Chương 40
Mộng Miên
27/03/2023
- Sao em ra ngoài này ngồi vậy? Không phải giờ này là em đã ngủ rồi sao? – Gia Hân cùng với Linh Lan tiến lại gần bé Minh Anh và hỏi lại lần
nữa.
Nghe thấy tiếng người gọi, cô bé quay lại nhìn. Thấy cô tiến lại gần thì tươi cười đáp lại:
- Em chuẩn bị phải đi ngủ rồi cho nên em ra ngoài này tạm biệt bạn của em trước khi ngủ ạ. – Sau khi trả lời cô thì cũng không quên chào hỏi Linh Lan ở phía bên cạnh. – Em chào chị ạ.
Linh Lan cũng tiến lại trước mặt cô bé rồi khuỵu chân xuống để vừa tầm với chiều cao của cô bé vừa trả lời:
- Chị chào em. Chị là Linh Lan. Còn bé gái dễ thương em là ai vậy? Em là Thiện Tài đồng tử à? – Cô ấy cười cười hỏi cô bé phía đối diện.
Cô bé xinh xắn ở trước mặt nghe cô ấy hỏi thì nghiêng đầu nhìn lại Linh Lan với ánh nhìn kì quặc. Sau đó quay đầu qua nhìn cô đang ngồi xuống ở bên cạnh mình rồi nói:
- Chị gái này kì quặc thật đấy. Nếu em là Thiện Tài đồng tử thì sao chị ấy có thể thấy em chứ?
Nghe cô bé nói vậy, cả hai người đều bật cười.
- Không phải chị gái này kỳ quặc đâu mà là chị ấy đang khen em xinh xắn dễ thương đấy. Cách khen của cô ấy hơi kỳ lạ một chút. – Sau đó Gia Hân quay về phía Linh Lan lúc này cũng đã ngồi xuống ghế đá bên cạnh bé Cà nói tiếp – Bé là Minh Anh, cháu gái của thầy Long, phía trước cô bé còn có 2 anh trai nữa.
- Nhưng mà sao em không vào nhà ngủ đi. Mai còn phải đi học nữa đấy.
- Hôm nay cô giáo cho em rất nhiều rất nhiều bạn kẹo xinh đẹp nhưng mà anh hai bảo phải nộp lại tất cả vì răng của em sắp chịu đựng các bạn ấy không nổi nữa rồi. – Nói rồi cô bé khoe hàm cho cô xem.
Hàm răng đều như hạt bắp của cô bé đã thiếu đi mất một cái nhưng cũng không làm cho cô bé mất đi sự dễ thương mà thay vào đó, cô bé còn có thêm nét hóm hỉnh và hài hước. Cố gắng không bật cười trước mặt cô bé, Gia Hân và Linh Lan cố gắng quay mặt sang bên cạnh cười một chút sau đó quay lại nói:
- Đúng đấy. Nếu em ăn hết tất cả bạn kẹo này thì răng sẽ rụng hết rồi móm mém như cụ già sau đó chỉ còn cách ăn cháo thôi đó. Cho nên, em về nộp hết kẹo cho anh trai em là quyết định chính xác đó. Nếu mà bị móm là như thế này này. – Nói rồi cô đưa môi che kín hai hàm răng sau đó giả làm một cụ già móm mém và chọc léc cô bé khiến cô bé cười vang cả khắp sân.
Tuy nhiên sau khoảng 1 phút thì cô dừng lại, không thể để trẻ con ngủ muộn quá được.
- Thôi em vào nhà ngủ đi nhé. Tụi chị cũng phải về nhà ngủ đây. – Rồi giả vờ ngắp. – Ngày mai chị lại qua chơi với em nhé.
- Móc tay. Ai nói dối sẽ là con lừa. – Rồi cô bé đưa ngón út ra móc nghoéo với cô.
Sau đó nhảy xuống ghế và đi vào nhà. Tuy nhiên, vừa đi được mấy bước cô bé lại quay lại rồi dúi cho cô và Linh Lan vài viên kẹo điều ước rồi nói:
- Em cho các chị này. Các chị phải dùng các bạn ấy một cách cẩn thận nhé không thì sau này sẽ trở thành bà già móm răng đấy. – Nói xong rồi cô bé chạy tung tăng và khuất bóng sau hàng rào cây râm bụt.
Nghe cô bé nói vậy, hai người nhìn nhau cười. Không ngờ mình dọa con bé, con bé lại nói chính câu đấy cho hai người bọn cô nghe. Tụi trẻ bây giờ đáo để thật.
Đem kẹo để tạm trong túi xách, vừa lúc cũng đã qua một tiếng, 2 người quay trở lại chỗ giếng rồi cùng mẹ Linh Lan về nhà.
Trăng khuyết vẫn sáng tỏ trên cao, hi vọng nó có thể soi đường chỉ lối cho những trái tim chưa thể tìm thấy đúng đường đi của mình.
oOo.
Hôm nay shot quay trong nhà của team cô diễn ra khá muộn do sự cố micro cho nên gần 7 giờ tối thì cô mới có thể chạy về nhà thầy Long.
Lúc cô tới nơi thì thầy Long đang ngồi trong phòng khách uống trà, xung quanh văng vẳng tiếng chửi mắng không biết phát ra từ đâu mặc dù cô chỉ thầy ông ấy ngồi một mình.
Tiếng cô gái mắng chửi càng ngày càng hăng nhưng cũng không ảnh hưởng đến ông lão đang thưởng trà. Ở trên bàn trà có một người giấy nho nhỏ đang nằm trên bàn bất động nhưng tiếng chửi rủa là phát từ chỗ này mà ra. Kỳ quái!!!
Nhìn thấy cô vừa tới thì khi cô vừa ngồi xuống, ông nói:
- Con tới thật kịp lúc. Ngồi đây nói chuyện với cô bé Diễm Phương này trước đi. Mai ta mới có thể đưa cô bé tới chùa được. Nãy giờ cô bé nói liên tục làm ta đau hết cả đầu. – Mặc dù nói chuyện với giọng điệu hơi than vãn nhưng nhìn mặt ông không có vẻ gì là đang khó chịu.
Cô chỉ người giấy ở trên bàn rồi hỏi:
- Cô bé ở trong này hả thầy?
- Ừm. Thầy phong ấn cô bé ấy ở trong này rồi.
Thấy có tiếng người là tới, tiếng chửi rủa chung quanh cũng biến mất như đang xem xét ai là người đang tiến vào. Khi nghe thấy một giọng nói quen thuộc thì hồn ma trong người giấy lại phát ra tiếng:
- Thả tao ra. Các người cùng một guộc muốn bắt tao lại để lợi dụng tao chứ gì. Nếu tao thoát ra ngoài được thì sẽ không bao giờ tha cho các người.
Công nhận tiếng chửi rủa này in tai nhức óc thật sự. Hơi mệt, cô lớn tiếng nói với thầy Long ngồi đối diện:
- Thấy có thể thêm chú cấm khẩu vào là im ngay sao thầy không làm ạ. Có nhiều thứ mà dù đã chết rồi cũng không tôn trọng người lớn tuổi hơn thì cũng không cho nó nói làm gì. – Vừa nói cô vừa liếc tới người giấy đang nằm im bất động.
Chắc sợ bị thực sự cấm khẩu cho nên hồn ma kia đột nhiên yên lặng và không nói gì nữa.
- Bị bắt lại nhốt trong người giấy đã bí bách rồi giờ ta lại không cho cô bé nói gì nữa thì bí bách lắm. Thôi con cứ ngồi đây nói chuyện với cô bé một lúc. Để ta lên lầu chuẩn bị các công cụ để vẽ bùa trước đã. Có khi có người nói chuyện, cô bé lại đỡ cô đơn hơn. – Nói xong thì ông lên lầu.
Tuy nhiên khi đang lên nửa cầu thang thì ông nói:
- Ta đã làm chú khiến cho người giấy nằm yên bất động cho nên con đừng đụng vào nhé. Đụng vào thì cô bé có thể bỏ trốn đi mất đấy. Ta tốn rất nhiều công để bắt được cô bé đấy.
Hóa ra linh hồn bị phong ấn trong người giấy cũng có thể hoạt động được à? Thần kì thật đấy!
Thở dài nhìn người giấy trên bàn, nếu người khác đi vào có thể sẽ nghĩ chỉ là một con người giấy bình thường, tuy nhiên cô biết trong người giấy kia có chứa một linh hồn lệ quỷ mang niềm hận thù rất lớn và đang liên tục hại người.
- Nếu em không có hại người thì bọn chị cũng không muốn tìm cách để bắt em lại như vậy.
Nghe cô nói thế người giấy rống lên:
- Là chính những tên kia đáng chết. Nếu chúng không cầm đầu bắt nạt tôi và không làm trò đồi bại với tôi thì tôi cũng không phải tiến đến nông nỗi này.
- Nhưng mà em có thể còn lựa chọn khác mà. Có thể tố cáo bọn chúng...
- Hừ...Tố cáo. Tố cáo chúng ngoài việc đưa chúng vào tù ra thì tôi sẽ nhận được những gì? Bị bạn bè rẻ rúm, bị xã hội khinh thường hay bị chính người mình yêu bỏ rơi. – Nói xong cô bé ngừng lại. – Những thứ đó không còn kinh khủng bằng việc mẹ tôi bị người đời thọa mạ. Cuộc sống bà đã đủ điều tiếng rồi. Tôi không thể để mẹ tôi sống mà không thể ngẩng đầu nhìn thiên hạ được.
- Nhưng mà em đi rồi thì ai chăm sóc bà ấy?
- Không cần chị phải tỏ ra thương cảm. Dù gì mẹ tôi cũng sẽ có người chăm sóc thôi.
- Ý em là bạn của mẹ em đấy hả?
Sau khi cô hỏi, Diễm Phương im lặng không nói gì. Cho đến khi cô bé không muốn giao tiếp nữa thì cô bé lại lên tiếng:
- Đó không phải là bạn mẹ tôi. Chú ấy... chú ấy... rất thích mẹ của tôi. Nhưng vì không muốn chú ấy lại mang danh trai tân đi lấy vợ có con riêng, mẹ tôi lại từ chối chú ấy rất nhiều lần. Tôi đã sợ rằng nếu mẹ đồng ý lấy chú ấy thì có phải tôi sẽ bị bỏ rơi không, cho nên tôi đã rất vui khi bà ấy từ chối chú ấy. – Diễm Phương nói giọng điệu như hồi tưởng.
- Nhưng mà, tại khoảnh khắc tôi đứng trên sân thượng, tôi lại nghĩ nếu mẹ có một người đàn ông nương tựa thì tốt biết mấy. Khi tôi chết đi rồi, bà không cần phải cô đơn một mình khi không có tôi, sẽ có người lau nước mắt cho bà trong những lần bà nhớ tôi, cũng có người chăm sóc bà ấy khi ốm đau bệnh tật.
- Chị biết em vẫn luôn là một cô gái nhân hậu không thì em đã không giết những người đó.
- Giết? Giết chúng nó đã là một ân huệ rồi. Tôi không muốn chúng chết đi sớm như vậy. Chúng cần phải biết được cảm giác đau đớn và bị dày vò của tôi. Chị biết không, tôi đã bất lực như thế nào khi bị chúng xâm hại nhưng tôi cũng đã rất bất lực khi chết rồi vẫn trơ mắt nhìn chúng nó bí mật truyền video chúng quay lại với nhau rồi dùng những lời lẽ dơ bẩn để xem nó. Thật may mắn nhờ người đó đã cho tôi sức mạnh. Tôi hiện tại đã có thể dùng chính đôi bàn tay này để giày vò chúng sống không bằng chết. Chỉ như thể mới xứng đáng với những gì chúng đã làm với tôi.
Nghe Diễm Phương nói vậy, cô hơi bất ngờ hỏi:
- Em nói là có người đã cho em sức mạnh ư?
Hình như thấy mình lỡ lời cho nên cô bé im lặng. Mặc cho cô lặp lại câu hỏi nhiều lần, cô bé vẫn không muốn trả lời cô.
Tự dưng cô lại thấy, chuyện này lại phức tạm hơn cô tưởng. Tại sao lại xuất hiện một bên thứ ba trong câu chuyện này chứ? Hay là ai đang có ý đồ và âm mưng xấu gì? Chắc cô phải hỏi thây Long mới được?
Nghe thấy tiếng người gọi, cô bé quay lại nhìn. Thấy cô tiến lại gần thì tươi cười đáp lại:
- Em chuẩn bị phải đi ngủ rồi cho nên em ra ngoài này tạm biệt bạn của em trước khi ngủ ạ. – Sau khi trả lời cô thì cũng không quên chào hỏi Linh Lan ở phía bên cạnh. – Em chào chị ạ.
Linh Lan cũng tiến lại trước mặt cô bé rồi khuỵu chân xuống để vừa tầm với chiều cao của cô bé vừa trả lời:
- Chị chào em. Chị là Linh Lan. Còn bé gái dễ thương em là ai vậy? Em là Thiện Tài đồng tử à? – Cô ấy cười cười hỏi cô bé phía đối diện.
Cô bé xinh xắn ở trước mặt nghe cô ấy hỏi thì nghiêng đầu nhìn lại Linh Lan với ánh nhìn kì quặc. Sau đó quay đầu qua nhìn cô đang ngồi xuống ở bên cạnh mình rồi nói:
- Chị gái này kì quặc thật đấy. Nếu em là Thiện Tài đồng tử thì sao chị ấy có thể thấy em chứ?
Nghe cô bé nói vậy, cả hai người đều bật cười.
- Không phải chị gái này kỳ quặc đâu mà là chị ấy đang khen em xinh xắn dễ thương đấy. Cách khen của cô ấy hơi kỳ lạ một chút. – Sau đó Gia Hân quay về phía Linh Lan lúc này cũng đã ngồi xuống ghế đá bên cạnh bé Cà nói tiếp – Bé là Minh Anh, cháu gái của thầy Long, phía trước cô bé còn có 2 anh trai nữa.
- Nhưng mà sao em không vào nhà ngủ đi. Mai còn phải đi học nữa đấy.
- Hôm nay cô giáo cho em rất nhiều rất nhiều bạn kẹo xinh đẹp nhưng mà anh hai bảo phải nộp lại tất cả vì răng của em sắp chịu đựng các bạn ấy không nổi nữa rồi. – Nói rồi cô bé khoe hàm cho cô xem.
Hàm răng đều như hạt bắp của cô bé đã thiếu đi mất một cái nhưng cũng không làm cho cô bé mất đi sự dễ thương mà thay vào đó, cô bé còn có thêm nét hóm hỉnh và hài hước. Cố gắng không bật cười trước mặt cô bé, Gia Hân và Linh Lan cố gắng quay mặt sang bên cạnh cười một chút sau đó quay lại nói:
- Đúng đấy. Nếu em ăn hết tất cả bạn kẹo này thì răng sẽ rụng hết rồi móm mém như cụ già sau đó chỉ còn cách ăn cháo thôi đó. Cho nên, em về nộp hết kẹo cho anh trai em là quyết định chính xác đó. Nếu mà bị móm là như thế này này. – Nói rồi cô đưa môi che kín hai hàm răng sau đó giả làm một cụ già móm mém và chọc léc cô bé khiến cô bé cười vang cả khắp sân.
Tuy nhiên sau khoảng 1 phút thì cô dừng lại, không thể để trẻ con ngủ muộn quá được.
- Thôi em vào nhà ngủ đi nhé. Tụi chị cũng phải về nhà ngủ đây. – Rồi giả vờ ngắp. – Ngày mai chị lại qua chơi với em nhé.
- Móc tay. Ai nói dối sẽ là con lừa. – Rồi cô bé đưa ngón út ra móc nghoéo với cô.
Sau đó nhảy xuống ghế và đi vào nhà. Tuy nhiên, vừa đi được mấy bước cô bé lại quay lại rồi dúi cho cô và Linh Lan vài viên kẹo điều ước rồi nói:
- Em cho các chị này. Các chị phải dùng các bạn ấy một cách cẩn thận nhé không thì sau này sẽ trở thành bà già móm răng đấy. – Nói xong rồi cô bé chạy tung tăng và khuất bóng sau hàng rào cây râm bụt.
Nghe cô bé nói vậy, hai người nhìn nhau cười. Không ngờ mình dọa con bé, con bé lại nói chính câu đấy cho hai người bọn cô nghe. Tụi trẻ bây giờ đáo để thật.
Đem kẹo để tạm trong túi xách, vừa lúc cũng đã qua một tiếng, 2 người quay trở lại chỗ giếng rồi cùng mẹ Linh Lan về nhà.
Trăng khuyết vẫn sáng tỏ trên cao, hi vọng nó có thể soi đường chỉ lối cho những trái tim chưa thể tìm thấy đúng đường đi của mình.
oOo.
Hôm nay shot quay trong nhà của team cô diễn ra khá muộn do sự cố micro cho nên gần 7 giờ tối thì cô mới có thể chạy về nhà thầy Long.
Lúc cô tới nơi thì thầy Long đang ngồi trong phòng khách uống trà, xung quanh văng vẳng tiếng chửi mắng không biết phát ra từ đâu mặc dù cô chỉ thầy ông ấy ngồi một mình.
Tiếng cô gái mắng chửi càng ngày càng hăng nhưng cũng không ảnh hưởng đến ông lão đang thưởng trà. Ở trên bàn trà có một người giấy nho nhỏ đang nằm trên bàn bất động nhưng tiếng chửi rủa là phát từ chỗ này mà ra. Kỳ quái!!!
Nhìn thấy cô vừa tới thì khi cô vừa ngồi xuống, ông nói:
- Con tới thật kịp lúc. Ngồi đây nói chuyện với cô bé Diễm Phương này trước đi. Mai ta mới có thể đưa cô bé tới chùa được. Nãy giờ cô bé nói liên tục làm ta đau hết cả đầu. – Mặc dù nói chuyện với giọng điệu hơi than vãn nhưng nhìn mặt ông không có vẻ gì là đang khó chịu.
Cô chỉ người giấy ở trên bàn rồi hỏi:
- Cô bé ở trong này hả thầy?
- Ừm. Thầy phong ấn cô bé ấy ở trong này rồi.
Thấy có tiếng người là tới, tiếng chửi rủa chung quanh cũng biến mất như đang xem xét ai là người đang tiến vào. Khi nghe thấy một giọng nói quen thuộc thì hồn ma trong người giấy lại phát ra tiếng:
- Thả tao ra. Các người cùng một guộc muốn bắt tao lại để lợi dụng tao chứ gì. Nếu tao thoát ra ngoài được thì sẽ không bao giờ tha cho các người.
Công nhận tiếng chửi rủa này in tai nhức óc thật sự. Hơi mệt, cô lớn tiếng nói với thầy Long ngồi đối diện:
- Thấy có thể thêm chú cấm khẩu vào là im ngay sao thầy không làm ạ. Có nhiều thứ mà dù đã chết rồi cũng không tôn trọng người lớn tuổi hơn thì cũng không cho nó nói làm gì. – Vừa nói cô vừa liếc tới người giấy đang nằm im bất động.
Chắc sợ bị thực sự cấm khẩu cho nên hồn ma kia đột nhiên yên lặng và không nói gì nữa.
- Bị bắt lại nhốt trong người giấy đã bí bách rồi giờ ta lại không cho cô bé nói gì nữa thì bí bách lắm. Thôi con cứ ngồi đây nói chuyện với cô bé một lúc. Để ta lên lầu chuẩn bị các công cụ để vẽ bùa trước đã. Có khi có người nói chuyện, cô bé lại đỡ cô đơn hơn. – Nói xong thì ông lên lầu.
Tuy nhiên khi đang lên nửa cầu thang thì ông nói:
- Ta đã làm chú khiến cho người giấy nằm yên bất động cho nên con đừng đụng vào nhé. Đụng vào thì cô bé có thể bỏ trốn đi mất đấy. Ta tốn rất nhiều công để bắt được cô bé đấy.
Hóa ra linh hồn bị phong ấn trong người giấy cũng có thể hoạt động được à? Thần kì thật đấy!
Thở dài nhìn người giấy trên bàn, nếu người khác đi vào có thể sẽ nghĩ chỉ là một con người giấy bình thường, tuy nhiên cô biết trong người giấy kia có chứa một linh hồn lệ quỷ mang niềm hận thù rất lớn và đang liên tục hại người.
- Nếu em không có hại người thì bọn chị cũng không muốn tìm cách để bắt em lại như vậy.
Nghe cô nói thế người giấy rống lên:
- Là chính những tên kia đáng chết. Nếu chúng không cầm đầu bắt nạt tôi và không làm trò đồi bại với tôi thì tôi cũng không phải tiến đến nông nỗi này.
- Nhưng mà em có thể còn lựa chọn khác mà. Có thể tố cáo bọn chúng...
- Hừ...Tố cáo. Tố cáo chúng ngoài việc đưa chúng vào tù ra thì tôi sẽ nhận được những gì? Bị bạn bè rẻ rúm, bị xã hội khinh thường hay bị chính người mình yêu bỏ rơi. – Nói xong cô bé ngừng lại. – Những thứ đó không còn kinh khủng bằng việc mẹ tôi bị người đời thọa mạ. Cuộc sống bà đã đủ điều tiếng rồi. Tôi không thể để mẹ tôi sống mà không thể ngẩng đầu nhìn thiên hạ được.
- Nhưng mà em đi rồi thì ai chăm sóc bà ấy?
- Không cần chị phải tỏ ra thương cảm. Dù gì mẹ tôi cũng sẽ có người chăm sóc thôi.
- Ý em là bạn của mẹ em đấy hả?
Sau khi cô hỏi, Diễm Phương im lặng không nói gì. Cho đến khi cô bé không muốn giao tiếp nữa thì cô bé lại lên tiếng:
- Đó không phải là bạn mẹ tôi. Chú ấy... chú ấy... rất thích mẹ của tôi. Nhưng vì không muốn chú ấy lại mang danh trai tân đi lấy vợ có con riêng, mẹ tôi lại từ chối chú ấy rất nhiều lần. Tôi đã sợ rằng nếu mẹ đồng ý lấy chú ấy thì có phải tôi sẽ bị bỏ rơi không, cho nên tôi đã rất vui khi bà ấy từ chối chú ấy. – Diễm Phương nói giọng điệu như hồi tưởng.
- Nhưng mà, tại khoảnh khắc tôi đứng trên sân thượng, tôi lại nghĩ nếu mẹ có một người đàn ông nương tựa thì tốt biết mấy. Khi tôi chết đi rồi, bà không cần phải cô đơn một mình khi không có tôi, sẽ có người lau nước mắt cho bà trong những lần bà nhớ tôi, cũng có người chăm sóc bà ấy khi ốm đau bệnh tật.
- Chị biết em vẫn luôn là một cô gái nhân hậu không thì em đã không giết những người đó.
- Giết? Giết chúng nó đã là một ân huệ rồi. Tôi không muốn chúng chết đi sớm như vậy. Chúng cần phải biết được cảm giác đau đớn và bị dày vò của tôi. Chị biết không, tôi đã bất lực như thế nào khi bị chúng xâm hại nhưng tôi cũng đã rất bất lực khi chết rồi vẫn trơ mắt nhìn chúng nó bí mật truyền video chúng quay lại với nhau rồi dùng những lời lẽ dơ bẩn để xem nó. Thật may mắn nhờ người đó đã cho tôi sức mạnh. Tôi hiện tại đã có thể dùng chính đôi bàn tay này để giày vò chúng sống không bằng chết. Chỉ như thể mới xứng đáng với những gì chúng đã làm với tôi.
Nghe Diễm Phương nói vậy, cô hơi bất ngờ hỏi:
- Em nói là có người đã cho em sức mạnh ư?
Hình như thấy mình lỡ lời cho nên cô bé im lặng. Mặc cho cô lặp lại câu hỏi nhiều lần, cô bé vẫn không muốn trả lời cô.
Tự dưng cô lại thấy, chuyện này lại phức tạm hơn cô tưởng. Tại sao lại xuất hiện một bên thứ ba trong câu chuyện này chứ? Hay là ai đang có ý đồ và âm mưng xấu gì? Chắc cô phải hỏi thây Long mới được?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.