Chương 149
Mễ Tửu
30/08/2022
Từ góc nhìn của Quý Hàng, năng lực lâm sáng của An Ký Viễn phát triển quả thực không đủ ổn định, nó không giống như Kiều Thạc được mình dạy dỗ từ bước đầu tiên, càng không có như anh trằn trọc dưới gia pháp và yêu cầu khắt khe của sư huynh đến mức hoàn hảo không chút kẻ hở. Nhưng nếu nói An Ký Viễn không đủ nỗ lực, Quý Hàng đến ngay cả bản thân mình đều không thể thuyết phục. Tuy nhiên, nỗ lực không thể được xem là tiêu chuẩn để không bị trách phạt.
“Cậu có phải bị bệnh rồi không? Tiểu Viễn đã là thanh niên hơn hai mươi tuổi mà suốt ngày bị cậu xem như đứa trẻ con giáo huấn, nó cũng biết sĩ diện vậy. Cậu làm nó sau này làm sao làm sư huynh, làm sao hợp tác với các bác sĩ cùng cấp?”
Đây là Hạ Đông lần đầu tiên bắt gặp An Ký Viễn bị phạt đứng ở trước cửa phòng phẫu thuật, hỏi thăm đồng nghiệp thì họ đều tỏ vẻ không phải chuyện gì xa lạ.
Quý Hàng vừa làm xong ca phẫu thuật xuyên đêm, bác sĩ Hạ nổi giận đùng đùng tìm đương sự phát tiết, muốn xông luôn vào phòng phẫu thuật cuối cùng vẫn bị ánh mắt khẩn cầu của An Ký Viễn ngăn lại. Nhưng chờ đến khi Quý Hàng trở về phòng làm việc, liền không quản người có ăn cơm hay uống được miếng nước nào chưa, Hạ Đông đã bước theo vào phòng lớn tiếng mắng người.
“Tiểu Viễn chỉ là lười tính toán với cậu, cam tâm tình nguyện cả ngày bị cậu khi dễ!”- Hạ Đông tức giận đến mỗi câu đều là nghiến răng nghiến lợi.
“Cậu cho rằng ai cũng giống như cậu, tự ngược điên cuồng.”
Quý Hàng lật bệnh án trong tay, liếc mắt nhìn màn hình máy tính, thuận miệng đáp:
“Lần sau gọi nó đến Khoa Ngoại cùng làm phẫu thuật, tôi không tin cậu có thể nhịn không mắng người.”
Hạ Đông trừng lớn mắt về phía Quý Hàng nói:
“Cậu có thể hay không lấy yêu cầu của người bình thường đối đãi với nó? Cậu và Nhan Đình An đều là trưởng thành từ trong nghịch cảnh, chỉ có thể đem bản thân lăn lộn trong y học đến cường đại nhất. Tiểu Viễn ở trường học cũng là một học sinh ưu tú đầy kiêu ngạo, đến cậu nơi này cả ngày bị mắng, bị đánh. Quý Hàng, tôi cho cậu biết, coi như nó không phải họ An thì cũng chính là một hạt giống ưu tú mà tất cả các khoa phòng đều muốn đoạt lấy về tay mình, cậu có thể hay không thoả mãn một chút?”
Quý Hàng nhíu nhíu mày nói: “Vậy thì cậu càng phải hiểu đạo lý “ngọc bất trác bất thành khí”, lại không phải không có một điểm sai nào, bị nói vài câu có gì mà uất ức.”
Hạ Đông bình tĩnh nhìn Quý Hàng một lúc lâu mới nói tiếp:
“Cậu sẽ không phải thực sự không biết, nó chỉ có ở trước mặt cậu mới có bộ dạng hèn mọn như vậy, một câu khẳng định của cậu với nó mà nói trọng yếu biết bao nhiêu a.”
An Ký Viễn thật rất sợ Quý Hàng.
Những nữ y tá bát quái tính ý đều nhận ra khi Quý Hàng và Kiều Thạc xuất hiện cùng nhau đều là đi sóng vai nhau, khi nào bên cạnh đổi thành An Ký Viễn thì cậu ấy luôn tự giác đi chậm hơn ở phía sau nửa bước chân. Hoặc là trong phòng trực của các bác sĩ nội trú, mỗi khi Quý Hàng xuất hiện, bất luận An Ký Viễn đang ngả người trên bàn nghỉ một chút hay là đang vui đùa cùng đồng nghiệp thì người đầu tiên trở về vẻ nghiêm túc đều là cậu ta.
Câu nói của Hạ Đông chân chính bị Quý Hàng tiêu hóa là ở ngày đó khi Tiêu Triều Nam mang An Ký Viễn cùng lên ca phẫu thuật mà nửa đường cần gọi Quý Hàng đến trợ giúp.
“Cậu không cảm thấy, cậu vừa xuất hiện, An Ký Viễn liền hoảng sợ sao?”- Tiêu triều Nam vừa vặn người khởi động sau một thời gian dài duy trì củng một tư thế, thuận miệng nhắc đến.
“Trước đó đều làm rất tốt, cậu vừa đến đứng bên cạnh, đến cả tay trái, tay phải đều không phân biệt được. “
“Nếu đã thao tác thực sự thuần thục, lại có cái gì phải hoảng sợ. “
Giọng điệu Quý Hàng có chút bất mãn, nhưng mơ hồ cảm nhận được cảm giác không hoàn toàn tự tin như thường ngày. Điều này làm cho Tiêu Triều Nam hơi nghi hoặc, quay đầu qua chợt hơi nhíu mày, bản kiểm điểm của An Ký Viễn đến nay vẫn còn dán trên bảng thông báo.
“Cậu đến cùng là làm sao để cậu nhóc sợ cậu đến vậy?”
“Tôi có thể làm gì cậu ta?”- Quý Hàng cảm thấy hơi buồn cười.
“Tôi không có ăn thịt người, chỉ cho chút giáo huấn để cậu ta ghi nhớ thật lâu.”
Tiêu Triều Nam không phải loại người nhiều chuyện, lúc này cũng lười truy vấn.
“Vừa nói cậu sẽ đến, cả người cậu nhóc đều bắt đầu căng cứng, ngay cả tư thế ngồi cũng giống như học sinh tiểu học, thật đáng yêu a.”
Mặc dù trong chuyện dạy dỗ em trai, Quý Hàng có quan niệm cùng nguyên tắc bất di bất dịch nhưng anh không phải là người không biết suy xét lại chính mình. Trước đó là Cố trưởng khoa nói qua, anh luôn cảm thấy bởi vì An Ký Viễn họ An, xuất phát từ lập trường của Trưởng khoa luôn phải bảo vệ tốt vị An thiếu gia này, nhưng hôm nay những người đứng xem đưa ra nhận xét ngày càng nhiều, Quý Hàng cũng bắt đầu nghi vấn chính mình.
Vì vậy, anh quyết định cùng An Ký Viễn nói một chút.
Chính là lúc Quý Hàng nguyên bản quyết định vào buổi chiều sẽ cùng An Ký Viễn tâm tình một phen lại phảng phất có một cái bàn tay vô hình giãy giụa, chuyện xưa lặng yên không một tiếng động đã bị bới lên một góc, bao nhuệ khí sau đó đều bất giác phân tán theo một hướng hoàn toàn khác biệt.
——-
“Cậu có phải bị bệnh rồi không? Tiểu Viễn đã là thanh niên hơn hai mươi tuổi mà suốt ngày bị cậu xem như đứa trẻ con giáo huấn, nó cũng biết sĩ diện vậy. Cậu làm nó sau này làm sao làm sư huynh, làm sao hợp tác với các bác sĩ cùng cấp?”
Đây là Hạ Đông lần đầu tiên bắt gặp An Ký Viễn bị phạt đứng ở trước cửa phòng phẫu thuật, hỏi thăm đồng nghiệp thì họ đều tỏ vẻ không phải chuyện gì xa lạ.
Quý Hàng vừa làm xong ca phẫu thuật xuyên đêm, bác sĩ Hạ nổi giận đùng đùng tìm đương sự phát tiết, muốn xông luôn vào phòng phẫu thuật cuối cùng vẫn bị ánh mắt khẩn cầu của An Ký Viễn ngăn lại. Nhưng chờ đến khi Quý Hàng trở về phòng làm việc, liền không quản người có ăn cơm hay uống được miếng nước nào chưa, Hạ Đông đã bước theo vào phòng lớn tiếng mắng người.
“Tiểu Viễn chỉ là lười tính toán với cậu, cam tâm tình nguyện cả ngày bị cậu khi dễ!”- Hạ Đông tức giận đến mỗi câu đều là nghiến răng nghiến lợi.
“Cậu cho rằng ai cũng giống như cậu, tự ngược điên cuồng.”
Quý Hàng lật bệnh án trong tay, liếc mắt nhìn màn hình máy tính, thuận miệng đáp:
“Lần sau gọi nó đến Khoa Ngoại cùng làm phẫu thuật, tôi không tin cậu có thể nhịn không mắng người.”
Hạ Đông trừng lớn mắt về phía Quý Hàng nói:
“Cậu có thể hay không lấy yêu cầu của người bình thường đối đãi với nó? Cậu và Nhan Đình An đều là trưởng thành từ trong nghịch cảnh, chỉ có thể đem bản thân lăn lộn trong y học đến cường đại nhất. Tiểu Viễn ở trường học cũng là một học sinh ưu tú đầy kiêu ngạo, đến cậu nơi này cả ngày bị mắng, bị đánh. Quý Hàng, tôi cho cậu biết, coi như nó không phải họ An thì cũng chính là một hạt giống ưu tú mà tất cả các khoa phòng đều muốn đoạt lấy về tay mình, cậu có thể hay không thoả mãn một chút?”
Quý Hàng nhíu nhíu mày nói: “Vậy thì cậu càng phải hiểu đạo lý “ngọc bất trác bất thành khí”, lại không phải không có một điểm sai nào, bị nói vài câu có gì mà uất ức.”
Hạ Đông bình tĩnh nhìn Quý Hàng một lúc lâu mới nói tiếp:
“Cậu sẽ không phải thực sự không biết, nó chỉ có ở trước mặt cậu mới có bộ dạng hèn mọn như vậy, một câu khẳng định của cậu với nó mà nói trọng yếu biết bao nhiêu a.”
An Ký Viễn thật rất sợ Quý Hàng.
Những nữ y tá bát quái tính ý đều nhận ra khi Quý Hàng và Kiều Thạc xuất hiện cùng nhau đều là đi sóng vai nhau, khi nào bên cạnh đổi thành An Ký Viễn thì cậu ấy luôn tự giác đi chậm hơn ở phía sau nửa bước chân. Hoặc là trong phòng trực của các bác sĩ nội trú, mỗi khi Quý Hàng xuất hiện, bất luận An Ký Viễn đang ngả người trên bàn nghỉ một chút hay là đang vui đùa cùng đồng nghiệp thì người đầu tiên trở về vẻ nghiêm túc đều là cậu ta.
Câu nói của Hạ Đông chân chính bị Quý Hàng tiêu hóa là ở ngày đó khi Tiêu Triều Nam mang An Ký Viễn cùng lên ca phẫu thuật mà nửa đường cần gọi Quý Hàng đến trợ giúp.
“Cậu không cảm thấy, cậu vừa xuất hiện, An Ký Viễn liền hoảng sợ sao?”- Tiêu triều Nam vừa vặn người khởi động sau một thời gian dài duy trì củng một tư thế, thuận miệng nhắc đến.
“Trước đó đều làm rất tốt, cậu vừa đến đứng bên cạnh, đến cả tay trái, tay phải đều không phân biệt được. “
“Nếu đã thao tác thực sự thuần thục, lại có cái gì phải hoảng sợ. “
Giọng điệu Quý Hàng có chút bất mãn, nhưng mơ hồ cảm nhận được cảm giác không hoàn toàn tự tin như thường ngày. Điều này làm cho Tiêu Triều Nam hơi nghi hoặc, quay đầu qua chợt hơi nhíu mày, bản kiểm điểm của An Ký Viễn đến nay vẫn còn dán trên bảng thông báo.
“Cậu đến cùng là làm sao để cậu nhóc sợ cậu đến vậy?”
“Tôi có thể làm gì cậu ta?”- Quý Hàng cảm thấy hơi buồn cười.
“Tôi không có ăn thịt người, chỉ cho chút giáo huấn để cậu ta ghi nhớ thật lâu.”
Tiêu Triều Nam không phải loại người nhiều chuyện, lúc này cũng lười truy vấn.
“Vừa nói cậu sẽ đến, cả người cậu nhóc đều bắt đầu căng cứng, ngay cả tư thế ngồi cũng giống như học sinh tiểu học, thật đáng yêu a.”
Mặc dù trong chuyện dạy dỗ em trai, Quý Hàng có quan niệm cùng nguyên tắc bất di bất dịch nhưng anh không phải là người không biết suy xét lại chính mình. Trước đó là Cố trưởng khoa nói qua, anh luôn cảm thấy bởi vì An Ký Viễn họ An, xuất phát từ lập trường của Trưởng khoa luôn phải bảo vệ tốt vị An thiếu gia này, nhưng hôm nay những người đứng xem đưa ra nhận xét ngày càng nhiều, Quý Hàng cũng bắt đầu nghi vấn chính mình.
Vì vậy, anh quyết định cùng An Ký Viễn nói một chút.
Chính là lúc Quý Hàng nguyên bản quyết định vào buổi chiều sẽ cùng An Ký Viễn tâm tình một phen lại phảng phất có một cái bàn tay vô hình giãy giụa, chuyện xưa lặng yên không một tiếng động đã bị bới lên một góc, bao nhuệ khí sau đó đều bất giác phân tán theo một hướng hoàn toàn khác biệt.
——-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.