Ăn Chắc Người Đàn Ông Tốt

Chương 15: Chương 10.2

Mã Kỳ Đóa

17/01/2015

Editor: Linh

Bởi vì là sáng sớm nên người đến khoa phụ sản không nhiều lắm, trong toilet nữ cũng chỉ còn lại hai người Nguyên Tiểu Thu và cô gái đang cầm dao không biết tên.

Loại tình huống ác liệt này khiến Nguyên Tiểu Thu thầm kêu không tốt, không biết nên làm thế nào để bản thân rút lui an toàn.

“Cái kia.... có chuyện gì từ từ nói mà! Đúng không?” Nhìn dao nhỏ không ngừng vung trước mặt, cô cười gượng nói.

“Từ từ nói?” Cô gái tóc dài rối tung, ánh mắt cuồng loạn nhìn cô, lộ ra nụ cười quỷ dị, “Không phải là tao đã nhắc nhở mày rồi sao? Nhưng là vì sao... Vì sao mày lại không rời khỏi anh Ngạn Quân chứ? Mày đồ con rệp này!”

Con rệp? Lần đầu tiên có người gọi cô như vậy, cảm giác còn rất mới mẻ. Nguyên Tiểu Thu không quên tìm niềm vui trong an nguy, tự mình đánh trống lảng nghĩ.

“Cái kia... Cô trước tiên có thể nói mình tên là gì được không, để tôi hiểu biết hơn về tình huống hiện tại, nói không chừng tất cả chỉ là một hồi hiểu lầm...” Mới có quỷ! Chính cô ở trong lòng nói thêm.

“Tên của tao? Tao là Trần Tú, mày chưa từng nghe anh Ngạn Quân nói qua sao? Anh ấy luôn khen ngợi tao là một sinh viên cực kỳ có cách nhìn, thậm chí còn có tình cảm ái muội với tao, nhưng là từ khi con rệp mày xuất hiện, anh Ngạn Quân liền bị bệnh, còn làm ra hành động ngu ngốc mà trước đây anh ấy sẽ không làm.” Nói rồi dao nhỏ trong tay cô ta không ngừng vung lên, khi nói đến hai chữ tình cảm trên mặt cô ta còn lộ ra nụ cười mơ màng.

“Hu hu! Có! Có! Có nghe qua! Chỉ là có phải cô nhầm hay không, hôm nay tôi là đến khám thai, chắc là không có một chút quan hệ nào với người cô muốn tìm, tôi chỉ là người dân vô tội đến toilet đi vệ sinh thôi, trước tiên có thể để tôi ra ngoài sao?” Lúc này vì bảo mệnh, Nguyên Tiểu Thu định trước phủi sạch quan hệ rồi lại nói.

Núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đốt đây!

Tình thế bây giờ chính là địch mạnh ta yếu, muốn cùng cô ta cứng đối cứng, dựa vào tình huống bị thương chân lại bị thọt của cô mà nói, muốn toàn thân mà lui chỉ sợ rất khó, càng không cần phải nói bây giờ cô là phụ nữ có thai đâu.

“Hiểu lầm?” Trần Tú lặp lại một lần, ánh mắt lộ ra nghi hoặc.

“Đúng đúng, tất cả đều là hiểu lầm!” Nguyên Tiểu Thu gật đầu như giã tỏi.

“Không có khả năng là hiểu lầm,” từ trong túi lấy ra một ảnh chụp chưa bị dẫm hỏng, mặt trên là ảnh chụp chung của cô và Sài Ngạn Quân đang ôm nhau trước công ty, làm cô nhất thời á khẩu không trả lời được. “Mày cho rằng như vậy là có thể làm tao buông tha cho mày sao? Đợi chút! Mày vừa mới nói là mày đến khám thai?”

Dao găm trên tay Trần tú càng vung càng hung, biểu cảm trên mặt cũng có vẻ càng thêm dữ tợn.

“A.... Không đúng! Không đúng! Cô nghe nhầm rồi! Tôi là đến thăm con của bạn.”

“Không đúng! Mày con rệp này, còn dám nói dối tao!” Ánh mắt cô ta lập tức từ mê loạn chuyển sang âm trầm sắc bén, dao nhỏ trong tay đánh về phía cô.

“A a—” Nguyên Tiểu Thu bị dồn đến góc tường nhắm mắt lại, chờ đau đớn rơi xuống người mình, lại thật lâu cũng không có cảm giác.

Hả? Đã xảy ra chuyện gì sao? Chậm rãi mở mắt, cô dừng lại trên hình ảnh trước mặt.

“Tiểu Thu, có sao hay không?” Sài Ngạn Quân lo lắng nhìn cô, một tay nắm chặt lấy dao nhỏ trong tay Trần Tú, mặc cho lưỡi dao sắc bén cắt qua bàn tay mình, chảy xuống máu tươi ấm áp.

“Em không sao, nhưng là anh.... Anh mau buông tay ra được không? Máu... Máu luôn luôn chảy...” Nguyên Tiểu Thu kích động nhìn máu tươi trên tay anh không ngừng rơi xuống đất, nước mắt cũng chảy ra.

“Không được, nếu anh buông tay, cô ta có khả năng sẽ tiếp tục thương tổn em, em mau đi ra ngoài trước tìm người đến.” Một tay khác chế trụ Trần Tú còn muốn công kích cô, anh nhịn đau nói.

Nguyên Tiểu Thu không có ý thức gật đầu, sau đó cố hết sức từ trên mặt đất đứng dậy, vừa quay đầu cố sức ra khỏi toilet, sau khi nhìn thấy ba Nguyên bởi vì lo lắng hồi lâu không thấy hai người trở về xong, vội vàng xông lên phía trước, “Anh ấy ở toilet, bị thương... Nhanh, nhanh đi tìm người giúp anh ấy.”

Suy yếu nói dứt lời xong, cuối cùng không chống đỡ được nữa ngã xuống, về phần rối loạn sau đó cô hoàn toàn không có ấn tượng, trước khi cô mất ý thức chỉ còn sót lại cảnh tượng máu anh chảy đầy đất.

~*~

Trên giường bệnh, Nguyên Tiểu Thu truyền nước biển sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, ba Nguyên về trước giúp cô thu thập quần áo chuẩn bị nằm viện. Còn Sài Ngạn Quân vết thương trên tay đã được băng bó tốt, vẻ mặt hờ hững canh giữ ở bên cạnh giường, yên lặng chờ cô tỉnh lại.

Không biết đợi bao lâu, ngoài cửa sổ ánh mặt trời tươi đẹp đã ngả về tây, anh vẫn ngồi im lặng không nhúc nhích như cũ.

“Cốc cốc”, tiếng đập cửa vang lên, Sài Ngạn Quân cũng không muốn quan tâm, thầm nghĩ chỉ muốn chuyên tâm canh giữ ở bên cạnh cô.

Một đôi vợ chồng già dẫn theo Trần Tú thoạt nhìn tương đối bình tĩnh đi đến, trên mặt đôi vợ chồng già tràn đầy xin lỗi, còn Trần Tú thì là vẻ mặt mờ mịt, thẳng đến sau khi nhìn thấy anh mới lộ ra ánh mắt vui sướng.

“Cậu Sài... Chuyện hôm nay có thể xin cậu giơ cao đánh khẽ không?” Bác gái cúi đầu đưa ra yêu cầu.

Sài Ngạn Quân vẫn giữ nguyên biểu cảm và động tác ngồi yên bên cạnh giường, ngay cả đầu cũng không nâng.



Tình cảnh như vậy anh gặp qua không chỉ một lần, đôi vợ chồng đáng thương này vẫn luôn không ngừng yêu cầu anh hoặc người bị thương tha thứ, một lần lại một lần, anh cũng luôn nhìn trên phân thượng bọn họ lớn tuổi nên không truy cứu, mặc cho sự tình không ngừng lặp lại.

Nhưng là lúc này đây, anh không muốn lại nghe lời xin lỗi và cầu xin tha thứ ngàn lần như một này nữa.

Bởi vì anh không có biện pháp tưởng tượng, nếu hôm nay anh không lo lắng cô ở trong phòng rửa tay trượt chân mà xông vào, có phải bây giờ anh phải đối mặt với việc cô bị thương nặng, mà không phải chỉ bị động thai hay không?

“Anh Ngạn Quân, anh làm sao vậy?” Trần Tú vẫn mang theo nụ cười yếu ớt, giống như người bình thường, nhưng lúc nhìn thấy Nguyên Tiểu Thu trên giường, lại đột nhiên nhíu mày, “Sao còn rệp này lại ở đây?”

Vừa nghe đến lời này, Sài Ngạn Quân lạnh lùng quay đầu, đứng lên làm việc mà trước đây anh tuyệt đối sẽ không làm.

“Bốp” một tiếng, một bàn tay của anh dừng trên mặt cô ta.

Lực đạo ở bàn tay không nặng nhưng khiến Trần Tú không thể tin rơi nước mắt, sợ hãi mở miệng hỏi: “Em làm sai chuyện gì à? Vì sao anh Ngạn Quân muốn đánh em?”

“Đây là thay đổi và bình thường mà trước đây hai người cam đoan với tôi?” Sài Ngạn Quân không để ý đến câu hỏi của cô ta, nghiêng đầu hỏi đôi vợ chồng đang chột dạ.

Trần Tú sẽ biến thành bộ dáng này, cho dù ngay từ đầu chính là bởi vì chấp niệm trong cá tính không nói, nhưng là đến bây giờ, cô ta rõ ràng đã đến trình độ phải chữa bệnh, thế nhưng song thân của cô ta vẫn không muốn chấp nhận sự thật này như cũ.

“Trước đây tôi nhường nhịn, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ luôn cho phép em ấy nhiễu loạn sinh hoạt và làm tổn thương người quan trọng với tôi, lần này tôi sẽ không tiếp tục buông tha em ấy nữa.” Anh nghiêm khắc nói.

Trên giường bệnh, Nguyên Tiểu Thu mở mắt, chính lời lẽ nghiêm khắc này gọi cô dậy, cô hiểu được đại khái bây giờ là tình huống gì, nhưng trước nằm yên bảo trì im lặng, tiếp tục nghe bọn họ đối thoại.

“Cậu Sài, lần này thật sự là lần cuối cùng, phía trước Tú Tú đã tốt hơn nhiều, lần này là bởi vì nhìn thấy chuyện của cậu và vị hôn thê nên con bé mới lại—” Bác gái vội vàng thoái thác giải thích.

Sài Ngạn Quân giận dữ ngắt lời bà ta, “Cho nên ý bác nói là chúng tôi xứng đáng bị như vậy?”

Thấy trường hợp càng ngày càng hỗn loạn, Nguyên Tiểu Thu kéo tay áo anh, dự định kết thúc trường hợp hỗn loạn này.

“Tiểu Thu, em tỉnh? Có chỗ nào không thoải mái hay không? Cảm thấy thế nào?” Vừa thấy cô tỉnh lại, biểu cảm lạnh lùng biến mất, trở thành vẻ mặt quan tâm lo lắng.

“Em không sao.” Cô trấn an anh, “Chính là vừa rồi anh rất hung...”

Sài Ngạn Quân đối mặt với cô nghi hoặc và lên án như vậy cũng chỉ hơi nhếch môi không đáp lại.

Nguyên Tiểu Thu biết lần này là vì hành vi của Trần Tú quá mức kịch liệt dọa đến anh, mới khiến anh phẫn nộ không thôi, thập chí muốn trả thù cho cô.

Nhưng cô không thể để anh làm vậy, bởi vì một ngày nào đó anh sẽ hối hận.

“Hai người là ba mẹ của Trần Tú phải không?” Nguyên Tiểu Thu lộ ra nụ cười yếu ớt hỏi, “Chuyện lần này cứ như vậy thôi, tôi sẽ không so đo.”

Sài Ngạn Quân nghe thấy cô nói như vậy, ánh mắt không đồng ý nhìn cô, lại bị cô trấn an xuống.

Đôi vợ chồng già sửng sốt, không rõ người hẳn là phải tức giận nhất lại khoan hồng độ lượng như thế, trước khi bọn họ còn chưa nói xin lỗi đã tha thứ rồi.

“Hai người không cần cảm tạ tôi, bởi vì tôi có điều kiện.” Cô tự nhận mình không phải nữ chính thiện lương đến ngu ngốc trong phim thần tượng, trừ bỏ trao đổi lợi ích ra, cô cũng sẽ không làm không công.

“Điều kiện gì?” Bác gái bất an truy hỏi.

“Đưa con gái của bác đi trị liệu, không thể tiếp tục để cô ấy có cơ hội ra ngoài đả thương người khác.”

“Con bé không bị bệnh, chỉ là –” Bác gái còn muốn giải thích.

“Có bệnh hay không sẽ do bác sĩ đoán định, không do các người tự mình phán đoán.” Nguyên Tiểu Thu cắt đứt lời bà ta, nghiêm khắc nhìn bà ta, “Đây là điều kiện của tôi, các người đồng ý hay không đồng ý?”

“Chúng tôi đã biến.” Nhìn vẻ mặt không cho người nào có thể bào chữa của cô, đôi vợ chồng nhất thời nhìn già đi rất nhiều, mỗi người một bên kéo Trần Tú đang khóc rống ra khỏi phòng bệnh.

“Được rồi! Như vậy chắc là có thể rồi!” Thẳng đến khi cửa phòng bệnh được đóng lại lần nữa, cô thở hắt ra, tươi cười nhìn Sài Ngạn Quân.

“Anh không hiểu vì sao em...”

Nguyên Tiểu Thu vươn ngón tay trỏ ra đặt trên môi anh, “Xuỵt, không cần nói anh không hiểu, em làm vậy là tránh cho anh bởi vì nhất thời không lý trí mà đưa ra quyết định sai lầm.



“Anh cũng biết, nếu bây giờ anh khiếu cáo hoặc làm ra hành vi trả thù bọn họ, một ngày nào đó anh sẽ bởi vậy mà hối hận, mà em chỉ tránh cho loại chuyện này xảy ra mà thôi.” Cô thâm tình nhìn anh.

Khuôn mặt cương nghị của Sài Ngạn Quân rút chặt, môi mấp máy mấy cái rồi lại không thốt được nên lời, chỉ có thể ôm cô vào trong lòng, từ lực đạo cái ôm biểu đạt tình yêu và cảm kích của anh với cô.

Trừ cô ra, còn có ai sẽ hiểu anh như vậy, còn làm anh yêu đến tận xương đây?

Hiểu rõ lộ ra một nụ cười, Nguyên Tiểu Thu yên lặng dựa vào vai anh, mặc cho không khí ấm áp vờn quanh hai người.

Lúc này không cần nói gì hết, bởi vì tình yêu của bọn họ đã nói lên tất cả.

Kết thúc.

Mấy năm sau.

Cẩn thận cầm kết thúc công việc trong tay, Sài Ngạn Quân không vào văn phòng nhận cơm hộp mà là không nhanh không chậm đi ra cổng công trường.

Còn chưa ra khỏi cổng công trường, từ xa anh đã nhìn thấy bóng dáng một lớn một nhỏ, xách theo một hộp cơm tiện lợi to đứng trước cửa công trường.

Bỗng một cơn gió thổi đến, mũ trên đầu cô bé con sắp bị thổi bay, người phụ nữ ở bên cạnh lập tức giữ mũ đội về trên đầu cô bé con, sau đó ngồi xổm xuống cột dây mũ lại cho chắc.

Một màn này khiến Sài Ngạn Quân dừng bước, trên mặt lộ ra nụ cười tươi, đồng thời trong lòng dâng lên một trận rung động.

Cảnh tượng quen thuộc như thế, nhưng là lúc này đây, hai người là vợ và con gái anh...

Cất bước đi về phía bóng dáng một lớn một nhỏ, từ xa anh đã thấy hình như hai người đang nói gì đó, sau đó một lớn một nhỏ bởi vì vấn đề gì đó mà giằng co.

Sài Ngạn Quân cũng không đoán sai, Nguyên Tiểu Thu và cô bé con này đúng là vì vấn đề dân sinh mà giằng co không xong.

Chỉ thấy cô bé con túm chặt lấy làn váy âu phục màu trắng, vẻ mặt lã chã muốn khóc nói, “Mẹ.... Con muốn đi tiểu!”

Cái gì? Con bé muốn đi tiểu? Ở cái nơi trước không có thôn, sau không có cửa hàng này, muốn cô đi đâu tìm ra toilet cho con bé đi tiểu đây?

“Không thể nhịn một chút sao?” Nguyên Tiểu Thu thử cùng con bé thương lượng.

"Không thể!"

“Vậy sao… làm sao bây giờ?” Aiz ôi! Dù sao cũng không thể bảo con bé kéo váy giải quyết ngay ở đây chứ!

Một lớn một nhỏ giằng co, vẻ mặt như sắp khóc đến nơi, mà Sài Ngạn Quân vừa đi đến, nhìn thấy chính là một cảnh tượng khiến người ta muốn bật cười.

“Làm sao vậy?” Anh hỏi, trong lòng tự hỏi vì sao đôi mẹ con này sao lại luôn xảy ra vấn đề.

“Con bé muốn đi toilet!”

“Người ta muốn đi tiểu!”

Một lớn một nhỏ đồng thời mở miệng, mang theo chút nghẹn ngào, hai người cùng lúc quay lại nhìn anh, chỉ còn thiếu là chưa khóc ngã vào trên người anh.

Hóa ra là muốn đi WC, gần đây quả thật là không có cửa hàng có thể cho các cô mượn toilet, cho dù muốn đến công viên gần đây cũng phải mất mười phút, khó trách hai người này sẽ có vẻ mặt khóc tang.

Hiểu biết rõ tình hình, Sài Ngạn Quân trước trấn an cô bé váy sắp bị kéo xuống, “Để ba ba mang con đến WC di động đi tiểu.”

Bế cô bé lên, anh không quên vẫn còn một người lớn cũng sắp khóc, đồng thơi đưa tay về phía cô, “Em cũng cùng đi thôi! Con bé vẫn là cần em chăm sóc.” Dù sao anh cũng là đàn ông, thật sự là không tốt khi chăm sóc một cô bé đi toilet.

“A! Em lập tức đến.” Nguyên Tiểu Thu nở nụ cười tươi, tự động đặt tay mình vào bàn tay đang chìa ra của anh.

Khoảnh khắc lòng bàn tay hai người chạm vào nhau, nhìn nhau cười thầm, cảm giác hạnh phúc đồng thời chạm vào trái tim hai người.

Ánh mặt trời chiếu xuống, người có tình làm bạn cùng đi.

HOÀN.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ăn Chắc Người Đàn Ông Tốt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook