Chương 145: Đánh cuộc đi
Cơ Sóc
22/09/2016
Đáy lòng Lâu Mạc Bạch đột nhiên có một loại khát vọng, khát
vọng có thể tháo chiếc mặt nạ kia xuống, nhìn gương mặt thật của công tử Ngọc.
Chẳng qua cảm giác này rất yếu, rất nhẹ, chỉ lướt nhanh qua lòng hắn, ngay cả hắn còn chưa phát hiện ra thì đã biến mất.
Nhưng mà, trong lúc hắn không biết, một hạt giống nho nhỏ đã yên lặng vỡ ra rồi mọc chồi.
Công tử Ngọc xuất hiện khiến bầu không khí Ma Đạo tông vốn như nước với lửa xảy ra biến hóa thần kì, trở nên càng quỷ dị hơn. Nhưng có thể khẳng định, tất cả mọi người đều cảm thấy rất kinh ngạc với việc Cung Trường Nguyệt tới đây.
Đây là Lâu chủ Thần lâu, là thiên hạ đệ nhất công tử Ngọc, tuy ngày càng phát triển lớn mạnh nhưng sao hắn lại xuất hiện ở đây ? Cho dù đều là người trong giang hồ, nhưng Thần lâu và Ma Đạo tông không có điểm chung thì phải.
Mà thắc mắc của họ rất nhanh đã được trả lời.
Cung Trường Nguyệt vừa dừng lại thì có một lão nhân râu bạc áo trắng bước ra từ sau lưng nàng, người này bọn họ lại vô cùng quen thuộc !
« Đại trưởng lão ! » Đệ tử Đạo tông kinh ngạc hô.
« Đại sư huynh ! » Mấy vị trưởng lão cũng giống như gặp được người đáng tin, không còn hoảng hốt như khi nãy. Đại trưởng lão vốn là người trầm ổn nhất trong bọn họ, cũng là người có nhiều cách giải quyết nhất.
Huyền Hoa chân nhân Đông Minh sơn cũng thường liên hệ với đại trưởng lão, mức độ quen thuộc hơn hẳn với các trưởng lão khác, bây giờ nhìn thấy hắn xuất hiện cũng lộ ra nụ cười nhẹ. Hai người chơi thân, lại quen biết đã lâu, cũng coi như bằng hữu tốt.
« Ta đã trở về. » Đại trưởng lão Đạo tông hơi gật đầu, tuy chỉ nói một câu, nhưng mọi người Đạo tông coi như đã tìm thấy điểm tựa.
Mà Đạo tông cũng đã hiểu được vì sao Lâu chủ Thần lâu công tử Ngọc, theo lý mà nói thì không liên quan gì tới Ma Đạo tông lại xuất hiện ở đây. Chắc chắn đại trưởng lão biết tông môn gặp chuyện nên đi tìm cứu viện.
Chỉ là…
Trận chiến ở thiên hạ võ hội, Cung Trường Nguyệt xem như một trận thành danh, nàng luôn bị người ta dùng làm chủ đề tán gẫu, nhưng trong trận chiến đó nàng đã thể hiện thực lực thật sự của mình – đỉnh tông sư.
Còn trẻ như thế mà là đỉnh tông sư, không biết sau này có ai đạt được không, nhưng trước nay chưa từng có ai đạt được thành tựu như vậy ở tuổi của hắn.
Cho dù là Tông chủ Ma tông Lâu Mạc Bạch, võ công đã đạt tới đại tông sư, là sự tồn tại mà tất cả người trên giang hồ đều phải ngước nhìn, hơn nữa hắn cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi. Nhưng hắn có thể đạt được trình độ đó phần lớn nguyên nhân là nhờ truyền thừa Ma tông, công lực tích lũy mấy trăm năm kia chẳng lẽ không tạo ra nổi một tên đại tông sư ?
Mà công tử Ngọc thì sao ? Tuy không rõ hắn có phải tự bản thân cố gắng bước từng bước hay không, nhưng có thể khẳng định, cách có thể dễ dàng tạo ra tông sư hoặc đại tông sư chỉ có truyền thừa Ma Đạo tông. Mà truyền thừa Đạo tông đã bị cắt đứt, cho nên có thể dễ dàng đạt tới trình độ này cũng chỉ có truyền thừa Ma tông.
Công tử Ngọc chắc chắn không phải người nhận truyền thừa, vì thế mọi người cũng có lý do để tin tưởng, hắn mạnh mẽ như thế hoàn toàn dựa vào cố gắng của mình.
Cũng bởi vì vậy, nên Lâu Mạc Bạch không thể so với công tử Ngọc. Hơn nữa, lúc Lâu Mạc Bạch thật sự đạt được đại tông sư thì hắn đã hơn hai mươi ba tuổi. Mà người giang hồ tuy không rõ công tử Ngọc bao nhiêu tuổi, nhưng những người biết hắn đều nói hắn tuyệt đối chưa tới hai mươi tuổi !
Công tử Ngọc là loại người khiến người ta kinh ngạc thán phục, công lực của hắn đã đạt đỉnh tông sư. Nếu đặt trong giang hồ, có thể xưng là cao thủ vô địch, tuy đã có tầm hơn hai mươi người đạt được đỉnh tông sư, nhưng họ đều đã trải qua cuộc sống, không còn coi trọng công danh lợi lộc nữa, phần lớn đều là những người lánh đời, dĩ nhiên cũng sẽ không tùy tiện rời núi.
Nhưng, đỉnh tông sư đánh với đại tông sư, vẫn không thể được.
Nói như vậy, cho dù công tử Ngọc đã đến, nhưng cũng đánh không lại Tông chủ Ma tông đại tông sư kia a ?
Đáy lòng người Đạo tông vừa dâng lên chút vui sướng thì đã bị tan rã.
Nhưng dù sao, bọn họ cũng coi như vui vẻ, trận chiến còn chưa bắt đầu, ai cũng không biết kết quả cuối cùng sẽ ra sao, nói không chừng bọn họ sẽ thắng ấy chứ ?
Tuy có người đùa giỡn như thế, nhưng trong lúc vô tình, bọn họ đã đoán trước được kết quả trận đấu.
Mà kết quả này lại do công tử Ngọc hào hoa phong nhã, cả người mặc quần áo đen tuyền mang đến.
Đại trưởng lão Đạo tông dẫn đệ tử đi đến những người cùng chiến tuyến với mình, lại bất ngờ thấy Duệ Tề hoàn toàn mất hết hình tượng bị trói chặt ở phía sau.
« Tông chủ ? Chuyện này là sao ? » Đại trưởng lão khiếp sợ hỏi.
Một trưởng lão khác khoát tay, thở dài, giải thích với hắn, « Ài, đại sư huynh, đừng nói chuyện này nữa. Tuy lúc trước chúng ta cũng nghĩ trong tông có phản đồ, nhưng không ai ngờ phản đồ lại là… lại là… Ài… »
Hắn nói xong, lại thở dài nặng nề, không hề muốn nói ra hai chữ « Tông chủ » kia, hắn… Không, hẳn là trong mắt người Đạo tông, Tông chủ của mình lại trở thành phản đồ là một chuyện rất mất mặt, cho dù là bọn họ cũng không muốn thừa nhận người này từng là Tông chủ của mình.
« Cái gì ? » Đại trưởng lão nhất thời mở to mắt, ánh mắt sắc nhọn dừng trên người Duệ Tề đang chật vật ngã trên đất, hận ý trong mắt ước gì có thể bầm tên phản đồ này ra thành nghìn mảnh !
Hắn hoàn toàn không ngờ, người bán tin tức tông môn, khiến tông môn gặp tai họa ngập đầu lại là Tông chủ Đạo tông !
« Không chỉ thế, Duệ Tề này là con trai phản đồ năm đó ! » Mọt trưởng lão khác cũng bước tới, vẻ mặt vô cùng khó coi, hắn phất phất tay áo, căm hận nói, « Thật là cha ra sao thì con thế ấy ! Một đời làm chưa xong, đời sau lại làm tiếp ! Đạo tông ta quả thật bất hạnh mới gặp phải tên tiểu nhân này ! »
« Người kia… » Đại trưởng lão nắm chặt tay, ánh mắt nhìn Duệ Tề lại càng thêm tức giận.
Nhưng hắn hiểu được, bây giờ không phải lúc để bọn họ tính toán.
Vì thế, hắn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, cố gắng ép lửa giận xuống. Hắn xoay người nhìn Lâu Mạc Bạch, giọng nói có chút áp lực, « Ta là đại trưởng lão Đạo tông, ngươi chắc chắn là Tông chủ Ma tông rồi ? »
Hắn không phải người đầu tiên hỏi chuyện này, ngày hôm nay có khá nhiều người hỏi câu này rồi, nhưng Lâu Mạc Bạch cũng không lộ vẻ thiếu kiên nhẫn, hắn chỉ cười một cái rồi bình tĩnh đáp, « Đúng vậy. »
Tuy lúc trước đại trưởng lão đã biết Tông chủ Ma tông còn rất trẻ, nhưng hắn hoàn toàn không ngờ là trẻ tới mức này, điểm này khiến hắn cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Nhưng hắn cũng chỉ nhìn Lâu Mạc Bạch thêm vài lần, không lộ ra vẻ quá kinh ngạc, ngược lại đem sự chú ý đặt vào chuyện mâu thuẫn giữa Ma Đạo tông.
Hắn trầm giọng nói, « Ta biết, lần này muốn Ma tông rút đi là chuyện không thể. »
Hắn vừa lên tiếng thì đã nói thẳng điều này.
Lúc trước bởi vì Đạo tông nằm trong tình trạng bất lợi, vì thế cho dù là lão tổ tông đã chết, hay là các trưởng lão còn lại, hoặc Huyền Hoa chân nhân Đông Minh sơn đều nghĩ cách làm Ma tông rời đi, để Đạo tông thoát khỏi tai họa này. Điều này mặc dù chỉ là nói nhảm, nhưng bọn họ vẫn ôm một chút hy vọng trong lòng.
Mà đại trưởng lão Đạo tông vừa lên tiếng thì đã đánh vỡ hy vọng cuối cùng.
Đây cũng xem như là hắn nhìn rõ sự thật chứ không ôm tâm lý chờ gặp may – mâu thuẫn của
Cho nên suy nghĩ lúc trước của Đạo tông vẫn có chút quá ngây thơ rồi.
Lâu Mạc Bạch vô cùng vừa lòng với việc đại trưởng lão Đạo tông hiểu rõ tình hình, không xem trọng đại trưởng lão này thêm vài phần.
Tuy hai người ở hai phía đối địch, nhưng đại trưởng lão Đạo tông cũng rất hợp ý hắn.
Vì thế nụ cười của Lâu Mạc Bạch lại nhiều hơn vài lần.
Lúc đại trưởng lão Đạo tông chuẩn bị nói tiếp, một giọng nói đã cắt ngang hắn –
« Nếu thật muốn đánh nhau, hai bên các ngươi cùng lắm chỉ là cá chết lưới rách thôi. » Giọng điệu rất tùy tiện, giống như đang nói một chuyện thường ngày vậy.
Người dám lên tiếng vào thời điểm này, không ai khác, chỉ có – Cung Trường Nguyệt.
Thật ra, theo lý mà nói, cho dù Cung Trường Nguyệt là cứu viện đại trưởng lão Đạo tông mời đến, coi như đã tham gia vào trận đối đầu này, nhưng nàng cũng chỉ là người ngoài, vào lúc hai bên đang căng thẳng vậy mà lại lên tiếng, thật có chút không thích hợp. Nếu trên giang hồ có một quy tắc bất thành văn, thì đó là cho dù ai cũng không được tùy tiện nhúng tay vào chuyện đối đích của người khác.
Nhưng không biết vì sao, nghe Cung Trường Nguyệt nói những lời đó, bọn họ lại thấy rất bình thường, mà nàng lên tiếng tham dự vào chuyện này cũng thật bình thường.
Những người ở đây không ai cảm thấy khó chịu !
Nhưng phát hiện điều này chỉ ít ỏi vài người – Lâu Mạc Bạch, đại trưởng lão Ma tông, đại trưởng lão Đạo tông, Huyền Hoa chân nhân…
Mà những người khác đều nghiêng đầu lắng nghe, muốn xem thử Cung Trường Nguyệt có ý kiến gì.
Thật ra Cung Trường Nguyệt nói là vì muốn nói, chứ cũng không cảm thấy có gì không ổn. Tính tình của nàng vốn ngang ngược, lần này nàng lại tham gia trận đấu này, cho nên nàng lên tiếng nói ra ý kiến của mình là một việc hết sức bình thường, chứ nếu muốn nàng im lặng nhìn người ta đấu đá, sau đó ra lệnh cho mình ra tay, điều này thật ra… hoàn toàn không phải phong cách của Cung Trường Nguyệt bệ hạ.
Vì thế Cung Trường Nguyệt cũng lưu loát nói tiếp, không hề có một chút xấu hổ, mà nàng cũng phá lệ nói ra câu dài nhất từ trước tới nay, « Ma Tông tuy có ngươi là đại tông sư, nhưng tông sư thì chỉ có vài người, chống lại Đạo tông có thể may mắn thắng được, nhưng cái giá phải trả nhất định cũng rất thảm thiết. »
Cung Trường Nguyệt nói những lời này cũng là nói thật, suy đoán của nàng rất hợp lý, hoàn toàn có thể xảy ra, hơn nữa khả năng xảy ra là rất lớn. Trước đây Lâu Mạc Bạch cũng lo lắng điều này.
Nhưng điều khiến hắn chú ý là Cung Trường Nguyệt muốn nói gì.
« Sau đó thì sao ? » Hắn cười, rất có kiên nhẫn hỏi lại.
Phản ứng của hắn khiến đại trưởng lão Ma tông hằng năm đi theo bên cạnh nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn hắn, đáy mắt lướt qua một chút kinh ngạc.
Cung Trường Nguyệt nhướng mi, không ngờ nàng chẳng hề khó chịu với câu hỏi của Lâu Mạc Bạch, ngược lại vẻ mặt lại thêm vài phần hào hứng. Khóe miệng của nàng khẽ cong lên, « Nếu không, Ma tông ngươi và Đạo tông cùng phái ra một người đánh một trận. Ma tông thắng, Đạo tông tùy người xử lí, nếu Ma tông thua thì ngươi lập tức rời núi. »
Cung Trường Nguyệt vừa nói xong, xung quanh lập tức nổi lên sóng gió.
« Cái gì ? Chuyện này thật là… thật là vớ vấn ! » Một trưởng lão tính tình không tốt tức giận đến dậm.
Ánh mắt Cung Trường Nguyệt lạnh lùng đảo tới chỗ hắn, lập tức khiến đại trưởng lão Đạo tông ngậm miệng.
Các đệ tử Đạo tông thì bàn tán với nhau, tự trao đổi ý kiến. Bởi vì ánh mắt Cung Trường Nguyệt nên trưởng lão khi nãy cũng kiêng kị, không dám làm loạn, chỉ có thể nhỏ giọng thầm oán để thể hiện bất mãn.
Bình tĩnh nhất Đạo tông là đại trưởng lão và Huyền Hoa chân nhân.
Đáy mắt đại trưởng lão Đạo tông lóe lên chút ánh sáng nhàn nhạt, hoàn toàn không hề khó chịu với đề nghị của Cung Trường Nguyệt.
Còn bên phía Ma tông thì hoàn toàn im lặng, tất cả đệ tử Ma tông đều không hề lên tiếng, ngay cả đại trưởng lão Ma tông cũng không đưa ra ý kiến gì, nguyên nhân rất đơn giản – Tông chủ của bọn họ, Lâu Mạc Bạch vẫn chưa nói gì.
Người Ma tông tuyệt đối phục tùng Tông chủ của mình, nếu Tông chủ ra lệnh, bọn họ có thể trả giá bằng cả mạng sống, nhưng nếu Tông chủ không lên tiếng thì họ tuyệt đối không nói những thứ dư thừa.
Lâu Mạc Bạch cũng không tức giận, ngược lại còn có chút hứng thú với đề nghị của Cung Trường Nguyệt.
Bộ dạng cũng không tệ… hắn thầm nghĩ.
Người xung quanh bàn tán khiến Cung Trường Nguyệt có chút mất kiên nhẫn, nàng nhíu mày, nói, « Thế nào ? »
Lâu Mạc Bạch cũng không vội trả lời, chỉ nhướng mi nhìn về phía đại trưởng lão Đạo tông và Huyền Hoa chân nhân, hắn muốn nghe ý kiến bọn họ trước.
« Được, ta đồng ý. » Người đầu tiên lên tiếng là đại trưởng lão Đạo tông !
Hắn hiểu, kết quả mà công tử Ngọc nói là chắc chắn tám chín phần, dù sao cũng thua, thay vì trả giá bằng tính mạng của những đệ tử kia, không bằng đánh cược vào trận đấu này ! Đạo tông bọn họ có thể còn chút hy vọng !
« Nếu đại trưởng lão đã đồng ý thì ta cũng không ý kiến gì. » Huyền Hoa chân nhân cũng gật đầu.
Hai thủ lĩnh của Đạo tông đều đã nói như vậy, những người khác cũng không ý kiến nữa, xem như đều đã đồng ý.
« Được, quyết định vậy đi. » Hai mắt Lâu Mạc Bạch lóe lên chút ánh sáng nhàn nhạt, tay gõ nhịp, nói.
Chẳng qua cảm giác này rất yếu, rất nhẹ, chỉ lướt nhanh qua lòng hắn, ngay cả hắn còn chưa phát hiện ra thì đã biến mất.
Nhưng mà, trong lúc hắn không biết, một hạt giống nho nhỏ đã yên lặng vỡ ra rồi mọc chồi.
Công tử Ngọc xuất hiện khiến bầu không khí Ma Đạo tông vốn như nước với lửa xảy ra biến hóa thần kì, trở nên càng quỷ dị hơn. Nhưng có thể khẳng định, tất cả mọi người đều cảm thấy rất kinh ngạc với việc Cung Trường Nguyệt tới đây.
Đây là Lâu chủ Thần lâu, là thiên hạ đệ nhất công tử Ngọc, tuy ngày càng phát triển lớn mạnh nhưng sao hắn lại xuất hiện ở đây ? Cho dù đều là người trong giang hồ, nhưng Thần lâu và Ma Đạo tông không có điểm chung thì phải.
Mà thắc mắc của họ rất nhanh đã được trả lời.
Cung Trường Nguyệt vừa dừng lại thì có một lão nhân râu bạc áo trắng bước ra từ sau lưng nàng, người này bọn họ lại vô cùng quen thuộc !
« Đại trưởng lão ! » Đệ tử Đạo tông kinh ngạc hô.
« Đại sư huynh ! » Mấy vị trưởng lão cũng giống như gặp được người đáng tin, không còn hoảng hốt như khi nãy. Đại trưởng lão vốn là người trầm ổn nhất trong bọn họ, cũng là người có nhiều cách giải quyết nhất.
Huyền Hoa chân nhân Đông Minh sơn cũng thường liên hệ với đại trưởng lão, mức độ quen thuộc hơn hẳn với các trưởng lão khác, bây giờ nhìn thấy hắn xuất hiện cũng lộ ra nụ cười nhẹ. Hai người chơi thân, lại quen biết đã lâu, cũng coi như bằng hữu tốt.
« Ta đã trở về. » Đại trưởng lão Đạo tông hơi gật đầu, tuy chỉ nói một câu, nhưng mọi người Đạo tông coi như đã tìm thấy điểm tựa.
Mà Đạo tông cũng đã hiểu được vì sao Lâu chủ Thần lâu công tử Ngọc, theo lý mà nói thì không liên quan gì tới Ma Đạo tông lại xuất hiện ở đây. Chắc chắn đại trưởng lão biết tông môn gặp chuyện nên đi tìm cứu viện.
Chỉ là…
Trận chiến ở thiên hạ võ hội, Cung Trường Nguyệt xem như một trận thành danh, nàng luôn bị người ta dùng làm chủ đề tán gẫu, nhưng trong trận chiến đó nàng đã thể hiện thực lực thật sự của mình – đỉnh tông sư.
Còn trẻ như thế mà là đỉnh tông sư, không biết sau này có ai đạt được không, nhưng trước nay chưa từng có ai đạt được thành tựu như vậy ở tuổi của hắn.
Cho dù là Tông chủ Ma tông Lâu Mạc Bạch, võ công đã đạt tới đại tông sư, là sự tồn tại mà tất cả người trên giang hồ đều phải ngước nhìn, hơn nữa hắn cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi. Nhưng hắn có thể đạt được trình độ đó phần lớn nguyên nhân là nhờ truyền thừa Ma tông, công lực tích lũy mấy trăm năm kia chẳng lẽ không tạo ra nổi một tên đại tông sư ?
Mà công tử Ngọc thì sao ? Tuy không rõ hắn có phải tự bản thân cố gắng bước từng bước hay không, nhưng có thể khẳng định, cách có thể dễ dàng tạo ra tông sư hoặc đại tông sư chỉ có truyền thừa Ma Đạo tông. Mà truyền thừa Đạo tông đã bị cắt đứt, cho nên có thể dễ dàng đạt tới trình độ này cũng chỉ có truyền thừa Ma tông.
Công tử Ngọc chắc chắn không phải người nhận truyền thừa, vì thế mọi người cũng có lý do để tin tưởng, hắn mạnh mẽ như thế hoàn toàn dựa vào cố gắng của mình.
Cũng bởi vì vậy, nên Lâu Mạc Bạch không thể so với công tử Ngọc. Hơn nữa, lúc Lâu Mạc Bạch thật sự đạt được đại tông sư thì hắn đã hơn hai mươi ba tuổi. Mà người giang hồ tuy không rõ công tử Ngọc bao nhiêu tuổi, nhưng những người biết hắn đều nói hắn tuyệt đối chưa tới hai mươi tuổi !
Công tử Ngọc là loại người khiến người ta kinh ngạc thán phục, công lực của hắn đã đạt đỉnh tông sư. Nếu đặt trong giang hồ, có thể xưng là cao thủ vô địch, tuy đã có tầm hơn hai mươi người đạt được đỉnh tông sư, nhưng họ đều đã trải qua cuộc sống, không còn coi trọng công danh lợi lộc nữa, phần lớn đều là những người lánh đời, dĩ nhiên cũng sẽ không tùy tiện rời núi.
Nhưng, đỉnh tông sư đánh với đại tông sư, vẫn không thể được.
Nói như vậy, cho dù công tử Ngọc đã đến, nhưng cũng đánh không lại Tông chủ Ma tông đại tông sư kia a ?
Đáy lòng người Đạo tông vừa dâng lên chút vui sướng thì đã bị tan rã.
Nhưng dù sao, bọn họ cũng coi như vui vẻ, trận chiến còn chưa bắt đầu, ai cũng không biết kết quả cuối cùng sẽ ra sao, nói không chừng bọn họ sẽ thắng ấy chứ ?
Tuy có người đùa giỡn như thế, nhưng trong lúc vô tình, bọn họ đã đoán trước được kết quả trận đấu.
Mà kết quả này lại do công tử Ngọc hào hoa phong nhã, cả người mặc quần áo đen tuyền mang đến.
Đại trưởng lão Đạo tông dẫn đệ tử đi đến những người cùng chiến tuyến với mình, lại bất ngờ thấy Duệ Tề hoàn toàn mất hết hình tượng bị trói chặt ở phía sau.
« Tông chủ ? Chuyện này là sao ? » Đại trưởng lão khiếp sợ hỏi.
Một trưởng lão khác khoát tay, thở dài, giải thích với hắn, « Ài, đại sư huynh, đừng nói chuyện này nữa. Tuy lúc trước chúng ta cũng nghĩ trong tông có phản đồ, nhưng không ai ngờ phản đồ lại là… lại là… Ài… »
Hắn nói xong, lại thở dài nặng nề, không hề muốn nói ra hai chữ « Tông chủ » kia, hắn… Không, hẳn là trong mắt người Đạo tông, Tông chủ của mình lại trở thành phản đồ là một chuyện rất mất mặt, cho dù là bọn họ cũng không muốn thừa nhận người này từng là Tông chủ của mình.
« Cái gì ? » Đại trưởng lão nhất thời mở to mắt, ánh mắt sắc nhọn dừng trên người Duệ Tề đang chật vật ngã trên đất, hận ý trong mắt ước gì có thể bầm tên phản đồ này ra thành nghìn mảnh !
Hắn hoàn toàn không ngờ, người bán tin tức tông môn, khiến tông môn gặp tai họa ngập đầu lại là Tông chủ Đạo tông !
« Không chỉ thế, Duệ Tề này là con trai phản đồ năm đó ! » Mọt trưởng lão khác cũng bước tới, vẻ mặt vô cùng khó coi, hắn phất phất tay áo, căm hận nói, « Thật là cha ra sao thì con thế ấy ! Một đời làm chưa xong, đời sau lại làm tiếp ! Đạo tông ta quả thật bất hạnh mới gặp phải tên tiểu nhân này ! »
« Người kia… » Đại trưởng lão nắm chặt tay, ánh mắt nhìn Duệ Tề lại càng thêm tức giận.
Nhưng hắn hiểu được, bây giờ không phải lúc để bọn họ tính toán.
Vì thế, hắn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, cố gắng ép lửa giận xuống. Hắn xoay người nhìn Lâu Mạc Bạch, giọng nói có chút áp lực, « Ta là đại trưởng lão Đạo tông, ngươi chắc chắn là Tông chủ Ma tông rồi ? »
Hắn không phải người đầu tiên hỏi chuyện này, ngày hôm nay có khá nhiều người hỏi câu này rồi, nhưng Lâu Mạc Bạch cũng không lộ vẻ thiếu kiên nhẫn, hắn chỉ cười một cái rồi bình tĩnh đáp, « Đúng vậy. »
Tuy lúc trước đại trưởng lão đã biết Tông chủ Ma tông còn rất trẻ, nhưng hắn hoàn toàn không ngờ là trẻ tới mức này, điểm này khiến hắn cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Nhưng hắn cũng chỉ nhìn Lâu Mạc Bạch thêm vài lần, không lộ ra vẻ quá kinh ngạc, ngược lại đem sự chú ý đặt vào chuyện mâu thuẫn giữa Ma Đạo tông.
Hắn trầm giọng nói, « Ta biết, lần này muốn Ma tông rút đi là chuyện không thể. »
Hắn vừa lên tiếng thì đã nói thẳng điều này.
Lúc trước bởi vì Đạo tông nằm trong tình trạng bất lợi, vì thế cho dù là lão tổ tông đã chết, hay là các trưởng lão còn lại, hoặc Huyền Hoa chân nhân Đông Minh sơn đều nghĩ cách làm Ma tông rời đi, để Đạo tông thoát khỏi tai họa này. Điều này mặc dù chỉ là nói nhảm, nhưng bọn họ vẫn ôm một chút hy vọng trong lòng.
Mà đại trưởng lão Đạo tông vừa lên tiếng thì đã đánh vỡ hy vọng cuối cùng.
Đây cũng xem như là hắn nhìn rõ sự thật chứ không ôm tâm lý chờ gặp may – mâu thuẫn của
Cho nên suy nghĩ lúc trước của Đạo tông vẫn có chút quá ngây thơ rồi.
Lâu Mạc Bạch vô cùng vừa lòng với việc đại trưởng lão Đạo tông hiểu rõ tình hình, không xem trọng đại trưởng lão này thêm vài phần.
Tuy hai người ở hai phía đối địch, nhưng đại trưởng lão Đạo tông cũng rất hợp ý hắn.
Vì thế nụ cười của Lâu Mạc Bạch lại nhiều hơn vài lần.
Lúc đại trưởng lão Đạo tông chuẩn bị nói tiếp, một giọng nói đã cắt ngang hắn –
« Nếu thật muốn đánh nhau, hai bên các ngươi cùng lắm chỉ là cá chết lưới rách thôi. » Giọng điệu rất tùy tiện, giống như đang nói một chuyện thường ngày vậy.
Người dám lên tiếng vào thời điểm này, không ai khác, chỉ có – Cung Trường Nguyệt.
Thật ra, theo lý mà nói, cho dù Cung Trường Nguyệt là cứu viện đại trưởng lão Đạo tông mời đến, coi như đã tham gia vào trận đối đầu này, nhưng nàng cũng chỉ là người ngoài, vào lúc hai bên đang căng thẳng vậy mà lại lên tiếng, thật có chút không thích hợp. Nếu trên giang hồ có một quy tắc bất thành văn, thì đó là cho dù ai cũng không được tùy tiện nhúng tay vào chuyện đối đích của người khác.
Nhưng không biết vì sao, nghe Cung Trường Nguyệt nói những lời đó, bọn họ lại thấy rất bình thường, mà nàng lên tiếng tham dự vào chuyện này cũng thật bình thường.
Những người ở đây không ai cảm thấy khó chịu !
Nhưng phát hiện điều này chỉ ít ỏi vài người – Lâu Mạc Bạch, đại trưởng lão Ma tông, đại trưởng lão Đạo tông, Huyền Hoa chân nhân…
Mà những người khác đều nghiêng đầu lắng nghe, muốn xem thử Cung Trường Nguyệt có ý kiến gì.
Thật ra Cung Trường Nguyệt nói là vì muốn nói, chứ cũng không cảm thấy có gì không ổn. Tính tình của nàng vốn ngang ngược, lần này nàng lại tham gia trận đấu này, cho nên nàng lên tiếng nói ra ý kiến của mình là một việc hết sức bình thường, chứ nếu muốn nàng im lặng nhìn người ta đấu đá, sau đó ra lệnh cho mình ra tay, điều này thật ra… hoàn toàn không phải phong cách của Cung Trường Nguyệt bệ hạ.
Vì thế Cung Trường Nguyệt cũng lưu loát nói tiếp, không hề có một chút xấu hổ, mà nàng cũng phá lệ nói ra câu dài nhất từ trước tới nay, « Ma Tông tuy có ngươi là đại tông sư, nhưng tông sư thì chỉ có vài người, chống lại Đạo tông có thể may mắn thắng được, nhưng cái giá phải trả nhất định cũng rất thảm thiết. »
Cung Trường Nguyệt nói những lời này cũng là nói thật, suy đoán của nàng rất hợp lý, hoàn toàn có thể xảy ra, hơn nữa khả năng xảy ra là rất lớn. Trước đây Lâu Mạc Bạch cũng lo lắng điều này.
Nhưng điều khiến hắn chú ý là Cung Trường Nguyệt muốn nói gì.
« Sau đó thì sao ? » Hắn cười, rất có kiên nhẫn hỏi lại.
Phản ứng của hắn khiến đại trưởng lão Ma tông hằng năm đi theo bên cạnh nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn hắn, đáy mắt lướt qua một chút kinh ngạc.
Cung Trường Nguyệt nhướng mi, không ngờ nàng chẳng hề khó chịu với câu hỏi của Lâu Mạc Bạch, ngược lại vẻ mặt lại thêm vài phần hào hứng. Khóe miệng của nàng khẽ cong lên, « Nếu không, Ma tông ngươi và Đạo tông cùng phái ra một người đánh một trận. Ma tông thắng, Đạo tông tùy người xử lí, nếu Ma tông thua thì ngươi lập tức rời núi. »
Cung Trường Nguyệt vừa nói xong, xung quanh lập tức nổi lên sóng gió.
« Cái gì ? Chuyện này thật là… thật là vớ vấn ! » Một trưởng lão tính tình không tốt tức giận đến dậm.
Ánh mắt Cung Trường Nguyệt lạnh lùng đảo tới chỗ hắn, lập tức khiến đại trưởng lão Đạo tông ngậm miệng.
Các đệ tử Đạo tông thì bàn tán với nhau, tự trao đổi ý kiến. Bởi vì ánh mắt Cung Trường Nguyệt nên trưởng lão khi nãy cũng kiêng kị, không dám làm loạn, chỉ có thể nhỏ giọng thầm oán để thể hiện bất mãn.
Bình tĩnh nhất Đạo tông là đại trưởng lão và Huyền Hoa chân nhân.
Đáy mắt đại trưởng lão Đạo tông lóe lên chút ánh sáng nhàn nhạt, hoàn toàn không hề khó chịu với đề nghị của Cung Trường Nguyệt.
Còn bên phía Ma tông thì hoàn toàn im lặng, tất cả đệ tử Ma tông đều không hề lên tiếng, ngay cả đại trưởng lão Ma tông cũng không đưa ra ý kiến gì, nguyên nhân rất đơn giản – Tông chủ của bọn họ, Lâu Mạc Bạch vẫn chưa nói gì.
Người Ma tông tuyệt đối phục tùng Tông chủ của mình, nếu Tông chủ ra lệnh, bọn họ có thể trả giá bằng cả mạng sống, nhưng nếu Tông chủ không lên tiếng thì họ tuyệt đối không nói những thứ dư thừa.
Lâu Mạc Bạch cũng không tức giận, ngược lại còn có chút hứng thú với đề nghị của Cung Trường Nguyệt.
Bộ dạng cũng không tệ… hắn thầm nghĩ.
Người xung quanh bàn tán khiến Cung Trường Nguyệt có chút mất kiên nhẫn, nàng nhíu mày, nói, « Thế nào ? »
Lâu Mạc Bạch cũng không vội trả lời, chỉ nhướng mi nhìn về phía đại trưởng lão Đạo tông và Huyền Hoa chân nhân, hắn muốn nghe ý kiến bọn họ trước.
« Được, ta đồng ý. » Người đầu tiên lên tiếng là đại trưởng lão Đạo tông !
Hắn hiểu, kết quả mà công tử Ngọc nói là chắc chắn tám chín phần, dù sao cũng thua, thay vì trả giá bằng tính mạng của những đệ tử kia, không bằng đánh cược vào trận đấu này ! Đạo tông bọn họ có thể còn chút hy vọng !
« Nếu đại trưởng lão đã đồng ý thì ta cũng không ý kiến gì. » Huyền Hoa chân nhân cũng gật đầu.
Hai thủ lĩnh của Đạo tông đều đã nói như vậy, những người khác cũng không ý kiến nữa, xem như đều đã đồng ý.
« Được, quyết định vậy đi. » Hai mắt Lâu Mạc Bạch lóe lên chút ánh sáng nhàn nhạt, tay gõ nhịp, nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.