Ẩn Đế

Chương 107: Đào thải

Cơ Sóc

22/09/2016

Trong khoảnh khắc câu nói kia vừa rơi xuống, trong mắt mọi người Thần lâu đều tỏa ra ánh sáng kiên định –

Tất thắng!

Sự tự tin không cách gì so sánh được dâng lên trong đáy lòng họ, tay cầm vũ khí lại chặt thêm vài phần, khí chất giống như chỉ vì một câu nói của Cung Trường Nguyệt mà thay đổi.

Thị lực Quỷ Diện Hải Vương rất tốt, hắn thấy rõ những người trên thuyền đều thay đổi bởi vì câu nói của Cung Trường Nguyệt, trong lòng không nhịn được cả kinh – huyền y nam tử này là người phương nào!

Hắn nâng tay lên, cao giọng quát, “Chuẩn bị!”

Hải tặc giương nỏ tiễn, nhắm về phía thuyền Cung Trường Nguyệt.

“Phóng –“

Cùng với tiếng quát vô cùng khí thế này là vô số mũi tên ùn ùn kéo dến. Những mũi tên đó đều đã qua cải biến, tầm bắn xa, hơn nữa có vẻ nặng hơn, bay rất ổn định, bị gió biển ảnh hưởng rất nhỏ, cũng bởi vì vậy mà lực sát thương của tên đã gia tăng.

Trong khoảnh khắc vũ tiễn rơi xuống, bốn người Lưu Thấm đều tự chiếm một góc, bảo vệ Cung Trường Nguyệt ở trung tâm. Tuy rằng chỗ này không nằm trong phạm vi công kích, nhưng ngẫu nhiên vẫn có mấy mũi tên lệch khỏi quỹ đạo, bay thẳng về phía Cung Trường Nguyệt.

Cung Trường Nguyệt mặt không đổi sắc, một tay nâng cằm, hứng thú nhìn thuộc hạ đang chiến đấu với vũ tiễn ở trước, nhìn những người yếu ớt bị vũ tiễn đoạt đi tính mạng, nhìn người kiên cường dù bị trọng thương vẫn cố gắng chiến đấu.

Cái này giống như một đợt đấu loại – người mạnh thì sống, kẻ yếu thì loại.

Lúc này, một thuộc hạ đang lấy kiếm chắn mũi tên bay về phía mình, một mũi tên từ nơi khác lại bay tới, găm mạnh vào tay hắn. Sắc mặt hắn vẫn trầm ổn, không hề hoảng hốt, ngược lại còn ngồi xổm xuống, tìm một chỗ che chắn rồi đưa tay muốn rút mũi tên ra. Nhưng mà đầu mũi tên này là lưỡi câu, kéo ra liền khiến hắn đau đến nhe răng trợn mắt.

Biết miễn cưỡng như vậy không phải là biện pháp tốt, vì thế hắn đưa tay bẻ gãy đoạn lông vũ trên mũi tên, thuận tay ném xuống đất, sau đó tìm một thời cơ thỏa đáng, lại đứng lên lần nữa, đem phần vũ tiễn đang nắm trong tay vung mạnh ra ngoài.

Mũi tên được chân khí bao phủ phát ra tiếng rít rõ ràng, thế như chẻ tre nhanh chóng bay về phía thuyền hải tặc mặt quỷ, hung hăng găm vào trán một tên đang sử dụng nỏ tiễn.

Máu tươi đỏ sậm từ miệng vết thương chậm rãi lan ra, hải tặc kia mở to hai mắt, bộ dạng không thể tin được, sau đó mất đi hơi thở, ngã thẳng xuống đất.

Trên thuyền đang hỗn loạn, mọi người ốc không mang nổi mình ốc, nhưng vẫn có rất nhiều người nhìn thấy màn phản kích này. Những người này không phải chỉ ở trên thuyền Cung Trường Nguyệt, mà còn có trên thuyền hải tặc mặt quỷ, trong đó có Quỷ Diện Hải Vương.

Lúc hải tặc kia ngã xuống đã khiến hắn chú ý, hắn nhìn thi thể không còn hơi thở kia, nhíu nhíu mày.

Có vài hải tặc nhìn thấy người bên mình chết đi, kiêu ngạo trong lòng lập tức xen vào một tia sợ hãi, động tác trong tay cũng bắt đầu do dự.

Bọn họ không phải lão làng của thuyền hải tặc, chỉ là sau khi thuyền hải tặc mặt quỷ nổi danh thì mới gia nhập. Bọn họ không trải qua thời kỳ đau khổ nhất của thuyền hải tặc mặt quỷ, họ chỉ bị kết quả huy hoàng mê hoặc. Trong hiểu biết của họ, mọi việc ở thuyền hải tặc mặt quỷ đều rất thuận lợi, gặp được thương thuyền không hề có lực phòng thủ, chỉ cần bọn họ đứng ở trên đây dùng nỏ tiễn, chắc chắn đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, làm gì đã gặp qua tình huống này?

Vì thế, bọn họ sợ hãi.

Quỷ Diện Hải Vương dĩ nhiên nhìn thấy bộ dạng thủ hạ của mình, hàn quang lóe lên trong mắt, lớn tiếng quát, “Tiếp tục bắn tên!”

Đây là một lời cảnh cáo.

Những người có lòng do dự tay run lên, vội vàng đè nén sợ hãi trong lòng, tiếp tục phóng tên.

Khuôn mặt của Quỷ Diện Hải Vương bị mặt nạ che khuất vô cùng khó coi – thật ra, hắn sớm đã đoán được trên thuyền hải tặc của mình sẽ xuất hiện một ít cặn bã, nhưng hắn không nghĩ ngày đó lại đến nhanh như vậy.

Thuộc hạ kia của Cung Trường Nguyệt là người đầu tiên phản kích, nhưng không phải cuối cùng.

Những người khác nhìn thấy động tác của hắn, hai mắt sáng lên, bắt chước hắn bắt đầu phản kích, cũng dần dần thoát khỏi tình cảnh bị động.

Chiến tranh chính thức khai hỏa.

Thấy một màn như vậy, Cung Trường Nguyệt nhíu mày, sau đó ngồi thẳng người lên.

“Truyền lệnh xuống –“ Cung Trường Nguyệt vung cánh tay lên, ống tay áo huyền sắc vẽ thành một đường cong, “Đụng vào!”

Người của nàng không thể cứ để bị động như vậy!



Mệnh lệnh của Cung Trường Nguyệt dĩ nhiên không ai đủ can đảm làm trái, lệnh của nàng vừa dứt, thủy thủ bắt đầu làm việc, thuyền lớn vốn đang đứng yên lại chậm rãi chuyển động về phía thuyền hải tặc mặt quỷ kia!

Người Thần lâu cảm giác được thuyền rung động, phát hiện khoảng cách của mình với thyền hải tặc càng ngày càng gần, trong lòng không khỏi vui vẻ, thật vất vả mới kìm chế được tâm tình hưng phấn, đợi cho con rùa này tiến tới cũng là lúc bọn hắn toàn lực phản kích!

Quỷ Diện Hải Vương vẫn chú ý tình hình chiến đấu dĩ nhiên phát hiện đối phương hành động, hai mắt nhất thời co lại.

Những người này cuối cùng là muốn làm gì, đi tới chịu chết sao?

Hành động khác thường của đối phương khiến cho Quỷ Diện Hải Vương kinh ngạc vô cùng. Những người hắn đã từng gặp qua tuy rằng cũng có phản kháng, nhưng chưa có ai đem thuyền đến gần như thế!

Nhưng mà, hành động này tuyệt đối không đơn giản.

“Mọi người trên thuyền đề phòng!” Quỷ Diện Hải Vương định hạ lệnh lui về sau, nhưng ý nghĩ này chỉ thoáng qua rồi lập tức biến mất.

Đây là một hành động bản năng, Quỷ Diện Hải Vương hắn không muốn lùi bước! Cũng không cho phép chính mình làm ra hành động lùi lại của những người nhu nhược!

Cho nên, trực tiếp đối mặt!

Lúc thuyền Cung Trường Nguyệt đụng mạnh vào thuyền hải tặc mặt quỷ, hai thuyền đều chấn động dữ dội, hải tặc không đề phòng liền té ngã xuống sàn, nhưng người Thần lâu đã sớm chuẩn bị tâm lý, ai ai cũng nắm chặt thời khắc này, vận khinh công bay lên, lướt đến đầu thuyền, nhảy về phía thuyền hải tặc!

Có người thứ nhất, dĩ nhiên sẽ có người thứ hai!

Người Thần lâu sau khi hạ xuống thuyền hải tặc mặt quỷ, liền cầm vũ khí trên tay, bắt đầu phản kích. Chiêu thức của bọn họ rất tàn nhẫn, đem những thứ khi nãy nghẹn trong lòng phát tiết ra hết.

Có thể ra ngoài với Cung Trường Nguyệt dĩ nhiên đều là cao thủ, võ công hạng nhất, so với hải tặc bình thường dĩ nhiên tốt hơn nhiều, không bao lâu sau đã giết được gần nửa hải tặc trên thuyền, một đám người mất mạng, lại rơi từ trên thuyền xuống biển, máu tươi nhuộm đỏ nước biển xam thẫm, sau đó dần dần chìm xuống.

Đương nhiên, không phải tất cả hải tặc đều mặc cho ngươi ta giết như vậy, cũng có kẻ mạnh có thể đánh ngang tay hoặc thắng người Thần lâu. Đáng tiếc, người như thế quá ít, vài người bên Thần lâu bao vây lại thì đã trở thành giằng co không phân thắng bại.

Một mình Quỷ Diện Hải Vương đứng ở trên cao, khuôn mặt dưới mặt nạ quỷ âm u giống như sắp mưa, nam tử khôn khéo ở bên cạnh hắn đã cùng ba đại hán gia nhập chiến cuộc, tuy rằng thân thủ bọn họ không tệ, nhưng lúc này cũng bị vài người vây đánh thật vất vả.

Lúc này, một trường đao bay về phía hắn, hàn quang lóe lên trong mắt, tay tụ chân khí, một chưởng đánh lên trường đao, vẻ mặt hung ác chưởng một chưởng về phía bay tới của trường đao.

Người kia tuy rằng liên tục tránh né nhưng vẫn bị trọng thương, nhất thời phun ra một ngụm máu.

Quỷ Diện Hải Vương cũng không thừa thắng truy kích, mà đem ánh mắt dừng lại trên người nam tử huyền y vẫn khiến người ta chú ý ở trên thuyền đối diện.

Người nọ lười biếng tựa về ghế, híp mắt nhìn qua bên này, giống như đang xem một màn diễn, bốn thị nữ ở bên cạnh hắn thoạt nhìn yếu ớt mảnh khảnh, vậy mà lại có võ công rất cao.

Hắn cứ ngồi như thế, cả người toát lên khí thế nắm mọi thứ trong tay, khiến người ta sinh ra vài phần e ngại.

“Thật là đáng sợ a…” Quỷ Diện Hải Vương thấp giọng nói, giống như đang thở dài.

Thật sự, huyền y nam tử này rất đáng sợ, chỉ ngồi ở chỗ kia mở miệng nói vài câu mà đã khiến nhiều người liều lĩnh bỏ mạng chịu chết như vậy, chỉ nói vài câu đã làm bọn họ dấy lên ý chí chiến đấu, đem hoàn cảnh vốn khốn khó lập tức đảo ngược.

Vừa rồi hạ lệnh cho thuyền lại gần, là lỗ mãng hay tự tin?

Quỷ Diện Hải Vương trầm mặc trong chốc lát, tất cả suy nghĩ quay cuồng trong đầu hắn.

Sau đó, hắn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi – uy danh của thuyền hải tặc mặt quỷ không thể chôn vùi trong trận chiến hôm nay được!

Đột nhiên hắn mở to mắt, trong tròng mắt lóe lên tinh quang rực rỡ.

Nội lực toàn thân vận chuyển, một cỗ uy áp không thể ngăn lại lập tức lan ra bốn phía, chỉ dư chấn thôi cũng đã khiến sàn thuyền xung quanh vỡ vụn. Quỷ Diện Hải Vương đứng ở đó, vạt và ống tay áo được uy áp nâng lên, không ngừng bay múa phất phới.

Quỷ Diện Hải Vương nâng mắt lên, đem ánh mắt khóa lại ở trên người Cung Trường Nguyệt!

Sau đó, hắn làm ra một loạt quyết định khiến hắn hối hận cả đời –



Hắn dùng sức dậm chân, nhẹ nhàng nhún người lên, giống như chim ưng chăm chú nhìn con mồi của mình rồi lao xuống từ trời cao, mang theo khí thế xé rách mọi thứ.

Lưu Thấm nhịn không được biến sắc – người này nàng ngăn không được!

Trong lòng biết rõ nhưng sau đó Lưu Thấm vẫn đứng ra nghênh đón – bởi vì ngăn không được cho nên mới phải chặn hắn lại, không cho phép hắn tới gần chủ tử nửa bước!

Giống như ăn ý bẩm sinh, trong nháy mắt Lưu Thấm lao ra, Tề Nhã, Nhược Tư và Thanh Sở lập tức thay đổi vị trí, ánh mắt lo lắng dừng trên người Lưu Thấm, cũng thủ chặt ở vị trí của mình, không di chuyển nửa phân.

Lưu Thấm dĩ nhiên biết chủ tử của nàng rất mạnh, nhưng Lưu Thấm vẫn có kiên định của mình, trong giây phút đôi tay kia kéo nàng ra từ bóng tối, nàng đã quyết định như vậy!

“Cút ngay!” Quỷ Diện Hải Vương hét to, khí thế toàn thân giống như núi cao ép xuống dưới.

Tuy rằng Lưu Thấm biết Quỷ Diện Hải Vương rất mạnh, nhưng không nghĩ lại tới trình độ này!

Sắc mặt nàng tái nhợt nhưng vẫn cố chấp chống cự, tay chân khẽ động, trường kiếm vang lên một tiếng, vậy mà chỉ dựa vào một phần kiên trì liền đâm về phía Quỷ Diện Hải Vương.

Đáng tiếc, thực lực hai bên cách xa nhau, không phải chỉ dựa vào kiên định là có thể bù lại.

Lưu Thấm cho dù xuất ra một kiếm, Quỷ Diện Hải Vương nhẹ nhàng đỡ lấy, sau đó nàng đem hết toàn lực công kích, vẫn bị Quỷ Diện Hải Vương ung dung tiếp được.

Kết quả giằng co một hồi, ngay cả góc áo của Quỷ Diện Hải Vương nàng cũng không đụng tới!

Quỷ Diện Hải Vương muốn tốc chiến tốc thắng, dĩ nhiên không muốn kéo dài lâu, tay phải chộp thành trảo, liền đánh về phía Lưu Thấm, ra chiêu tàn nhẫn, tựa hồ là muốn mạng Lưu Thấm!

“Lưu Thấm tỷ tỷ!” Ánh mắt Thanh Sở đỏ lên, nhất thời không kiềm chế được vọt lên, một kiếm ngăn lại công kích của Quỷ Diện Hải Vương. Bất quá một chưởng của Quỷ Diện Hải Vương vẫn làm các nàng bị ảnh hưởng, hai người dựa vào nhau cùng lui về phía sau, phun ra một ngụm máu đen.

Khuôn mặt Quỷ Diện Hải Vương ở dưới mặt nạ trở nên âm trầm, dưới chân khẽ trượt, liền chuẩn bị kết liễu tính mạng hai thị nữ này.

Đột nhiên, trước mắt hắn có một bóng đen lóe lên, sau đó hai ngón tay lạnh lẽo chạm vào cổ tay hắn, ở dưới đáy lòng dâng lên cảm giác như gặp đại địch, khiến thân mình hắn nhịn không được mà cứng ngắc.

Đợi đến lúc hắn tập trung nhìn lại thì mới kinh sợ phát hiện, huyền y nam tử khi nãy còn lười biếng ngồi trên ghế, không biết từ lúc nào đã xuất hiện trước mặt mình, lại còn nắm lấy cổ tay hắn!

Đây là tốc độ kiểu gì?!

Quỷ Diện Hải Vương cả kinh, muốn lùi lại bảo trì khoảng cách an toàn cho bản thân, ai ngờ Cung Trường Nguyệt nhìn thì giống như tùy ý nắm lấy cổ tay hắn, nhưng thực tế lại khiến hắn không động đậy được, ngay cả thoát thân cũng không thể.

Quỷ Diện Hải Vương theo bản năng nâng tay kia lên, vỗ thẳng vào người Cung Trường Nguyệt, nhưng đồng thời cũng có một cỗ lực lượng vừa tàn nhẫn vừa xảo quyệt đập lên tay hắn, tay trái hắn rung lên, gan bàn tay nứt ra, máu tươi tuy rằng chỉ chảy một đường nhỏ, nhưng vẫn chảy mãi không ngừng.

Trong nháy mắt đó, cơn đau khiến Quỷ Diện Hải Vương nhịn không được mà run lên.

Nhưng rất nhanh đáy lòng hắn đã bị kinh sợ chiếm đầy – đây là dựa vào cương khí hộ thể mà đẩy ngược một chưởng của mình trở về, lại còn khiến mình bị thương, thực lực của người này rốt cuộc mạnh đến cỡ nào?

Không để hắn nghĩ nhiều, một âm thanh lạnh nhạt lại tràn đầy khí phách uy nghiêm khiến người ta không thể phản kháng vang lên bên tai hắn, khiến linh hồn hắn chấn động run lên.

“Người của ta, ngươi cũng dám đụng vào?” Cung Trường Nguyệt nghiêng mặt nhìn Quỷ Diện Hải Vương, ngón tay nắm lấy cổ tay hắn thoáng dùng sức.

“A!” Tuy rằng cố gắng khống chế nhưng Quỷ Diện Hải Vương vẫn nhịn không được mà kêu lên.

Cổ tay hắn bị chặt đứt.

Ánh mắt Cung Trường Nguyệt đảo qua người Quỷ Diện Hải Vương, cuối cùng dừng trên mặt nạ của hắn, nhịn không được nhíu mày, ghét bỏ, “Mặt nạ này thật là khó coi…”

Quỷ Diện Hải Vương đột nhiên ngẩng đầu nhìn Cung Trường Nguyệt, hai tròng mắt dưới mặt nạ tựa như lóe lên hàn quang, giống như muốn ăn tươi nuốt sống Cung Trường Nguyệt.

Cung Trường Nguyệt làm gì quan tâm ánh mắt của hắn, chỉ cảm thấy cái mặt nạ kia thật sự là rất chướng mắt, bàn tay nhanh như chớp nhẹ nhàng gõ lên trên mặt nạ liền khiến nó vỡ ra thành từng khối rơi xuống.

Gương mặt Quỷ Diện Hải Vương cũng lộ ra dưới ánh mặt trời.

Nhưng gương mặt vừa bại lộ lại khiến bốn người Lưu Thấm nhịn không được ngây ngẩn cả người, chỉ có Cung Trường Nguyệt không có cảm giác gì, giống như ghét bỏ cầm lấy tay hắn ném qua một bên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ẩn Đế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook