Chương 60: Chí hướng rộng lớn
Đại Đao Diễm/ Hạ Diễm
09/12/2016
Nguồn : bachhoacac.wordpress.com
Lạc Nghiệp
Đại Đao Diễm
Thể loại: hiện đại, niên hạ công, cao H, 1×1, HE
Biên tập: Nana
***
Chí hướng rộng lớn
Thật lâu về trước, Đỗ Ngôn Mạch từng hỏi An Cúc Nhạc: “Anh Hoa cúc, anh nhìn thấy sa mạc bao giờ chưa?”
Câu hỏi đó, có lẽ là mở đầu cho mọi việc sau này.
Tóm lại đây không phải là chủ đề nên đề cập sau khi lên giường… chẳng qua đối với việc người yêu hành xử khác thường, An Cúc Nhạc đã sớm quen rồi. Nói thế nào nhỉ, cậu ấy có thể bày tỏ “em có người trong lòng” với người mới vừa lăn giường với mình —— rõ là một cậu nhóc cực kỳ không biết nhìn bầu không khí.
Ầy, cao nhị (lớp 11).
An Cúc Nhạc liếc mắt nhìn TV, gần đây cậu ấy triệt để biến thành thiếu nhi mê TV, cứ dán mắt vào một chương trình tổng hợp các hiện tượng siêu tự nhiên vô căn cứ, bên trong hiện đang nhắc tới nền văn minh cổ xưa tiềm tàng dưới sa mạc lần thứ một triệu, MC kích động nói: “Chuyện này thật sự! Quá! Ảo! Diệu!! Mỗ Mỗ, anh thấy thế nào?”
Tới lượt MC nổi tiếng kia: “Tôi nói bác nghe…” nhưng chẳng thấy nói mà lại dùng cả tay lẫn chân múa may: “Nghe đâu đây là vũ điệu cầu phúc không truyền dạy ra ngoài của bộ tộc Rococo đó, nhảy đủ bảy ngày bảy đêm sẽ triệu hồi được rồng thần, thực hiện ba nguyện vọng của bác…”
“……” Mấy người này dở hơi thiệt. An Cúc Nhạc nhếch miệng: “Chí ít không phải như họ nói.”
Đỗ Ngôn Mạch xem một cách chăm chú: “Muốn tới đó chạy một lần xem thử thế nào quá..”
Cậu thiếu niên mặt không biểu cảm, nhưng ánh mắt lại chờ mong rõ rành rành. An Cúc Nhạc là dân thành thị vô dụng 100%, hễ là nơi không có bồn cầu xả nước, y đều không muốn đi. So với người yêu nhỏ tuổi lãng mạn đa sầu đa cảm thích phiêu lưu mạo hiểm, y quả là một ông chú héo úa tẻ nhạt…
“Được đó, muốn đi thì đi đi.”
Đỗ Ngôn Mạch hỏi: “Anh không đi sao?”
An Cúc Nhạc nói chắc như đinh đóng cột: “Không đi.”
Thấy đôi mắt cậu thiếu niên rũ xuống vì mất mát, cảm giác thương yêu trong lòng y thoáng chốc ứa ra. Y mỉm cười, đưa tay ôm lấy đối phương, chiều chuộng hôn một cái: “Tôi không đi, nhưng sẽ chờ cậu về.”
Đỗ Ngôn Mạch chớp chớp mắt.
An Cúc Nhạc: “Ở đây chờ.”
Nghe vậy, cậu thiếu niên vô cùng mừng rỡ, sau đó ôm chặt người yêu hôn đáp trả. An Cúc Nhạc nhìn cặp mắt đen nhánh sáng trong của cậu ấy, lặng lẽ tắt TV: “Nè… làm tiếp một lần ha?”
“Ừm.”
Dù là chiêu cũ, nhưng từ xưa đến nay, nếu muốn kéo ánh mắt của người mình yêu từ nơi khác về, sắc dụ là cách hay nhất, tuy rằng đánh chết y cũng sẽ không thừa nhận mình ghen ăn tức ở với cái tên láo toét trong TV cứ hú hét “chúng ta xem một đoạn quảng cáo nhé!”.
An Cúc Nhạc đã chuẩn bị tâm lý từ trước rồi, không ngại mai này Đỗ Ngôn Mạch đi đâu hay nhìn thấy những gì, y sẽ đợi, đợi đến khi cậu ấy không trở về nữa. Y chỉ mong mỗi phút mỗi giây hai người ở bên nhau… thậm chí là milli giây micro giây hay nano giây, tất cả sự chú ý của người yêu đều phải đặt trên người mình.
Đây đã vượt qua dục vọng độc chiếm thông thường, chủ yếu là vì trong lòng An Cúc Nhạc, quan hệ của hai người hệt như đồng hồ cát.
Chảy xuống bao nhiêu, ít đi bấy nhiêu.
Còn y thì đang ngồi bên dưới, thỉnh thoảng nhìn chằm chằm cát mịn trượt qua lòng bàn tay, bắt giữ không được, chỉ đành cam chịu số phận buông tay. Trừ phi y thật sự muốn hủy hoại giấc mơ của cậu thiếu niên, bó buộc cậu ấy bên người mình —— Không phải y không làm được, nhưng y không muốn làm thế.
Vì vậy, y chỉ có thể đợi.
Chờ cát chảy xong, xem số phận sắp đặt thế nào.
Cứ thế, thời gian dần trôi tới kỳ nghỉ hè năm 18 tuổi, cuối cùng cậu thiếu niên cũng “rời đi” lần đầu tiên.
Bởi vì cậu ấy học muộn, mặc dù theo luật đã trưởng thành, nhưng học bạ vẫn là lớp 11, huống chi còn hai năm nữa mới thoát khỏi tội dụ dỗ, An Cúc Nhạc không dám xem thường, cho dù nghỉ dài hạn cũng chỉ cho phép cậu thiếu niên ngủ lại tối đa một tuần, vì thế Đỗ Ngôn Mạch rất quý trọng, nhưng lần này cậu ấy lại chủ động nói: “Em muốn đi phượt đảo.”
“Hả?”
Dường như cậu ấy đã có kế hoạch từ trước, hai năm cấp ba không ngừng làm thêm, cố gắng tiết kiệm tiền. Nghe nói cậu ấy và vài người bạn cùng chung chí hướng đã hẹn nhau chạy marathon quanh đảo, cũng đã tìm hiểu địa phương và tìm nơi ngủ trọ.
Để hoàn thành hành trình không có hành trình này, khoảng chừng cần một đến hai tuần lễ.
Đỗ Ngôn Mạch thích chạy bộ, hơn nữa khá là thích, mỗi ngày ít nhất phải chạy một hai tiếng đồng hồ. Năm lớp 10 cậu ấy từng gia nhập câu lạc bộ điền kinh, ban đầu tỏ vẻ không quen lắm, sau đó nhịn một năm mới rời câu lạc bộ.
Cậu ấy nói: “Em không thích kiểu chạy nhìn thấy được điểm dừng, em muốn vừa chạy vừa tận hưởng thật nhiều phong cảnh.”
An Cúc Nhạc tò mò, hỏi tại sao cậu lại nhịn một năm? Đỗ Ngôn Mạch trả lời: “Huấn luyện viên dạy em rất nhiều thứ.”
Quả đúng là vậy. Thỉnh thoảng chạy chung với cậu thiếu niên, An Cúc Nhạc có thể phát hiện tư thế của cậu ấy càng thêm chuẩn mực, cách hít thở thông thuận, thiếu hẳn những động tác dư thừa. Mặc dù đã rời câu lạc bộ, cậu thiếu niên vẫn tự đăng ký tham gia đủ loại cuộc thi chạy cự ly dài, giành được thành tích không tệ, tuy rằng tiền thưởng không nhiều lắm, tăng tăng giảm giảm cũng để dành được một khoản. Nhưng dù sao những thứ này cũng không thể ăn thay cơm, nhiều lắm chỉ là hứng thú, thế nên An Cúc Nhạc không ngăn cản.
Trước khi cậu thiếu niên trở thành người lớn không thể không đối mặt với hiện thực, An Cúc Nhạc cam nguyện cưng chiều cậu ấy, thả cậu ấy đi làm bất luận chuyện gì cậu ấy muốn làm.
Đương nhiên, ngoại trừ mấy chuyện phạm pháp hại thân.
Vì vậy, An Cúc Nhạc nói: “Chơi vui vẻ, mua thổ sản về cho tôi nha.”
“Ừm.”
Bàn bạc xong, Đỗ Ngôn Mạch xuất phát.
Ngày xuất phát, An Cúc Nhạc nhìn cậu thiếu niên dạt dào chờ mong tay xách nách mang hành lý, trực giác nói cho y biết hình ảnh này sẽ lặp lại trong một thời gian dài sắp tới.
Một tuần sau đó, thỉnh thoảng Đỗ Ngôn Mạch sẽ gửi tin nhắn cho y, ngoài ra còn đính kèm ảnh chụp, nội dung đa số toàn là danh lam thắng cảnh và đặc sản địa phương: “Em muốn mua cái này, nhưng ba ngày sau nó hết hạn rồi.”
An Cúc Nhạc an ủi: “Không sao, lên mạng mua được mà.”
Đỗ Ngôn Mạch: “… Em rất muốn mua cho anh.”
Ặc, còn học được cách dùng ký hiệu nữa cơ à?! “Vậy chụp một tấm tự sướng gửi tôi đi.” An Cúc Nhạc chú thích thêm: “Khỏa thân.”
Đỗ Ngôn Mạch: “……”
Cuối cùng Đỗ Ngôn Mạch thật sự chụp một tấm… đáng tiếc không phải khỏa thân. Trong ảnh, mặt mũi cậu ấy cứng đờ, một tay cầm thổ sản, cho người ta một loại cảm giác “tuyệt đối đừng có mua”. Pixel rất kém, kỹ thuật hơi tồi, hình ảnh lờ mờ… nhưng tấm lòng thì chân thành.
Lúc trở về, cậu thiếu niên rám đen không ít, nhưng gương mặt lại sáng rỡ. Hiếm khi An Cúc Nhạc mới thấy cậu ấy thoải mái như vậy, vì thế chút xíu cảm giác cô đơn trong lòng cũng tràn lan, hai người vừa vào cửa chưa bao lâu đã ôm siết lấy nhau. An Cúc Nhạc bị lật người tiến nhập trên sô pha… tiểu biệt thắng tân hôn, cuối cùng làm đến mức đứng không nổi, An Cúc Nhạc không khỏi phàn nàn: “Cậu cũng nghĩ cho tuổi của tôi với…”
Đỗ Ngôn Mạch: “Không phải anh mới hai mươi mấy tuổi sao?”
An Cúc Nhạc nghẹn họng.
Đỗ Ngôn Mạch: “Sao vậy?”
An Cúc Nhạc “ha ha ha ha ha” cười gượng nửa ngày, lòng hát: Ờ thì không mở miệng nói với cậu ấy được
~ Còn một năm nữa… chờ cậu thiếu niên tốt nghiệp, y nhất định sẽ nói.
Tiếc thay số phận cứ tàn nhẫn trêu người, ông trời không cho An Cúc Nhạc cơ hội này, bởi vì trước khi cậu thiếu niên tốt nghiệp, cậu ấy nói với y: “Bạn em hỏi em có muốn đi Úc chung với anh ấy không, vừa làm vừa du lịch, khoảng chừng ba tháng.”
An Cúc Nhạc sửng sốt, hỏi người bạn kia mấy tuổi, Đỗ Ngôn Mạch đáp: “Ba mươi, năm nay anh ấy không đi thì không còn cơ hội nữa.”
Vòng giao tiếp của Đỗ Ngôn Mạch rất hẹp, cậu ấy không hợp rơ với bạn cùng lứa, dù lên cấp ba vấn đề này cũng không giải quyết được, vậy mà lại quen một đống bạn trên mạng, tuổi tác không đồng đều, nhưng cùng một đam mê. Cậu ấy giải thích rằng lúc trước anh bạn kia có hẹn một người khác, nhưng đối phương đổi ý, đúng lúc Đỗ Ngôn Mạch tốt nghiệp, vẫn chưa xác định được phương hướng cuộc đời, nên mới hỏi cậu có muốn ra nước ngoài cùng nhau xông pha không.
Nói xong, Đỗ Ngôn Mạch tựa vào người An Cúc Nhạc, nghiêng đầu hỏi: “Được không anh?”
Được không anh… còn nghiêng đầu nữa, chiêu nào đây? An Cúc Nhạc im lặng một lát, cuối cùng chỉ nói câu cũ: “Chơi vui vẻ, mua thổ sản về cho tôi nha.”
Nghe vậy, hai tròng mắt Đỗ Ngôn Mạch sáng lên, cậu vui vẻ ôm hôn y, rõ ràng đã thả lỏng. An Cúc Nhạc dở khóc dở cười, thì ra thằng nhóc này cho rằng mình sẽ giận sao?
Buồn thì cũng có đấy, cậu nhóc từng bày tỏ chỉ có mỗi mình mình, cầu xin mình đừng bỏ rơi, hôm nay đã bắt đầu tìm kiếm bầu trời của riêng mình.
Nếu nói năm đó, thật ra cậu ấy giống như một đứa bé bám víu bố mẹ của mình, cầu xin chỗ dựa, nhưng khi trưởng thành theo thời gian, cuối cùng cũng sẽ rời đi… vậy nên, từ đầu đến cuối An Cúc Nhạc không xem là thật, mặc dù y biết cậu thiếu niên đúng là thật lòng.
Thật lòng tự nguyện vứt bỏ nguyên tắc và lòng tự trọng, chỉ cần tình yêu và sự quan tâm của y, suýt nữa y đã tổn hại cậu ấy, vì vậy sau này mới nỗ lực bù đắp ——
Bọn họ là người yêu, nhưng trước tình yêu, bọn họ là người. Là người, thì là cá thể độc lập, phải có tự do của riêng mình, không thể gò ép, không thể trói buộc.
An Cúc Nhạc không ngừng truyền thụ tư tưởng này, cuối cùng cũng đạt hiệu quả, nam nhi chí tại bốn phương, có thể nhiều đi nhìn nhiều, dĩ nhiên là tốt rồi.
Tóm lại y có đầy đủ năng lực, cũng không ôm suy nghĩ người yêu không nên nổi bật hơn người mà nên phụng dưỡng mình lúc về già ở bên mình khi hấp hối bưng tro cốt của mình. Rất nhiều người bị hiện thực kéo chân, không thể không thỏa hiệp trước, trong quá trình thỏa hiệp lại từ từ quên mất ước nguyện ban đầu, làng nhàng sống qua ngày… An Cúc Nhạc cảm thấy như thế rất đáng tiếc.
Có lẽ, cách tối thượng để yêu một người chính là buông tay đúng lúc.
Đỗ Ngôn Mạch hôn y một cái, nói: “Tối đa nửa năm, em sẽ trở lại.”
An Cúc Nhạc phì cười, sao tình huống này giống hệt thư sinh cổ đại sắp lên kinh dự thi ước hẹn với bạn gái thanh mai trúc mã thế này?
“Hay là lấy gì làm vật đính ước đi.” An Cúc Nhạc nói đùa.
Đỗ Ngôn Mạch suy tư: “Em mang thêm cái cốc về cho anh?”
An Cúc Nhạc lắc đầu: “Không cần, một cái là đủ rồi, nhiều hơn nữa cũng vô dụng.”
Hơn một tháng sau, Đỗ Ngôn Mạch thu dọn hành lý, đi Úc.
An Cúc Nhạc đưa tiễn lần hai, thầm nghĩ trong thoại bản* cổ đại, mười người hứa mai này áo gấm về làng cưới bạn làm trạng nguyên phu nhân thì có mười người cuối cùng đều đu quyền bám quý, cưới con gái hoàng gia, cũng không hẳn là phụ lòng hay bạc tình, đơn giản là vì khoảng cách kéo hai người ra xa, trái tim không chung nhịp được.
*Thoại bản (话本) là hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường được dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này. (Nguồn: dic)
Đỗ Ngôn Mạch đi chuyến này gần bốn tháng, hơn phân nửa thời gian đều bận làm việc, số lần nhắn tin mỗi ngày giảm hẳn, cộng thêm ở nơi đất khách quê người, ít nhiều gì cũng gặp những chuyện không thoải mái, chẳng hạn như khẩu âm bị giễu cợt, màu da bị kỳ thị, cắt hành tây đến sưng mắt… trong điện thoại cũng nghe được cảm xúc chán nản và lạc lõng của cậu ấy.
An Cúc Nhạc nghe, trong lòng chẳng dễ chịu gì. Đùa à, cục cưng mà mình nâng niu chiều chuộng, đâu thể nào đưa qua cho người tóc vàng dằn vặt.
Vài lần y nói: “Nếu cực quá thì đừng làm.”
Đỗ Ngôn Mạch tỏ vẻ không sao, chịu đựng được, sau đó ngày càng ít nhắc đến chuyện này. An Cúc Nhạc hỏi cậu ấy có cực lắm không? Bao giờ cậu ấy cũng nói: “Em rất ổn.” Hiển nhiên không muốn bị quấy rầy.
Vì vậy An Cúc Nhạc không hỏi nữa, thỉnh thoảng nhớ cậu ấy quá thì lôi ảnh cậu ấy gửi về ra ngắm. Đỗ Ngôn Mạch rất đẹp trai, nhưng lại không ăn ảnh tí nào, bất luận là tự chụp hay bị người chụp cũng hệt như cái trym cương cứng —— Cứng ngắc.
Nhưng mà An Cúc Nhạc vẫn thích.
Thích vô cùng, thế là dứt khoát in ra cất trong ngăn kéo, lúc nào cũng có thể nhìn thấy. Có lần Nhiễm Hiệt Vũ bắt gặp bèn hỏi: “Ông mê tiểu minh tinh nào thế… Ủa? Chưa thấy bao giờ, mới debut à? Chụp xấu quá trời, chắc chắn sẽ không nổi.”
An Cúc Nhạc liếc mắt khinh thường, nghĩ thầm không nổi mới tốt, không nổi mới thuộc về một mình mình.
Gần cuối năm, Đỗ Ngôn Mạch trở về.
Lần này cửa vừa đóng là trực tiếp tiểu biệt thắng tân hôn, hôn tới bến luôn, cả một cuối tuần, An Cúc Nhạc không thể bước nửa bước xuống giường.
Đương nhiên không phải làm liên tùng tục, cho dù cậu thanh niên làm nổi, y cũng không chịu nổi. Phần lớn thời gian hai người chỉ ôm nhau, nghe cậu ấy kể về những cảnh đẹp gặp được nơi đất khách. Cậu ấy cũng tham gia cuộc thi chạy cự ly dài ở Úc, so với mấy người nước ngoài to con lớn tướng, rõ ràng thứ hạng không cao như ở Đài Loan, cậu ấy không ngừng nhấn mạnh: “Lần sau, em nhất định giành giải quán quân.”
“Phụt.” An Cúc Nhạc bật cười, xoa đầu cậu ấy, nói: “Ừ.”
Đỗ Ngôn Mạch gần hai mươi, với An Cúc Nhạc mà nói thì cũng tương đương bà xã thành mẹ chồng, từ nay về sau không còn ai có thể xen vào quan hệ giữa hai người nữa. An Cúc Nhạc muốn tổ chức một buổi lễ thành niên cho Đỗ Ngôn Mạch xem như chúc mừng, kế hoạch này đã dự tính hơn nửa năm, An Cúc Nhạc rất chờ mong: “Tôi nói này…”
“À đúng rồi.” Hiếm khi Đỗ Ngôn Mạch mới ngắt lời, ngắt xong mới phát hiện người yêu còn chưa nói hết câu, thế là lập tức ngậm miệng lại.
Ở mọi phương diện cậu ấy đã quen nhường nhịn, bình thường An Cúc Nhạc cũng không khách sáo, nhưng lần này trực giác bảo y nhường cậu ấy nói trước, y bèn nói: “Không sao, cậu nói đi.”
Đỗ Ngôn Mạch không nghi ngờ gì: “Em làm thêm bên Úc, để dành đủ tiền rồi, em muốn đi Con Đường Tơ Lụa một chuyến.”
Con Đường Tơ Lụa là một hệ thống các con đường buôn bán nổi tiếng đã từ hàng nghìn năm nối châu Á với châu Âu. Nó bắt đầu từ Phúc Châu, Hàng Châu, Bắc Kinh (Trung Quốc) qua Mông Cổ, Ấn Độ, Afghanistan, Kazakhstan, Iran, Iraq, Thổ Nhĩ Kỳ, Hy Lạp, xung quanh vùng Địa Trung Hải và đến tận châu Âu. Con đường cũng đi đến cả Hàn Quốc và Nhật Bản, nó có chiều dài khoảng 6.437 km.
Rất nhiều năm về trước, một ông tuyển thủ ultramarathon của Đài Loan từng đề xuất khởi xướng và hoàn thành cuộc chạy tiên phong này. Ngày nay lại có những tuyển thủ khác dự định khiêu chiến, còn tuyên bố sẽ phá vỡ kỷ lục của người xưa, ước tính sẽ chạy xong trong một trăm ngày.
Tư cách để tham dự không khó, chỉ cần từng chạy cự ly dài và giành thứ hạng là được.
Trong đầu An Cúc Nhạc loáng thoáng nghe được tiếng hú hét kích động của tên bốn mắt nào đó: Chinh phục dãy núi Pamir, lẻn vào sa mạc Taklamakan, đi đến Lop Nur đã biến mất, khai quật cảnh vật cố quốc! Chuyện này thật sự! Quá! Ảo! Diệu!
An Cúc Nhạc nhịn không được tiếp lời: “Bảo Kiệt, tôi nói anh nghe…”
Bảo Kiệt chắc là ám chỉ MC Lưu Bảo Kiệt nổi tiếng của Đài Loan.
Đỗ Ngôn Mạch: “Hả?”
“Không có gì.” An Cúc Nhạc cười cười: “Tốt thôi, nếu gặp được bộ tộc Rococo thì nhớ nhảy múa cho bọn họ xem, có lẽ bọn họ sẽ chiêu đãi cậu nồng hậu.”
Về phần bộ tộc Rococo có thật sự tồn tại hay không, cậu thanh niên có gặp họ hay không, An Cúc Nhạc không biết.
Bởi vì tin nhắn Đỗ Ngôn Mạch gửi cho y, ít lại càng ít.
Trong lúc chạy cự ly dài, tất nhiên phải tập trung, cộng thêm phương tiện liên lạc không thuận tiện, chuyện này rất khó tưởng tượng tại nơi thông tin nhanh nhạy như thành phố, nhưng trên thế giới thật sự có những nơi như thế tồn tại, thậm chí không ít nữa là khác. Vài lần liên lạc, Đỗ Ngôn Mạch vừa nói tên một địa danh đọc chẳng ra thì cúp máy ngay, An Cúc Nhạc lên mạng google mới miễn cưỡng biết cậu ấy ở đâu.
Lần này thi đấu, thứ hạng của cậu ấy không hẳn là xuất sắc, nhưng xét về tuổi tác mà nói, giới truyền thông ngoại quốc đều khen cậu ấy có tương lai. Đỗ Ngôn Mạch vừa về nước, trước tiên lăn qua lộn lại với y vài lần rồi nói: “Có một công ty ở New York, ông chủ là người Hoa, nói muốn tài trợ cho em, bọn họ đang đang tiến hành kế hoạch chạy cự ly dài xuyên Trung Á…”
“Ồ.” Có lẽ do quá hưng phấn, Đỗ Ngôn Mạch nói năng lộn xộn, An Cúc Nhạc ngồi phịch ở đằng kia, đầu váng mắt hoa nhéo mặt cậu ấy: “Tốt thôi, cố gắng lên, ráng giành giải quán quân.”
Đỗ Ngôn Mạch ôm y: “Ừm.”
Từ đó trở đi, cậu thanh niên có một người tình trẻ trung xinh đẹp —— Mà người tình này, tên là thế giới.
Ngay từ đầu, số trời đã định y đánh không lại.
Được tài trợ, Đỗ Ngôn Mạch càng tha hồ chạy, nhưng phải dùng thành tích thực tế báo đáp mới có thể duy trì lâu dài. Vì vậy vòng đi vòng lại, lên đường, trở về, ôm chầm lấy nhau… tiểu biệt thành đại biệt, tân hôn thành phát ngất, thời gian cậu ấy ở bên cạnh y ngày càng ít, đêm trước còn ở bên, hôm sau đã khởi hành. Đi đâu? Có an toàn không? Có bình an không? Có thuận lợi không… Có trở về không?
Không biết.
An Cúc Nhạc không có đáp án.
Bây giờ ngoảnh đầu nhìn lại, tình trạng quen nhau như thế lại duy trì được gần hai năm… An Cúc Nhạc thật sự rất khâm phục mình.
Y vừa lái xe vừa mất tự nhiên xoa mông, Nhiễm Hiệt Vũ thấy động tác mờ ám của y, bèn nói: “Có phải ông bị bệnh trĩ không? Hèn gì đi vệ sinh mà lâu phát ớn…”
An Cúc Nhạc: “… Bản chất khác nhau.”
Nhiễm Hiệt Vũ: “Hả?”
Bệnh trĩ thì rất khó chui ra, y thì nhét vào trót lọt… đương nhiên bản chất khác nhau rồi.
Nhưng mà khác đường chung đích, cái nào cũng phải xức thuốc.
An Cúc Nhạc nhịn suốt một đường, nhịn đến khi đưa Nhiễm Hiệt Vũ về công ty, nhịn đến khi gặp tổng biên tập một tuần hiếm khi mới vào phòng làm việc một lần, nhịn đến khi nói chuyện gần 30 phút… Thằng nhóc kia không bắn bên trong, nhưng căn bản không có thời gian tẩy rửa, một chút dịch vẫn còn lưu lại, khó chịu vô cùng.
Rốt cuộc tổng biên tập cũng phát hiện y không ổn: “Sao vậy, mông mọc côn trùng à?”
Nhiễm Hiệt Vũ nhích lại nói nhỏ: “À cái này… ảnh bị trĩ rồi.”
“Bị trĩ? Ồ ~” Tổng biên tập chợt hiểu: “Có nặng lắm không? Đi xem bác sĩ chưa? Chậc, cậu bị vậy chắc là tai nạn lao động rồi, nhất định do ở New York gặp áp lực quá lớn, ăn uống không đều đặn…”
An Cúc Nhạc không phản bác được. Ai nói cho y biết đi, bây giờ y nên bày ra vẻ mặt gì mới tốt đây?
Nói chứ việc này cũng không trách người khác được, tiểu biệt thắng tân hôn, đại biệt thành phát ngất, tại cậu tại tôi, tại cả hai bên, huống chi có bảy phần là y tự dâng tới cửa… dẫn đến sau khi xong việc trong toilet, An Cúc Nhạc lập tức kéo quần lên, lấy di động ra: “Cái gì? Mẹ cậu nhập viện hả bây giờ tôi qua ngay…”
“……”
Mặc kệ di động không hề reo, rặt một kiểu ăn no bỏ chạy… Đây là lần thứ hai.
Chỉ có lần đầu gặp nhau, y mới phải bất đắc dĩ bước vào sân trường tìm người, lần này sẽ không như thế nữa.
Từ thật lâu về trước, y đã quyết định: Một khi rời khỏi, sẽ không đi tìm nữa.
Đứng đằng xa là được rồi, xin cậu sống thật tốt.
Cũng xin cậu… để tôi sống yên.
Rời khỏi cuộc đời, rời khỏi chặng đường của cậu.
Nhưng mà hiển nhiên ông trời và Đỗ Ngôn Mạch đều không có ý định nghe lời cầu nguyện của y.
Thứ hai, An Cúc Nhạc vừa về nhận chức đã nghe quầy tiếp tân dưới lầu thông báo có người ngoài đến tìm. Y vừa suy tư “ai vậy nhỉ?” vừa đứng từ lầu hai nhìn xuống đại sảnh lầu một, khi trông thấy bóng người bắt mắt kia thì đứng hình tại chỗ.
Đệt… đệt đệt đệt!
Mà trực giác hoang dã (?) của đối phương thật sự không phải hạng vừa… Gần như vào lúc An Cúc Nhạc liếc mắt nhìn xuống, cậu ấy lập tức ngẩng đầu lên.
An Cúc Nhạc vô thức ngồi xổm xuống, ngồi xong mới kêu to không ổn: Bị phát hiện rồi! Y không để ý ánh mắt nghi hoặc của người ngoài, bò rạp về phía trước, đến khi thoát khỏi phạm vi tầm mắt của đại sảnh lầu một mới dùng tốc độ nhanh nhất chạy trốn, lao về ban biên tập.
An Cúc Nhạc thở hổn ha hổn hển, thấy y hốt hoảng sắc mặt khó coi, Nhiễm Hiệt Vũ không khỏi trêu chọc: “Gặp bọn đòi nợ hả?”
Mặc dù không đúng, nhưng cũng gần trúng rồi.
Nợ tình cũng là một loại nợ, y không ngờ cậu thanh niên sẽ tìm được nơi này, nhưng thật ra cũng đâu có khó, địa chỉ của ban biên tập được tùy tiện in trong mỗi kỳ tạp chí xuất bản đúng hạn. Một cuốn gần hai trăm đồng, khỏi cần mướn thám tử tư luôn.
An Cúc Nhạc đau đầu, y quá hiểu cậu thanh niên có nghị lực cỡ nào, trốn tránh không phải cách lâu dài, tuy rằng không phải chưa chuẩn bị tâm lý gặp lại, nhưng không ngờ ngay tháng thứ hai y về Đài Loan, hai người lại đụng mặt nhau.
Thậm chí còn làm một phát.
Đỗ Ngôn Mạch cắn trầy tai y, bây giờ nhìn lại vết cắn đó trông hệt như đeo một cái khuyên tai màu đỏ. An Cúc Nhạc sờ nơi đó, thở dài trong lòng: Chí ít bây giờ vẫn chưa được.
Trước khi vết thương khỏi hẳn, y cứ cảm thấy mình đã bị đánh dấu thành của riêng cậu ấy.
An Cúc Nhạc nhờ quầy tiếp tân chuyển lời: “Qua nửa tháng sau hẵng quay lại.”
Nào ngờ đối phương lại hồi âm: “Từ nay về sau em sẽ tới đây mỗi ngày, trong khoảng từ 3 đến 5 giờ chiều.”
Đã vậy nghe nói còn cười nữa.
An Cúc Nhạc không hiểu cậu thanh niên làm vậy có ý nghĩa gì, nếu muốn chặn đường, xuất hiện không báo trước chẳng phải tốt hơn sao?
Nhưng mà chưa đến ba ngày, y đã thấu hiểu thâm ý trong hành động kỳ quặc của đối phương.
Mỗi lần tới đây Đỗ Ngôn Mạch đều lại quầy đăng ký, mà sức lan truyền của mấy chuyện thị phi bao giờ cũng vượt mọi biên giới, chẳng mấy chốc cả tòa cao ốc hay thậm chí bà thím quét rác cũng biết anh đẹp trai này đến tìm người, đang chờ người.
Cậu thanh niên chỉ nhờ quầy tiếp tân thông báo hộ, sau đó đi tới khu tiếp khách, yên lặng ngồi đủ hai tiếng, không đọc sách thì xem tạp chí, tâm trạng khá là thoải mái, mấy cô bên quầy tiếp tân pha cà phê cho cậu ấy, cậu ấy rất lễ phép nói cảm ơn…
Lấy được hết lòng mọi người.
Ba năm trước thì rặt một bộ ngu ngơ khờ khạo, nhưng bây giờ đã biết sức hấp dẫn của mình ở đâu, vận dụng hết sức thành thạo. Vốn dĩ cậu ấy đã đẹp trai sẵn, ăn diện một chút là xuất sắc cực kỳ, hễ là phụ nữ… không, chỉ cần là người thì đều nhịn không được nhìn thêm vài lần.
Cậu thanh niên đang đợi một người không muốn gặp mình, rõ ràng 200% có thể xếp vào hành vi cuồng bám đuôi, nhưng do tướng tá bảnh quá nên mới khiến người khác đồng tình. Đến ngày thứ tư, An Cúc Nhạc đã bị những người không hiểu tình hình gây áp lực đủ kiểu: “Anh đi gặp người ta đi!”
Rõ là đe dọa vô hình… Cậu ấy là hạng người như vậy ư? Hình như đúng là vậy thật, chuyện năm đó bị uy hiếp, An Cúc Nhạc vẫn chưa quên, chỉ là trong lúc ở cùng nhau, đối phương vẫn răm rắp nghe lời, nói đi đông không đi tây. Nhưng bây giờ nghĩ lại, cậu ấy nghe lời mình, đa số toàn được thiết lập ở tình huống không trái với ý nguyện của bản thân cậu ấy.
Nói một cách đơn giản, nếu là chuyện mà Đỗ Ngôn Mạch thật sự “muốn”, cậu ấy sẽ đạt cho bằng được, thậm chí còn lợi dụng tính cách ăn mềm không ăn cứng của An Cúc Nhạc để buộc y thỏa hiệp.
Chết thật. An Cúc Nhạc càng nghĩ càng sợ.
Còn nữa, rốt cuộc cậu ấy không nổi cỡ nào mà có thể lắc lư ở đây suốt ngày như thế chứ?
An Cúc Nhạc gọi cho người đại diện của Đỗ Ngôn Mạch, hy vọng đối phương gây áp lực khuyên nhủ cậu ấy quay về, ai ngờ người đại diện còn cầu xin y: “Làm ơn đi mà, mặc kệ giữa hai người có vấn đề gì, mau giải quyết giùm đi! Tôi không muốn dính líu với cậu ta nữa hu hu hu ——”
An Cúc Nhạc: “……” Thế mà lại có thể ép người đại diện đến mức suy sụp khóc than với người ngoài, rốt cuộc thằng nhóc kia đáng sợ cỡ nào…
Vì vậy chỉ mới năm ngày ngắn ngủi, hai ngày nghỉ cuối tuần còn chưa qua, An Cúc Nhạc đã đầu hàng, cứ nhây tiếp chỉ là tranh chấp chủ quan, hoàn toàn không cần thiết.
Dù đã quyết định đi gặp, nhưng cứ chần chừ do dự mãi, không bước ra khỏi cửa ban biên tập được. Lần đầu tiên thấy An Cúc Nhạc không dứt khoát như thế, Nhiễm Hiệt Vũ chẳng hiểu ra sao: “Cậu ta là bùa, ông là quỷ à?”
Gút mắc tình cảm giữa An Cúc Nhạc và cậu thanh niên, ba ngày trước Nhiễm Hiệt Vũ đã nạy ra hết sạch từ miệng y… Chênh lệch hơn một giáp, hiển nhiên y đã bị sạc cho một trận.
Nhiễm Hiệt Vũ: “Tuổi của bồ ông tốt thật.”
An Cúc Nhạc lầm bầm: “Nghe nói cưng cũng đâu kém.”
Nhiễm Hiệt Vũ cười nhạo: “Kém xa ấy chứ, chí ít kém gấp ba.” Chồng của Nhiễm Hiệt Vũ nhỏ hơn cô nàng bốn tuổi.
An Cúc Nhạc: “……”
Nhiễm Hiệt Vũ: “Chỉ là gặp mặt thôi mà, nếu không thích cứ chạy về, cùng lắm thì báo cảnh sát.”
Báo được thì cần gì phải phiền não… Nếu là người bình thường, có khi An Cúc Nhạc sẽ cân nhắc đến việc báo cảnh sát, vấn đề là mặc dù cậu thanh niên không quá nổi, nhưng tốt xấu gì cũng xem như có chút đỉnh là nhân vật của công chúng, khó tránh bị tổn hại hình tượng. An Cúc Nhạc chợt nghĩ có lẽ đối phương đã suy tính cả điểm ấy rồi, bởi vậy nên mới giở trò bám đuôi giữa ban ngày ban mặt.
An Cúc Nhạc nhìn Nhiễm Hiệt Vũ, ánh mắt u ám: “Cưng thử tưởng tượng — tình huống này đi.”
“Hở?”
“Cưng cố gắng giảm cân ba tháng, ba tháng đó cưng ráng nhịn không chạm vào bất cứ thực phẩm nhiều calorie nào, thành công giảm được 5 kg, đáng tiếc vẫn còn cách mục tiêu một đoạn. Khi cưng đang mắc kẹt tại điểm mấu chốt nơi cân nặng bắt đầu lỡ dở, bấy giờ một đầu bếp món tráng miệng siêu nổi tiếng của Pháp lại bưng bánh ngọt sôcôla cực nhiều calorie mời cưng ăn —— Cưng chịu gặp không?”
Nhiễm Hiệt Vũ nghiêm túc suy nghĩ một lát, sắc mặt lập tức thay đổi, “Oh woa ~~ Quá đáng thiệt.”
“Thì đó.” Đúng là tri âm mà! An Cúc Nhạc cảm động.
Nhiễm Hiệt Vũ tức giận: “Dám từ chối bánh ngọt sôcôla, thiệt quá đáng, không thể tha thứ!”
An Cúc Nhạc: “……” Cuộc đời mới cô độc làm sao, để y lặng lẽ chịu đựng một mình đi, Thiên Sơn mình ta độc hành, không cần đưa tiễn.
Nhiễm Hiệt Vũ nhún vai: “Làm ơn đi, ông thử nghĩ xem, giảm cân muốn giảm lúc nào chẳng được, còn bánh ngọt sôcôla do đầu bếp siêu nổi tiếng của Pháp làm, ông tưởng ngày nào cũng thấy à? Cho dù phá giới đâm nghiện vì nó rồi mập ù trở lại thì sao chứ?”
“Chuyện tình cảm như người uống nước, lạnh ấm tự biết, tui không rõ chuyện giữa ông và cậu ta, chỉ biết mấy năm qua ông không còn nhắc đến vết thương trên cổ tay trái nữa.”
An Cúc Nhạc sửng sốt, vô thức sờ cổ tay trái, nhưng đột nhiên phát hiện hành động từng rất quen thuộc, giờ đây lại xa lạ quá đỗi.
Nhiễm Hiệt Vũ: “Ông đâu phải dạng người cố hết sức không nhắc đến nó, ông rất M, sợ đau nhưng lại thích lôi mấy chuyện đau khổ ra xem như gia vị, ông không nhắc đến nữa chỉ có một khả năng thôi, đó là ông đã quên mất nó vì có những ký ức tốt đẹp khác che phủ… chậc, đầu bếp món tráng miệng siêu nổi tiếng của Pháp hả? Khổ cho ông phải nhịn quá.”
“Đâu có.” An Cúc Nhạc thở dài một hơi: “Thừa dịp cậu ấy bận theo đuổi cảnh giới cao hơn, vất vả lắm anh mới chạy thoát đó.”
“Quả là chẳng dễ dàng gì.” Nhiễm Hiệt Vũ cười hì hì, hỏi: “Còn thích không?”
“Thích chứ, thích chết đi được, ăn đến độ nóng trong người, bị bệnh trĩ luôn.”
Nhiễm Hiệt Vũ ngẩn ra, sực nhớ đến dáng vẻ như bị trĩ của An Cúc Nhạc hôm đó… “Ặc —— ông dám… ông dám… Thảo nào! Thì ra loay hoay cả buổi không phải đi vệ sinh mà là đi Tây Thiên thỉnh tinh?!”
“Ờ.” An Cúc Nhạc cong ngón tay: “Lúc đầu anh đi vệ sinh thật mà.”
Lúc đầu… Nhiễm Hiệt Vũ đỡ trán, cảnh cáo: “Tui cho ông biết, lát nữa quá mười phút mà chưa xong, tui sẽ báo cảnh sát.”
An Cúc Nhạc: “Ừ.”
Bây giờ nghĩ lại, giọt nước làm tràn ly chính là lần đó Đỗ Ngôn Mạch đi Tây Tạng.
Chẳng còn tính được đây là lần thứ mấy cậu ấy đi xa, An Cúc Nhạc cũng lười tính, nếu hiện giờ hỏi Đỗ Ngôn Mạch tình yêu thật sự trong đời cậu ấy là gì, xếp thứ nhất chắc chắn là chạy bộ, còn xếp thứ hai là thế giới, xếp thứ ba mới tính đến An Cúc Nhạc y.
Họa may.
Cậu thanh niên ngày càng bỏ bê việc liên lạc, An Cúc Nhạc cũng không trách móc, thế nên bỏ bê hẳn luôn. Có lần thấy cậu ấy thì lại là trong tin thời sự về vụ bạo động xảy ra tại một quốc đảo ở Đông Nam Á, cảnh sát ném bom cay về phía quần chúng bạo động, Đỗ Ngôn Mạch lẫn trong đám người, bảo vệ một quý cô khỏi bị xâm hại.
Hình ảnh rất ngắn, chợt lóe rồi biến mất, An Cúc Nhạc lập tức hoảng đến mức ngay cả ngón tay cũng run cầm cập, y gọi điện thoại Đỗ Ngôn Mạch, đáng chết là lại không thông. Cả một buổi tối, An Cúc Nhạc không ngủ ngồi canh trước TV, không ngừng gọi điện thoại, đồng thời cảm ơn đài truyền hình của Đài Loan đã phát lại tin tức này lần nữa, để y có thể lưu luyến nhìn cậu ấy thêm vài lần.
An Cúc Nhạc chẳng biết tại sao Đỗ Ngôn Mạch lại ở đó… à không, cậu ấy ở đâu cũng chẳng có gì kỳ lạ. Mãi đến rạng sáng, cuối cùng An Cúc Nhạc cũng nhận được tin tức, Đỗ Ngôn Mạch dùng điện thoại công cộng gọi cho y, loáng thoáng nghe được tiếng quần chúng ồn ào náo động sau lưng cậu ấy. An Cúc Nhạc sợ suốt một đêm, nhưng không hoảng quá đứt hơi, giọng điệu khi hỏi chuyện vẫn điềm đạm như cũ: “Sao lại bị cuốn vào bạo động vậy?”
Đỗ Ngôn Mạch kể tóm tắt hành trình của cả đội: “Trong đội bọn em có người sống ở đây, anh ta muốn về quê hương góp sức cho nước nhà, những người khác mới đi theo.”
An Cúc Nhạc: “Điện thoại di động đâu?”
Đỗ Ngôn Mạch: “Bị rớt lúc bạo động… phải dùng tạm điện thoại công cộng.” Đây đã là chiếc điện thoại thứ ba mà cậu ấy đánh rơi rồi.
Cậu liên lạc với tôi được, nhưng tôi không liên lạc với cậu được. Chẳng qua trước đó dù có di động kề bên cũng không khá hơn là bao.
“A, đến giờ rồi, bây giờ truyền tin bị kiểm soát gắt lắm, một người chỉ được nói mười phút…”
An Cúc Nhạc: “Đợi đã…”
Còn chưa nói xong, đầu bên kia đã không còn tiếng động.
Từng có một dạo, lúc cậu thanh niên mới vừa rời đi, mỗi lần liên lạc, cuối cùng trước khi gác máy bao giờ cậu ấy cũng nói thêm một câu: Em yêu anh, em nhớ anh.
Bây giờ thì… An Cúc Nhạc không nghĩ tiếp nữa.
Từ đó trở đi, y bắt đầu nuôi thành một thói quen, mỗi ngày đọc báo quốc tế, xem CNN. Có lần Nhiễm Hiệt Vũ đi ngang nhìn thấy còn hỏi: “Ông định chuyển ngành hả?”
*CNN (Cable News Network – Mạng tin tức Truyền hình cáp) là một mạng truyền hình cáp tại Mỹ chuyên phát sóng các chương trình tin tức 24 giờ một ngày và 7 ngày trong tuần. Là một kênh truyền hình chuyên về tin tức, CNN luôn cập nhật những tin tức thời sự nóng bỏng nhất.
An Cúc Nhạc mỉa mai: “Anh đây gọi là nội ngoại kiêm tu (tu dưỡng cả trong lẫn ngoài), cưng xem bề ngoài của anh đã hoàn hảo đến mức không thể hoàn hảo hơn rồi, buộc lòng anh phải chuyển sang bồi dưỡng bên trong thôi, khổ lắm đó biết không?”
Nhiễm Hiệt Vũ trực tiếp cho y một cái liếc mắt khinh bỉ.
Lý do An Cúc Nhạc xem mấy thứ này rất đơn giản, y muốn có thêm nhiều cơ hội thấy được tin tức của Đỗ Ngôn Mạch, đồng thời cũng sợ nơi đó xảy ra biến động, cậu ấy ở nơi đất khách, lỡ bị liên lụy thì mệt. Thỉnh thoảng An Cúc Nhạc càng nghĩ càng sợ sệt hoảng hốt, hoang mang khó ngủ.
May là gần cuối năm, y nhìn thấy bóng dáng cậu thanh niên.
Đương nhiên, người vẫn chưa trở lại.
Lần này là ở kênh Du lịch và Đời sống, miêu tả một nhóm người trẻ tuổi lưng đeo hành lý chạy khắp thế giới, chinh phục từng hoàn cảnh gian khổ khác nhau. Phóng viên hỏi cậu ấy: Tại sao lại chạy? Cậu ấy chỉ đáp, cậu ấy đang truy tìm.
Trong phim điện ảnh Forrest Gump, di ngôn của mẹ Forrest: “Trong cuộc đời mỗi người đều có sự sắp đặt và phép màu của thần linh, chúng ta không biết đến cùng thì cuộc sống có ý nghĩa gì, giống như mẹ cũng không biết tại sao mẹ lại trở thành mẹ của con.
Mẹ đã cố gắng làm tốt nhất có thể, con cũng phải cố gắng đi tìm mục tiêu và phương hướng của cuộc đời mình, phát huy những gì Chúa trao cho con đến giới hạn mà Chúa biết con có thể đạt đến…”
Vì vậy Forrest Gump chạy xuyên nước Mỹ vài lần để tìm phương hướng. An Cúc Nhạc nghĩ, có lẽ Đỗ Ngôn Mạch cũng đang tìm kiếm, phát huy tài năng trời cho và sở trường của mình, truy tìm ý nghĩa thật sự của cuộc đời và chốn mình thuộc về.
Cậu ấy đang tìm, vậy chứng tỏ cậu ấy vẫn chưa tìm được.
Nhưng mà An Cúc Nhạc cảm thấy mình tìm được rồi.
Do lần này là bản tin đặc biệt, hình ảnh của cậu thanh niên nhiều hơn so với bản tin ngắn lúc trước, đồng hành cùng cậu ấy có cả nam lẫn nữ, tuy chưa trang điểm gì nhưng gương mặt ai nấy cũng vui tươi hớn hở. Dưới ống kính máy quay, Đỗ Ngôn Mạch giơ tay nhấc chân hết sức tự nhiên, chân mày khóe mắt đều tràn trề sức sống.
Cậu ấy rất vui vẻ… cực kỳ vui vẻ.
An Cúc Nhạc chưa từng thấy dáng vẻ này của Đỗ Ngôn Mạch bao giờ, thì ra tại lúc mình không nhìn thấy, cậu ấy như thế này đây.
Chương trình đó vừa phát sóng, Đỗ Ngôn Mạch lập tức được chú ý. Có người đăng nó lên Youtube, bên dưới bình luận linh ta linh tinh, ban đầu thì khen bọn họ có can đảm thực hiện giấc mơ, nhưng sau này càng lúc càng lạc đề, có người khen Đỗ Ngôn Mạch đẹp trai quá, hấp dẫn quá, không giống dân nghiệp dư, có phải đài truyền hình đặc biệt tìm đến không?
Dĩ nhiên không phải rồi! Cái hiệp hội mê nhan sắc này! Bình luận vớ va vớ vẩn! Còn cái ID gì gì kia nữa, nuốt nước miếng vô giùm cái! Tôn trọng chồng người khác chút đi!
Hệt như bị quỷ nhập vào người, An Cúc Nhạc tức tốc đăng ký tài khoản chửi um sùm, có lẽ do y mắng người quá nhanh quá chất quá nguy hiểm, khiến cho phần bình luận trở nên vô cùng sôi động, khó mà cứu vãn.
Việc này khiến y tốn cả một tuần lễ, đăng ký gần mười mấy ID, phân công hợp tác tự biên tự diễn, thậm chí vì sợ lòi IP lòi mà chuyện đầu tiên trong mỗi ngày đi làm là ngoắc tay với đồng nghiệp: “Nhanh lên nhanh lên, ai có smartphone mau giao hết ra đây?”
… Ngốc hết thuốc chữa.
Tóm lại kết quả là chẳng hiểu sao lại cãi nhau ầm ĩ, chủ post nhìn hết nổi, cuối cùng dứt khoát gỡ clip xuống, bấy giờ An Cúc Nhạc mới hoàn hồn: Mình quên lưu lại rồi!
Ôi mẹ ơi! Y vội đổi sang ID trung lập, cầu xin chủ clip gửi file cho mình, ngay cả chiêu quỳ khỏa thân trong tuyết kê bo mạch chủ* dưới đầu gối cũng dùng tuốt. Nói chung chủ post cũng lười nhây nữa nên gửi file cho y, tiện thể kèm thêm một câu: “Anh yêu cậu ta thật đấy.”
Bo mạch chủ (motherboard) là một bảng mạch đóng vai trò nền tảng của một bộ máy tính, được đặt ở vị trí trung tâm thùng máy.
An Cúc Nhạc không trả lời, thầm nghĩ: Tôi yêu cỡ nào, thím không biết đâu.
Bởi vì ngay cả chính bản thân tôi cũng không biết.
Lạc Nghiệp
Đại Đao Diễm
Thể loại: hiện đại, niên hạ công, cao H, 1×1, HE
Biên tập: Nana
***
Chí hướng rộng lớn
Thật lâu về trước, Đỗ Ngôn Mạch từng hỏi An Cúc Nhạc: “Anh Hoa cúc, anh nhìn thấy sa mạc bao giờ chưa?”
Câu hỏi đó, có lẽ là mở đầu cho mọi việc sau này.
Tóm lại đây không phải là chủ đề nên đề cập sau khi lên giường… chẳng qua đối với việc người yêu hành xử khác thường, An Cúc Nhạc đã sớm quen rồi. Nói thế nào nhỉ, cậu ấy có thể bày tỏ “em có người trong lòng” với người mới vừa lăn giường với mình —— rõ là một cậu nhóc cực kỳ không biết nhìn bầu không khí.
Ầy, cao nhị (lớp 11).
An Cúc Nhạc liếc mắt nhìn TV, gần đây cậu ấy triệt để biến thành thiếu nhi mê TV, cứ dán mắt vào một chương trình tổng hợp các hiện tượng siêu tự nhiên vô căn cứ, bên trong hiện đang nhắc tới nền văn minh cổ xưa tiềm tàng dưới sa mạc lần thứ một triệu, MC kích động nói: “Chuyện này thật sự! Quá! Ảo! Diệu!! Mỗ Mỗ, anh thấy thế nào?”
Tới lượt MC nổi tiếng kia: “Tôi nói bác nghe…” nhưng chẳng thấy nói mà lại dùng cả tay lẫn chân múa may: “Nghe đâu đây là vũ điệu cầu phúc không truyền dạy ra ngoài của bộ tộc Rococo đó, nhảy đủ bảy ngày bảy đêm sẽ triệu hồi được rồng thần, thực hiện ba nguyện vọng của bác…”
“……” Mấy người này dở hơi thiệt. An Cúc Nhạc nhếch miệng: “Chí ít không phải như họ nói.”
Đỗ Ngôn Mạch xem một cách chăm chú: “Muốn tới đó chạy một lần xem thử thế nào quá..”
Cậu thiếu niên mặt không biểu cảm, nhưng ánh mắt lại chờ mong rõ rành rành. An Cúc Nhạc là dân thành thị vô dụng 100%, hễ là nơi không có bồn cầu xả nước, y đều không muốn đi. So với người yêu nhỏ tuổi lãng mạn đa sầu đa cảm thích phiêu lưu mạo hiểm, y quả là một ông chú héo úa tẻ nhạt…
“Được đó, muốn đi thì đi đi.”
Đỗ Ngôn Mạch hỏi: “Anh không đi sao?”
An Cúc Nhạc nói chắc như đinh đóng cột: “Không đi.”
Thấy đôi mắt cậu thiếu niên rũ xuống vì mất mát, cảm giác thương yêu trong lòng y thoáng chốc ứa ra. Y mỉm cười, đưa tay ôm lấy đối phương, chiều chuộng hôn một cái: “Tôi không đi, nhưng sẽ chờ cậu về.”
Đỗ Ngôn Mạch chớp chớp mắt.
An Cúc Nhạc: “Ở đây chờ.”
Nghe vậy, cậu thiếu niên vô cùng mừng rỡ, sau đó ôm chặt người yêu hôn đáp trả. An Cúc Nhạc nhìn cặp mắt đen nhánh sáng trong của cậu ấy, lặng lẽ tắt TV: “Nè… làm tiếp một lần ha?”
“Ừm.”
Dù là chiêu cũ, nhưng từ xưa đến nay, nếu muốn kéo ánh mắt của người mình yêu từ nơi khác về, sắc dụ là cách hay nhất, tuy rằng đánh chết y cũng sẽ không thừa nhận mình ghen ăn tức ở với cái tên láo toét trong TV cứ hú hét “chúng ta xem một đoạn quảng cáo nhé!”.
An Cúc Nhạc đã chuẩn bị tâm lý từ trước rồi, không ngại mai này Đỗ Ngôn Mạch đi đâu hay nhìn thấy những gì, y sẽ đợi, đợi đến khi cậu ấy không trở về nữa. Y chỉ mong mỗi phút mỗi giây hai người ở bên nhau… thậm chí là milli giây micro giây hay nano giây, tất cả sự chú ý của người yêu đều phải đặt trên người mình.
Đây đã vượt qua dục vọng độc chiếm thông thường, chủ yếu là vì trong lòng An Cúc Nhạc, quan hệ của hai người hệt như đồng hồ cát.
Chảy xuống bao nhiêu, ít đi bấy nhiêu.
Còn y thì đang ngồi bên dưới, thỉnh thoảng nhìn chằm chằm cát mịn trượt qua lòng bàn tay, bắt giữ không được, chỉ đành cam chịu số phận buông tay. Trừ phi y thật sự muốn hủy hoại giấc mơ của cậu thiếu niên, bó buộc cậu ấy bên người mình —— Không phải y không làm được, nhưng y không muốn làm thế.
Vì vậy, y chỉ có thể đợi.
Chờ cát chảy xong, xem số phận sắp đặt thế nào.
Cứ thế, thời gian dần trôi tới kỳ nghỉ hè năm 18 tuổi, cuối cùng cậu thiếu niên cũng “rời đi” lần đầu tiên.
Bởi vì cậu ấy học muộn, mặc dù theo luật đã trưởng thành, nhưng học bạ vẫn là lớp 11, huống chi còn hai năm nữa mới thoát khỏi tội dụ dỗ, An Cúc Nhạc không dám xem thường, cho dù nghỉ dài hạn cũng chỉ cho phép cậu thiếu niên ngủ lại tối đa một tuần, vì thế Đỗ Ngôn Mạch rất quý trọng, nhưng lần này cậu ấy lại chủ động nói: “Em muốn đi phượt đảo.”
“Hả?”
Dường như cậu ấy đã có kế hoạch từ trước, hai năm cấp ba không ngừng làm thêm, cố gắng tiết kiệm tiền. Nghe nói cậu ấy và vài người bạn cùng chung chí hướng đã hẹn nhau chạy marathon quanh đảo, cũng đã tìm hiểu địa phương và tìm nơi ngủ trọ.
Để hoàn thành hành trình không có hành trình này, khoảng chừng cần một đến hai tuần lễ.
Đỗ Ngôn Mạch thích chạy bộ, hơn nữa khá là thích, mỗi ngày ít nhất phải chạy một hai tiếng đồng hồ. Năm lớp 10 cậu ấy từng gia nhập câu lạc bộ điền kinh, ban đầu tỏ vẻ không quen lắm, sau đó nhịn một năm mới rời câu lạc bộ.
Cậu ấy nói: “Em không thích kiểu chạy nhìn thấy được điểm dừng, em muốn vừa chạy vừa tận hưởng thật nhiều phong cảnh.”
An Cúc Nhạc tò mò, hỏi tại sao cậu lại nhịn một năm? Đỗ Ngôn Mạch trả lời: “Huấn luyện viên dạy em rất nhiều thứ.”
Quả đúng là vậy. Thỉnh thoảng chạy chung với cậu thiếu niên, An Cúc Nhạc có thể phát hiện tư thế của cậu ấy càng thêm chuẩn mực, cách hít thở thông thuận, thiếu hẳn những động tác dư thừa. Mặc dù đã rời câu lạc bộ, cậu thiếu niên vẫn tự đăng ký tham gia đủ loại cuộc thi chạy cự ly dài, giành được thành tích không tệ, tuy rằng tiền thưởng không nhiều lắm, tăng tăng giảm giảm cũng để dành được một khoản. Nhưng dù sao những thứ này cũng không thể ăn thay cơm, nhiều lắm chỉ là hứng thú, thế nên An Cúc Nhạc không ngăn cản.
Trước khi cậu thiếu niên trở thành người lớn không thể không đối mặt với hiện thực, An Cúc Nhạc cam nguyện cưng chiều cậu ấy, thả cậu ấy đi làm bất luận chuyện gì cậu ấy muốn làm.
Đương nhiên, ngoại trừ mấy chuyện phạm pháp hại thân.
Vì vậy, An Cúc Nhạc nói: “Chơi vui vẻ, mua thổ sản về cho tôi nha.”
“Ừm.”
Bàn bạc xong, Đỗ Ngôn Mạch xuất phát.
Ngày xuất phát, An Cúc Nhạc nhìn cậu thiếu niên dạt dào chờ mong tay xách nách mang hành lý, trực giác nói cho y biết hình ảnh này sẽ lặp lại trong một thời gian dài sắp tới.
Một tuần sau đó, thỉnh thoảng Đỗ Ngôn Mạch sẽ gửi tin nhắn cho y, ngoài ra còn đính kèm ảnh chụp, nội dung đa số toàn là danh lam thắng cảnh và đặc sản địa phương: “Em muốn mua cái này, nhưng ba ngày sau nó hết hạn rồi.”
An Cúc Nhạc an ủi: “Không sao, lên mạng mua được mà.”
Đỗ Ngôn Mạch: “… Em rất muốn mua cho anh.”
Ặc, còn học được cách dùng ký hiệu nữa cơ à?! “Vậy chụp một tấm tự sướng gửi tôi đi.” An Cúc Nhạc chú thích thêm: “Khỏa thân.”
Đỗ Ngôn Mạch: “……”
Cuối cùng Đỗ Ngôn Mạch thật sự chụp một tấm… đáng tiếc không phải khỏa thân. Trong ảnh, mặt mũi cậu ấy cứng đờ, một tay cầm thổ sản, cho người ta một loại cảm giác “tuyệt đối đừng có mua”. Pixel rất kém, kỹ thuật hơi tồi, hình ảnh lờ mờ… nhưng tấm lòng thì chân thành.
Lúc trở về, cậu thiếu niên rám đen không ít, nhưng gương mặt lại sáng rỡ. Hiếm khi An Cúc Nhạc mới thấy cậu ấy thoải mái như vậy, vì thế chút xíu cảm giác cô đơn trong lòng cũng tràn lan, hai người vừa vào cửa chưa bao lâu đã ôm siết lấy nhau. An Cúc Nhạc bị lật người tiến nhập trên sô pha… tiểu biệt thắng tân hôn, cuối cùng làm đến mức đứng không nổi, An Cúc Nhạc không khỏi phàn nàn: “Cậu cũng nghĩ cho tuổi của tôi với…”
Đỗ Ngôn Mạch: “Không phải anh mới hai mươi mấy tuổi sao?”
An Cúc Nhạc nghẹn họng.
Đỗ Ngôn Mạch: “Sao vậy?”
An Cúc Nhạc “ha ha ha ha ha” cười gượng nửa ngày, lòng hát: Ờ thì không mở miệng nói với cậu ấy được
~ Còn một năm nữa… chờ cậu thiếu niên tốt nghiệp, y nhất định sẽ nói.
Tiếc thay số phận cứ tàn nhẫn trêu người, ông trời không cho An Cúc Nhạc cơ hội này, bởi vì trước khi cậu thiếu niên tốt nghiệp, cậu ấy nói với y: “Bạn em hỏi em có muốn đi Úc chung với anh ấy không, vừa làm vừa du lịch, khoảng chừng ba tháng.”
An Cúc Nhạc sửng sốt, hỏi người bạn kia mấy tuổi, Đỗ Ngôn Mạch đáp: “Ba mươi, năm nay anh ấy không đi thì không còn cơ hội nữa.”
Vòng giao tiếp của Đỗ Ngôn Mạch rất hẹp, cậu ấy không hợp rơ với bạn cùng lứa, dù lên cấp ba vấn đề này cũng không giải quyết được, vậy mà lại quen một đống bạn trên mạng, tuổi tác không đồng đều, nhưng cùng một đam mê. Cậu ấy giải thích rằng lúc trước anh bạn kia có hẹn một người khác, nhưng đối phương đổi ý, đúng lúc Đỗ Ngôn Mạch tốt nghiệp, vẫn chưa xác định được phương hướng cuộc đời, nên mới hỏi cậu có muốn ra nước ngoài cùng nhau xông pha không.
Nói xong, Đỗ Ngôn Mạch tựa vào người An Cúc Nhạc, nghiêng đầu hỏi: “Được không anh?”
Được không anh… còn nghiêng đầu nữa, chiêu nào đây? An Cúc Nhạc im lặng một lát, cuối cùng chỉ nói câu cũ: “Chơi vui vẻ, mua thổ sản về cho tôi nha.”
Nghe vậy, hai tròng mắt Đỗ Ngôn Mạch sáng lên, cậu vui vẻ ôm hôn y, rõ ràng đã thả lỏng. An Cúc Nhạc dở khóc dở cười, thì ra thằng nhóc này cho rằng mình sẽ giận sao?
Buồn thì cũng có đấy, cậu nhóc từng bày tỏ chỉ có mỗi mình mình, cầu xin mình đừng bỏ rơi, hôm nay đã bắt đầu tìm kiếm bầu trời của riêng mình.
Nếu nói năm đó, thật ra cậu ấy giống như một đứa bé bám víu bố mẹ của mình, cầu xin chỗ dựa, nhưng khi trưởng thành theo thời gian, cuối cùng cũng sẽ rời đi… vậy nên, từ đầu đến cuối An Cúc Nhạc không xem là thật, mặc dù y biết cậu thiếu niên đúng là thật lòng.
Thật lòng tự nguyện vứt bỏ nguyên tắc và lòng tự trọng, chỉ cần tình yêu và sự quan tâm của y, suýt nữa y đã tổn hại cậu ấy, vì vậy sau này mới nỗ lực bù đắp ——
Bọn họ là người yêu, nhưng trước tình yêu, bọn họ là người. Là người, thì là cá thể độc lập, phải có tự do của riêng mình, không thể gò ép, không thể trói buộc.
An Cúc Nhạc không ngừng truyền thụ tư tưởng này, cuối cùng cũng đạt hiệu quả, nam nhi chí tại bốn phương, có thể nhiều đi nhìn nhiều, dĩ nhiên là tốt rồi.
Tóm lại y có đầy đủ năng lực, cũng không ôm suy nghĩ người yêu không nên nổi bật hơn người mà nên phụng dưỡng mình lúc về già ở bên mình khi hấp hối bưng tro cốt của mình. Rất nhiều người bị hiện thực kéo chân, không thể không thỏa hiệp trước, trong quá trình thỏa hiệp lại từ từ quên mất ước nguyện ban đầu, làng nhàng sống qua ngày… An Cúc Nhạc cảm thấy như thế rất đáng tiếc.
Có lẽ, cách tối thượng để yêu một người chính là buông tay đúng lúc.
Đỗ Ngôn Mạch hôn y một cái, nói: “Tối đa nửa năm, em sẽ trở lại.”
An Cúc Nhạc phì cười, sao tình huống này giống hệt thư sinh cổ đại sắp lên kinh dự thi ước hẹn với bạn gái thanh mai trúc mã thế này?
“Hay là lấy gì làm vật đính ước đi.” An Cúc Nhạc nói đùa.
Đỗ Ngôn Mạch suy tư: “Em mang thêm cái cốc về cho anh?”
An Cúc Nhạc lắc đầu: “Không cần, một cái là đủ rồi, nhiều hơn nữa cũng vô dụng.”
Hơn một tháng sau, Đỗ Ngôn Mạch thu dọn hành lý, đi Úc.
An Cúc Nhạc đưa tiễn lần hai, thầm nghĩ trong thoại bản* cổ đại, mười người hứa mai này áo gấm về làng cưới bạn làm trạng nguyên phu nhân thì có mười người cuối cùng đều đu quyền bám quý, cưới con gái hoàng gia, cũng không hẳn là phụ lòng hay bạc tình, đơn giản là vì khoảng cách kéo hai người ra xa, trái tim không chung nhịp được.
*Thoại bản (话本) là hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường được dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này. (Nguồn: dic)
Đỗ Ngôn Mạch đi chuyến này gần bốn tháng, hơn phân nửa thời gian đều bận làm việc, số lần nhắn tin mỗi ngày giảm hẳn, cộng thêm ở nơi đất khách quê người, ít nhiều gì cũng gặp những chuyện không thoải mái, chẳng hạn như khẩu âm bị giễu cợt, màu da bị kỳ thị, cắt hành tây đến sưng mắt… trong điện thoại cũng nghe được cảm xúc chán nản và lạc lõng của cậu ấy.
An Cúc Nhạc nghe, trong lòng chẳng dễ chịu gì. Đùa à, cục cưng mà mình nâng niu chiều chuộng, đâu thể nào đưa qua cho người tóc vàng dằn vặt.
Vài lần y nói: “Nếu cực quá thì đừng làm.”
Đỗ Ngôn Mạch tỏ vẻ không sao, chịu đựng được, sau đó ngày càng ít nhắc đến chuyện này. An Cúc Nhạc hỏi cậu ấy có cực lắm không? Bao giờ cậu ấy cũng nói: “Em rất ổn.” Hiển nhiên không muốn bị quấy rầy.
Vì vậy An Cúc Nhạc không hỏi nữa, thỉnh thoảng nhớ cậu ấy quá thì lôi ảnh cậu ấy gửi về ra ngắm. Đỗ Ngôn Mạch rất đẹp trai, nhưng lại không ăn ảnh tí nào, bất luận là tự chụp hay bị người chụp cũng hệt như cái trym cương cứng —— Cứng ngắc.
Nhưng mà An Cúc Nhạc vẫn thích.
Thích vô cùng, thế là dứt khoát in ra cất trong ngăn kéo, lúc nào cũng có thể nhìn thấy. Có lần Nhiễm Hiệt Vũ bắt gặp bèn hỏi: “Ông mê tiểu minh tinh nào thế… Ủa? Chưa thấy bao giờ, mới debut à? Chụp xấu quá trời, chắc chắn sẽ không nổi.”
An Cúc Nhạc liếc mắt khinh thường, nghĩ thầm không nổi mới tốt, không nổi mới thuộc về một mình mình.
Gần cuối năm, Đỗ Ngôn Mạch trở về.
Lần này cửa vừa đóng là trực tiếp tiểu biệt thắng tân hôn, hôn tới bến luôn, cả một cuối tuần, An Cúc Nhạc không thể bước nửa bước xuống giường.
Đương nhiên không phải làm liên tùng tục, cho dù cậu thanh niên làm nổi, y cũng không chịu nổi. Phần lớn thời gian hai người chỉ ôm nhau, nghe cậu ấy kể về những cảnh đẹp gặp được nơi đất khách. Cậu ấy cũng tham gia cuộc thi chạy cự ly dài ở Úc, so với mấy người nước ngoài to con lớn tướng, rõ ràng thứ hạng không cao như ở Đài Loan, cậu ấy không ngừng nhấn mạnh: “Lần sau, em nhất định giành giải quán quân.”
“Phụt.” An Cúc Nhạc bật cười, xoa đầu cậu ấy, nói: “Ừ.”
Đỗ Ngôn Mạch gần hai mươi, với An Cúc Nhạc mà nói thì cũng tương đương bà xã thành mẹ chồng, từ nay về sau không còn ai có thể xen vào quan hệ giữa hai người nữa. An Cúc Nhạc muốn tổ chức một buổi lễ thành niên cho Đỗ Ngôn Mạch xem như chúc mừng, kế hoạch này đã dự tính hơn nửa năm, An Cúc Nhạc rất chờ mong: “Tôi nói này…”
“À đúng rồi.” Hiếm khi Đỗ Ngôn Mạch mới ngắt lời, ngắt xong mới phát hiện người yêu còn chưa nói hết câu, thế là lập tức ngậm miệng lại.
Ở mọi phương diện cậu ấy đã quen nhường nhịn, bình thường An Cúc Nhạc cũng không khách sáo, nhưng lần này trực giác bảo y nhường cậu ấy nói trước, y bèn nói: “Không sao, cậu nói đi.”
Đỗ Ngôn Mạch không nghi ngờ gì: “Em làm thêm bên Úc, để dành đủ tiền rồi, em muốn đi Con Đường Tơ Lụa một chuyến.”
Con Đường Tơ Lụa là một hệ thống các con đường buôn bán nổi tiếng đã từ hàng nghìn năm nối châu Á với châu Âu. Nó bắt đầu từ Phúc Châu, Hàng Châu, Bắc Kinh (Trung Quốc) qua Mông Cổ, Ấn Độ, Afghanistan, Kazakhstan, Iran, Iraq, Thổ Nhĩ Kỳ, Hy Lạp, xung quanh vùng Địa Trung Hải và đến tận châu Âu. Con đường cũng đi đến cả Hàn Quốc và Nhật Bản, nó có chiều dài khoảng 6.437 km.
Rất nhiều năm về trước, một ông tuyển thủ ultramarathon của Đài Loan từng đề xuất khởi xướng và hoàn thành cuộc chạy tiên phong này. Ngày nay lại có những tuyển thủ khác dự định khiêu chiến, còn tuyên bố sẽ phá vỡ kỷ lục của người xưa, ước tính sẽ chạy xong trong một trăm ngày.
Tư cách để tham dự không khó, chỉ cần từng chạy cự ly dài và giành thứ hạng là được.
Trong đầu An Cúc Nhạc loáng thoáng nghe được tiếng hú hét kích động của tên bốn mắt nào đó: Chinh phục dãy núi Pamir, lẻn vào sa mạc Taklamakan, đi đến Lop Nur đã biến mất, khai quật cảnh vật cố quốc! Chuyện này thật sự! Quá! Ảo! Diệu!
An Cúc Nhạc nhịn không được tiếp lời: “Bảo Kiệt, tôi nói anh nghe…”
Bảo Kiệt chắc là ám chỉ MC Lưu Bảo Kiệt nổi tiếng của Đài Loan.
Đỗ Ngôn Mạch: “Hả?”
“Không có gì.” An Cúc Nhạc cười cười: “Tốt thôi, nếu gặp được bộ tộc Rococo thì nhớ nhảy múa cho bọn họ xem, có lẽ bọn họ sẽ chiêu đãi cậu nồng hậu.”
Về phần bộ tộc Rococo có thật sự tồn tại hay không, cậu thanh niên có gặp họ hay không, An Cúc Nhạc không biết.
Bởi vì tin nhắn Đỗ Ngôn Mạch gửi cho y, ít lại càng ít.
Trong lúc chạy cự ly dài, tất nhiên phải tập trung, cộng thêm phương tiện liên lạc không thuận tiện, chuyện này rất khó tưởng tượng tại nơi thông tin nhanh nhạy như thành phố, nhưng trên thế giới thật sự có những nơi như thế tồn tại, thậm chí không ít nữa là khác. Vài lần liên lạc, Đỗ Ngôn Mạch vừa nói tên một địa danh đọc chẳng ra thì cúp máy ngay, An Cúc Nhạc lên mạng google mới miễn cưỡng biết cậu ấy ở đâu.
Lần này thi đấu, thứ hạng của cậu ấy không hẳn là xuất sắc, nhưng xét về tuổi tác mà nói, giới truyền thông ngoại quốc đều khen cậu ấy có tương lai. Đỗ Ngôn Mạch vừa về nước, trước tiên lăn qua lộn lại với y vài lần rồi nói: “Có một công ty ở New York, ông chủ là người Hoa, nói muốn tài trợ cho em, bọn họ đang đang tiến hành kế hoạch chạy cự ly dài xuyên Trung Á…”
“Ồ.” Có lẽ do quá hưng phấn, Đỗ Ngôn Mạch nói năng lộn xộn, An Cúc Nhạc ngồi phịch ở đằng kia, đầu váng mắt hoa nhéo mặt cậu ấy: “Tốt thôi, cố gắng lên, ráng giành giải quán quân.”
Đỗ Ngôn Mạch ôm y: “Ừm.”
Từ đó trở đi, cậu thanh niên có một người tình trẻ trung xinh đẹp —— Mà người tình này, tên là thế giới.
Ngay từ đầu, số trời đã định y đánh không lại.
Được tài trợ, Đỗ Ngôn Mạch càng tha hồ chạy, nhưng phải dùng thành tích thực tế báo đáp mới có thể duy trì lâu dài. Vì vậy vòng đi vòng lại, lên đường, trở về, ôm chầm lấy nhau… tiểu biệt thành đại biệt, tân hôn thành phát ngất, thời gian cậu ấy ở bên cạnh y ngày càng ít, đêm trước còn ở bên, hôm sau đã khởi hành. Đi đâu? Có an toàn không? Có bình an không? Có thuận lợi không… Có trở về không?
Không biết.
An Cúc Nhạc không có đáp án.
Bây giờ ngoảnh đầu nhìn lại, tình trạng quen nhau như thế lại duy trì được gần hai năm… An Cúc Nhạc thật sự rất khâm phục mình.
Y vừa lái xe vừa mất tự nhiên xoa mông, Nhiễm Hiệt Vũ thấy động tác mờ ám của y, bèn nói: “Có phải ông bị bệnh trĩ không? Hèn gì đi vệ sinh mà lâu phát ớn…”
An Cúc Nhạc: “… Bản chất khác nhau.”
Nhiễm Hiệt Vũ: “Hả?”
Bệnh trĩ thì rất khó chui ra, y thì nhét vào trót lọt… đương nhiên bản chất khác nhau rồi.
Nhưng mà khác đường chung đích, cái nào cũng phải xức thuốc.
An Cúc Nhạc nhịn suốt một đường, nhịn đến khi đưa Nhiễm Hiệt Vũ về công ty, nhịn đến khi gặp tổng biên tập một tuần hiếm khi mới vào phòng làm việc một lần, nhịn đến khi nói chuyện gần 30 phút… Thằng nhóc kia không bắn bên trong, nhưng căn bản không có thời gian tẩy rửa, một chút dịch vẫn còn lưu lại, khó chịu vô cùng.
Rốt cuộc tổng biên tập cũng phát hiện y không ổn: “Sao vậy, mông mọc côn trùng à?”
Nhiễm Hiệt Vũ nhích lại nói nhỏ: “À cái này… ảnh bị trĩ rồi.”
“Bị trĩ? Ồ ~” Tổng biên tập chợt hiểu: “Có nặng lắm không? Đi xem bác sĩ chưa? Chậc, cậu bị vậy chắc là tai nạn lao động rồi, nhất định do ở New York gặp áp lực quá lớn, ăn uống không đều đặn…”
An Cúc Nhạc không phản bác được. Ai nói cho y biết đi, bây giờ y nên bày ra vẻ mặt gì mới tốt đây?
Nói chứ việc này cũng không trách người khác được, tiểu biệt thắng tân hôn, đại biệt thành phát ngất, tại cậu tại tôi, tại cả hai bên, huống chi có bảy phần là y tự dâng tới cửa… dẫn đến sau khi xong việc trong toilet, An Cúc Nhạc lập tức kéo quần lên, lấy di động ra: “Cái gì? Mẹ cậu nhập viện hả bây giờ tôi qua ngay…”
“……”
Mặc kệ di động không hề reo, rặt một kiểu ăn no bỏ chạy… Đây là lần thứ hai.
Chỉ có lần đầu gặp nhau, y mới phải bất đắc dĩ bước vào sân trường tìm người, lần này sẽ không như thế nữa.
Từ thật lâu về trước, y đã quyết định: Một khi rời khỏi, sẽ không đi tìm nữa.
Đứng đằng xa là được rồi, xin cậu sống thật tốt.
Cũng xin cậu… để tôi sống yên.
Rời khỏi cuộc đời, rời khỏi chặng đường của cậu.
Nhưng mà hiển nhiên ông trời và Đỗ Ngôn Mạch đều không có ý định nghe lời cầu nguyện của y.
Thứ hai, An Cúc Nhạc vừa về nhận chức đã nghe quầy tiếp tân dưới lầu thông báo có người ngoài đến tìm. Y vừa suy tư “ai vậy nhỉ?” vừa đứng từ lầu hai nhìn xuống đại sảnh lầu một, khi trông thấy bóng người bắt mắt kia thì đứng hình tại chỗ.
Đệt… đệt đệt đệt!
Mà trực giác hoang dã (?) của đối phương thật sự không phải hạng vừa… Gần như vào lúc An Cúc Nhạc liếc mắt nhìn xuống, cậu ấy lập tức ngẩng đầu lên.
An Cúc Nhạc vô thức ngồi xổm xuống, ngồi xong mới kêu to không ổn: Bị phát hiện rồi! Y không để ý ánh mắt nghi hoặc của người ngoài, bò rạp về phía trước, đến khi thoát khỏi phạm vi tầm mắt của đại sảnh lầu một mới dùng tốc độ nhanh nhất chạy trốn, lao về ban biên tập.
An Cúc Nhạc thở hổn ha hổn hển, thấy y hốt hoảng sắc mặt khó coi, Nhiễm Hiệt Vũ không khỏi trêu chọc: “Gặp bọn đòi nợ hả?”
Mặc dù không đúng, nhưng cũng gần trúng rồi.
Nợ tình cũng là một loại nợ, y không ngờ cậu thanh niên sẽ tìm được nơi này, nhưng thật ra cũng đâu có khó, địa chỉ của ban biên tập được tùy tiện in trong mỗi kỳ tạp chí xuất bản đúng hạn. Một cuốn gần hai trăm đồng, khỏi cần mướn thám tử tư luôn.
An Cúc Nhạc đau đầu, y quá hiểu cậu thanh niên có nghị lực cỡ nào, trốn tránh không phải cách lâu dài, tuy rằng không phải chưa chuẩn bị tâm lý gặp lại, nhưng không ngờ ngay tháng thứ hai y về Đài Loan, hai người lại đụng mặt nhau.
Thậm chí còn làm một phát.
Đỗ Ngôn Mạch cắn trầy tai y, bây giờ nhìn lại vết cắn đó trông hệt như đeo một cái khuyên tai màu đỏ. An Cúc Nhạc sờ nơi đó, thở dài trong lòng: Chí ít bây giờ vẫn chưa được.
Trước khi vết thương khỏi hẳn, y cứ cảm thấy mình đã bị đánh dấu thành của riêng cậu ấy.
An Cúc Nhạc nhờ quầy tiếp tân chuyển lời: “Qua nửa tháng sau hẵng quay lại.”
Nào ngờ đối phương lại hồi âm: “Từ nay về sau em sẽ tới đây mỗi ngày, trong khoảng từ 3 đến 5 giờ chiều.”
Đã vậy nghe nói còn cười nữa.
An Cúc Nhạc không hiểu cậu thanh niên làm vậy có ý nghĩa gì, nếu muốn chặn đường, xuất hiện không báo trước chẳng phải tốt hơn sao?
Nhưng mà chưa đến ba ngày, y đã thấu hiểu thâm ý trong hành động kỳ quặc của đối phương.
Mỗi lần tới đây Đỗ Ngôn Mạch đều lại quầy đăng ký, mà sức lan truyền của mấy chuyện thị phi bao giờ cũng vượt mọi biên giới, chẳng mấy chốc cả tòa cao ốc hay thậm chí bà thím quét rác cũng biết anh đẹp trai này đến tìm người, đang chờ người.
Cậu thanh niên chỉ nhờ quầy tiếp tân thông báo hộ, sau đó đi tới khu tiếp khách, yên lặng ngồi đủ hai tiếng, không đọc sách thì xem tạp chí, tâm trạng khá là thoải mái, mấy cô bên quầy tiếp tân pha cà phê cho cậu ấy, cậu ấy rất lễ phép nói cảm ơn…
Lấy được hết lòng mọi người.
Ba năm trước thì rặt một bộ ngu ngơ khờ khạo, nhưng bây giờ đã biết sức hấp dẫn của mình ở đâu, vận dụng hết sức thành thạo. Vốn dĩ cậu ấy đã đẹp trai sẵn, ăn diện một chút là xuất sắc cực kỳ, hễ là phụ nữ… không, chỉ cần là người thì đều nhịn không được nhìn thêm vài lần.
Cậu thanh niên đang đợi một người không muốn gặp mình, rõ ràng 200% có thể xếp vào hành vi cuồng bám đuôi, nhưng do tướng tá bảnh quá nên mới khiến người khác đồng tình. Đến ngày thứ tư, An Cúc Nhạc đã bị những người không hiểu tình hình gây áp lực đủ kiểu: “Anh đi gặp người ta đi!”
Rõ là đe dọa vô hình… Cậu ấy là hạng người như vậy ư? Hình như đúng là vậy thật, chuyện năm đó bị uy hiếp, An Cúc Nhạc vẫn chưa quên, chỉ là trong lúc ở cùng nhau, đối phương vẫn răm rắp nghe lời, nói đi đông không đi tây. Nhưng bây giờ nghĩ lại, cậu ấy nghe lời mình, đa số toàn được thiết lập ở tình huống không trái với ý nguyện của bản thân cậu ấy.
Nói một cách đơn giản, nếu là chuyện mà Đỗ Ngôn Mạch thật sự “muốn”, cậu ấy sẽ đạt cho bằng được, thậm chí còn lợi dụng tính cách ăn mềm không ăn cứng của An Cúc Nhạc để buộc y thỏa hiệp.
Chết thật. An Cúc Nhạc càng nghĩ càng sợ.
Còn nữa, rốt cuộc cậu ấy không nổi cỡ nào mà có thể lắc lư ở đây suốt ngày như thế chứ?
An Cúc Nhạc gọi cho người đại diện của Đỗ Ngôn Mạch, hy vọng đối phương gây áp lực khuyên nhủ cậu ấy quay về, ai ngờ người đại diện còn cầu xin y: “Làm ơn đi mà, mặc kệ giữa hai người có vấn đề gì, mau giải quyết giùm đi! Tôi không muốn dính líu với cậu ta nữa hu hu hu ——”
An Cúc Nhạc: “……” Thế mà lại có thể ép người đại diện đến mức suy sụp khóc than với người ngoài, rốt cuộc thằng nhóc kia đáng sợ cỡ nào…
Vì vậy chỉ mới năm ngày ngắn ngủi, hai ngày nghỉ cuối tuần còn chưa qua, An Cúc Nhạc đã đầu hàng, cứ nhây tiếp chỉ là tranh chấp chủ quan, hoàn toàn không cần thiết.
Dù đã quyết định đi gặp, nhưng cứ chần chừ do dự mãi, không bước ra khỏi cửa ban biên tập được. Lần đầu tiên thấy An Cúc Nhạc không dứt khoát như thế, Nhiễm Hiệt Vũ chẳng hiểu ra sao: “Cậu ta là bùa, ông là quỷ à?”
Gút mắc tình cảm giữa An Cúc Nhạc và cậu thanh niên, ba ngày trước Nhiễm Hiệt Vũ đã nạy ra hết sạch từ miệng y… Chênh lệch hơn một giáp, hiển nhiên y đã bị sạc cho một trận.
Nhiễm Hiệt Vũ: “Tuổi của bồ ông tốt thật.”
An Cúc Nhạc lầm bầm: “Nghe nói cưng cũng đâu kém.”
Nhiễm Hiệt Vũ cười nhạo: “Kém xa ấy chứ, chí ít kém gấp ba.” Chồng của Nhiễm Hiệt Vũ nhỏ hơn cô nàng bốn tuổi.
An Cúc Nhạc: “……”
Nhiễm Hiệt Vũ: “Chỉ là gặp mặt thôi mà, nếu không thích cứ chạy về, cùng lắm thì báo cảnh sát.”
Báo được thì cần gì phải phiền não… Nếu là người bình thường, có khi An Cúc Nhạc sẽ cân nhắc đến việc báo cảnh sát, vấn đề là mặc dù cậu thanh niên không quá nổi, nhưng tốt xấu gì cũng xem như có chút đỉnh là nhân vật của công chúng, khó tránh bị tổn hại hình tượng. An Cúc Nhạc chợt nghĩ có lẽ đối phương đã suy tính cả điểm ấy rồi, bởi vậy nên mới giở trò bám đuôi giữa ban ngày ban mặt.
An Cúc Nhạc nhìn Nhiễm Hiệt Vũ, ánh mắt u ám: “Cưng thử tưởng tượng — tình huống này đi.”
“Hở?”
“Cưng cố gắng giảm cân ba tháng, ba tháng đó cưng ráng nhịn không chạm vào bất cứ thực phẩm nhiều calorie nào, thành công giảm được 5 kg, đáng tiếc vẫn còn cách mục tiêu một đoạn. Khi cưng đang mắc kẹt tại điểm mấu chốt nơi cân nặng bắt đầu lỡ dở, bấy giờ một đầu bếp món tráng miệng siêu nổi tiếng của Pháp lại bưng bánh ngọt sôcôla cực nhiều calorie mời cưng ăn —— Cưng chịu gặp không?”
Nhiễm Hiệt Vũ nghiêm túc suy nghĩ một lát, sắc mặt lập tức thay đổi, “Oh woa ~~ Quá đáng thiệt.”
“Thì đó.” Đúng là tri âm mà! An Cúc Nhạc cảm động.
Nhiễm Hiệt Vũ tức giận: “Dám từ chối bánh ngọt sôcôla, thiệt quá đáng, không thể tha thứ!”
An Cúc Nhạc: “……” Cuộc đời mới cô độc làm sao, để y lặng lẽ chịu đựng một mình đi, Thiên Sơn mình ta độc hành, không cần đưa tiễn.
Nhiễm Hiệt Vũ nhún vai: “Làm ơn đi, ông thử nghĩ xem, giảm cân muốn giảm lúc nào chẳng được, còn bánh ngọt sôcôla do đầu bếp siêu nổi tiếng của Pháp làm, ông tưởng ngày nào cũng thấy à? Cho dù phá giới đâm nghiện vì nó rồi mập ù trở lại thì sao chứ?”
“Chuyện tình cảm như người uống nước, lạnh ấm tự biết, tui không rõ chuyện giữa ông và cậu ta, chỉ biết mấy năm qua ông không còn nhắc đến vết thương trên cổ tay trái nữa.”
An Cúc Nhạc sửng sốt, vô thức sờ cổ tay trái, nhưng đột nhiên phát hiện hành động từng rất quen thuộc, giờ đây lại xa lạ quá đỗi.
Nhiễm Hiệt Vũ: “Ông đâu phải dạng người cố hết sức không nhắc đến nó, ông rất M, sợ đau nhưng lại thích lôi mấy chuyện đau khổ ra xem như gia vị, ông không nhắc đến nữa chỉ có một khả năng thôi, đó là ông đã quên mất nó vì có những ký ức tốt đẹp khác che phủ… chậc, đầu bếp món tráng miệng siêu nổi tiếng của Pháp hả? Khổ cho ông phải nhịn quá.”
“Đâu có.” An Cúc Nhạc thở dài một hơi: “Thừa dịp cậu ấy bận theo đuổi cảnh giới cao hơn, vất vả lắm anh mới chạy thoát đó.”
“Quả là chẳng dễ dàng gì.” Nhiễm Hiệt Vũ cười hì hì, hỏi: “Còn thích không?”
“Thích chứ, thích chết đi được, ăn đến độ nóng trong người, bị bệnh trĩ luôn.”
Nhiễm Hiệt Vũ ngẩn ra, sực nhớ đến dáng vẻ như bị trĩ của An Cúc Nhạc hôm đó… “Ặc —— ông dám… ông dám… Thảo nào! Thì ra loay hoay cả buổi không phải đi vệ sinh mà là đi Tây Thiên thỉnh tinh?!”
“Ờ.” An Cúc Nhạc cong ngón tay: “Lúc đầu anh đi vệ sinh thật mà.”
Lúc đầu… Nhiễm Hiệt Vũ đỡ trán, cảnh cáo: “Tui cho ông biết, lát nữa quá mười phút mà chưa xong, tui sẽ báo cảnh sát.”
An Cúc Nhạc: “Ừ.”
Bây giờ nghĩ lại, giọt nước làm tràn ly chính là lần đó Đỗ Ngôn Mạch đi Tây Tạng.
Chẳng còn tính được đây là lần thứ mấy cậu ấy đi xa, An Cúc Nhạc cũng lười tính, nếu hiện giờ hỏi Đỗ Ngôn Mạch tình yêu thật sự trong đời cậu ấy là gì, xếp thứ nhất chắc chắn là chạy bộ, còn xếp thứ hai là thế giới, xếp thứ ba mới tính đến An Cúc Nhạc y.
Họa may.
Cậu thanh niên ngày càng bỏ bê việc liên lạc, An Cúc Nhạc cũng không trách móc, thế nên bỏ bê hẳn luôn. Có lần thấy cậu ấy thì lại là trong tin thời sự về vụ bạo động xảy ra tại một quốc đảo ở Đông Nam Á, cảnh sát ném bom cay về phía quần chúng bạo động, Đỗ Ngôn Mạch lẫn trong đám người, bảo vệ một quý cô khỏi bị xâm hại.
Hình ảnh rất ngắn, chợt lóe rồi biến mất, An Cúc Nhạc lập tức hoảng đến mức ngay cả ngón tay cũng run cầm cập, y gọi điện thoại Đỗ Ngôn Mạch, đáng chết là lại không thông. Cả một buổi tối, An Cúc Nhạc không ngủ ngồi canh trước TV, không ngừng gọi điện thoại, đồng thời cảm ơn đài truyền hình của Đài Loan đã phát lại tin tức này lần nữa, để y có thể lưu luyến nhìn cậu ấy thêm vài lần.
An Cúc Nhạc chẳng biết tại sao Đỗ Ngôn Mạch lại ở đó… à không, cậu ấy ở đâu cũng chẳng có gì kỳ lạ. Mãi đến rạng sáng, cuối cùng An Cúc Nhạc cũng nhận được tin tức, Đỗ Ngôn Mạch dùng điện thoại công cộng gọi cho y, loáng thoáng nghe được tiếng quần chúng ồn ào náo động sau lưng cậu ấy. An Cúc Nhạc sợ suốt một đêm, nhưng không hoảng quá đứt hơi, giọng điệu khi hỏi chuyện vẫn điềm đạm như cũ: “Sao lại bị cuốn vào bạo động vậy?”
Đỗ Ngôn Mạch kể tóm tắt hành trình của cả đội: “Trong đội bọn em có người sống ở đây, anh ta muốn về quê hương góp sức cho nước nhà, những người khác mới đi theo.”
An Cúc Nhạc: “Điện thoại di động đâu?”
Đỗ Ngôn Mạch: “Bị rớt lúc bạo động… phải dùng tạm điện thoại công cộng.” Đây đã là chiếc điện thoại thứ ba mà cậu ấy đánh rơi rồi.
Cậu liên lạc với tôi được, nhưng tôi không liên lạc với cậu được. Chẳng qua trước đó dù có di động kề bên cũng không khá hơn là bao.
“A, đến giờ rồi, bây giờ truyền tin bị kiểm soát gắt lắm, một người chỉ được nói mười phút…”
An Cúc Nhạc: “Đợi đã…”
Còn chưa nói xong, đầu bên kia đã không còn tiếng động.
Từng có một dạo, lúc cậu thanh niên mới vừa rời đi, mỗi lần liên lạc, cuối cùng trước khi gác máy bao giờ cậu ấy cũng nói thêm một câu: Em yêu anh, em nhớ anh.
Bây giờ thì… An Cúc Nhạc không nghĩ tiếp nữa.
Từ đó trở đi, y bắt đầu nuôi thành một thói quen, mỗi ngày đọc báo quốc tế, xem CNN. Có lần Nhiễm Hiệt Vũ đi ngang nhìn thấy còn hỏi: “Ông định chuyển ngành hả?”
*CNN (Cable News Network – Mạng tin tức Truyền hình cáp) là một mạng truyền hình cáp tại Mỹ chuyên phát sóng các chương trình tin tức 24 giờ một ngày và 7 ngày trong tuần. Là một kênh truyền hình chuyên về tin tức, CNN luôn cập nhật những tin tức thời sự nóng bỏng nhất.
An Cúc Nhạc mỉa mai: “Anh đây gọi là nội ngoại kiêm tu (tu dưỡng cả trong lẫn ngoài), cưng xem bề ngoài của anh đã hoàn hảo đến mức không thể hoàn hảo hơn rồi, buộc lòng anh phải chuyển sang bồi dưỡng bên trong thôi, khổ lắm đó biết không?”
Nhiễm Hiệt Vũ trực tiếp cho y một cái liếc mắt khinh bỉ.
Lý do An Cúc Nhạc xem mấy thứ này rất đơn giản, y muốn có thêm nhiều cơ hội thấy được tin tức của Đỗ Ngôn Mạch, đồng thời cũng sợ nơi đó xảy ra biến động, cậu ấy ở nơi đất khách, lỡ bị liên lụy thì mệt. Thỉnh thoảng An Cúc Nhạc càng nghĩ càng sợ sệt hoảng hốt, hoang mang khó ngủ.
May là gần cuối năm, y nhìn thấy bóng dáng cậu thanh niên.
Đương nhiên, người vẫn chưa trở lại.
Lần này là ở kênh Du lịch và Đời sống, miêu tả một nhóm người trẻ tuổi lưng đeo hành lý chạy khắp thế giới, chinh phục từng hoàn cảnh gian khổ khác nhau. Phóng viên hỏi cậu ấy: Tại sao lại chạy? Cậu ấy chỉ đáp, cậu ấy đang truy tìm.
Trong phim điện ảnh Forrest Gump, di ngôn của mẹ Forrest: “Trong cuộc đời mỗi người đều có sự sắp đặt và phép màu của thần linh, chúng ta không biết đến cùng thì cuộc sống có ý nghĩa gì, giống như mẹ cũng không biết tại sao mẹ lại trở thành mẹ của con.
Mẹ đã cố gắng làm tốt nhất có thể, con cũng phải cố gắng đi tìm mục tiêu và phương hướng của cuộc đời mình, phát huy những gì Chúa trao cho con đến giới hạn mà Chúa biết con có thể đạt đến…”
Vì vậy Forrest Gump chạy xuyên nước Mỹ vài lần để tìm phương hướng. An Cúc Nhạc nghĩ, có lẽ Đỗ Ngôn Mạch cũng đang tìm kiếm, phát huy tài năng trời cho và sở trường của mình, truy tìm ý nghĩa thật sự của cuộc đời và chốn mình thuộc về.
Cậu ấy đang tìm, vậy chứng tỏ cậu ấy vẫn chưa tìm được.
Nhưng mà An Cúc Nhạc cảm thấy mình tìm được rồi.
Do lần này là bản tin đặc biệt, hình ảnh của cậu thanh niên nhiều hơn so với bản tin ngắn lúc trước, đồng hành cùng cậu ấy có cả nam lẫn nữ, tuy chưa trang điểm gì nhưng gương mặt ai nấy cũng vui tươi hớn hở. Dưới ống kính máy quay, Đỗ Ngôn Mạch giơ tay nhấc chân hết sức tự nhiên, chân mày khóe mắt đều tràn trề sức sống.
Cậu ấy rất vui vẻ… cực kỳ vui vẻ.
An Cúc Nhạc chưa từng thấy dáng vẻ này của Đỗ Ngôn Mạch bao giờ, thì ra tại lúc mình không nhìn thấy, cậu ấy như thế này đây.
Chương trình đó vừa phát sóng, Đỗ Ngôn Mạch lập tức được chú ý. Có người đăng nó lên Youtube, bên dưới bình luận linh ta linh tinh, ban đầu thì khen bọn họ có can đảm thực hiện giấc mơ, nhưng sau này càng lúc càng lạc đề, có người khen Đỗ Ngôn Mạch đẹp trai quá, hấp dẫn quá, không giống dân nghiệp dư, có phải đài truyền hình đặc biệt tìm đến không?
Dĩ nhiên không phải rồi! Cái hiệp hội mê nhan sắc này! Bình luận vớ va vớ vẩn! Còn cái ID gì gì kia nữa, nuốt nước miếng vô giùm cái! Tôn trọng chồng người khác chút đi!
Hệt như bị quỷ nhập vào người, An Cúc Nhạc tức tốc đăng ký tài khoản chửi um sùm, có lẽ do y mắng người quá nhanh quá chất quá nguy hiểm, khiến cho phần bình luận trở nên vô cùng sôi động, khó mà cứu vãn.
Việc này khiến y tốn cả một tuần lễ, đăng ký gần mười mấy ID, phân công hợp tác tự biên tự diễn, thậm chí vì sợ lòi IP lòi mà chuyện đầu tiên trong mỗi ngày đi làm là ngoắc tay với đồng nghiệp: “Nhanh lên nhanh lên, ai có smartphone mau giao hết ra đây?”
… Ngốc hết thuốc chữa.
Tóm lại kết quả là chẳng hiểu sao lại cãi nhau ầm ĩ, chủ post nhìn hết nổi, cuối cùng dứt khoát gỡ clip xuống, bấy giờ An Cúc Nhạc mới hoàn hồn: Mình quên lưu lại rồi!
Ôi mẹ ơi! Y vội đổi sang ID trung lập, cầu xin chủ clip gửi file cho mình, ngay cả chiêu quỳ khỏa thân trong tuyết kê bo mạch chủ* dưới đầu gối cũng dùng tuốt. Nói chung chủ post cũng lười nhây nữa nên gửi file cho y, tiện thể kèm thêm một câu: “Anh yêu cậu ta thật đấy.”
Bo mạch chủ (motherboard) là một bảng mạch đóng vai trò nền tảng của một bộ máy tính, được đặt ở vị trí trung tâm thùng máy.
An Cúc Nhạc không trả lời, thầm nghĩ: Tôi yêu cỡ nào, thím không biết đâu.
Bởi vì ngay cả chính bản thân tôi cũng không biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.