Chương 146
Mễ Tửu
30/08/2022
Màn đêm phủ xuống, ánh sáng đèn dịu nhẹ thấp sáng dãy hành lang vắng người. Quý Hàng giơ tay lên chuẩn bị gõ cửa, còn cách vài centimet, chợt cảm thấy có chút buồn cười.
Vào phòng làm việc của mình còn cần phải hít sâu một hơi mới dám gõ cửa, rõ ràng đã qua nhiều ngày, bắp thịt vẫn khắc sâu trí nhớ. Bất luận hai năm qua đã tô điểm lên người Quý Hàng bao nhiêu hào quang chói mắt, cảm giác thấp thỏm của người phạm lỗi mỗi khi gõ cửa, cảm giác an tâm khi mệt mỏi, còn có sự thoải mái thốt ra những uất ức, không cam lòng,… sau cánh cửa này chính là sự ấm áp đang chờ đợi. Cảm giác đã không còn giống như thuở ban đầu, có thể qua hai năm tận lực lơ là mọi tưởng niệm nhưng chút gì đó còn sót lại vẫn len lỏi, làm cho đáy lòng vốn nghĩ không có bất kỳ sóng gió nào tác động được nảy sinh ra chút nhiệt độ.
Được sự đáp lại, Quý Hàng đẩy cửa vào, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là hộp mì xào trên bàn uống trà vơi đi một góc nhỏ so với trước lúc mình rời đi, ánh mắt mềm mại chợt âm trầm xuống, hoàn toàn không còn sự thản nhiên như khi đứng ngoài cửa.
An Ký Viễn trên tay đang cầm kìm cầm máu chợt rùng mình ớn lạnh cả sóng lưng, bất an từ ghế sô pha bên cạnh anh Đình An bật người đứng lên.
"Anh…"
Ăn cơm từ trước đến nay sẽ không trở thành hình phạt, nhưng thần sắc lạnh lùng của anh làm An Ký Viễn rõ ràng đã đói bụng đến rã người cũng không dám há to miệng, chỉ có thể dùng kìm cầm máu khó nhọc gấp từng cọng mì mỏng manh bỏ vào miệng mà không dám lộ ra chút uất ức nào.
"Kiểm tra phòng xong rồi?”- Một câu hỏi bâng quơ cũng không biết là vì bầu không khí quá mức bình thường hay đang muốn che giấu chút gì đó, kìm cầm máu trong tay Nhan Đình An rất nhanh chuyển động, là thao tác tiêu chuẩn trong sách giáo khoa.
Người ngoài nhìn có chút hoa mắt nhưng không thể qua được ánh mắt nhạy cảm của Quý Hàng, ánh mắt vốn lạnh lùng càng thêm chút sắc bén, lời thốt ra là phong cách sư huynh đầy bá đạo, không hề có sự cung kính tự giác như lúc còn ở ngoài cửa.
"Sư huynh không cần dạy Tiểu Viễn những thứ này, nó bây giờ ngay cả kiến thức cơ bản còn chưa thuần thục, ăn cơm so với ốc sên gặm lá cây còn chậm hơn."
Nhan Đình An mới trở về không lâu cũng đã nghe quen các bác sĩ gây mê than phiền với nhau, chỉ cần có An Ký Viễn đứng kiến tập hoặc tham dự phẫu thuật, thao tác của Quý Hàng từ lả lướt mây trôi nước chảy sẽ quay trở về đầy đủ các bước theo tiêu chuẩn trong sách giáo khoa, hơn nữa còn liên tục đặt câu hỏi làm thời gian phẫu thuật bị kéo dài thêm.
Chuyện Nhan Đình An len lén dạy cho An Ký Viễn thủ thuật rút gọn khi cầm dụng cụ đối với một bác sĩ Ngoại thần kinh cần có sự vận động linh hoạt các khớp xương khi cầm dụng cụ hiển nhiên là không nằm trong kế hoạch dạy dỗ em trai từ những điều căn bản nhất của Quý Hàng.
Giọng điệu mang theo mấy phần bất mãn không nằm ngoài dự liệu của Nhan Đình An. Vì vậy, theo phản ứng thông thường của một gia trưởng khi bị bắt tại trận chuyện lén cho trẻ nhỏ ăn kẹo là hướng ánh mắt rất nhiều xin lỗi về hướng An Ký Viễn nhún vai một cái, một bộ dáng không thể làm gì khác hơn.
“Không có biện pháp, anh của em không cho.”
“Nhưng mà…”
Đáy mắt An Ký Viễn không che giấu sự bất ngờ không thể tưởng tượng nổi, bị anh hai bắt bẻ không phải chuyện mới mẻ gì nhưng cậu không thể tưởng tượng được…
"Nhìn anh như vậy làm gì?"- Nhan Đình An bật cười đứng lên, kéo theo đôi mắt trợn tròn không thể tin của An Ký Viễn trở về chỗ ngồi cũ.
"Anh của em không đồng ý, anh có biện pháp gì."
Anh không có biện pháp… Vậy trên thế giới này… Còn có ai có biện pháp… (Mễ Tửu: Chị dâu cậu.)
"Cho em thêm mười lăm phút."
Tâm tư ai oán của An Ký Viễn rất nhanh bị câu nói lạnh lùng của Quý Hàng kéo trở về hiện thực.
"Còn không ăn hết, tự mình đi lấy roi mây đến đây."
Chút uất ức vừa bộc phát liền bị hai chữ roi mây kéo ngược vào trong lòng. Nét mặt An Ký Viễn hiện lên chút thẹn thùng, nhưng không thể làm gì khác là cầm lên kìm cầm máu, cúi đầu nhìn hộp mì xào trước mặt đấu tranh tư tưởng.
Nhan Đình An đã trở về bàn làm việc, thuận tay đem dụng cụ trong tay cất vào ngăn kéo, rồi thoải mái ngồi xuống ghế của Quý Hàng, ngẩng đầu mỉm cười, hỏi một câu hết sức mập mờ.
"Tốt hơn một chút không?"
Kìm cầm máu hơi dùng một chút lực, kẹp đến sợi mì đứt làm hai khúc.
Quý Hàng đứng tại chỗ, ánh mắt bằng phẳng quét ngang thùng nước súc miệng để ở góc tường, nhàn nhạt "ừ" một tiếng, một lúc lâu sau lại bồi thêm một câu:
"An ủi lòng chiến sĩ, anh thật phí tâm"
"Không phí tâm."- Nhan Đình An làm bộ nghe không ra ý tứ châm chọc trong câu nói kia, rất tự nhiên chống cùi chỏ lên mặt bàn đỡ cằm, thân thể hơi nghiêng về phía trước, trên mặt vẫn mang ý cười nói:
"Nói sao cũng là Phó Khoa, người dẫn đầu một đội nhóm, khi trò chuyện với bệnh nhân và người nhà lại đầy mùi thuốc lá, ảnh hưởng không tốt lắm."
Hai tay rủ bên người co lại thành nắm đấm rồi tức khắc buông ra, Quý Hàng không nói một lời, đứng bất động.
"Không phải… Không có, anh Đình An…"
An Ký Viễn rốt cuộc không đành lòng nhìn anh như vậy, thậm chí quên hết tất cả giới hạn, rướn cổ về phía anh Đình An giãi bày:
"Trên người anh cho đến bây giờ không hề có mùi thuốc lá, chẳng qua rất ít mới động đến.”
"Chẳng qua rất ít?"
Ý cười dần tắt đi, ánh mắt nhàn nhạt nhìn thẳng về An Ký Viễn phủ lên một tầng trách cứ, không ít không nhiều, vừa vặn để cho An Ký Viễn kinh sợ.
"Tình trạng thân thể của anh em thế nào em không biết? Rất ít động tới là được rồi?”
Đại khái là cho đến bây giờ chưa từng bị anh Đình An dùng bộ dạng nghiêm túc như vậy chất vấn qua, An Ký Viễn thật sự kinh sợ, siết chặt kìm cầm trong tay, nói nhỏ:
“Dạ biết.”
"Biết mà em còn để mặc như vậy?”
Ánh mắt như thiêu đốt làm lòng An Ký Viễn thêm bất an. Ý của anh Đình An giống như chuyện em trai quản anh trai là chuyện đương nhiên.
An Ký Viễn ngây ngẩn, thậm chí có chút trợn tròn mắt, há hốc mồm, giọng điệu của anh Đình An vô cùng nghiêm túc, ý tứ trong đó làm cậu khó hiểu, càng khó thốt nên lời.
Em quản? Em làm sao quản? Em là mượn bao nhiêu lá gan vẫn là mượn cái mông tội nghiệp của mình?
———————-
Thế nào là săn sóc một người còn mệt hơn cả một đại đội, nhắc đến liền sinh khí. Suốt hai mươi bốn giờ phải có người túc trực, đến cả đi vệ sinh đều muốn có người đỡ đi, 4h sáng liền than đau đầu, choáng váng,…
“Bác sĩ Kiều, bệnh nhân mang bệnh trầm trọng nguy hiểm thế này chúng tôi thật sự ứng phó không nổi, nhanh chuyển đến khoa Ngoại thần kinh thôi.”
Kiều Thạc nghe điện thoại bật cười, mấy lần trước khi nghe báo xuất hiện triệu chứng, cậu thậm chí buông bỏ ca phẫu thuật, tự mình chạy đi xem, trong lòng có bao nhiêu lo lắng nhưng rốt cuộc tất cả chỉ là dư thừa.
Bên trong phòng bệnh tiêu chuẩn 5 sao, Dư Điềm Điềm như mọi lần nếu không phải ngồi một góc chơi game, ngắm hàng loạt món hàng xa xỉ vừa được giao đến thì chính là ngồi ở bàn trang điểm tô vẽ gương mặt.
=================
Chính sự đè nén hiểu chuyện như vậy làm cho Quý Hàng càng đau lòng, càng thêm áy náy.
"Lại trễ như vậy?”
Trong phòng khách chỉ mở một bóng đèn màu vàng nhạt, Quý Hàng chiếu theo tiếng mở cửa của Kiều Thạc mà đóng lại màn hình laptop, đứng dậy bước xuống phòng bếp.
"Đi tắm trước, vừa vặn có thể ăn cơm.”
Phòng bếp đã đỏ lửa, nồi canh trên bếp dần bốc lên hơi nóng, hít một hơi liền ngửi được mùi thơm của món ăn.
“Thầy làm món gì ngon vậy?”
"Rửa tay trước, bẩn như vậy không được đến gần.”- Quý Hàng thẳng thắn lên tiếng, Kiều Thạc bị ép phải chạy đi rửa tay, trước khi xoay người đi còn lén bốc lấy một miếng dưa leo trên thớt bỏ vào miệng.
“Em quá mệt, ăn cơm trước lại tắm.”
Quý Hàng không phải dạng người yêu cầu sạch sẽ quá mức nhưng nói sao cũng là xuất thân từ danh gia vọng tộc, vẫn lưu giữ chút thói quen của đại thiếu gia, tỷ như nguyên tắc chỉn chu. Cho nên khi An Ký Viễn đứng ở bậc cầu thang chứng kiến Kiều Thạc chưa thay đổi quần áo đã ngồi xuống bàn cơm thật không biết nên phản ứng thế nào. An Ký Viễn khi ở trong tầm mắt anh hai, quần áo mặc khi đi ra ngoài, về đến nhà liền phải thay ra, chưa tắm rửa sạch sẽ tuyệt đối không thể ngồi xuống bàn cơm. Cho dù là ngày hôm đó vừa xuất viện về nhà chưa thể tắm cũng bị anh nhìn chằm chằm thay bộ quần áo khác mới có thể nằm xuống sô pha nghỉ tạm một chút. An Ký Viễn ngoài sự kinh ngạc còn có chút ưu tư không thể thốt nên lời.
"Thầy cũng chưa ăn cơm?”
Quý Hàng cúi đầu uống canh nói:
"Ừm, không quá đói.”
Kiều thạc cười khẽ nói:
"Ngày mai không cần chờ em, em về sẽ ăn sau.”
Quý Hàng không đáp lại mà nói sang vấn đề khác, giọng điệu lộ rõ chút bất mãn.
"Làm sao càng ngày càng trễ hơn?”
"Hôm nay, trong khoa phát sinh khá nhiều chuyện…” – Quý Hàng ngẩng đầu lên chợt nhìn thấy An Ký Viễn đang đứng ở chân cầu thang.
“Em đứng đó làm gì?"
—————
An Ký Viễn theo bản năng muốn đem bài tập phân tích bệnh án giấu phía sau lưng nhưng vừa động, ánh mắt sắc bén của anh đã hướng đến.
An Ký Viễn thật sự có chút tư tâm, mặc dù có những hình ảnh thường ngày mình sớm đã nhìn quen mắt.
Ánh mắt lạnh băng, có chút không được tự nhiên.
Bầu không khí phòng ăn hiện tại khá ấm áp, bàn ăn đơn giản hai món, một canh, hai bộ chén đũa. Ánh đèn vàng êm dịu, chậu lan tuy trong mùa đông lạnh giá vẫn là cành lá xanh mát. Thế mà An Ký Viễn vẫn khó lòng buông lỏng bản thân, vẫn giống như một học sinh tiểu học chắp tay sau lưng đứng chờ gia trưởng kiểm tra bài tập.
Từng trang giấy lật qua, độ cong chân mày Quý Hàng từng chút thay đổi, ngón tay đập vào một trang giấy, ngẩng đầu nói:
“Sơ đồ phân nhánh não bộ, xem lại một lần nữa luận văn trong một năm trở về đây.”
“Dạ.”
An Ký Viễn thu hồi ánh mắt, ngoan ngoãn đáp lời.
"Còn có chữ của em sao ngày càng khó nhìn?”
Ngón tay vốn bị kiềm cầm máu cọ xát đau nhức khó chịu liền co lại cất giấu đi, An Ký Viễn giống như sợ anh cũng có một đôi mắt khác nhìn thấu mọi thứ ở phía sau lưng mình.
“Cậu không ngồi xuống ăn một chút sao?”- Kiều Thạc lên tiếng phá vỡ không khí trầm mặc.
"Buổi trưa, cậu cũng chỉ ăn có một chút, thân thể làm sao chịu nổi?”
An Ký Viễn vô cùng không tiền đồ nuốt nước miếng đáp lời.
"Không ăn, sư huynh từ từ ăn."
Quý Hàng lại nhìn qua hỏi:
"Có đói bụng hay không?”
An Ký Viễn quả quyết trả lời:
"Không đói bụng."
Thật ra An Ký Viễn đã dần dần tiếp nhận, đứng ở góc độ của người bên ngoài nhìn anh và Kiều Thạc mới càng giống một cặp anh em hơn. Anh em hai người xa cách nhiều năm như vậy, căn bản không thể chỉ vài ba ngày sống chung là có thể bù đắp. Nhưng anh lại ở mỗi lần cậu có ý nghĩ vu vơ kia đột ngột xuất hiện trước mặt cậu, nở một nụ cười trấn an, hay là cúi người quỳ một chân xuống đất giúp cậu xoa hai chân tê dại, hay là dùng giọng cười nhạo che giấu đi trái tim dịu dàng, hay là dùng thân thể rộng lớn chống đỡ cho cậu, hay tự mình ngồi xổm xuống đất giúp cậu buộc dây giày… Lần này, chính là đến gần nửa đêm, mang lên một chén súp trứng nóng hổi. Những thời khắc này thật làm cho An Ký Viễn thiếu chút nữa thì tin anh đã từng nói sẽ không vì mình mà làm những chuyện hoang đường.
Vào phòng làm việc của mình còn cần phải hít sâu một hơi mới dám gõ cửa, rõ ràng đã qua nhiều ngày, bắp thịt vẫn khắc sâu trí nhớ. Bất luận hai năm qua đã tô điểm lên người Quý Hàng bao nhiêu hào quang chói mắt, cảm giác thấp thỏm của người phạm lỗi mỗi khi gõ cửa, cảm giác an tâm khi mệt mỏi, còn có sự thoải mái thốt ra những uất ức, không cam lòng,… sau cánh cửa này chính là sự ấm áp đang chờ đợi. Cảm giác đã không còn giống như thuở ban đầu, có thể qua hai năm tận lực lơ là mọi tưởng niệm nhưng chút gì đó còn sót lại vẫn len lỏi, làm cho đáy lòng vốn nghĩ không có bất kỳ sóng gió nào tác động được nảy sinh ra chút nhiệt độ.
Được sự đáp lại, Quý Hàng đẩy cửa vào, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là hộp mì xào trên bàn uống trà vơi đi một góc nhỏ so với trước lúc mình rời đi, ánh mắt mềm mại chợt âm trầm xuống, hoàn toàn không còn sự thản nhiên như khi đứng ngoài cửa.
An Ký Viễn trên tay đang cầm kìm cầm máu chợt rùng mình ớn lạnh cả sóng lưng, bất an từ ghế sô pha bên cạnh anh Đình An bật người đứng lên.
"Anh…"
Ăn cơm từ trước đến nay sẽ không trở thành hình phạt, nhưng thần sắc lạnh lùng của anh làm An Ký Viễn rõ ràng đã đói bụng đến rã người cũng không dám há to miệng, chỉ có thể dùng kìm cầm máu khó nhọc gấp từng cọng mì mỏng manh bỏ vào miệng mà không dám lộ ra chút uất ức nào.
"Kiểm tra phòng xong rồi?”- Một câu hỏi bâng quơ cũng không biết là vì bầu không khí quá mức bình thường hay đang muốn che giấu chút gì đó, kìm cầm máu trong tay Nhan Đình An rất nhanh chuyển động, là thao tác tiêu chuẩn trong sách giáo khoa.
Người ngoài nhìn có chút hoa mắt nhưng không thể qua được ánh mắt nhạy cảm của Quý Hàng, ánh mắt vốn lạnh lùng càng thêm chút sắc bén, lời thốt ra là phong cách sư huynh đầy bá đạo, không hề có sự cung kính tự giác như lúc còn ở ngoài cửa.
"Sư huynh không cần dạy Tiểu Viễn những thứ này, nó bây giờ ngay cả kiến thức cơ bản còn chưa thuần thục, ăn cơm so với ốc sên gặm lá cây còn chậm hơn."
Nhan Đình An mới trở về không lâu cũng đã nghe quen các bác sĩ gây mê than phiền với nhau, chỉ cần có An Ký Viễn đứng kiến tập hoặc tham dự phẫu thuật, thao tác của Quý Hàng từ lả lướt mây trôi nước chảy sẽ quay trở về đầy đủ các bước theo tiêu chuẩn trong sách giáo khoa, hơn nữa còn liên tục đặt câu hỏi làm thời gian phẫu thuật bị kéo dài thêm.
Chuyện Nhan Đình An len lén dạy cho An Ký Viễn thủ thuật rút gọn khi cầm dụng cụ đối với một bác sĩ Ngoại thần kinh cần có sự vận động linh hoạt các khớp xương khi cầm dụng cụ hiển nhiên là không nằm trong kế hoạch dạy dỗ em trai từ những điều căn bản nhất của Quý Hàng.
Giọng điệu mang theo mấy phần bất mãn không nằm ngoài dự liệu của Nhan Đình An. Vì vậy, theo phản ứng thông thường của một gia trưởng khi bị bắt tại trận chuyện lén cho trẻ nhỏ ăn kẹo là hướng ánh mắt rất nhiều xin lỗi về hướng An Ký Viễn nhún vai một cái, một bộ dáng không thể làm gì khác hơn.
“Không có biện pháp, anh của em không cho.”
“Nhưng mà…”
Đáy mắt An Ký Viễn không che giấu sự bất ngờ không thể tưởng tượng nổi, bị anh hai bắt bẻ không phải chuyện mới mẻ gì nhưng cậu không thể tưởng tượng được…
"Nhìn anh như vậy làm gì?"- Nhan Đình An bật cười đứng lên, kéo theo đôi mắt trợn tròn không thể tin của An Ký Viễn trở về chỗ ngồi cũ.
"Anh của em không đồng ý, anh có biện pháp gì."
Anh không có biện pháp… Vậy trên thế giới này… Còn có ai có biện pháp… (Mễ Tửu: Chị dâu cậu.)
"Cho em thêm mười lăm phút."
Tâm tư ai oán của An Ký Viễn rất nhanh bị câu nói lạnh lùng của Quý Hàng kéo trở về hiện thực.
"Còn không ăn hết, tự mình đi lấy roi mây đến đây."
Chút uất ức vừa bộc phát liền bị hai chữ roi mây kéo ngược vào trong lòng. Nét mặt An Ký Viễn hiện lên chút thẹn thùng, nhưng không thể làm gì khác là cầm lên kìm cầm máu, cúi đầu nhìn hộp mì xào trước mặt đấu tranh tư tưởng.
Nhan Đình An đã trở về bàn làm việc, thuận tay đem dụng cụ trong tay cất vào ngăn kéo, rồi thoải mái ngồi xuống ghế của Quý Hàng, ngẩng đầu mỉm cười, hỏi một câu hết sức mập mờ.
"Tốt hơn một chút không?"
Kìm cầm máu hơi dùng một chút lực, kẹp đến sợi mì đứt làm hai khúc.
Quý Hàng đứng tại chỗ, ánh mắt bằng phẳng quét ngang thùng nước súc miệng để ở góc tường, nhàn nhạt "ừ" một tiếng, một lúc lâu sau lại bồi thêm một câu:
"An ủi lòng chiến sĩ, anh thật phí tâm"
"Không phí tâm."- Nhan Đình An làm bộ nghe không ra ý tứ châm chọc trong câu nói kia, rất tự nhiên chống cùi chỏ lên mặt bàn đỡ cằm, thân thể hơi nghiêng về phía trước, trên mặt vẫn mang ý cười nói:
"Nói sao cũng là Phó Khoa, người dẫn đầu một đội nhóm, khi trò chuyện với bệnh nhân và người nhà lại đầy mùi thuốc lá, ảnh hưởng không tốt lắm."
Hai tay rủ bên người co lại thành nắm đấm rồi tức khắc buông ra, Quý Hàng không nói một lời, đứng bất động.
"Không phải… Không có, anh Đình An…"
An Ký Viễn rốt cuộc không đành lòng nhìn anh như vậy, thậm chí quên hết tất cả giới hạn, rướn cổ về phía anh Đình An giãi bày:
"Trên người anh cho đến bây giờ không hề có mùi thuốc lá, chẳng qua rất ít mới động đến.”
"Chẳng qua rất ít?"
Ý cười dần tắt đi, ánh mắt nhàn nhạt nhìn thẳng về An Ký Viễn phủ lên một tầng trách cứ, không ít không nhiều, vừa vặn để cho An Ký Viễn kinh sợ.
"Tình trạng thân thể của anh em thế nào em không biết? Rất ít động tới là được rồi?”
Đại khái là cho đến bây giờ chưa từng bị anh Đình An dùng bộ dạng nghiêm túc như vậy chất vấn qua, An Ký Viễn thật sự kinh sợ, siết chặt kìm cầm trong tay, nói nhỏ:
“Dạ biết.”
"Biết mà em còn để mặc như vậy?”
Ánh mắt như thiêu đốt làm lòng An Ký Viễn thêm bất an. Ý của anh Đình An giống như chuyện em trai quản anh trai là chuyện đương nhiên.
An Ký Viễn ngây ngẩn, thậm chí có chút trợn tròn mắt, há hốc mồm, giọng điệu của anh Đình An vô cùng nghiêm túc, ý tứ trong đó làm cậu khó hiểu, càng khó thốt nên lời.
Em quản? Em làm sao quản? Em là mượn bao nhiêu lá gan vẫn là mượn cái mông tội nghiệp của mình?
———————-
Thế nào là săn sóc một người còn mệt hơn cả một đại đội, nhắc đến liền sinh khí. Suốt hai mươi bốn giờ phải có người túc trực, đến cả đi vệ sinh đều muốn có người đỡ đi, 4h sáng liền than đau đầu, choáng váng,…
“Bác sĩ Kiều, bệnh nhân mang bệnh trầm trọng nguy hiểm thế này chúng tôi thật sự ứng phó không nổi, nhanh chuyển đến khoa Ngoại thần kinh thôi.”
Kiều Thạc nghe điện thoại bật cười, mấy lần trước khi nghe báo xuất hiện triệu chứng, cậu thậm chí buông bỏ ca phẫu thuật, tự mình chạy đi xem, trong lòng có bao nhiêu lo lắng nhưng rốt cuộc tất cả chỉ là dư thừa.
Bên trong phòng bệnh tiêu chuẩn 5 sao, Dư Điềm Điềm như mọi lần nếu không phải ngồi một góc chơi game, ngắm hàng loạt món hàng xa xỉ vừa được giao đến thì chính là ngồi ở bàn trang điểm tô vẽ gương mặt.
=================
Chính sự đè nén hiểu chuyện như vậy làm cho Quý Hàng càng đau lòng, càng thêm áy náy.
"Lại trễ như vậy?”
Trong phòng khách chỉ mở một bóng đèn màu vàng nhạt, Quý Hàng chiếu theo tiếng mở cửa của Kiều Thạc mà đóng lại màn hình laptop, đứng dậy bước xuống phòng bếp.
"Đi tắm trước, vừa vặn có thể ăn cơm.”
Phòng bếp đã đỏ lửa, nồi canh trên bếp dần bốc lên hơi nóng, hít một hơi liền ngửi được mùi thơm của món ăn.
“Thầy làm món gì ngon vậy?”
"Rửa tay trước, bẩn như vậy không được đến gần.”- Quý Hàng thẳng thắn lên tiếng, Kiều Thạc bị ép phải chạy đi rửa tay, trước khi xoay người đi còn lén bốc lấy một miếng dưa leo trên thớt bỏ vào miệng.
“Em quá mệt, ăn cơm trước lại tắm.”
Quý Hàng không phải dạng người yêu cầu sạch sẽ quá mức nhưng nói sao cũng là xuất thân từ danh gia vọng tộc, vẫn lưu giữ chút thói quen của đại thiếu gia, tỷ như nguyên tắc chỉn chu. Cho nên khi An Ký Viễn đứng ở bậc cầu thang chứng kiến Kiều Thạc chưa thay đổi quần áo đã ngồi xuống bàn cơm thật không biết nên phản ứng thế nào. An Ký Viễn khi ở trong tầm mắt anh hai, quần áo mặc khi đi ra ngoài, về đến nhà liền phải thay ra, chưa tắm rửa sạch sẽ tuyệt đối không thể ngồi xuống bàn cơm. Cho dù là ngày hôm đó vừa xuất viện về nhà chưa thể tắm cũng bị anh nhìn chằm chằm thay bộ quần áo khác mới có thể nằm xuống sô pha nghỉ tạm một chút. An Ký Viễn ngoài sự kinh ngạc còn có chút ưu tư không thể thốt nên lời.
"Thầy cũng chưa ăn cơm?”
Quý Hàng cúi đầu uống canh nói:
"Ừm, không quá đói.”
Kiều thạc cười khẽ nói:
"Ngày mai không cần chờ em, em về sẽ ăn sau.”
Quý Hàng không đáp lại mà nói sang vấn đề khác, giọng điệu lộ rõ chút bất mãn.
"Làm sao càng ngày càng trễ hơn?”
"Hôm nay, trong khoa phát sinh khá nhiều chuyện…” – Quý Hàng ngẩng đầu lên chợt nhìn thấy An Ký Viễn đang đứng ở chân cầu thang.
“Em đứng đó làm gì?"
—————
An Ký Viễn theo bản năng muốn đem bài tập phân tích bệnh án giấu phía sau lưng nhưng vừa động, ánh mắt sắc bén của anh đã hướng đến.
An Ký Viễn thật sự có chút tư tâm, mặc dù có những hình ảnh thường ngày mình sớm đã nhìn quen mắt.
Ánh mắt lạnh băng, có chút không được tự nhiên.
Bầu không khí phòng ăn hiện tại khá ấm áp, bàn ăn đơn giản hai món, một canh, hai bộ chén đũa. Ánh đèn vàng êm dịu, chậu lan tuy trong mùa đông lạnh giá vẫn là cành lá xanh mát. Thế mà An Ký Viễn vẫn khó lòng buông lỏng bản thân, vẫn giống như một học sinh tiểu học chắp tay sau lưng đứng chờ gia trưởng kiểm tra bài tập.
Từng trang giấy lật qua, độ cong chân mày Quý Hàng từng chút thay đổi, ngón tay đập vào một trang giấy, ngẩng đầu nói:
“Sơ đồ phân nhánh não bộ, xem lại một lần nữa luận văn trong một năm trở về đây.”
“Dạ.”
An Ký Viễn thu hồi ánh mắt, ngoan ngoãn đáp lời.
"Còn có chữ của em sao ngày càng khó nhìn?”
Ngón tay vốn bị kiềm cầm máu cọ xát đau nhức khó chịu liền co lại cất giấu đi, An Ký Viễn giống như sợ anh cũng có một đôi mắt khác nhìn thấu mọi thứ ở phía sau lưng mình.
“Cậu không ngồi xuống ăn một chút sao?”- Kiều Thạc lên tiếng phá vỡ không khí trầm mặc.
"Buổi trưa, cậu cũng chỉ ăn có một chút, thân thể làm sao chịu nổi?”
An Ký Viễn vô cùng không tiền đồ nuốt nước miếng đáp lời.
"Không ăn, sư huynh từ từ ăn."
Quý Hàng lại nhìn qua hỏi:
"Có đói bụng hay không?”
An Ký Viễn quả quyết trả lời:
"Không đói bụng."
Thật ra An Ký Viễn đã dần dần tiếp nhận, đứng ở góc độ của người bên ngoài nhìn anh và Kiều Thạc mới càng giống một cặp anh em hơn. Anh em hai người xa cách nhiều năm như vậy, căn bản không thể chỉ vài ba ngày sống chung là có thể bù đắp. Nhưng anh lại ở mỗi lần cậu có ý nghĩ vu vơ kia đột ngột xuất hiện trước mặt cậu, nở một nụ cười trấn an, hay là cúi người quỳ một chân xuống đất giúp cậu xoa hai chân tê dại, hay là dùng giọng cười nhạo che giấu đi trái tim dịu dàng, hay là dùng thân thể rộng lớn chống đỡ cho cậu, hay tự mình ngồi xổm xuống đất giúp cậu buộc dây giày… Lần này, chính là đến gần nửa đêm, mang lên một chén súp trứng nóng hổi. Những thời khắc này thật làm cho An Ký Viễn thiếu chút nữa thì tin anh đã từng nói sẽ không vì mình mà làm những chuyện hoang đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.