Chương 97
Mễ Tửu
30/08/2022
Kiều Thạc siết chặt hai tay thành nắm đấm, tức giận nói:
“Thầy xin nghỉ hay đi làm thì liên quan gì đến cậu, ở sau lưng nghị luận chuyện của người khác còn mặt dày vô sỉ lên án.”
Triệu Thần Hải lại ra mặt cười khẽ, vừa muốn nói thêm thì Cố Bình Sinh đột nhiên hỏi một câu:
“Quý Hàng hai ngày qua đều ở bên cạnh An Ký Viễn?”
Triệu Thần Hải trong nháy mắt như tìm được tri âm, rất đắc ý nhìn Kiều Thạc tiếp tục nói: “Đúng vậy Trưởng khoa, là bạn học của em bên Khoa Ngoại đã nói. Nếu ngài không tin có thể đi hỏi thăm một vòng, hôm nay có rất nhiều người đến thăm bệnh đều gặp được Quý Hàng ở đó. Em không phải muốn thăm dò chuyện riêng tư của người khác nhưng Quý Hàng hy sinh việc công đi nịnh hót cấp dưới chẳng phải chuyện quang vinh gì, nếu nói đến khía cạnh lớn hơn là vấn đề y đức, trong khoa còn bao nhiêu người bệnh đang chờ anh ta xử lý…”
“Ca phẫu thuật đã lên lịch thầy chưa từng đùn đẩy, mỗi ngày sớm hay muộn đều sẽ đến kiểm tra phòng, tối qua vừa tiếp nhận một ca nguy hiểm, thầy cũng trực tiếp đứng mổ. Làm bác sĩ cũng không được phép thuận tiện xin nghỉ phép vì chuyện riêng sao?”- Kiều Thạc đối mặt nâng cao giọng.
“Cậu có tư cách gì phán xét y đức của thầy?”
Triệu Thần Hải bĩu môi: “Vậy chuyện anh ta ở bên cạnh An Ký Viễn hầu hạ sớm tối là không sai đi? Anh đã hết lòng bảo vệ thầy của mình đến thế thì hãy thay anh ta nghĩ thử một lý do hợp lý nào để một Phó khoa xin nghỉ phép chỉ để chăm sóc một bác sĩ nội trú năm thứ nhất?”
Kiều Thạc cắn răng nghiến lợi nói: “Chuyện riêng của thầy đến phiên cậu quản sao?”
“À… “- Triệu Thần Hải gần như bùng nổ, có ý trêu chọc: “Chẳng lẽ giữa hai người bọn họ còn có mối quan hệ khó lòng mở miệng như lời đồn đoán?”
Lời vừa dứt, Kiều Thạc cũng tiến lên giơ tay nắm chặt cổ áo Triệu Thần Hải, hung hăng đẩy người vào góc tường, giơ cao nắm đấm.
“Anh… Anh muốn làm gì?”
“Kiều Thạc!”- Cố Bình Sinh vỗ bàn, trừng hai mắt hét lên:
“Cậu tưởng tôi là người vô hình sao? Buông tay!”
Cậu thật sự không phải dạng người trẻ tuổi nóng nảy, không chịu được sự khiêu khích nhưng động đến thầy lại là chuyện rất không giống nhau.
Cũng chính vì chuyện không giống nhau đó… làm cậu học sự kiềm chế.
Tay dần hạ xuống, Kiều Thạc ép bản thân thu liễm mũi nhọn, lui về sau mấy bước đứng ngay ngắn, đáy mắt tràn đầy tức giận cũng dần hòa tan không còn chút dấu vết nào.
Cố Bình Sinh quét mắt nhìn cả hai. Căn nguyên và sự phát triển của câu chuyện ông đều đã rõ, có tin hay không, tin bao nhiêu, tất nhiên tự mình có sự phán đoán.
“Kiều Thạc quả thật không phúc hậu, nhưng cậu không phải không có sai.”- Cố Bình Sinh rất rõ ràng Triệu Thần Hải đang quan tâm cái gì.
“Chuyện này, có hay không ghi vào hồ sơ, kết quả thực tập thế nào đều sẽ tùy vào biểu hiện của cậu. Cậu nếu có thể quản tốt miệng của mình, mọi người đều sẽ yên ổn vô sự.
Triệu Thần Hải cúi đầu nói: “Đã biết.”
Suy nghĩ một chút liền nói thêm: “Cảm ơn Cố Trưởng khoa.”
Cố Bình Sinh chỉ túi giấy trên bàn: “Cầm đồ của cậu đi ra ngoài.”
Cánh cửa vừa đóng lại, Cố Bình Sinh thậm chí tự mình bước đến khóa chốt cửa rồi bước đến trước mặt Kiều Thạc, dùng ánh mắt dò xét nhìn người thật lâu.
“Cậu đúng là ngày càng để tôi phải nhìn với cặp mắt khác xưa.”- Cố Bình Sinh mỉm cười mang theo thâm ý sâu xa khó lường.
“Xem ra thầy cậu không ở đây hai ngày, cậu đúng rảnh rỗi quá mức.”
Kiều Thạc cúi đầu không nhìn Cố Bình Sinh, cảm thấy có chút uất ức nói:
“Trưởng khoa biết rõ thầy không phải người như vậy.”
Cố Bình Sinh dĩ nhiên biết Quý Hàng không phải người như vậy, vì vậy… càng hiếu kỳ hơn.
“Kiều Thạc, hai chúng ta làm một cuộc trao đổi đi.”
Mới vừa rồi còn hung hăng giơ nanh múa vuốt, lúc này tim Kiều Thạc chợt đập nhanh thêm một nhịp, ngước mắt nhìn Cố Bình Sinh đang nở nụ cười đầy ẩn ý.
“Chuyện này, tôi sẽ giúp cậu đè xuống, sẽ không có bất kỳ người nào biết được.”
Bất kỳ người nào dĩ nhiên là ám chỉ cả Quý Hàng.
Kiều Thạc có phản ứng rất nhanh, suy nghĩ rõ ràng: Triệu Thần Hải đưa tiền không thành đương nhiên sẽ không nói ra ngoài, Tiêu lão đại tính cách quái dị sẽ chẳng buồn bận tâm, người duy nhất có thể, cũng có lập trường nói chuyện này với thầy chính là người đang đứng trước mặt cậu.
Nhưng mà, nếu là trao đổi chắc chắn sẽ có điều kiện.. Kiều Thạc cảnh giác cao độ nhìn Cố Bình Sinh.
“Coi như trao đổi, tôi muốn cậu nói cho tôi biết…”- Thanh âm Cố Bình Sinh rất bình tĩnh, trên mặt đột nhiên thu lại ý cười:
“… Thầy của cậu và An Ký Viễn rốt cuộc có mối quan hệ như thế nào?”
—————
“Thầy xin nghỉ hay đi làm thì liên quan gì đến cậu, ở sau lưng nghị luận chuyện của người khác còn mặt dày vô sỉ lên án.”
Triệu Thần Hải lại ra mặt cười khẽ, vừa muốn nói thêm thì Cố Bình Sinh đột nhiên hỏi một câu:
“Quý Hàng hai ngày qua đều ở bên cạnh An Ký Viễn?”
Triệu Thần Hải trong nháy mắt như tìm được tri âm, rất đắc ý nhìn Kiều Thạc tiếp tục nói: “Đúng vậy Trưởng khoa, là bạn học của em bên Khoa Ngoại đã nói. Nếu ngài không tin có thể đi hỏi thăm một vòng, hôm nay có rất nhiều người đến thăm bệnh đều gặp được Quý Hàng ở đó. Em không phải muốn thăm dò chuyện riêng tư của người khác nhưng Quý Hàng hy sinh việc công đi nịnh hót cấp dưới chẳng phải chuyện quang vinh gì, nếu nói đến khía cạnh lớn hơn là vấn đề y đức, trong khoa còn bao nhiêu người bệnh đang chờ anh ta xử lý…”
“Ca phẫu thuật đã lên lịch thầy chưa từng đùn đẩy, mỗi ngày sớm hay muộn đều sẽ đến kiểm tra phòng, tối qua vừa tiếp nhận một ca nguy hiểm, thầy cũng trực tiếp đứng mổ. Làm bác sĩ cũng không được phép thuận tiện xin nghỉ phép vì chuyện riêng sao?”- Kiều Thạc đối mặt nâng cao giọng.
“Cậu có tư cách gì phán xét y đức của thầy?”
Triệu Thần Hải bĩu môi: “Vậy chuyện anh ta ở bên cạnh An Ký Viễn hầu hạ sớm tối là không sai đi? Anh đã hết lòng bảo vệ thầy của mình đến thế thì hãy thay anh ta nghĩ thử một lý do hợp lý nào để một Phó khoa xin nghỉ phép chỉ để chăm sóc một bác sĩ nội trú năm thứ nhất?”
Kiều Thạc cắn răng nghiến lợi nói: “Chuyện riêng của thầy đến phiên cậu quản sao?”
“À… “- Triệu Thần Hải gần như bùng nổ, có ý trêu chọc: “Chẳng lẽ giữa hai người bọn họ còn có mối quan hệ khó lòng mở miệng như lời đồn đoán?”
Lời vừa dứt, Kiều Thạc cũng tiến lên giơ tay nắm chặt cổ áo Triệu Thần Hải, hung hăng đẩy người vào góc tường, giơ cao nắm đấm.
“Anh… Anh muốn làm gì?”
“Kiều Thạc!”- Cố Bình Sinh vỗ bàn, trừng hai mắt hét lên:
“Cậu tưởng tôi là người vô hình sao? Buông tay!”
Cậu thật sự không phải dạng người trẻ tuổi nóng nảy, không chịu được sự khiêu khích nhưng động đến thầy lại là chuyện rất không giống nhau.
Cũng chính vì chuyện không giống nhau đó… làm cậu học sự kiềm chế.
Tay dần hạ xuống, Kiều Thạc ép bản thân thu liễm mũi nhọn, lui về sau mấy bước đứng ngay ngắn, đáy mắt tràn đầy tức giận cũng dần hòa tan không còn chút dấu vết nào.
Cố Bình Sinh quét mắt nhìn cả hai. Căn nguyên và sự phát triển của câu chuyện ông đều đã rõ, có tin hay không, tin bao nhiêu, tất nhiên tự mình có sự phán đoán.
“Kiều Thạc quả thật không phúc hậu, nhưng cậu không phải không có sai.”- Cố Bình Sinh rất rõ ràng Triệu Thần Hải đang quan tâm cái gì.
“Chuyện này, có hay không ghi vào hồ sơ, kết quả thực tập thế nào đều sẽ tùy vào biểu hiện của cậu. Cậu nếu có thể quản tốt miệng của mình, mọi người đều sẽ yên ổn vô sự.
Triệu Thần Hải cúi đầu nói: “Đã biết.”
Suy nghĩ một chút liền nói thêm: “Cảm ơn Cố Trưởng khoa.”
Cố Bình Sinh chỉ túi giấy trên bàn: “Cầm đồ của cậu đi ra ngoài.”
Cánh cửa vừa đóng lại, Cố Bình Sinh thậm chí tự mình bước đến khóa chốt cửa rồi bước đến trước mặt Kiều Thạc, dùng ánh mắt dò xét nhìn người thật lâu.
“Cậu đúng là ngày càng để tôi phải nhìn với cặp mắt khác xưa.”- Cố Bình Sinh mỉm cười mang theo thâm ý sâu xa khó lường.
“Xem ra thầy cậu không ở đây hai ngày, cậu đúng rảnh rỗi quá mức.”
Kiều Thạc cúi đầu không nhìn Cố Bình Sinh, cảm thấy có chút uất ức nói:
“Trưởng khoa biết rõ thầy không phải người như vậy.”
Cố Bình Sinh dĩ nhiên biết Quý Hàng không phải người như vậy, vì vậy… càng hiếu kỳ hơn.
“Kiều Thạc, hai chúng ta làm một cuộc trao đổi đi.”
Mới vừa rồi còn hung hăng giơ nanh múa vuốt, lúc này tim Kiều Thạc chợt đập nhanh thêm một nhịp, ngước mắt nhìn Cố Bình Sinh đang nở nụ cười đầy ẩn ý.
“Chuyện này, tôi sẽ giúp cậu đè xuống, sẽ không có bất kỳ người nào biết được.”
Bất kỳ người nào dĩ nhiên là ám chỉ cả Quý Hàng.
Kiều Thạc có phản ứng rất nhanh, suy nghĩ rõ ràng: Triệu Thần Hải đưa tiền không thành đương nhiên sẽ không nói ra ngoài, Tiêu lão đại tính cách quái dị sẽ chẳng buồn bận tâm, người duy nhất có thể, cũng có lập trường nói chuyện này với thầy chính là người đang đứng trước mặt cậu.
Nhưng mà, nếu là trao đổi chắc chắn sẽ có điều kiện.. Kiều Thạc cảnh giác cao độ nhìn Cố Bình Sinh.
“Coi như trao đổi, tôi muốn cậu nói cho tôi biết…”- Thanh âm Cố Bình Sinh rất bình tĩnh, trên mặt đột nhiên thu lại ý cười:
“… Thầy của cậu và An Ký Viễn rốt cuộc có mối quan hệ như thế nào?”
—————
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.