Chương 211
Mễ Tửu
02/09/2022
Mọi người thường nói, có người đối với rượu có tác dụng chậm.
Cái gọi là "Tác dụng chậm", thật ra chính là thời gian trì hoãn để Ethanol đi vào hệ tuần hoàn của con người, vượt qua những hàng rào bảo vệ, bắt đầu phát huy tác dụng sau quá trình chuyển hóa.
Thời gian trì hoãn này khác nhau chủ yếu do tốc độ trao đổi chất khác nhau ở mỗi cơ thể.
Đối với An Ký Viễn, vừa rồi còn có thể cúi người xuống lau đi vết rượu trên sàn, thẳng bước chân đi theo sau lưng Quý Hàng. Bây giờ khi đã an vị trên taxi, chưa kể đến từ nhỏ được giáo dục tư thế ngồi phải luôn luôn thẳng tắp, lúc này xương sống giống như thân cây lúa mong manh chập chờn theo cơn gió, mặc kệ hai tay Quý Hàng đều đang siết chặt thành nắm đấm.
Nhưng mà, một giây kế tiếp.
"Bộp!"
Đầu đập mạnh vào kiếng xe tạo thành tiếng vang giữa không gian đang vô cùng yên tĩnh, Quý Hàng thật sự bị hoảng sợ, vội vàng giang tay kéo cái đầu nhỏ về phía mình.
Giống như khỉ mẹ hay chăm chú bắt ve trên đầu khỉ con, giơ tay vén lên mái tóc bệt trên trán.
"Cứng đầu cái gì?" Quý Hàng thô bạo ấn cái đầu nhỏ xuống đùi mình.
"Cái đầu này là mượn ở chỗ khác đến à? Đập trúng chỗ nào rồi?"
Sự thay đổi vị trí bất ngờ, An Ký Viễn vốn đang trong trạng thái mơ màng, cơ thể đặt trên đùi Quý Hàng một góc 90 độ, cái đầu càng là xoay một góc 720 độ, trong tầm mắt như kính vạn hoa, phát ra một tín hiệu khẩn cấp thật sự rất muốn ói.
"Anh, em muốn…"
"Em muốn cái gì?"- Ánh đèn trong xe mờ ảo, Quý Hàng căn bản không nhìn rõ đầu An Ký Viễn đập trúng ở đâu, chỉ nghe tiếng vang lớn cùng tài xế vội quay đầu nhìn, liền biết va chạm không hề nhẹ.
“Lấy tay ra! Đừng lắc đầu!”
An Ký Viễn cố hết sức nói: “Anh, em muốn ói.”
Một cú thắng gấp, Quý Hàng và An Ký Viễn lập tức bị đuổi xuống xe, tài xế còn có một chút lương tâm khi cho thêm được hai ba cái túi nôn.
Quý Phó khoa xưa nay luôn vô cùng chỉn chu, đại khái trong đời chưa từng xuất hiện thời khắc chật vật như vậy.
Trên mặt mang theo dấu bàn tay, bên vai đỡ một sư tử con đang say rượu, tay cầm túi nôn, bị tài xế taxi vô tình đuổi xuống xe.
Mưa lất phất, gió bắc từng cơn thổi về còn phải đem áo khoác lên người An Ký Viễn đang mướt mồ hôi.
"Tự mình đứng cho ngay ngắn, không cho phép nghiêng ngả."- Quý Hàng xụ mặt, giọng tràn đầy cảm giác không biết nên làm sao, đối với cái thân người một thước tám đang dán chặt trên người mình nói:
“Anh phải đi ném rác.”
Đứng ngay ngắn?
Hai chân An Ký Viễn hôm nay giống hệt như bị bẻ xương rút gân, căn bản không nghe sai sử, không có đủ khả năng chống đỡ thân mình chứ nói chi đang đứng dưới nền tuyết ẩm ướt trơn trượt, cho dù hiện tại có dán chặt chân cậu ở dưới nền đất thì thân người cũng nhất định ngã ngang xuống đất.
Sau năm lần bảy lượt thử nghiệm, Quý Hàng rốt cuộc buông tha ý niệm buồn cười này.
Anh không thể làm gì khác là đem An Ký Viễn kéo đến một cây lớn gần đó để cho thân người một mét tám ấy tựa vào thân cây.
Quý Hàng ném túi nôn ở thùng rác cách đó khoảng hai mét, toàn bộ hành trình chạy đi chạy về rất là nhanh nhưng lúc này An Ký Viễn đã hoàn toàn không để ý hình tượng, quỳ rạp xuống bên cây ói thêm lần nữa.
Lúc này tuyết đang tan, hỗn hợp tuyết và nước giống như một ly sinh tố sữa, một lớp thật dày thấm ướt từ xương bánh chè đến cả bắp chân.
Quý Hàng giơ tay muốn vỗ vào ót An Ký Viễn nhưng chợt nhớ ra nó vừa bị đập đầu vào kính xe, chỉ có thể nửa đường chuyển hướng vỗ xuống cái mông ai kia đang vểnh lên.
"Đứng lên!"- Quý Hàng nghiêm giọng ra lệnh, xốc thân người tựa lên bả vai mình.
"Không phải đừng để ý em sao? Không phải muốn mời rượu anh sao? Còn muốn uống, tôi sẽ theo hầu An thiếu gia!"
Hai tai An Ký Viễn chỉ có tiếng ong ong, căn bản không nghe được Quý Hàng đang nói gì, nhưng đối với giọng điệu lạnh lùng kia lại rất nhạy cảm.
Hôm nay uống rượu đều là vì uất ức.
Bất luận là một tuần qua lạnh lùng, xa cách hay khi phạm sai lầm được giả nhân giả nghĩa tha thứ, thêm những lời lẽ nịnh nọt làm An Ký Viễn cảm thấy không thích ứng. Sinh lý cùng tâm lý tác động, như lời mọi người thường nói uống rượu trong lúc tâm trạng không tốt sẽ càng dễ say hơn.
Biết rõ trong dạ dày không còn bất kỳ cái gì, đầu lưỡi cũng cảm nhận vị chua nhớp nháp, cảm giác muốn ói vẫn trào lên cổ họng.
Giống như có một bàn tay luôn ấn mạnh xuống dạ dày, An Ký Viễn lại cúi người xuống muốn ói thêm một trận nữa.
Thân người đứng không vững, chỉ có thể dựa vào người Quý Hàng, làm cho người đi qua đường nhìn lướt qua còn tưởng rằng hai anh em đang hành "đại lễ" đối với gốc cây.
"Nhịn một chút."- Quý Hàng dùng ống tay áo đi mồ hôi lạnh trên trán An Ký Viễn.
"Dạ dày trống rỗng, đừng ói!"
Giọng nói vẫn lạnh băng, ở trong cơn gió lạnh càng lộ ra hàn khí bức người, An Ký Viễn nghe qua càng cảm thấy uất ức.
Cậu nghiêng đầu trừng mắt với Quý Hàng, hốc mắt đỏ bừng đầy ưu tư, bằng mắt thường có thể thấy được con ngươi trong suốt như mặt hồ, đôi mày nhíu lại nhấp nhô như những ngọn núi trùng điệp.
Cậu hoàn toàn quên mất vừa rồi còn ở hội trường quỳ xuống trước mặt anh, một bộ dạng ta đây uống say, khó chịu trong người cho nên lúc này ta là người lớn nhất. Biểu cảm hung tợn, kèm theo bao uất ức:
"Em… khó chịu."
Cậu thật sự khó chịu, đầu đau nhức, toàn thân vô lực, choáng váng, không hề muốn nhúc nhích cả một ngón tay.
Nhưng Quý Hàng cũng thật sự không hiểu. Anh chưa từng uống say, thậm chí cho đến bây giờ không hề cho phép mình mượn rượu tiêu sầu, căn bản không hiểu được cái gọi là mất khống chế ý thức, cảm giác khó chịu muốn ói.
Anh chỉ biết nhìn sư tử nhỏ khó chịu đến trắng mắt, anh đau lòng, cũng nôn nóng như lửa đốt.
Vì vậy.
"Bốp"- Anh hung hăng vỗ mạnh một cái.
Lần này cánh tay giơ lên chuẩn xác rơi vào lưng An Ký Viễn, làm cả thân người ngã nhào về phía trước.
"Em còn biết khó chịu? Là ai đè cổ ép em uống sao? Là ai cầu cạnh em diễn trò! Chuyện kinh thiên động địa gì đáng để em dày vò mình như vậy? Ở trước mắt anh cũng dám không có chút kiêng kỵ nào, em xem anh chết rồi sao?"- Quý Hàng mặt lạnh la mắng, lại đánh một cái vào lưng.
"Không cho phép ói!"
Cũng không biết là do giọng nói có chút hòa hoãn của Quý Hàng hay do An Ký Viễn đang khó chịu trong người mà cái giọng điệu chỉ còn một nửa nghiêm nghị kia kích thích lòng phản nghịch trong người cậu, cao giọng nói:
“Anh chỉ biết mắng người! Tránh ra đi!"
Giọng điệu thì kiên quyết nhưng âm thanh có chút yếu ớt. Động tác tay, tưởng rằng như đánh túy quyền, nhưng trên thực tế còn thua xa động tác nhào bột mì.
Nếu như thời khắc này An Ký Viễn còn có nửa phần lý trí nhất định sẽ bị ánh mắt sắc bén của Quý Hàng làm hoảng hốt. Đáng tiếc An Ký Viễn lúc này cậu khó chịu đến không còn một chút lý trí nào, chống tay lên thân cây, trên đầu toàn là mồ hôi lạnh.
Nhưng bỗng nhiên, vạt áo sơ mi bị một lực mạnh mẽ kéo ra, gió lạnh còn chưa kịp chui vào, một bàn tay nóng bỏng không ngừng xoa vào dạ dày, giống như muốn đốt cháy tất cả các nhóm cơ.
An Ký Viễn giật mình.
Ánh mắt ngây ngốc, trong khoảnh khắc như đem tất cả khó chịu ném hết sau ót.
Quý Hàng rút tay, lòng bàn tay vẫn còn ấm nóng.
"Ói ra đều là chất chua dạ dày."- Giọng Quý Hàng trầm thấp như nửa chết nửa sống, trầm thấp gõ vào màng nhĩ.
"Cố nhịn! Một chút nữa là tốt."
Không biết là An Ký Viễn nghe lời, hay là dạ dày càng nghe lời hơn, quả nhiên, không ói nữa.
An Ký Viễn không nói gì, cứng đơ như tượng gỗ, ngoan ngoãn như mèo con chờ Quý Hàng lau mồ hôi trên mặt. Rồi giống như lần viêm ruột thừa ngày đó, tựa sát vào người anh.
Hõm vai Quý Hàng không có bao nhiêu thịt, An Ký Viễn thật lâu mới tìm được một tư thế tương đối thoải mái, đem đầu đặt ở trên bả vai.
"Không được nghiêng đầu, ngồi vững!"
"An Ký Viễn, em dám ói trên người anh thử xem."
"Đừng ngủ, lập tức đến nhà, tỉnh lại nào."
…
An Ký Viễn mở mắt ra, trước mắt mơ mơ màng màng là gò má của anh, trong đầu vẫn trống rỗng. Hình ảnh cứ chạy vòng vòng trước mắt.
Những lần cãi vã, từng câu nói đâm thẳng vào lòng vang vọng bên tai giống như mới ngày hôm qua.
Rốt cuộc, cho đến hôm nay, những nghi vấn trong lòng rốt cuộc cũng thốt ra khỏi miệng.
"Anh, có phải anh cảm thấy em rất phiền có phải hay không?"
Quý Hàng đột nhiên dừng bước chân, dưới ánh đèn đường, sắc mặt càng thêm trắng bệch.
Một khoảng yên lặng dài, An Ký Viễn như khủng hoảng chờ đợi câu trả lời, nhịp tim đập loạn cào cào, lồng ngực phập phồng trên lưng Quý Hàng
Bỗng nhiên, một tiếng "Bốp!"
Quý Hàng trực tiếp buông cánh tay, An Ký Viễn không hề có sự phòng bị, giống như vật thể rơi tự do, mông đập mạnh xuống đất, trong khiếp sợ mà tỉnh lại, trong đầu đập mạnh bởi tiếng gầm:
"An Ký Viễn, em nháo đủ chưa!"
Cái gọi là "Tác dụng chậm", thật ra chính là thời gian trì hoãn để Ethanol đi vào hệ tuần hoàn của con người, vượt qua những hàng rào bảo vệ, bắt đầu phát huy tác dụng sau quá trình chuyển hóa.
Thời gian trì hoãn này khác nhau chủ yếu do tốc độ trao đổi chất khác nhau ở mỗi cơ thể.
Đối với An Ký Viễn, vừa rồi còn có thể cúi người xuống lau đi vết rượu trên sàn, thẳng bước chân đi theo sau lưng Quý Hàng. Bây giờ khi đã an vị trên taxi, chưa kể đến từ nhỏ được giáo dục tư thế ngồi phải luôn luôn thẳng tắp, lúc này xương sống giống như thân cây lúa mong manh chập chờn theo cơn gió, mặc kệ hai tay Quý Hàng đều đang siết chặt thành nắm đấm.
Nhưng mà, một giây kế tiếp.
"Bộp!"
Đầu đập mạnh vào kiếng xe tạo thành tiếng vang giữa không gian đang vô cùng yên tĩnh, Quý Hàng thật sự bị hoảng sợ, vội vàng giang tay kéo cái đầu nhỏ về phía mình.
Giống như khỉ mẹ hay chăm chú bắt ve trên đầu khỉ con, giơ tay vén lên mái tóc bệt trên trán.
"Cứng đầu cái gì?" Quý Hàng thô bạo ấn cái đầu nhỏ xuống đùi mình.
"Cái đầu này là mượn ở chỗ khác đến à? Đập trúng chỗ nào rồi?"
Sự thay đổi vị trí bất ngờ, An Ký Viễn vốn đang trong trạng thái mơ màng, cơ thể đặt trên đùi Quý Hàng một góc 90 độ, cái đầu càng là xoay một góc 720 độ, trong tầm mắt như kính vạn hoa, phát ra một tín hiệu khẩn cấp thật sự rất muốn ói.
"Anh, em muốn…"
"Em muốn cái gì?"- Ánh đèn trong xe mờ ảo, Quý Hàng căn bản không nhìn rõ đầu An Ký Viễn đập trúng ở đâu, chỉ nghe tiếng vang lớn cùng tài xế vội quay đầu nhìn, liền biết va chạm không hề nhẹ.
“Lấy tay ra! Đừng lắc đầu!”
An Ký Viễn cố hết sức nói: “Anh, em muốn ói.”
Một cú thắng gấp, Quý Hàng và An Ký Viễn lập tức bị đuổi xuống xe, tài xế còn có một chút lương tâm khi cho thêm được hai ba cái túi nôn.
Quý Phó khoa xưa nay luôn vô cùng chỉn chu, đại khái trong đời chưa từng xuất hiện thời khắc chật vật như vậy.
Trên mặt mang theo dấu bàn tay, bên vai đỡ một sư tử con đang say rượu, tay cầm túi nôn, bị tài xế taxi vô tình đuổi xuống xe.
Mưa lất phất, gió bắc từng cơn thổi về còn phải đem áo khoác lên người An Ký Viễn đang mướt mồ hôi.
"Tự mình đứng cho ngay ngắn, không cho phép nghiêng ngả."- Quý Hàng xụ mặt, giọng tràn đầy cảm giác không biết nên làm sao, đối với cái thân người một thước tám đang dán chặt trên người mình nói:
“Anh phải đi ném rác.”
Đứng ngay ngắn?
Hai chân An Ký Viễn hôm nay giống hệt như bị bẻ xương rút gân, căn bản không nghe sai sử, không có đủ khả năng chống đỡ thân mình chứ nói chi đang đứng dưới nền tuyết ẩm ướt trơn trượt, cho dù hiện tại có dán chặt chân cậu ở dưới nền đất thì thân người cũng nhất định ngã ngang xuống đất.
Sau năm lần bảy lượt thử nghiệm, Quý Hàng rốt cuộc buông tha ý niệm buồn cười này.
Anh không thể làm gì khác là đem An Ký Viễn kéo đến một cây lớn gần đó để cho thân người một mét tám ấy tựa vào thân cây.
Quý Hàng ném túi nôn ở thùng rác cách đó khoảng hai mét, toàn bộ hành trình chạy đi chạy về rất là nhanh nhưng lúc này An Ký Viễn đã hoàn toàn không để ý hình tượng, quỳ rạp xuống bên cây ói thêm lần nữa.
Lúc này tuyết đang tan, hỗn hợp tuyết và nước giống như một ly sinh tố sữa, một lớp thật dày thấm ướt từ xương bánh chè đến cả bắp chân.
Quý Hàng giơ tay muốn vỗ vào ót An Ký Viễn nhưng chợt nhớ ra nó vừa bị đập đầu vào kính xe, chỉ có thể nửa đường chuyển hướng vỗ xuống cái mông ai kia đang vểnh lên.
"Đứng lên!"- Quý Hàng nghiêm giọng ra lệnh, xốc thân người tựa lên bả vai mình.
"Không phải đừng để ý em sao? Không phải muốn mời rượu anh sao? Còn muốn uống, tôi sẽ theo hầu An thiếu gia!"
Hai tai An Ký Viễn chỉ có tiếng ong ong, căn bản không nghe được Quý Hàng đang nói gì, nhưng đối với giọng điệu lạnh lùng kia lại rất nhạy cảm.
Hôm nay uống rượu đều là vì uất ức.
Bất luận là một tuần qua lạnh lùng, xa cách hay khi phạm sai lầm được giả nhân giả nghĩa tha thứ, thêm những lời lẽ nịnh nọt làm An Ký Viễn cảm thấy không thích ứng. Sinh lý cùng tâm lý tác động, như lời mọi người thường nói uống rượu trong lúc tâm trạng không tốt sẽ càng dễ say hơn.
Biết rõ trong dạ dày không còn bất kỳ cái gì, đầu lưỡi cũng cảm nhận vị chua nhớp nháp, cảm giác muốn ói vẫn trào lên cổ họng.
Giống như có một bàn tay luôn ấn mạnh xuống dạ dày, An Ký Viễn lại cúi người xuống muốn ói thêm một trận nữa.
Thân người đứng không vững, chỉ có thể dựa vào người Quý Hàng, làm cho người đi qua đường nhìn lướt qua còn tưởng rằng hai anh em đang hành "đại lễ" đối với gốc cây.
"Nhịn một chút."- Quý Hàng dùng ống tay áo đi mồ hôi lạnh trên trán An Ký Viễn.
"Dạ dày trống rỗng, đừng ói!"
Giọng nói vẫn lạnh băng, ở trong cơn gió lạnh càng lộ ra hàn khí bức người, An Ký Viễn nghe qua càng cảm thấy uất ức.
Cậu nghiêng đầu trừng mắt với Quý Hàng, hốc mắt đỏ bừng đầy ưu tư, bằng mắt thường có thể thấy được con ngươi trong suốt như mặt hồ, đôi mày nhíu lại nhấp nhô như những ngọn núi trùng điệp.
Cậu hoàn toàn quên mất vừa rồi còn ở hội trường quỳ xuống trước mặt anh, một bộ dạng ta đây uống say, khó chịu trong người cho nên lúc này ta là người lớn nhất. Biểu cảm hung tợn, kèm theo bao uất ức:
"Em… khó chịu."
Cậu thật sự khó chịu, đầu đau nhức, toàn thân vô lực, choáng váng, không hề muốn nhúc nhích cả một ngón tay.
Nhưng Quý Hàng cũng thật sự không hiểu. Anh chưa từng uống say, thậm chí cho đến bây giờ không hề cho phép mình mượn rượu tiêu sầu, căn bản không hiểu được cái gọi là mất khống chế ý thức, cảm giác khó chịu muốn ói.
Anh chỉ biết nhìn sư tử nhỏ khó chịu đến trắng mắt, anh đau lòng, cũng nôn nóng như lửa đốt.
Vì vậy.
"Bốp"- Anh hung hăng vỗ mạnh một cái.
Lần này cánh tay giơ lên chuẩn xác rơi vào lưng An Ký Viễn, làm cả thân người ngã nhào về phía trước.
"Em còn biết khó chịu? Là ai đè cổ ép em uống sao? Là ai cầu cạnh em diễn trò! Chuyện kinh thiên động địa gì đáng để em dày vò mình như vậy? Ở trước mắt anh cũng dám không có chút kiêng kỵ nào, em xem anh chết rồi sao?"- Quý Hàng mặt lạnh la mắng, lại đánh một cái vào lưng.
"Không cho phép ói!"
Cũng không biết là do giọng nói có chút hòa hoãn của Quý Hàng hay do An Ký Viễn đang khó chịu trong người mà cái giọng điệu chỉ còn một nửa nghiêm nghị kia kích thích lòng phản nghịch trong người cậu, cao giọng nói:
“Anh chỉ biết mắng người! Tránh ra đi!"
Giọng điệu thì kiên quyết nhưng âm thanh có chút yếu ớt. Động tác tay, tưởng rằng như đánh túy quyền, nhưng trên thực tế còn thua xa động tác nhào bột mì.
Nếu như thời khắc này An Ký Viễn còn có nửa phần lý trí nhất định sẽ bị ánh mắt sắc bén của Quý Hàng làm hoảng hốt. Đáng tiếc An Ký Viễn lúc này cậu khó chịu đến không còn một chút lý trí nào, chống tay lên thân cây, trên đầu toàn là mồ hôi lạnh.
Nhưng bỗng nhiên, vạt áo sơ mi bị một lực mạnh mẽ kéo ra, gió lạnh còn chưa kịp chui vào, một bàn tay nóng bỏng không ngừng xoa vào dạ dày, giống như muốn đốt cháy tất cả các nhóm cơ.
An Ký Viễn giật mình.
Ánh mắt ngây ngốc, trong khoảnh khắc như đem tất cả khó chịu ném hết sau ót.
Quý Hàng rút tay, lòng bàn tay vẫn còn ấm nóng.
"Ói ra đều là chất chua dạ dày."- Giọng Quý Hàng trầm thấp như nửa chết nửa sống, trầm thấp gõ vào màng nhĩ.
"Cố nhịn! Một chút nữa là tốt."
Không biết là An Ký Viễn nghe lời, hay là dạ dày càng nghe lời hơn, quả nhiên, không ói nữa.
An Ký Viễn không nói gì, cứng đơ như tượng gỗ, ngoan ngoãn như mèo con chờ Quý Hàng lau mồ hôi trên mặt. Rồi giống như lần viêm ruột thừa ngày đó, tựa sát vào người anh.
Hõm vai Quý Hàng không có bao nhiêu thịt, An Ký Viễn thật lâu mới tìm được một tư thế tương đối thoải mái, đem đầu đặt ở trên bả vai.
"Không được nghiêng đầu, ngồi vững!"
"An Ký Viễn, em dám ói trên người anh thử xem."
"Đừng ngủ, lập tức đến nhà, tỉnh lại nào."
…
An Ký Viễn mở mắt ra, trước mắt mơ mơ màng màng là gò má của anh, trong đầu vẫn trống rỗng. Hình ảnh cứ chạy vòng vòng trước mắt.
Những lần cãi vã, từng câu nói đâm thẳng vào lòng vang vọng bên tai giống như mới ngày hôm qua.
Rốt cuộc, cho đến hôm nay, những nghi vấn trong lòng rốt cuộc cũng thốt ra khỏi miệng.
"Anh, có phải anh cảm thấy em rất phiền có phải hay không?"
Quý Hàng đột nhiên dừng bước chân, dưới ánh đèn đường, sắc mặt càng thêm trắng bệch.
Một khoảng yên lặng dài, An Ký Viễn như khủng hoảng chờ đợi câu trả lời, nhịp tim đập loạn cào cào, lồng ngực phập phồng trên lưng Quý Hàng
Bỗng nhiên, một tiếng "Bốp!"
Quý Hàng trực tiếp buông cánh tay, An Ký Viễn không hề có sự phòng bị, giống như vật thể rơi tự do, mông đập mạnh xuống đất, trong khiếp sợ mà tỉnh lại, trong đầu đập mạnh bởi tiếng gầm:
"An Ký Viễn, em nháo đủ chưa!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.