Chương 69: Trốn Thoát
Mộng Miên
09/07/2023
Cô ta được sinh ra trong thời kỳ Thiên biến thứ ba. Thời kỳ này linh khí trong trời đất cũng không loãng như bây giờ, chỉ cần tu luyện 100 năm
đã hóa hình. Vì là hồ tinh, cho nên ngoài việc hấp thụ tinh hoa Nhật
Nguyệt để gia tăng yêu lực thì phải dẫn dụ và mê hoặc nam nữ con người
để hấp thụ dương khí.
Nhưng sau khi xuất hiện lần Thiên biến thứ tư, linh khí trời đất loãng hơn, con người cũng khai phá nền văn mình mới, dịch chuyển dần về phía thành thị làm những loài yêu ma như cô ta khó có thể tu luyện hơn. Hơn thế nữa, sau khi tên Lạc Long Quân ấy dùng kế đánh chết đầu đàn của hồ tinh, hắn ta lại lập đền phong ấy lại nơi ở của Hồ tinh tộc, khiến cho bọn họ sinh ra đã khó, nay khai trí hóa hình còn khó hơn. Bởi vậy cho nên, ở thời điểm hiện tại, cô ta chính là người có yêu lực mạnh mẽ nhất của hồ tinh tộc, với sáu chiếc đuôi.
Để gia tăng yêu lực cho bản thân, cùng với con em trong tộc, cô ta phải hóa thành hình người, vừa mê hoặc những người đàn ông nhiều tiền của, có địa vị cao say đắm và dâng hiến tất cả cho cô ta, vừa bán cho những cặp đôi đến khu phố cổ này, để cướp đi dương khí cùng số vận cho mình.
Tượng hồ yêu được dựng trước cửa được làm từ gỗ của cây đa nghìn năm tuổi, phỏng theo hình dáng của hồ ly chín đuôi đã từng làm mưa làm gió trước thời kỳ thiên biến đầu tiên, và đã bị tiêu diệt. Nó có vai trò là kết nối các sợi dây với sinh mệnh của những người đang đeo nó, cũng như là công cụ đắc lực giúp cô ta lưu trữ dương khí bất kỳ lúc nào. Bởi vì, khi hấp thụ một lúc quá nhiều dương khí cùng vận số của con người, cô ta sẽ đánh động đám Đạo sĩ bất cứ lúc nào.
Mỗi cây nến tượng trưng cho một cuộc tình đã tới đây nối sợi dây sinh mệnh. Nến cháy hết thì cũng là lúc cặp đuôi này yêu nhau đến chết đi sống lại, theo nghĩa đen.
Nhìn vào đống nến đang được thắp sáng ở phía đối diện, Gia Hân không biết được là việc cô chủ động tắt hết những ngọn này thì có ảnh hưởng đến những người còn đang sở hữu những chiếc vòng chỉ đỏ này không.
- Hết thời gian hồi tưởng rồi. Tôi có cô 1 phút để nôn ra cách làm thế nào để xóa bỏ sợi dây gắn kết sinh mệnh này. Nếu cô không chịu nói thì tôi chỉ có thể từng chút từng chút một chặt bỏ đuôi của cô đến lúc nào cô chịu nói mới thôi. Tôi nghe nói là, phải 300 năm mới tu luyện ra được một cái đuôi. – Cô lên tiếng.
Hồ tinh tỏ vẻ không nao núng trước lưỡi kiếm bằng gỗ nhưng sát thương cao này. Gỗ đào là thiên địch của yêu ma quỷ quái. Nếu bị kiếm này đâm vào yêu đan thì cũng chết ngay tức khắc.
- Ta chỉ biết cách tạo mối liên kết sinh mệnh rồi sử dụng chúng chứ không biết các hóa giải nó. Nhà ngươi giết ta cũng không biết trả lời như thế nào.
- Cô nghĩ là tôi tin à? Tận dụng lúc tôi còn dễ tính, khôn hồn cô nôn ra hết thông tin về đống dây dợ lằng nhằng này ra đi, không thì đến chết cô cũng không còn yên thân đâu. – Cô dọa nạt.
Gia Hân vừa nói vừa nhìn bức tượng có lửa hồ ly bao trùm. Những tưởng nó sẽ bị lửa thiêu cháy đến không còn một mảnh thì ngọn lửa vẫn liên tục cháy nhưng bước tượng và những sợi chỉ đỏ vẫn sừng sững đứng tại đó và tỏa ra năng lượng kỳ dị.
Hồ tinh vẫn giữ thái độ im lặng và không nói gì, ngẩng cao đâu như có thể chấp nhận cái chết bất kỳ thúc nào.
Nhưng đột nhiên, cánh cổng bằng gỗ của căn nhà bị mở ra, khiến cho Khốn trận mà Gia Hân lập nên bị phá vỡ. La bàn đóng vai trò là mắt trận cũng vì mất cân bằng mà rơi xuống, đáp lên tay của cô.
Quốc Thiện cùng Gia Hân quay lưng lại nhìn thì thấy ba người đàn ông. Người dẫn đầu là người mà cô đã có cơ hội chạm mặt một lần. Đó là ông Trương Nhật Trung.
Luông yêu khí xung quanh ông ta chỉ có tăng chứ không có giảm, cùng gương mặt vẫn luôn tỏa ra nét hiền hậu và phúc đức thì vẻ ngoài của ông ta dưới con mắt của Gia Hân càng quỷ dị hơn bao giờ hết.
Ba người đàn ông vừa nhìn đống xác nhìn như chó cảnh màu trắng nằm la liệt cùng với người phụ nữ xinh đẹp, tóc tai rũ rượi đang bị trói ở giữa nhà thì khuôn mặt đầy vẻ nghi hoặc. Ông Trung lên tiếng nói:
- Đây là đang xảy ra chuyện gì vậy?
Hồ tinh chuyển về dạng con người rồi tội nghiệp nói:
- Mọi người làm chủ cho tôi. Tôi chỉ là một người phụ nữ tội nghiệp làm việc chân chính và nuôi một vài con chó nhỏ. Nhưng hai cô cậu này lại nói tôi là hồ tinh hại người, giết hết chó của tôi và còn muốn bắt giết tôi nữa. Luật pháp nghiêm minh nhưng không ngờ lại có người dám xông vào nhà dân làm những chuyện phi pháp như vậy.
- Chị gái à, trí thông minh của cô có vấn đề à? Người không thông cũng nhìn ra thứ nằm dưới đất là cái giống gì rồi. Với lại, đánh cho cô hiện về nguyên hình là biết tôi có nói dối hay không thôi. Tôi tưởng hồ tinh thông minh lắm ai dè cũng không khác người bình thường là bao.
Cô ta biết chứ, nhưng cô ta chỉ đang cầu thời gian và đợi con mồi cắn câu.
Không phụ sự trông đợi của cô ta, người đàn ông trẻ tuổi nhất lên tiếng:
- Hai cô cậu có vấn đề à? Làm gì có yêu ma quỷ quái. Thời đại nào mà còn mê tín dị đoan. Tôi phải báo cảnh sát về chuyện này.
Nói xong thì hướng mắt nhìn về người phụ nữ quyến rũ và đáng thương kia, tính bảo vệ người ta thì mắt bỗng dại ra, xông tới trước tấn công Gia Hân cùng Quốc Thiện khiến hai người bị văng ra xa. Sau đó thì lao tới, cắn sợi dây đỏ đang buộc chắt người phụ nữ, giải thoát cho cô ta.
Anh ta đang bị hồ tinh kiểm soát tâm trí.
Hồ tinh con nằm la liệt ở dưới sàng thì cũng tỉnh lại, lao tới tấn công vào hai người đàn ông còn lại, làm cho Gia Hân và Quốc Thiện không thể nào không ra tay cứu giúp được.
Người phụ nữ yêu mị sau khi được giải thoát thì biến lại trở về hình dạng nguyên bản là hồ tinh sáu đuôi, nhìn về hướng Gia Hân đang cố gắng ngăn chặn sự tấn công của người đàn ông đang bị thao túng này nói:
- Ta sẽ nhớ tới cô. Khi chúng ta gặp mặt lại lần nữa thì cũng là lúc tôi xé thịt moi tim cô ra làm mồi tẩm bổ. - Vừa nói xong thì nhảy lên mái nhà từ sân giếng trời toan trốn đi.
Bên này Gia Hân không thể xuống tay được với con người cho nên bị trói chân, không thể truy đuổi. Nhưng cô nhanh trí, phóng ra cây kiếm gỗ đào ở trong tay về phía hồ tinh đang chạy trốn.
Cây kiếm như có sức mạnh phi thường, lao vùn vụt đến chỗ cô ta, như chỉ trúng vào hai chiếc đuôi trắng xinh đẹp đang nghoe ngẩy đắc ý. Kiếm xoẹt qua cũng là lúc cô ta gào lên đau đớn, nhưng không ngừng lại động tác trốn chạy. Cô ta biết, mạng quan trọng hơn. Yêu lực có thể tu luyện lại được, nhưng chết thì cái gì cũng không còn.
Trước khi đi còn trả cho Gia Hân một ánh mắt hận thù.
Giằng co xảy ra một lúc sau đó cũng được kết thúc bằng việc Quốc Thiện lao tới đánh ngất người đàn ông kia. Anh lao tới, nhìn từ trên xuống xem cô có vấn đề gì không rồi quay lại nhìn hai người đàn ông đang chật vật kia.
Ông Trung khuôn mặt vẫn tràn đầy sự bàng hoàng cùng hoảng sợ, còn người đàn ông đang đỡ ông ta dậy khuôn mặt không có nhiều biểu cảm cho lắm.
- Hai người có làm sao không? – Quốc Thiện và Gia Hân bước tới hỏi.
Bởi vì có người bình thường ở đây, cho nên cô và anh không thể bỏ họ lại để chạy đi truy lùng cô ta được. Với lại khu vực này đông người, nếu trung tìm gắt gao có thể ảnh hưởng đến tính mạng của những người dân vô tội.
- Trợ lý của tôi có bị làm sao không? – Hoảng sợ khiến hai chân ông ta bủn rủn, phải nương vào sức lực của người bên cạnh để không làm cho bản thân của mình ngã quỵ xuống.
- Không sao, chỉ là bị hồ tinh khống chế thôi. – Gia Hân vừa xem xét xác hồ tinh con vừa nói.
Lúc nãy Quốc Thiện cũng đã xử lý hết đống hồ tinh con này rồi, sao chúng có thể sống dậy được nhỉ? – cô nghĩ. Sau đó rút điện thoại ra, gọi người của Hiệp hội đến đem chúng về nghiên cứu cũng như tìm cách giải quyết hết mớ hỗn độn mang tên dây sinh mệnh vẫn đang bùng cháy lửa hồ ly này.
Trên người của những con hồ tinh con này ngoài luồng yêu khí màu tím thì còn có một sợi yêu khí nhỏ màu xanh lục. Có thể chúng bị một kẻ nào đó giật dây sống lại cùng tấn công bọn cô, hòng để cho cô ta trốn thoát.
Ngước nhìn lên bầu trời trong xanh, không có một gợn mây, Gia Hân nghĩ: "Là kẻ nào chứ?"
Bên này Quốc Thiện gọi điện cho bên cảnh sát tới để thực hiện công tác điều tra. Án này coi như được phá nhưng cũng chưa được phá, bởi vì không bắt được kẻ chủ mưu. Nhưng may ra, những cặp đôi đang và sẽ có nguy cơ bị điều khiển tâm trí cùng hành động có thể sẽ được cứu một cách sớm nhất.
Sau khi xem xét xong, Gia Hân hỏi hai người đàn ông đã lấy lại vẻ ngoài chỉnh chu cùng đĩnh đạc vừa nhìn người đàn ông bị hồ tinh khống chế và đang bị hôn mê rồi hỏi:
- Ba người đến đây có chuyện gì vậy? Tại sao các người có thể biết nơi này mà tới, hay là các người có quan hệ với tên hồ tinh kia?
- Tôi đang tính thuê một căn nhà trong phố cổ để kinh doanh, nhưng mấy hôm trước thấy chỗ này đang rao bán, cho nên tôi muốn tới xem để mua. Ai dè gặp sự kiện này. Đúng là thế giới huyễn hoặc.
- Ông là Phật tử mà không tin về thế giới tâm linh ư. Đã có Phật thì phải có ma quỷ, đã có Thiện thì tức sẽ có ác. – Cô đưa mắt thăm dò hai người đàn ông đối diện rồi nói.
- Không phải không tin, mà không ngờ được và chưa thấy được.
Người đàn ông luôn im lặng đến giờ đột nhiên lên tiếng:
- Đôi lúc có nhiều thứ tồn tại được bởi vì đức tin. Không phải bởi vì tin nên nghĩ tất cả mọi thứ xung quanh có thể lý giải theo chiều hướng nhân quả và tâm linh được. Có thể cô hơi có thành kiến với sếp của tôi rồi. – Anh ta vừa đẩy kính mắt vừa bảo vệ cho sếp của mình.
Gia Hân nhíu mày. Cô không thích người đàn ông này. Mặc dù anh ta nở một nụ cười rất tươi nhưng khiến cho cô có cảm giác người này không đơn giản. Nếu không phải xung quanh anh ta không có yêu khí thì cô cũng không nghĩ anh ta là người bình thường.
Nhưng cô cũng đã làm xong những việc có thể làm rồi, cũng không muốn đôi co với anh ta, cho nên cô chỉ cười rồi không đáp lại.
Bởi vì không có chứng cớ để chứng minh ba người bọn họ liên quan đến hồ tinh, cho nên sau khi hợp tác điều tra thì ba người được cho phép trở về. Trước khi đi, Quốc Thiện yêu cầu họ không tiết lộ bất cứ những tình tiết mà họ đã gặp phải cho bên thứ ba, nếu không sẽ bị truy cứu trách nghiệm hình sự.
Sau khi chấp thuận thì người đàn ông đeo kính rất lịch sự kia vừa đỡ sếp của mình ra ngoài, vừa quay lại nói với cô:
- Chúng ta sẽ gặp lại.
Nhưng sau khi xuất hiện lần Thiên biến thứ tư, linh khí trời đất loãng hơn, con người cũng khai phá nền văn mình mới, dịch chuyển dần về phía thành thị làm những loài yêu ma như cô ta khó có thể tu luyện hơn. Hơn thế nữa, sau khi tên Lạc Long Quân ấy dùng kế đánh chết đầu đàn của hồ tinh, hắn ta lại lập đền phong ấy lại nơi ở của Hồ tinh tộc, khiến cho bọn họ sinh ra đã khó, nay khai trí hóa hình còn khó hơn. Bởi vậy cho nên, ở thời điểm hiện tại, cô ta chính là người có yêu lực mạnh mẽ nhất của hồ tinh tộc, với sáu chiếc đuôi.
Để gia tăng yêu lực cho bản thân, cùng với con em trong tộc, cô ta phải hóa thành hình người, vừa mê hoặc những người đàn ông nhiều tiền của, có địa vị cao say đắm và dâng hiến tất cả cho cô ta, vừa bán cho những cặp đôi đến khu phố cổ này, để cướp đi dương khí cùng số vận cho mình.
Tượng hồ yêu được dựng trước cửa được làm từ gỗ của cây đa nghìn năm tuổi, phỏng theo hình dáng của hồ ly chín đuôi đã từng làm mưa làm gió trước thời kỳ thiên biến đầu tiên, và đã bị tiêu diệt. Nó có vai trò là kết nối các sợi dây với sinh mệnh của những người đang đeo nó, cũng như là công cụ đắc lực giúp cô ta lưu trữ dương khí bất kỳ lúc nào. Bởi vì, khi hấp thụ một lúc quá nhiều dương khí cùng vận số của con người, cô ta sẽ đánh động đám Đạo sĩ bất cứ lúc nào.
Mỗi cây nến tượng trưng cho một cuộc tình đã tới đây nối sợi dây sinh mệnh. Nến cháy hết thì cũng là lúc cặp đuôi này yêu nhau đến chết đi sống lại, theo nghĩa đen.
Nhìn vào đống nến đang được thắp sáng ở phía đối diện, Gia Hân không biết được là việc cô chủ động tắt hết những ngọn này thì có ảnh hưởng đến những người còn đang sở hữu những chiếc vòng chỉ đỏ này không.
- Hết thời gian hồi tưởng rồi. Tôi có cô 1 phút để nôn ra cách làm thế nào để xóa bỏ sợi dây gắn kết sinh mệnh này. Nếu cô không chịu nói thì tôi chỉ có thể từng chút từng chút một chặt bỏ đuôi của cô đến lúc nào cô chịu nói mới thôi. Tôi nghe nói là, phải 300 năm mới tu luyện ra được một cái đuôi. – Cô lên tiếng.
Hồ tinh tỏ vẻ không nao núng trước lưỡi kiếm bằng gỗ nhưng sát thương cao này. Gỗ đào là thiên địch của yêu ma quỷ quái. Nếu bị kiếm này đâm vào yêu đan thì cũng chết ngay tức khắc.
- Ta chỉ biết cách tạo mối liên kết sinh mệnh rồi sử dụng chúng chứ không biết các hóa giải nó. Nhà ngươi giết ta cũng không biết trả lời như thế nào.
- Cô nghĩ là tôi tin à? Tận dụng lúc tôi còn dễ tính, khôn hồn cô nôn ra hết thông tin về đống dây dợ lằng nhằng này ra đi, không thì đến chết cô cũng không còn yên thân đâu. – Cô dọa nạt.
Gia Hân vừa nói vừa nhìn bức tượng có lửa hồ ly bao trùm. Những tưởng nó sẽ bị lửa thiêu cháy đến không còn một mảnh thì ngọn lửa vẫn liên tục cháy nhưng bước tượng và những sợi chỉ đỏ vẫn sừng sững đứng tại đó và tỏa ra năng lượng kỳ dị.
Hồ tinh vẫn giữ thái độ im lặng và không nói gì, ngẩng cao đâu như có thể chấp nhận cái chết bất kỳ thúc nào.
Nhưng đột nhiên, cánh cổng bằng gỗ của căn nhà bị mở ra, khiến cho Khốn trận mà Gia Hân lập nên bị phá vỡ. La bàn đóng vai trò là mắt trận cũng vì mất cân bằng mà rơi xuống, đáp lên tay của cô.
Quốc Thiện cùng Gia Hân quay lưng lại nhìn thì thấy ba người đàn ông. Người dẫn đầu là người mà cô đã có cơ hội chạm mặt một lần. Đó là ông Trương Nhật Trung.
Luông yêu khí xung quanh ông ta chỉ có tăng chứ không có giảm, cùng gương mặt vẫn luôn tỏa ra nét hiền hậu và phúc đức thì vẻ ngoài của ông ta dưới con mắt của Gia Hân càng quỷ dị hơn bao giờ hết.
Ba người đàn ông vừa nhìn đống xác nhìn như chó cảnh màu trắng nằm la liệt cùng với người phụ nữ xinh đẹp, tóc tai rũ rượi đang bị trói ở giữa nhà thì khuôn mặt đầy vẻ nghi hoặc. Ông Trung lên tiếng nói:
- Đây là đang xảy ra chuyện gì vậy?
Hồ tinh chuyển về dạng con người rồi tội nghiệp nói:
- Mọi người làm chủ cho tôi. Tôi chỉ là một người phụ nữ tội nghiệp làm việc chân chính và nuôi một vài con chó nhỏ. Nhưng hai cô cậu này lại nói tôi là hồ tinh hại người, giết hết chó của tôi và còn muốn bắt giết tôi nữa. Luật pháp nghiêm minh nhưng không ngờ lại có người dám xông vào nhà dân làm những chuyện phi pháp như vậy.
- Chị gái à, trí thông minh của cô có vấn đề à? Người không thông cũng nhìn ra thứ nằm dưới đất là cái giống gì rồi. Với lại, đánh cho cô hiện về nguyên hình là biết tôi có nói dối hay không thôi. Tôi tưởng hồ tinh thông minh lắm ai dè cũng không khác người bình thường là bao.
Cô ta biết chứ, nhưng cô ta chỉ đang cầu thời gian và đợi con mồi cắn câu.
Không phụ sự trông đợi của cô ta, người đàn ông trẻ tuổi nhất lên tiếng:
- Hai cô cậu có vấn đề à? Làm gì có yêu ma quỷ quái. Thời đại nào mà còn mê tín dị đoan. Tôi phải báo cảnh sát về chuyện này.
Nói xong thì hướng mắt nhìn về người phụ nữ quyến rũ và đáng thương kia, tính bảo vệ người ta thì mắt bỗng dại ra, xông tới trước tấn công Gia Hân cùng Quốc Thiện khiến hai người bị văng ra xa. Sau đó thì lao tới, cắn sợi dây đỏ đang buộc chắt người phụ nữ, giải thoát cho cô ta.
Anh ta đang bị hồ tinh kiểm soát tâm trí.
Hồ tinh con nằm la liệt ở dưới sàng thì cũng tỉnh lại, lao tới tấn công vào hai người đàn ông còn lại, làm cho Gia Hân và Quốc Thiện không thể nào không ra tay cứu giúp được.
Người phụ nữ yêu mị sau khi được giải thoát thì biến lại trở về hình dạng nguyên bản là hồ tinh sáu đuôi, nhìn về hướng Gia Hân đang cố gắng ngăn chặn sự tấn công của người đàn ông đang bị thao túng này nói:
- Ta sẽ nhớ tới cô. Khi chúng ta gặp mặt lại lần nữa thì cũng là lúc tôi xé thịt moi tim cô ra làm mồi tẩm bổ. - Vừa nói xong thì nhảy lên mái nhà từ sân giếng trời toan trốn đi.
Bên này Gia Hân không thể xuống tay được với con người cho nên bị trói chân, không thể truy đuổi. Nhưng cô nhanh trí, phóng ra cây kiếm gỗ đào ở trong tay về phía hồ tinh đang chạy trốn.
Cây kiếm như có sức mạnh phi thường, lao vùn vụt đến chỗ cô ta, như chỉ trúng vào hai chiếc đuôi trắng xinh đẹp đang nghoe ngẩy đắc ý. Kiếm xoẹt qua cũng là lúc cô ta gào lên đau đớn, nhưng không ngừng lại động tác trốn chạy. Cô ta biết, mạng quan trọng hơn. Yêu lực có thể tu luyện lại được, nhưng chết thì cái gì cũng không còn.
Trước khi đi còn trả cho Gia Hân một ánh mắt hận thù.
Giằng co xảy ra một lúc sau đó cũng được kết thúc bằng việc Quốc Thiện lao tới đánh ngất người đàn ông kia. Anh lao tới, nhìn từ trên xuống xem cô có vấn đề gì không rồi quay lại nhìn hai người đàn ông đang chật vật kia.
Ông Trung khuôn mặt vẫn tràn đầy sự bàng hoàng cùng hoảng sợ, còn người đàn ông đang đỡ ông ta dậy khuôn mặt không có nhiều biểu cảm cho lắm.
- Hai người có làm sao không? – Quốc Thiện và Gia Hân bước tới hỏi.
Bởi vì có người bình thường ở đây, cho nên cô và anh không thể bỏ họ lại để chạy đi truy lùng cô ta được. Với lại khu vực này đông người, nếu trung tìm gắt gao có thể ảnh hưởng đến tính mạng của những người dân vô tội.
- Trợ lý của tôi có bị làm sao không? – Hoảng sợ khiến hai chân ông ta bủn rủn, phải nương vào sức lực của người bên cạnh để không làm cho bản thân của mình ngã quỵ xuống.
- Không sao, chỉ là bị hồ tinh khống chế thôi. – Gia Hân vừa xem xét xác hồ tinh con vừa nói.
Lúc nãy Quốc Thiện cũng đã xử lý hết đống hồ tinh con này rồi, sao chúng có thể sống dậy được nhỉ? – cô nghĩ. Sau đó rút điện thoại ra, gọi người của Hiệp hội đến đem chúng về nghiên cứu cũng như tìm cách giải quyết hết mớ hỗn độn mang tên dây sinh mệnh vẫn đang bùng cháy lửa hồ ly này.
Trên người của những con hồ tinh con này ngoài luồng yêu khí màu tím thì còn có một sợi yêu khí nhỏ màu xanh lục. Có thể chúng bị một kẻ nào đó giật dây sống lại cùng tấn công bọn cô, hòng để cho cô ta trốn thoát.
Ngước nhìn lên bầu trời trong xanh, không có một gợn mây, Gia Hân nghĩ: "Là kẻ nào chứ?"
Bên này Quốc Thiện gọi điện cho bên cảnh sát tới để thực hiện công tác điều tra. Án này coi như được phá nhưng cũng chưa được phá, bởi vì không bắt được kẻ chủ mưu. Nhưng may ra, những cặp đôi đang và sẽ có nguy cơ bị điều khiển tâm trí cùng hành động có thể sẽ được cứu một cách sớm nhất.
Sau khi xem xét xong, Gia Hân hỏi hai người đàn ông đã lấy lại vẻ ngoài chỉnh chu cùng đĩnh đạc vừa nhìn người đàn ông bị hồ tinh khống chế và đang bị hôn mê rồi hỏi:
- Ba người đến đây có chuyện gì vậy? Tại sao các người có thể biết nơi này mà tới, hay là các người có quan hệ với tên hồ tinh kia?
- Tôi đang tính thuê một căn nhà trong phố cổ để kinh doanh, nhưng mấy hôm trước thấy chỗ này đang rao bán, cho nên tôi muốn tới xem để mua. Ai dè gặp sự kiện này. Đúng là thế giới huyễn hoặc.
- Ông là Phật tử mà không tin về thế giới tâm linh ư. Đã có Phật thì phải có ma quỷ, đã có Thiện thì tức sẽ có ác. – Cô đưa mắt thăm dò hai người đàn ông đối diện rồi nói.
- Không phải không tin, mà không ngờ được và chưa thấy được.
Người đàn ông luôn im lặng đến giờ đột nhiên lên tiếng:
- Đôi lúc có nhiều thứ tồn tại được bởi vì đức tin. Không phải bởi vì tin nên nghĩ tất cả mọi thứ xung quanh có thể lý giải theo chiều hướng nhân quả và tâm linh được. Có thể cô hơi có thành kiến với sếp của tôi rồi. – Anh ta vừa đẩy kính mắt vừa bảo vệ cho sếp của mình.
Gia Hân nhíu mày. Cô không thích người đàn ông này. Mặc dù anh ta nở một nụ cười rất tươi nhưng khiến cho cô có cảm giác người này không đơn giản. Nếu không phải xung quanh anh ta không có yêu khí thì cô cũng không nghĩ anh ta là người bình thường.
Nhưng cô cũng đã làm xong những việc có thể làm rồi, cũng không muốn đôi co với anh ta, cho nên cô chỉ cười rồi không đáp lại.
Bởi vì không có chứng cớ để chứng minh ba người bọn họ liên quan đến hồ tinh, cho nên sau khi hợp tác điều tra thì ba người được cho phép trở về. Trước khi đi, Quốc Thiện yêu cầu họ không tiết lộ bất cứ những tình tiết mà họ đã gặp phải cho bên thứ ba, nếu không sẽ bị truy cứu trách nghiệm hình sự.
Sau khi chấp thuận thì người đàn ông đeo kính rất lịch sự kia vừa đỡ sếp của mình ra ngoài, vừa quay lại nói với cô:
- Chúng ta sẽ gặp lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.