Chương 35: Rosie là Nhược Hy Ái Linh
Hoa Tiểu Lê
08/04/2024
Lý Thần Vũ và Lý Tú Anh tham gia triển lãm nghệ thuật của một nghệ sĩ mới nổi là Rosie.
Đây là triển lãm các tác phẩm nghệ thuật từ gương, là các mảnh gương được cắt điêu luyện ghép thành, đem lại hiệu ứng vừa đẹp vừa long lanh lạ mắt.
Hầu hết đều là hình cánh bướm, hình hoa. Nổi bật nhất là thiên thần dưới mưa với tên “Vũ”.
Lý Thần Vũ vừa nhìn đã nghĩ tới Lê Mẫn Tiên, dự định sẽ mua lại bức tranh gương này để tặng bạn gái.
Khi chủ nhân các tác phẩm ra chào khách, Lý Thần Vũ hơi sững sờ. Cô gái nhìn anh thì mỉm cười duyên dáng, váy áo thướt tha tiến lại.
- Thần Vũ, đã lâu không gặp.
Rosie là nghệ danh của Nhược Hy Ái Linh- người bạn gái cũ, cũng là người phụ nữ đầu tiên của Lý Thần Vũ. Họ yêu đương từ khi Ái Linh học cấp 3 tới năm đầu đại học thì chia tay bởi đằng gái đi du học.
Lý Thần Vũ nhếch môi cười.
- Ừ, xem ra em khá thành công. Chúc mừng!
Ở một bên, Lê Mẫn Tiên khoác tay anh cả Lê Thanh Hải tiến vào triển lãm. Nghe nói số tiền thu được từ triển lãm sẽ làm từ thiện, nên một doanh nhân có gốc gác từ gia đình chính khách như Lê Thanh Hải đương nhiên sẽ có mặt hưởng ứng.
Hai anh em đi xem một vòng, Lê Mẫn Tiên dừng lại ở bức tranh nổi bật nhất, nhìn cái tên “Vũ” liền cong môi cười, nảy lên một suy nghĩ thú vị. Cô muốn cảm ơn Lý Thần Vũ đã cho mình mượn phòng máy để đấu game. Sau hôm đó tình cảm hai người tốt lên kha khá.
Lê Thanh Hải nhìn em gái.
- Em thích cái này sao?
Lê Mẫn Tiên gật đầu, người anh tươi cười chiều chuộng.
- Anh sẽ giành về cho em.
Cô nhìn chăm chú các chi tiết nhỏ, cúi người mới thấy rất tinh xảo, làm gương kiểu này thật cầu kỳ và phải rất cẩn thận.
Mẫn Tiên xua xua tay.
- Em muốn tự lấy nó về tay, như vậy mới có ý nghĩa.
Lúc này mọi người tiến về khu vực trung tâm triển lãm để gặp gỡ và nghe giới thiệu của nghệ nhân trẻ tuổi lại tài ba. Khi biết Rosie là một cô gái trẻ mong manh 21 tuổi thì ai nấy đều tán dương khen ngợi.
Bức tranh “Vũ” được đem ra đấu giá, đó là bức tranh không phải lớn nhất nhưng lại đẹp nhất. Rosie nói lên nguồn cảm hứng của tác phẩm.
- Khi tạo nên bức tranh này, tôi đã bị thương nhiều vết. Mọi người biết đấy, gương rất sắc nên quá trình làm tác phẩm không tránh được. Nhưng tôi cho rằng sự đổ máu của mình hoàn toàn xứng đáng, và tôi đặt tên “Vũ. “Vũ” có nghĩa là cơn mưa, là điệu nhạc, hay một viên đá tỏa sáng. Người tên “Vũ” tôi quen biết cũng là chàng trai mạnh mẽ, có uy và thu hút nổi bật.
Lý Thần Vũ nhíu mày, dù ánh mắt Ái Linh hướng về anh trìu mến đầy tình ý, thì anh lại không vui. Ý tưởng mua bức tranh này bị dẹp bỏ, sao có thể mua bức tranh bạn gái cũ ẩn ý về mình, rồi lại đem tặng bạn gái mới được.
Trái lại, ở một góc xa xa, Lê Mẫn Tiên nghe xong càng thấy rất hợp với bạn trai mình, càng muốn sở hữu được bức tranh này, vẻ mặt vui vẻ phấn chấn.
Do không còn hứng thú mua tranh nên Lý Thần Vũ đã tới khu vực ngồi chờ của khách để đợi chị gái. Mọi người đang sôi nổi ở khu vực đấu giá nên chỉ có mình anh ở đây.
Ái Linh đã sớm để ý bạn trai cũ, dù là chủ của triển lãm nhưng chỉ có mặt vài phút đầu lấy lệ, rồi tranh thủ đi tìm người. Thấy Lý Thần Vũ đang ở một mình, Ái Linh cười tủm tỉm rồi đi tới.
- Vũ!
Lý Thần Vũ hờ hững quay lại, chỉ có Nhược Hy Ái Linh là gọi anh như thế. Bởi hầu như người quen đều gọi Lý Thần Vũ là “Thần”.
Không hề kiêng dè, Ái Linh bước nhanh hơn, rồi bất ngờ ôm chầm lấy Lý Thần Vũ.
Anh bị đơ mất mấy giây, sự đột ngột và khó ngờ từ hành động của bạn gái cũ.
Ái Linh ôm rất chặt, rồi nhỏ nhẹ nhìn anh.
- Em đã rất nhớ anh!
Đây là triển lãm các tác phẩm nghệ thuật từ gương, là các mảnh gương được cắt điêu luyện ghép thành, đem lại hiệu ứng vừa đẹp vừa long lanh lạ mắt.
Hầu hết đều là hình cánh bướm, hình hoa. Nổi bật nhất là thiên thần dưới mưa với tên “Vũ”.
Lý Thần Vũ vừa nhìn đã nghĩ tới Lê Mẫn Tiên, dự định sẽ mua lại bức tranh gương này để tặng bạn gái.
Khi chủ nhân các tác phẩm ra chào khách, Lý Thần Vũ hơi sững sờ. Cô gái nhìn anh thì mỉm cười duyên dáng, váy áo thướt tha tiến lại.
- Thần Vũ, đã lâu không gặp.
Rosie là nghệ danh của Nhược Hy Ái Linh- người bạn gái cũ, cũng là người phụ nữ đầu tiên của Lý Thần Vũ. Họ yêu đương từ khi Ái Linh học cấp 3 tới năm đầu đại học thì chia tay bởi đằng gái đi du học.
Lý Thần Vũ nhếch môi cười.
- Ừ, xem ra em khá thành công. Chúc mừng!
Ở một bên, Lê Mẫn Tiên khoác tay anh cả Lê Thanh Hải tiến vào triển lãm. Nghe nói số tiền thu được từ triển lãm sẽ làm từ thiện, nên một doanh nhân có gốc gác từ gia đình chính khách như Lê Thanh Hải đương nhiên sẽ có mặt hưởng ứng.
Hai anh em đi xem một vòng, Lê Mẫn Tiên dừng lại ở bức tranh nổi bật nhất, nhìn cái tên “Vũ” liền cong môi cười, nảy lên một suy nghĩ thú vị. Cô muốn cảm ơn Lý Thần Vũ đã cho mình mượn phòng máy để đấu game. Sau hôm đó tình cảm hai người tốt lên kha khá.
Lê Thanh Hải nhìn em gái.
- Em thích cái này sao?
Lê Mẫn Tiên gật đầu, người anh tươi cười chiều chuộng.
- Anh sẽ giành về cho em.
Cô nhìn chăm chú các chi tiết nhỏ, cúi người mới thấy rất tinh xảo, làm gương kiểu này thật cầu kỳ và phải rất cẩn thận.
Mẫn Tiên xua xua tay.
- Em muốn tự lấy nó về tay, như vậy mới có ý nghĩa.
Lúc này mọi người tiến về khu vực trung tâm triển lãm để gặp gỡ và nghe giới thiệu của nghệ nhân trẻ tuổi lại tài ba. Khi biết Rosie là một cô gái trẻ mong manh 21 tuổi thì ai nấy đều tán dương khen ngợi.
Bức tranh “Vũ” được đem ra đấu giá, đó là bức tranh không phải lớn nhất nhưng lại đẹp nhất. Rosie nói lên nguồn cảm hứng của tác phẩm.
- Khi tạo nên bức tranh này, tôi đã bị thương nhiều vết. Mọi người biết đấy, gương rất sắc nên quá trình làm tác phẩm không tránh được. Nhưng tôi cho rằng sự đổ máu của mình hoàn toàn xứng đáng, và tôi đặt tên “Vũ. “Vũ” có nghĩa là cơn mưa, là điệu nhạc, hay một viên đá tỏa sáng. Người tên “Vũ” tôi quen biết cũng là chàng trai mạnh mẽ, có uy và thu hút nổi bật.
Lý Thần Vũ nhíu mày, dù ánh mắt Ái Linh hướng về anh trìu mến đầy tình ý, thì anh lại không vui. Ý tưởng mua bức tranh này bị dẹp bỏ, sao có thể mua bức tranh bạn gái cũ ẩn ý về mình, rồi lại đem tặng bạn gái mới được.
Trái lại, ở một góc xa xa, Lê Mẫn Tiên nghe xong càng thấy rất hợp với bạn trai mình, càng muốn sở hữu được bức tranh này, vẻ mặt vui vẻ phấn chấn.
Do không còn hứng thú mua tranh nên Lý Thần Vũ đã tới khu vực ngồi chờ của khách để đợi chị gái. Mọi người đang sôi nổi ở khu vực đấu giá nên chỉ có mình anh ở đây.
Ái Linh đã sớm để ý bạn trai cũ, dù là chủ của triển lãm nhưng chỉ có mặt vài phút đầu lấy lệ, rồi tranh thủ đi tìm người. Thấy Lý Thần Vũ đang ở một mình, Ái Linh cười tủm tỉm rồi đi tới.
- Vũ!
Lý Thần Vũ hờ hững quay lại, chỉ có Nhược Hy Ái Linh là gọi anh như thế. Bởi hầu như người quen đều gọi Lý Thần Vũ là “Thần”.
Không hề kiêng dè, Ái Linh bước nhanh hơn, rồi bất ngờ ôm chầm lấy Lý Thần Vũ.
Anh bị đơ mất mấy giây, sự đột ngột và khó ngờ từ hành động của bạn gái cũ.
Ái Linh ôm rất chặt, rồi nhỏ nhẹ nhìn anh.
- Em đã rất nhớ anh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.