Chương 68: Nhân duyên và định mệnh
Hoa Tiểu Lê
17/04/2024
… Bố em, ông ấy đi rồi?- Bố em ở tầng trên, muộn rồi lại tuyết rơi nên em đề nghị ông ấy nghỉ một đêm ở đây.
- Ừm!
Lý Thần Vũ bỗng dưng muốn gặp bố của Mẫn Tiên, cảm giác đó là người hiền hậu dễ tâm sự và hỏi chuyện. Có vẻ bố Lê và bố Lý cực kỳ thân thiết, đến chuyện nội bộ gia đình họ Lý mà bố anh cũng không ngại nói ra.
Hai người vừa về phòng, cánh cửa đóng lại, Lý Thần Vũ lại ôm Lê Mẫn Tiên, rồi gục đầu vào vai cô uể oải.
- Anh mượn vai em chút nhé.
- Ừ, em luôn sẵn lòng.
Mẫn Tiên vỗ nhẹ lưng Lý Thần Vũ, giọng thủ thỉ bên tai.
- Khi nãy bố nói với em. Bố bảo chúng ta là định mệnh.
- Vậy sao. Em thấy có đúng không?
- Em cho rằng lần đầu chúng ta gặp nhau, rồi lại gặp nhau lần nữa, đó là nhân duyên. Còn định mệnh, là dành cho những người ở lại với ta đến cuối cùng. Thần, em sẽ luôn bên anh. Anh cũng vậy nhé.
Lý Thần Vũ hơi gật đầu.
Có những người không giải thích được vì sao họ yêu một ai nhiều đến thế. Chỉ là vào một ngày nào đó trong đời, họ thích được trò chuyện cùng nhau, thích được nắm tay nhau, thích người ấy xuất hiện trong mọi kế hoạch ở tương lai của mình. Và thật tâm mong những điều tốt đẹp nhất đến với người đó.
Anh buông cô ra, nhìn cô thật lâu, nhìn cô thật kỹ.
Đôi mắt trong trẻo, đôi môi đỏ hồng, má mềm đáng yêu. Lê Mẫn Tiên có vẻ đẹp rất thuần khiết, lúc này cô không trang điểm gì, có thể thấy lông mày rõ nét và lông mi cong dài hơi thưa. 24 tuổi, nhưng nếu cô mặc đồng phục cấp 3 cũng không khác biệt nữ sinh là mấy. Vì thế hai người bên nhau, không ai nhận ra cô gái hơn tuổi chàng trai cả. Đặc biệt Mẫn Tiên còn toát lên một vẻ nhanh nhẹn và tinh nghịch một chút, muốn có ngọt ngào sẽ có ngọt ngào, muốn có cá tính mạnh là sẽ có cá tính mạnh. Rõ ràng mặt tròn đáng yêu, nhưng thoang thoảng nét kiêu kỳ và cảm giác khó chinh phục.
Cô nhìn anh thăm dò, thực sự là uốn lưỡi trước khi nói, bởi cô sợ chỉ một xíu xiu vô ý có thể sẽ khiến Lý Thần Vũ bất ổn.
Chân kiễng lên, Lê Mẫn Tiên muốn hôn lên môi Lý Thần Vũ. Đúng lúc anh quay sang một bên đưa tay tắt đèn.
Môi cô áp trúng yết hầu nhô lên của anh.
Lê Mẫn Tiên lúng túng xấu hổ, cô chỉ đơn giản là muốn bày tỏ rằng cô yêu anh. Nhưng nụ hôn lại lệch hướng.
Trong phòng không tối hoàn toàn, vẫn còn ánh đèn ngủ, nhưng ánh đèn này làm tăng phần mờ ám giữa hai người.
Lý Thần Vũ cười cười, nụ cười khiến Lê Mẫn Tiên tạm yên tâm.
- Cưng nghiện hôn anh à?
Cô ním môi và gật đầu, muốn leo lên giường ôm anh đi ngủ.
Anh cởi áo khoác và khăn quàng ra, Mẫn Tiên cũng cởi áo lông và mũ của mình. Bỗng nhiên cô ngại ngùng quay đi, cảm thấy hình như sắp có chuyện gì đó táo bạo. Bởi Lý Thần Vũ vừa nheo mắt thâm thúy, và cô còn thấy yết hầu anh khẽ xao động.
Cô cởi hết áo ngoài vướng víu, chỉ còn mặc áo giữ nhiệt và quần legging. Bộ đồ bó sát tôn lên vòng nào ra vòng nấy, không phải cố tình nhưng phô bày trước mắt Lý Thần Vũ một cách rất hoàn hảo.
Anh kéo cô áp sát người mình, tay nâng cằm Mẫn Tiên lên, khuôn mặt điềm tĩnh nhưng giọng nói mê người.
- Em sẵn sàng không?
Tay cô to gan sờ lên yết hầu anh rất khẽ, tay nhỏ di chuyển dọc xuống ngực và anh bóp cằm cô mạnh hơn.
- Just kidding! …hmmm, Be my guest!
( Nghĩa là: em đùa chút thôi,…anh cứ tự nhiên như ở nhà).
Lý Thần Vũ bật cười, thi thoảng Lê Mẫn Tiên rất biết pha trò nghịch ngợm, dù chỉ vài câu ngoại ngữ nhưng lại làm tâm tình anh vui vẻ. Có lẽ giọng điệu và cách dùng câu của cô tự nhiên như người bản xứ, nên không có chút gượng gạo nào.
Hai môi áp vào nhau, ở khoảng cách mà chỉ cách nhau lớp quần áo mỏng, cô có thể cảm nhận được sức nóng và ham muốn của đối phương.
Bên ngoài tuyết rơi dầy đặc, trong phòng, Lý Thần Vũ hôn Lê Mẫn Tiên thật sâu như cơn cuồng phong ập tới. Dữ dội và mãnh liệt.
Lý Thần Vũ lấy dục vọng để đè nén tâm tình bức bối, sự cuồng nhiệt hơn bình thường dường như đang phát tiết bung xõa ra. Mẫn Tiên có chút hoảng hốt, nhưng lần này cô sẽ chiều theo ý anh.
Nếu anh muốn, cô sẽ cùng anh làm loạn.
- Ừm!
Lý Thần Vũ bỗng dưng muốn gặp bố của Mẫn Tiên, cảm giác đó là người hiền hậu dễ tâm sự và hỏi chuyện. Có vẻ bố Lê và bố Lý cực kỳ thân thiết, đến chuyện nội bộ gia đình họ Lý mà bố anh cũng không ngại nói ra.
Hai người vừa về phòng, cánh cửa đóng lại, Lý Thần Vũ lại ôm Lê Mẫn Tiên, rồi gục đầu vào vai cô uể oải.
- Anh mượn vai em chút nhé.
- Ừ, em luôn sẵn lòng.
Mẫn Tiên vỗ nhẹ lưng Lý Thần Vũ, giọng thủ thỉ bên tai.
- Khi nãy bố nói với em. Bố bảo chúng ta là định mệnh.
- Vậy sao. Em thấy có đúng không?
- Em cho rằng lần đầu chúng ta gặp nhau, rồi lại gặp nhau lần nữa, đó là nhân duyên. Còn định mệnh, là dành cho những người ở lại với ta đến cuối cùng. Thần, em sẽ luôn bên anh. Anh cũng vậy nhé.
Lý Thần Vũ hơi gật đầu.
Có những người không giải thích được vì sao họ yêu một ai nhiều đến thế. Chỉ là vào một ngày nào đó trong đời, họ thích được trò chuyện cùng nhau, thích được nắm tay nhau, thích người ấy xuất hiện trong mọi kế hoạch ở tương lai của mình. Và thật tâm mong những điều tốt đẹp nhất đến với người đó.
Anh buông cô ra, nhìn cô thật lâu, nhìn cô thật kỹ.
Đôi mắt trong trẻo, đôi môi đỏ hồng, má mềm đáng yêu. Lê Mẫn Tiên có vẻ đẹp rất thuần khiết, lúc này cô không trang điểm gì, có thể thấy lông mày rõ nét và lông mi cong dài hơi thưa. 24 tuổi, nhưng nếu cô mặc đồng phục cấp 3 cũng không khác biệt nữ sinh là mấy. Vì thế hai người bên nhau, không ai nhận ra cô gái hơn tuổi chàng trai cả. Đặc biệt Mẫn Tiên còn toát lên một vẻ nhanh nhẹn và tinh nghịch một chút, muốn có ngọt ngào sẽ có ngọt ngào, muốn có cá tính mạnh là sẽ có cá tính mạnh. Rõ ràng mặt tròn đáng yêu, nhưng thoang thoảng nét kiêu kỳ và cảm giác khó chinh phục.
Cô nhìn anh thăm dò, thực sự là uốn lưỡi trước khi nói, bởi cô sợ chỉ một xíu xiu vô ý có thể sẽ khiến Lý Thần Vũ bất ổn.
Chân kiễng lên, Lê Mẫn Tiên muốn hôn lên môi Lý Thần Vũ. Đúng lúc anh quay sang một bên đưa tay tắt đèn.
Môi cô áp trúng yết hầu nhô lên của anh.
Lê Mẫn Tiên lúng túng xấu hổ, cô chỉ đơn giản là muốn bày tỏ rằng cô yêu anh. Nhưng nụ hôn lại lệch hướng.
Trong phòng không tối hoàn toàn, vẫn còn ánh đèn ngủ, nhưng ánh đèn này làm tăng phần mờ ám giữa hai người.
Lý Thần Vũ cười cười, nụ cười khiến Lê Mẫn Tiên tạm yên tâm.
- Cưng nghiện hôn anh à?
Cô ním môi và gật đầu, muốn leo lên giường ôm anh đi ngủ.
Anh cởi áo khoác và khăn quàng ra, Mẫn Tiên cũng cởi áo lông và mũ của mình. Bỗng nhiên cô ngại ngùng quay đi, cảm thấy hình như sắp có chuyện gì đó táo bạo. Bởi Lý Thần Vũ vừa nheo mắt thâm thúy, và cô còn thấy yết hầu anh khẽ xao động.
Cô cởi hết áo ngoài vướng víu, chỉ còn mặc áo giữ nhiệt và quần legging. Bộ đồ bó sát tôn lên vòng nào ra vòng nấy, không phải cố tình nhưng phô bày trước mắt Lý Thần Vũ một cách rất hoàn hảo.
Anh kéo cô áp sát người mình, tay nâng cằm Mẫn Tiên lên, khuôn mặt điềm tĩnh nhưng giọng nói mê người.
- Em sẵn sàng không?
Tay cô to gan sờ lên yết hầu anh rất khẽ, tay nhỏ di chuyển dọc xuống ngực và anh bóp cằm cô mạnh hơn.
- Just kidding! …hmmm, Be my guest!
( Nghĩa là: em đùa chút thôi,…anh cứ tự nhiên như ở nhà).
Lý Thần Vũ bật cười, thi thoảng Lê Mẫn Tiên rất biết pha trò nghịch ngợm, dù chỉ vài câu ngoại ngữ nhưng lại làm tâm tình anh vui vẻ. Có lẽ giọng điệu và cách dùng câu của cô tự nhiên như người bản xứ, nên không có chút gượng gạo nào.
Hai môi áp vào nhau, ở khoảng cách mà chỉ cách nhau lớp quần áo mỏng, cô có thể cảm nhận được sức nóng và ham muốn của đối phương.
Bên ngoài tuyết rơi dầy đặc, trong phòng, Lý Thần Vũ hôn Lê Mẫn Tiên thật sâu như cơn cuồng phong ập tới. Dữ dội và mãnh liệt.
Lý Thần Vũ lấy dục vọng để đè nén tâm tình bức bối, sự cuồng nhiệt hơn bình thường dường như đang phát tiết bung xõa ra. Mẫn Tiên có chút hoảng hốt, nhưng lần này cô sẽ chiều theo ý anh.
Nếu anh muốn, cô sẽ cùng anh làm loạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.