Chương 17: Diện thánh
Cơ Sóc
03/04/2015
Thấy Nam Tử Li vô thức né tránh tay của mình, Cung Thanh Dung nhất thời cảm thấy có chút lúng túng, nhưng mà đối mặt với người mình thích, nàng thật sự không thể làm khó dễ hắn, chỉ có thể xấu hổ rút tay về. Nhưng ý muốn Nam Tử Li tránh đi Cung Trường Nguyệt vẫn không thay đổi, nàng một bước liền vọt đến trước mặt Nam Tử Li, chặn lại ánh mắt Nam Tử Li nhìn về phía Cung Trường Nguyệt, cười nói, “Tử Li ca ca, ta quên mất vài thứ, ngươi bồi ta trở về lấy đi.”
Nam Tử Li trong lòng tuy rằng rung động với nữ tử không giống người thường kia, nhưng hắn cũng không phải một kẻ háo sắc, rất nhanh thần trí đã trở về, nhìn Cung Thanh Dung, trong lòng mặc dù có chút không tình nguyện, nhưng thân phận lại không thể cự tuyệt nàng, chỉ có thể gật đầu.
Tươi cười trên mặt Cung Thanh Dung sáng thêm sáng lạn, gương mặt trắng nõn mềm mại như hoa lộ ra ngượng ngùng hồng nhạt, nàng theo bản năng muốn kéo tay áo Nam Tử Li, lại chợt nhớ tới Nam Tử Li ban nãy né tránh mình, chỉ có thể miễn cưỡng thu hồi tay, ngửa mặt nói với Nam Tử Li, “Tử Li ca ca, chúng ta đi thôi!”
Hai người rời đi theo con đường ban nãy, cũng không có kinh động đến Cung Trường Nguyệt đang ngồi trong lương đình.
“Chủ tử, người kia là Nam Tử Li a.” Thanh Sở trong mắt lóe ra bát quái, cúi người bên tai cung Trường Nguyệt nói.
Nàng đã sớm nghe đồn chủ tử thầm mến đệ nhất công tử Mặc quốc Nam Tử Li, tuy rằng nàng không tưởng tượng nổi bộ dáng chủ tử thầm mến một người ra sao, nhưng nàng đối với lời đồn đãi này có vài phần tin tưởng. Vừa rồi Nam Tử Li cùng Cung Thanh Dung tới gần, không nói tới Cung Trường Nguyệt, ngay cả Thanh Sở cũng cảm nhận được hơi thở xa lạ, cho nên nhìn thấy cơ hội như vậy, Thanh Sở làm sao bỏ qua được a, phát huy một chút sở trường của nàng, có thể thấy bộ dáng chủ tử biến sắc không đây?
Nhưng Thanh Sở có một tật xấu vĩnh viễn không thay đổi, đó chính là lợn chết không sợ bỏng nước sôi, nàng hình như đã quên mỗi lần nàng tính kế chủ tử, cuối cùng đều là nàng kết cục bi thảm, nhưng vẫn kiên trì “thiêu thân lao vào lửa” như trước.
“Nam Tử Li?”, Cung Trường Nguyệt chầm chậm mở mắt, có chút kỳ quái nhìn Thanh Sở, “Ai? Ta quen sao?” Nàng sao lại không nhớ mình có biết một người như vậy?
Lửa bát quái trong mắt Thanh Sở lập tức bị một chậu nước lạnh dội tắt, nàng ngượng ngùng cười cười, nụ cười cứng ngắc có vài phần kỳ quái, nhưng là nàng cũng không để ý, sâu kín lui đến một góc – nàng như thế nào lại quên tính tình chủ tử? Nếu chủ tử thật sự thích một người, việc này thật sự rất kỳ quái.
Bất quá nàng không ngờ chủ tử ngay cả quen biết cũng không quen biết Nam Tử Li, lời đồn đại ở đâu mà ra a!
Cung Trường Nguyệt quay đầu nhìn thoáng qua Thanh Sở đã lui ra góc, cảm thấy nàng có chút kỳ quái, lại không biết hỏi ra sao, rõ ràng lười mở miệng.
Lưu Thấm động tác rất nhanh, không đến thời gian một ly trà đã đưa Cung Mộ Ly trở về. Cung Mộ Ly thay bộ quần áo mới, cả người lập tức liền thay đổi, nguyên bản đứa nhỏ có chút bụi bẩn, lúc này lại giống như được chạm ngọc mà thành, ngũ quan tinh xảo, vừa nhìn đã khiến người khác ưa thích. Bất quá bởi vì dinh dưỡng không đủ, hắn thoạt nhìn có chút gầy yếu, trên mặt cũng kém vài phần hồng hào, có vẻ tái nhợt.
“Cũng không tệ lắm.” Cung Trường Nguyệt thiêu mi.
Cung Mộ Ly mặt lập tức liền đỏ lên, hắn không ngờ đại hoàng tỷ lại khen mình, nhất thời cảm thấy mặt nóng như thiêu. Hắn ngẩng đầu lên nhìn Cung Trường Nguyệt, phát hiện nàng cũng đang nhìn mình, trong lòng run lên, có chút không dám đáp lại ánh mắt của đại hoàng tỷ, chỉ có thể lúng túng thu lại tầm mắt, đầu cúi xuống, không dám ngẩng đầu lên lại.
“Đi thôi.” Cung Trường Nguyệt từ thạch đắng* đứng lên, đi ra ngoài lương đình, cung nữ phía sau cũng nhanh chóng đuổi kịp, Lưu Thấm một tay lôi kéo Cung Mộ Ly, đi cách Cung Trường Nguyệt một bước chân, mà Thanh Sở thì đã sớm đi ở sau cùng.
*Thạch đắng: ghế dài bằng đá
Rất nhanh đã đến Kiến Chương cung của Thừa Nguyên đế.
Theo lý mà nói, đến cửa Kiến Chương cung là phải đợi thái giám hướng hoàng thượng bẩm báo, được hoàng thượng cho phép thì mới được vào. Nhưng Cung Trường Nguyệt dĩ nhiên không quan tâm quy định này, cũng không đợi thông truyền liền bước vào.
Ở phía sau, một thị vệ trẻ tuổi quát, “Đứng lại!”
Cung Trường Nguyệt dừng bước, có chút không kiên nhẫn nhìn về phía thị vệ trẻ tuổi kia, “Ngươi nói ta?”
“Đúng vậy!” Thị vệ trẻ tuổi đi tới, không chút khách khí nói với Cung Trường Nguyệt, “Ngươi chẳng lẽ không biết đây là đâu, lại dám không đợi thông truyền đã đi vào!” Thị vệ trẻ tuổi này có lẽ là tiểu đội trưởng tài ba mới tới, cũng không biết Cung Trường Nguyệt, nói chuyện có nề nếp, vừa nhìn liền biết là một người không biết vào cung là phải nhìn sắc mặt người khác mà hành sự. ( -_- chém)
“Thông truyền?” Cung Trường Nguyệt nhíu mày, trong lòng cũng không hờn giận, “Bản cung không cần thông truyền.”
Nhìn ánh mắt Cung Trường Nguyệt, thị vệ trẻ tuổi trong lòng run lên, có vài phần e ngại. Mà hắn nghe xưng hô của Cung Trường Nguyệt, cũng hiểu được nữ tử này có lẽ là công chúa hay hậu phi gì đó, nhưng mà hoàng cung sâm nghiêm*, cho dù là công chúa hay hậu phi cũng không thể phá hư! Bởi vậy, cho dù hắn e ngại ánh mắt tràn đầy áp lực của Cung Trường Nguyệt, vẫn như trước không có ý cho Cung Trường Nguyệt đi qua, cố chấp nói, “Xin đợi bẩm báo, bệ hạ đồng ý ngươi mới có thể đi vào…”
*sâm nghiêm: nghiêm nghị
Lúc này, một thị vệ trung niên mang theo thị vệ đi tuần tra nhìn thấy đoàn người của Cung Trường Nguyệt bị chặn lại trước Kiến Chương cung, mang tâm tình góp vui khẽ liếc một cái, nhưng nhìn thấy sườn mặt lạnh lùng thản nhiên của Cung Trường Nguyệt, trong lòng cả kinh vội vàng vọt đi qua, kéo vị đội trưởng thị vệ đồng hương của mình.
“Tham kiến trưởng công chúa điện hạ!” Thị vệ trung niên lôi kéo thị vệ trẻ tuổi hướng Cung Trường Nguyệt quỳ xuống.
Cung Trường Nguyệt liếc bọn họ một cái, không nói gì, phất tay áo đi vào. Mà Lưu Thấm lôi kéo Cung Mộ Ly sắc mặt không ổn cũng theo Cung Trường Nguyệt đi vào, cung nữ đi theo Cung Trường Nguyệt cùng Thanh Sở đều lưu tại bên ngoài.
“Lão Vương! Ngươi lôi kéo ta làm gì?!” Thị vệ trẻ tuổi có chút bất mãn, giãy khỏi thị vệ trung niên, “Làm sao có thể tùy tiện như vậy cho người ta đi vào, nếu hoàng thượng trách tội, ta làm sao đảm đương được!”
Lão vương mặt không còn chút máu liếc thị vệ trẻ tuổi một cái, “Ta nói này Tiểu Trương a, ngươi có biết vừa rồi ta giữ ngươi lại chính là cứu mạng ngươi không! Ta cũng không biết ngươi gan to đến như thế, cư nhiên dám chặn lại Lãm Nguyệt trưởng công chúa.” Nói xong, lão Vương vỗ vỗ ngực, hiển nhiên với một màn nguy hiểm khi nãy vẫn còn sợ hãi.
“Lãm Nguyệt trưởng công chúa?” Thị vệ trẻ tuổi nhíu mày, có chút khó hiểu, “Trưởng công chúa thì sao? Trưởng công chúa là có thể tùy tiện xông vào cung điện của hoàng thượng sao? Nơi này là Kiến Chương cung a!”
“Ôi, tiểu tổ tông của ta, ngươi không biết thật hay giả a?” Lão Vương đỡ trán, đối với Tiểu Trương thật sự cảm thấy bất đắc dĩ, “Người đó là Lãm Nguyệt trưởng công chúa! Chưa từng nghe qua Lãm Nguyệt trưởng công chúa sao?”
“Hình như có chút ấn tượng…”
Lão Vương hừ một tiếng, “Người ta từ lúc sinh ra đã không tuân thủ quy củ hoàng cung rồi, hơn nữa bệ hạ cũng đã hạ lệnh, ở trong hoàng cung này, bất luận nơi nào Lãm Nguyệt trưởng công chúa đều có thể đến, không cần thông truyền, không cần cho phép, ngay cả Kiến Chương cung cũng như vậy. Hơn nữa a…” Lão Vương đem Tiểu Trương kéo qua một bên, xác định không ai nghe thấy mới nhỏ giọng nói, “Vị trưởng công chúa kia nghe nói tính cách âm tình bất định, lúc mới vài tuổi đã ban chết cho mười mất người, đều là bị chôn sống đánh chết a, ngươi nếu chọc nàng, đừng nói chính ngươi khó mà giữ mạng, ngay cả phụ mẫu của ngươi, con cái ngươi đều có khả năng toi mạng theo!”
Tiểu Trương trong lòng cả kinh, nhớ lại ánh mắt vị công chúa kia nhìn hắn, dưới chân nhất thời mềm nhũn, thiếu chút nữa đứng không vững.
“Bất quá yên tâm, vị công chúa kia nếu trước mặt không trừng phạt ngươi, sau lưng cũng sẽ không chỉnh ngươi.” Lão Vương nhìn ra Tiểu Trương lo lắng, vỗ vỗ vai hắn nói.
Trái tim Tiểu Trương rốt cục rơi xuống, cảm kích nhìn lão Vương, “Lão Vương a, cảm ơn ngươi a!”
“Đâu có gì, đâu có gì.” Năm đó hắn chút nữa là trêu chọc vị trưởng công chúa điện hạ này, cho nên trí nhớ khắc sâu nga!
Nam Tử Li trong lòng tuy rằng rung động với nữ tử không giống người thường kia, nhưng hắn cũng không phải một kẻ háo sắc, rất nhanh thần trí đã trở về, nhìn Cung Thanh Dung, trong lòng mặc dù có chút không tình nguyện, nhưng thân phận lại không thể cự tuyệt nàng, chỉ có thể gật đầu.
Tươi cười trên mặt Cung Thanh Dung sáng thêm sáng lạn, gương mặt trắng nõn mềm mại như hoa lộ ra ngượng ngùng hồng nhạt, nàng theo bản năng muốn kéo tay áo Nam Tử Li, lại chợt nhớ tới Nam Tử Li ban nãy né tránh mình, chỉ có thể miễn cưỡng thu hồi tay, ngửa mặt nói với Nam Tử Li, “Tử Li ca ca, chúng ta đi thôi!”
Hai người rời đi theo con đường ban nãy, cũng không có kinh động đến Cung Trường Nguyệt đang ngồi trong lương đình.
“Chủ tử, người kia là Nam Tử Li a.” Thanh Sở trong mắt lóe ra bát quái, cúi người bên tai cung Trường Nguyệt nói.
Nàng đã sớm nghe đồn chủ tử thầm mến đệ nhất công tử Mặc quốc Nam Tử Li, tuy rằng nàng không tưởng tượng nổi bộ dáng chủ tử thầm mến một người ra sao, nhưng nàng đối với lời đồn đãi này có vài phần tin tưởng. Vừa rồi Nam Tử Li cùng Cung Thanh Dung tới gần, không nói tới Cung Trường Nguyệt, ngay cả Thanh Sở cũng cảm nhận được hơi thở xa lạ, cho nên nhìn thấy cơ hội như vậy, Thanh Sở làm sao bỏ qua được a, phát huy một chút sở trường của nàng, có thể thấy bộ dáng chủ tử biến sắc không đây?
Nhưng Thanh Sở có một tật xấu vĩnh viễn không thay đổi, đó chính là lợn chết không sợ bỏng nước sôi, nàng hình như đã quên mỗi lần nàng tính kế chủ tử, cuối cùng đều là nàng kết cục bi thảm, nhưng vẫn kiên trì “thiêu thân lao vào lửa” như trước.
“Nam Tử Li?”, Cung Trường Nguyệt chầm chậm mở mắt, có chút kỳ quái nhìn Thanh Sở, “Ai? Ta quen sao?” Nàng sao lại không nhớ mình có biết một người như vậy?
Lửa bát quái trong mắt Thanh Sở lập tức bị một chậu nước lạnh dội tắt, nàng ngượng ngùng cười cười, nụ cười cứng ngắc có vài phần kỳ quái, nhưng là nàng cũng không để ý, sâu kín lui đến một góc – nàng như thế nào lại quên tính tình chủ tử? Nếu chủ tử thật sự thích một người, việc này thật sự rất kỳ quái.
Bất quá nàng không ngờ chủ tử ngay cả quen biết cũng không quen biết Nam Tử Li, lời đồn đại ở đâu mà ra a!
Cung Trường Nguyệt quay đầu nhìn thoáng qua Thanh Sở đã lui ra góc, cảm thấy nàng có chút kỳ quái, lại không biết hỏi ra sao, rõ ràng lười mở miệng.
Lưu Thấm động tác rất nhanh, không đến thời gian một ly trà đã đưa Cung Mộ Ly trở về. Cung Mộ Ly thay bộ quần áo mới, cả người lập tức liền thay đổi, nguyên bản đứa nhỏ có chút bụi bẩn, lúc này lại giống như được chạm ngọc mà thành, ngũ quan tinh xảo, vừa nhìn đã khiến người khác ưa thích. Bất quá bởi vì dinh dưỡng không đủ, hắn thoạt nhìn có chút gầy yếu, trên mặt cũng kém vài phần hồng hào, có vẻ tái nhợt.
“Cũng không tệ lắm.” Cung Trường Nguyệt thiêu mi.
Cung Mộ Ly mặt lập tức liền đỏ lên, hắn không ngờ đại hoàng tỷ lại khen mình, nhất thời cảm thấy mặt nóng như thiêu. Hắn ngẩng đầu lên nhìn Cung Trường Nguyệt, phát hiện nàng cũng đang nhìn mình, trong lòng run lên, có chút không dám đáp lại ánh mắt của đại hoàng tỷ, chỉ có thể lúng túng thu lại tầm mắt, đầu cúi xuống, không dám ngẩng đầu lên lại.
“Đi thôi.” Cung Trường Nguyệt từ thạch đắng* đứng lên, đi ra ngoài lương đình, cung nữ phía sau cũng nhanh chóng đuổi kịp, Lưu Thấm một tay lôi kéo Cung Mộ Ly, đi cách Cung Trường Nguyệt một bước chân, mà Thanh Sở thì đã sớm đi ở sau cùng.
*Thạch đắng: ghế dài bằng đá
Rất nhanh đã đến Kiến Chương cung của Thừa Nguyên đế.
Theo lý mà nói, đến cửa Kiến Chương cung là phải đợi thái giám hướng hoàng thượng bẩm báo, được hoàng thượng cho phép thì mới được vào. Nhưng Cung Trường Nguyệt dĩ nhiên không quan tâm quy định này, cũng không đợi thông truyền liền bước vào.
Ở phía sau, một thị vệ trẻ tuổi quát, “Đứng lại!”
Cung Trường Nguyệt dừng bước, có chút không kiên nhẫn nhìn về phía thị vệ trẻ tuổi kia, “Ngươi nói ta?”
“Đúng vậy!” Thị vệ trẻ tuổi đi tới, không chút khách khí nói với Cung Trường Nguyệt, “Ngươi chẳng lẽ không biết đây là đâu, lại dám không đợi thông truyền đã đi vào!” Thị vệ trẻ tuổi này có lẽ là tiểu đội trưởng tài ba mới tới, cũng không biết Cung Trường Nguyệt, nói chuyện có nề nếp, vừa nhìn liền biết là một người không biết vào cung là phải nhìn sắc mặt người khác mà hành sự. ( -_- chém)
“Thông truyền?” Cung Trường Nguyệt nhíu mày, trong lòng cũng không hờn giận, “Bản cung không cần thông truyền.”
Nhìn ánh mắt Cung Trường Nguyệt, thị vệ trẻ tuổi trong lòng run lên, có vài phần e ngại. Mà hắn nghe xưng hô của Cung Trường Nguyệt, cũng hiểu được nữ tử này có lẽ là công chúa hay hậu phi gì đó, nhưng mà hoàng cung sâm nghiêm*, cho dù là công chúa hay hậu phi cũng không thể phá hư! Bởi vậy, cho dù hắn e ngại ánh mắt tràn đầy áp lực của Cung Trường Nguyệt, vẫn như trước không có ý cho Cung Trường Nguyệt đi qua, cố chấp nói, “Xin đợi bẩm báo, bệ hạ đồng ý ngươi mới có thể đi vào…”
*sâm nghiêm: nghiêm nghị
Lúc này, một thị vệ trung niên mang theo thị vệ đi tuần tra nhìn thấy đoàn người của Cung Trường Nguyệt bị chặn lại trước Kiến Chương cung, mang tâm tình góp vui khẽ liếc một cái, nhưng nhìn thấy sườn mặt lạnh lùng thản nhiên của Cung Trường Nguyệt, trong lòng cả kinh vội vàng vọt đi qua, kéo vị đội trưởng thị vệ đồng hương của mình.
“Tham kiến trưởng công chúa điện hạ!” Thị vệ trung niên lôi kéo thị vệ trẻ tuổi hướng Cung Trường Nguyệt quỳ xuống.
Cung Trường Nguyệt liếc bọn họ một cái, không nói gì, phất tay áo đi vào. Mà Lưu Thấm lôi kéo Cung Mộ Ly sắc mặt không ổn cũng theo Cung Trường Nguyệt đi vào, cung nữ đi theo Cung Trường Nguyệt cùng Thanh Sở đều lưu tại bên ngoài.
“Lão Vương! Ngươi lôi kéo ta làm gì?!” Thị vệ trẻ tuổi có chút bất mãn, giãy khỏi thị vệ trung niên, “Làm sao có thể tùy tiện như vậy cho người ta đi vào, nếu hoàng thượng trách tội, ta làm sao đảm đương được!”
Lão vương mặt không còn chút máu liếc thị vệ trẻ tuổi một cái, “Ta nói này Tiểu Trương a, ngươi có biết vừa rồi ta giữ ngươi lại chính là cứu mạng ngươi không! Ta cũng không biết ngươi gan to đến như thế, cư nhiên dám chặn lại Lãm Nguyệt trưởng công chúa.” Nói xong, lão Vương vỗ vỗ ngực, hiển nhiên với một màn nguy hiểm khi nãy vẫn còn sợ hãi.
“Lãm Nguyệt trưởng công chúa?” Thị vệ trẻ tuổi nhíu mày, có chút khó hiểu, “Trưởng công chúa thì sao? Trưởng công chúa là có thể tùy tiện xông vào cung điện của hoàng thượng sao? Nơi này là Kiến Chương cung a!”
“Ôi, tiểu tổ tông của ta, ngươi không biết thật hay giả a?” Lão Vương đỡ trán, đối với Tiểu Trương thật sự cảm thấy bất đắc dĩ, “Người đó là Lãm Nguyệt trưởng công chúa! Chưa từng nghe qua Lãm Nguyệt trưởng công chúa sao?”
“Hình như có chút ấn tượng…”
Lão Vương hừ một tiếng, “Người ta từ lúc sinh ra đã không tuân thủ quy củ hoàng cung rồi, hơn nữa bệ hạ cũng đã hạ lệnh, ở trong hoàng cung này, bất luận nơi nào Lãm Nguyệt trưởng công chúa đều có thể đến, không cần thông truyền, không cần cho phép, ngay cả Kiến Chương cung cũng như vậy. Hơn nữa a…” Lão Vương đem Tiểu Trương kéo qua một bên, xác định không ai nghe thấy mới nhỏ giọng nói, “Vị trưởng công chúa kia nghe nói tính cách âm tình bất định, lúc mới vài tuổi đã ban chết cho mười mất người, đều là bị chôn sống đánh chết a, ngươi nếu chọc nàng, đừng nói chính ngươi khó mà giữ mạng, ngay cả phụ mẫu của ngươi, con cái ngươi đều có khả năng toi mạng theo!”
Tiểu Trương trong lòng cả kinh, nhớ lại ánh mắt vị công chúa kia nhìn hắn, dưới chân nhất thời mềm nhũn, thiếu chút nữa đứng không vững.
“Bất quá yên tâm, vị công chúa kia nếu trước mặt không trừng phạt ngươi, sau lưng cũng sẽ không chỉnh ngươi.” Lão Vương nhìn ra Tiểu Trương lo lắng, vỗ vỗ vai hắn nói.
Trái tim Tiểu Trương rốt cục rơi xuống, cảm kích nhìn lão Vương, “Lão Vương a, cảm ơn ngươi a!”
“Đâu có gì, đâu có gì.” Năm đó hắn chút nữa là trêu chọc vị trưởng công chúa điện hạ này, cho nên trí nhớ khắc sâu nga!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.