Chương 119: Ảo cảnh
Cơ Sóc
22/09/2016
Nhìn thấy xung quanh chẳng hề giống mộ thất đầu tiên như nàng
đoán, mà thay đổi thành một nơi hoàn toàn xa lạ, Cung Trường Nguyệt nhịn không được nheo mắt lại, trong lòng trầm xuống.
Vốn cẩn thận từng bước, không ngờ, cuối cùng vẫn dính vào một trận pháp khác…
Lúc Cung Trường Nguyệt phá Sát trận quá mạnh mẽ, trực tiếp ảnh hưởng đến toàn bộ Sát trận, thậm chí còn tác động lên một trận pháp xen kẽ với Sát trận, chỉ là không biết trận pháp này rốt cuộc là gì.
Cung Trường Nguyệt nâng cánh tay rảnh rỗi lên, gẩy gẩy mấy sợi tóc lộn xộn, bình tĩnh nhìn không gian tối đen trước mặt, bộ dạng tao nhã thật sự là chẳng hợp hoàn cảnh chút nào.
“Ha ha a… Ha ha a!” Một giọng nữ thanh thúy vang lên, giống như chuông bạc lay động, quanh quẩn bên tai Cung Trường Nguyệt.
Tiếng cười của nàng rất đẹp, lúc cười rộ lên ngọt ngào động lòng người, nhưng mà cho dù có dễ nghe hơn nữa thì với hoàn cảnh tối đen như thế này, tiếng cười đột nhiên vang lên chỉ khiến người ta cảm thấy quỷ dị thôi.
Động tác của Cung Trường Nguyệt đột nhiên dừng lại, trong mắt lóe lên quang mang, sau đó, nàng chậm rãi buông tay xuống, đồng thời vận chân khí trong cơ thể.
Tuy rằng bộ dạng nàng chẳng khác gì với lúc trước, nhưng thật ra nàng đã vận khí, giống như cung đã gắn tên, kéo căng dây cung, sức mạnh đã tích tụ đủ, lúc nào cũng có thể bắn ra!
Đây là trận pháp gì? Trong đầu Cung Trường Nguyệt vẫn chỉ có một thắc mắc như thế.
Không quá lâu sau, tiếng cười dần nhỏ đi, giống như nữ nhân đó đi càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất hoàn toàn, xung quanh vẫn im lặng như trước, giống như tiếng cười khi nãy chỉ là ảo giác của Cung Trường Nguyệt thôi.
« Ảo giác ? » Cung Trường Nguyệt giật mình – chẳng lẽ là Ảo trận ?
Lúc trong lòng dâng lên suy nghĩ này, bóng tối xung quanh cũng dựa theo suy nghĩ của nàng mà thay đổi –
Xung quanh như một mảnh sương mù dày đặc, chúng vây lấy Cung Trường Nguyệt, lúc cảnh vật xung quanh Cung Trường Nguyệt bắt đầu thay đổi, sương mù cũng nhanh chóng biến mất, giống như có cái gì đó làm chúng sợ hãi vô cùng, bộ dạng tránh còn không kịp đó làm người ta cảm thấy lớp sương mù dày đặc này thật có chút linh tính.
« Oanh ! » Một tiếng nổ lớn đột nhiên vang lên ở nơi cách Cung Trường Nguyệt không xa, quy mô giống như bom nguyên tử nổ ở kiếp trước của Cung Trường Nguyệt, chỉ là nó không dâng lên một đám khói hình cây nấm to, thay vào đó là hào quang màu trắng nóng rực thôi.
Dù mạnh mẽ như Cung Trường Nguyệt thì cũng là người phàm, lúc hai mắt nàng nhìn thấy ánh sáng trắng đó thì vẫn bị ảnh hưởng, nếu không phải nàng phản ứng nhanh nhắm hai mắt lại, chỉ sợ nước mắt đã chảy dài vì ánh sáng đó rồi.
Nước mắt ? Với Cung Trường Nguyệt mà nói, đó là một từ thật xa lạ.
Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, cho dù nàng có tâm trạng bi thương thống khổ cỡ nào, nàng vẫn không khóc. Bởi vì nàng nhớ rõ vị đại trưởng lão nàng kính trọng ở kiếp trước đã nói với nàng –
Người, có thể đổ máu chảy mồ hôi, nhưng người không có quyền rơi nước mắt.
Đúng vậy, nước mắt là từ dùng cho kẻ yếu, nàng là vị đế vương phải đưa gia tộc trở nên huy hoàng, làm sao có thể khóc, làm sao có thể yếu đuối, làm sao có thể bi thương được ? Nàng phải là người hoàn mỹ ! Người hoàn mỹ thì không thể rơi nước mắt.
Ánh sáng trắng chỉ bùng nổ trong một khoảnh khắc, sau khi bùng nổ, nó rất nhanh liền yếu đi, ánh sáng cũng dần nhu hòa hơn, Cung Trường Nguyệt cũng biết hai mắt mình đã bắt đầu thích ứng, nàng chậm rãi mở mắt ra, chẳng qua vì bảo vệ mà hơi nheo mắt lại.
Đây là gì ? Trong lòng Cung Trường Nguyệt nhất thời căng thẳng !
Chỉ thấy xung quanh nàng trôi nổi một đống mảnh vỡ nhỏ, trên mảnh vỡ này là những hình ảnh trắng đen, giống như các đoạn ngắn đứt quãng, nối liền với nhau, là một đời người ngắn ngủi nhưng cũng dài lê thê.
Đây là kiếp trước của Cung Trường Nguyệt.
Là lúc nàng sinh ra, mẹ vì nàng mà kiệt sức, hai tay run run cẩn thận nhận lấy nàng trong lời chúc mừng của bác sĩ, giống như nàng là bảo vật quý giá nhất trong đời, trên mặt của người là nụ cười đẹp đẽ mà Cung Trường Nguyệt chưa từng nhìn thấy, tỏa ra ánh sáng rực rỡ của người mẹ. Mà nàng thì nhỏ xíu, ngủ say trong lòng của người, còn chép chéo miệng, có thể khi đó nàng cũng cảm giác được, người đang ôm lấy mình là ấm áp mà sau này nàng không thể có được.
Lúc thấy một màn đó, tay Cung Trường Nguyệt cầm Thương Lộ kiềm không được run lên –
Thì ra, người phụ nữ luôn dùng thái độ lạnh lùng đối xử với nàng, cũng sẽ cười như thế với nàng, thì ra… người cũng thương mình ?
Một mảnh nhỏ khác, ở phía trên là lễ rửa tội của gia tộc, trong đó có cảnh nàng thể hiện ra thiên phú khó mà tưởng tượng được lúc kiểm tra. Tuy rằng vẫn là đứa trẻ nằm quấn tã, nhưng thiên sư đã lâu chưa xuất hiện trong tộc lại bước ra, mở to đôi mắt âm dương một đen một trắng, nói ra lời tiên đoán làm cả gia tộc rung động –
« Người sẽ đưa chúng ta trở về thời kỳ huy hoàng nhất ! »
Gia tộc đã dần mất đi uy quyền, thế lực không bằng lúc trước, lại bởi vì lời tiên đoán này mà chấn động, tất cả mọi người đều hoan hô nàng, tất cả mọi người đều rơi nước mắt vì nàng, tất cả mọi người dùng ánh mắt tôn sùng và điên cuồng nhìn nàng, giống như đã thấy được tương lai huy hoàng của gia tộc !
Nhưng mà, không ai nhìn thấy, trong một góc của lễ rửa tội đang ồn ào, có một người phụ nữ bộ dạng thanh tú suýt chút nữa là ngất đi vì sự thật sét đánh này, mà bên cạnh là chồng của cô, vẻ mặt cũng trở nên nặng nề, sau đó chậm rãi ôm lấy cô vào lòng.
Đó là… cha mẹ của nàng.
Nhưng đứa trẻ nhỏ là nàng nghe thấy người xung quanh vui vẻ hoan hô, liền ngây ngô cười, bộ dáng đơn thuần ngây thơ, mà nàng khi đó không hề biết được mình đã đánh mất cái gì.
Gia chủ đứng trên đài cao vẻ mặt kích động, run run nhận lấy nàng từ trong lòng trưởng lão, sau đó nâng nàng lên cao trước mặt mọi người ! Đồng thời cũng đưa nàng lên một độ cao mà không ai có thể vượt qua !
Đáng tiếc, chỗ cao… thì rất lạnh !
Cung Trường Nguyệt mặt không chút thay đổi nhìn từng đoạn ngắn chấm dứt, rồi lại bắt đầu hiện lên cái khác, cứ nối tiếp nhau làm cho cảm xúc ít khi dao động của nàng bắt đầu khó chịu.
Trên đời này, người có thể khiến nàng xúc động thật sự quá ít, nhưng những đoạn trắn trước mặt lại làm cho nội tâm rét lạnh như hồ băng không thể phá vỡ của nàng dần tan chảy, trên mặt băng bình ổn như gương kia nổi lên gợn sóng nhàn nhạt…
Lại một đoạn nhỏ, mà mẹ đi tới bên cạnh nàng. Lúc đó nàng đã được thừa nhận là gia chủ, nhưng vẫn chỉ là trẻ con như trước, ngẩng mặt cười ngây ngô với mẹ khi đang được một nhóm thị nữ mặc Hán phục màu trắng vây quanh. Mà ánh mắt của mẹ, lại vô cùng tuyệt vọng.
Mẹ đưa tay ra muốn ôm lấy nàng, nhưng thị nữ bên cạnh lại lạnh lùng cản lại, sau đó nói cái gì đó, mẹ cũng lộ ra vẻ mặt mất mát.
Cuối cùng, mẹ chỉ có thể bị thị nữ cản lại, đứng ở xa nhìn nàng.
Người hình như muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc vì thị nữ xung quanh mà không nói được.
Cuối cùng, người để lại Cung Trường Nguyệt vẫn còn mặc tả, ánh mắt tuyệt vọng mà kiên định xoay người rời đi. Một cái xoay người, cũng thể hiện quyết tâm –
Từ nay về sau, đứa bé ấy không bao giờ là con gái của người nữa, chỉ còn lại thiếu chủ đại nhân mà người phải tôn sùng quỳ lạy !
Cung Trường Nguyệt lẳng lặng nhìn, bàn tay buông lỏng nhịn không được lại nắm chặt.
« Ha ha… Ha ha ha ha a ! » Tiếng cười kia lại vang lên ! Chỉ là lần này trong tiếng cười có mang theo vài phần cười nhạo và châm chọc !
Lúc nãy Cung Trường Nguyệt chẳng có cảm giác gì với tiếng cười lại, hiện tại lại cảm thấy nó dễ nghe như thế. Nàng đập mạnh Thương Lộ trong tay xuống, nghiếng răng nghiến lợi phun ra một chữ –
« Cút ! »
Giọng nói của nàng hình như có kèm theo sức mạnh vô hình, vừa nói xong thì tiếng cười của nữ nhân kia cũng ngừng hẳn.
Mảnh nhỏ xung quanh Cung Trường Nguyệt cũng bị ảnh hưởng, từng mảnh từng mảnh rơi xuống, hòa vào mặt đất dưới chân Cung Trường Nguyệt, giống như nơi nàng đứng là một mặt hồ vậy.
Mấy mảnh nhỏ biến mất rất nhanh, chỉ để lại một nỗi buồn bã không thành lời trong lòng Cung Trường Nguyệt.
Lúc này, một tiếng tiêu bi thương truyền từ xa đến, giống như hòa cùng tiếng tiêu, cảnh vật xung quanh Cung Trường Nguyệt lại thay đổi, nàng đang đứng trên một con thuyền nhỏ trong hồ, xung quanh là phong cảnh tinh xảo như tranh thủy mặc.
Nàng cúi xuống nhìn, mặt hồ yên ổn có chút quỷ dị phản chiếu ra ảnh ngược của nàng.
Mà tiếng tiêu vẫn chưa dừng lại.
Hồ nước rộng lớn đột nhiên sôi sục, sau đó nước hồ đột nhiên dâng lên khỏi mặt hồ, chậm rãi phác họa lên một cảnh tượng mờ ảo, tầng tầng lớp lớp vây Cung Trường Nguyệt ở bên trong.
Trong nháy mắt tiếng tiêu ngừng hẳn, cảnh tượng xung quanh Cung Trường Nguyệt cũng dựng xong.
« Ảo cảnh… » Cung Trường Nguyệt thấp giọng nói, trong lòng đã sớm nổi lên cảnh giác !
Mà nước xung quanh nàng nhất thời sáng lên rực rỡ, cảnh tượng vây quanh nàng cũng dần trở nên chân thật.
Không quá lâu sau, Cung Trường Nguyệt phát hiện mình đang ở một nơi vô cùng quen thuộc –
Bệnh viện.
Đây là bệnh viện tốt nhất thành phố, vì thế giá cả vô cùng đắt đỏ, người có thể vào đây không giàu thì quyền.
Mà nàng đang ngồi ở ghế sau một chiếc Bentley màu đen, quần áo là bộ Hán phục màu đen đã được cải tiến.
Người ngồi ở tay lái phụ xuống xe, mở cửa cho nàng, mà thân thể của nàng cũng không chịu sự khống chế của nàng, xuống xe đi về phía bệnh viện –
Cung Trường Nguyệt đột nhiên hiểu ra cái gì đó.
Vốn cẩn thận từng bước, không ngờ, cuối cùng vẫn dính vào một trận pháp khác…
Lúc Cung Trường Nguyệt phá Sát trận quá mạnh mẽ, trực tiếp ảnh hưởng đến toàn bộ Sát trận, thậm chí còn tác động lên một trận pháp xen kẽ với Sát trận, chỉ là không biết trận pháp này rốt cuộc là gì.
Cung Trường Nguyệt nâng cánh tay rảnh rỗi lên, gẩy gẩy mấy sợi tóc lộn xộn, bình tĩnh nhìn không gian tối đen trước mặt, bộ dạng tao nhã thật sự là chẳng hợp hoàn cảnh chút nào.
“Ha ha a… Ha ha a!” Một giọng nữ thanh thúy vang lên, giống như chuông bạc lay động, quanh quẩn bên tai Cung Trường Nguyệt.
Tiếng cười của nàng rất đẹp, lúc cười rộ lên ngọt ngào động lòng người, nhưng mà cho dù có dễ nghe hơn nữa thì với hoàn cảnh tối đen như thế này, tiếng cười đột nhiên vang lên chỉ khiến người ta cảm thấy quỷ dị thôi.
Động tác của Cung Trường Nguyệt đột nhiên dừng lại, trong mắt lóe lên quang mang, sau đó, nàng chậm rãi buông tay xuống, đồng thời vận chân khí trong cơ thể.
Tuy rằng bộ dạng nàng chẳng khác gì với lúc trước, nhưng thật ra nàng đã vận khí, giống như cung đã gắn tên, kéo căng dây cung, sức mạnh đã tích tụ đủ, lúc nào cũng có thể bắn ra!
Đây là trận pháp gì? Trong đầu Cung Trường Nguyệt vẫn chỉ có một thắc mắc như thế.
Không quá lâu sau, tiếng cười dần nhỏ đi, giống như nữ nhân đó đi càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất hoàn toàn, xung quanh vẫn im lặng như trước, giống như tiếng cười khi nãy chỉ là ảo giác của Cung Trường Nguyệt thôi.
« Ảo giác ? » Cung Trường Nguyệt giật mình – chẳng lẽ là Ảo trận ?
Lúc trong lòng dâng lên suy nghĩ này, bóng tối xung quanh cũng dựa theo suy nghĩ của nàng mà thay đổi –
Xung quanh như một mảnh sương mù dày đặc, chúng vây lấy Cung Trường Nguyệt, lúc cảnh vật xung quanh Cung Trường Nguyệt bắt đầu thay đổi, sương mù cũng nhanh chóng biến mất, giống như có cái gì đó làm chúng sợ hãi vô cùng, bộ dạng tránh còn không kịp đó làm người ta cảm thấy lớp sương mù dày đặc này thật có chút linh tính.
« Oanh ! » Một tiếng nổ lớn đột nhiên vang lên ở nơi cách Cung Trường Nguyệt không xa, quy mô giống như bom nguyên tử nổ ở kiếp trước của Cung Trường Nguyệt, chỉ là nó không dâng lên một đám khói hình cây nấm to, thay vào đó là hào quang màu trắng nóng rực thôi.
Dù mạnh mẽ như Cung Trường Nguyệt thì cũng là người phàm, lúc hai mắt nàng nhìn thấy ánh sáng trắng đó thì vẫn bị ảnh hưởng, nếu không phải nàng phản ứng nhanh nhắm hai mắt lại, chỉ sợ nước mắt đã chảy dài vì ánh sáng đó rồi.
Nước mắt ? Với Cung Trường Nguyệt mà nói, đó là một từ thật xa lạ.
Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, cho dù nàng có tâm trạng bi thương thống khổ cỡ nào, nàng vẫn không khóc. Bởi vì nàng nhớ rõ vị đại trưởng lão nàng kính trọng ở kiếp trước đã nói với nàng –
Người, có thể đổ máu chảy mồ hôi, nhưng người không có quyền rơi nước mắt.
Đúng vậy, nước mắt là từ dùng cho kẻ yếu, nàng là vị đế vương phải đưa gia tộc trở nên huy hoàng, làm sao có thể khóc, làm sao có thể yếu đuối, làm sao có thể bi thương được ? Nàng phải là người hoàn mỹ ! Người hoàn mỹ thì không thể rơi nước mắt.
Ánh sáng trắng chỉ bùng nổ trong một khoảnh khắc, sau khi bùng nổ, nó rất nhanh liền yếu đi, ánh sáng cũng dần nhu hòa hơn, Cung Trường Nguyệt cũng biết hai mắt mình đã bắt đầu thích ứng, nàng chậm rãi mở mắt ra, chẳng qua vì bảo vệ mà hơi nheo mắt lại.
Đây là gì ? Trong lòng Cung Trường Nguyệt nhất thời căng thẳng !
Chỉ thấy xung quanh nàng trôi nổi một đống mảnh vỡ nhỏ, trên mảnh vỡ này là những hình ảnh trắng đen, giống như các đoạn ngắn đứt quãng, nối liền với nhau, là một đời người ngắn ngủi nhưng cũng dài lê thê.
Đây là kiếp trước của Cung Trường Nguyệt.
Là lúc nàng sinh ra, mẹ vì nàng mà kiệt sức, hai tay run run cẩn thận nhận lấy nàng trong lời chúc mừng của bác sĩ, giống như nàng là bảo vật quý giá nhất trong đời, trên mặt của người là nụ cười đẹp đẽ mà Cung Trường Nguyệt chưa từng nhìn thấy, tỏa ra ánh sáng rực rỡ của người mẹ. Mà nàng thì nhỏ xíu, ngủ say trong lòng của người, còn chép chéo miệng, có thể khi đó nàng cũng cảm giác được, người đang ôm lấy mình là ấm áp mà sau này nàng không thể có được.
Lúc thấy một màn đó, tay Cung Trường Nguyệt cầm Thương Lộ kiềm không được run lên –
Thì ra, người phụ nữ luôn dùng thái độ lạnh lùng đối xử với nàng, cũng sẽ cười như thế với nàng, thì ra… người cũng thương mình ?
Một mảnh nhỏ khác, ở phía trên là lễ rửa tội của gia tộc, trong đó có cảnh nàng thể hiện ra thiên phú khó mà tưởng tượng được lúc kiểm tra. Tuy rằng vẫn là đứa trẻ nằm quấn tã, nhưng thiên sư đã lâu chưa xuất hiện trong tộc lại bước ra, mở to đôi mắt âm dương một đen một trắng, nói ra lời tiên đoán làm cả gia tộc rung động –
« Người sẽ đưa chúng ta trở về thời kỳ huy hoàng nhất ! »
Gia tộc đã dần mất đi uy quyền, thế lực không bằng lúc trước, lại bởi vì lời tiên đoán này mà chấn động, tất cả mọi người đều hoan hô nàng, tất cả mọi người đều rơi nước mắt vì nàng, tất cả mọi người dùng ánh mắt tôn sùng và điên cuồng nhìn nàng, giống như đã thấy được tương lai huy hoàng của gia tộc !
Nhưng mà, không ai nhìn thấy, trong một góc của lễ rửa tội đang ồn ào, có một người phụ nữ bộ dạng thanh tú suýt chút nữa là ngất đi vì sự thật sét đánh này, mà bên cạnh là chồng của cô, vẻ mặt cũng trở nên nặng nề, sau đó chậm rãi ôm lấy cô vào lòng.
Đó là… cha mẹ của nàng.
Nhưng đứa trẻ nhỏ là nàng nghe thấy người xung quanh vui vẻ hoan hô, liền ngây ngô cười, bộ dáng đơn thuần ngây thơ, mà nàng khi đó không hề biết được mình đã đánh mất cái gì.
Gia chủ đứng trên đài cao vẻ mặt kích động, run run nhận lấy nàng từ trong lòng trưởng lão, sau đó nâng nàng lên cao trước mặt mọi người ! Đồng thời cũng đưa nàng lên một độ cao mà không ai có thể vượt qua !
Đáng tiếc, chỗ cao… thì rất lạnh !
Cung Trường Nguyệt mặt không chút thay đổi nhìn từng đoạn ngắn chấm dứt, rồi lại bắt đầu hiện lên cái khác, cứ nối tiếp nhau làm cho cảm xúc ít khi dao động của nàng bắt đầu khó chịu.
Trên đời này, người có thể khiến nàng xúc động thật sự quá ít, nhưng những đoạn trắn trước mặt lại làm cho nội tâm rét lạnh như hồ băng không thể phá vỡ của nàng dần tan chảy, trên mặt băng bình ổn như gương kia nổi lên gợn sóng nhàn nhạt…
Lại một đoạn nhỏ, mà mẹ đi tới bên cạnh nàng. Lúc đó nàng đã được thừa nhận là gia chủ, nhưng vẫn chỉ là trẻ con như trước, ngẩng mặt cười ngây ngô với mẹ khi đang được một nhóm thị nữ mặc Hán phục màu trắng vây quanh. Mà ánh mắt của mẹ, lại vô cùng tuyệt vọng.
Mẹ đưa tay ra muốn ôm lấy nàng, nhưng thị nữ bên cạnh lại lạnh lùng cản lại, sau đó nói cái gì đó, mẹ cũng lộ ra vẻ mặt mất mát.
Cuối cùng, mẹ chỉ có thể bị thị nữ cản lại, đứng ở xa nhìn nàng.
Người hình như muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc vì thị nữ xung quanh mà không nói được.
Cuối cùng, người để lại Cung Trường Nguyệt vẫn còn mặc tả, ánh mắt tuyệt vọng mà kiên định xoay người rời đi. Một cái xoay người, cũng thể hiện quyết tâm –
Từ nay về sau, đứa bé ấy không bao giờ là con gái của người nữa, chỉ còn lại thiếu chủ đại nhân mà người phải tôn sùng quỳ lạy !
Cung Trường Nguyệt lẳng lặng nhìn, bàn tay buông lỏng nhịn không được lại nắm chặt.
« Ha ha… Ha ha ha ha a ! » Tiếng cười kia lại vang lên ! Chỉ là lần này trong tiếng cười có mang theo vài phần cười nhạo và châm chọc !
Lúc nãy Cung Trường Nguyệt chẳng có cảm giác gì với tiếng cười lại, hiện tại lại cảm thấy nó dễ nghe như thế. Nàng đập mạnh Thương Lộ trong tay xuống, nghiếng răng nghiến lợi phun ra một chữ –
« Cút ! »
Giọng nói của nàng hình như có kèm theo sức mạnh vô hình, vừa nói xong thì tiếng cười của nữ nhân kia cũng ngừng hẳn.
Mảnh nhỏ xung quanh Cung Trường Nguyệt cũng bị ảnh hưởng, từng mảnh từng mảnh rơi xuống, hòa vào mặt đất dưới chân Cung Trường Nguyệt, giống như nơi nàng đứng là một mặt hồ vậy.
Mấy mảnh nhỏ biến mất rất nhanh, chỉ để lại một nỗi buồn bã không thành lời trong lòng Cung Trường Nguyệt.
Lúc này, một tiếng tiêu bi thương truyền từ xa đến, giống như hòa cùng tiếng tiêu, cảnh vật xung quanh Cung Trường Nguyệt lại thay đổi, nàng đang đứng trên một con thuyền nhỏ trong hồ, xung quanh là phong cảnh tinh xảo như tranh thủy mặc.
Nàng cúi xuống nhìn, mặt hồ yên ổn có chút quỷ dị phản chiếu ra ảnh ngược của nàng.
Mà tiếng tiêu vẫn chưa dừng lại.
Hồ nước rộng lớn đột nhiên sôi sục, sau đó nước hồ đột nhiên dâng lên khỏi mặt hồ, chậm rãi phác họa lên một cảnh tượng mờ ảo, tầng tầng lớp lớp vây Cung Trường Nguyệt ở bên trong.
Trong nháy mắt tiếng tiêu ngừng hẳn, cảnh tượng xung quanh Cung Trường Nguyệt cũng dựng xong.
« Ảo cảnh… » Cung Trường Nguyệt thấp giọng nói, trong lòng đã sớm nổi lên cảnh giác !
Mà nước xung quanh nàng nhất thời sáng lên rực rỡ, cảnh tượng vây quanh nàng cũng dần trở nên chân thật.
Không quá lâu sau, Cung Trường Nguyệt phát hiện mình đang ở một nơi vô cùng quen thuộc –
Bệnh viện.
Đây là bệnh viện tốt nhất thành phố, vì thế giá cả vô cùng đắt đỏ, người có thể vào đây không giàu thì quyền.
Mà nàng đang ngồi ở ghế sau một chiếc Bentley màu đen, quần áo là bộ Hán phục màu đen đã được cải tiến.
Người ngồi ở tay lái phụ xuống xe, mở cửa cho nàng, mà thân thể của nàng cũng không chịu sự khống chế của nàng, xuống xe đi về phía bệnh viện –
Cung Trường Nguyệt đột nhiên hiểu ra cái gì đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.