Chương 61
Mễ Tửu
30/08/2022
Buổi sáng thứ bảy, đối với liên tục một tuần mỗi ngày đều ngủ không đến 5 tiếng như An Ký Viễn mà nói không có gì gọi là hưởng thụ. Ánh đèn lờ mờ cùng âm nhạc êm dịu càng làm người muốn đắm chìm vào giấc ngủ. Cho đến khi cô gái ngồi bên cạnh phát ra tiếng cười khẽ, An Ký Viễn mới bất chợt thẳng người lên, một bên xoa mắt, một bên lấy điện thoại nhìn thời gian.
“Cũng hai tuần dù ở bệnh viện cũng không gặp mặt được.”- Tô Uẩn cắn miếng bánh gạo, khẽ tựa đầu vào vai bạn trai, giọng có chút hờn dỗi.
“Vậy mà anh cũng không muốn bù đắp cho bạn gái một chút?”
An Ký Viễn vòng tay đặt lên bả vai Tô Uẩn, giọng mang đầy chân thành cùng sự thấu hiểu.
“Đều tại anh không tốt.”
“Hừ!”- Tô Uẩn bĩu môi.
“Lần nào cũng nói vậy nhưng một chút thành ý an ủi cũng không có.”
“Vậy bây giờ phải làm sao?”- An Ký Viễn mỉm cười hỏi. Có thể là mấy ngày nay thần kinh căng thẳng, lại theo bản năng làm ra bộ dáng dùng đối phó với anh hai mà mang ra dỗ dành bạn gái.
“Nếu không cho em đánh anh một trận?”
Tô Uẩn bật cười: “Đánh anh đối với em có ích lợi gì?”
Con ngươi chuyển một cái liền ngẩng đầu nói: “Bằng không, buổi chiều cùng nhau đi dạo phố đi.”
An Ký Viễn có chút khó xử dừng bước, cho đến khi Tô Uẩn đã đi một đoạn khá xa mới bất đắc dĩ nói:
“Hôm nay… thật sự không được, xin lỗi.”
Từ khi anh hai đặt ra quy định, thứ bảy mỗi tuần chính là ngày cậu phải hoàn thành một bài phân tích bệnh án nộp cho anh. Tối hôm qua, cậu chuẩn bị đến gần 2h sáng, nhắn tin hỏi anh có thể dời đến buổi chiều hay không thì lập tức nhận được nhắn trả lời.
[Ngủ đi!]
Giọng điệu cường thế, đôi mày nhíu chặt của anh hai như đang hiện ra trước mắt làm An Ký Viễn chợt giật bắn người, quăng điện thoại lên đầu giường, kéo chăn nhắm mắt ngủ. Cậu hít sâu một hơi, cảm nhận mùi hương dễ chịu, quen thuộc của chăn mềm ấm áp, thản nhiên rơi vào giấc ngủ, khóe miệng nhoẻn lên một nụ cười vui sướng.
Tô Uẩn nghiêng đầu nghiêm túc nhìn An Ký Viễn mấy giây rồi bật cười trêu đùa.
“Không có thành ý còn dám nói xin lỗi a.”
Biết bạn gái không thật sự tức giận, nét mặt An Ký Viễn mới hơi dãn ra nhưng trong ánh mắt vẫn còn mang theo chút áy náy và tự trách. Tô Uẩn là cô gái khá hiểu chuyện, lúc cùng học trong trường y, cả hai còn có nhiều cơ hội cùng nhau làm bài tập, đến khi vào thực tập, cơ hội rảnh rỗi gặp nhau ngày càng ít hơn.
Huống chi, tại thời điểm này, trong lòng An Ký Viễn tự hiểu rõ dưới sự rèn giũa nghiêm khắc của anh, cậu dần hình thành quyết tâm phải trở nên thật ưu tú, có đủ tư cách được đứng bên cạnh anh, cùng anh chia sẻ, gánh vác mọi chuyện, lòng nhiệt thành với nghề y lại càng kiên định hơn xưa.
An Ký Viễn và Tô Uẩn đều khá kén ăn, hai người đi một vòng cửa hàng tổng hợp cuối cùng chỉ lấy vài món ăn đơn giản. Tô Uẩn hút một ngụm trà mật ong, hướng mắt nũng nịu.
“Em cũng muốn ăn thịt gà.”
An Ký Viễn mỉm cười: “Khẩu vị rất tốt a.”
An Ký Viễn đặt xuống miếng thịt gà của mình xuống, cầm dao nĩa bắt đầu cắt một miếng thịt gà khác.
Bác sĩ ngoại khoa đối với kỹ thuật cắt thịt lọc xương này không thể xem là thiên phú nhưng từng miếng thịt được cắt đều đặn khá đẹp mắt.
Tô Uẩn nhìn động tác rất chuẩn mực, đầy chuyên chú của bạn trai không khỏi muốn trêu ghẹo.
“Có cảm giác như đang trong phòng phẫu thuật a, chỉ thiếu đội mũ, mang khẩu trang.”
An Ký Viễn hất cằm đáp lời: “Kỹ thuật cũng không tệ lắm?”
“Thật là khéo léo tuyệt vời!”- Cô gái không hề keo kiệt đích tán dương.
Ánh mắt An Ký Viễn chợt nhuộm mấy phần ảm đạm nói:
“Ngày nào phẫu thuật không bị mắng, làm xong được khen một câu thật là tốt.”
“Thế là sao?”- Tô Uẩn hơi ngạc nhiên. Bạn trai mình là người nổi danh nhất trường y về thành tích học tập vô cùng xuất sắc, đến lúc đi thực tập cũng được tuyên dương là tài không đợi tuổi, cô rất ít gặp phải bộ dạng không mấy phấn khích như thế này.
“Bị mắng?”
An Ký Viễn ngược lại không che giấu, nụ cười có chút miễn cưỡng.
“Em nên hỏi là có ngày nào không bị mắng?”
Ngoại thần kinh và Nội thần kinh xét về kiến thức chuyên môn đôi lúc có phần trái ngược, chồng chéo nhau nhưng nếu cùng nhau phối hợp sẽ tạo ra sức mạnh vượt trội. Không khí tại hai chuyên khoa lại là một trời một vực. Khoa Nội thần kinh tương đối yên bình, sau giờ kiểm tra phòng buổi chiều, các loại việc như hoàn thành hồ sơ bệnh án, viết dặn dò đều có thời gian thong thả hoàn thành. Đối với khoa Ngoại thần kinh, mỗi ngày trước 8h đều phải hoàn thành kiểm tra phòng, viết dặn dò, rồi chạy nhanh vào phòng phẫu thuật, thời gian gấp gáp không kịp thở, cấp trên càng không có nhiều thời gian dư thừa để hướng dẫn cụ thể từng bước một.
Tô Uẩn cũng từng bị cấp trên ngoại khoa dạy dỗ đến không ngóc đầu lên được nên cũng hiểu được một phần tâm tình của bạn trai. Cô lấy tay chống cằm, dịu giọng an ủi:
“Lúc mới bắt đầu đều có chút khó khăn, huống chi anh còn có một cấp trên tốt như Quý Phó khoa.”
An Ký Viễn nuốt nước miếng, khóe miệng cong lên nói:
“Quý Phó khoa đúng là thanh danh vang dội a…”
“Ưm. Em trước kia còn thắc mắc vị Phó khoa mới có 28 tuổi sẽ cao minh đến mức nào, bất quá là ỷ tài ngạo mạn, áp đảo người khác thôi.”- Tô Uẩn chống cằm, ngón tay gõ gõ vào gò má nói tiếp.
“Nhưng ngày đó, khi cùng nhau nói chuyện, em mới phát hiện Quý Phó khoa thật sự là người có học thức, có nguyên tắc, tài năng uyên bác, chỉ vài câu nói vừa biểu thị lập trường của mình nhưng không hề mất đi khí độ, phép tắt hơn nữa còn mang đến cảm giác gần gũi, thoải mái.”
“Chậm đã!” – An Ký Viễn chợt ngừng tay, ngẩng đầu hỏi:
“Em đang nói gì vậy?”
——————–
“Cũng hai tuần dù ở bệnh viện cũng không gặp mặt được.”- Tô Uẩn cắn miếng bánh gạo, khẽ tựa đầu vào vai bạn trai, giọng có chút hờn dỗi.
“Vậy mà anh cũng không muốn bù đắp cho bạn gái một chút?”
An Ký Viễn vòng tay đặt lên bả vai Tô Uẩn, giọng mang đầy chân thành cùng sự thấu hiểu.
“Đều tại anh không tốt.”
“Hừ!”- Tô Uẩn bĩu môi.
“Lần nào cũng nói vậy nhưng một chút thành ý an ủi cũng không có.”
“Vậy bây giờ phải làm sao?”- An Ký Viễn mỉm cười hỏi. Có thể là mấy ngày nay thần kinh căng thẳng, lại theo bản năng làm ra bộ dáng dùng đối phó với anh hai mà mang ra dỗ dành bạn gái.
“Nếu không cho em đánh anh một trận?”
Tô Uẩn bật cười: “Đánh anh đối với em có ích lợi gì?”
Con ngươi chuyển một cái liền ngẩng đầu nói: “Bằng không, buổi chiều cùng nhau đi dạo phố đi.”
An Ký Viễn có chút khó xử dừng bước, cho đến khi Tô Uẩn đã đi một đoạn khá xa mới bất đắc dĩ nói:
“Hôm nay… thật sự không được, xin lỗi.”
Từ khi anh hai đặt ra quy định, thứ bảy mỗi tuần chính là ngày cậu phải hoàn thành một bài phân tích bệnh án nộp cho anh. Tối hôm qua, cậu chuẩn bị đến gần 2h sáng, nhắn tin hỏi anh có thể dời đến buổi chiều hay không thì lập tức nhận được nhắn trả lời.
[Ngủ đi!]
Giọng điệu cường thế, đôi mày nhíu chặt của anh hai như đang hiện ra trước mắt làm An Ký Viễn chợt giật bắn người, quăng điện thoại lên đầu giường, kéo chăn nhắm mắt ngủ. Cậu hít sâu một hơi, cảm nhận mùi hương dễ chịu, quen thuộc của chăn mềm ấm áp, thản nhiên rơi vào giấc ngủ, khóe miệng nhoẻn lên một nụ cười vui sướng.
Tô Uẩn nghiêng đầu nghiêm túc nhìn An Ký Viễn mấy giây rồi bật cười trêu đùa.
“Không có thành ý còn dám nói xin lỗi a.”
Biết bạn gái không thật sự tức giận, nét mặt An Ký Viễn mới hơi dãn ra nhưng trong ánh mắt vẫn còn mang theo chút áy náy và tự trách. Tô Uẩn là cô gái khá hiểu chuyện, lúc cùng học trong trường y, cả hai còn có nhiều cơ hội cùng nhau làm bài tập, đến khi vào thực tập, cơ hội rảnh rỗi gặp nhau ngày càng ít hơn.
Huống chi, tại thời điểm này, trong lòng An Ký Viễn tự hiểu rõ dưới sự rèn giũa nghiêm khắc của anh, cậu dần hình thành quyết tâm phải trở nên thật ưu tú, có đủ tư cách được đứng bên cạnh anh, cùng anh chia sẻ, gánh vác mọi chuyện, lòng nhiệt thành với nghề y lại càng kiên định hơn xưa.
An Ký Viễn và Tô Uẩn đều khá kén ăn, hai người đi một vòng cửa hàng tổng hợp cuối cùng chỉ lấy vài món ăn đơn giản. Tô Uẩn hút một ngụm trà mật ong, hướng mắt nũng nịu.
“Em cũng muốn ăn thịt gà.”
An Ký Viễn mỉm cười: “Khẩu vị rất tốt a.”
An Ký Viễn đặt xuống miếng thịt gà của mình xuống, cầm dao nĩa bắt đầu cắt một miếng thịt gà khác.
Bác sĩ ngoại khoa đối với kỹ thuật cắt thịt lọc xương này không thể xem là thiên phú nhưng từng miếng thịt được cắt đều đặn khá đẹp mắt.
Tô Uẩn nhìn động tác rất chuẩn mực, đầy chuyên chú của bạn trai không khỏi muốn trêu ghẹo.
“Có cảm giác như đang trong phòng phẫu thuật a, chỉ thiếu đội mũ, mang khẩu trang.”
An Ký Viễn hất cằm đáp lời: “Kỹ thuật cũng không tệ lắm?”
“Thật là khéo léo tuyệt vời!”- Cô gái không hề keo kiệt đích tán dương.
Ánh mắt An Ký Viễn chợt nhuộm mấy phần ảm đạm nói:
“Ngày nào phẫu thuật không bị mắng, làm xong được khen một câu thật là tốt.”
“Thế là sao?”- Tô Uẩn hơi ngạc nhiên. Bạn trai mình là người nổi danh nhất trường y về thành tích học tập vô cùng xuất sắc, đến lúc đi thực tập cũng được tuyên dương là tài không đợi tuổi, cô rất ít gặp phải bộ dạng không mấy phấn khích như thế này.
“Bị mắng?”
An Ký Viễn ngược lại không che giấu, nụ cười có chút miễn cưỡng.
“Em nên hỏi là có ngày nào không bị mắng?”
Ngoại thần kinh và Nội thần kinh xét về kiến thức chuyên môn đôi lúc có phần trái ngược, chồng chéo nhau nhưng nếu cùng nhau phối hợp sẽ tạo ra sức mạnh vượt trội. Không khí tại hai chuyên khoa lại là một trời một vực. Khoa Nội thần kinh tương đối yên bình, sau giờ kiểm tra phòng buổi chiều, các loại việc như hoàn thành hồ sơ bệnh án, viết dặn dò đều có thời gian thong thả hoàn thành. Đối với khoa Ngoại thần kinh, mỗi ngày trước 8h đều phải hoàn thành kiểm tra phòng, viết dặn dò, rồi chạy nhanh vào phòng phẫu thuật, thời gian gấp gáp không kịp thở, cấp trên càng không có nhiều thời gian dư thừa để hướng dẫn cụ thể từng bước một.
Tô Uẩn cũng từng bị cấp trên ngoại khoa dạy dỗ đến không ngóc đầu lên được nên cũng hiểu được một phần tâm tình của bạn trai. Cô lấy tay chống cằm, dịu giọng an ủi:
“Lúc mới bắt đầu đều có chút khó khăn, huống chi anh còn có một cấp trên tốt như Quý Phó khoa.”
An Ký Viễn nuốt nước miếng, khóe miệng cong lên nói:
“Quý Phó khoa đúng là thanh danh vang dội a…”
“Ưm. Em trước kia còn thắc mắc vị Phó khoa mới có 28 tuổi sẽ cao minh đến mức nào, bất quá là ỷ tài ngạo mạn, áp đảo người khác thôi.”- Tô Uẩn chống cằm, ngón tay gõ gõ vào gò má nói tiếp.
“Nhưng ngày đó, khi cùng nhau nói chuyện, em mới phát hiện Quý Phó khoa thật sự là người có học thức, có nguyên tắc, tài năng uyên bác, chỉ vài câu nói vừa biểu thị lập trường của mình nhưng không hề mất đi khí độ, phép tắt hơn nữa còn mang đến cảm giác gần gũi, thoải mái.”
“Chậm đã!” – An Ký Viễn chợt ngừng tay, ngẩng đầu hỏi:
“Em đang nói gì vậy?”
——————–
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.