Chương 79: Ẩn Đế
Cơ Sóc
07/07/2015
" Các ngươi... lui ra cho ta ! " Mộ Thanh Thần cắn răng, lớn tiếng quát.
Vài tên thích khách hai mắt trừng lớn, trong lòng tràn đầy khiếp sợ, có chút ngạc nhiên nhìn thiếu niên đột nhiên dâng lên khí thế này, hai mắt hắn như đuốc, một tay cầm thương, giơ tay nhấc chân loáng thoáng toát lên khí phách, gương mặt hắn tuy rằng vẫn còn vài phần not nớt và nhu hòa, nhưng hắn lúc này thoạt nhìn giống như thiên thần, tôn quý không thể xâm phạm !
Mấy thích khách không tự chủ được dừng chân, đứng từ xa nhìn một lát, không dám tùy tiện ra tay.
Nhưng lúc này, đầu Mộ Thanh Thần lại vô cùng đau đớn, cái đau này giống như đánh thẳng vào linh hồn, làm cho sắc mặt hắn trắng bệch, nếu không phải dựa vào nghị lực kiên cường, lúc này hắn đã ngã xuống.
Trước mắt hiện lên... cái gì ?
" Cút đi. " Khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, thiếu nữ mày kiếm sắc bén từng bước một đi tới, quát lớn với người bên cạnh hắn.
Trên người nàng mặc một kiện huyền sắc khúc cư, mái tóc đen nhánh ở phía sau bay lên, toàn thân có một loại khí phách và tôn quý không thể tả ! Cặp mắt kia thâm trầm, khiến cho người đối mặt với nàng cảm thấy áp lực, nhịn không được đổ mồ hôi lạnh, tâm sinh thuần phục.
Người vừa rồi còn kiêu ngạo khi dễ hắn, giờ đã sợ tới mức vội quỳ xuống, nằm rạp dưới đất, lạnh run.
"Ta nói -" Tầm mắt của nàng di chuyển, dừng trên người kia, gằn từng tiếng, " Ngươi cút. " Trong mắt nàng hiện lên quang mang lạnh lẽo.
" Vâng... vâng ! " Người nọ bỏ chạy.
Mà hắn kinh ngạc đứng đó, ngơ ngác ngẩng đầu, trong đôi mắt trong suốt phản chiếu ra bóng dáng của nàng.
Thế giới trong mắt hắn dần biến mất, tốc độ biến mất càng lúc càng nhanh, dần dần trở nên mơ hồ, cuối cùng... trong mắt hắn chỉ còn bóng dáng của nàng, tôn quý thâm trầm, khắc sâu vào lòng hắn.
Nàng... là ai ?
Đầu Mộ Thanh Thần đau đớn kịch liệt, một lúc lâu sau mới dừng lại, nếu không phải lúc này là đêm tối, địch nhân không nhìn rõ vẻ mặt của hắn, chỉ sợ hắn đã sớm bị người ta lợi dụng sơ hở.
Đợi cho tâm Mộ Thanh Thần dần tĩnh lặng lại, mới phát hiện, trong đầu vô cùng trấn tĩnh, thân thể cũng chợt nhẹ nhàng, ngay cả kinh mạch nội lực cũng thông thuận hơn nhiều !
Mộ Thanh Thần kinh hỉ, tạm thời đem những hình ảnh đột nhiên xuất hiện ném ra sau đầu,vận khí cầm thương phóng về phía tên thích khách !
Tiên phát chế nhân ! (đánh phủ đầu)
Thích khách cầm đầu có chút gian nan đỡ một chiêu này của Mộ Thanh Thần, không thể tin ngẩng đầu nhìn Mộ Thanh Thần một cái - tiểu tử này sao lại giống như thành một người khác ? Tuy là công lực không hề tăng lên, nhưng cách vận chiêu rõ ràng thuần thục hơn nhiều, so với kẻ ngây ngô khi nãy thì hắn hiện tại rõ ràng là một người chuyên dùng thương ! Vô luận là chiêu thức hay độ mạnh yếu đều vô cùng quen thuộc, hơn nữa hình như lại có thể đoán được chiêu thức tiếp theo của hắn, ngân thương vừa động thì liền đúng lúc ngăn cản tiến công của hắn !
Tiểu tử này... ! Thích khách cầm đầu cắn răng, dùng hết toàn lực để lao lên - đây là nhiệm vụ chủ tử giao cho hắn, cho dù mất mạng cũng phải hoàn thành !
Mộ Thanh Thần lúc này chỉ cảm thấy thân thể mình nhẹ vô cùng, theo bản năng thi triển chiêu thức, từng chiêu từng chiêu khiến đối thủ bại lui !
Thật tốt quá ! Mộ Thanh Thần nhếch miệng cười.
Bất quá hắn cũng không vì vậy mà tự cao tự đại, dù sao bên cạnh vẫn còn vài thích khách như hổ rình mồi, vì đảm bảo an toàn cho sư phụ và sư huynh, Mộ Thanh Thần chuyển thương qua tay kia, nhanh chóng lấy ra một phi tiêu màu bạc ở bên hông, đem nội lực truyền vào, sau đó ném lên không !
" Oành ! " Pháo hoa màu lam nổ tung trên trời đêm, trong nháy mắt đem cả thiên địa chiếu sáng như ban ngày.
Đây là tín hiệu khẩn cấp của Thần Y cốc, không đến lúc nguy cấp vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không được dùng.
Mộ Thanh Thần biết, chỉ sợ chưa tới một nén nhang nữa, sẽ có viện trợ không ngừng vọt tới nơi này.
Hắn tin tưởng gấp trăm lần, nhịn không được nâng cằm lên.
Thích khách cầm đầu kia nhìn thấy pháo hoa lam sắc, dĩ nhiên đoán được tiểu tử này gọi viện binh, trong mắt lóe lên hàn ý, thầm nghĩ, chỉ có thể tốc chiến tốc thắng.
Hắn mím môi thổi một cái, dấu hiệu vang lên giữa đêm đen yên tĩnh, vô số thích khách ẩn nấp giống như thủy triều dâng lên, nháy mắt đã vây quanh Mộ Thanh Thần.
Nhìn tình hình này, cái miệng được mảnh vải đen che khuất của thích khách cầm đầu nở nụ cười khó coi, rất nhanh sau, tươi cười của hắn liền cứng ngắc, lập tức nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Mộ Thanh Thần - những người này đều là chủ tử giao để giúp đỡ hắn, vốn hắn nghĩ là không cần dùng tới, chỉ dựa vào mấy tên thủ hạ của hắn thì cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ giết chết Mộ Thanh Dạ, nếu thật sự thành công, đây tuyệt đối là một cơ hội để tranh công ! Nhưng ai biết được, nửa đường nhảy ra tiểu tử cố tình làm Trình Giảo Kim chặn đường của hắn ! Cũng không biết trở về chủ tử có nghi ngờ thực lực của hắn không nữa ?
Trong lòng nghìn vạn lo lắng, cuối cùng hắn cũng bất chấp hết, dù sao... hoàn thành nhiệm vụ của chủ tử quan trọng hơn !
Chủy thủ trong tay thích khách cầm đầu lóe lên ngân mang trong đêm đen, đôi mắt chợt lóe, trầm giọng quát -
" Giết hắn ! "
Các thích khách vung chủy thủ, điên cuồng xông lên.
Thời khắc mấu chốt này, Mộ Thanh Thần không hề lo lắng, hơn nữa tình thế càng cấp bách hắn lại càng trấn tĩnh !
Liều mạng. Hắn thầm nghĩ, sau đó cầm thương xông lên.
Một hồi khổ chiến bắt đầu.
Mà lúc này ở trong phòng, ngón tay Mộ Thanh Dạ khẽ động.
Cho dù hắn một lòng đều ở việc chuyển giao công lực, nhưng thanh âm pháo hoa ở ngoài phòng vang lên cũng không thể giấu hắn, tiếng động này hắn nghe rất thật, hơn nữa đó còn là tín hiệu khẩn cấp.
Chẳng lẽ có kẻ địch tập kích ? Bên ngoài chỉ có mình sư đệ !
Mộ Thanh Dạ căng thẳng, tinh thần có chút dao động...
" Thanh Dạ ! " Lão nhân đột nhiên nâng mắt, quát một tiếng chói tai, lập tức đem tâm tư Mộ Thanh Dạ kéo lại.
" Sư phụ, sư đệ ở bên ngoài... " Mộ Thanh Dạ nhịn không được, lo lắng lên tiếng.
Lão nhân trầm mặc một lúc lâu, sau đó thở dài, thanh âm đầy sự kiên định, " Hiện lại là thời điểm quan trọng, không thể thất bại trong gang tấc, chỉ có thể nhanh chóng hoàn thành thì mới có khả năng giúp đỡ sư đệ ngươi ! "
Hắn nói chắc chắn như vậy, nhưng chỉ có hắn biết, hắn lo lắng cho Thanh Thần tuyệt đối không ít hơn Thanh Dạ ! Thanh Thần là tiểu đồ nhi của hắn, tuy ngay từ đầu hắn đã định không giao Thần Y cốc cho tiểu đồ nhi, nhưng hắn cũng yêu thương tiểu đồ nhi nhất ! Lúc này hắn làm sao có thể yên tâm ? Làm sao lại không lo lắng ?!
Mộ Thanh Dạ đương nhiên biết sư phụ nói đúng, chỉ có thể nhanh chóng nhập định, chuẩn bị đánh sâu vào cửa ải quan trọng nhất !
Vài tên thích khách hai mắt trừng lớn, trong lòng tràn đầy khiếp sợ, có chút ngạc nhiên nhìn thiếu niên đột nhiên dâng lên khí thế này, hai mắt hắn như đuốc, một tay cầm thương, giơ tay nhấc chân loáng thoáng toát lên khí phách, gương mặt hắn tuy rằng vẫn còn vài phần not nớt và nhu hòa, nhưng hắn lúc này thoạt nhìn giống như thiên thần, tôn quý không thể xâm phạm !
Mấy thích khách không tự chủ được dừng chân, đứng từ xa nhìn một lát, không dám tùy tiện ra tay.
Nhưng lúc này, đầu Mộ Thanh Thần lại vô cùng đau đớn, cái đau này giống như đánh thẳng vào linh hồn, làm cho sắc mặt hắn trắng bệch, nếu không phải dựa vào nghị lực kiên cường, lúc này hắn đã ngã xuống.
Trước mắt hiện lên... cái gì ?
" Cút đi. " Khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, thiếu nữ mày kiếm sắc bén từng bước một đi tới, quát lớn với người bên cạnh hắn.
Trên người nàng mặc một kiện huyền sắc khúc cư, mái tóc đen nhánh ở phía sau bay lên, toàn thân có một loại khí phách và tôn quý không thể tả ! Cặp mắt kia thâm trầm, khiến cho người đối mặt với nàng cảm thấy áp lực, nhịn không được đổ mồ hôi lạnh, tâm sinh thuần phục.
Người vừa rồi còn kiêu ngạo khi dễ hắn, giờ đã sợ tới mức vội quỳ xuống, nằm rạp dưới đất, lạnh run.
"Ta nói -" Tầm mắt của nàng di chuyển, dừng trên người kia, gằn từng tiếng, " Ngươi cút. " Trong mắt nàng hiện lên quang mang lạnh lẽo.
" Vâng... vâng ! " Người nọ bỏ chạy.
Mà hắn kinh ngạc đứng đó, ngơ ngác ngẩng đầu, trong đôi mắt trong suốt phản chiếu ra bóng dáng của nàng.
Thế giới trong mắt hắn dần biến mất, tốc độ biến mất càng lúc càng nhanh, dần dần trở nên mơ hồ, cuối cùng... trong mắt hắn chỉ còn bóng dáng của nàng, tôn quý thâm trầm, khắc sâu vào lòng hắn.
Nàng... là ai ?
Đầu Mộ Thanh Thần đau đớn kịch liệt, một lúc lâu sau mới dừng lại, nếu không phải lúc này là đêm tối, địch nhân không nhìn rõ vẻ mặt của hắn, chỉ sợ hắn đã sớm bị người ta lợi dụng sơ hở.
Đợi cho tâm Mộ Thanh Thần dần tĩnh lặng lại, mới phát hiện, trong đầu vô cùng trấn tĩnh, thân thể cũng chợt nhẹ nhàng, ngay cả kinh mạch nội lực cũng thông thuận hơn nhiều !
Mộ Thanh Thần kinh hỉ, tạm thời đem những hình ảnh đột nhiên xuất hiện ném ra sau đầu,vận khí cầm thương phóng về phía tên thích khách !
Tiên phát chế nhân ! (đánh phủ đầu)
Thích khách cầm đầu có chút gian nan đỡ một chiêu này của Mộ Thanh Thần, không thể tin ngẩng đầu nhìn Mộ Thanh Thần một cái - tiểu tử này sao lại giống như thành một người khác ? Tuy là công lực không hề tăng lên, nhưng cách vận chiêu rõ ràng thuần thục hơn nhiều, so với kẻ ngây ngô khi nãy thì hắn hiện tại rõ ràng là một người chuyên dùng thương ! Vô luận là chiêu thức hay độ mạnh yếu đều vô cùng quen thuộc, hơn nữa hình như lại có thể đoán được chiêu thức tiếp theo của hắn, ngân thương vừa động thì liền đúng lúc ngăn cản tiến công của hắn !
Tiểu tử này... ! Thích khách cầm đầu cắn răng, dùng hết toàn lực để lao lên - đây là nhiệm vụ chủ tử giao cho hắn, cho dù mất mạng cũng phải hoàn thành !
Mộ Thanh Thần lúc này chỉ cảm thấy thân thể mình nhẹ vô cùng, theo bản năng thi triển chiêu thức, từng chiêu từng chiêu khiến đối thủ bại lui !
Thật tốt quá ! Mộ Thanh Thần nhếch miệng cười.
Bất quá hắn cũng không vì vậy mà tự cao tự đại, dù sao bên cạnh vẫn còn vài thích khách như hổ rình mồi, vì đảm bảo an toàn cho sư phụ và sư huynh, Mộ Thanh Thần chuyển thương qua tay kia, nhanh chóng lấy ra một phi tiêu màu bạc ở bên hông, đem nội lực truyền vào, sau đó ném lên không !
" Oành ! " Pháo hoa màu lam nổ tung trên trời đêm, trong nháy mắt đem cả thiên địa chiếu sáng như ban ngày.
Đây là tín hiệu khẩn cấp của Thần Y cốc, không đến lúc nguy cấp vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không được dùng.
Mộ Thanh Thần biết, chỉ sợ chưa tới một nén nhang nữa, sẽ có viện trợ không ngừng vọt tới nơi này.
Hắn tin tưởng gấp trăm lần, nhịn không được nâng cằm lên.
Thích khách cầm đầu kia nhìn thấy pháo hoa lam sắc, dĩ nhiên đoán được tiểu tử này gọi viện binh, trong mắt lóe lên hàn ý, thầm nghĩ, chỉ có thể tốc chiến tốc thắng.
Hắn mím môi thổi một cái, dấu hiệu vang lên giữa đêm đen yên tĩnh, vô số thích khách ẩn nấp giống như thủy triều dâng lên, nháy mắt đã vây quanh Mộ Thanh Thần.
Nhìn tình hình này, cái miệng được mảnh vải đen che khuất của thích khách cầm đầu nở nụ cười khó coi, rất nhanh sau, tươi cười của hắn liền cứng ngắc, lập tức nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Mộ Thanh Thần - những người này đều là chủ tử giao để giúp đỡ hắn, vốn hắn nghĩ là không cần dùng tới, chỉ dựa vào mấy tên thủ hạ của hắn thì cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ giết chết Mộ Thanh Dạ, nếu thật sự thành công, đây tuyệt đối là một cơ hội để tranh công ! Nhưng ai biết được, nửa đường nhảy ra tiểu tử cố tình làm Trình Giảo Kim chặn đường của hắn ! Cũng không biết trở về chủ tử có nghi ngờ thực lực của hắn không nữa ?
Trong lòng nghìn vạn lo lắng, cuối cùng hắn cũng bất chấp hết, dù sao... hoàn thành nhiệm vụ của chủ tử quan trọng hơn !
Chủy thủ trong tay thích khách cầm đầu lóe lên ngân mang trong đêm đen, đôi mắt chợt lóe, trầm giọng quát -
" Giết hắn ! "
Các thích khách vung chủy thủ, điên cuồng xông lên.
Thời khắc mấu chốt này, Mộ Thanh Thần không hề lo lắng, hơn nữa tình thế càng cấp bách hắn lại càng trấn tĩnh !
Liều mạng. Hắn thầm nghĩ, sau đó cầm thương xông lên.
Một hồi khổ chiến bắt đầu.
Mà lúc này ở trong phòng, ngón tay Mộ Thanh Dạ khẽ động.
Cho dù hắn một lòng đều ở việc chuyển giao công lực, nhưng thanh âm pháo hoa ở ngoài phòng vang lên cũng không thể giấu hắn, tiếng động này hắn nghe rất thật, hơn nữa đó còn là tín hiệu khẩn cấp.
Chẳng lẽ có kẻ địch tập kích ? Bên ngoài chỉ có mình sư đệ !
Mộ Thanh Dạ căng thẳng, tinh thần có chút dao động...
" Thanh Dạ ! " Lão nhân đột nhiên nâng mắt, quát một tiếng chói tai, lập tức đem tâm tư Mộ Thanh Dạ kéo lại.
" Sư phụ, sư đệ ở bên ngoài... " Mộ Thanh Dạ nhịn không được, lo lắng lên tiếng.
Lão nhân trầm mặc một lúc lâu, sau đó thở dài, thanh âm đầy sự kiên định, " Hiện lại là thời điểm quan trọng, không thể thất bại trong gang tấc, chỉ có thể nhanh chóng hoàn thành thì mới có khả năng giúp đỡ sư đệ ngươi ! "
Hắn nói chắc chắn như vậy, nhưng chỉ có hắn biết, hắn lo lắng cho Thanh Thần tuyệt đối không ít hơn Thanh Dạ ! Thanh Thần là tiểu đồ nhi của hắn, tuy ngay từ đầu hắn đã định không giao Thần Y cốc cho tiểu đồ nhi, nhưng hắn cũng yêu thương tiểu đồ nhi nhất ! Lúc này hắn làm sao có thể yên tâm ? Làm sao lại không lo lắng ?!
Mộ Thanh Dạ đương nhiên biết sư phụ nói đúng, chỉ có thể nhanh chóng nhập định, chuẩn bị đánh sâu vào cửa ải quan trọng nhất !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.