Chương 114
Mễ Tửu
30/08/2022
Thật ra thì…
Sau đó, Quý Hàng hồi tưởng lại áp phích hội nghị đặt trước sảnh đã biết bao ngày, Tiểu Viễn nhắc nhở anh, Hạ Đông tính thẳng như ruột ngựa, còn có thể trực tiếp gọi điện thoại cho sư huynh,… khắp nơi đều là đầu mối. Ngay cả Kiều Thạc trước nay đều tùy tiện vẫn cứng rắn ép buộc anh thay đi áo phẫu thuật thành áo sơ mi nhưng anh một chút cũng không ngờ rằng.
Là anh không đủ nhớ nhung, hay là anh đã đủ kiên cường.
Bệnh viện B luôn giữ vững thứ hạng là một trong ba bệnh viện đứng đầu cả nước cho nên phần lớn các hội thảo, diễn đàn nghiên cứu hàng năm đều là đơn vị báo cáo chủ đạo, việc này đối với Quý Hàng từ lúc còn đi học đã có thành phần tham dự, tài năng học thuật được hun đúc qua bao năm mà nói cũng không xa lạ gì.
Từ lúc còn là học sinh, Quý Hàng thường xuyên tham dự các hội thảo, diễn đàn học thuật không chỉ thuộc phạm trù chuyên môn của chính mình mà còn của các chuyên khoa khác, đồng nghĩa với chuyện giúp anh mở rộng thêm kiến thức và cả vòng giao tế. Càng về sau, trách nhiệm ngày càng nặng, phần lớn thời gian đều bị cuốn vào các ca bệnh nặng, cơ hội rảnh rỗi để tham gia càng ít đi, một khi gặp được chủ đề có hứng thú, anh mới đến Y vụ mượn video về tham khảo.
Cho dù Hạ Đông đã đến từ sớm vẫn không có biện pháp kéo người khỏi bộn bề công việc. Cậu không ngăn được Quý Hàng gọi bác sĩ nội trú đến hỏi chuyện, không ngăn được Quý Hàng đã sắp đến giờ nghỉ trưa vẫn đi một vòng phòng bệnh kiểm tra. Nhìn Quý Hàng vô cùng thong thả, kiên nhẫn, ôn hòa trả lời từng vấn đề của người nhà bệnh nhân, Hạ Đông hận không thể lập tức kéo người lôi đi nhưng cuối cùng vẫn không muốn khiêu chiến ranh giới cuối cùng của người bạn thân. Vì vậy, khi hai người chạy đến buổi hội thảo, người chủ trì đã bắt đầu phát biểu.
Phòng hội nghị ở lầu mười tám bình thường được dùng làm nơi tổ chức hội chẩn liên khoa toàn viện đối với các ca bệnh nặng hiểm nghèo hoặc là các buổi thực nghiệm cho sinh viên y khoa, sức chứa có thể trên bốn trăm người. Quý Hàng có chút kinh ngạc phát hiện, khoảng trống hai bên hành lang cũng chật kín người, anh tham dự rất nhiều hội thảo mỗi năm, rất ít hội thảo nào có được nhân khí cao như vậy.
Còn khá nhiều người lần lượt bước vào từ cửa sau, Hạ Đông đảo mắt một vòng, nhanh chân đi về hướng cậu nam sinh đang ngoắc tay với bọn họ, ngồi xuống vị trí đã được giữ chỗ sẵn.
Theo thông lệ quốc tế, Viện phó sẽ đọc diễn văn mở màn, sau đó sẽ lần lượt mời các diễn giả lên phát biểu công trình nghiên cứu thuộc các lĩnh vực khác nhau. Năm nay, ở lĩnh vực Ngoại thần kinh là do bác sĩ chủ trị thuộc Viện K trình bày, nội dung là về phát hiện mới của bản thân liên quan đến vấn đề phẫu thuật mạch máu.
Quý Hàng chống đầu lắng nghe, Khoa Ngoại thần kinh thuộc Viện K cũng không quá xuất sắc, xét về công trình nghiên cứu lâm sàng còn kém xa Bệnh viện B rất nhiều, vị bác sĩ đang đứng thuyết trình thậm chí đến phần đặt câu hỏi còn hơi chột dạ nhìn qua Quý Hàng. Quý Hàng mỉm cười đáp lễ, ban đầu rất kiên nhẫn lắng nghe dần dần chuyển sang lơ đễnh, tìm chuyện tiêu khiển bởi bài báo cáo chẳng có gì gọi là xuất sắc kia.
“Mấy giờ kết thúc?”- Quý Hàng không nhịn được thúc cùi chỏ hỏi Hạ Đông.
“Tôi một lát còn phải kiểm tra phòng.”
Hạ Đông nhìn thẳng phía trước, dáng vẻ nghiêm trang nói:
“Quý Phó khoa nổi bật như vậy, hẳn nên sớm lui đi.”
Quý Hàng liếc mắt trừng người, thuận tiện nhìn quanh một vòng, người vẫn đến không ngừng. Anh không thể làm gì khác là lấy điện thoại trong túi áo mở bài nghiên cứu còn đang xem dở tối hôm qua.
Màn hình điện thoại không quá lớn, xem cũng không tính thoải mái.
Quý Hàng cúi đầu chuyên chú nhìn màn hình, hoàn toàn không có chú ý đến giọng của người chủ trì đột nhiên phấn khích hơn.
“Mọi người chắc chắn đều đã chờ đợi khá lâu, xin mời cho một tràng pháo tay chào mừng học trò truyền thừa xuất sắc nhất của giáo sư tim mạch đứng đầu cả nước Trần Tích; Chuyên gia hàng đầu cả nước về Ngoại tim mạch; Ủy viên ban chấp hành Hiệp hội tim mạch Trung Quốc; Ủy viên thường trực Hiệp hội Lồng ngực Hoa Kỳ《ATS); Chủ biên tạp chí y khoa chuyên đề Tim – lồng ngực; Phó khoa Ngoại tim mạch Viên Đại học Johns Hopkins; từng đứng ở vị trí phụ tá một tham dự ca phẫu thuật điển hình chuyên khoa cả nước…”
Khi người chủ trì vừa đọc đến hai chữ “Trần Tích”, Quý Hàng đã thấy như có tiếng sấm vỗ mạnh xuống đầu. Ngón tay căng thẳng chạm mạnh khóa màn hình điện thoại, màn hình đen bóng phản chiếu con ngươi run rẩy, trong ánh mắt dâng lên sự hoảng sợ. Cho đến từng cái chức danh mấu chốt ngày càng dồn ép, Quý Hàng hung hăng cắn chặt môi ép mình thu lại hồn phách. Chẳng qua, anh nào đủ thời gian thì năm chữ tiếp theo đã hoàn toàn phá vỡ màng nhĩ.
“Giáo sư Nhan Đình An.”
Sau đó, Quý Hàng hồi tưởng lại áp phích hội nghị đặt trước sảnh đã biết bao ngày, Tiểu Viễn nhắc nhở anh, Hạ Đông tính thẳng như ruột ngựa, còn có thể trực tiếp gọi điện thoại cho sư huynh,… khắp nơi đều là đầu mối. Ngay cả Kiều Thạc trước nay đều tùy tiện vẫn cứng rắn ép buộc anh thay đi áo phẫu thuật thành áo sơ mi nhưng anh một chút cũng không ngờ rằng.
Là anh không đủ nhớ nhung, hay là anh đã đủ kiên cường.
Bệnh viện B luôn giữ vững thứ hạng là một trong ba bệnh viện đứng đầu cả nước cho nên phần lớn các hội thảo, diễn đàn nghiên cứu hàng năm đều là đơn vị báo cáo chủ đạo, việc này đối với Quý Hàng từ lúc còn đi học đã có thành phần tham dự, tài năng học thuật được hun đúc qua bao năm mà nói cũng không xa lạ gì.
Từ lúc còn là học sinh, Quý Hàng thường xuyên tham dự các hội thảo, diễn đàn học thuật không chỉ thuộc phạm trù chuyên môn của chính mình mà còn của các chuyên khoa khác, đồng nghĩa với chuyện giúp anh mở rộng thêm kiến thức và cả vòng giao tế. Càng về sau, trách nhiệm ngày càng nặng, phần lớn thời gian đều bị cuốn vào các ca bệnh nặng, cơ hội rảnh rỗi để tham gia càng ít đi, một khi gặp được chủ đề có hứng thú, anh mới đến Y vụ mượn video về tham khảo.
Cho dù Hạ Đông đã đến từ sớm vẫn không có biện pháp kéo người khỏi bộn bề công việc. Cậu không ngăn được Quý Hàng gọi bác sĩ nội trú đến hỏi chuyện, không ngăn được Quý Hàng đã sắp đến giờ nghỉ trưa vẫn đi một vòng phòng bệnh kiểm tra. Nhìn Quý Hàng vô cùng thong thả, kiên nhẫn, ôn hòa trả lời từng vấn đề của người nhà bệnh nhân, Hạ Đông hận không thể lập tức kéo người lôi đi nhưng cuối cùng vẫn không muốn khiêu chiến ranh giới cuối cùng của người bạn thân. Vì vậy, khi hai người chạy đến buổi hội thảo, người chủ trì đã bắt đầu phát biểu.
Phòng hội nghị ở lầu mười tám bình thường được dùng làm nơi tổ chức hội chẩn liên khoa toàn viện đối với các ca bệnh nặng hiểm nghèo hoặc là các buổi thực nghiệm cho sinh viên y khoa, sức chứa có thể trên bốn trăm người. Quý Hàng có chút kinh ngạc phát hiện, khoảng trống hai bên hành lang cũng chật kín người, anh tham dự rất nhiều hội thảo mỗi năm, rất ít hội thảo nào có được nhân khí cao như vậy.
Còn khá nhiều người lần lượt bước vào từ cửa sau, Hạ Đông đảo mắt một vòng, nhanh chân đi về hướng cậu nam sinh đang ngoắc tay với bọn họ, ngồi xuống vị trí đã được giữ chỗ sẵn.
Theo thông lệ quốc tế, Viện phó sẽ đọc diễn văn mở màn, sau đó sẽ lần lượt mời các diễn giả lên phát biểu công trình nghiên cứu thuộc các lĩnh vực khác nhau. Năm nay, ở lĩnh vực Ngoại thần kinh là do bác sĩ chủ trị thuộc Viện K trình bày, nội dung là về phát hiện mới của bản thân liên quan đến vấn đề phẫu thuật mạch máu.
Quý Hàng chống đầu lắng nghe, Khoa Ngoại thần kinh thuộc Viện K cũng không quá xuất sắc, xét về công trình nghiên cứu lâm sàng còn kém xa Bệnh viện B rất nhiều, vị bác sĩ đang đứng thuyết trình thậm chí đến phần đặt câu hỏi còn hơi chột dạ nhìn qua Quý Hàng. Quý Hàng mỉm cười đáp lễ, ban đầu rất kiên nhẫn lắng nghe dần dần chuyển sang lơ đễnh, tìm chuyện tiêu khiển bởi bài báo cáo chẳng có gì gọi là xuất sắc kia.
“Mấy giờ kết thúc?”- Quý Hàng không nhịn được thúc cùi chỏ hỏi Hạ Đông.
“Tôi một lát còn phải kiểm tra phòng.”
Hạ Đông nhìn thẳng phía trước, dáng vẻ nghiêm trang nói:
“Quý Phó khoa nổi bật như vậy, hẳn nên sớm lui đi.”
Quý Hàng liếc mắt trừng người, thuận tiện nhìn quanh một vòng, người vẫn đến không ngừng. Anh không thể làm gì khác là lấy điện thoại trong túi áo mở bài nghiên cứu còn đang xem dở tối hôm qua.
Màn hình điện thoại không quá lớn, xem cũng không tính thoải mái.
Quý Hàng cúi đầu chuyên chú nhìn màn hình, hoàn toàn không có chú ý đến giọng của người chủ trì đột nhiên phấn khích hơn.
“Mọi người chắc chắn đều đã chờ đợi khá lâu, xin mời cho một tràng pháo tay chào mừng học trò truyền thừa xuất sắc nhất của giáo sư tim mạch đứng đầu cả nước Trần Tích; Chuyên gia hàng đầu cả nước về Ngoại tim mạch; Ủy viên ban chấp hành Hiệp hội tim mạch Trung Quốc; Ủy viên thường trực Hiệp hội Lồng ngực Hoa Kỳ《ATS); Chủ biên tạp chí y khoa chuyên đề Tim – lồng ngực; Phó khoa Ngoại tim mạch Viên Đại học Johns Hopkins; từng đứng ở vị trí phụ tá một tham dự ca phẫu thuật điển hình chuyên khoa cả nước…”
Khi người chủ trì vừa đọc đến hai chữ “Trần Tích”, Quý Hàng đã thấy như có tiếng sấm vỗ mạnh xuống đầu. Ngón tay căng thẳng chạm mạnh khóa màn hình điện thoại, màn hình đen bóng phản chiếu con ngươi run rẩy, trong ánh mắt dâng lên sự hoảng sợ. Cho đến từng cái chức danh mấu chốt ngày càng dồn ép, Quý Hàng hung hăng cắn chặt môi ép mình thu lại hồn phách. Chẳng qua, anh nào đủ thời gian thì năm chữ tiếp theo đã hoàn toàn phá vỡ màng nhĩ.
“Giáo sư Nhan Đình An.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.