Ăn Bồ Đào Không Phun Bì

Chương 26: Tuyên chiến

Thủy Nguyệt Phiêu Linh

15/03/2013

Trên thế giới này có một loại sách mà cho dù nó có bị rơi vào hố phân, cũng có người muốn nhặt lên lại.

Loại sách này tên là “Xuân Cung bí tịch".

Nhưng Bồ Đào đã lỡ ở quá lâu với một Thượng Quan Khâm bị chứng khiết phích......

Do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn dùng một khúc gỗ gắp nó ra, kéo nó chạy đến một bãi đất trống gần đó, vô cùng bi thương đem chôn quyển sách xuống đất, còn khúc gỗ thì cắm trên mộ quyển sách, lập thành một cái bài vị.

Đem khúc gỗ tạc thành hình chữ thập nhỏ bằng bàn tay, vỗ vỗ hai tay, một đời của Xuân Cung bí tịch tinh túy trân quý vô cùng, rốt cuộc cũng hương tiêu ngọc vẫn.

"Ngươi chết thật thảm......" Bồ Đào than thở.

"Ta sẽ trở về dâng hương......"

Ngẩn người ra một hồi rồi lại chạy nhanh về luyện công tiếp.

Khổ bà bà đã gần tám mươi tuổi, lỗ tai không còn tốt nữa, có thể coi như bị chứng lãng tai, lại hay ngủ gà ngủ gật, Bồ Đào xem bà như nãi nãi, bà nội của nàng.

Nhưng Khổ bà bà có một thói quen không tốt, đó là thích báo cáo với Thượng Quan Khâm.

Tối, Bồ Đào đang tâm thần không an ngâm mình trong bồn tắm, Thượng Quan Khâm theo thói quen bèn đẩy cửa tiến vào.

Bồn tắm a, tuy Bồ Đào ngâm hết cả người trong nước, không lộ ra cái gì, nhưng không biết tại sao, Bồ Đào cảm thấy vô cùng không tự nhiên.

Cặp mắt của nàng, không biết tại sao, lại không thể khống chế được cứ dán chặt lên mặt của sư phụ, nhìn một lúc lâu rồi dời xuống......

Đường cong tuyệt đẹp, dưới lớp vải ẩn giấu vòm ngực mê người, sau đó......sau đó......chiếc bụng rắn chắc, phẳng như bụng nàng, sau đó...... sau đó......là cái kia!

A a a a a a a a a a a......

Bồ Đào giật giật tóc, nhìn nhìn nơi đó của Thượng Quan Khâm.

Nơi đó...... Nơi đó...... Chính là cái vật đen đen kia ......

Thượng Quan Khâm phát hiện Bồ Đào nhìn chằm chằm ......nơi đó......của mình không một chút hảo ý. Xem, khó có khi thấy được nét mặt già nua của hắn đỏ bừng, hắn thay đổi tư thế, giả ho khan một tiếng để Bồ Đào ý thức được tình hình.

"Nghe Khổ bà bà nói......" Thượng Quan Khâm nhíu mày, hiển nhiên đang nghĩ tới chuyện mình sợ hãi nhất, không biết mở miệng nói tiếp như thế nào.

Hễ nói đến chuyện đó, Bồ Đào liếc mắt một cái là có thể hiểu được.

Vì thế Bồ Đào xấu hổ lắc lắc tay, phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng "Có phải Khổ bà bà nói ta đi mao xí lâu quá hay không? Không có việc gì, không có việc gì, chỉ là lâu ngày tồn đọng lâu quá thôi."

Thượng Quan Khâm lắc lắc cây quạt, nhíu mày càng chặt, nhịn cả nửa ngày, mới nói "Bồ Đào......Sao ngươi có thể nói chuyện này một cách trắng trợn ra như thế?"

"Hả?"

"Không có việc gì."

Thượng Quan Khâm hiển nhiên bị kích động, chép miệng lắc lắc đầu, sau đó chạy trốn.

Bồ Đào ngẩn người trong bồn tắm, tự chìm cả người xuống nước, chỉ còn lộ ra mũi và đôi mắt.

Thật ra nàng...... biết......

Uy lực của mao xí đối với Thượng Quan Khâm cũng giống như uy lực của sâu lông đối với nàng......

Nhưng vừa rồi thật là.....không hiểu tại sao lại nhìn nơi đó của sư phụ!

Bồ Đào đen mặt lại, dùng sức vỗ vỗ lên mặt, hay là nàng cũng tư xuân!



--------------------------------

Vài ngày sau đó.

Lúc này đã là cuối mùa hè, Thượng Quan gia đang bắt tay vào chuẩn bị đại hôn lễ.

Mộ Dung gia ở Liễu Châu cũng vậy.

Bởi vì Mộ Dung Hoa cưới dâu, nên Mộ Dung Thân Phi phải ở rể.

Chỉ còn một tháng nữa Mộ Dung Thân Phi sẽ đến, sau này cũng sẽ ở lại Thượng Quan gia.

Không hiểu vì sao trong lòng Bồ Đào đâm hoảng.

Vì thế ngày đó khi biết được tin này, nàng thậm chí không ăn vô cái gì cả.

Thượng Quan Khâm đau lòng không chịu nổi, chỉ hỏi Khổ bà bà có phải Bồ Đào bệnh hay không.

Đã vậy ngày hôm sau còn bị cái kia.

Bồ Đào quấn mền nằm trên giường, cảm thấy cả đời này cũng chưa buồn bực như thế này bao giờ.

"Đau bụng....." Cặp mắt Bồ Đào đen thũng xuống, tóc tai tán loạn trên giường, mùa hè nóng bức mà trùm mền kín mít.

Thượng Quan Khâm trốn sự vụ trong trang, chạy về bưng trà rót nước cho Bồ Đào.

Khổ bà bà gần đây hay bị ốm đau, vài ngày nay cũng chưa đến hầu hạ Bồ Đào được, vì thế Thượng Quan Khâm biến thành vú nuôi.

"Hay để ta kêu đại phu kê mấy thang thuốc......" Thượng Quan Khâm nhíu mày, suy tư không biết hình dung như thế nào "Hoạt huyết khứ ứ......"

"Không cần! Nấu cho ta một thang Ô Kê là được rồi." Bồ Đào than thở.

Thượng Quan Khâm gật đầu, lập tức phân phó người hầu ngoài cửa đi làm.

Còn nhớ rõ lần đầu tiên nàng bị cái kia, Quý Tử Thiến còn xoa bụng cho nàng.

Bồ Đào nhắm mắt lại, ảo tưởng Thượng Quan Khâm có thể đến xoa bụng cho nàng.

Nhưng phát hiện Thượng Quan Khâm vẫn ngồi cạnh cửa sổ như trước, dây cột tóc phất phơ trong gió, ung dung phe phẩy cây quạt, trông như một vị tiên tử.

Bồ Đào biết Thượng Quan Khâm đặc biệt ghét đổ mồ hôi, hắn cảm thấy bẩn, càng vào mùa hè thì mỗi ngày càng phải tắm rửa nhiều lần, còn phải phe phẩy quạt cả ngày, nên người hắn lúc nào cũng như mới tắm rửa xong, còn dây cột tóc thì lúc nào cũng phất phơ trong gió.

Nhưng nàng như vậy mà hắn còn ung dung ngồi ở đó, đôi mắt Bồ Đào đỏ lên, đột nhiên cảm thấy thật ủy khuất.

"Sư phụ." Bồ Đào gọi "Ngươi lại đây đi!"

"Ờ"

Thượng Quan Khâm thu cây quạt lại đứng dậy, đột nhiên ngồi xuống trên mặt đất, vì trên giường chật hẹp, trời nóng nên Bồ Đào và Thượng Quan Khâm đã sớm bắt đầu chia nhau ra ngủ riêng.

"Sao rồi? Có đỡ hơn chút nào không?" Quả nhiên khi hắn đến gần, một mùi thơm ngát ngây người thoảng tới, Thượng Quan Khâm lại mở cây quạt ra, không chút do dự quạt mát cho Bồ Đào.

"Sư phụ ngươi thật dịu dàng."

"Bồ Đào, đừng làm nũng nữa."

"Tại sao."



"Ngươi đã trưởng thành rồi, không được làm nũng nữa!"

"Không."

Thở dài "Mùa đông tới chính là Đại hội võ lâm......"

Bồ Đào vội vàng ngắt lời hắn "Khoan, đừng nói nữa, sư phụ, cho dù Bồ Đào đạt được danh hiệu đệ nhất thì làm sao? Bồ Đào ngoại trừ võ công, cái gì cũng đều không biết, bảo làm Minh chủ võ lâm, còn không phải đem tất cả sự vụ đều phó mặc lên người sư phụ thêm nữa sao, thật giống như......"...... giống như sư phụ là con rối vậy.

Bồ Đào nhìn xuống, bao nhiêu năm nay nàng không có ý niệm này trong đầu, sao đột nhiên lại......

"Đừng nói ngốc như vậy! Vị trí Minh chủ võ lâm không đùa được đâu!" Một câu này của Thượng Quan Khâm làm Bồ Đào khiếp sợ, Bồ Đào mất hết nhiệt tình.

Thượng Quan Khâm thấy Bồ Đào như vậy cảm thấy hứng thú, liền nhẹ nhàng nói "Minh chủ võ lâm làm gì có nhiều sự vụ như vậy? Lại không phải người lãnh đạo, không bị thế lực Tây Vực phía bắc xâm lấn, ngươi có thể có sự vụ gì? Nói đến mới nói, Minh chủ võ lâm chỉ là thần thoại, một cái danh vị thiên hạ đệ nhất tượng trưng không thể bị đả bại thôi, những việc ngươi phải làm chỉ là......"

Thượng Quan Khâm chớp chớp mắt, cười khẽ nói "dự yến tiệc ăn sơn hào hải vị, đi dùng cơm tiếp khách khứa hàng ngày, có hoạt động sự kiện gì thì phải đi tham gia. Minh chủ võ lâm a, cuộc sống thật thích ý khoái hoạt vô cùng......"

"Sư phụ!" Bồ Đào nắm.....cây quạt của Thượng Quan Khâm, kích động nói "Đồ nhi nhất định sẽ đoạt được danh hiệu đệ nhất!"

"Ừ, ừ, Bồ Đào ngoan, nghe nói Quý Tử Phong hàng năm đều không tham gia Đại hội võ lâm, vừa lúc tiện nghi cho ngươi."

"Tại sao lại không tham gia?"

"Hắn là người của Ma giáo, là hắc đạo, Minh chủ võ lâm là bạch đạo, chưa kể quần hùng trong thiên hạ đều không chịu, cho dù là Quý Tử Phong, cũng không thiết đến tham gia."

"......rất có cá tính." Bụng Bồ Đào quặn đau, lại kéo lấy tấm chăn ôm lại.

Thượng Quan Khâm tiếp tục quạt mát cho nàng.

Chiết quạt phát ra tiếng xào xạc, gió thổi man mát, Bồ Đào thiu thiu ngủ.

Một tháng sau, hắn sẽ đến.

Hắn nói hắn hận ta, hắn...... muốn đến trả thù ta......

Mơ mơ màng màng chợt như hoảng hốt thấy gương mặt của Mộ Dung Thân Phi hiện lên, Bồ Đào cả kinh, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất.

"Sao vậy?" Thượng Quan Khâm vẫn duy trì tư thế ngồi dưới đất, bộ trang phục bằng sa lụa màu trắng nổi bật lên dưới nền đất.

Bồ Đào nhíu mày, không biết làm thế nào để mô tả tâm tình hiện tại.

Nếu thời điểm cảm thấy bất lực như vầy, được sư phụ ôm vào lòng thì thật tốt biết bao.

Nhưng người trước mặt vẫn luôn bảo trì một khoảng cách khó hiểu với nàng.

Đừng như vậy!

Bồ Đào cắn môi, cho dù có ngủ cùng một giường, nhưng sao nàng vẫn cảm thấy mình và Thượng Quan Khâm không gần gũi nhau nhiều, thậm chí còn không bằng Quý Tử Thiến.

Nhất định không thể cứ để như vậy!

Bồ Đào cắn góc mền, ánh mắt tỏa sáng đánh giá Thượng Quan Khâm.

Mặc kệ ngươi sợ người trong thiên hạ nhạo báng?

Trước khi Mộ Dung Thân Phi đến, ta nhất định phải biến Thượng Quan Khâm ngươi trở thành người của ta!!

Thượng Quan Khâm một tay chống cằm không biết nhìn cái gì đến ngẩn người, một tay phe phẩy cây quạt, đột nhiên rùng mình một cái.

Lời của tác giả: Hình như mình cảm thấy hình tượng của Thượng Quan Khâm......rất giống Tiểu Long Nữ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ăn Bồ Đào Không Phun Bì

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook