Chương 35
Giả Cổ Long
18/04/2013
Trở lại Hoàng Thế Lãm và Nhĩ Lan. Hai người theo con suối nhỏ hy vọng có đường thoát ra ngoài trận đồ ma quái của Ỷ Kiều Nương Tử. Quả như Nhĩ Lan đã dự đoán, chẳng bao lâu họ đã thoát ra khỏi cánh rừng bạt ngàn đó, đến một thác nước đổ ầm ầm. Đứng trên đỉnh tháp nước, xa xa Thế Lãm nhận ra những mái nhà trong làn sương sớm mờ nhạt.
Chàng nói với Nhĩ Lan :
- Lan muội, chúng ta đã ra được ngoài trận đồ rồi.
Chàng chỉ về phía những ngôi nhà xa xa.
Nhĩ Lan gật đầu.
Thế Lãm và Nhĩ Lan liền trổ khinh thuật băng mình qua bờ bên kia. Họ theo đường mòn xuống dưới chân tháp rồi thẳng ra ngoài cái quan.
Chỉ mất độ non nửa khắc, Thế Lãm và Nhĩ Lan đã đến được trấn dốc “Tam quan”. Trấn dốc Tam quan tọa lạc trên một ngã ba đường dẫn ra quan ngoại.
Nhĩ Lan nhìn tấm bia đá đặt bên vệ đường nói :
- Hoàng đại ca, chúng ta vào trong trấn tìm mua ít lương khô rồi lên đường đến Thiếu Lâm tự trước.
- Huynh lại muốn ghé vào một tửu quán nào đó để cùng với muội chén thù chén tạc, mừng chúng ta đã thoát khỏi ma trận.
Nhĩ Lan bẽn lẽn :
- Muội đoán không lầm huynh đã bắt đầu có sâu rượu trong người rồi.
Thế Lãm bật cười :
- Có lẽ như vậy thật.
Hai người vào trong trấn. Họ đến phố chính thì thấy có nhúm người độ hơn ba mươi nhân mạng đứng vây quanh bảng cáo thị.
Nhĩ Lan chỉ nhúm người đó :
- Hoàng đại ca, chúng ta lại coi xem họ đang đọc cáo thị gì.
Thế Lãm nhún vai :
- Huynh không quan tâm đến những tờ cáo thị của Triều đình.
- Nhưng muội muốn xem qua.
Thế Lãm bất nhẫn gật đầu. Hai người tiến thẳng đến bản cáo thị mà đám người đang vây quanh. Hai gã Cấm vệ quân cầm giáo đứng dạng chân haì bên tờ cáo thị, mặt lạnh như tiền, tưởng chừng như hai pho tượng sáp.
Trước mặt Nhĩ Lan và Thế Lãm có năm gã đại hán lưng đeo đại đầu đao, vận võ phục màu xám đang chú nhãn vào tờ cáo thị.
Nhĩ Lan len qua năm gã đó, kiễng chân đọc nội dung trên tờ cáo thị.
“Thuận thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu chỉ.
Truy Hình Tướng Hoàng Thế Lãm âm mưu tạo phản, khi quân nghịch đạo, đã có dự mưu cướp ngôi minh chúa lại còn tại phe cánh gây loạn trong thiên hạ và đoạt cả di vật quý báu của Kim thượng hoàng là ngọn Vô Ảnh đăng.
Nay thừa mệnh trời, Hoàng đế ra chiếu chỉ bắt Truy Hình Tướng Hoàng Thế Lãm. Trong thiên hạ ai là người bắt hoặc giết được Hoàng Thế Lãm, mang đầu gã đến dâng nạp triều đình, sẽ được trọng thưởng và phong tước hưởng lộc Thiên tử đến mãn đời.”
Bên cạnh chiếu chỉ có đóng dấu ấn soái, và hình vẽ chân dung của Hoàng Thế Lãm.
Đọc những dòng chữ đó, tim Nhĩ Lan đập như trống trận, nàng quay ngoắt trở lại toan lui bước, vô hình trung lại chạm mặt năm gã đại hán.
Cả năm gã đại hán lực lưỡng đều phanh ngực cố ý khoe bộ ngực nở nang. Có lẽ nhan sắc quá đẹp của Nhĩ Lan khiến năm gã đại hán đều chú nhãn vào nàng.
Nhĩ Lan vừa toan dấn bước chen qua năm người đó, thì mấy gã đại hán đã nhích bước đứng khít lại, dùng ngực cản đường nàng.
Một tên nhoẻn miệng nham nhở, vừa cười vừa nói :
- Cô nương đi đâu gấp như vậy. Bộ cô nương biết tên Truy Hình Tướng ở đâu nên muốn hưởng lộc một mình à. Có thể cho Ngũ tử đại ngưu theo cùng với được không?
Gã không chờ Nhĩ Lan có đồng ý hay không đã thộp cầm nã thủ vào hổ khẩu nàng vừa nhi nhô nói :
- Chúng ta cùng đi hưởng lộc nhá.
Y vừa dứt câu đột nhiên thấy mắt mình lóe lên một màu đỏ thắm, cùng lúc với cảm giác như bị đổ nước sôi vào mặt. Gã đại hán buông tay Nhĩ Lan, đưa lên bịt mặt, miệng tru tréo :
- Ta đui rồi... Ta đui rồi.
Gã đại hán đâu biết được trước mắt chúng là một sát tinh ma nữ mà ngay cả các vị chưởng phái cũng phải nể mặt. Trong nhất thời, bị năm gã Ngũ tử đại ngưu đùa cợt trước chốn đông người, lại có mặt Thế Lãm, sự chịu đựng của nàng nhanh chóng hóa thành cơn phẫn nộ, và chỉ trong một chớp mắt thôi, ngọn ma chỉ đã lấy hẳn cặp tròng thao láo của gã đại hán rồi.
Bốn tên đại hán còn lại trong Ngũ tử đại ngưu giật mình rút xoạt thanh đại đầu đao.
Chuôi vừa lọt vào bản thủ của chúng thì Nhĩ Lan đã thoát ra khỏi đám người đó rồi.
Cả bốn ngơ ngác đưa mắt nhìn theo Nhĩ Lan đang sóng vai cùng Thế Lãm trổ khinh công băng mình đi.
Một tên thét lớn :
- Hắn kia rồi!
Nghe tiếng thét lạc giọng của gã đại hán, tất cả mọi người đang có mặt quanh tờ cáo thị đồng loạt quay lại nhìn.
Gã đại hán chỉ Nhĩ Lan và Thế Lãm đang thả bước cách họ non nửa dặm, quát lớn :
- Chúng đó, gã kia chính là Hoàng Thế Lãm, còn người đi bên gã là ma nữ.
Gã vừa nói vừa cùng hai sư đệ băng về phía trước rượt theo Thế Lãm và Nhĩ Lan.
Sự phát giác của bọn Ngũ tử đại ngưu đã đến tai hai tên Cấm vệ quân. Hai tên đó nhìn nhau rồi chỉ lắc vai đã lướt qua đầu ba mươi nhân mạng băng mình theo Thế Lãm và Nhĩ Lan.
Khinh pháp của hai gã Cấm vệ quân vô cùng cao minh và lợi hại, chứng tỏ họ là những cao thủ thượng thặng trong chốn giang hồ.
Mặc dù xuất phát sau ba gã đại hán trong Ngũ tử đại ngưu, nhưng chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, hai gã Cấm vệ quân đã vượt qua mặt bọn chúng.
Cả hai vừa rượt vừa quát tháo :
- Hoàng Thế Lãm hãy dừng bước.
Mặc cho hai gã Cấm vệ quân reo réo gọi tên mình, Thế Lãm và Nhĩ Lan vẫn không hề dừng bước. Chàng vừa song hành cùng với Nhĩ Lan vừa nói :
- Lan muội, đến ngã ba dốc Tam quan, muội rẽ bên trái, huynh rẽ bên phải. Chúng ta tạm chia tay nhau mà đến các môn phái trong giang hồ thông báo với các vị trưởng lão sự biến ngày hôm nay.
- Đại ca.
Thế Lãm nghiêm mặt nói tiếp :
- Thời gian gấp lắm rồi. Nếu như chúng ta không tranh thủ mà liên kết quần hào Trung Nguyên, huynh sợ không kịp nữa. Xem tình hình này, Tổng tài Thái Minh Công Minh Chỉnh đã hoàn toàn nắm được Vương Mãng trong tay rồi. Chẳng bao lâu nữa y sẽ thống nhất Trung Nguyên hộp nhập về Thiên giáo, thế lực như rồng mọc cánh, không còn cách chi cản trở được dự mưu của gã.
Nhĩ Lan thở dài :
- Đại ca bảo trọng.
- Muội đừng lo cho huynh. Một mình huynh dễ hành động hơn. Chúng ta sẽ gặp nhau tại Thiếu Lâm cổ tự.
Thế Lãm và Nhĩ Lan vừa đến dốc tam quan thì dừng bước. Nhĩ Lan lưỡng lự, lí nhí nói :
- Hoàng huynh!
Thế Lãm mỉm cười hối thúc nàng :
- Muội hãy nhanh chân đi, để mấy gã này cho đại ca. Huynh muốn mở mắt cho lũ người này.
- Đại ca thận trọng. Nếu như chưa luyện thành Vô Ảnh Sắc thì đừng chạm mặt với lão Địa Lâu Tôn Giả.
Thế Lãm gật đầu.
Nhĩ Lan thở dài một tiếng rồi mới chịu băng vào ngã rẽ về hướng Tây. Với khinh công của nàng, thì chỉ khoảnh khắc thôi đã mất hút trong làn sương sớm rồi.
Thế Lãm đứng chắp tay sau hông chờ cho hai gã Cấm vệ quân rượt tới.
Hai gã Cấm vệ quân vừa tới, chàng liền quay ngoắt lại đối mặt với bọn chúng, trầm giọng nói :
- Hai vị rượt theo tại hạ?
Cả hai tên sửng bước nhìn thẳng vào chàng.
- Tại hạ nhận biết hai vị. Nhưng hơi ngạc nhiên khi thấy Song Tà nhị quái lại vận đồ Cấm vệ quân. Chẳng hay nhị vị đã đầu phục, chọn đường quan lộ từ lúc nào?
Nhị Quái song tà hừ lạnh. Thủ Quái cười khẩy nói :
- Nguơi đã nhận ra Song Tà nhị quái thì tốt lắm. Đã nhận ra thì ngươi biết phải làm gì rồi. Ngoan ngoãn theo chúng ta về khấu kiến Tổng tài Thái Minh Công, may ra được ngài tha mạng. Còn bằng như trái ý thì đừng trách sao Nhị quái song tà không giữ nghĩa khí giang hồ.
Thế Lãm lắc đầu :
- Tại hạ thiết nghĩ, nhị vị nên suy nghĩ lại. Xét về quan vận, tại hạ dù sao cũng là Truy Hình Tướng Án Sát đường, đẳng cấp thuộc kẻ bề trên của nhị vị.
Cước Quái sa sầm mặt xuống :
- Xảo ngôn! Ngươi đã bị Thiên tử truất phế chức vị rồi giờ đây chỉ là hạng tội phạm của triều đình. Không thuận theo ý của chúng ta chỉ có cách để cái đầu lại mà thôi.
Thế Lãm lại lắc đầu :
- Bản lĩnh của hai người tới đâu mà có thể đòi tại hạ gởi lại thủ cấp. Nhân tài Trung Nguyên lúc này như sao buổi sớm, mà tình thế lại như dầu sôi lửa bỏng. Tại hạ không muốn phí những người tài như nhị vị. Tại hạ khuyên nhị vị suy nghĩ lại mà cùng sát cánh với tại hạ.
Thủ Quái rít giọng the thé :
- Phản tặc mà dám mở miệng dạy chúng ta.
Y vừa nói vừa vận công rít lớn một tiếng :
- Đỡ thương.
Thủ Quái phóng cây thương đâm thẳng vào yết hầu Thế Lãm.
Ngọn thương như mũi tầm sét xẹt thẳng vào yếu huyệt của chàng nhanh không thể tả.
Cạch...
Mũi thương bị kẹp cứng trên hai ngón tay vàng ửng của Thế Lãm. Trong tâm chàng muốn thị oai để Song Tà nhị quái không còn kiêu căng tự thị mà lắng nghe theo lời phân giải của mình, nên Thế Lãm tuyệt nhiên chỉ chủ động phòng thủ mà không phản công.
Chàng lắc khẽ cổ tay.
Cắc...
Mũi thương đã bị gãy ngang.
Thủ Quái trố mắt nhìn. Cây thương bằng thép nặng không dưới bảy mười cân, thế mà chỉ với hai ngón tay nhỏ nhắn như thư sinh có thể bẻ gãy dễ dàng, xem chừng đối phương có bản lãnh không sao đóan được.
Trong lúc Thủ Quái còn ngỡ ngàng đứng nhìn như trời trồng thì Cước Quái vung thương phóng thẳng tới Thế Lãm.
Ngọn thương rít gió trong khoảng cách rất gần, nhưng nó cũng bị trảo thủ Kim ảnh thộp lại.
Cước Quái rít lên the thé :
- Thế Lãm ngươi đúng là đối thủ của Cước Quái này.
Cước Quái vừa quát vừa vận động công lực thi triển Thiên Tàn cước. Cước pháp của gã vô cùng quái dị, tả cước làm trụ, hữu cước như chiếc chong chóng, quay vùn vụt, tại thành kình khí như xoáy lốc ập thẳng vào Thế Lãm.
Chát... Chát... Chát...
Cước Quái thâu bộ thì cây thương trên tay Thế Lãm cũng cong oằn, uốn lượn như con rắn.
Cước Quái vừa trụ bộ thì Thủ Quái lại liên công tập kích chàng.
Đôi bản thủ của gã sau khi vận công, đột nhiên phình to lên, rồi đột ngột vươn dài ra, hóa thành hai quả thương quyền chia làm hai hướng công vào đối phương.
Thế Lãm ngã người ra sau theo bộ pháp Di Hình, khiến hai thoi quyền va thẳng vào nhau.
Bốp...
Thủ Quái rụt tay lại, một lần nữa gã ngạc nhiên vì phản ứng quá nhanh của đối thủ.
Thế Lãm trầm giọng :
- Một lần nữa tại hạ cảnh báo với hai vị đừng u mê mà chuốc họa vào thân.
Cước Quái rít lên :
- Chuốc họa vào thân hay ngươi phải để lại thủ cấp.
Nghe Cước Quái nói, thoáng chốc lửa giận trong huyết mạch Thế Lãm bốc lên bừng bừng. Chàng cau mày :
- Tại hạ đã cảnh báo lần cuối cùng.
Thủ Quái xì một tiếng :
- Mỗ cóc cần lời cảnh báo của ngươi.
Thế Lãm cắt ngang lời gã :
- Bổn tướng đã hết lời.
Chàng vừa nói vừa đảo bộ nửa vòng, ngọn Vô Ảnh đăng lấp lửng hiện ngay trước mặt.
Dưới ánh dương quang buổi sớm nhờn nhợt, hào quang huyết dụ từ ngọn đèn phát ra trông mờ ảo, kỳ quái như con mắt trong cõi hư vô lập lòe.
Cước Quái và Thủ Quái thấy ngọn Vô Ảnh đăng chẳng khác nào hai chú mèo thấy mỡ.
Cả hai hú vang một tiếng liên thủ với nhau.
Cước Quái băng mình lên đôi bản thủ của Thủ Quái. Thủ Quái lùn tấn dụng công lực hất Cước Quái lên không trung.
Nương theo đà hất của Thủ Quái, Cước Quái tạo thành chiếc chong chóng Thiên Tàn cước từ trên cao công thẳng xuống đỉnh đầu Thế Lãm. Còn Thủ Quái thì tập kích trực diện bằng đôi song thủ kỳ quặc.
Cả hai kết thành một lối công thượng hạ, trên thì cước, dưới thì thủ, ép đối phương vào giữa như đe với búa.
Thế Lãm mặc nhiên cho hai cao thủ thượng thặng của hắc đạo tấn công mình. Chờ cho ngọn Thiên Tàn cước phía trên cách đỉnh đầu non hai tấc, và thủ pháp phía dưới cũng vẫn một khoảng cách như vậy, chàng thét lớn :
- Kim ảnh thủ.
Đôi bản thủ Kim ảnh của Hoàng Thế Lãm như hai tia sét vàng rực đón thẳng vào Thiên Tàn cước, và Quái thủ của Nhị quái song tà.
Ầm...
Một cơn lốc do sức kình tạo thành xoáy tròn quanh ba người, và cơn lốc ấy cuốn luôn Nhị quái song tà bắn văng ra ngoài. Cả hai lảo đảo như người say sóng. Cước pháp khập khễnh không sao đứng vững được, còn Thủ Quái thì xụi lơ như gà mắc nước. Nhị quái song tà ló mắt nhìn Thế Lãm chằm chằm, trước mắt bọn chúng chỉ có ánh hào quang huyết dụ từ ngọn đèn Vô Ảnh phát ra.
Thế Lãm nghiêm khắc nói :
- Phàm thấy đèn là chết, nhưng bổn tướng nhất thời vì vận mệnh của Trung Nguyên tha mạng cho hai người.
Chàng vừa nói đến đây thì ba gã đại hán trong Ngũ tử đại ngưu đã rượt tới.
Chẳng cần biết đối thủ của họ là ai, ba gã Ngũ tử đại ngưu cùng thét lên một tiếng :
- Thế Lãm, muốn sống giao đèn cho chúng ta.
Cả ba tên như lũ thiêu thân lao vào ngọn đèn tìm cái chết.
Thế Lãm thét lớn :
- “Thiên Cầu Vũ Nộ”.
Quả cầu tụ khí xanh lè như mắt tử thần thoắt hiện trên đôi bản thủ của chàng, và bắn xẹt về phía ba gã hán nhân hám danh lợi.
Ầm...
Cát bụi mù mịt, cuồng phong dậy trời.
Máu rải thịt rơi.
Ma quỷ phải ngậm ngùi nhăn mặt.
Ba gã đại hán trong Ngũ tử đại ngưu trông như ba con trâu nước khổng lồ thế mà trong phút chốc biến thành những bụi bay loãng vào không trung.
Nhị quái song tà đứng thộn mặt. Cả hai chẳng còn hồn vía đâu mà nghĩ đến lời cảnh cáo thị của Thiên tử, cũng chẳng thể suy tưởng được tại sao mình còn sống mà không tan ra thành bụi như ba gã đại hán vô danh tiểu tốt kia.
Họ chỉ biết lỏ mắt như những kẻ mất hết thần thức nhìn ngọn Vô Ảnh đăng lập lòe trước mặt mình, rồi đột nhiên rùng mình ngã sóng soài xuống đất.
Thế Lãm thu hồi ngọn Vô Ảnh đăng vào trong tay áo, rảo bước đi về ngã rẽ hướng đông.
Vừa đi chàng vừa suy gẫm, Tổng tài Thái Minh Công quả là lợi hại, y lại dùng ba tài lộc, danh vọng, và báu vật Vô Ảnh đăng để biến chàng thành con mồi săn cho tất cả cao thủ Trung Nguyên. Còn y thì nghiễm nhiên ngồi tọa thị nơi lầu son gác tía để chờ đợi.
Nghĩ như vậy, Thế Lãm lo lắng hơn. Nếu như tất cả các đại phái Trung Nguyên đều nghĩ đến cái bản danh lợi hão huyền thì một mình chàng chẳng làm sao thay đổi được dự mưu của Minh Chỉnh. Nghĩ đến đó, Thế Lãm thở dài não ruột.
Đang suy nghĩ mông lung, chợt chàng nghe tiếng hí quen thuộc của tuấn mã lồng lộng vang lên phía trước. Tiếng hí vừa dứt, Thế Lãm đã nhận ra cỗ xe độc mã đang lao tới nhanh không thể tả.
Cỗ xe còn cách hai dặm, Thế Lãm cho tay lên miệng huýt sáo.
Tiếng huýt sáo của Thế Lãm vừa cất lên, tuấn mã đã chuyển bộ phi nước kiệu về phía chàng. Nó dừng bước ngay trước mặt chàng.
Thế Lãm âu yếm vuốt bờm nó :
- Hắc huynh, chúng ta đã gặp lại nhau.
Một nàng thiếu nữ trợn mắt nhìn Thế Lãm như nhìn một nhân vật kỳ quái nhứt trên giang hồ.
Không màng đến cô ta, Thế Lãm thi triển luôn Kim ảnh thủ bứt dây cương.
Thiếu nữ trừng mắt phi thân khỏi cỗ xe.
Nàng nạt ngang :
- Ngươi là ai? Dám cướp ngựa giữa ban ngày à?
Thế Lãm quay qua đối mặt với nàng.
Thiếu nữ ngạc nhiên cùng tột, lí nhí nói :
- Truy Hình Tướng Án Sát đường Thế Lãm.
Thế Lãm buông một câu thật là khe khắt :
- Tại hạ muốn gặp chủ nhân của cô nương.
Thiếu nữ lùi lại một bộ, lí nhí nói :
- Tôi không có ai là chủ nhân cả.
Thế Lãm chiếu cặp mắt tinh anh như muốn đọc những ý niệm thầm kín trong đầu thiếu nữ :
- Chủ nhân của cô nương là vị công tử vận bạch y đã gặp tại hạ ở Kim Lăng thành.
Thiếu nữ lắc đầu :
- Tôi đã nói không biết ai cả.
- Cô nương giấu tại hạ.
- Hoàng tướng đã cướp ngựa còn bức ép người à?
- Tại hạ không bức ép cô nương, mà chỉ muốn thỉnh giáo cô nương đưa tại hạ đến gặp vị công tử đó. Có chuyện tại hạ cần thỉnh giáo người.
- Tôi đã nói rồi, tôi không biết vị công tử nào hết. Các hạ muốn tìm ai thì cứ tìm đừng ép tôi.
Thiếu nữ vừa nói vừa toan phi thân bỏ đi. Nàng vừa dợm chân chực thi triển khinh công thì đã bị hữu thủ của Thế Lãm thộp vào hổ khẩu.
Thiếu nữ cảm nhận một luồng nội lực như sóng biển nhanh chóng tuôn qua bế quan tất cả yếu huyệt của mình. Tay chân bủn rủn không làm sao nhấc lên được.
Thế Lãm nhấc bổng nàng lên, rồi phi thân lên mình tuấn mã.
Thiếu nữ rít lên giọng đay nghiến :
- Buông ta ra... Buông ta ra.
Mặc cho thiếu nữ gào thét, Thế Lãm cúi xuống nói vào tai tuấn mã :
- Hắc huynh giúp tiểu đệ nhé.
Con Thiên lý long câu như nghe được những lời của Thế Lãm, đôi tai của nó giật nhẹ, rồi trở bộ quay ngược trở lại, phi nước kiệu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.