Chương 57: Chương 57 (1)
Khâm Điểm Phế Sài
26/11/2017
Thái Đường Yến buồn phiền vì tết năm nay, không biết phải đi đâu.
Có lẽ Thường Minh sẽ về chỗ bố anh, giờ cô không biết có nên ở lại nhà anh không nữa, nếu lỡ có người đến chúc Tết thì không hợp cho lắm.
Còn quê của cô thì... Tuy Thái Giang Hào đã bị bắt, nhưng mẹ cô đã không còn ở đó, dù có về cũng vô nghĩa.
Nghe người ta nói Đường Hàn Phi với vợ và con gái đi Mỹ ăn tết với chị gái, hoàn toàn không có ý định thu xếp cho cô, có điều gửi tiền đến vẫn rất đúng lúc, nên cô cũng không oán hận gì nhiều.
Cô cảm thấy mình nên ám chỉ chút với Thường Minh, hẳn sẽ cho cô một chỗ dừng chân nhỉ.
"Bao giờ thì anh về?"
Điện thoại Thường Minh rung lên, ở nơi avatar Wechat của Thái Đường Yến hiện lên chấm đỏ, anh còn chưa kịp bấm vào trả lời thì dòng chữ nơi thông báo lại thay đổi ——
"Yến Tử" đã thu hồi một tin nhắn.
Vừa định hỏi xóa làm gì thì bên kia lại gửi một tin nhắn mới đến ——
"Bao giờ thì anh về thế ạ?"
Có khác gì nhau sao?
Thường Minh mặc niệm một lần, nhận ra khác biệt tinh tế trong đó, cái trước không có cảm xúc, cái sau lại như một cô bé đang làm nũng đòi anh đút ăn.
Không nhịn được nhếch mép lên, anh hắng giọng, dùng tin nhắn thoại để trả lời, nói cụ thể ngày tháng, ngay hôm tết ông Táo sẽ bay về.
Thường Minh nhìn trạng thái đang nhập tin nhắn cứ xuất hiện lại biến mất, hình như sửa đi sửa lại, rồi cuối cùng mới thấy một câu hỏi ——
"Anh về một mình ạ?"
Ba phần tư mình. Chợt Thường Minh nghĩ như thế, rồi yên lặng thở dài sườn sượt.
"Một mình."
"Vậy em đi đón anh nha."
Thường Minh cho rằng để phụ nữ đón thì không hay lắm, nhưng trong lòng vẫn hy vọng vừa xuống máy bay là có thể thấy cô, bèn đồng ý với cô, "Được... Vừa hay có thể ăn tối với nhau."
Cô cũng đáp lại một chữ được.
Cũng đúng lúc Thường Minh không bận gì, thế là hỏi: "Sao em không ghi âm tin nhắn thoại?"
Một lúc lâu sau, bên kia mới gửi đến đoạn tin nhắn thoại dài hai giây, khúc đầu để không gần một nửa, giây còn lại cô chỉ nói mấy chữ: "Không quen lắm."
Rồi lại hai giây khác được gửi đến, Thường Minh bấm nghe, nhưng cũng như không nghe: tin nhắn này không có âm thanh. Thường Minh chê cô sẽ bấm nói lung tung, vậy là gọi video luôn. Bình thường sợ cô đang học nên rất ít khi anh chiếm dụng thời gian của cô, cũng chỉ buổi tối cô rảnh rỗi mới nói với an mấy câu, nội dung cũng khá nhàm chán, dù có nhiều hơn một lớp mặt nạ internet ngăn cách đó, cô vẫn ăn nói cẩn thận như bình thường.
Đây cũng là lần đầu tiên bọn họ gọi video.
Nhìn mặt mình ở góc trên cùng bên phải, cảm thấy góc độ không đẹp lắm, ảnh hưởng đến cảm xúc, thế là lại điều chỉnh, nhưng mặt Thường Minh cũng ở bên trên, trông như bị bao bọc lại vậy.
Thường Minh lại tự nhiên hơn cô nhiều, hỏi: "Nhìn đi đâu thế?"
Thái Đường Yến nói: "Anh ăn cơm chưa?"
"Không biết giờ mấy giờ rồi à." Thường Minh nói, "Cũng ăn khuya cả rồi."
"Vậy... Ăn xong thì có thể đọc sách rồi ngủ."
Thường Minh: "..."
Thái Đường Yến cũng nhận thấy mình không thú vị, cười cười xin lỗi, "Em không quen nói chuyện như thế..."
"Sau này em sẽ quen thôi."
Thái Đường Yến ngẩn ra, rồi lấp liếm nói: "Thế là anh biến thành dẹt rồi."
"... Qua mấy ngày nữa là có thể thấy được người thật lập thể rồi đấy." Lúc sau mới hiểu ý cô, "Nói gì giống con nít thế."
Thái Đường Yến lại hé môi cười, thoạt trông có vẻ ngốc nghếch ngây thơ, ôn hòa như mặt hồ không gợn sóng trong núi.
"Ở nhà một mình có sợ không?"
Thái Đường Yến rất nhạy cảm với cái chữ "nhà" này, sờ mũi với vẻ không thích lắm, nói: "Cũng bình thường, đóng cửa nẻo là không có ai vào đâu."
"Hay là để anh gọi thím Hồ qua ở với em."
"Không cần khoa trương thế đâu, em cũng không phải là trẻ con mà." Không nghĩ ra được câu phản bác nào hơn, cô lại nói, "Không phải anh cũng ở một mình à... là ở chỗ ở nhỉ."
Mặt Thường Minh biến mất khỏi màn hình, từ camera có thể trông thấy bài trí của phòng ngủ, có tủ quần áo đơn giản, trên giá treo quần áo có treo chiếc áo khoác, và cả một góc chăn nhăn nhúm.
"Thấy chưa?" Thường Minh xuất hiện trên màn hình, tầm nhìn điện thoại anh rất rộng, ánh đèn hắt đến khuôn mặt anh thêm phần điểm tô, nhìn qua như trẻ đi mấy tuổi.
Thái Đường Yến âm thầm chụp màn hình.
"Em tưởng anh ở văn phòng, hoặc đang chuẩn bị ra bên ngoài."
Bên ngoài là đâu trong lòng cả hai đều biết rõ, Thường Minh nói: "Làm việc cả ngày rồi, mệt lắm không đi nổi, hơn nữa cũng không có người đi cùng."
Cô không khỏi hỏi ngược lại: "Nếu có người là anh đi ngay à?"
"Để cân nhắc đã." Trong mắt lóe lên chút thăm dò nguy hiểm, "Em cho phép hả?"
Trong thoáng chốc Thái Đường Yến nghĩ đến cuộc sống sau khi du học, có lẽ mỗi lần gọi điện đều sẽ giống lúc này, trao đổi chiều hướng hai bên, đồng thời lại mang theo thăm dò, định đào lấy từng chút một trong lời nói.
Thái Đường Yến nói: "Uống rượu hút thuốc ít thôi, cũng đừng thức đêm nhiều, phải năng vận động vào."
Cơ bản là không cho phép rồi. Thường Minh cũng không thất vọng, cũng không thấy bị giữ chân, mà lại còn cảm thấy có liên kết chân thực đến kỳ lạ với cô, để anh đột nhiên ý thức được cô thật sự là bạn gái của anh, chỉ là tình cảm chôn sâu quá mà thôi.
Thường Minh trả lời: "Vậy em phải giám sát anh đấy."
"Anh phải nghe lời đó..." Cảm thấy giọng điệu hơi cao, giống như đang coi anh là trẻ con vậy, "Không phải, ý em là ——"
"Được."
"..."
Thường Minh nhìn đồng hồ, đã xấp xỉ mười giờ rồi, "Em buồn ngủ chưa, ngày mai còn phải dậy sớm đi học nữa đấy."
Thái Đường Yến cũng biết đã muộn rồi, nhưng vẫn muốn mè nheo anh nữa, có điều nhất thời không biết nên biểu đạt thế nào.
May mà Thường Minh đã nhận ra, nói: "Ngủ đi, em nói thức đêm không tốt mà. Em đi rửa mặt trước đi, rồi để anh đọc sách cho em, đợi em ngủ anh sẽ cúp máy."
Cô sợ anh mệt, tính từ chối nhưng Thường Minh lại giục cô lần nữa, "Mau đi đi, nhân lúc anh còn chưa mệt mà hối hận."
"Vâng vâng."
Thái Đường Yến dọn dẹp sách vở trên bàn, cầm điện thoại vào phòng ngủ.
Đợi đến khi cô chui vào trong chăn, Thường Minh vẫn ở trên màn hình, có điều đã đổi thành mặt bên, hẳn anh đang nhìn vào laptop, ánh sáng xanh trắng hắt lên mặt anh.
Nhân lúc trước khi anh mở miệng, Thái Đường Yến giành nói trước: "Thường tiên sinh, đợi sau này đổi thành em đọc cho anh có được không? Có thể sau này khẩu ngữ của em sẽ tốt hơn giờ nhiều, sẽ không còn tệ nữa..."
Nụ cười của anh ẩn trong bóng tối, như màu đen ôm lấy cô.
"Sau này bên em sớm hơn anh hai giờ đấy, lúc anh muốn ngủ thì em đã say giấc rồi."
Thái Đường Yến quên mất vụ chênh lệch thời gian, may mà có bóng đêm giấu đi vẻ khó xử của cô.
"Vậy thì đổi thành buổi sáng, em gọi anh thức dậy, đọc tin cho anh vào sáng sớm."
"Thôi miên à?"
"Sao lại thế!"
Cô giận rồi, nụ cười của Thường Minh càng sâu hơn, dù biết chỉ là giỡn, nhưng thế bất lời vào lúc này lại không phải giả.
"Anh mà ngủ thì coi như em thua."
"Thua thì làm gì đây?"
Thái Đường Yến dọa, "... Một tuần không ăn thịt."
Thường Minh dựa ra sau ghế, cười đến mức bả vai run lên.
"Thế thì trách nhiệm của anh rất lớn rồi, phải tranh thủ để em không bị đói." Tầm mắt Thường Minh lại trở về trên laptop, "Anh tìm được một đoạn văn IELTS khá thôi miên, liên quan đến việc chữa bệnh, em nghe nhé..."
Giọng nam trầm bổng có nhịp điệu kia rót vào tai, mặc dù đã cách một lớp điện thoại, nhưng vẫn tạo cho cô ảo giác Thường Minh đang ở bên cạnh, chẳng qua là đêm đen đã giấu anh đi.
Nghe được một lúc, mí mắt Thái Đường Yến nặng trĩu, không phải do giọng anh thôi miên mà là do dịu dàng quá mức, vỗ về cô tiến vào trạng thái bình thản.
***
Vào hôm quay về, Thường Minh kiểm tra thời tiết trước, đoán sẽ không bị delay mới yên tâm để Thái Đường Yến đi đón.
Lần đầu tiên Thái Đường Yến đến sân bay, bắt một chuyến xe buýt rồi lại đi tàu điện ngầm, bảng chỉ đường dọc trên đường đi rất rõ, nên tìm chỗ gần cửa ra mà Thường Minh đã chỉ định cũng không khó khăn gì. Cô tới rất sớm, đoán chừng ở nhà Thường Minh cũng không chịu nổi, đứng ngồi không yên.
Nước nóng cô đem theo đã nguội bớt rồi, Thái Đường Yến thêm nước nóng rồi ngồi trên ghế sưởi giở sách từ vựng ra, đọc nhiều cũng sinh nhàm chán, thỉnh thoảng cô lại ngẩng đầu nhìn dòng người kéo vali lui tới, có lẽ hơn nửa là về nhà ăn tết.
Thường Minh gửi tin nhắn đến nói chuẩn bị lên máy bay rồi, Thái Đường Yến lại càng căng thẳng hơn, tính ra đã hai tháng bọn họ chưa gặp nhau, tương tư nơi xứ lạ đã vì cả hai bận rộn mà nhạt đi nhiều, cô chưa từng hy vọng Thường Minh lập tức xuất hiện trước mắt mình như lúc này bao giờ.
Thường Minh bận rộn đi công tác, thường xuyên vừa hạ cánh cũng chẳng kịp nhìn xung quanh, nhanh chóng bắt xe đi về, lần này trở về cố ý không để chú Chung đến đón, đột nhiên anh muốn đi cùng cô, chỉ hai người bọn họ, thêm một người quen cũng không được.
Hành lý của Thường Minh đều ở trên máy bay nên lúc đi ra khá nhanh, vừa ra đã nhanh chóng nhìn thấy bóng dáng của Thái Đường Yến, có điều cô vẫn chưa phát hiện ra anh mà cứ hết nhìn đông lại nhìn tây. Đến lúc trông thấy anh, dường như cô nhón chân lên, hai tay gõ lên bình nước.
Anh đi đến bên cô, Thái Đường Yến đưa bình nước đến trước mặt anh, khẽ ngẩng đầu nhìn anh: "Uống nước không, vẫn còn ấm..."
"..."
"Thật đấy... vừa mới lấy..."
Có lúc Thường Minh không đoán ra được tâm tư của cô, nhưng cũng không ngại làm theo, cầm lấy vặn mở nắp ra uống —— thật ra cũng chỉ là mùi vị bình thường, có điều nước ấm nhuận họng rất thoải mái.
Thái Đường Yến cất bình nước vào trong cặp, rồi cúi đầu cầm lấy tay anh, vẫn thấp giọng nói: "Đi thôi."
Bàn tay ấm áp phủ lên đôi tay lạnh băng của anh, cảm giác như được ủ trong khăn nóng, ý nghĩ vừa rồi bị chai nước của cô cắt đứt lại được nối lại, Thường Minh kéo cô vào lòng, dùng sức ôm chặt.
Nếu người qua đường nhìn thấy cảnh này, phản ứng đầu tiên không phải quần áo của họ không tương xứng nhau, mà là vẻ mặt của cả hai vào lúc này trông rất hạnh phúc.
"Thường tiên sinh, em nghỉ đông... ở lại nhà anh ăn tết có tiện không?"
Thường Minh không theo kịp, hỏi: "Sao nào?"
Nhắc đến tình huống quẫn bách của bản thân, Thái Đường Yến vẫn xấu hổ, "Năm nay, em không biết phải đi đâu cho hết năm cả, cho nên... Nếu thuận tiện, em muốn ở nhờ chỗ anh mấy ngày..."
Mặc dù thời gian ở nhà anh không ngắn, nhưng sợ đầu năm sẽ có người đến thăm tết anh, đến lúc đó cô ở lại cũng không hợp.
Thường Minh nhìn vào mắt cô, "Hay là, em theo anh về nhà ăn tết nhé? Năm mới ở một mình cũng không hay."
Cô không chút suy nghĩ lắc đầu, về điểm này Thái Đường Yến vẫn có ý nghĩ cổ hủ không được tự nhiên.
"Ăn tết mà, không hay lắm đâu..." Huống hồ dù là đến nói về chuyện cưới gả, cô cũng sẽ không chọn dịp tết để gặp mặt bố mẹ chồng tương lai, chứ đừng nói gì bây giờ chỉ là quan hệ người yêu.
Thường Minh cũng chỉ kích động nhất thời, anh vẫn chưa làm xong công tác tư tưởng cho người nhà, cũng không muốn tạo sức ép cho cô. Anh định đợi xử lý xong hết mọi chuyện mới mời cô đến, chính thức giới thiệu cô với cả nhà.
Cho là anh không vui, Thái Đường Yến định thuyết phục anh, "Bây giờ em còn đi học, không có gì cả, có đi cũng không hợp lắm... Không phải là em không muốn..."
"Ừ." Thường Minh gật đầu, buông cô ra đổi thành nắm tay, "Thế... lần sau lúc anh nói, em cũng đừng từ chối anh nữa."
Một tay anh kéo vali, đưa cô đến chỗ bắt taxi.
"Nhưng em ở nhà một mình có được không?" Thường Minh vừa đi vừa nói.
Thái Đường Yến rất lạc quan, "Được mà, chỉ là ở nhà nhiều hơn ngày thường mấy tiếng thôi."
Thường Minh nói: "Nhà anh có truyền thống là ăn cơm xong phải ở nhà gác, qua nửa đêm đốt pháo mới được đi ngủ."
Thái Đường Yến nói tiếp: "Nhà em cũng thế."
"Qua không giờ anh sẽ đến tìm em..."
"Ừm..."
Đúng lúc bọn họ đứng ở trạm ven đường, xếp hàng chờ taxi, cả hai đều không hẹn mà cùng nhìn vào mắt đối phương, dù không mỉm cười nhưng khát vọng trong mắt vẫn rõ như thế, không liên quand dến tình dục, chỉ là một lớp sương mờ không muốn xa rời tựa như chực trào.
Có lẽ cả hai đều đọc được ý của nhau, hai bàn tay chạm chung một chỗ, thời gian luồn qua kẽ tay trôi đi thật nhanh.
***
Đã lâu Thường Minh chưa đến công ty, trước đêm giao thừa mới miễn cưỡng xử lý xong đống công việc còn tồn đọng, trong mấy ngày bận rộn ấy lại bớt thời gian nhìn Thái Đường Yến dán câu đối, trang trí cửa sổ nhà cho anh. Vốn tưởng cô ngốc nghếch, không ngờ đến chuyện lặt vặt trong nhà cô đều có thể xử lý thỏa đáng, đỡ cho Thường Minh rất nhiều. Liên tục mấy ngày, cuộc sống của hai người không giống đôi tình nhân dè dặt gọt giũa đầu nhọn, mà lại như đôi công sự ăn ý vô cùng.
Thường Minh bận rộn cho đến ngày giao thừa mới rảnh, từ sáng sớm đã kéo Thái Đường Yến đến trung tâm mua quần áo. Thái Đường Yến nói thời gian trước đã mua mấy bộ rồi, không cần nữa. Nhưng Thường Minh không chịu, nói: "Tháng bảy em đi qua đó là mùa đông rồi, không chuẩn bị nhiều thì đến lúc đó khó mua được lắm."
Ánh mắt cố chấp kia, có lẽ chỉ muốn đạt đến mục đích của mình mà thôi, còn về phần lý do đường đường chính chính ấy, chỉ cần anh mở miệng là có thể bịa được rất nhiều.
Cửa hàng mà Thường Minh chọn từ năm ngoái Thái Đường Yến đã có chuẩn bị tâm lý, cô kéo tay anh, "Em còn đi học mà, không phải đi làm cũng không cần so sắc, không cần đắt thế đâu. Đến lúc đó người khác thấy em mặc quần áo nhãn hiệu nổi tiếng, mà bình thường lại không lấy ra được mấy đồng, chắc chắn sẽ cười sau lưng em. Ăn mặc gọn gàng thoải mái là được, không cần phải khoe khoang thế đâu."
Mỗi lần Thái Đường Yến thao thao bất tuyệt là đều có thể trấn áp anh, thậm chí còn khiến người ta nghi ngờ bình thường cô im lặng ít nói cũng là giấu đại chiêu cho những lúc như thế này.
Thường Minh buồn bực cau mày, cô nghèo quen rồi, lại là sinh viên không độc lập được về kinh tế, nhất thời quan niệm tiêu xài không thay đổi được, đới đến khi sau này cô đi làm rồi, làm một cổ cồn trắng bình thường lại có chí tiến thủ, có lẽ có thể phù hợp với anh hơn nhiều. Anh cũng không hão huyền cô có thể lập tức thay đổi, quá trình này không cần người dạy dỗ, đợi cô chuyển sang vị trí kia, ắt sẽ tự nhiên thay đổi. Huống hồ, cô nói cũng có lý...
Thường Minh dùng lý luận của năm ngoái, bảo dù sao năm mới cũng cần mua quần áo mới, như thế mới miễn cưỡng lừa cô vào cửa hàng được.
Luôn ở bên cô cho đến khi người nhà gọi điện giục lần hai, Thường Minh mới rời đi, hẹn hơn nửa đêm sẽ về.
Ngoài miệng Thái Đường Yến nói rất hay, nhưng suy cho cùng trong ngày lễ truyền thống mà chỉ lẻ loi một mình cũng khó tránh khỏi buồn chán, nhìn xe Thường Minh dần biến mất, mặt cô cũng theo đó rầu rĩ.
Lúc này chỉ mới ba giờ chiều, chương trình đêm xuân vẫn chưa bắt đầu, cũng chẳng biết ở đây có thể nghe thấy tiếng pháo không.
Cô xếp bằng ngồi trên sô pha xem phim Mỹ, cảm thấy chán thì lại lấy sách ra học từ đơn, lúc phân tâm lại chép từng chữ lên giấy giải buồn.
Sắc trời bên ngoài dần sẩm tối, bất tri bất giác Thái Đường Yến cảm thấy buồn ngủ, trong mơ màng bị tiếng động cơ đánh thức, tiếp đến là tiếng bước chân lại gần, Thái Đường Yến cố ý nhìn đồng hồ, vẫn chưa tới mười một giờ, chắc Thường Minh sẽ không về sớm thế đâu. Cô có hơi cảnh giác, muốn mò lấy vũ khí nào đó để cầm tay nhưng lại không có, chỉ có mỗi bình hoa nhỏ bên cạnh tivi.
Nếu là trộm thật, hẳn sẽ không trắng trợn như thế đâu chứ?
Cô hơi thả lỏng đi lại gần cửa, định nhìn ra ngoài từ lỗ mắt mèo thì bên dưới vang lên tiếng ổ khóa chuyển động, còn chưa kịp nhìn rõ, lại càng không định thần mà lui ra, cửa chống trộm đã bị đẩy vào trong đập vào mũi cô.
Thái Đường Yến bị đau che mũi lùi hai bước, từ bên ngoài có cái đầu thò vào.
"Không sao chứ? Có đau không?" Thường Minh dở khóc dở cười.
Thái Đường Yến lắc đầu để anh đi vào, Thường Minh dùng chân đá một hộp giấy vào, thuận tiện sờ nhẹ lên mũi cô, cô liền né ra.
"Không phải nói sau nửa đêm ạ? —— Ồ, đây là gì thế? Pháo hoa?"
Thái Đường Yến ngồi xổm bên chiếc hộp, bên trong không phải là pháo hoa nổ cao, mà toàn là pháo nhang trẻ con hay chơi.
Nếu chân Thường Minh thuận iện thì đã có thể ngồi xuống ôm cô và cả cái hộp rồi.
"Không đợi được, muốn gặp em."
Cả người cô như tan ra trong lời tỏ tình thẳng thắn của anh, sợ đứng lên lại đối mặt với cái nhìn càng nồng thắm hơn, thế là lẩm bẩm: "Cũng có chạy đâu..."
"Còn nói không à, cũng sắp bay đi rồi."
Thái Đường Yến ôm hộp giấy, hỏi anh: "Đốt pháo trong sân được không? Có bị khiếu nại không? Mấy nhà khác sẽ không để ý chứ?"
Thường Minh giơ tay gõ nhẹ lên đầu cô, "Đâu phải phóng hỏa, hơn nữa vừa rồi em không nghe thấy tiếng pháo nổ gần đây à? Chúng ta đây chỉ là tiểu tốt thôi."
"Vậy thì tốt." Cơn buồn ngủ của Thái Đường Yến đã biến mất hầu như chẳng còn, cô chuyển cái hộp đên ngoài hiên, Thường Minh đưa bật lửa cho cô, cô cầm lấy một que giơ ra xa châm lửa, trong tiếng nổ lốp bốp có mùi kali nitrat, cô nhét một que vào trong tay Thường Minh.
"Đưa anh làm gì, vốn để cho em chơi mà."
"Chơi cùng đi anh." Thái Đường Yến lại đốt một que cho mình, quơ quơ vào trong không trung.
Cả hai đều không phải là người hoạt bát, pháo bông cháy hết, xung quanh lại quay về màn đêm yên tĩnh.
"Còn nhiều lắm, chúng ta cắm lên cỏ rồi châm lửa được không?"
Thường Minh đã hiểu được ý cô, "Em muốn cắm thành chữ gì?"
Thái Đường Yến nghĩ một lúc rồi nói: "Hope, H-O-P-E."
"Tại sao lại là chữ này?"
"Chủ ý mà."
Thường Minh chậc lưỡi nói: "Còn tưởng em muốn chữ L-O-V-E chứ."
Cả hai đều chưa từng nói lời yêu, hướng nội như cô lại càng khó diễn đạt.
"Cái đó... cũng bao gồm cả chữ anh nói mà." Cô vội đưa gói pháo nhang cho anh, "Mỗi người một nửa, anh xếp hai chữ trước, em xếp hai chữ sau."
Thái Đường Yến và Thường Minh cúi người cắm pháo xuống sân cỏ, cì để đảm bảo hiệu quả cháy đồng đều nên chỉ xếp nhỏ để dễ đốt. Cuối cùng tay trái tay phải bắt đầu đốt tất cả.
Nhìn chữ HOPE cháy sáng, cả hai như thấy cây hoa mình trồng nở rộ.
Thường Minh sực nhớ ra gì đó, vội giục cô, "Nhân lúc còn cháy, mau cầu xin tổ tiên phù hộ cho em đi."
Thái Đường Yến cảm thấy có lý, lập tức chắp hai tay thành kính lạy.
"Được rồi." Rồi cô nhìn sang Thường Minh không nhúc nhích, "Sao anh không lạy?"
"Vì anh không tin."
"..."
Bỗng Thái Đường Yến giơ nắm đấm ra trước mắt anh, làm Thường Minh sợ hết hồn.
"Còn muốn đánh người hả?"
Cô lắc đầu, "Em chỉ muốn đổi nguyện vọng cho anh."
Thường Minh nói: "Anh không có nguyện vọng gì cả."
Nắm đấm lại lao đến, Thường Minh cũng mặc kệ, "Đổi nguyện vọng gì?"
Hiếm khi thấy Thái Đường Yến không lùi bước, giọng kiên quyết, "Chúng ta học lái xe đi, bọn mình, anh và em."
Câu trả lời ngoài dự đoán làm Thường Minh ngẩn người, rồi cãi nói: "Anh biết lái xe..."
Nhưng cô chỉ nhìn anh chằm chằm, trong mắt có pháo bông dần tắt.
Anh hỏi: "Tại sao lại là cái này?"
Nắm đấm kia vẫn cứ giữ nguyên thế, như là muốn đánh anh thật vậy. Cô nghiêng đầu nhìn chữ HOPE kia, một phần đã tắt lửa, biến thành IOPF.
"Vì... trước kia anh biết lái xe rồi, em muốn đổi cho anh về như cũ."
"..."
"Lái xe chở cô gái đi hóng gió... Tự do tự tại..."
"..."
Thường Minh do dự đưa tay ra, bàn tay dần dần phủ lên nắm đấm nhỏ nhoi kia.
"Nhưng anh có một điều kiện."
"... Anh nói đi."
"Em thi được trên 6.5 anh mới đồng ý với em."
Trong mắt cô ngập tràn tự tin, "Vậy được." Sau đó lại chuyển nắm đấm, cô trên anh dưới, bỗng giơ hai tay ra, như nắm chặt nguyện vọng bỏ vào trong tay anh. Cả hai không hẹn mà cùng nhìn nhau cười.
Ở đằng xa tiếng pháo dần huyên náo, cơ hồ không cần nhìn đồng hồ cũng biết, năm mới âm lịch đã đến rồi.
Thường Minh vẫn nắm tay cô, thuận thế kéo cô vào lòng, ôm cô thật chặt.
Năm mới vui vẻ.
Hai chiếc bóng và âm thanh giao hòa vào nhau, không phân biệt được là của ai. Tiếng pháo dường như trở nên rất xa xôi, bên tai chỉ còn lại hơi thở và nhịp tim của hai người.
Có lẽ Thường Minh sẽ về chỗ bố anh, giờ cô không biết có nên ở lại nhà anh không nữa, nếu lỡ có người đến chúc Tết thì không hợp cho lắm.
Còn quê của cô thì... Tuy Thái Giang Hào đã bị bắt, nhưng mẹ cô đã không còn ở đó, dù có về cũng vô nghĩa.
Nghe người ta nói Đường Hàn Phi với vợ và con gái đi Mỹ ăn tết với chị gái, hoàn toàn không có ý định thu xếp cho cô, có điều gửi tiền đến vẫn rất đúng lúc, nên cô cũng không oán hận gì nhiều.
Cô cảm thấy mình nên ám chỉ chút với Thường Minh, hẳn sẽ cho cô một chỗ dừng chân nhỉ.
"Bao giờ thì anh về?"
Điện thoại Thường Minh rung lên, ở nơi avatar Wechat của Thái Đường Yến hiện lên chấm đỏ, anh còn chưa kịp bấm vào trả lời thì dòng chữ nơi thông báo lại thay đổi ——
"Yến Tử" đã thu hồi một tin nhắn.
Vừa định hỏi xóa làm gì thì bên kia lại gửi một tin nhắn mới đến ——
"Bao giờ thì anh về thế ạ?"
Có khác gì nhau sao?
Thường Minh mặc niệm một lần, nhận ra khác biệt tinh tế trong đó, cái trước không có cảm xúc, cái sau lại như một cô bé đang làm nũng đòi anh đút ăn.
Không nhịn được nhếch mép lên, anh hắng giọng, dùng tin nhắn thoại để trả lời, nói cụ thể ngày tháng, ngay hôm tết ông Táo sẽ bay về.
Thường Minh nhìn trạng thái đang nhập tin nhắn cứ xuất hiện lại biến mất, hình như sửa đi sửa lại, rồi cuối cùng mới thấy một câu hỏi ——
"Anh về một mình ạ?"
Ba phần tư mình. Chợt Thường Minh nghĩ như thế, rồi yên lặng thở dài sườn sượt.
"Một mình."
"Vậy em đi đón anh nha."
Thường Minh cho rằng để phụ nữ đón thì không hay lắm, nhưng trong lòng vẫn hy vọng vừa xuống máy bay là có thể thấy cô, bèn đồng ý với cô, "Được... Vừa hay có thể ăn tối với nhau."
Cô cũng đáp lại một chữ được.
Cũng đúng lúc Thường Minh không bận gì, thế là hỏi: "Sao em không ghi âm tin nhắn thoại?"
Một lúc lâu sau, bên kia mới gửi đến đoạn tin nhắn thoại dài hai giây, khúc đầu để không gần một nửa, giây còn lại cô chỉ nói mấy chữ: "Không quen lắm."
Rồi lại hai giây khác được gửi đến, Thường Minh bấm nghe, nhưng cũng như không nghe: tin nhắn này không có âm thanh. Thường Minh chê cô sẽ bấm nói lung tung, vậy là gọi video luôn. Bình thường sợ cô đang học nên rất ít khi anh chiếm dụng thời gian của cô, cũng chỉ buổi tối cô rảnh rỗi mới nói với an mấy câu, nội dung cũng khá nhàm chán, dù có nhiều hơn một lớp mặt nạ internet ngăn cách đó, cô vẫn ăn nói cẩn thận như bình thường.
Đây cũng là lần đầu tiên bọn họ gọi video.
Nhìn mặt mình ở góc trên cùng bên phải, cảm thấy góc độ không đẹp lắm, ảnh hưởng đến cảm xúc, thế là lại điều chỉnh, nhưng mặt Thường Minh cũng ở bên trên, trông như bị bao bọc lại vậy.
Thường Minh lại tự nhiên hơn cô nhiều, hỏi: "Nhìn đi đâu thế?"
Thái Đường Yến nói: "Anh ăn cơm chưa?"
"Không biết giờ mấy giờ rồi à." Thường Minh nói, "Cũng ăn khuya cả rồi."
"Vậy... Ăn xong thì có thể đọc sách rồi ngủ."
Thường Minh: "..."
Thái Đường Yến cũng nhận thấy mình không thú vị, cười cười xin lỗi, "Em không quen nói chuyện như thế..."
"Sau này em sẽ quen thôi."
Thái Đường Yến ngẩn ra, rồi lấp liếm nói: "Thế là anh biến thành dẹt rồi."
"... Qua mấy ngày nữa là có thể thấy được người thật lập thể rồi đấy." Lúc sau mới hiểu ý cô, "Nói gì giống con nít thế."
Thái Đường Yến lại hé môi cười, thoạt trông có vẻ ngốc nghếch ngây thơ, ôn hòa như mặt hồ không gợn sóng trong núi.
"Ở nhà một mình có sợ không?"
Thái Đường Yến rất nhạy cảm với cái chữ "nhà" này, sờ mũi với vẻ không thích lắm, nói: "Cũng bình thường, đóng cửa nẻo là không có ai vào đâu."
"Hay là để anh gọi thím Hồ qua ở với em."
"Không cần khoa trương thế đâu, em cũng không phải là trẻ con mà." Không nghĩ ra được câu phản bác nào hơn, cô lại nói, "Không phải anh cũng ở một mình à... là ở chỗ ở nhỉ."
Mặt Thường Minh biến mất khỏi màn hình, từ camera có thể trông thấy bài trí của phòng ngủ, có tủ quần áo đơn giản, trên giá treo quần áo có treo chiếc áo khoác, và cả một góc chăn nhăn nhúm.
"Thấy chưa?" Thường Minh xuất hiện trên màn hình, tầm nhìn điện thoại anh rất rộng, ánh đèn hắt đến khuôn mặt anh thêm phần điểm tô, nhìn qua như trẻ đi mấy tuổi.
Thái Đường Yến âm thầm chụp màn hình.
"Em tưởng anh ở văn phòng, hoặc đang chuẩn bị ra bên ngoài."
Bên ngoài là đâu trong lòng cả hai đều biết rõ, Thường Minh nói: "Làm việc cả ngày rồi, mệt lắm không đi nổi, hơn nữa cũng không có người đi cùng."
Cô không khỏi hỏi ngược lại: "Nếu có người là anh đi ngay à?"
"Để cân nhắc đã." Trong mắt lóe lên chút thăm dò nguy hiểm, "Em cho phép hả?"
Trong thoáng chốc Thái Đường Yến nghĩ đến cuộc sống sau khi du học, có lẽ mỗi lần gọi điện đều sẽ giống lúc này, trao đổi chiều hướng hai bên, đồng thời lại mang theo thăm dò, định đào lấy từng chút một trong lời nói.
Thái Đường Yến nói: "Uống rượu hút thuốc ít thôi, cũng đừng thức đêm nhiều, phải năng vận động vào."
Cơ bản là không cho phép rồi. Thường Minh cũng không thất vọng, cũng không thấy bị giữ chân, mà lại còn cảm thấy có liên kết chân thực đến kỳ lạ với cô, để anh đột nhiên ý thức được cô thật sự là bạn gái của anh, chỉ là tình cảm chôn sâu quá mà thôi.
Thường Minh trả lời: "Vậy em phải giám sát anh đấy."
"Anh phải nghe lời đó..." Cảm thấy giọng điệu hơi cao, giống như đang coi anh là trẻ con vậy, "Không phải, ý em là ——"
"Được."
"..."
Thường Minh nhìn đồng hồ, đã xấp xỉ mười giờ rồi, "Em buồn ngủ chưa, ngày mai còn phải dậy sớm đi học nữa đấy."
Thái Đường Yến cũng biết đã muộn rồi, nhưng vẫn muốn mè nheo anh nữa, có điều nhất thời không biết nên biểu đạt thế nào.
May mà Thường Minh đã nhận ra, nói: "Ngủ đi, em nói thức đêm không tốt mà. Em đi rửa mặt trước đi, rồi để anh đọc sách cho em, đợi em ngủ anh sẽ cúp máy."
Cô sợ anh mệt, tính từ chối nhưng Thường Minh lại giục cô lần nữa, "Mau đi đi, nhân lúc anh còn chưa mệt mà hối hận."
"Vâng vâng."
Thái Đường Yến dọn dẹp sách vở trên bàn, cầm điện thoại vào phòng ngủ.
Đợi đến khi cô chui vào trong chăn, Thường Minh vẫn ở trên màn hình, có điều đã đổi thành mặt bên, hẳn anh đang nhìn vào laptop, ánh sáng xanh trắng hắt lên mặt anh.
Nhân lúc trước khi anh mở miệng, Thái Đường Yến giành nói trước: "Thường tiên sinh, đợi sau này đổi thành em đọc cho anh có được không? Có thể sau này khẩu ngữ của em sẽ tốt hơn giờ nhiều, sẽ không còn tệ nữa..."
Nụ cười của anh ẩn trong bóng tối, như màu đen ôm lấy cô.
"Sau này bên em sớm hơn anh hai giờ đấy, lúc anh muốn ngủ thì em đã say giấc rồi."
Thái Đường Yến quên mất vụ chênh lệch thời gian, may mà có bóng đêm giấu đi vẻ khó xử của cô.
"Vậy thì đổi thành buổi sáng, em gọi anh thức dậy, đọc tin cho anh vào sáng sớm."
"Thôi miên à?"
"Sao lại thế!"
Cô giận rồi, nụ cười của Thường Minh càng sâu hơn, dù biết chỉ là giỡn, nhưng thế bất lời vào lúc này lại không phải giả.
"Anh mà ngủ thì coi như em thua."
"Thua thì làm gì đây?"
Thái Đường Yến dọa, "... Một tuần không ăn thịt."
Thường Minh dựa ra sau ghế, cười đến mức bả vai run lên.
"Thế thì trách nhiệm của anh rất lớn rồi, phải tranh thủ để em không bị đói." Tầm mắt Thường Minh lại trở về trên laptop, "Anh tìm được một đoạn văn IELTS khá thôi miên, liên quan đến việc chữa bệnh, em nghe nhé..."
Giọng nam trầm bổng có nhịp điệu kia rót vào tai, mặc dù đã cách một lớp điện thoại, nhưng vẫn tạo cho cô ảo giác Thường Minh đang ở bên cạnh, chẳng qua là đêm đen đã giấu anh đi.
Nghe được một lúc, mí mắt Thái Đường Yến nặng trĩu, không phải do giọng anh thôi miên mà là do dịu dàng quá mức, vỗ về cô tiến vào trạng thái bình thản.
***
Vào hôm quay về, Thường Minh kiểm tra thời tiết trước, đoán sẽ không bị delay mới yên tâm để Thái Đường Yến đi đón.
Lần đầu tiên Thái Đường Yến đến sân bay, bắt một chuyến xe buýt rồi lại đi tàu điện ngầm, bảng chỉ đường dọc trên đường đi rất rõ, nên tìm chỗ gần cửa ra mà Thường Minh đã chỉ định cũng không khó khăn gì. Cô tới rất sớm, đoán chừng ở nhà Thường Minh cũng không chịu nổi, đứng ngồi không yên.
Nước nóng cô đem theo đã nguội bớt rồi, Thái Đường Yến thêm nước nóng rồi ngồi trên ghế sưởi giở sách từ vựng ra, đọc nhiều cũng sinh nhàm chán, thỉnh thoảng cô lại ngẩng đầu nhìn dòng người kéo vali lui tới, có lẽ hơn nửa là về nhà ăn tết.
Thường Minh gửi tin nhắn đến nói chuẩn bị lên máy bay rồi, Thái Đường Yến lại càng căng thẳng hơn, tính ra đã hai tháng bọn họ chưa gặp nhau, tương tư nơi xứ lạ đã vì cả hai bận rộn mà nhạt đi nhiều, cô chưa từng hy vọng Thường Minh lập tức xuất hiện trước mắt mình như lúc này bao giờ.
Thường Minh bận rộn đi công tác, thường xuyên vừa hạ cánh cũng chẳng kịp nhìn xung quanh, nhanh chóng bắt xe đi về, lần này trở về cố ý không để chú Chung đến đón, đột nhiên anh muốn đi cùng cô, chỉ hai người bọn họ, thêm một người quen cũng không được.
Hành lý của Thường Minh đều ở trên máy bay nên lúc đi ra khá nhanh, vừa ra đã nhanh chóng nhìn thấy bóng dáng của Thái Đường Yến, có điều cô vẫn chưa phát hiện ra anh mà cứ hết nhìn đông lại nhìn tây. Đến lúc trông thấy anh, dường như cô nhón chân lên, hai tay gõ lên bình nước.
Anh đi đến bên cô, Thái Đường Yến đưa bình nước đến trước mặt anh, khẽ ngẩng đầu nhìn anh: "Uống nước không, vẫn còn ấm..."
"..."
"Thật đấy... vừa mới lấy..."
Có lúc Thường Minh không đoán ra được tâm tư của cô, nhưng cũng không ngại làm theo, cầm lấy vặn mở nắp ra uống —— thật ra cũng chỉ là mùi vị bình thường, có điều nước ấm nhuận họng rất thoải mái.
Thái Đường Yến cất bình nước vào trong cặp, rồi cúi đầu cầm lấy tay anh, vẫn thấp giọng nói: "Đi thôi."
Bàn tay ấm áp phủ lên đôi tay lạnh băng của anh, cảm giác như được ủ trong khăn nóng, ý nghĩ vừa rồi bị chai nước của cô cắt đứt lại được nối lại, Thường Minh kéo cô vào lòng, dùng sức ôm chặt.
Nếu người qua đường nhìn thấy cảnh này, phản ứng đầu tiên không phải quần áo của họ không tương xứng nhau, mà là vẻ mặt của cả hai vào lúc này trông rất hạnh phúc.
"Thường tiên sinh, em nghỉ đông... ở lại nhà anh ăn tết có tiện không?"
Thường Minh không theo kịp, hỏi: "Sao nào?"
Nhắc đến tình huống quẫn bách của bản thân, Thái Đường Yến vẫn xấu hổ, "Năm nay, em không biết phải đi đâu cho hết năm cả, cho nên... Nếu thuận tiện, em muốn ở nhờ chỗ anh mấy ngày..."
Mặc dù thời gian ở nhà anh không ngắn, nhưng sợ đầu năm sẽ có người đến thăm tết anh, đến lúc đó cô ở lại cũng không hợp.
Thường Minh nhìn vào mắt cô, "Hay là, em theo anh về nhà ăn tết nhé? Năm mới ở một mình cũng không hay."
Cô không chút suy nghĩ lắc đầu, về điểm này Thái Đường Yến vẫn có ý nghĩ cổ hủ không được tự nhiên.
"Ăn tết mà, không hay lắm đâu..." Huống hồ dù là đến nói về chuyện cưới gả, cô cũng sẽ không chọn dịp tết để gặp mặt bố mẹ chồng tương lai, chứ đừng nói gì bây giờ chỉ là quan hệ người yêu.
Thường Minh cũng chỉ kích động nhất thời, anh vẫn chưa làm xong công tác tư tưởng cho người nhà, cũng không muốn tạo sức ép cho cô. Anh định đợi xử lý xong hết mọi chuyện mới mời cô đến, chính thức giới thiệu cô với cả nhà.
Cho là anh không vui, Thái Đường Yến định thuyết phục anh, "Bây giờ em còn đi học, không có gì cả, có đi cũng không hợp lắm... Không phải là em không muốn..."
"Ừ." Thường Minh gật đầu, buông cô ra đổi thành nắm tay, "Thế... lần sau lúc anh nói, em cũng đừng từ chối anh nữa."
Một tay anh kéo vali, đưa cô đến chỗ bắt taxi.
"Nhưng em ở nhà một mình có được không?" Thường Minh vừa đi vừa nói.
Thái Đường Yến rất lạc quan, "Được mà, chỉ là ở nhà nhiều hơn ngày thường mấy tiếng thôi."
Thường Minh nói: "Nhà anh có truyền thống là ăn cơm xong phải ở nhà gác, qua nửa đêm đốt pháo mới được đi ngủ."
Thái Đường Yến nói tiếp: "Nhà em cũng thế."
"Qua không giờ anh sẽ đến tìm em..."
"Ừm..."
Đúng lúc bọn họ đứng ở trạm ven đường, xếp hàng chờ taxi, cả hai đều không hẹn mà cùng nhìn vào mắt đối phương, dù không mỉm cười nhưng khát vọng trong mắt vẫn rõ như thế, không liên quand dến tình dục, chỉ là một lớp sương mờ không muốn xa rời tựa như chực trào.
Có lẽ cả hai đều đọc được ý của nhau, hai bàn tay chạm chung một chỗ, thời gian luồn qua kẽ tay trôi đi thật nhanh.
***
Đã lâu Thường Minh chưa đến công ty, trước đêm giao thừa mới miễn cưỡng xử lý xong đống công việc còn tồn đọng, trong mấy ngày bận rộn ấy lại bớt thời gian nhìn Thái Đường Yến dán câu đối, trang trí cửa sổ nhà cho anh. Vốn tưởng cô ngốc nghếch, không ngờ đến chuyện lặt vặt trong nhà cô đều có thể xử lý thỏa đáng, đỡ cho Thường Minh rất nhiều. Liên tục mấy ngày, cuộc sống của hai người không giống đôi tình nhân dè dặt gọt giũa đầu nhọn, mà lại như đôi công sự ăn ý vô cùng.
Thường Minh bận rộn cho đến ngày giao thừa mới rảnh, từ sáng sớm đã kéo Thái Đường Yến đến trung tâm mua quần áo. Thái Đường Yến nói thời gian trước đã mua mấy bộ rồi, không cần nữa. Nhưng Thường Minh không chịu, nói: "Tháng bảy em đi qua đó là mùa đông rồi, không chuẩn bị nhiều thì đến lúc đó khó mua được lắm."
Ánh mắt cố chấp kia, có lẽ chỉ muốn đạt đến mục đích của mình mà thôi, còn về phần lý do đường đường chính chính ấy, chỉ cần anh mở miệng là có thể bịa được rất nhiều.
Cửa hàng mà Thường Minh chọn từ năm ngoái Thái Đường Yến đã có chuẩn bị tâm lý, cô kéo tay anh, "Em còn đi học mà, không phải đi làm cũng không cần so sắc, không cần đắt thế đâu. Đến lúc đó người khác thấy em mặc quần áo nhãn hiệu nổi tiếng, mà bình thường lại không lấy ra được mấy đồng, chắc chắn sẽ cười sau lưng em. Ăn mặc gọn gàng thoải mái là được, không cần phải khoe khoang thế đâu."
Mỗi lần Thái Đường Yến thao thao bất tuyệt là đều có thể trấn áp anh, thậm chí còn khiến người ta nghi ngờ bình thường cô im lặng ít nói cũng là giấu đại chiêu cho những lúc như thế này.
Thường Minh buồn bực cau mày, cô nghèo quen rồi, lại là sinh viên không độc lập được về kinh tế, nhất thời quan niệm tiêu xài không thay đổi được, đới đến khi sau này cô đi làm rồi, làm một cổ cồn trắng bình thường lại có chí tiến thủ, có lẽ có thể phù hợp với anh hơn nhiều. Anh cũng không hão huyền cô có thể lập tức thay đổi, quá trình này không cần người dạy dỗ, đợi cô chuyển sang vị trí kia, ắt sẽ tự nhiên thay đổi. Huống hồ, cô nói cũng có lý...
Thường Minh dùng lý luận của năm ngoái, bảo dù sao năm mới cũng cần mua quần áo mới, như thế mới miễn cưỡng lừa cô vào cửa hàng được.
Luôn ở bên cô cho đến khi người nhà gọi điện giục lần hai, Thường Minh mới rời đi, hẹn hơn nửa đêm sẽ về.
Ngoài miệng Thái Đường Yến nói rất hay, nhưng suy cho cùng trong ngày lễ truyền thống mà chỉ lẻ loi một mình cũng khó tránh khỏi buồn chán, nhìn xe Thường Minh dần biến mất, mặt cô cũng theo đó rầu rĩ.
Lúc này chỉ mới ba giờ chiều, chương trình đêm xuân vẫn chưa bắt đầu, cũng chẳng biết ở đây có thể nghe thấy tiếng pháo không.
Cô xếp bằng ngồi trên sô pha xem phim Mỹ, cảm thấy chán thì lại lấy sách ra học từ đơn, lúc phân tâm lại chép từng chữ lên giấy giải buồn.
Sắc trời bên ngoài dần sẩm tối, bất tri bất giác Thái Đường Yến cảm thấy buồn ngủ, trong mơ màng bị tiếng động cơ đánh thức, tiếp đến là tiếng bước chân lại gần, Thái Đường Yến cố ý nhìn đồng hồ, vẫn chưa tới mười một giờ, chắc Thường Minh sẽ không về sớm thế đâu. Cô có hơi cảnh giác, muốn mò lấy vũ khí nào đó để cầm tay nhưng lại không có, chỉ có mỗi bình hoa nhỏ bên cạnh tivi.
Nếu là trộm thật, hẳn sẽ không trắng trợn như thế đâu chứ?
Cô hơi thả lỏng đi lại gần cửa, định nhìn ra ngoài từ lỗ mắt mèo thì bên dưới vang lên tiếng ổ khóa chuyển động, còn chưa kịp nhìn rõ, lại càng không định thần mà lui ra, cửa chống trộm đã bị đẩy vào trong đập vào mũi cô.
Thái Đường Yến bị đau che mũi lùi hai bước, từ bên ngoài có cái đầu thò vào.
"Không sao chứ? Có đau không?" Thường Minh dở khóc dở cười.
Thái Đường Yến lắc đầu để anh đi vào, Thường Minh dùng chân đá một hộp giấy vào, thuận tiện sờ nhẹ lên mũi cô, cô liền né ra.
"Không phải nói sau nửa đêm ạ? —— Ồ, đây là gì thế? Pháo hoa?"
Thái Đường Yến ngồi xổm bên chiếc hộp, bên trong không phải là pháo hoa nổ cao, mà toàn là pháo nhang trẻ con hay chơi.
Nếu chân Thường Minh thuận iện thì đã có thể ngồi xuống ôm cô và cả cái hộp rồi.
"Không đợi được, muốn gặp em."
Cả người cô như tan ra trong lời tỏ tình thẳng thắn của anh, sợ đứng lên lại đối mặt với cái nhìn càng nồng thắm hơn, thế là lẩm bẩm: "Cũng có chạy đâu..."
"Còn nói không à, cũng sắp bay đi rồi."
Thái Đường Yến ôm hộp giấy, hỏi anh: "Đốt pháo trong sân được không? Có bị khiếu nại không? Mấy nhà khác sẽ không để ý chứ?"
Thường Minh giơ tay gõ nhẹ lên đầu cô, "Đâu phải phóng hỏa, hơn nữa vừa rồi em không nghe thấy tiếng pháo nổ gần đây à? Chúng ta đây chỉ là tiểu tốt thôi."
"Vậy thì tốt." Cơn buồn ngủ của Thái Đường Yến đã biến mất hầu như chẳng còn, cô chuyển cái hộp đên ngoài hiên, Thường Minh đưa bật lửa cho cô, cô cầm lấy một que giơ ra xa châm lửa, trong tiếng nổ lốp bốp có mùi kali nitrat, cô nhét một que vào trong tay Thường Minh.
"Đưa anh làm gì, vốn để cho em chơi mà."
"Chơi cùng đi anh." Thái Đường Yến lại đốt một que cho mình, quơ quơ vào trong không trung.
Cả hai đều không phải là người hoạt bát, pháo bông cháy hết, xung quanh lại quay về màn đêm yên tĩnh.
"Còn nhiều lắm, chúng ta cắm lên cỏ rồi châm lửa được không?"
Thường Minh đã hiểu được ý cô, "Em muốn cắm thành chữ gì?"
Thái Đường Yến nghĩ một lúc rồi nói: "Hope, H-O-P-E."
"Tại sao lại là chữ này?"
"Chủ ý mà."
Thường Minh chậc lưỡi nói: "Còn tưởng em muốn chữ L-O-V-E chứ."
Cả hai đều chưa từng nói lời yêu, hướng nội như cô lại càng khó diễn đạt.
"Cái đó... cũng bao gồm cả chữ anh nói mà." Cô vội đưa gói pháo nhang cho anh, "Mỗi người một nửa, anh xếp hai chữ trước, em xếp hai chữ sau."
Thái Đường Yến và Thường Minh cúi người cắm pháo xuống sân cỏ, cì để đảm bảo hiệu quả cháy đồng đều nên chỉ xếp nhỏ để dễ đốt. Cuối cùng tay trái tay phải bắt đầu đốt tất cả.
Nhìn chữ HOPE cháy sáng, cả hai như thấy cây hoa mình trồng nở rộ.
Thường Minh sực nhớ ra gì đó, vội giục cô, "Nhân lúc còn cháy, mau cầu xin tổ tiên phù hộ cho em đi."
Thái Đường Yến cảm thấy có lý, lập tức chắp hai tay thành kính lạy.
"Được rồi." Rồi cô nhìn sang Thường Minh không nhúc nhích, "Sao anh không lạy?"
"Vì anh không tin."
"..."
Bỗng Thái Đường Yến giơ nắm đấm ra trước mắt anh, làm Thường Minh sợ hết hồn.
"Còn muốn đánh người hả?"
Cô lắc đầu, "Em chỉ muốn đổi nguyện vọng cho anh."
Thường Minh nói: "Anh không có nguyện vọng gì cả."
Nắm đấm lại lao đến, Thường Minh cũng mặc kệ, "Đổi nguyện vọng gì?"
Hiếm khi thấy Thái Đường Yến không lùi bước, giọng kiên quyết, "Chúng ta học lái xe đi, bọn mình, anh và em."
Câu trả lời ngoài dự đoán làm Thường Minh ngẩn người, rồi cãi nói: "Anh biết lái xe..."
Nhưng cô chỉ nhìn anh chằm chằm, trong mắt có pháo bông dần tắt.
Anh hỏi: "Tại sao lại là cái này?"
Nắm đấm kia vẫn cứ giữ nguyên thế, như là muốn đánh anh thật vậy. Cô nghiêng đầu nhìn chữ HOPE kia, một phần đã tắt lửa, biến thành IOPF.
"Vì... trước kia anh biết lái xe rồi, em muốn đổi cho anh về như cũ."
"..."
"Lái xe chở cô gái đi hóng gió... Tự do tự tại..."
"..."
Thường Minh do dự đưa tay ra, bàn tay dần dần phủ lên nắm đấm nhỏ nhoi kia.
"Nhưng anh có một điều kiện."
"... Anh nói đi."
"Em thi được trên 6.5 anh mới đồng ý với em."
Trong mắt cô ngập tràn tự tin, "Vậy được." Sau đó lại chuyển nắm đấm, cô trên anh dưới, bỗng giơ hai tay ra, như nắm chặt nguyện vọng bỏ vào trong tay anh. Cả hai không hẹn mà cùng nhìn nhau cười.
Ở đằng xa tiếng pháo dần huyên náo, cơ hồ không cần nhìn đồng hồ cũng biết, năm mới âm lịch đã đến rồi.
Thường Minh vẫn nắm tay cô, thuận thế kéo cô vào lòng, ôm cô thật chặt.
Năm mới vui vẻ.
Hai chiếc bóng và âm thanh giao hòa vào nhau, không phân biệt được là của ai. Tiếng pháo dường như trở nên rất xa xôi, bên tai chỉ còn lại hơi thở và nhịp tim của hai người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.