Chương 13: 13. Thất vọng về nhau
Hoa Tiểu Lê
05/04/2024
Lý Thần Vũ thua Lê Mẫn Tiên 1 tuổi, nhưng lại ngang ngược áp đảo cô hết lần này tới lần khác.
Cô nghiến răng nín nhịn dặn lòng không được khóc. Nếu khóc cũng phải khóc vì người xứng đáng, chứ người này thì không.
Bản thân rất muốn biện minh cho mình, nhưng chẳng thể nói cô đi xem mắt hộ được. Đến tai ông nội thì hai chị em cô chết chắc. Hà cớ gì phải giải thích với Lý Thần Vũ chứ, e là càng nói lại càng chứng tỏ cô quan tâm mối quan hệ này.
- Thôi bỏ đi. Cuộc đời ai chả có đôi lần ngu dại, coi như tôi đã ngu dại một lần.
- Ngu dại? Cô hối hận rồi, hay ghét bỏ?
Mẫn Tiên không đáp, khoảnh khắc cô lái xe chuồn khỏi Lý Thần Vũ, cô không biết mình đã hối hận chưa. Cũng không ghét bỏ, bởi ở tuổi này Lê Mẫn Tiên ý thức được việc mình làm và tự có trách nhiệm với bản thân.
Cô chỉ thất vọng. Chính xác là thất vọng. Lý Thần Vũ vần vò cô lên xuống nhưng không mảy may hỏi xem cô tên thật là gì, cũng không tự giác dùng biện pháp mà để cô phải uống thuốc tránh thai. Lê Mẫn Tiên thấy mình hơi thảm hại, giống con gà bị lùa vào bẫy, là thú vui qua đường của Lý Thần Vũ mà thôi. Người kiêu ngạo như cô khó chấp nhận được sự thảm hại này.
Lê Mẫn Tiên không biết, Lý Thần Vũ thích cô thật, cái thích tới trước rồi mới ham muốn tình ái sau. Anh tin tưởng cô, đưa cô về nhà mình khi chưa rõ thân phận của cô là ai. Nếu chỉ muốn chơi bời chóng vánh, Lý Thần Vũ đã đem cô tới khách sạn và để cô tự đi về.
- Cũng chẳng quan trọng.
- Vì cô có Lý Chính Vũ rồi?
Mẫn Tiên nghe đoạn hội thoại ngắn ngủi của hai người đàn ông họ Lý, dù lúc ấy hốt hoảng nhưng cô cũng biết được mối quan hệ anh em họ.
Lý Thần Vũ gọi anh mình bằng cả họ tên, không còn lễ phép hay thân thiết như khi chưa phát hiện ra cô.
- Anh ghen à?
- Sao phải ghen chứ. Không có cô thì tôi sẽ có người khác.
- Thế thì tốt rồi, mời anh tìm người khác cho, sớm quên tôi đi.
Lê Mẫn Tiên đẩy xe định ra ngoài liền bị bóp chặt đùi không thể nhúc nhích.
- Nhưng cô dám bỏ đi trước khi tôi cho phép.
- Lý Thần Vũ, ở đây không ai có quyền cho phép ai cả.
- Tại sao là Lý Chính Vũ? Cô cặp kè ai cũng được, nhưng đó là anh họ tôi. Cô nghĩ tôi sẽ đối mặt với anh mình như thế nào, khi cùng một nhà lại dùng chung nhau một người phụ nữ.
Mẫn Tiên tức giận đến run người, Lý Thần Vũ hóa ra chỉ quan tâm tới bản thân, không tiếc lời hạ thấp cô như vậy.
Một cái tát rơi mạnh lên má Lý Thần Vũ. Cả hai đều kinh ngạc và sững sờ.
Lần đầu Lê Mẫn Tiên đánh người, còn là đánh đàn ông.
Lần đầu Lý Thần Vũ bị đánh, là bị đánh bởi phụ nữ.
Trong xe ngột ngạt tới nỗi Mẫn Tiên thấy khó thở và nặng nề. Cô nhìn tay mình, đôi tay nhỏ xinh này vừa tạo nên một vết đỏ ửng trên má Lý Thần Vũ.
Cổ tay ấy bị Lý Thần Vũ bóp chặt, ánh mắt phẫn nộ hằn lên tia máu, nhìn Lê Mẫn Tiên như muốn nghiền nát cô ngay tại chỗ vì dám động thủ. Đến bố mẹ còn chưa đánh anh bao giờ, Lê Mẫn Tiên lại không chần chừ “bốp” thẳng tay.
Lý Thần Vũ lôi ra túi nilon đen, dốc ngược lên khiến đồ bên trong rơi đầy xuống sàn xe.
Mẫn Tiên sợ hãi thấy hộp bao cao su, và cả thuốc tránh thai. Lý Thần Vũ ấy vậy mà lấy thuốc tránh thai khẩn cấp bóc ra nhét vào miệng cô.
Cô kháng cự lắc đầu không chịu, Lý Thần Vũ bóp chặt cằm cô và nghiến răng nói.
- Nuốt!
Vẫn lắc đầu, mắt Lê Mẫn Tiên toàn nước là nước sắp tràn ra khóe mắt rồi. Giọng yếu ớt khó khăn cất lời.
- Anh yên tâm..., tôi không mang thai với anh đâu.. Tôi uống rồi..
- Cô cũng cẩn thận nhỉ, nhưng cái này dành cho Lý Chính Vũ.
Càng nói đôi tay Lý Thần Vũ càng siết mạnh mất khống chế.
- Anh điên rồi...Tôi,...Tôi với anh ta..không có gì cả...Nếu có, tôi cũng... tự uống, không đợi người khác...nhắc nhở.
Mẫn Tiên đau đớn, nước mắt rỉ ra, hai tay gỡ tay của Lý Thần Vũ. Nghe lời cô nói Lý Thần Vũ mới sững lại, nhờ thế Mẫn Tiên giải phóng được chiếc cằm nhỏ của mình.
Cô đâu biết, lúc đứng mua thuốc tránh thai cho cô, anh cũng có nghĩ ngợi mà mua thêm bao để lần sau không để cô phải uống thuốc nữa. Ý nghĩ của Lý Thần Vũ rõ ràng khi đó muốn tiếp tục mối quan hệ với Lê Mẫn Tiên, vừa yêu thích cô, vừa nghiện làm cô.
Khi cô chuồn mất, ngoài sự tổn thương lòng tự tôn của đàn ông thì Lý Thần Vũ cũng thất vọng không kém. Đến khi thấy người phụ nữ của mình ở cùng người đàn ông khác đã ghen điên lên. Người lạ còn đỡ, Lý Chính Vũ còn là người quen, thì anh lại càng quyết tâm phải “ghim” cô cho bằng được.
Cô nghiến răng nín nhịn dặn lòng không được khóc. Nếu khóc cũng phải khóc vì người xứng đáng, chứ người này thì không.
Bản thân rất muốn biện minh cho mình, nhưng chẳng thể nói cô đi xem mắt hộ được. Đến tai ông nội thì hai chị em cô chết chắc. Hà cớ gì phải giải thích với Lý Thần Vũ chứ, e là càng nói lại càng chứng tỏ cô quan tâm mối quan hệ này.
- Thôi bỏ đi. Cuộc đời ai chả có đôi lần ngu dại, coi như tôi đã ngu dại một lần.
- Ngu dại? Cô hối hận rồi, hay ghét bỏ?
Mẫn Tiên không đáp, khoảnh khắc cô lái xe chuồn khỏi Lý Thần Vũ, cô không biết mình đã hối hận chưa. Cũng không ghét bỏ, bởi ở tuổi này Lê Mẫn Tiên ý thức được việc mình làm và tự có trách nhiệm với bản thân.
Cô chỉ thất vọng. Chính xác là thất vọng. Lý Thần Vũ vần vò cô lên xuống nhưng không mảy may hỏi xem cô tên thật là gì, cũng không tự giác dùng biện pháp mà để cô phải uống thuốc tránh thai. Lê Mẫn Tiên thấy mình hơi thảm hại, giống con gà bị lùa vào bẫy, là thú vui qua đường của Lý Thần Vũ mà thôi. Người kiêu ngạo như cô khó chấp nhận được sự thảm hại này.
Lê Mẫn Tiên không biết, Lý Thần Vũ thích cô thật, cái thích tới trước rồi mới ham muốn tình ái sau. Anh tin tưởng cô, đưa cô về nhà mình khi chưa rõ thân phận của cô là ai. Nếu chỉ muốn chơi bời chóng vánh, Lý Thần Vũ đã đem cô tới khách sạn và để cô tự đi về.
- Cũng chẳng quan trọng.
- Vì cô có Lý Chính Vũ rồi?
Mẫn Tiên nghe đoạn hội thoại ngắn ngủi của hai người đàn ông họ Lý, dù lúc ấy hốt hoảng nhưng cô cũng biết được mối quan hệ anh em họ.
Lý Thần Vũ gọi anh mình bằng cả họ tên, không còn lễ phép hay thân thiết như khi chưa phát hiện ra cô.
- Anh ghen à?
- Sao phải ghen chứ. Không có cô thì tôi sẽ có người khác.
- Thế thì tốt rồi, mời anh tìm người khác cho, sớm quên tôi đi.
Lê Mẫn Tiên đẩy xe định ra ngoài liền bị bóp chặt đùi không thể nhúc nhích.
- Nhưng cô dám bỏ đi trước khi tôi cho phép.
- Lý Thần Vũ, ở đây không ai có quyền cho phép ai cả.
- Tại sao là Lý Chính Vũ? Cô cặp kè ai cũng được, nhưng đó là anh họ tôi. Cô nghĩ tôi sẽ đối mặt với anh mình như thế nào, khi cùng một nhà lại dùng chung nhau một người phụ nữ.
Mẫn Tiên tức giận đến run người, Lý Thần Vũ hóa ra chỉ quan tâm tới bản thân, không tiếc lời hạ thấp cô như vậy.
Một cái tát rơi mạnh lên má Lý Thần Vũ. Cả hai đều kinh ngạc và sững sờ.
Lần đầu Lê Mẫn Tiên đánh người, còn là đánh đàn ông.
Lần đầu Lý Thần Vũ bị đánh, là bị đánh bởi phụ nữ.
Trong xe ngột ngạt tới nỗi Mẫn Tiên thấy khó thở và nặng nề. Cô nhìn tay mình, đôi tay nhỏ xinh này vừa tạo nên một vết đỏ ửng trên má Lý Thần Vũ.
Cổ tay ấy bị Lý Thần Vũ bóp chặt, ánh mắt phẫn nộ hằn lên tia máu, nhìn Lê Mẫn Tiên như muốn nghiền nát cô ngay tại chỗ vì dám động thủ. Đến bố mẹ còn chưa đánh anh bao giờ, Lê Mẫn Tiên lại không chần chừ “bốp” thẳng tay.
Lý Thần Vũ lôi ra túi nilon đen, dốc ngược lên khiến đồ bên trong rơi đầy xuống sàn xe.
Mẫn Tiên sợ hãi thấy hộp bao cao su, và cả thuốc tránh thai. Lý Thần Vũ ấy vậy mà lấy thuốc tránh thai khẩn cấp bóc ra nhét vào miệng cô.
Cô kháng cự lắc đầu không chịu, Lý Thần Vũ bóp chặt cằm cô và nghiến răng nói.
- Nuốt!
Vẫn lắc đầu, mắt Lê Mẫn Tiên toàn nước là nước sắp tràn ra khóe mắt rồi. Giọng yếu ớt khó khăn cất lời.
- Anh yên tâm..., tôi không mang thai với anh đâu.. Tôi uống rồi..
- Cô cũng cẩn thận nhỉ, nhưng cái này dành cho Lý Chính Vũ.
Càng nói đôi tay Lý Thần Vũ càng siết mạnh mất khống chế.
- Anh điên rồi...Tôi,...Tôi với anh ta..không có gì cả...Nếu có, tôi cũng... tự uống, không đợi người khác...nhắc nhở.
Mẫn Tiên đau đớn, nước mắt rỉ ra, hai tay gỡ tay của Lý Thần Vũ. Nghe lời cô nói Lý Thần Vũ mới sững lại, nhờ thế Mẫn Tiên giải phóng được chiếc cằm nhỏ của mình.
Cô đâu biết, lúc đứng mua thuốc tránh thai cho cô, anh cũng có nghĩ ngợi mà mua thêm bao để lần sau không để cô phải uống thuốc nữa. Ý nghĩ của Lý Thần Vũ rõ ràng khi đó muốn tiếp tục mối quan hệ với Lê Mẫn Tiên, vừa yêu thích cô, vừa nghiện làm cô.
Khi cô chuồn mất, ngoài sự tổn thương lòng tự tôn của đàn ông thì Lý Thần Vũ cũng thất vọng không kém. Đến khi thấy người phụ nữ của mình ở cùng người đàn ông khác đã ghen điên lên. Người lạ còn đỡ, Lý Chính Vũ còn là người quen, thì anh lại càng quyết tâm phải “ghim” cô cho bằng được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.