Chương 127: hỏa độc
Cơ Sóc
22/09/2016
Giữa trưa ngày hôm đó, thừa dịp Cung Trường Nguyệt nghỉ ngơi,
Thần Diệu chuẩn bị lén lút trộm Lung ngọc ra tính sổ, trả thù lúc trước
nó kiêu ngạo gây khó dễ cho hắn lúc thi triển thuật hồi sinh !
« Chi nha – » Cửa gỗ chạm rỗng nhẹ nhàng bị đẩy ra, một bóng dáng màu trắng mang theo tia sáng bước vào.
« Thần Diệu công tử. » Tề Nhã thì thấy hắn liền phúc thân hành lễ.
Những người thân cận với Cung Trường Nguyệt đã được nàng giới thiệu vị nam tử này, nàng nói họ gọi hắn là Thần Diệu, lúc đó bọn họ liền hiểu rõ, thì ra Xích Phượng Tuyết Hồ rất thông minh đã trưởng thành rồi. Mà tâm trạng của họ cũng từ khiếp sợ chuyển thành bình tĩnh, hoàn toàn tiếp nhận sự thật này.
Tuy rằng ban đầu họ cũng có chút lo lắng, dù sao Thần Diệu cũng là yêu tộc, có thể đi theo chủ tử vì mục đích khác. Nhưng ngày thường nhìn thấy vị yêu quái đại nhân này luôn dùng vẻ mặt nịnh nọt chân chó với chủ tử, cái ý tưởng kia cũng biến mất.
Nhìn thấy Tề Nhã, Thần Diệu rụt chân lại, vội đưa tay lên quơ quơ với Tề Nhã, lộ ra nụ cười rực rỡ và tám cái răng tiêu chuẩn.
Tề Nhã thấy Thần Diệu cười như thế, trong lòng nhất thời cảm thấy có chút kỳ quái, tuy rằng không thể nói rõ là kỳ quái chỗ nào, nhưng nàng thấy nụ cười này của Thần Diệu thật sự có hơi chột dạ.
Thần Diệu thật sự đang chột dạ, cứ nghĩ lén vào rồi đem Lung ngọc đi, không ngờ trong phòng trừ chủ nhân đang ngủ thì còn mấy thị nữ lúc nào cũng như hình với bóng !
« Chủ nhân đã ngủ chưa ? » Thần Diệu thấp giọng hỏi một câu.
Tề Nhã càng cảm thấy kỳ quái hơn – Thần Diệu vẫn luôn đi theo chủ tử, chẳng lẽ không biết giờ này là lúc chủ tử ngủ say nhất, sao còn hỏi chuyện dư thừa vậy ?
Mặc dù trong lòng thấy kỳ quái, nhưng Tề Nhã vẫn trả lời Thần Diệu, « Đúng vậy, đã ngủ một lúc rồi. »
« A a – » Thần Diệu kéo dài giọng, thật sự không biết nói gì mới ổn, trong lòng cảm thấy xấu hổ vô cùng, chỉ hận bản thân quá xui xẻo.
Ánh mắt hắn dừng trên người Tề Nhã, rất nhanh tìm ra vấn đề, « Tề Nhã tỷ tỷ muốn đi đâu sao ? » Bình thường Thần Diệu đều gọi mấy thị nữ thân cận của Cung Trường Nguyệt là « tỷ tỷ ».
Tề Nhã gật đầu, « Ân, ta muốn chuẩn bị một ít thức ăn cho chủ tử. »
Hai mắt Thần Diệu sáng lên, « Vậy ngươi mau đi đi ! Đi đi ! » Hắn mong chờ nhìn Tề Nhã, ước gì nàng đi ngay lập tức.
« A… Ân. » Tề Nhã nhíu mày, thắc mắc trong lòng vẫn không giải được, nhưng cũng lướt qua Thần Diệu đi ra ngoài.
Nhìn thấy Tề Nhã ra ngoài, Thần Diệu vỗ ngực, bộ dạng như vừa thoát khỏi nguy hiểm. Hắn nhẹ chân đi vào bên trong.
Nhấc lên mành che được xâu từ hạt san hô, Thần Diệu liền nhìn thấy ngoại trừ Cung Trường Nguyệt đang mặc một áo ngủ màu nguyệt sắc, trên người đắp chăn mỏng thì còn có Lưu Thấm – đệ nhất thị nữ không bao giờ rời khỏi chủ tử.
Vì bình thường Cung Trường Nguyệt không thích mấy thị nữ xa lạ ở bên cạnh mình, cho nên Lưu Thấm đang đứng trước chậu băng, tự tay cầm quạt lông quạt gió cho nàng.
Lưu Thấm nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Thần Diệu. Vì không muốn quấy rầy Cung Trường Nguyệt, nàng cũng không mở miệng mà dùng ánh mắt hỏi Thần Diệu đến làm gì.
Thần Diệu nở nụ cười khan không tiếng động, gãi đầu, không trả lời câu hỏi của Lưu Thấm, ngược lại cặp mắt u lam của hắn đảo vài vòng tìm kiếm « kẻ thù ».
Rốt cuộc, ở trên bàn bên tay phải, hắn thấy Lung ngọc đang lẳng lặng nằm đó. Đại khái lúc Cung Trường Nguyệt ngủ ghét có người lại gần, cho nên mới đặt ở đó.
Bây giờ, Thần Diệu chỉ cần nghĩ cách dưới con mắt của Lưu Thấm lấy được Lung ngọc là xong.
‘Ta đến gặp chủ nhân’, Thần Diệu khoa tay múa chân với Lưu Thấm.
Sau đó ? Lưu Thấm mặt không chút thay đổi nhìn hắn.
Thần Diệu ha ha cười hai tiếng, suy nghĩ một chút, ‘hoặc là không làm, còn đã làm thì phải làm đến cùng’, trực tiếp cầm Lung ngọc đi ra ngoài, nếu chủ nhân trách tội cũng là chuyện sau đó. Thời gian này đã đủ để hắn tra tấn Lung ngọc một trận !
Nghĩ vậy, Thần Diệu cũng mạnh dạn hơn, khoa tay múa chân – Ta tới lấy đồ, chỉ một chút là xong.
Dứt lời, hắn đi qua chỗ Lung ngọc.
Lưu Thấm nghĩ, tuy ngày nào chủ tử cũng đeo khối ngọc bội này bên người, nhưng cũng không cản khi Thần Diệu ngắm nghía, nghĩa là hắn cầm lấy thì chủ tử cũng không nói gì, Lưu Thấm gật đầu.
Thần Diệu vui vẻ, từng bước đi qua, cầm thấy Lung ngọc rồi dưới chân như thổi ra gió, chạy nhanh ra ngoài. Đương nhiên, cho dù chạy thì bước chân của hắn cũng rất yên tĩnh, không hề phát ra tiếng vang.
Thần Diệu đắc ý lao ra khỏi tẩm điện của Cung Trường Nguyệt, tìm một góc hẻo lánh không người rồi ngồi xuống.
« Hắc hắc, đã vào tay ta ! » Thần Diệu đắc ý lắc lư đầu.
Sau đó, hắn cầm lấy Lung ngọc rồi vùi nó một nửa vào trong đất.
Lung ngọc hình như rất ghét đất trên người, điên cuồng rung động, giống như đang giãy dụa.
« Cạc cạc, ngươi trốn không thoát đâu ! » Thần Diệu cười quái dị hai tiếng, bắt lấy Lung ngọc không an phận, lại đè nó xuống.
Nhìn thấy bộ dạng bứt rứt của Lung ngọc bị chôn dưới đất, Thần Diệu ngửa mặt lên trời cười dài, hai tay xoa thắt lưng, vô cùng đắc ý.
Ai ngờ, hắn đắc ý ngửa đầu lại làm cho Lung ngọc tìm được chỗ hổng cho Lung ngọc chui ra, giãy khỏi mặt đất rồi bay thẳng lên, « Oành » một tiếng, đánh vào đầu Thần Diệu.
Thần Diệu chỉ cảm thấy trước mặt sao vàng từng đợt.
Cái này gọi là vui quá hóa buồn.
Bên Cung Trường Nguyệt mỗi ngày đều thanh thản vui vẻ, còn Thần Y cốc ở xa, Mộ Thanh Dạ ngày nào cũng lo lắng.
Thật ra sự lo lắng này ngay cả bản thân hắn cũng không hiểu rõ, vì nó hơi phức tạp, lo lắng công tử Ngọc nói hồi sinh chỉ là gạt người, cũng lo lắng sư đệ Thanh Thần có thể thành công sống lại hay không, cũng lo về chuyện lão tiền bối ra lệnh tìm kiếm Lung ngọc…
Tóm lại một câu, gần đây hắn có rất nhiều việc ! Hơn nữa chuyện nào cũng khiến người ta lo lắng !
Hắn tính, hình như hôm nay chính là ngày trả lời lão tiền bối ở sau núi, vì thế hắn ra lệnh cho thuộc hạ vài chuyện rồi một mình đi tới đó.
Đây không phải lần đầu tiên hắn vào đây, nhiều lần tới sau núi đã khiến hắn nắm rõ địa hình nơi này như lòng bàn tay, nên không giống với lần đầu bị sương mù che mắt tìm không thấy lối đi.
Hắn quen thuộc đi vào sơn động, đẩy cửa đá ra rồi đi vào đại sảnh, cầm lấy hạt châu giữ ấm màu đỏ, nắm trong lòng bàn tay, sau đó vào khe nứt.
« Tiền bối. » Mộ Thanh Dạ nhìn lão giả áo xám vẫn ngồi yên trên đài như trước, gọi một tiếng.
Lão giả áo xám nghe giọng Mộ Thanh Dạ, ánh mắt giật giật rồi chậm rãi mở ra.
Khí thế bây giờ của lão giả áo xám đã yếu hơn lần đầu Mộ Thanh Dạ gặp hắn, tuy ánh mắt vẫn lợi hại như trước nhưng không còn vẻ tỉnh táo, đôi mắt nhuốm một chút đục ngầu. Mà trên mặt hắn lại có một màu xám tịch mịch, khiến cho sắc mặt hắn có vẻ hung ác nham hiểm.
« Tới đây. » Lão giả áo xám lên tiếng, giọng điệu không quá nguôi giận, cũng có một chút mệt mỏi khó phát hiện.
Ánh mắt lão giả có chút vẩn đục nhìn Mộ Thanh Dạ, phát hiện trong tay hắn ngoại trừ hạt châu giữ ấm thì không còn gì khác, trong lòng có chút ngoài ý muốn, cũng không tức giận như hắn (lão giả) vẫn tưởng tượng.
Không tìm được Lung ngọc.
Lão giả áo xám có chút mệt mỏi nhắm mắt – chờ lâu như vậy, hắn đã khổ không thể tả.
« Ngươi ra ngoài đi. » Lão giả áo xám cố hết sức khoát tay.
Mộ Thanh Dạ kinh ngạc nhíu mày, vô cùng ngoài ý muốn vì lão giả áo xám lại không trách tội hắn không tìm được Lung ngọc. Nhưng hắn cũng không chậm trễ vì suy nghĩ của mình, rất nhanh đã bước ra ngoài.
Nếu có thể, hắn cũng không muốn đến đây.
Hơi thở của tiền bối luôn khiến người ta cảm thấy không thoải mái, một cảm giác u ám, không biết đó là cảm giác của lão giả hay cảm giác mà khe nứt tạo nên. Mặc kệ thế nào, Mộ Thanh Dạ đến đây đã nhiều lần nhưng tuyệt đối không thích nơi này.
Lão giả áo xám thấy Mộ Thanh Dạ rời đi, cửa đá chậm rãi khép kín, thân mình mềm xuống, thở dài thật sâu.
Lúc trước hắn chỉ là mạnh mẽ chống đỡ, không để bộ dạng yếu ớt tuổi già xuất hiện trước mặt Mộ Thanh Dạ, thật ra hắn luôn đau đớn không dứt.
Hỏa độc trong cơ thể đã tra tấn hắn đến sắp điên, cho dù đã một thời gian dài ở trong động hàn băng đầy hàn khí thì cũng không thể ngăn được hỏa độc mãnh liệt như núi lửa bùng cháy trong cơ thể, hỏa độc giống như nham thạch nóng chảy, trôi đi giữa thất kinh bát mạch của hắn, mỗi lần đi qua đều lưu lại vết thương.
Hắn là một trong số ít những đại tông sư ở thế giới này, vốn nên tiếu ngạo thiên hạ, cao cao tại thượng, vậy mà lại bị hỏa độc tra tấn thành dạng này, ngay cả hắn cũng không nhìn thấy được ánh sáng tương lai, cho nên hắn vẫn không cầu sự giúp đỡ từ bằng hữu mà chỉ ở sau núi Thần Y cốc.
Hắn là người Thần Y cốc, nhưng đã là chuyện rất lâu trước đây rồi, nghiêm khắc mà nói, hắn bị trục xuất khỏi Thần Y cốc. Nhưng hắn hiểu được, lúc đó sư phụ chỉ là bất đắc dĩ, nên cũng không quá hận Thần Y cốc, chỉ khi bị thương quá nặng mới lén đến đây chữa thương.
Đương nhiên, hắn vẫn còn mục đích khác, vì Lung ngọc có thể trị thương cho hắn.
Chưởng môn đời trước, cũng chính là sư phụ của Mộ Thanh Dạ và Mộ Thanh Thần, xem như là tiểu sư đệ của lão giả áo xám, hắn tận mắt nhìn thấy lão giả áo xám bị đuổi đi, cho nên lúc lão giả muốn hắn lấy Lung ngọc ra, hắn đã nghiêm khắc cự tuyệt.
Lão giả áo xám niệm tình đồng môn, và cũng vì lời hứa đã đồng ý với sư phụ năm đó, cho nên cũng không mạnh mẽ đoạt đi. Vốn nghĩ tiểu sư đệ rất nhanh sẽ nhường chỗ, giao Lung ngọc cho chưởng môn kế tiếp, hắn có thể khiến chưởng môn này tự tay đưa Lung ngọc cho hắn, ai ngờ, Lung ngọc lại bị mất.
« Chẳng lẽ trời cao cũng muốn ta chết… » Lão giả áo xám thì thào nói.
« Chi nha – » Cửa gỗ chạm rỗng nhẹ nhàng bị đẩy ra, một bóng dáng màu trắng mang theo tia sáng bước vào.
« Thần Diệu công tử. » Tề Nhã thì thấy hắn liền phúc thân hành lễ.
Những người thân cận với Cung Trường Nguyệt đã được nàng giới thiệu vị nam tử này, nàng nói họ gọi hắn là Thần Diệu, lúc đó bọn họ liền hiểu rõ, thì ra Xích Phượng Tuyết Hồ rất thông minh đã trưởng thành rồi. Mà tâm trạng của họ cũng từ khiếp sợ chuyển thành bình tĩnh, hoàn toàn tiếp nhận sự thật này.
Tuy rằng ban đầu họ cũng có chút lo lắng, dù sao Thần Diệu cũng là yêu tộc, có thể đi theo chủ tử vì mục đích khác. Nhưng ngày thường nhìn thấy vị yêu quái đại nhân này luôn dùng vẻ mặt nịnh nọt chân chó với chủ tử, cái ý tưởng kia cũng biến mất.
Nhìn thấy Tề Nhã, Thần Diệu rụt chân lại, vội đưa tay lên quơ quơ với Tề Nhã, lộ ra nụ cười rực rỡ và tám cái răng tiêu chuẩn.
Tề Nhã thấy Thần Diệu cười như thế, trong lòng nhất thời cảm thấy có chút kỳ quái, tuy rằng không thể nói rõ là kỳ quái chỗ nào, nhưng nàng thấy nụ cười này của Thần Diệu thật sự có hơi chột dạ.
Thần Diệu thật sự đang chột dạ, cứ nghĩ lén vào rồi đem Lung ngọc đi, không ngờ trong phòng trừ chủ nhân đang ngủ thì còn mấy thị nữ lúc nào cũng như hình với bóng !
« Chủ nhân đã ngủ chưa ? » Thần Diệu thấp giọng hỏi một câu.
Tề Nhã càng cảm thấy kỳ quái hơn – Thần Diệu vẫn luôn đi theo chủ tử, chẳng lẽ không biết giờ này là lúc chủ tử ngủ say nhất, sao còn hỏi chuyện dư thừa vậy ?
Mặc dù trong lòng thấy kỳ quái, nhưng Tề Nhã vẫn trả lời Thần Diệu, « Đúng vậy, đã ngủ một lúc rồi. »
« A a – » Thần Diệu kéo dài giọng, thật sự không biết nói gì mới ổn, trong lòng cảm thấy xấu hổ vô cùng, chỉ hận bản thân quá xui xẻo.
Ánh mắt hắn dừng trên người Tề Nhã, rất nhanh tìm ra vấn đề, « Tề Nhã tỷ tỷ muốn đi đâu sao ? » Bình thường Thần Diệu đều gọi mấy thị nữ thân cận của Cung Trường Nguyệt là « tỷ tỷ ».
Tề Nhã gật đầu, « Ân, ta muốn chuẩn bị một ít thức ăn cho chủ tử. »
Hai mắt Thần Diệu sáng lên, « Vậy ngươi mau đi đi ! Đi đi ! » Hắn mong chờ nhìn Tề Nhã, ước gì nàng đi ngay lập tức.
« A… Ân. » Tề Nhã nhíu mày, thắc mắc trong lòng vẫn không giải được, nhưng cũng lướt qua Thần Diệu đi ra ngoài.
Nhìn thấy Tề Nhã ra ngoài, Thần Diệu vỗ ngực, bộ dạng như vừa thoát khỏi nguy hiểm. Hắn nhẹ chân đi vào bên trong.
Nhấc lên mành che được xâu từ hạt san hô, Thần Diệu liền nhìn thấy ngoại trừ Cung Trường Nguyệt đang mặc một áo ngủ màu nguyệt sắc, trên người đắp chăn mỏng thì còn có Lưu Thấm – đệ nhất thị nữ không bao giờ rời khỏi chủ tử.
Vì bình thường Cung Trường Nguyệt không thích mấy thị nữ xa lạ ở bên cạnh mình, cho nên Lưu Thấm đang đứng trước chậu băng, tự tay cầm quạt lông quạt gió cho nàng.
Lưu Thấm nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Thần Diệu. Vì không muốn quấy rầy Cung Trường Nguyệt, nàng cũng không mở miệng mà dùng ánh mắt hỏi Thần Diệu đến làm gì.
Thần Diệu nở nụ cười khan không tiếng động, gãi đầu, không trả lời câu hỏi của Lưu Thấm, ngược lại cặp mắt u lam của hắn đảo vài vòng tìm kiếm « kẻ thù ».
Rốt cuộc, ở trên bàn bên tay phải, hắn thấy Lung ngọc đang lẳng lặng nằm đó. Đại khái lúc Cung Trường Nguyệt ngủ ghét có người lại gần, cho nên mới đặt ở đó.
Bây giờ, Thần Diệu chỉ cần nghĩ cách dưới con mắt của Lưu Thấm lấy được Lung ngọc là xong.
‘Ta đến gặp chủ nhân’, Thần Diệu khoa tay múa chân với Lưu Thấm.
Sau đó ? Lưu Thấm mặt không chút thay đổi nhìn hắn.
Thần Diệu ha ha cười hai tiếng, suy nghĩ một chút, ‘hoặc là không làm, còn đã làm thì phải làm đến cùng’, trực tiếp cầm Lung ngọc đi ra ngoài, nếu chủ nhân trách tội cũng là chuyện sau đó. Thời gian này đã đủ để hắn tra tấn Lung ngọc một trận !
Nghĩ vậy, Thần Diệu cũng mạnh dạn hơn, khoa tay múa chân – Ta tới lấy đồ, chỉ một chút là xong.
Dứt lời, hắn đi qua chỗ Lung ngọc.
Lưu Thấm nghĩ, tuy ngày nào chủ tử cũng đeo khối ngọc bội này bên người, nhưng cũng không cản khi Thần Diệu ngắm nghía, nghĩa là hắn cầm lấy thì chủ tử cũng không nói gì, Lưu Thấm gật đầu.
Thần Diệu vui vẻ, từng bước đi qua, cầm thấy Lung ngọc rồi dưới chân như thổi ra gió, chạy nhanh ra ngoài. Đương nhiên, cho dù chạy thì bước chân của hắn cũng rất yên tĩnh, không hề phát ra tiếng vang.
Thần Diệu đắc ý lao ra khỏi tẩm điện của Cung Trường Nguyệt, tìm một góc hẻo lánh không người rồi ngồi xuống.
« Hắc hắc, đã vào tay ta ! » Thần Diệu đắc ý lắc lư đầu.
Sau đó, hắn cầm lấy Lung ngọc rồi vùi nó một nửa vào trong đất.
Lung ngọc hình như rất ghét đất trên người, điên cuồng rung động, giống như đang giãy dụa.
« Cạc cạc, ngươi trốn không thoát đâu ! » Thần Diệu cười quái dị hai tiếng, bắt lấy Lung ngọc không an phận, lại đè nó xuống.
Nhìn thấy bộ dạng bứt rứt của Lung ngọc bị chôn dưới đất, Thần Diệu ngửa mặt lên trời cười dài, hai tay xoa thắt lưng, vô cùng đắc ý.
Ai ngờ, hắn đắc ý ngửa đầu lại làm cho Lung ngọc tìm được chỗ hổng cho Lung ngọc chui ra, giãy khỏi mặt đất rồi bay thẳng lên, « Oành » một tiếng, đánh vào đầu Thần Diệu.
Thần Diệu chỉ cảm thấy trước mặt sao vàng từng đợt.
Cái này gọi là vui quá hóa buồn.
Bên Cung Trường Nguyệt mỗi ngày đều thanh thản vui vẻ, còn Thần Y cốc ở xa, Mộ Thanh Dạ ngày nào cũng lo lắng.
Thật ra sự lo lắng này ngay cả bản thân hắn cũng không hiểu rõ, vì nó hơi phức tạp, lo lắng công tử Ngọc nói hồi sinh chỉ là gạt người, cũng lo lắng sư đệ Thanh Thần có thể thành công sống lại hay không, cũng lo về chuyện lão tiền bối ra lệnh tìm kiếm Lung ngọc…
Tóm lại một câu, gần đây hắn có rất nhiều việc ! Hơn nữa chuyện nào cũng khiến người ta lo lắng !
Hắn tính, hình như hôm nay chính là ngày trả lời lão tiền bối ở sau núi, vì thế hắn ra lệnh cho thuộc hạ vài chuyện rồi một mình đi tới đó.
Đây không phải lần đầu tiên hắn vào đây, nhiều lần tới sau núi đã khiến hắn nắm rõ địa hình nơi này như lòng bàn tay, nên không giống với lần đầu bị sương mù che mắt tìm không thấy lối đi.
Hắn quen thuộc đi vào sơn động, đẩy cửa đá ra rồi đi vào đại sảnh, cầm lấy hạt châu giữ ấm màu đỏ, nắm trong lòng bàn tay, sau đó vào khe nứt.
« Tiền bối. » Mộ Thanh Dạ nhìn lão giả áo xám vẫn ngồi yên trên đài như trước, gọi một tiếng.
Lão giả áo xám nghe giọng Mộ Thanh Dạ, ánh mắt giật giật rồi chậm rãi mở ra.
Khí thế bây giờ của lão giả áo xám đã yếu hơn lần đầu Mộ Thanh Dạ gặp hắn, tuy ánh mắt vẫn lợi hại như trước nhưng không còn vẻ tỉnh táo, đôi mắt nhuốm một chút đục ngầu. Mà trên mặt hắn lại có một màu xám tịch mịch, khiến cho sắc mặt hắn có vẻ hung ác nham hiểm.
« Tới đây. » Lão giả áo xám lên tiếng, giọng điệu không quá nguôi giận, cũng có một chút mệt mỏi khó phát hiện.
Ánh mắt lão giả có chút vẩn đục nhìn Mộ Thanh Dạ, phát hiện trong tay hắn ngoại trừ hạt châu giữ ấm thì không còn gì khác, trong lòng có chút ngoài ý muốn, cũng không tức giận như hắn (lão giả) vẫn tưởng tượng.
Không tìm được Lung ngọc.
Lão giả áo xám có chút mệt mỏi nhắm mắt – chờ lâu như vậy, hắn đã khổ không thể tả.
« Ngươi ra ngoài đi. » Lão giả áo xám cố hết sức khoát tay.
Mộ Thanh Dạ kinh ngạc nhíu mày, vô cùng ngoài ý muốn vì lão giả áo xám lại không trách tội hắn không tìm được Lung ngọc. Nhưng hắn cũng không chậm trễ vì suy nghĩ của mình, rất nhanh đã bước ra ngoài.
Nếu có thể, hắn cũng không muốn đến đây.
Hơi thở của tiền bối luôn khiến người ta cảm thấy không thoải mái, một cảm giác u ám, không biết đó là cảm giác của lão giả hay cảm giác mà khe nứt tạo nên. Mặc kệ thế nào, Mộ Thanh Dạ đến đây đã nhiều lần nhưng tuyệt đối không thích nơi này.
Lão giả áo xám thấy Mộ Thanh Dạ rời đi, cửa đá chậm rãi khép kín, thân mình mềm xuống, thở dài thật sâu.
Lúc trước hắn chỉ là mạnh mẽ chống đỡ, không để bộ dạng yếu ớt tuổi già xuất hiện trước mặt Mộ Thanh Dạ, thật ra hắn luôn đau đớn không dứt.
Hỏa độc trong cơ thể đã tra tấn hắn đến sắp điên, cho dù đã một thời gian dài ở trong động hàn băng đầy hàn khí thì cũng không thể ngăn được hỏa độc mãnh liệt như núi lửa bùng cháy trong cơ thể, hỏa độc giống như nham thạch nóng chảy, trôi đi giữa thất kinh bát mạch của hắn, mỗi lần đi qua đều lưu lại vết thương.
Hắn là một trong số ít những đại tông sư ở thế giới này, vốn nên tiếu ngạo thiên hạ, cao cao tại thượng, vậy mà lại bị hỏa độc tra tấn thành dạng này, ngay cả hắn cũng không nhìn thấy được ánh sáng tương lai, cho nên hắn vẫn không cầu sự giúp đỡ từ bằng hữu mà chỉ ở sau núi Thần Y cốc.
Hắn là người Thần Y cốc, nhưng đã là chuyện rất lâu trước đây rồi, nghiêm khắc mà nói, hắn bị trục xuất khỏi Thần Y cốc. Nhưng hắn hiểu được, lúc đó sư phụ chỉ là bất đắc dĩ, nên cũng không quá hận Thần Y cốc, chỉ khi bị thương quá nặng mới lén đến đây chữa thương.
Đương nhiên, hắn vẫn còn mục đích khác, vì Lung ngọc có thể trị thương cho hắn.
Chưởng môn đời trước, cũng chính là sư phụ của Mộ Thanh Dạ và Mộ Thanh Thần, xem như là tiểu sư đệ của lão giả áo xám, hắn tận mắt nhìn thấy lão giả áo xám bị đuổi đi, cho nên lúc lão giả muốn hắn lấy Lung ngọc ra, hắn đã nghiêm khắc cự tuyệt.
Lão giả áo xám niệm tình đồng môn, và cũng vì lời hứa đã đồng ý với sư phụ năm đó, cho nên cũng không mạnh mẽ đoạt đi. Vốn nghĩ tiểu sư đệ rất nhanh sẽ nhường chỗ, giao Lung ngọc cho chưởng môn kế tiếp, hắn có thể khiến chưởng môn này tự tay đưa Lung ngọc cho hắn, ai ngờ, Lung ngọc lại bị mất.
« Chẳng lẽ trời cao cũng muốn ta chết… » Lão giả áo xám thì thào nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.