình cho đối phương.
"Rất vui được gặp ông chủ Thường." Cảnh sát nhìn danh thiếp rồi kẹp nó vào sổ, trong đầu chợt xuất hiện tình yêu tứ giác thường gặp trên các tờ báo xã hội, "Chúng tôi có việc cần nhờ cô Đường làm rõ, nếu được thì làm phiền anh ra ngoài chờ, lát nữa chúng tôi cũng muốn tìm anh hỏi mấy câu có được không?"
Đối phương khá lịch sự, Thường Minh cũng muốn hiểu rõ ngọn nguồn, anh nhìn Đường Chiêu Dĩnh, cô bắt đầu có vẻ mặt sợ hãi... Dù không tình nguyện so sánh, nhưng nét sợ hãi trên hai gương mặt tương tự vẫn không giống, Đường Chiêu Dĩnh như trông thấy thứ gì đó cực kỳ đáng sợ, sắc mặt tái nhớt quá mức, còn vị nhà mình phần nhiều là không các nào đón nhận được đau khổ.
"Không muốn... Tôi không muốn..." Đường Chiêu Dĩnh gần như giữ lại cánh tay mẹ Đường, "Các anh đi đi... Các người đi hết đi... Nghe chưa!!"
Rõ ràng là vào phòng bệnh khoa ngoại mà lại như đến phòng bệnh tâm thần vật. Có điều phản ứng này cũng dễ hiểu, dù sao cô cũng là người phát hiện ra hiện trường, người cảnh sát đang định mở miệng thì mẹ Đường đã la lên che chở: "Các anh ra ngoài trước được không, đừng dọa con gái tôi nữa —— Ôi, mẹ ở đây mẹ ở đây, không sao đâu —— Có chuyện gì thì các anh cứ tìm bố con bé mà hỏi, đều giống nhau cả."
Cảnh sát gánh trách nhiệm áp lực phá án, làm sao có thể từ bỏ dễ dàng như vậy được, bèn khuyên nhủ: "Phiền cô phối hợp chút, chúng tôi hỏi xong mấy câu sẽ đi ngay, sẽ không làm chậm trễ thời gian đâu."
"Cút đi ——! Các người đi hết cho tôi ——!" Đường Chiêu Dĩnh che hai tai.
Cảnh sát hết cách, lấy ra một tấm hình đưa đến trước mắt cô, "Cô Đường, mời cô phối hợp với chúng tôi, cô có biết người này không ——"
Nửa câu sau bị Thường Minh cản lại, "Hai người đến hỏi thăm hay thẩm vấn thế hả? Rõ ràng bây giờ cô ấy không hợp gặp người ngoài, cũng mời hai anh phối hợp cho. Để cô ấy nghỉ ngơi trước đã rồi hẵng hỏi lại sau, có được không?"
Hai viên cảnh sát trao đổi ánh mắt rồi gật đầu: "Vậy làm phiền ông chủ Thường trả lời chúng tôi mấy câu hỏi."
Ba người đi đến phía hành lang không có ai, tấm hình vừa rồi được đưa đến, bên trên là một người phụ nữ tóc xoăn nhuộm vàng, nhưng tạo hình khá thất bại, có một đoạn là tóc đen, cả người toát lên vẻ quê mùa thô tục.
"Ông chủ Thường có biết người này không."
Thường Minh lắc đầu.
Lại đổi thành tấm hình khác, lúc này anh gật đầu: "Phong Trạch."
"Trước mắt chúng tôi nghi ngờ Phong Trạch có liên quan đến vụ án mưu sát, có thể hỏi giữa anh và Phong Trạch với cô Đường Chiêu Dĩnh có quan hệ gì không?"
Thường Minh chỉ vào tấm hình đầu tiên, giật mình hỏi: "Người phụ nữ này, bị Phong Trạch... giết ư?"
"Bây giờ vẫn chưa có bằng chứng trực tiếp cho thấy Phong Trạch là hung thủ giết người. Mời anh trả lời câu hỏi vừa nãy."
Trong đám bạn học cũ của Thường Minh cũng có một người chuyên làm bậy đã hiếp dâm người ta, nhưng vì lâu rồi không liên lạc nên khi nghe tin cũng chỉ cảm khái hơn chút so với tin tức xã hội, có điều bây giờ, dù anh không mấy ưa nổi Phong Trạch, nhưng lắc mình một phát biến thành nghi phạm ra vẻ đạo mạo như thế, anh không khỏi không khiếp sợ.
"Ông chủ Thường?"
"À, bạn, quan hệ giữa tôi với họ là bạn."
"Tôi nhiều lời hỏi một câu, mong anh đừng để ý, quan hệ giữa anh và cô Đường chỉ là bạn thôi sao?"
Thường Minh cười khẽ, "Tôi hiểu ý anh, nhưng xin lỗi, tôi có bạn gái."
"À, xin lỗi anh." Cảnh sát nói, "Vậy anh có hiểu gì về Phong Trạch không?"
Thường Minh đáp: "Không hiểu nhiều lắm, chỉ biết là cùng giáo sư Đường thành lập trường học, nghề nghiệp của tôi khác hẳn anh ta, bình thường cũng không có việc gì để thường qua lại, nhiều nhất chỉ đụng mặt khi bạn bè tụ tập thôi."
Câu trả lời của Thường Minh là thật, lúc này mới phát hiện đối với người từng là tình địch này, quả thực anh quá thiếu hiểu biết, cũng gần như không ganh đua với anh ta mà đã vội vã bỏ đi rồi.
Lại hỏi thêm mấy câu nữa, Thường Minh biết thì trả lời đúng sự thật, không tiện trả lời hoặc không biết thì tránh đi.
Lúc hỏi xong đi ra cầu thang, đúng lúc đụng phải Đường Hàn Phi đang vội vã đi đến, cảnh sát không cần Thường Minh tiễn nữa. Thường Minh không thể nào khoanh tay đứng nhìn được, cũng phải đi lên, Đường Hàn Phi làm dấu tay từng lại với hai viên cảnh sát, sau đó quay sang Thường Minh xua tay đuổi anh đi giống hôm qua.
Thường Minh ngờ rằng hôm qua ông đã nhận được tin, nhưng vì ngại việc xấu trong nhà nên không để cho anh biết, nay tuy đã được công bố, thế nhưng cục diện này vẫn khó lau sạch đi được.
Nếu là mấy năm trước thì Thường Minh có thể sẽ còn nhiệt huyết mà xen vào chuyện của người khác, nhưng ngại quan hệ khó nói giữa Thái Đường Yến và Đường Chiêu Dĩnh, thâm nữa dù sao đây cũng là án mạng, anh bèn lờ đi bước vào thang máy.
Quay vào xe, Thường Minh mới rảnh nhìn điện thoại, phát hiện Tạ Vũ Bách đang nhắn tin vào nhóm chat ba người gồm anh và Vương Trác, nhưng chỉ có mỗi mình anh ta độc thoại.
Tạ Vũ Bách: Mấy ông có bị cớm tìm đến không vậy?
Tạ Vũ Bách: Lão vương, Minh Tử, chết ở đâu rồi?
Thường Minh: Vừa đối phó xong, cậu biết rồi à?
Tạ Vũ Bách: Thừa lời, tối qua trong group lớp truyền nhau muốn điên lên được, con mẹ nó đúng là Phong Trạch làm sao? Biết người biết mặt không biết lòng đây mà!
Tạ Vũ Bách: Cô gái đó có quan hệ gì với anh ta thế? Tình nhân? Đường Chiêu Dĩnh bị đội mũ xanh rồi.
Đúng là vừa rồi Thường Minh có thấy thông báo group lớp có hơn ba trăm tin nhắn, lướt từ dưới lên, ngay đến cả mấy người chuyên im im làm tàu ngầm cũng lên tiếng, nhưng chủ đề đã biến thành nuôi con mua sắm, Thường Minh hoa mắt tìm kiếm chữ "giết" trong lịch sử trò chuyện, không có kết quả, do dự lần nữa mới tìm kiếm chữ "chết", có rồi ——
Lớp phó văn nghệ chân dài: Trời má tiểu khu ở bên sân bay đó có người chết đấy, các cậu có biết không thế, nghe nói bị cưa chỉ còn lại mỗi cái đầu, bị để đông cứng trong tủ lạnh a a a!!
Anh định vị cuộc hội thoại rồi đọc tiếp ——
Lớp trưởng: [hình ảnh]
Trên ảnh là chính diện căn biệt thự trông rất quen, nhưng đã bị giăng dây cảnh sát, xe cảnh sát và người qua lại bao quanh chật như nêm, có cảnh sát đang xách hòm dụng cụ đi vào phòng.
Lớp trưởng: Một khách hàng sống ở tiểu khu kia, là thật đó, một bà lão bế cháu phát hiện ra...
Lớp phó văn nghệ chân dài: Đúng thế đúng thế!! Trời đất không phải là bị dọa chết sao!! Bà lão đáng thương quá!!
Kéo xuống nữa thì toàn là mấy tin đồn: Có nói căn nhà này mua lâu lắm rồi, cũng không thấy ai ở; có người nói mua như vậy nhất định là vì nuôi tình nhân, thậm chí còn chơi ngải; có người lại nói có khi nào bộ phận còn lại bị chôn trong sân không, chỉ để lại cái đầu đông lạnh làm chiến lợi phẩm.
Càng nói càng quá trớn, Thường Minh bấm thoát, phát hiện Vương Trác trả lời.
Vương Trác: Tôi cũng vừa về, có nhờ bạn hỏi thăm rồi, đúng là đã xảy ra án mạng, trong tủ lành có một cái đầu, nhưng án mạng nhạy cảm, không thể tiết lộ thêm gì khác nữa.
Tiền Bùi đổi thành tin nhắn thoại: Mẹ nó cơm ông đây ăn từ tối qua đều nôn ra hết cả rồi, sao lại phát rồ vậy chứ!
Tạ Vũ Bách nói: Buổi tối ra ngoài nhậu không?
Vương Trác: Tôi sao cũng được.
Thường Minh: Tôi có việc, hôm khác đi.
Tạ Vũ Bách nói: Trời Minh Tử cậu đừng trốn nữa, cậu còn phải phát kẹo cưới cho bọn này đấy.
Thường Minh cũng đổi sang tin nhắn thoại: Chưa đâu vào đâu cả, đừng báo tin lung tung.
Thường Minh thật sự không đi được, buổi tối anh phải đón Thái Đường Yến tan làm. Trong lòng anh không nỡ, lại sợ cô vừa rời khỏi tầm mắt sẽ xảy ra chuyện gì không dám tưởng tượng.
"Lấy ở chỗ anh..." Thái Đường Yến nói.
Thường Minh gật đầu, bảo: "Anh đi tắm trước." Rồi quay người cầm quần lót và khăn lông vào phòng tắm.
Tiếng nước chảy quấy rối sự chú ý của cô, cầm sách một lúc lâu mà vẫn cứ dừng lại ở trang đầu. Cô đành gấp sách lại, cúi người đặt về lại trên tủ đầu giường bên phía Thường Minh. Hai tay cô đan chéo gác lên bụng, lẳng lặng nhìn trần nhà màu nâu nhạt, ý thức trống rỗng, mà cũng lười suy nghĩ.
Tốc độ tắm của Thường Minh không hề vì chân của anh mà chậm, theo Thái Đường Yến thấy thì đã được xem là nhanh rồi. Anh chống gậy đi ra, quanh thân dưới chỉ mặc mỗi quần cụt, đi ra, bộ phận đặc trưng nổi rõ lên. Trên người còn đọng mấy giọt nước, trong phòng mở điều hòa nên thấy anh, anh bèn mở ngăn kéo ra lấy đồ ngủ ngắn tay mặc vào.
Thường Minh ngồi ở cuối giường lau tóc, Thái Đường Yến cần phải liếc ngang mới có thể nhìn thấy anh, gốc độ này không tự nhiên lắm, thế là dứt khoát nhìn thẳng lên trần nhà.
Không lâu sau, Thường Minh vén chăn chui vào, giường đệm vì động tác của anh mà hóa thành gợn sóng nhỏ, hơi rung lên dưới biên độ ấy.
"Ngẩn người gì đấy?" Thường Minh chống nửa người dậy nhìn cô.
"Không có gì." Thái Đường Yến lảng tránh ánh mắt anh, hai tay đặt trong chăn, né người quay lưng về phía anh.
"Yến Tử à." Thường Minh cũng nằm xuống, bám lấy vai cô để cô đối mặt với anh, "Chúng ta kết hôn đi, rồi sinh con ra..."
Nét mặt Thái Đường Yến đông cứng, như nghe phải câu chuyện không cách nào tưởng tượng nổi, thần sắc xuất hiện trong mắt còn sợ hãi hơn khi đưa giấy xét nghiệm cho anh, cũng dần dà phóng đại lên, cho đến mức sợ hãi hiện rõ trên gương mặt.
"... Anh đùa gì thế?"
Thường Minh tự nhận đây là phương án giải quyết tốt nhất, nghiêm túc lặp lại, đưa tay vuốt vai cô an ủi, "Anh không nói đùa, anh nói chúng ta kết hôn đi, rồi sinh con..."
Thái Đường Yến bĩu môi, cơn ớn lạnh làm cô mãi không thốt được nên lời, bèn dứt khoát nâng đầu ngồi dậy, cúi đầu nhìn xuống nén giận, "Bây, bây giờ em chỉ mới hai mươi, Thường Minh, làm sao có thể kết hôn được..."
Anh không ngờ là cục diện lại rơi vào tình hình này, trong giọng cô mang theo vẻ khiển trách, khiến Thường Minh ngẩn ra, rồi cũng ngồi dậy theo: "Hai mươi tuổi đã đủ tuổi kết hôn theo pháp luật rồi."
Bỗng cô lắc đầu, cứ như thể làm vậy thì có thể xóa tan đi không vui ở trong đầu, "Ngay cả tự chăm sóc bản thân em còn không làm được, thì sao có thể chăm sóc cho một... đứa bé chứ, xin lỗi, em không làm được, em thật sự không làm được..."
Thường Minh ôm cô vào lòng, "Không sao, không phải còn có anh ư, có anh ở bên em, cũng là lần đầu tiên, không biết thì chúng ta có thể học, đâu phải là kẻ ngốc đâu, còn sợ không học được sao."
Thái Đường Yến cựa người ra, Thường Minh ôm phải khoảng không, đang đờ đẫn thì cô lắc đầu lần nữa, "Không được, thật sự không được, em thấy mình còn có rất nhiều chuyện vẫn chưa làm, em không muốn còn trẻ như thế mà đã bị một đứa trẻ trói buộc, chuyện gì cũng không làm được..."
Cô hai lần nhắc đến tuổi tác, Thường Minh mới tỉnh ngộ ra, quả nhiên tuổi tác vẫn là cái rãnh rộng không cách nào vượt qua được, anh đã đến tuổi thành gia lập thất, còn cô chỉ mới bước chân vào xã hội, luôn nóng lòng muốn trải nghiệm những cái mới. Cũng biết Thái Đường Yến không phải ngốc nghếch như vẻ bề ngoài, cô cũng có suy nghĩ của riêng mình, chỉ có điều giấu sâu quá mà thôi.
Thường Minh cũng rơi và khó xử, trực giác bảo rằng anh phải giữ lại đứa bé này, nếu không giữa bọn họ sẽ coi như chấm hết. Cô còn trẻ, đợi đến lúc cô muốn bay nhảy, anh sẽ không giữ được cô.
"Vậy em sinh con ra, để anh nuôi được không?" Sau một hồi thảo luận, Thường Minh bất đắc dĩ nói, rất có chủ nghĩa đàn ông, nhưng thực ra là hết cách, "Em muốn đi học tiếp hay đi làm tiếp cũng đều được, cứ để anh chăm con, em có thể tiếo tục làm chuyện em muốn làm, con sẽ không ảnh hưởng gì em cả."
Thái Đường Yến máy móc kéo khóe miệng, buồn cười mà cười không nổi, "Anh có thấy người mẹ nào có thể hoàn toàn mặc kệ con của mình không?"
Một câu này đã hoàn toàn đánh đổ Thường Minh, Thái Đường Yến không phải là người lạnh lùng, nếu không lúc anh một mình đã không đưa anh về nhà. Bây giờ cảm xúc của cả hai đều dâng cao, không ai nhường ai, quả thật không hợp để trò chuyện với nhau. Thường Minh chỉ chuẩn bị tốt tâm tư của bản thân mà chưa bao giờ nghĩ rằng là cô không muốn đứa bé này, chợt trong lòng cảm thấy mất mát khó gọi tên.
"Yến Tử, em nghĩ cho kỹ đi đã, đừng bộp chộp nhất thời mà đưa ra quyết định."
Thái Đường Yến chính là bị sự cân nhắc của anh kéo dài thời gian, càng kéo dài càng thêm hành hạ, nay nghe được phải bàn lại lần nữa, nhất thời lửa giận vô hình nổi lên.
"Thường Minh, bất kể cân nhắc bao nhiêu lần thì đáp án của em vẫn thế." Dưới cái nhìn soi mói lạnh như băng của Thường Minh, cô cắn chặt răng nói: "Em không muốn nó..."
Lại một lần nữa bị gọi thẳng tên họ ra, Thường Minh như bị giáo huấn, bao phen dịu dàng tan biến, lòng cũng không bình tĩnh nổi, "Thái Đường Yến, sao em có thể ích kỷ như thế hả, dù gì nó cũng là một sinh mạng..."
Thái Đường Yến như bị sét đánh. Cô bị người nhà chia cắt hai mươi năm, nếu nói cô tự ti không tự trọng thì cô nhận, nếu cô chút xíu liên quan đến cái từ "ích kỷ" như chủ nghĩa ích kỷ đó thì cô đã không đến nỗi sa sút uể oải vậy rồi.
Cả người cô run lên, đối tượng tức giận của cô không phải là Thường Minh, mà là vận mệnh và thực tế khó phản kháng trong miệng anh.
"Quy luật, quy luật sinh tồn của người nghèo bọn em không giống các anh, nếu em hẹn hò với một người bạn trai cùng tầng lớp, thì có thể ngay cả viện phí cũng đã phải mượn đông mượn tây rồi, chứ đừng nói gì đến nuôi con. Tiêu chuẩn cơ bản của bọn em là không đói là tốt lắm rồi, còn các anh từ nhỏ đã có thể hưởng thụ tài nguyên giáo dục tốt nhất, sau đó tìm đại một trường nổi tiếng để ra nước ngoài du học, còn em ngay cả học phải cũng phải tự kiếm... Mà còn kiếm không đủ nữa chứ. Em không muốn sau này con sẽ hỏi em, 'mẹ ơi, tại sao mẹ không giống bọn con', cũng không muốn đi theo con đường của mẹ em, sinh ra một đứa trẻ như em, em thật sự không muốn nghĩ... Em xin lỗi..."
Một trong những điều chín chắn trong lần cải vã này của Thái Đường Yến đó là không đuổi Thường Minh ra ngoài, cũng không tự mình chạy đi, mà nằm về chỗ cũ, kéo chăn trùm kín đầu, kiềm chế khóc thút thít.
Thường Minh ngây ra nhìn người trước mắt đột nhiên ngã xuống, còn cả mặt chăn run rẩy theo đó, anh ngồi yên một lúc mới nằm xuống, anh không cam lòng, cũng không muốn nhượng bộ, nhưng tranh cãi với một phụ nữ có thai thì còn gì là đàn ông. Thường Minh đưa tay ra, cách một lớp chăn ôm lấy cô, rồi cẩn thận kéo chăn xuống để lộ đầu cô, nhưng Thái Đường Yến lại cố chấp kéo che lại.
Thường Minh kiên quyết gạt tay cô ra, lại đưa đầu đến hôn lên những giọt lệ nơi khóe mắt cô. Cô giãy giạu, anh ôm chặt cô, hai người không nói gì nữa, suy cho cùng sức lực giữa nam và nữ cũng có khác biệt, Thái Đường Yến buông tay, mặc cho anh ôm mình.
Khoảng cách giữa hai người không chỉ là tuổi tác, mà còn là quan niệm một trời một vực được đúc thành trong suốt hai mươi mấy năm. Dù gia đình Thường Minh không quá giàu, nhưng chí ít không phải lo cơm áo, có đầy đủ vốn liếng và sự bình tĩnh để đối phó với nguy hiểm. Còn Thái Đường Yến dù đi làm sớm, nhưng nghiêm khắc mà nói, cô vẫn là một cô bé con miệng còn chưa dứt sữa, trước khi đạt được ấm no thì không dám hy vọng yên ổn xa vời, để cô ngay lập tức tiếp nhận kết quả như thế, không khác nào giọt nước tràn ly. Bọn họ không ai sai, lựa chọn của họ là lựa chọn tối ưu trong khung giới hạn thâm căn cố đế của mỗi người, thứ thiếu chỉ là cái cúi đầu thỏa hiệp mà thôi.
Sáng sớm hôm sau, Thường Minh không thể không đưa cô đến công ty, nhưng rồi cũng phải tách ra khỏi cô. Trước khi Thái Đường Yến xuống xe, anh có vẻ muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn khó khăn mở miệng, "Yến Tử, chuyện này anh cũng có trách nhiệm, chuyện giữa hai chúng ta, em phải đồng ý với anh dù thế nào đi chăng nữa cũng không được tự ý xử lý."
Trong giọng nói mang theo bức bách xa lạ, Thái Đường Yến kinh ngạc, rồi vẫn gật đầu.
"Em bảo đảm chứ?" Lúc này Thường Minh mới phát hiện bản thân không hiểu cô tí nào, nghe không ra là qua quýt hay là câu trả lời.
Thái Đường Yến cúi đầu nhìn anh kéo tay cô, nói: "Em bảo đảm."
Nhưng Thường Minh vẫn không chịu thả, "Thường tiên sinh, em sẽ không tự ý quyết định..."
Thường Minh do dự buông tay, nhìn bóng hình cô biến mất chỉ còn lại phong cảnh ngoài cửa kính, rất lâu sau mới nói với chú Chung lái xe: "Chúng ta đi thôi, đến bệnh viện."
Đường Chiêu Dĩnh đã chuyển sang phòng bệnh thường, đôi mắt vô thân ngây ngẩn ngồi trên giường, so với cơ thể thì tinh thần của cô còn tệ hơn nhiều. Mẹ Đường ở cạnh giường trông thấy Thường Minh mà như tìm được chỗ dựa, vui mừng khôn xiết, "Chiêu Dĩnh con nhìn xem, ai đến thăm con này."
Thường Minh đặt túi trái cây mua ở cổng lên bàn, nói: "Đã khá hơn chút nào chưa?"
Đường Chiêu Dĩnh im lặng, chậm rãi gật đầu.
"Giáo sư Đường không đến ạ?"
Câu này là nói với mẹ Đường, người kia trả lời: "Hôm nay ông ấy có chuyện không đến được. Cậu không cần đi làm sao?" Nói xong liền đứng lên nhường chỗ cho anh, nhưng Thường Minh đưa tay ra cản.
"Không cần đâu, lát nữa cháu phải về rồi, chỉ đến thăm cô ấy một lát thôi. Bác cứ ngồi đi."
Người kia ngượng ngập ngồi xuống, "Tinh thần của con bé không tốt lắm, sáng nay bác đút canh cho nó mà cũng không uống được mấy thìa, vừa làm phẫu thuật xong không ăn gì sao được, cứ thế này thì sớm muộn gì cũng sụp đổ mất thôi, hỏi nó đã xảy ra chuyện gì cũng không nói, ôi trời —— bác đúng là ——"
Dù là mẹ Đường ở bên này đau buồn thút thít, nhưng Đường Chiêu Dĩnh cũng không có phản ứng gì lớn, vẫn chỉ nhìn ô caro trên chăn đến ngẩn người.
Thường Minh đang định trấn an mấy câu thì bên ngoài có người gõ cửa, "Xin hỏi Đường Chiêu Dĩnh là ở phòng này sao, à —— là cô đúng không..." Người cảnh sát mặc đồng phục tay cộc lên tiếng đã quét mắt nhìn bảng tên ở cuối giường rồi tự mình đi vào, đồng hành còn có một người khác. Trong phòng này vẫn còn một giường bệnh khác, vết máu ứ đọng trên mặt bà bác trung niên đã phai hết, để tránh bị nghi ngờ bèn lẩm bẩm đi ra ngoài, "Mặt trời nắng quá, tôi phải ra ngoài phơi nắng bồi bổ mới được."
Thường Minh nhìn tình hình, lại càng không thể đi.
"Anh này là?" Người cảnh sát vừa lên tiếng đó đưa mắt hỏi thăm.
"Thường Minh, tôi là bạn của Đường Chiêu Dĩnh." Thường Minh rất phong độ đưa tay ra bắt tay, đồng thời cũng đưa danh thiếp của mình cho đối phương.
"Rất vui được gặp ông chủ Thường." Cảnh sát nhìn danh thiếp rồi kẹp nó vào sổ, trong đầu chợt xuất hiện tình yêu tứ giác thường gặp trên các tờ báo xã hội, "Chúng tôi có việc cần nhờ cô Đường làm rõ, nếu được thì làm phiền anh ra ngoài chờ, lát nữa chúng tôi cũng muốn tìm anh hỏi mấy câu có được không?"
Đối phương khá lịch sự, Thường Minh cũng muốn hiểu rõ ngọn nguồn, anh nhìn Đường Chiêu Dĩnh, cô bắt đầu có vẻ mặt sợ hãi... Dù không tình nguyện so sánh, nhưng nét sợ hãi trên hai gương mặt tương tự vẫn không giống, Đường Chiêu Dĩnh như trông thấy thứ gì đó cực kỳ đáng sợ, sắc mặt tái nhớt quá mức, còn vị nhà mình phần nhiều là không các nào đón nhận được đau khổ.
"Không muốn... Tôi không muốn..." Đường Chiêu Dĩnh gần như giữ lại cánh tay mẹ Đường, "Các anh đi đi... Các người đi hết đi... Nghe chưa!!"
Rõ ràng là vào phòng bệnh khoa ngoại mà lại như đến phòng bệnh tâm thần vật. Có điều phản ứng này cũng dễ hiểu, dù sao cô cũng là người phát hiện ra hiện trường, người cảnh sát đang định mở miệng thì mẹ Đường đã la lên che chở: "Các anh ra ngoài trước được không, đừng dọa con gái tôi nữa —— Ôi, mẹ ở đây mẹ ở đây, không sao đâu —— Có chuyện gì thì các anh cứ tìm bố con bé mà hỏi, đều giống nhau cả."
Cảnh sát gánh trách nhiệm áp lực phá án, làm sao có thể từ bỏ dễ dàng như vậy được, bèn khuyên nhủ: "Phiền cô phối hợp chút, chúng tôi hỏi xong mấy câu sẽ đi ngay, sẽ không làm chậm trễ thời gian đâu."
"Cút đi ——! Các người đi hết cho tôi ——!" Đường Chiêu Dĩnh che hai tai.
Cảnh sát hết cách, lấy ra một tấm hình đưa đến trước mắt cô, "Cô Đường, mời cô phối hợp với chúng tôi, cô có biết người này không ——"
Nửa câu sau bị Thường Minh cản lại, "Hai người đến hỏi thăm hay thẩm vấn thế hả? Rõ ràng bây giờ cô ấy không hợp gặp người ngoài, cũng mời hai anh phối hợp cho. Để cô ấy nghỉ ngơi trước đã rồi hẵng hỏi lại sau, có được không?"
Hai viên cảnh sát trao đổi ánh mắt rồi gật đầu: "Vậy làm phiền ông chủ Thường trả lời chúng tôi mấy câu hỏi."
Ba người đi đến phía hành lang không có ai, tấm hình vừa rồi được đưa đến, bên trên là một người phụ nữ tóc xoăn nhuộm vàng, nhưng tạo hình khá thất bại, có một đoạn là tóc đen, cả người toát lên vẻ quê mùa thô tục.
"Ông chủ Thường có biết người này không."
Thường Minh lắc đầu.
Lại đổi thành tấm hình khác, lúc này anh gật đầu: "Phong Trạch."
"Trước mắt chúng tôi nghi ngờ Phong Trạch có liên quan đến vụ án mưu sát, có thể hỏi giữa anh và Phong Trạch với cô Đường Chiêu Dĩnh có quan hệ gì không?"
Thường Minh chỉ vào tấm hình đầu tiên, giật mình hỏi: "Người phụ nữ này, bị Phong Trạch... giết ư?"
"Bây giờ vẫn chưa có bằng chứng trực tiếp cho thấy Phong Trạch là hung thủ giết người. Mời anh trả lời câu hỏi vừa nãy."
Trong đám bạn học cũ của Thường Minh cũng có một người chuyên làm bậy đã hiếp dâm người ta, nhưng vì lâu rồi không liên lạc nên khi nghe tin cũng chỉ cảm khái hơn chút so với tin tức xã hội, có điều bây giờ, dù anh không mấy ưa nổi Phong Trạch, nhưng lắc mình một phát biến thành nghi phạm ra vẻ đạo mạo như thế, anh không khỏi không khiếp sợ.
"Ông chủ Thường?"
"À, bạn, quan hệ giữa tôi với họ là bạn."
"Tôi nhiều lời hỏi một câu, mong anh đừng để ý, quan hệ giữa anh và cô Đường chỉ là bạn thôi sao?"
Thường Minh cười khẽ, "Tôi hiểu ý anh, nhưng xin lỗi, tôi có bạn gái."
"À, xin lỗi anh." Cảnh sát nói, "Vậy anh có hiểu gì về Phong Trạch không?"
Thường Minh đáp: "Không hiểu nhiều lắm, chỉ biết là cùng giáo sư Đường thành lập trường học, nghề nghiệp của tôi khác hẳn anh ta, bình thường cũng không có việc gì để thường qua lại, nhiều nhất chỉ đụng mặt khi bạn bè tụ tập thôi."
Câu trả lời của Thường Minh là thật, lúc này mới phát hiện đối với người từng là tình địch này, quả thực anh quá thiếu hiểu biết, cũng gần như không ganh đua với anh ta mà đã vội vã bỏ đi rồi.
Lại hỏi thêm mấy câu nữa, Thường Minh biết thì trả lời đúng sự thật, không tiện trả lời hoặc không biết thì tránh đi.
Lúc hỏi xong đi ra cầu thang, đúng lúc đụng phải Đường Hàn Phi đang vội vã đi đến, cảnh sát không cần Thường Minh tiễn nữa. Thường Minh không thể nào khoanh tay đứng nhìn được, cũng phải đi lên, Đường Hàn Phi làm dấu tay từng lại với hai viên cảnh sát, sau đó quay sang Thường Minh xua tay đuổi anh đi giống hôm qua.
Thường Minh ngờ rằng hôm qua ông đã nhận được tin, nhưng vì ngại việc xấu trong nhà nên không để cho anh biết, nay tuy đã được công bố, thế nhưng cục diện này vẫn khó lau sạch đi được.
Nếu là mấy năm trước thì Thường Minh có thể sẽ còn nhiệt huyết mà xen vào chuyện của người khác, nhưng ngại quan hệ khó nói giữa Thái Đường Yến và Đường Chiêu Dĩnh, thâm nữa dù sao đây cũng là án mạng, anh bèn lờ đi bước vào thang máy.
Quay vào xe, Thường Minh mới rảnh nhìn điện thoại, phát hiện Tạ Vũ Bách đang nhắn tin vào nhóm chat ba người gồm anh và Vương Trác, nhưng chỉ có mỗi mình anh ta độc thoại.
Tạ Vũ Bách: Mấy ông có bị cớm tìm đến không vậy?
Tạ Vũ Bách: Lão vương, Minh Tử, chết ở đâu rồi?
Thường Minh: Vừa đối phó xong, cậu biết rồi à?
Tạ Vũ Bách: Thừa lời, tối qua trong group lớp truyền nhau muốn điên lên được, con mẹ nó đúng là Phong Trạch làm sao? Biết người biết mặt không biết lòng đây mà!
Tạ Vũ Bách: Cô gái đó có quan hệ gì với anh ta thế? Tình nhân? Đường Chiêu Dĩnh bị đội mũ xanh rồi.
Đúng là vừa rồi Thường Minh có thấy thông báo group lớp có hơn ba trăm tin nhắn, lướt từ dưới lên, ngay đến cả mấy người chuyên im im làm tàu ngầm cũng lên tiếng, nhưng chủ đề đã biến thành nuôi con mua sắm, Thường Minh hoa mắt tìm kiếm chữ "giết" trong lịch sử trò chuyện, không có kết quả, do dự lần nữa mới tìm kiếm chữ "chết", có rồi ——
Lớp phó văn nghệ chân dài: Trời má tiểu khu ở bên sân bay đó có người chết đấy, các cậu có biết không thế, nghe nói bị cưa chỉ còn lại mỗi cái đầu, bị để đông cứng trong tủ lạnh a a a!!
Anh định vị cuộc hội thoại rồi đọc tiếp ——
Lớp trưởng: [hình ảnh]
Trên ảnh là chính diện căn biệt thự trông rất quen, nhưng đã bị giăng dây cảnh sát, xe cảnh sát và người qua lại bao quanh chật như nêm, có cảnh sát đang xách hòm dụng cụ đi vào phòng.
Lớp trưởng: Một khách hàng sống ở tiểu khu kia, là thật đó, một bà lão bế cháu phát hiện ra...
Lớp phó văn nghệ chân dài: Đúng thế đúng thế!! Trời đất không phải là bị dọa chết sao!! Bà lão đáng thương quá!!
Kéo xuống nữa thì toàn là mấy tin đồn: Có nói căn nhà này mua lâu lắm rồi, cũng không thấy ai ở; có người nói mua như vậy nhất định là vì nuôi tình nhân, thậm chí còn chơi ngải; có người lại nói có khi nào bộ phận còn lại bị chôn trong sân không, chỉ để lại cái đầu đông lạnh làm chiến lợi phẩm.
Càng nói càng quá trớn, Thường Minh bấm thoát, phát hiện Vương Trác trả lời.
Vương Trác: Tôi cũng vừa về, có nhờ bạn hỏi thăm rồi, đúng là đã xảy ra án mạng, trong tủ lành có một cái đầu, nhưng án mạng nhạy cảm, không thể tiết lộ thêm gì khác nữa.
Tiền Bùi đổi thành tin nhắn thoại: Mẹ nó cơm ông đây ăn từ tối qua đều nôn ra hết cả rồi, sao lại phát rồ vậy chứ!
Tạ Vũ Bách nói: Buổi tối ra ngoài nhậu không?
Vương Trác: Tôi sao cũng được.
Thường Minh: Tôi có việc, hôm khác đi.
Tạ Vũ Bách nói: Trời Minh Tử cậu đừng trốn nữa, cậu còn phải phát kẹo cưới cho bọn này đấy.
Thường Minh cũng đổi sang tin nhắn thoại: Chưa đâu vào đâu cả, đừng báo tin lung tung.
Thường Minh thật sự không đi được, buổi tối anh phải đón Thái Đường Yến tan làm. Trong lòng anh không nỡ, lại sợ cô vừa rời khỏi tầm mắt sẽ xảy ra chuyện gì không dám tưởng tượng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.