Chương 137
Mễ Tửu
30/08/2022
Mỗi người một khi hồi tưởng về tuổi thơ của mình nhất định sẽ có rất nhiều loại cảm giác khác nhau. Là loại cảm giác chán ghét khắc sâu trong tận xương tủy, là loại bóng ma mờ ảo ẩn giấu đâu đó, luôn cho rằng đã quên nhưng thật chất đã bị phong ấn vào sâu trong tâm khảm.
Sợ hãi, từ trước đến nay đều so với những hồi ức tốt đẹp càng làm cho người khắc sâu ấn tượng.
Sự khắc sâu ấy thậm chí kéo dài đến rất nhiều năm sau, thông thường rất ít quan tâm đến mua sắm đồ dùng thường ngày nhưng Quý Hàng luôn thừa dịp khi vợ xoay người không chú ý, yên lặng cúi đầu xốc lên từ trong xe đẩy chất đầy hàng hóa chai nước súc miệng đáng sợ kia đặt trở về vị trí cũ.
“Ba!”
Tinh mắt như lính trinh sát, An Hoài vô cùng nghiêm nghị, không hề có bộ dáng vì trước khi ra cửa bị ba dạy dỗ một trận mà nhân cơ hội trả thù, nói sang sảng:
“Chú nha sĩ đã nói phải ngoan ngoãn súc miệng a…”
Cánh tay Quý Hàng vẽ một đường cong chặn ngang cái miệng rộng của con trai nhỏ, thấp giọng uy hiếp:
“Đừng tưởng ba không biết con và chú tối hôm qua trốn trong phòng làm cái gì, có phải muốn ba phải ra tay nhắc nhở?”
An Hoài tức tối không phục đến hai má đỏ bừng, nghiêng đầu nhìn nét mặt đầy vô tội của ba mình. Bé con dĩ nhiên không biết ba rốt cuộc có thù hằn sâu đậm gì với nước súc miệng. Chú? Chú sẽ biết không nhỉ?”
Đây đều là chuyện của ngày sau đi.
——————-
Rất khẳng khái ngậm đầy nước súc miệng nhưng Quý Hàng không nghĩ bản thân sẽ bị làm khó đến tột cùng như vậy.
Phản ứng đầu tiên là đến từ hàm răng, cảm giác cay rát nóng bỏng tăng dần khi len lỏi vào từng phần da thịt non mềm, vô số những vết thương nhỏ nhặt không đáng bận tâm nay bị thứ chất diệt khuẩn này ăn mòn, dày xé kịch liệt.
Nhan Đình An quyến luyến không bỏ được chuyển dời ánh mắt khỏi màn hình tivi tĩnh lặng, cầm lên lọ thuốc trên bàn để bên tai lắc nhẹ.
“Thường ngày đã uống liều lượng bao nhiêu?”
Vốn cả người đã tràn đầy uất ức, lại đang bị nước súc miệng ăn mòn đến từng tấc da thịt, len lỏi đến cả những kẻ răng sâu thẳm nhất.
Sư huynh biết rất rõ ràng anh căn bản không có cách nào nói chuyện.
Loại người quật cường như Quý Hàng làm sao chịu khoa tay múa chân. Vì vậy, anh chỉ có thể dùng ánh mắt nóng bỏng không hề có chút sự hèn nhát nào để đối diện với thần sắc lạnh lùng của sư huynh.
Sự yên lặng càng làm bùng thêm bầu không khí nặng nề đến kinh người.
“Không nói, vậy là rất nhiều đi.”- Đối diện với sự mạo phạm rất rõ ràng kia vẫn là ánh mắt đầy thản nhiên, Nhan Đình An khẽ nhún vai, lắc nhẹ hộp thuốc trong tay.
“Vậy trước mắt tịch thu, khi nào cần cứ gọi điện xin, dù sao chỉ cách một dãy nhà, anh sẽ tự mình mang đến.”
Đầu lưỡi nhạy cảm như bị nhỏ lên nước ớt, cảm giác cay xé lan dài xuống cổ họng đồng thời cũng xộc thẳng lên tận óc, trán thấm đầy mồ hôi nhưng ánh mắt vẫn rất cứng rắn.
Đều là bác sĩ lâm sàng, Nhan Đình An dĩ nhiên biết rõ tầm quan trọng của giấc ngủ, trạng thái tinh thần thanh tỉnh là tiền đề quan trọng nhất trong an toàn hành nghề chữa bệnh. Anh cho phép một không gian tự do nhưng mà…
“Quý Hàng, em thật ra không hề có sự tự khắc chế bản thân như chính em tưởng tượng.”
Sống lưng thẳng tắp, hai cánh tay xuôi xuống áp sát bên người cũng không biết làm sao liền nắm lại. Vốn là gương mặt đầy góc cạnh, nay hai gò má vì ngậm đầy nước súc miệng mà hơi gồ lên, tuyến lệ không biết làm sao cũng bị kích thích, đáy mắt ửng đỏ, ngay cả khóe mắt cũng biến thành ướt át.
“Có một số việc sư huynh không quản được…”- Nhan Đình An vẫn giữ phong thái thản nhiên tựa như không nhìn thấy người trước mắt mình đang vặn vẹo đến nhíu chặt đôi mày.
“Tỷ như em như thế nào đối nghịch với Y vụ, xử lý như thế nào về mâu thuẫn giữa bác sĩ và bệnh nhân, làm sao đối xử với Tiểu Viễn và Bác An.”
“Nhưng mà…”- tông giọng trong nháy mắt lạnh đi mấy phần.
“Em làm sao đối với chính mình tạm thời vẫn thuộc về anh quản.”
Tầm mắt dần trở nên mơ hồ, từng tấc da thịt trong cổ họng bị kích thích không ngừng run rẩy, nhói đau kịch liệt.
Nhan Đình An thản nhiên tháo đồng hồ đeo tay đặt xuống đặt xuống bàn.
“Năm phút.”
Con ngươi phủ một lớp sương mù có chút không hiểu ngước nhìn.
“Còn không viết xong thì nhổ ra ngay…”- Chai nước súc miệng làm người ghét cay ghét đắng một lần nữa bị dời vào tầm mắt.
“Ngậm lần nữa, một trăm.”
Nói xong liền từ trên ghế sô pha đứng lên, cực kỳ giống lần đầu tiên đến nhà, không phải là một vị khách tỉnh tâm, mặt đầy vô tội cúi đầu hỏi:
“Khăn tắm ở đâu?”
—————–
Sợ hãi, từ trước đến nay đều so với những hồi ức tốt đẹp càng làm cho người khắc sâu ấn tượng.
Sự khắc sâu ấy thậm chí kéo dài đến rất nhiều năm sau, thông thường rất ít quan tâm đến mua sắm đồ dùng thường ngày nhưng Quý Hàng luôn thừa dịp khi vợ xoay người không chú ý, yên lặng cúi đầu xốc lên từ trong xe đẩy chất đầy hàng hóa chai nước súc miệng đáng sợ kia đặt trở về vị trí cũ.
“Ba!”
Tinh mắt như lính trinh sát, An Hoài vô cùng nghiêm nghị, không hề có bộ dáng vì trước khi ra cửa bị ba dạy dỗ một trận mà nhân cơ hội trả thù, nói sang sảng:
“Chú nha sĩ đã nói phải ngoan ngoãn súc miệng a…”
Cánh tay Quý Hàng vẽ một đường cong chặn ngang cái miệng rộng của con trai nhỏ, thấp giọng uy hiếp:
“Đừng tưởng ba không biết con và chú tối hôm qua trốn trong phòng làm cái gì, có phải muốn ba phải ra tay nhắc nhở?”
An Hoài tức tối không phục đến hai má đỏ bừng, nghiêng đầu nhìn nét mặt đầy vô tội của ba mình. Bé con dĩ nhiên không biết ba rốt cuộc có thù hằn sâu đậm gì với nước súc miệng. Chú? Chú sẽ biết không nhỉ?”
Đây đều là chuyện của ngày sau đi.
——————-
Rất khẳng khái ngậm đầy nước súc miệng nhưng Quý Hàng không nghĩ bản thân sẽ bị làm khó đến tột cùng như vậy.
Phản ứng đầu tiên là đến từ hàm răng, cảm giác cay rát nóng bỏng tăng dần khi len lỏi vào từng phần da thịt non mềm, vô số những vết thương nhỏ nhặt không đáng bận tâm nay bị thứ chất diệt khuẩn này ăn mòn, dày xé kịch liệt.
Nhan Đình An quyến luyến không bỏ được chuyển dời ánh mắt khỏi màn hình tivi tĩnh lặng, cầm lên lọ thuốc trên bàn để bên tai lắc nhẹ.
“Thường ngày đã uống liều lượng bao nhiêu?”
Vốn cả người đã tràn đầy uất ức, lại đang bị nước súc miệng ăn mòn đến từng tấc da thịt, len lỏi đến cả những kẻ răng sâu thẳm nhất.
Sư huynh biết rất rõ ràng anh căn bản không có cách nào nói chuyện.
Loại người quật cường như Quý Hàng làm sao chịu khoa tay múa chân. Vì vậy, anh chỉ có thể dùng ánh mắt nóng bỏng không hề có chút sự hèn nhát nào để đối diện với thần sắc lạnh lùng của sư huynh.
Sự yên lặng càng làm bùng thêm bầu không khí nặng nề đến kinh người.
“Không nói, vậy là rất nhiều đi.”- Đối diện với sự mạo phạm rất rõ ràng kia vẫn là ánh mắt đầy thản nhiên, Nhan Đình An khẽ nhún vai, lắc nhẹ hộp thuốc trong tay.
“Vậy trước mắt tịch thu, khi nào cần cứ gọi điện xin, dù sao chỉ cách một dãy nhà, anh sẽ tự mình mang đến.”
Đầu lưỡi nhạy cảm như bị nhỏ lên nước ớt, cảm giác cay xé lan dài xuống cổ họng đồng thời cũng xộc thẳng lên tận óc, trán thấm đầy mồ hôi nhưng ánh mắt vẫn rất cứng rắn.
Đều là bác sĩ lâm sàng, Nhan Đình An dĩ nhiên biết rõ tầm quan trọng của giấc ngủ, trạng thái tinh thần thanh tỉnh là tiền đề quan trọng nhất trong an toàn hành nghề chữa bệnh. Anh cho phép một không gian tự do nhưng mà…
“Quý Hàng, em thật ra không hề có sự tự khắc chế bản thân như chính em tưởng tượng.”
Sống lưng thẳng tắp, hai cánh tay xuôi xuống áp sát bên người cũng không biết làm sao liền nắm lại. Vốn là gương mặt đầy góc cạnh, nay hai gò má vì ngậm đầy nước súc miệng mà hơi gồ lên, tuyến lệ không biết làm sao cũng bị kích thích, đáy mắt ửng đỏ, ngay cả khóe mắt cũng biến thành ướt át.
“Có một số việc sư huynh không quản được…”- Nhan Đình An vẫn giữ phong thái thản nhiên tựa như không nhìn thấy người trước mắt mình đang vặn vẹo đến nhíu chặt đôi mày.
“Tỷ như em như thế nào đối nghịch với Y vụ, xử lý như thế nào về mâu thuẫn giữa bác sĩ và bệnh nhân, làm sao đối xử với Tiểu Viễn và Bác An.”
“Nhưng mà…”- tông giọng trong nháy mắt lạnh đi mấy phần.
“Em làm sao đối với chính mình tạm thời vẫn thuộc về anh quản.”
Tầm mắt dần trở nên mơ hồ, từng tấc da thịt trong cổ họng bị kích thích không ngừng run rẩy, nhói đau kịch liệt.
Nhan Đình An thản nhiên tháo đồng hồ đeo tay đặt xuống đặt xuống bàn.
“Năm phút.”
Con ngươi phủ một lớp sương mù có chút không hiểu ngước nhìn.
“Còn không viết xong thì nhổ ra ngay…”- Chai nước súc miệng làm người ghét cay ghét đắng một lần nữa bị dời vào tầm mắt.
“Ngậm lần nữa, một trăm.”
Nói xong liền từ trên ghế sô pha đứng lên, cực kỳ giống lần đầu tiên đến nhà, không phải là một vị khách tỉnh tâm, mặt đầy vô tội cúi đầu hỏi:
“Khăn tắm ở đâu?”
—————–
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.