Chương 154
Mễ Tửu
31/08/2022
An Ký Viễn dáng đứng cao ngất, giọng nói sắc bén như dao.
"Kiều Thạc, anh còn có lương tâm hay không?"
"Anh đối với cậu không tốt sao?"
"Bình thường một bộ dạng tôn sư trọng đạo, đến thời khắc mấu chốt đều quăng xuống đáy giếng hết rồi?"- Đáy mắt trong veo, chỉ còn duy nhất hình ảnh của Kiều Thạc, gương mặt sưng đau, bị anh dùng hành động, lời nói ngăn cản, ánh mắt nghiêm nghị nhắc nhở sự khuất nhục vừa rồi của bản thân. Nhưng tâm tư vẫn như con ngựa hoang mất cương, trong đầu vẽ đầy dấu chấm hỏi, vì sao, rốt cuộc là vì sao?
"Anh nói chuyện đi!"- Cậu thà chống lại quy củ đứng phạt không cho phép nói chuyện cũng tình nguyện muốn nghe Kiều Thạc cho cậu một đáp án, một câu nói tùy tiện thôi cũng khó khăn đến vậy sao? Kiều Thạc nhắm chặt hai mắt, hít sâu một hơi nói:
"Đó là bà ngoại tôi…"- Lời còn dứt, An Ký Viễn lại xoay người nắm chặt cổ áo Kiều Thạc, ánh mắt tràn đầy lửa giận.
"Cho nên?"
Kiều Thạc nhíu mày nói tiếp:
"Cậu tại sao không đi hỏi thầy?"
Bị nói trúng tâm sự, An Ký Viễn càng phẫn nộ, nắm chặt tay thành nắm đấm.
"Cho nên anh tôi bị đánh là đáng đời đúng không?"- Kèm theo câu nói khàn cả giọng chính là một nắm đấm cực mạnh mang theo nỗi tức giận không cách nào kìm chế được rơi xuống mặt Kiều Thạc.
Lửa giận hừng hực không hề bị cái gọi là "diện bích hối lỗi" đập tan, tính cách ương ngạnh, kiêu ngạo từ trong xương cốt của An Ký Viễn so với Quý Hàng chỉ có hơn chứ không kém, tất cả phẫn nộ đều bùng cháy kịch liệt.
Cho nên khi Quý Hàng đẩy cửa bước vào chính là hình ảnh Kiều Thạc bị An Ký Viễn nằm đè trên sô pha còn cậu thì đang giơ cao nắm đấm.
"Rầm!"- Tiếng cửa đập mạnh không sợ tị hiềm cắt ngang không gian huyên náo bên ngoài. Quý Hàng lặng lẽ đứng ở cạnh cửa bình tĩnh nhìn hai đứa không lớn không nhỏ, khí thế bức người lan tỏa đến ngột ngạt, gằn giọng một câu ngắn gọn:
“Đứng ngay ngắn!”
——————-
An Ký Viễn rất không có tiền đồ, nắm đấm đang giơ cao chợt run run, căn bản không kịp nghi vấn chính mình bản năng thuận theo, cực lực đè nén xuống trong lòng mãnh liệt chua xót, chậm rãi thu tay xoay người đứng thẳng. Cậu không biết mình còn đang chờ mong cái gì, là một câu giải thích, một cái lý do, hay đơn giản chỉ một ánh mắt trấn an? Nhưng có một điều bản thân cậu hiểu rất rõ đánh nhau là không đúng- đây là điều từ nhỏ anh đã dạy cậu.
"Là ai ra tay trước?"- Mới vừa thay chiếc áo ngắn tay càng tôn nên cánh tay lực lưỡng, thon gọn của Quý Hàng. Đại khái chỉ có rửa mặt, trên trán vẫn còn ẩm hơi nước, ánh mắt không rõ biểu tình di chuyển từ khóe miệng phiếm hồng của Kiều Thạc qua người An Ký Viễn.
"Là em!”- An Ký Viễn đáp lời. Quý Hàng không hề có biểu tình kinh ngạc, trực tiếp đi thẳng về bàn làm việc, thốt ra hai tiếng kinh động lòng người.
“Quỳ xuống!”
————–
An Ký Viễn và Kiều Thạc đồng thời giật mình ngẩng đầu, hướng ánh mắt đầy kinh ngạc về phía Quý Hàng. Dù câu nói bỏ qua chủ ngữ nhưng mệnh lệnh kia là nói về ai đều rất rõ ràng. Thủ đoạn dạy dỗ học trò của Quý Hàng xưa nay không hề có hình thức phạt quỳ mang tính chất khuất nhục kia. Kiều Thạc đã từng tận mắt chứng kiến thầy quỳ gối trước mặt An lão gia, sóng lưng thẳng tắp phơi bày gia phong gia tộc. Kiều Thạc dẫu biết thầy đối với An Ký Viễn vô cùng nghiêm khắc nhưng chưa từng nghĩ thầy sẽ ở ngay trước mặt cậu phơi bày ra tư thế gia trưởng yêu cầu em trai.
“Thầy!”
Kiều Thạc lo sợ bước lên một bước liền dừng lại, trợn tròn mắt nhìn thầy lấy từ ngăn kéo ra một cây roi mây.
Mười mấy phút đủ để Quý Hàng từ trạng thái sợ hãi xen lẫn tức giận tìm trở về sự trấn định thường ngày, tay trái ánh đút vào túi quần, tay phải cầm roi mây bước đến, anh không ngay lập tức đến chỗ An Ký Viễn mà trừng mắt qua Kiều Thạc lạnh giọng:
“Thầy gọi em đến đây để làm gì?”- Kiều Thạc cắn cắn môi đáp lời.
“Tự cảnh tỉnh.”
"Vậy em bây giờ đứng ở đây là nói cảm thấy mình không có làm gì sai?"- Ánh mắt Quý Hàng trong trẻo nhưng lạnh đến thấu xương.
————
Khi nhìn thấy An Ký Viễn siết chặt cổ tay bà ngoại, khi cậu ta la lên muốn báo cảnh sát, khi thấy bà ngoại ngã ngồi dưới đất,… Kiều Thạc giống như bị chạm đến điểm mấu chốt bí ẩn, đại não tự chủ trương ấn xuống cơ chế bảo vệ, áo giáp được giấu kín cũng đồng thời khoác lên người. Sai rồi sao? Khẳng định có sai. Thế nhưng, Kiều Thạc còn chưa chuẩn bị xong sẽ đem những phần tâm tư kia bộc lộ dưới ánh sáng. May mắn, Quý Hàng luôn có chừng mực, ngọn roi chỉ về hướng góc tường, giọng nói ôn hòa nhưng khẩu khí là không hề có đường thương lượng.
"Trên người không có vết thương cần phải lập tức xử lý thì tiếp tục đến góc tường đứng.”
—————
"Kiều Thạc, anh còn có lương tâm hay không?"
"Anh đối với cậu không tốt sao?"
"Bình thường một bộ dạng tôn sư trọng đạo, đến thời khắc mấu chốt đều quăng xuống đáy giếng hết rồi?"- Đáy mắt trong veo, chỉ còn duy nhất hình ảnh của Kiều Thạc, gương mặt sưng đau, bị anh dùng hành động, lời nói ngăn cản, ánh mắt nghiêm nghị nhắc nhở sự khuất nhục vừa rồi của bản thân. Nhưng tâm tư vẫn như con ngựa hoang mất cương, trong đầu vẽ đầy dấu chấm hỏi, vì sao, rốt cuộc là vì sao?
"Anh nói chuyện đi!"- Cậu thà chống lại quy củ đứng phạt không cho phép nói chuyện cũng tình nguyện muốn nghe Kiều Thạc cho cậu một đáp án, một câu nói tùy tiện thôi cũng khó khăn đến vậy sao? Kiều Thạc nhắm chặt hai mắt, hít sâu một hơi nói:
"Đó là bà ngoại tôi…"- Lời còn dứt, An Ký Viễn lại xoay người nắm chặt cổ áo Kiều Thạc, ánh mắt tràn đầy lửa giận.
"Cho nên?"
Kiều Thạc nhíu mày nói tiếp:
"Cậu tại sao không đi hỏi thầy?"
Bị nói trúng tâm sự, An Ký Viễn càng phẫn nộ, nắm chặt tay thành nắm đấm.
"Cho nên anh tôi bị đánh là đáng đời đúng không?"- Kèm theo câu nói khàn cả giọng chính là một nắm đấm cực mạnh mang theo nỗi tức giận không cách nào kìm chế được rơi xuống mặt Kiều Thạc.
Lửa giận hừng hực không hề bị cái gọi là "diện bích hối lỗi" đập tan, tính cách ương ngạnh, kiêu ngạo từ trong xương cốt của An Ký Viễn so với Quý Hàng chỉ có hơn chứ không kém, tất cả phẫn nộ đều bùng cháy kịch liệt.
Cho nên khi Quý Hàng đẩy cửa bước vào chính là hình ảnh Kiều Thạc bị An Ký Viễn nằm đè trên sô pha còn cậu thì đang giơ cao nắm đấm.
"Rầm!"- Tiếng cửa đập mạnh không sợ tị hiềm cắt ngang không gian huyên náo bên ngoài. Quý Hàng lặng lẽ đứng ở cạnh cửa bình tĩnh nhìn hai đứa không lớn không nhỏ, khí thế bức người lan tỏa đến ngột ngạt, gằn giọng một câu ngắn gọn:
“Đứng ngay ngắn!”
——————-
An Ký Viễn rất không có tiền đồ, nắm đấm đang giơ cao chợt run run, căn bản không kịp nghi vấn chính mình bản năng thuận theo, cực lực đè nén xuống trong lòng mãnh liệt chua xót, chậm rãi thu tay xoay người đứng thẳng. Cậu không biết mình còn đang chờ mong cái gì, là một câu giải thích, một cái lý do, hay đơn giản chỉ một ánh mắt trấn an? Nhưng có một điều bản thân cậu hiểu rất rõ đánh nhau là không đúng- đây là điều từ nhỏ anh đã dạy cậu.
"Là ai ra tay trước?"- Mới vừa thay chiếc áo ngắn tay càng tôn nên cánh tay lực lưỡng, thon gọn của Quý Hàng. Đại khái chỉ có rửa mặt, trên trán vẫn còn ẩm hơi nước, ánh mắt không rõ biểu tình di chuyển từ khóe miệng phiếm hồng của Kiều Thạc qua người An Ký Viễn.
"Là em!”- An Ký Viễn đáp lời. Quý Hàng không hề có biểu tình kinh ngạc, trực tiếp đi thẳng về bàn làm việc, thốt ra hai tiếng kinh động lòng người.
“Quỳ xuống!”
————–
An Ký Viễn và Kiều Thạc đồng thời giật mình ngẩng đầu, hướng ánh mắt đầy kinh ngạc về phía Quý Hàng. Dù câu nói bỏ qua chủ ngữ nhưng mệnh lệnh kia là nói về ai đều rất rõ ràng. Thủ đoạn dạy dỗ học trò của Quý Hàng xưa nay không hề có hình thức phạt quỳ mang tính chất khuất nhục kia. Kiều Thạc đã từng tận mắt chứng kiến thầy quỳ gối trước mặt An lão gia, sóng lưng thẳng tắp phơi bày gia phong gia tộc. Kiều Thạc dẫu biết thầy đối với An Ký Viễn vô cùng nghiêm khắc nhưng chưa từng nghĩ thầy sẽ ở ngay trước mặt cậu phơi bày ra tư thế gia trưởng yêu cầu em trai.
“Thầy!”
Kiều Thạc lo sợ bước lên một bước liền dừng lại, trợn tròn mắt nhìn thầy lấy từ ngăn kéo ra một cây roi mây.
Mười mấy phút đủ để Quý Hàng từ trạng thái sợ hãi xen lẫn tức giận tìm trở về sự trấn định thường ngày, tay trái ánh đút vào túi quần, tay phải cầm roi mây bước đến, anh không ngay lập tức đến chỗ An Ký Viễn mà trừng mắt qua Kiều Thạc lạnh giọng:
“Thầy gọi em đến đây để làm gì?”- Kiều Thạc cắn cắn môi đáp lời.
“Tự cảnh tỉnh.”
"Vậy em bây giờ đứng ở đây là nói cảm thấy mình không có làm gì sai?"- Ánh mắt Quý Hàng trong trẻo nhưng lạnh đến thấu xương.
————
Khi nhìn thấy An Ký Viễn siết chặt cổ tay bà ngoại, khi cậu ta la lên muốn báo cảnh sát, khi thấy bà ngoại ngã ngồi dưới đất,… Kiều Thạc giống như bị chạm đến điểm mấu chốt bí ẩn, đại não tự chủ trương ấn xuống cơ chế bảo vệ, áo giáp được giấu kín cũng đồng thời khoác lên người. Sai rồi sao? Khẳng định có sai. Thế nhưng, Kiều Thạc còn chưa chuẩn bị xong sẽ đem những phần tâm tư kia bộc lộ dưới ánh sáng. May mắn, Quý Hàng luôn có chừng mực, ngọn roi chỉ về hướng góc tường, giọng nói ôn hòa nhưng khẩu khí là không hề có đường thương lượng.
"Trên người không có vết thương cần phải lập tức xử lý thì tiếp tục đến góc tường đứng.”
—————
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.