Chương 29: Hoàng tỷ
Cơ Sóc
03/04/2015
Trong trí nhớ của Cung Lăng Phong, Cung Mộ Ly là một người không có cảm giác tồn tại, hắn đối với tam hoàng đệ không thân cận cũng không để ý, ngẫu nhiên nhìn thấy nhị hoàng đệ Cung Chí Dương không hề kiêng kị đánh chửi hắn, hắn cũng coi thường mà bỏ qua, dù sao hắn cũng chưa từng là một đại ca khoan dung nhân hậu, sẽ không quan tâm một đệ đệ không có chút lợi ích cho mình.
Nhưng mà hắn (Cung Lăng Phong) hoàn toàn không ngờ chính mình lại gặp hắn ở đây (Cung Mộ Ly), mà còn ở linh hào ghế lô!
Lúc ấy, suy nghĩ đầu tiên của Cung Lăng Phong là – ai dẫn hắn đến đây?
Cung Lăng Phong ánh mắt chậm rãi dao động, cuối cùng dừng ở người bên cạnh Cung Mộ Ly, nam tử đang ngồi xếp bằng, nhìn tấm lưng kia lại tràn ngập cảm giác quen thuộc, nhưng mà trong trí nhớ của hắn cũng không biết một nam tử như vậy… Chờ đã!
Chỉ thấy nam tử kia sau khi nghe thấy động tĩnh bên này, có chút hờn giận nghiêng đầu qua, nhìn đám người đứng ở cửa.
“Ồn ào cái gì.” Vừa mới lên tiếng liền thấy toàn thân nam tử xuất ra hàn khí. Rõ ràng là chỉ là một câu nói bình thường, bị nam tử không nhanh không chậm nói ra lại khiến người ta cảm thấy run sợ.
“Chủ tử!” Thanh Sở ngoan ngoãn lùi về bên cạnh Cung Trường Nguyệt, cúi đầu không lên tiếng.
Cung An Dương cùng Lữ Ngôn nhìn đến một thân nam trang của Cung Trường Nguyệt, tuy rằng người này mình không quen, nhưng vẫn như trước cảm thấy kinh diễm.
Lữ Ngôn đến gần Trử Hạ Lâm, lấy khủy tay khẽ đụng hắn, thấp giọng nói, “Này, Hạ Lâm! Không nghĩ tới lại có người có thể so sánh với ngươi a! Chậc chậc, thật xinh đẹp, là huynh đệ ngươi sao?”
Trử Hạ Lâm cong cong khóe miệng, trong mắt có ý tứ khác, cũng không nói gì.
Nhưng hiện tại cũng không ai ở đây có thể hiểu hết tâm tình phức tạp của Cung Lăng Phong, lúc trước hắn tuy rằng tò mò thân phận nam tử này, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ nam tử này thật ra là một nữ tử, hơn nữa còn là đại hoàng tỷ của hắn!
Cung Lăng Phong ánh mắt phức tạp nhìn Cung Trường Nguyệt, nắm chặt tay, rồi lại buông lỏng, hướng Cung Trường Nguyệt nhẹ giọng nói, “Đại hoàng tỷ, ngươi… ngươi như thế nào lại ở đây?” Hắn tuy rằng không thích Cung Trường Nguyệt, ở trước mặt người khác cũng thể hiện rõ là hắn bất mãn đối với đại hoàng tỷ, nhưng khi hắn thật sự đứng trước mặt Cung Trường Nguyệt, trong lòng lại có vài phần sợ hãi, phần ghen ghét đố kị kia cũng không tồn tại nữa.
Cung Lăng Phong vừa nói xong, lập tức khiến ba người kia khiếp sợ.
Lữ Ngôn biểu tình khoa trương nhất, hắn há to miệng, bộ dáng không thể tin được, lẩm bẩm, “Không thể nào…”
Mà thân mình Cung An Dương cũng chấn động, trong mắt đầy sự khiếp sợ, nhưng hắn cũng không biết nói gì cho tốt, há miệng thở dốc nhìn Cung Lăng Phong tựa như muốn hỏi gì đó, nhưng hắn theo bản năng liếc nhìn Cung Trường Nguyệt một cái, lập tức ngậm miệng lại.
Mà khiếp sợ của Trử Ha Lâm chỉ trong nháy mắt, biểu tình rất nhanh liền khôi phục hắn, nhưng suy nghĩ của hắn cũng không bình tĩnh như vẻ mặt, hiện tại suy nghĩ của hắn chính là liên quan vị trưởng công chúa điện hạ vô cùng tôn quý hay được đồn đãi này. Không học vấn không nghề nghiệp? Ngu ngốc háo sắc? Ngang ngược vô lý? Một công chúa nực cười không diện mạo lại ít học? Đùa cái gì thế!
Chỉ có thật sự nhìn thấy nàng, hiểu được nàng một thân tao nhã chói mắt thì ngươi mới cảm thấy những từ ngữ kia dùng trên người nàng, chính là bôi nhọ nàng. Đối mặt với nàng, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện chính là… phục tùng.
Trử Hạ Lâm đáy mắt hiện lên một chút phức tạp, hắn giương mắt nhìn nử tữ mặc một thân huyền sắc nam trang kia, trong lòng đối với vị trưởng công chúa điện hạ khác hẳn với lời đồn nổi lên nồng đậm hứng thú-
Này… rốt cục là dạng nữ tử gì?
“Đại hoàng tỷ!” Khí thế đã giảm xuống của Cung Lăng Phong lại lần nữa trở lại, hắn lúc này mới nhớ ra, Cung Trường Nguyệt xuất hiện tại Hồng Tụ Chiêu! Đây chính là nơi trăng hoa, thân là trưởng công chúa điện hạ vô cùng cao quý làm sao lại có thể xuất hiện ở đây? Hơn nữa phải biết rằng cung quy của Mặc quốc có quy định, tất cả nữ quyến hậu cung, chưa được hoàng mệnh cho phép, tuyệt đối không tùy ý xuất nhập cung!
Cung Lăng Phong cảm thấy trời cao thật là chiếu cố mình, có lý do này, hắn hoàn toàn có hướng phụ hoàng gây khó dễ cho nàng, tuy rằng không thể trừng phạt nàng, nhưng ít cũng có thể giảm bớt vài phần sủng ái của phụ hoàng… Phải biết rằng, hiện tại là thời điểm quan trọng lập thái tử, dựa theo sự sủng ái của phụ hoàng với đại hoàng tỷ, Mặc quốc có khi sẽ xuất hiện nữ hoàng đế đầu tiên!
Nghĩ đến đây, sắc mặt hắn trở nên xanh mét. Hắn vừa sinh ra đã là đại hoàng tử, tuy rằng thân phận không thể so với nữ nhi của Thụy Mẫn Hiếu hoàng hậu đã qua đời, trưởng công chúa Cung Trường Trường tôn quý, nhưng dù sao hắn cũng là nam tử, hơn nữa Mặc quốc lập thái tử từ trước đến nay đều dĩ trưởng vi tôn*, nên mẫu phi hắn Như quý phi từ nhỏ đã bắt hắn phải chịu khó hướng đến ngôi vua mà học tập, lấy long ỷ làm mục tiêu của bản thân!
*Dĩ trưởng vi tôn: Lấy trưởng làm đầu.
Hiện tại lại xuất hiện một đối thủ mạnh, hơn nữa người này còn là đại hoàng tỷ của mình!
Cung Lăng Phong đương nhiên không tin tưởng lời đồn vô căn cứ của bên ngoài dành cho Cung Trường Nguyệt, mặc cho đồn đãi đầy thiên hạ, bất luận là ai, chỉ cần gặp Cung Trường Nguyệt đều không hề quan tâm lời đồn kia nữa, bởi vì đã thật sâu cảm phục nàng! Hơn nữa lời đồn này truyền đi lợi hại như vậy cũng bởi vì Cung Trường Nguyệt không quan tâm nó, căn bản phụ hoàng muốn quản việc này, nhưng cũng bị thái độ không quan tâm của Cung Trường Nguyệt chặn lại, cuối cùng cũng xem như không nghe thấy lời đồn đãi đó, dù sao thì đồn vẫn chỉ là đồn mà thôi.
Cung Lăng Phong trong lòng dâng một cỗ nguy cơ, hắn ép chính mình phải ngăn chặn sự sợ hãi từ đáy lòng kia, hướng Cung Trường Nguyệt cao giọng nói, “Đại hoàng tỷ, ngươi xuất cung phải được phụ hoàng cho phép, cung quy quy định hậu cung nữ quyến không thể tùy tiện xuất cung.” Hắn cũng không dùng giọng điệu trách cứ, huống chi lấy thân phận cùng lập trường của hắn cũng không có tư cách trách cứ Cung Trường Nguyệt trưởng công chúa, hắn chỉ có thể dùng giọng điệu cảnh cáo cùng khuyên giải nói với Cung Trường Nguyệt.
Cung Trường Nguyệt ánh mắt cũng không động, vẫn tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ xem sân khấu kia, cứ như những người xung quanh đều là không khí.
Bất quá bị đại hoàng huynh nói như vậy, Cung Mộ Ly đột nhiên nhớ tới cung quy, nghĩ đến ma ma giáo tập* nghiêm khắc, hắn lập tức rùng mình, đến bên cạnh Cung Trường Nguyệt lắp bắp nói, “Đại… đại hoàng tỷ, thật sự.. thật sự có quy định kia, ta… người có thể hay không bị… có thể bị phụ hoàng trách phạt không…” Đối mặt với Cung Trường Nguyệt, hắn vẫn khẩn trương vô cùng, ngay cả nói cũng không rõ ràng.
*Giáo tập: cách gọi giáo viên thời xưa.
“Đi.” Cung Trường Nguyệt phất tay áo, chậm rãi đứng dậy.
Nhưng mà hắn (Cung Lăng Phong) hoàn toàn không ngờ chính mình lại gặp hắn ở đây (Cung Mộ Ly), mà còn ở linh hào ghế lô!
Lúc ấy, suy nghĩ đầu tiên của Cung Lăng Phong là – ai dẫn hắn đến đây?
Cung Lăng Phong ánh mắt chậm rãi dao động, cuối cùng dừng ở người bên cạnh Cung Mộ Ly, nam tử đang ngồi xếp bằng, nhìn tấm lưng kia lại tràn ngập cảm giác quen thuộc, nhưng mà trong trí nhớ của hắn cũng không biết một nam tử như vậy… Chờ đã!
Chỉ thấy nam tử kia sau khi nghe thấy động tĩnh bên này, có chút hờn giận nghiêng đầu qua, nhìn đám người đứng ở cửa.
“Ồn ào cái gì.” Vừa mới lên tiếng liền thấy toàn thân nam tử xuất ra hàn khí. Rõ ràng là chỉ là một câu nói bình thường, bị nam tử không nhanh không chậm nói ra lại khiến người ta cảm thấy run sợ.
“Chủ tử!” Thanh Sở ngoan ngoãn lùi về bên cạnh Cung Trường Nguyệt, cúi đầu không lên tiếng.
Cung An Dương cùng Lữ Ngôn nhìn đến một thân nam trang của Cung Trường Nguyệt, tuy rằng người này mình không quen, nhưng vẫn như trước cảm thấy kinh diễm.
Lữ Ngôn đến gần Trử Hạ Lâm, lấy khủy tay khẽ đụng hắn, thấp giọng nói, “Này, Hạ Lâm! Không nghĩ tới lại có người có thể so sánh với ngươi a! Chậc chậc, thật xinh đẹp, là huynh đệ ngươi sao?”
Trử Hạ Lâm cong cong khóe miệng, trong mắt có ý tứ khác, cũng không nói gì.
Nhưng hiện tại cũng không ai ở đây có thể hiểu hết tâm tình phức tạp của Cung Lăng Phong, lúc trước hắn tuy rằng tò mò thân phận nam tử này, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ nam tử này thật ra là một nữ tử, hơn nữa còn là đại hoàng tỷ của hắn!
Cung Lăng Phong ánh mắt phức tạp nhìn Cung Trường Nguyệt, nắm chặt tay, rồi lại buông lỏng, hướng Cung Trường Nguyệt nhẹ giọng nói, “Đại hoàng tỷ, ngươi… ngươi như thế nào lại ở đây?” Hắn tuy rằng không thích Cung Trường Nguyệt, ở trước mặt người khác cũng thể hiện rõ là hắn bất mãn đối với đại hoàng tỷ, nhưng khi hắn thật sự đứng trước mặt Cung Trường Nguyệt, trong lòng lại có vài phần sợ hãi, phần ghen ghét đố kị kia cũng không tồn tại nữa.
Cung Lăng Phong vừa nói xong, lập tức khiến ba người kia khiếp sợ.
Lữ Ngôn biểu tình khoa trương nhất, hắn há to miệng, bộ dáng không thể tin được, lẩm bẩm, “Không thể nào…”
Mà thân mình Cung An Dương cũng chấn động, trong mắt đầy sự khiếp sợ, nhưng hắn cũng không biết nói gì cho tốt, há miệng thở dốc nhìn Cung Lăng Phong tựa như muốn hỏi gì đó, nhưng hắn theo bản năng liếc nhìn Cung Trường Nguyệt một cái, lập tức ngậm miệng lại.
Mà khiếp sợ của Trử Ha Lâm chỉ trong nháy mắt, biểu tình rất nhanh liền khôi phục hắn, nhưng suy nghĩ của hắn cũng không bình tĩnh như vẻ mặt, hiện tại suy nghĩ của hắn chính là liên quan vị trưởng công chúa điện hạ vô cùng tôn quý hay được đồn đãi này. Không học vấn không nghề nghiệp? Ngu ngốc háo sắc? Ngang ngược vô lý? Một công chúa nực cười không diện mạo lại ít học? Đùa cái gì thế!
Chỉ có thật sự nhìn thấy nàng, hiểu được nàng một thân tao nhã chói mắt thì ngươi mới cảm thấy những từ ngữ kia dùng trên người nàng, chính là bôi nhọ nàng. Đối mặt với nàng, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện chính là… phục tùng.
Trử Hạ Lâm đáy mắt hiện lên một chút phức tạp, hắn giương mắt nhìn nử tữ mặc một thân huyền sắc nam trang kia, trong lòng đối với vị trưởng công chúa điện hạ khác hẳn với lời đồn nổi lên nồng đậm hứng thú-
Này… rốt cục là dạng nữ tử gì?
“Đại hoàng tỷ!” Khí thế đã giảm xuống của Cung Lăng Phong lại lần nữa trở lại, hắn lúc này mới nhớ ra, Cung Trường Nguyệt xuất hiện tại Hồng Tụ Chiêu! Đây chính là nơi trăng hoa, thân là trưởng công chúa điện hạ vô cùng cao quý làm sao lại có thể xuất hiện ở đây? Hơn nữa phải biết rằng cung quy của Mặc quốc có quy định, tất cả nữ quyến hậu cung, chưa được hoàng mệnh cho phép, tuyệt đối không tùy ý xuất nhập cung!
Cung Lăng Phong cảm thấy trời cao thật là chiếu cố mình, có lý do này, hắn hoàn toàn có hướng phụ hoàng gây khó dễ cho nàng, tuy rằng không thể trừng phạt nàng, nhưng ít cũng có thể giảm bớt vài phần sủng ái của phụ hoàng… Phải biết rằng, hiện tại là thời điểm quan trọng lập thái tử, dựa theo sự sủng ái của phụ hoàng với đại hoàng tỷ, Mặc quốc có khi sẽ xuất hiện nữ hoàng đế đầu tiên!
Nghĩ đến đây, sắc mặt hắn trở nên xanh mét. Hắn vừa sinh ra đã là đại hoàng tử, tuy rằng thân phận không thể so với nữ nhi của Thụy Mẫn Hiếu hoàng hậu đã qua đời, trưởng công chúa Cung Trường Trường tôn quý, nhưng dù sao hắn cũng là nam tử, hơn nữa Mặc quốc lập thái tử từ trước đến nay đều dĩ trưởng vi tôn*, nên mẫu phi hắn Như quý phi từ nhỏ đã bắt hắn phải chịu khó hướng đến ngôi vua mà học tập, lấy long ỷ làm mục tiêu của bản thân!
*Dĩ trưởng vi tôn: Lấy trưởng làm đầu.
Hiện tại lại xuất hiện một đối thủ mạnh, hơn nữa người này còn là đại hoàng tỷ của mình!
Cung Lăng Phong đương nhiên không tin tưởng lời đồn vô căn cứ của bên ngoài dành cho Cung Trường Nguyệt, mặc cho đồn đãi đầy thiên hạ, bất luận là ai, chỉ cần gặp Cung Trường Nguyệt đều không hề quan tâm lời đồn kia nữa, bởi vì đã thật sâu cảm phục nàng! Hơn nữa lời đồn này truyền đi lợi hại như vậy cũng bởi vì Cung Trường Nguyệt không quan tâm nó, căn bản phụ hoàng muốn quản việc này, nhưng cũng bị thái độ không quan tâm của Cung Trường Nguyệt chặn lại, cuối cùng cũng xem như không nghe thấy lời đồn đãi đó, dù sao thì đồn vẫn chỉ là đồn mà thôi.
Cung Lăng Phong trong lòng dâng một cỗ nguy cơ, hắn ép chính mình phải ngăn chặn sự sợ hãi từ đáy lòng kia, hướng Cung Trường Nguyệt cao giọng nói, “Đại hoàng tỷ, ngươi xuất cung phải được phụ hoàng cho phép, cung quy quy định hậu cung nữ quyến không thể tùy tiện xuất cung.” Hắn cũng không dùng giọng điệu trách cứ, huống chi lấy thân phận cùng lập trường của hắn cũng không có tư cách trách cứ Cung Trường Nguyệt trưởng công chúa, hắn chỉ có thể dùng giọng điệu cảnh cáo cùng khuyên giải nói với Cung Trường Nguyệt.
Cung Trường Nguyệt ánh mắt cũng không động, vẫn tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ xem sân khấu kia, cứ như những người xung quanh đều là không khí.
Bất quá bị đại hoàng huynh nói như vậy, Cung Mộ Ly đột nhiên nhớ tới cung quy, nghĩ đến ma ma giáo tập* nghiêm khắc, hắn lập tức rùng mình, đến bên cạnh Cung Trường Nguyệt lắp bắp nói, “Đại… đại hoàng tỷ, thật sự.. thật sự có quy định kia, ta… người có thể hay không bị… có thể bị phụ hoàng trách phạt không…” Đối mặt với Cung Trường Nguyệt, hắn vẫn khẩn trương vô cùng, ngay cả nói cũng không rõ ràng.
*Giáo tập: cách gọi giáo viên thời xưa.
“Đi.” Cung Trường Nguyệt phất tay áo, chậm rãi đứng dậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.