Ăn Chắc Người Đàn Ông Tốt

Chương 8

Mã Kỳ Đóa

08/01/2015

Hai chiếc xe một trước một sau chạy đến trước một trường đại học nổi danh liền dừng lại, Sài Ngạn Quân và người phụ nữ kia châu đầu ghé tai vào nhau không biết đang nói gì, hình ảnh kia xem ở trong mắt người có tâm là vô cùng thân mật.

Một trong những người có tâm chính là Nguyên Tiểu Thu.

Thấy hai người kia từ lúc xuống xe liền không ngừng tán gẫu, khiến Nguyên Tiểu Thu đang trốn trong xe tắc xi càng nhìn càng tức giận, thậm chí chỉ muốn tiến lên kéo người phụ nữ kia ra.

Nhưng là không được, bây giờ cô phải cố gắng giữ tỉnh táo mới có thể. Hít một hơi thật sâu, Nguyên Tiểu Thu ở trong lòng tự thuyết phục chính mình.

“Cô ơi, chồng cô thật sự rất có khí chất đó! Muốn yêu đương vụng trộm không chạy xuống ‘đường Hậu Đức’, lại chạy đến trường học...! Đây là lần đầu tiên tôi thấy vậy.” Tài xế tự cho mình là thông minh phát biểu cao kiến.

Tâm trạng lúc này của Nguyên Tiểu Thu vô cùng kém, không còn muốn tranh cãi với ông ta, lạnh lùng quay đầu liếc ông ta một cái, “Sao ông còn chưa đi?”

Tài xế nghe thấy lời nói của cô cũng không tức giận, vẫn là vẻ mặt tốt bụng nói, “Cô gái, tội sợ chút nữa cô sẽ làm ra việc gì ngốc nghếch thôi! Trước theo cô thì tốt hơn, bằng không lương tâm của tôi sẽ cảm thấy bất an!”

Việc ngốc? Cô cười lạnh. dღđ。l。qღđ

Từ trước đến nay cô sẽ không làm việc gì ngốc, bởi vì thời gian tốt nhất là để kiếm tiền, có thời gian làm chuyện điên rồ cô sẽ không lấy những thời gian này ra kiếm tiền sao?

Nhưng cô đã chẳng muốn giải thích, bởi vì bây giờ cô có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.

Lấy điện thoại ra, cô bình tĩnh không chớp mắt nhìn hai người càng đi càng xa ở phía trước, nhấn xuống nút gọi điện thoại.

Cô không thích lãng phí thời gian làm chuyện điên rồ, cho nên cô muốn trực tiếp hỏi anh.

“A lô?” Giọng nói trầm thấp của anh truyền đến từ trong microphone.

“Bây giờ anh đang ở đâu?” Nguyên Tiểu Thu mang theo ánh mắt chờ đợi, nhìn bóng lưng dừng lại nghe điện thoại của anh.

Cái gì cũng tốt, cho dù anh thành thật nói anh và một người phụ nữ khác đang ở chung một chỗ cũng không sao.

Ít nhất nó đại biểu rằng anh không gạt em chuyện gì, tất cả chỉ do em đa tâm.

Chỉ cần anh đồng ý thành thật, em sẽ tin tưởng anh.

Trong lòng cô hò hét như vậy.

“Anh? Bây giờ anh phải làm việc.” Sài Ngạn Quân dịu dàng nói, nhưng một bên lại phân tâm nhìn đồng hồ.

“Làm việc? Đúng không?” Đột nhiên cô cảm thấy trái tim lạnh lẽo, “Đó là công trường mới sao?” dღđ。l。qღđ

“.....Ừ.” Im lặng một lúc lâu, sau cùng anh đưa ra một đáp án khẳng định.

Điều này khiến hy vọng trong mắt Nguyên Tiểu Thu biến mất, giọng điệu cũng càng thêm lạnh lẽo.

“Em nghĩ chúng ta cần phải nói chuyện.”

“Bây giờ sao?”

“Đúng.”

“Bây giờ không được, anh vẫn còn có việc phải làm.” Động tác nhìn đồng hồ của anh càng thường xuyên hơn, trong giọng nói lộ ra vội vàng làm cô muốn khóc.

“Làm việc? Vậy thì thôi! Không cần phải nói gì nữa!” Nói vậy anh nhất định không nghĩ đến cô sẽ đột nhiên kiểm tra trong giờ làm việc, nên mới tiếp tục soạn ra lời nói dối nhỉ!

Giống như nghe ra giọng điệu của cô có chút không thích hợp, Sài Ngạn Quân không thay đổi dịu dàng nói, “Trước từ từ có được hay không, đợi hai ngày nữa anh xong việc, chúng ta lại hẹn một thời gian đi ra ngoài nói chuyện?”

“Đến lúc đó rồi nói sau!” Không cho câu trả lời trực tiếp, không muốn lại nghe anh dùng giọng điệu dịu dàng để nói dối, Nguyên Tiểu Thu vội vàng tắt cuộc gọi.

Mờ mịt nhìn bóng lưng càng đi càng xa của anh và người phụ nữ kia, cô đã không biết vì soa mình lại đứng ở đây, càng cảm thấy vừa rồi chính mình hoàn toàn tín nhiệm, bây giờ càng có vẻ buồn cười.

Cô hỗn loạn rời đi, trong đầu đột nhiên hiện lên một đoạn ca khúc rất lâu trước đây đã nghe qua.

Tình yêu cũng chỉ là một món đồ chơi bình thường tuyệt không hiếm lạ

Đàn ông cũng chỉ là một trò giải trí gì đó có gì đặc biệt hơn người

Cái gọi là tình cái gọi là ý còn không phải là do mọi người tự lừa gạt chính mình.

“Hóa ra tôi vẫn luôn tự lừa gạt chính mình sao?” Trong miệng thì thào không ngừng lặp lại một câu cuối cùng của bài hát kia, sau cùng lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn so với khóc.

Nếu tình yêu là một loại giấc mơ lừa gạt người, vậy bây giờ --

Cũng là lúc nên tỉnh mộng.

~*~

Nhăn mày, nhìn di động bị cắt đứt, trong lòng Sài Ngạn Quân dâng lên từng trận bất an, nhưng thời gian đã không cho phép anh gọi điện thoại lại, thậm chí đuổi theo bạn gái hỏi đến cùng là xảy ra chuyện gì.

Giọng điệu của cô nghe qua thật sự không đúng lắm, giọng điệu kia quá mức lạnh lùng, còn mang theo một loại cảm giác kỳ dị mà anh không thể nói được thành lời.

Giống như là sẽ xảy ra chuyện gì đó. dღđ☆L☆qღđ

“Thầy Sài, chúng ta thật sự sắp không kịp rồi.” Người phụ nữ xinh đẹp tóc dài bên cạnh nhẹ giọng nhắc nhở.

A! Cho dù nhìn bao nhiêu lần, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa của học trưởng vẫn có sức quyến rũ đàn ông như thế, nếu như học trưởng chuyên tâm nghiên cứu học thuật mà nói, cho dù là theo đuổi ngược cô cũng chịu, chỉ tiếc học trưởng không chịu bỏ xuống công việc ở công trường.

Ài! Thật sự là rất đáng tiếc!

“Ừ! Anh đến ngay.” Đút điện thoại vào trong túi, Sài Ngạn Quân không yên lòng trả lời.

Đợi hai ngày nữa xong việc, lại mang cô ra ngoài giải sầu thôi! Dù sao hai tuần nay, anh quá vắng vẻ cô rồi.

Cho dù đây là công việc tạm thời, nhưng chưa nói gì với cô, có lẽ nó khiến cô cảm thấy bất an.

Chỉ có điều chỉ cần xong việc lại cùng cô giải thích, chắc là sẽ không có chuyện gì.

Sài Ngạn Quân ở trong lòng tự an ủi mình như vậy, sau đó bước chân đuổi theo cô gái đi đằng trước.

Nhưng anh không biết, tạm thời an ủi mình, khiến hai người từ trước đến giờ chưa từng cãi nhau lâm vào nguy cơ lớn nhất.

Bởi vì đàn ông vĩnh viễn đều đánh giá sai lòng dạ hẹp hòi của phụ nữ, cũng luôn quên rằng phụ nữ không phải sinh vật chỉ cần vỗ về là có thể.

~*~

Thanh âm gõ chữ lạch cạnh không ngừng vang lên bên tai, trong văn phòng trừ thanh âm gõ chữ và không khí lạnh mơ hồ chuyển động ra, gần như là không nghe được ất kỳ thanh âm nào khác.

Bên ngoài văn phòng làm việc, người của các bộ phận đưa tài liệu đến đứng thành một hàng, nhưng không ai dám đi vào làm người bị oanh tạc đầu tiên.

Lại nói mấy ngày hôm trước sau khi thư ký Nguyên xin nghỉ nửa ngày trở về, giống như biến thành một người khác, cả ngày vùi đầu vào làm việc không nói, trước đây khi các ngành bận đến ngất trời cô còn có thể nhiệt tình giúp bọn họ lấy văn kiện, bây giờ không còn nữa. Tuy rằng bây giờ bọn họ tuyệt không muốn để thư ký Nguyên xuống lầu lấy văn kiện giúp bọn họ. dღđ☆L☆qღđ

Bởi vì thư ký Nguyên chẳng những bày ra bộ mặt nghiêm túc, mà còn dùng giọng điệu đông chết người nói chuyện, ánh mắt nhìn xuống 30 độ giống như bọn họ chỉ là những tên vô dụng, khiến bọn họ mỗi lần nhìn thấy cô đều sợ đến mức ngay cả nói cũng nói không được.

Nhưng cho dù không muốn chạm trán với thư ký Nguyên như thế nào, văn kiện thì vẫn phải đưa, cho nên mỗi ngày các ngành đều phái ra ‘người may mắn’ của ngày hôm đó, tự mình đến văn phòng tiếp thu sự ‘chỉ bảo’ thư ký Nguyên.



“Ài... Hôm nay lại đến lượt tôi rồi.” Một cậu trai nhỏ vừa mới vào công ty năm nay bất đắc dĩ than thở.

“Nghĩ thoáng ra một chút, người mới.” Người đàn ông đứng bên cạnh cũng là vẻ mặt đau khổ, an ủi vỗ vỗ vai cậu ta, “Cậu chỉ cần nghĩ đến một câu danh ngôn chí lý thì sẽ dễ chịu một chút.”

“Câu danh ngôn nào?” Trong mắt người mới đột nhiên sáng lên.

“Yêu cầu hợp lý là huấn luyện, yêu cầu không hợp lý là tôi luyện, tin tưởng tôi, chờ sau khi cậu trải qua giai đoạn tôi luyện này, về sau cậu ở công ty còn sợ không có ngày xuất đầu lộ diện sao?”

Người mới thụ giáo gật đầu, nhưng lại giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì ngẩng đầu lên hỏi: “Vậy nếu trước khi còn chưa xuất đầu, lại vì loét dạ dày mà tử trận, thì làm sao bây giờ?”

“Vậy thì chuẩn bị đến chỗ kế toán trưởng nhận tiền về hưu.” Nguyên Tiểu Thu lạnh lùng mở miệng.

Một nhóm người đều bị cô đột nhiên lên tiếng mà sợ tới mức rụt cổ vào, ngay cả văn kiện trên tay cũng bị rơi xuống đất.

“Nguyên, thư ký Nguyên?”

Mặt không chút thay đổi liếc một cái, Nguyên Tiểu Thu chỉ chỉ văn kiện rơi trên mặt đất, “Những tài liệu này là muốn lấy về sửa lại hay sao? Bằng không sao tất cả đều rơi trên mặt đất?”

Còn không phải là bị cô dọa! Mọi người hò hét trong lòng, nhưng chỉ dám giận chứ không dám nói gì.

“Nếu không phải, vậy thì nhặt lên mang vào, không cần ở bên ngoài nói mấy lời vô nghĩa, không phải công ty mời mấy người đến nói chuyện phiếm.”

Bỏ lại mọi người đưa mắt nhìn nhau, Nguyên Tiểu Thu quay đầu trở lại trong văn phòng của chính mình.

Ngải Đóa Đóa trốn ở một bên nhìn mọi người im lặng nhặt văn kiện rơi trên đất lên, vẻ mặt kinh ngạc chạy về văn phòng của chồng mình.

“Thật kỳ lạ! Thật sự là quá kỳ lạ, Tiểu Thu dù có tức giận thế nào, cũng chưa từng như vậy...” Cô vẻ mặt chấn kinh, miệng không ngừng thì thào tự nói.

“Cho nên anh mới tìm em tới nói chuyện với cô ấy, xem có phải thư ký Nguyên xảy ra chuyện gì hay không?” Bằng không cứ tiếp tục kéo dài như vậy, nơi này của anh ta lập tức phải biến thành công ty cự tuyệt người lui tới rồi.

“Ừ...” Ông xã thân ái của cô cũng đã nói như vậy, cô cần phải nghĩa bất dung từ giúp đỡ! “Nhưng là.... Bây giờ em cũng rất sợ Tiểu Thu.”

Cô vẫn chưa quên, lần trước cô muốn tác hợp Tiểu Thu và em chồng thành một đôi khiến Tiểu Thu vô cùng tức giận, thiếu chút nữa nói muốn tuyệt giao với cô, bây giờ lại muốn cô đi theo tâm sự với Tiểu Thu?!

Cô sợ người tiếp theo bị đông thành băng là cô đó!

“Sẽ không! Dù sao em vẫn là bạn tốt của cô ấy, dù thế nào cũng dễ nói chuyện hơn đàn ông như bọn anh.” Củng Trường Thanh nhẹ giọng dụ dỗ bà xã đầu óc luôn suy nghĩ đơn giản của mình. di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn

Mặc dù anh ta rất không muốn đẩy bà xa thân ái ra chiến trường, nhưng bây giờ anh ta thật sự không tìm được người nào thích hợp hơn.

“Như vậy à.... Vậy em thử xem xem.” Quả nhiên Ngải Đóa Đóa lập tức bị thuyết phục, sau đó dưới tâm lý chưa có bất kỳ chuẩn bị nào, đã bị đẩy vào ‘hầm chứa đá’.

“Tiểu, Tiểu Thu...”

Sợ hãi đến gần bạn tốt, mặc dù cô đã sinh con, nhưng bản tính đơn thuần sợ người lạ vẫn không thay đổi.

Nguyên Tiểu Thu giống như đã đoán được cô sẽ đến, ngay cả đầu cũng không muốn nâng, trực tiếp hỏi: “Không ở nhà làm thiếu phu nhân, đến đây làm gì?”

“Mình nghe nói...” Ngải Đóa Đóa cắn môi, cân nhắc xem nên nói như thế nào mới có vẻ không trực tiếp.

“Nghe nói cái gì?”

“Ừ.... Gần đây tâm trạng của cậu không tốt lắm?” Như vậy chắc là không quá trực tiếp rồi nhỉ!

“Tâm trạng không tốt lắm?” Liếc cô một cái, Nguyên Tiểu Thu thấy buồn cười vì sự uyển chuyển của cô, “Không phải nói nơi này là sở huấn luyện quân sự sao? Còn có nơi này căn bản là đại bản doanh của vu bà à?”

“Ách...” Ngải Đóa Đóa nghẹn lời.

“Mình biết những tiếng oán thán của những người đó đã vang đến tận trời, mới khiến cho ông chủ lớn không thể không mời cậu đến thăm dò ý tứ.” Cô dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Chỉ có điều không cần, mình không sao, cậu cứ nói như vậy đi!”

“Tiểu Thu...”

“Mình đã nói rồi, mình không sao, cứ như vậy.” Chỉ chỉ cửa, cô trực tiếp hạ lệnh trục khách, “Mình còn phải làm việc, cậu đi sang chỗ ông chủ đi!”

“Nhưng là...” Ngải Đóa Đóa lo lắng liên tiếp xoay đầu.

“Không cần nhưng là, trở về đi!” Nguyên Tiểu Thu khoát tay, bày tỏ cô không muốn nói thêm gì nữa.

Đến đến khi văn phòng khôi phục yên lặng, cô mới đặt văn kiện trong tay xuống, mất hồn nhìn chằm chú vào màn hình trước mặt.

Cảm xúc của cô có rõ ràng như vậy sao? Thậm chí ngay cả người phụ nữ ngu ngốc kia cũng được mời đến an ủi cô?

Cô cho rằng chính mình che dấu rất tốt, đi làm như bình thường, sau khi về đến nhà, lại làm thêm hoa thủ công, kiếm thêm chút thu nhập, tất cả đều bình thường như cuộc sống trước đây—

Cuộc sống trước khi chưa gặp anh. ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n

Nhưng vì sao cô vẫn cảm thấy sốt ruột?

Là không bỏ được anh xuống? Hay là cô đã yếu đuối đến mức không có biện pháp rời khỏi người đàn ông cô đã đặt tình cảm vào?

Nguyên Tiểu Thu tỉnh táo một chút đi! Mi cũng không phải là người thiếu đàn ông sẽ chết, chạy một người thì không thể tìm người tiếp theo sao?

Không sai! Trên thế giới không phải chỉ có một người đàn ông là Sài Ngạn Quân.

Anh cũng dám bắt cá hai tay, vì sao cô không thể tìm đàn ông khác.

Cô muốn để anh nhìn, Nguyên Tiểu Thu cô cũng không phải người phụ nữ không có anh sẽ khóc lóc cả ngày.

Cô có thể có nhiều lựa chọn hơn.

Cô có thể sống càng tốt hơn!

Mặc vào bộ âu phục hàng hiệu mà mình quyết tâm mua, hơi lộ ra bộ ngực sữa trắng muốt và cánh tay mảnh khảnh, thêm gương mặt được trang điểm tỉ mỉ, để cô trở thành một mỹ nữ khí chất hơn người.

Bước trên đôi giày cao gót, trong tay cầm một cái ví nhỏ, Nguyên Tiểu Thu đi theo người giới thiệu, cũng là nữ nhân viên ngành quan hệ xã hội giỏi nhất là quan hệ hữu nghị trong công ty đi vào nhà ăn đã được đặt trước.

“Tối hôm nay hẹn chính là một kiến trúc sư rất có danh tiếng trong ngành thiết kế, người bộ dáng không tệ, thu nhập cũng ok, thư ký Nguyên cô nhất định sẽ thích.” Nữ quan hệ xã hội dựa vào bên người cô, không ngừng nói ưu điểm của đối tượng được giới thiệu.

“Ừ.” Nguyên Tiểu Thu ứng phó trả lời.

Thích hay không vốn không phải trọng điểm, cô chỉ muốn thừa dịp đêm nay để chứng minh cô không phải người phụ nữ sẽ bởi vì thất tình mà hối hận.

“A! Chính là hai anh đẹp trai kia!”

Hai người? Không phải nói chỉ có một sao?

Nữ quan hệ xã hội giống như nhìn ra nghi hoặc của cô, vội vàng giải thích, “Bên nhà trai nói bên chúng ta có hai người, nên anh ta cũng mang theo một người bạn đến.”

Nguyên Tiểu Thu không sao cả gật gật đầu, theo bước chân của nữ quan hệ xã hội tiến lên, sau khi nhìn thấy rõ người ở trên ghế thì bỗng nhiên phanh lai, không dám bước tiếp.

Vì sao.... Sao lại có anh?



Hai nam hai nữ chia ra ngồi ở bốn góc, nhưng không có nói chuyện thân thiện giống như đi quan hệ hữu nghị, ngược lại là yên lặng đến trầm trọng.

“Thư ký Nguyên, bên trái vị này chính là Nhan Phúc Hiên người hôm nay muốn giới thiệu, anh Nhan, đây là thư ký Nguyên xinh đẹp và giỏi giang nhất trong công ty tôi.” Nữ quan hệ xã hội không biết vì sao ngay từ đầu không khí đã trở nên không hiểu trầm trọng, nhưng vẫn hoàn thành hết trách nhiệm của người giới thiệu.

“Thư ký Nguyên xin chào.” Nhan Phúc Hiên cười vươn tay ra cùng cô bắt tay, sau đó thuận tiện giới thiệu bạn tốt bên cạnh mình, “Đây là bạn tốt của tôi khi học đại học, Sài Ngạn Quân.” di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn

Sài Ngạn Quân giống như không nghe thấy lời giới thiệu của anh ta, tự mình sầm mặt nhìn cô, làm Nguyên Tiểu Thu nhất thời đứng ngồi không yên.

Vì sao cô lại cảm thấy đứng ngồi không yên chứ? Rõ ràng anh là người có lỗi với cô trước không phải sao?

Chỉnh đốn lại tâm trạng, Nguyên Tiểu Thu nở nụ cười vươn tay, “xin chào, anh Sài.”

Nhìn bàn tay vươn đến trước mặt mình, anh cũng không có dự định vươn tay ra bắt lại, chính là sắc mặt càng thêm khó coi.

Bây giờ cô đang làm cái gì vậy? Làm như không biết anh sao?

Nếu như hôm nay không đến làm người tiếp khách, không phải là anh sẽ không biết bạn gái của chính mình, vậy mà lại cùng bạn thân của mình đi thân cận quan hệ hữu nghị?!

Càng không cần phải nói hôm nay cô ăn mặc chọc người như vậy, khiến anh chỉ muốn dùng áo khoác bọc cô lại, không để cô lộ ra một chút cảnh xuân nào.

Nhan Phúc Hiên thấy Sài Ngạn Quân thật lâu không vươn tay, khiến cho khung cảnh rơi vào tình thế xấu hổ, nhỏ giọng hỏi: “Cậu làm sao vậy? Sao không cùng người ta bắt tay, như vậy làm cho cô gái người ta rất xấu hổ đó!”

Xấu hổ? Nếu như bây giờ cậu biết bạn gái và bạn tốt của mình đang thân cận, cậu mới có thể càng thêm xấu hổ! Sài Ngạn Quân trợn mắt nhìn anh ta thầm nghĩ.

Thấy anh vẫn không có ý muốn bắt tay, Nguyên Tiểu Thu cười gượng còn giúp anh giảng hòa, “Anh Sài chắc là thẹn thùng thôi! Ha ha!”

Tiếp theo bốn người lại lần nữa rơi vào yên lặng, bầu không khí lúng túng đến ngay cả nhân viên phục vụ cũng không muốn đến gần.

Tuy rằng Nhan Phúc Hiên cảm thấy bầu không khí có chút kỳ quái, nhưng vẫn cố tìm một đề tới đến nói chuyện phiếm. dღđ。l。qღđ

“Cô Nguyên cũng làm thư ký, chắc là cũng có nghe qua tên bạn gái cậu ấy, bởi vì tôi nghe người bạn này nói bạn gái của cậu ấy cũng làm thư ký cho một xí nghiệp lớn ở gần đây! Đúng không?” Anh ta đẩy đẩy Sài Ngạn Quân, muốn anh lên tiếng phụ họa.

“A? Phải không? Vậy bạn gái của anh Sài tên là gì? Nói ra nghe một chút, biết đâu chúng tôi quen biết nhau.” Nữ quan hệ xã hội bỗng rất có hứng thú hỏi.

Bình tĩnh liếc mắt nhìn Nguyên Tiểu Thu đang ra vẻ trấn định một cái, Sài Ngạn Quân từ từ nói ra, “Nguyên Tiểu Thu.”

“Ha ha~ Sao anh Sài đột nhiên lại gọi thư ký Nguyên của chúng ta, cũng không phải anh...” Bạn gái?!

Không thể nào! Có chuyện trùng hợp như vậy? Nữ quan hệ xã hội và Nhan Phúc Hiên đưa mắt nhìn nhau, dưới đáy lòng cùng toát ra đồng dạng nghi vấn.

Ở dưới gầm bàn Nguyên Tiểu Thu níu chặt làn váy, vốn vẫn đang ra sức duy trì nụ cười, sau khi nghe xong lời nói của anh thì hoàn toàn tan vỡ, bất chấp còn đang ở trường hợp công cộng, tức giận đứng dậy gào to.

“Anh cũng đã bắt cá hai tay, ai còn là bạn gái anh!”

Từ từ! Tình huống sao lại giống như có phần không khống chế được... Nhan Phúc Hiên không rõ chân tướng nhìn bạn tốt vốn là đến làm nền, vậy mà lại cùng vai nữ chính tối nay dây dưa.

“Anh không biết em nghe ai nói, nhưng là anh không có bắt cá hai tay.”

“Thối lắm!” Quả con mẹ nó cái gì tu dưỡng! Cô cùng anh bất cứ giá nào, “Anh nói, có phải hôm đó anh gạt em nói rằng anh phải đi làm việc hay không, kết quả anh lại cũng nữ nhân lêu lổng? Anh nói, không phải là anh đột nhiên lạnh nhạt chính là muốn em chủ động chia tay sao?”

“Anh chưa từng lừa em nói phải làm việc, kết quả chạy đi lêu lổng, về phần đột nhiên lạnh nhạt cũng không phải anh nguyện ý, là vì có một công việc đột xuất được sắp xếp vào.” Sài Ngạn Quân không nhanh không chậm giải thích.

“Há! Đàn ông bắt cá hai tay chính là bắt cá hai tay, vì sao không thành thật thừa nhận có phải tốt hơn không, còn nói có một công việc đột xuất, đây căn bản chính là biện bạch.” Nguyên Tiểu Thu không khách khí cao giọng phản bác.

“Anh không biện bạch, chẳng lẽ em không tin anh?” Anh hỏi lại.

“Em đã từng vô cùng tin tưởng anh.” Cô bình tĩnh trả lời anh, “Nhưng là anh thì sao? An lại lừa gạt em! Em đã cho anh cơ hội nói thật, không phải sao?”

Sài Ngạn Quân nhăn mày, bị trái một câu phải một câu bắt cá hai tay của cô làm cho mơ hồ.

Anh thật sự không biết những chuyện cô nói, nhưng cô lại là một bộ dáng chứng cứ rõ ràng? dღđ☆L☆qღđ

“Anh không biết em nghe được hay là nhìn thấy cái gì, nhưng anh không thẹn với lương tâm.”

Anh không thẹn với lương tâm? Chẳng lẽ bây giờ là cô cố tình gây sự sao? Trên mặt Nguyên Tiểu Thu co rúm lại, lửa giận trong lòng không ngừng thiêu đốt.

“Em mặc kệ anh có thẹn với lương tâm hay không, tóm lại em đã quyết định muốn chia tay với anh rồi.” Cô dỗi quay đầu đi.

Sài Ngạn Quân nghe vậy, ánh mắt trầm xuống, gương mặt tục tằng trở nên có chút đáng sợ, từ từ nói, “Anh nghĩ bây giờ chúng ta cần phải cẩn thận nói chuyện một chút.”

“Em mới không cần nói chuyện với anh.” Cô muốn làm theo nguyên tắc không nói chuyện, không thỏa hiệp, không đầu hàng.

Bởi vì cô không quên mình vô cùng không có sức chống cự với nam sắc của anh.

“Không, anh vô cùng kiên trì.” Kéo ghế ra đứng lên. Sài Ngạn Quân không muốn tiếp tục ở loại trường hợp công cộng này thảo luận chuyện riêng của hai người, trực tiếp đứng ở bên cạnh cô hỏi: “đi thôi, chúng ta đổi nơi khác?”

Nói là hỏi, nhưng trong lời nói kia có khẳng định không cho phép người khác từ chối.

Cái gì mà đổi nơi khác? Cô mới không cần.

“Không cần, hôm nay em đến thân cận quan hệ hữu nghị, vì sao em phải theo anh đến nơi khác?” Hơn nữa ai biết đến tột cùng là anh muốn nói chuyện gì với cô chứ.

“Hôm nay em không có thân cận quan hệ hữu nghị gì hết, bởi vì, hôm nay vai nam chủ sẽ hiểu được cái gì gọi là vợ bạn không thể chọc.” Sài Ngạn Quân quăng một ánh mắt cho vai nam chủ đã biến thành đến xem trò vui ở một bên, ám chỉ ý cảnh cáo vô cùng rõ ràng.

Không cần dùng sức trừng như vậy đâu! Anh ta cũng rất có đạo nghĩa mà. Nhan Phúc Hiên giơ tay làm một động tác ok, hoàn toàn không để ý vai nữ chính hôm nay được bạn tốt mang lên sân khấu.

Bời vì vợ của bạn không thể chọc mà! Muốn phụ nữ lại tìm là có, cần gì phải làm hỏng tình cảm anh em chứ!

Cho dù là như vậy em cũng không cần đi theo anh

Anh rất không muốn ra tay, em xác định em không tự mình đứng lên đi theo anh?” Sài Ngạn Quân cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười với tính tình trẻ con của cô.

“Không cần chính là không cần.” Xem anh có thể làm gì cô!

Không lại nói nhiều lời vô nghĩa, Sài Ngạn Quân dựa vào ưu thế chiều cao và thể lực, trực tiếp ôm cô từ trên ghế lên, khiêng trên vai giống như khiêng xi măng, dưới ánh mắt chú ý của mọi người đi ra khỏi nhà ăn.

“Thả em xuống! Mau thả em xuống! Sài Ngạn Quân, cái đồ trứng thối bắt cá hai tay.” Nguyên Tiểu Thu ở trên vài anh vừa đánh vừa mắng vừa vùng vẫy.

“Không nên cử động, còn nữa không được nói thô tục.” Anh không chút bị ảnh hưởng, bàn tay anh còn đặt trên mông cô, rước lấy một trận thét chói tai của cô.

“A—anh làm gì vậy?” Mặt cô đỏ bừng. ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n

“Không muốn bị mất mặt thì đừng có lộn xộn.” Sài Ngạn Quân giải thích, trên mặt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.

Cô cho rằng dưới ánh mắt của mọi người, trừ bỏ bất đắc dĩ khiêng cô đi như vậy, anh còn có thể làm ra chuyện gì kinh hãi thế tục nữa sao?

Tuy rằng anh dùng phương thức tho lỗ dẫn cô đi, nhưng khi đi đến bên cạnh cái xe vận tải rách, anh vẫn rất cẩn thận đặt cô ngồi xuống, không để cô đụng bị thương.

“Đến nhà anh có vẻ tốt, anh nghĩ, hôm nay chúng ta nhất định phải nói rõ toàn bộ mọi chuyện.” Sài Ngạn Quân nhìn cô, ôn hòa nhưng cũng không cho phản kháng nói.

“Em đã nói rồi, chúng ta không có gì hay để nói.” Nguyên Tiểu Thu chính là không chịu phối hợp, thậm chí còn nghiêng mặt đi, ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn anh.

“Chúng ta có.” Khởi động xe, giọng nói của anh trầm xuống, trong lời nói có ẩn chứa tức giận, “Mà anh còn muốn em phải tỉ mỉ giải thích, vì sao hôm nay em lại sau lưng bạn trai là anh, chạy tới thân cận thêm quan hệ hữu nghị?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ăn Chắc Người Đàn Ông Tốt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook