Chương 12: Chương 9.1
Mã Kỳ Đóa
09/01/2015
Mặc dù đã ba ngày
trôi qua kể từ khi cô biết sự tồn tại của người kia, nhưng lúc này
Nguyên Tiểu Thu vô cùng tin tưởng, nếu cô không có thần kinh mẫn cảm,
thì chắc là nhân vật trong truyền thuyết kia đã trở lại.
Nghĩ đến chuyện này, cô cười khổ nhìn bản thân nằm ở trên giường.
Hai tay quấn đầy băng vải, trên chân cũng đeo thêm một cái mặt rùa to, thoạt nhìn rất giống dân chạy nạn.
Mà tất cả điều này đều là chiến tích của ba ngày qua.
Tay chân bị trầy da là vì bị bồn hoa nện xuống vỡ thành mảnh nhỏ tạo thành vết thương, còn vô cùng quỷ dị, vì ở phía trên chỗ bồn hoa rơi xuống, cô có mơ hồ nhìn thấy một bóng người chớp lên.
Mà ngắn ngủi trong vòng vài ngày, việc bồn hoa rơi xuống ngoài ý muốn này hầu như một ngày sẽ xuất hiện hai lần.
Đương nhiên! Nếu vẻn vẹn chỉ có như vậy, cô sẽ không đặc biệt liên tưởng đến người kia, mà do ba ngày này, vô luận ở hộp thư hay phía dưới khe cửa nhà cô đều có một tờ giấy, trên giấy mực nước đỏ tươi viết muốn cô rời khỏi anh hoặc là đi tìm chết linh tinh, khiêu khích rõ ràng như vậy nếu cô còn chưa hiểu rõ, vậy thì ánh mắt của cô thật sự bị mù rồi.
Chẳng qua hình như nhẫn nại của người kia thật sự rất kém, sau khi diễn chơi hai ngày rốt cuộc nhịn không được, thế nhưng hôm nay khi cô tan tầm về nhà đẩy cô ra đường cái, tuy rằng cô gặp may không bị xe đâm chết, nhưng cũng bị trật mắt cá chân, dự đoán mấy ngày nữa cũng chỉ có thể xin nghỉ phép ở nhà rồi.
“Aiz aiz, bây giờ nên làm cái gì đây?” Trừng trần nhà, Nguyên Tiểu Thu bất đắc dĩ than thở.
Bây giờ chân của cô sưng to giống mặt rùa, muốn động cũng không động được, nhưng nếu gọi điện thoại muốn anh đến, cả một người toàn vết thương như vậy cũng khó có thể giao đãi, aiz!
Chỉ có điều, đầu ngan ngốc này cũng thật nhẫn tâm, cô nói cho anh ba ngày thời gian suy nghĩ, anh liền thật sự không quan tâm cô ba ngày?!
Đến bây giờ, khắp người cô toàn vết thương, còn không thấy anh gọi nửa cuộc điện thoại đến, rõ là...
Nguyên Tiểu Thu còn đang oán giận, thì chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, liếc nhìn màn hình một cái. Không phải là người cô vừa mới oán giận hay sao?!
Hừ! Bây giờ mới gọi đến, xem cô không chỉnh anh một chút mới lạ!
Hắng giọng, làm giọng nói của bản thân có cảm giác hơi khàn khàn một tí, cô mới nhấn nhận điện thoại, ra vẻ suy yếu nói, “Em... em sắp... Em sắp không được...” Xem có hù chết anh không! Hừ!
“Tiểu Thu, Tiểu Thu em làm sao vậy?” Quả nhiên, Sài Ngạn Quân ở đầu bên kia điện thoại gấp đến độ ngay cả trầm ổn bình thường cũng không còn.
“Em...” Em sắp cười chết rồi! Nguyên Tiểu Thu mới nói một chữ, vì tránh bị lộ, cô chỉ có thể ôm bụng cười trộm rồi vội vàng ngắt điện thoại.
Điện thoại đột nhiên bị cắt đứt, Sài Ngạn Quân đực ra trừng mắt nhìn di động một lát, sau đó mới hồi phục tinh thần lại quơ lấy chìa khóa xe liền xông ra ngoài.
Tiểu Thu, em ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì đó!
~*~
Chuông cửa điên cuồng vang lên, như là muốn bức chủ nhà mau mau ra ngoài—
“Đến đây! Đến đây! Không thể cảm thông bây giờ tôi chỉ có thể nhảy cò đến hay sao? Thật là, đến cùng là.... A—” Nguyên Tiểu Thu vừa nhảy lò cò vừa than thở.
Vừa mở cửa ra cả người cô đã bị người nào đó gắt gao ôm vào trong lòng, kém chút không thở nổi.
“Đợi chút! Đợi chút!” Giãy dụa đẩy anh ra, cô thở gấp từng ngụm, “Em đều sắp tắt thở rồi!” Rống, chẳng lẽ anh không biết dáng người mình rất cao lớn hay sao?
Nghe cô oán giận như vậy, lúc này Sài Ngạn Quân mới nới rộng vòng tay, lo lắng nhìn cô từ trên xuống dưới một lần, khi nhìn thấy trên người cô quấn đầy băng vải, sắc mặt liền âm trầm khó coi.
“Đây là có chuyện gì?” Mới chỉ có ba ngày người cô đã đầy vết thương, nếu anh chậm mấy hôm nữa mới gọi điện thoại, sẽ không phải là anh nên trực tiếp đến bệnh viện thăm cô đấy chứ?
Thuận theo ánh mắt của anh nhìn về phía băng vải và vết thương vì mặc quần sooc nên không thể che dấu, cô chỉ có thể cười gượng giải thích, “Ngoài ý muốn, tất cả đều là ngoài ý muốn.”
Anh dùng ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm vào cô, “Tiểu Thu, em cảm thấy anh sẽ tin tưởng cái cớ ngoài ý muốn này sao?”
“Ách.... Hình, hình như sẽ không...” Bị vẻ giận dữ khó có được của anh dọa sợ, cô lặng lẽ lui về phía sau một bước, lại quên bây giờ bản thân mình đang bị thọt chân, thể trọng cả thân thể không ổn ngã về phía sau.
“Em đang làm gì vậy?” Kịp thời ôm được cô, tránh cho cô bị ngã xuống, Sài Ngạn Quân không nhịn được rống to.
Sao cô không biết yêu quý bản thân mình như vậy đây? Rõ ràng cũng đã bị thương thành như vậy, còn không biết chăm sóc bản thân?
Bị anh rống to, Nguyên Tiểu Thu vô tội nháy nháy mắt, “Em không có mà.... chỉ là muốn lùi về phía sau...”
Hôm nay anh bị sao vậy? Chẳng lẽ phát hiện ra vừa rồi trong điện thoại là cô chỉnh anh sao? Nếu không, vì sao hôm nay anh lại hung như vậy?
Nhìn mặt anh, còn có giọng điệu nghiêm khắc này, lập tức khiến cô cảm thấy vô cùng oan ức.
Cái gì chứ... Cô mạc danh kỳ diệu bị hại như vậy đã đủ oan ức, vậy mà anh còn hung cô!
“Làm gì ba ngày chẳng quan tâm đến em, bây giờ đến đây, ngược lại còn liều mạng hung em hả!” Ngón tay chọc chọc ngực em, Nguyên Tiểu Thu không vừa lòng trên mặt trượt xuống một giọt nước mắt oan ức.
Giọt nước mắt yên lặng rơi xuống, môi đỏ mọng quật cường khẽ nhếch, không để bản thân phát ra tiếng khóc, mắt to ngập nước mang theo lên án luôn luôn trừng anh.
Nước mắt của cô khiến Sài Ngạn Quân bởi vì lo lắng mà tức giận lập tức biến mất, khẽ thở dài, không biết phải làm sao đanh dịu dàng ôm cô vào lòng một lần nữa.
“Là anh không tốt, chỉ là anh rất lo lắng... Mới có thể không nhịn được mà to tiếng với em một chút.” Anh dịu dàng nói.
“Lo lắng?” Cô ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt không tin, “Nếu anh thật sự lo lắng như lời anh nói, anh sẽ ba ngày không nghe không hỏi, hôm nay mới gọi điện thoại đến sao?”
Điều này mới là lý do quan trọng khiến cô tức đến nội thương.
Cô nói cho anh thời gian ba ngày, anh liền thật sự ba ngày sau mới gọi điện đến, vậy nếu cô nói một năm, có phải cô cũng sẽ giống Vương Bảo Xuyến chờ bên cạnh điện thoại một năm hay không?
“Anh cần thời gian suy nghĩ kĩ càng, có liên quan đến chuyện.... của người kia.” Sài Ngạn Quân nhàn nhạt nói.
Người kia là một nhân vật rất quan trọng trong sinh mệnh đã đi qua của anh, anh không có biện pháp phủ nhận bởi vì người kia anh đã buông tha cho rất nhiều, đương nhiên cũng đạt được rất nhiều, ví dụ như cô.
Chỉ có điều, nếu tất cả hành vi đều hướng về phía anh còn chưa tính, nhưng là y theo kinh nghiệm đã trải qua, người kia thường tác động đến người bên cạnh anh, đây mới là điều khiến anh do dự không biết có nên nói thật ra hay không.
Huống hồ loại chuyện không vẻ vang này, anh cũng không biết nên mở miệng thế nào mới tốt.
“Nghĩ cái gì?”
“Nghĩ nên nói chuyện xưa này với em như thế nào.”
Sài Ngạn Quân nhăn mày, nhớ lại đoạn chuyện cũ anh đã sớm không muốn nhớ lại...
Nghĩ đến chuyện này, cô cười khổ nhìn bản thân nằm ở trên giường.
Hai tay quấn đầy băng vải, trên chân cũng đeo thêm một cái mặt rùa to, thoạt nhìn rất giống dân chạy nạn.
Mà tất cả điều này đều là chiến tích của ba ngày qua.
Tay chân bị trầy da là vì bị bồn hoa nện xuống vỡ thành mảnh nhỏ tạo thành vết thương, còn vô cùng quỷ dị, vì ở phía trên chỗ bồn hoa rơi xuống, cô có mơ hồ nhìn thấy một bóng người chớp lên.
Mà ngắn ngủi trong vòng vài ngày, việc bồn hoa rơi xuống ngoài ý muốn này hầu như một ngày sẽ xuất hiện hai lần.
Đương nhiên! Nếu vẻn vẹn chỉ có như vậy, cô sẽ không đặc biệt liên tưởng đến người kia, mà do ba ngày này, vô luận ở hộp thư hay phía dưới khe cửa nhà cô đều có một tờ giấy, trên giấy mực nước đỏ tươi viết muốn cô rời khỏi anh hoặc là đi tìm chết linh tinh, khiêu khích rõ ràng như vậy nếu cô còn chưa hiểu rõ, vậy thì ánh mắt của cô thật sự bị mù rồi.
Chẳng qua hình như nhẫn nại của người kia thật sự rất kém, sau khi diễn chơi hai ngày rốt cuộc nhịn không được, thế nhưng hôm nay khi cô tan tầm về nhà đẩy cô ra đường cái, tuy rằng cô gặp may không bị xe đâm chết, nhưng cũng bị trật mắt cá chân, dự đoán mấy ngày nữa cũng chỉ có thể xin nghỉ phép ở nhà rồi.
“Aiz aiz, bây giờ nên làm cái gì đây?” Trừng trần nhà, Nguyên Tiểu Thu bất đắc dĩ than thở.
Bây giờ chân của cô sưng to giống mặt rùa, muốn động cũng không động được, nhưng nếu gọi điện thoại muốn anh đến, cả một người toàn vết thương như vậy cũng khó có thể giao đãi, aiz!
Chỉ có điều, đầu ngan ngốc này cũng thật nhẫn tâm, cô nói cho anh ba ngày thời gian suy nghĩ, anh liền thật sự không quan tâm cô ba ngày?!
Đến bây giờ, khắp người cô toàn vết thương, còn không thấy anh gọi nửa cuộc điện thoại đến, rõ là...
Nguyên Tiểu Thu còn đang oán giận, thì chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, liếc nhìn màn hình một cái. Không phải là người cô vừa mới oán giận hay sao?!
Hừ! Bây giờ mới gọi đến, xem cô không chỉnh anh một chút mới lạ!
Hắng giọng, làm giọng nói của bản thân có cảm giác hơi khàn khàn một tí, cô mới nhấn nhận điện thoại, ra vẻ suy yếu nói, “Em... em sắp... Em sắp không được...” Xem có hù chết anh không! Hừ!
“Tiểu Thu, Tiểu Thu em làm sao vậy?” Quả nhiên, Sài Ngạn Quân ở đầu bên kia điện thoại gấp đến độ ngay cả trầm ổn bình thường cũng không còn.
“Em...” Em sắp cười chết rồi! Nguyên Tiểu Thu mới nói một chữ, vì tránh bị lộ, cô chỉ có thể ôm bụng cười trộm rồi vội vàng ngắt điện thoại.
Điện thoại đột nhiên bị cắt đứt, Sài Ngạn Quân đực ra trừng mắt nhìn di động một lát, sau đó mới hồi phục tinh thần lại quơ lấy chìa khóa xe liền xông ra ngoài.
Tiểu Thu, em ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì đó!
~*~
Chuông cửa điên cuồng vang lên, như là muốn bức chủ nhà mau mau ra ngoài—
“Đến đây! Đến đây! Không thể cảm thông bây giờ tôi chỉ có thể nhảy cò đến hay sao? Thật là, đến cùng là.... A—” Nguyên Tiểu Thu vừa nhảy lò cò vừa than thở.
Vừa mở cửa ra cả người cô đã bị người nào đó gắt gao ôm vào trong lòng, kém chút không thở nổi.
“Đợi chút! Đợi chút!” Giãy dụa đẩy anh ra, cô thở gấp từng ngụm, “Em đều sắp tắt thở rồi!” Rống, chẳng lẽ anh không biết dáng người mình rất cao lớn hay sao?
Nghe cô oán giận như vậy, lúc này Sài Ngạn Quân mới nới rộng vòng tay, lo lắng nhìn cô từ trên xuống dưới một lần, khi nhìn thấy trên người cô quấn đầy băng vải, sắc mặt liền âm trầm khó coi.
“Đây là có chuyện gì?” Mới chỉ có ba ngày người cô đã đầy vết thương, nếu anh chậm mấy hôm nữa mới gọi điện thoại, sẽ không phải là anh nên trực tiếp đến bệnh viện thăm cô đấy chứ?
Thuận theo ánh mắt của anh nhìn về phía băng vải và vết thương vì mặc quần sooc nên không thể che dấu, cô chỉ có thể cười gượng giải thích, “Ngoài ý muốn, tất cả đều là ngoài ý muốn.”
Anh dùng ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm vào cô, “Tiểu Thu, em cảm thấy anh sẽ tin tưởng cái cớ ngoài ý muốn này sao?”
“Ách.... Hình, hình như sẽ không...” Bị vẻ giận dữ khó có được của anh dọa sợ, cô lặng lẽ lui về phía sau một bước, lại quên bây giờ bản thân mình đang bị thọt chân, thể trọng cả thân thể không ổn ngã về phía sau.
“Em đang làm gì vậy?” Kịp thời ôm được cô, tránh cho cô bị ngã xuống, Sài Ngạn Quân không nhịn được rống to.
Sao cô không biết yêu quý bản thân mình như vậy đây? Rõ ràng cũng đã bị thương thành như vậy, còn không biết chăm sóc bản thân?
Bị anh rống to, Nguyên Tiểu Thu vô tội nháy nháy mắt, “Em không có mà.... chỉ là muốn lùi về phía sau...”
Hôm nay anh bị sao vậy? Chẳng lẽ phát hiện ra vừa rồi trong điện thoại là cô chỉnh anh sao? Nếu không, vì sao hôm nay anh lại hung như vậy?
Nhìn mặt anh, còn có giọng điệu nghiêm khắc này, lập tức khiến cô cảm thấy vô cùng oan ức.
Cái gì chứ... Cô mạc danh kỳ diệu bị hại như vậy đã đủ oan ức, vậy mà anh còn hung cô!
“Làm gì ba ngày chẳng quan tâm đến em, bây giờ đến đây, ngược lại còn liều mạng hung em hả!” Ngón tay chọc chọc ngực em, Nguyên Tiểu Thu không vừa lòng trên mặt trượt xuống một giọt nước mắt oan ức.
Giọt nước mắt yên lặng rơi xuống, môi đỏ mọng quật cường khẽ nhếch, không để bản thân phát ra tiếng khóc, mắt to ngập nước mang theo lên án luôn luôn trừng anh.
Nước mắt của cô khiến Sài Ngạn Quân bởi vì lo lắng mà tức giận lập tức biến mất, khẽ thở dài, không biết phải làm sao đanh dịu dàng ôm cô vào lòng một lần nữa.
“Là anh không tốt, chỉ là anh rất lo lắng... Mới có thể không nhịn được mà to tiếng với em một chút.” Anh dịu dàng nói.
“Lo lắng?” Cô ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt không tin, “Nếu anh thật sự lo lắng như lời anh nói, anh sẽ ba ngày không nghe không hỏi, hôm nay mới gọi điện thoại đến sao?”
Điều này mới là lý do quan trọng khiến cô tức đến nội thương.
Cô nói cho anh thời gian ba ngày, anh liền thật sự ba ngày sau mới gọi điện đến, vậy nếu cô nói một năm, có phải cô cũng sẽ giống Vương Bảo Xuyến chờ bên cạnh điện thoại một năm hay không?
“Anh cần thời gian suy nghĩ kĩ càng, có liên quan đến chuyện.... của người kia.” Sài Ngạn Quân nhàn nhạt nói.
Người kia là một nhân vật rất quan trọng trong sinh mệnh đã đi qua của anh, anh không có biện pháp phủ nhận bởi vì người kia anh đã buông tha cho rất nhiều, đương nhiên cũng đạt được rất nhiều, ví dụ như cô.
Chỉ có điều, nếu tất cả hành vi đều hướng về phía anh còn chưa tính, nhưng là y theo kinh nghiệm đã trải qua, người kia thường tác động đến người bên cạnh anh, đây mới là điều khiến anh do dự không biết có nên nói thật ra hay không.
Huống hồ loại chuyện không vẻ vang này, anh cũng không biết nên mở miệng thế nào mới tốt.
“Nghĩ cái gì?”
“Nghĩ nên nói chuyện xưa này với em như thế nào.”
Sài Ngạn Quân nhăn mày, nhớ lại đoạn chuyện cũ anh đã sớm không muốn nhớ lại...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.